Hiện Đại [Dịch] Tuyệt Thế Binh Vương - Tiêu Thần Tô Tình - Vũ Công Cô Đơn

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mrgu21, 5 Tháng sáu 2025.

  1. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 650: Tần Côn Lôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói già nua mà bá khí khiến hiện trường đột ngột yên tĩnh.

    Tất cả mọi người đều theo giọng nói mà nhìn qua.

    Chỉ thấy ở giữa nhóm người vừa mới ra là một lão giả mặc một bộ đường trang màu trắng, toàn thân toát ra khí chất của người bề trên.

    "Cha!"

    Tần Trường Phong nhìn thấy lão giả, vội tiến lên, cung kính chào hỏi.

    Còn mắt Tiêu Thần cũng nheo lại, ông ta chính là ông cụ của nhà họ Tần -- Tần Côn Lôn?

    Bên cạnh, sắc mặt Bạch Dạ cũng biến đổi, ông cụ nhà họ Tần!

    "Thần ca, anh có chống đỡ nổi lão già này không? Đây chính là người đã từng vật tay với ông nội em đấy."

    Bạch Dạ nghiêng đầu, nói nhỏ.

    "Hôm nay anh đã dám đến, vậy thì có át chủ bài, đừng nói ông ta chỉ tên là Tần Côn Lôn, dù có là núi Côn Lôn thật sự, anh cũng sẽ dùng sức mà phá!"

    Tiêu Thần cười lạnh nói.

    Bạch Dạ gật đầu: "Em lên chào hỏi một tiếng."

    Dù sao đi nữa, cậu ta cũng là con cháu của Thất đại gia tộc, còn lão giả trước mắt lại là một nhân vật ngang hàng với ông nội cậu ta, cho nên lễ phép cần có vẫn phải có.

    "Tần lão, chào ngài."

    Bạch Dạ tiến lên, cúi người, hỏi thăm một câu.

    "Cậu là.. thằng nhóc nhà họ Bạch?"

    Ông cụ Tần nhìn Bạch Dạ, sắc mặt hơi dịu lại.

    Mặc dù ông ta và Bạch đại gia không được xem là bạn bè, thậm chí hai người đã đấu đá cả một đời, nhưng nhìn thấy tiểu bối vẫn phải ra dáng trưởng bối.

    "Vâng, thưa Tần lão."

    "Ừm, không tồi, ông nội cậu gần đây vẫn khỏe chứ?"

    Sắc mặt của ông cụ Tần lại dịu đi vài phần.

    "Vâng, sức khỏe của ông nội cháu không tồi, trước khi cháu đến, ông còn bảo cháu hỏi thăm Tần lão."

    Bạch Dạ cười gật đầu.

    "Trước khi cậu đến?" Ông cụ Tần khẽ nhíu mày: "Bạch đại gia bảo cậu đến?"

    "Vâng, ông nội cháu nói, năm đó có một ván cờ chưa hạ xong, lần này nên hạ xong rồi."

    Bạch Dạ gật đầu, mặc dù cậu ta cũng không hiểu ý gì, nhưng ông nội cậu ta bảo nói, vậy thì cậu ta cứ nói thôi!

    Dù sao ông nội ruột cũng sẽ không gài bẫy cháu trai ruột, phải không?

    Nghe lời Bạch Dạ, ông cụ Tần suy nghĩ hồi lâu, dường như đã nghĩ đến điều gì đó, nheo mắt lại.

    "Nói vậy, Bạch đại gia là muốn để nhà họ Bạch các người dính vào?"

    "Ông nội cháu nói thế nào, cháu làm thế đó, nếu có chỗ nào đắc tội, còn mong Tần lão độ lượng bao dung."

    Bạch Dạ chắp tay nói.

    "Được, được lắm, nếu Bạch đại gia đã muốn hạ xong ván cờ đó, vậy thì cứ chơi thôi!"

    Ông cụ Tần nói xong, không nhìn Bạch Dạ nữa, mà là nhìn về phía Tiêu Thần.

    Khi ánh mắt ông ta rơi xuống mặt Tiêu Thần, đôi mắt già nua vốn có chút vẩn đục liền迸出 tinh quang.

    "Lúc nãy, chính là ngươi nói, muốn san bằng nhà họ Tần của ta?"

    Giọng của ông cụ Tần không lớn, nhưng lại đầy uy thế.

    "Đúng vậy."

    Tiêu Thần gật đầu, đối mặt với ánh mắt của ông cụ Tần, không chút sợ hãi.

    "Được, rất tốt, Tần Côn Lôn ta tung hoành ở Long Hải nhiều năm, còn chưa nghe ai dám nói muốn san bằng nhà họ Tần của ta.. đừng nói là ngươi, dù là ông nội của thằng nhóc này, Bạch đại gia, đến đây cũng không dám nói lời này!"

    Ông cụ Tần nói, rồi chỉ vào Bạch Dạ.

    Bạch Dạ nhíu mày, có chút tức giận, lão già này nói thì cứ nói đi, sao lại còn lôi cả ông nội của cậu ta vào!

    "Bây giờ thì ông đã nghe thấy rồi?"

    Giọng của Tiêu Thần vẫn bình thản.

    "Thằng nhãi hỗn xược, sao lại nói chuyện với cha ta như vậy!"

    Tần Trường Phong nổi giận, bao gồm cả những người còn lại của nhà họ Tần cũng trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Thần.

    Tiêu Thần ngay cả để ý cũng không thèm, dù sao cũng đã là kẻ thù rồi, còn nói gì đến kính lão ái ấu, vậy thì quá giả tạo!

    Với lại, anh và nhà họ Tần trước nay cũng không có giao tình gì!

    "Thằng nhóc, đây đều là người của ngươi?"

    Ông cụ Tần xua tay, là một nhân vật kiêu hùng của thế hệ trước, ông ta cũng hiểu đạo lý này.

    Thắng làm vua, thua làm giặc, nói gì đến già trẻ, đó đều là lời nói nhảm.

    "Đúng vậy."

    Tiêu Thần gật đầu.

    Tần Trường Phong tiến lên, nói nhỏ vài câu với ông cụ Tần.

    Ông cụ Tần nghe xong, hơi kinh ngạc, những người này chính là người của Long Môn?

    Nam Thành Long Môn, ông ta cũng đã từng nghe qua, nhưng Long Môn chỉ là một thế lực hạng nhất, không lọt vào mắt của ông ta, nên cũng không tìm hiểu nhiều.

    "Thằng nhóc, ngươi có biết không, Cục trưởng Cục Công an thành phố Long Hải Trương Kiến Minh cũng là vãn bối của ta, ta gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, Long Môn của ngươi sẽ tan thành mây khói!"

    Ông cụ Tần nhìn Tiêu Thần, thản nhiên nói.

    "Ai? Trương Kiến Minh? Haha, vậy ông cứ gọi đi, tôi cũng muốn xem xem, ông làm thế nào để Long Môn của tôi tan thành mây khói!"

    Tiêu Thần cười, cười có chút ẩn ý.

    Ông cụ Tần sững sờ, gã này lại không sợ Trương Kiến Minh?

    Bên cạnh, Tần Trường Phong có chút lúng túng, vội vàng lại tiến lên nói nhỏ hai câu.

    "Cái gì?"

    Ông cụ Tần nhíu mày, mặt già cũng có chút không giữ được.

    Ông ta còn tưởng rằng, ông ta nói một câu, lập tức có thể dọa cho sắc mặt Tiêu Thần biến đổi!

    Kết quả thì hay rồi.. người ta căn bản không sợ Trương Kiến Minh, thậm chí Trương Kiến Minh còn nói, Tiêu Thần không thể trêu chọc!

    Điều này khiến ông ta lúng túng mất mặt, đồng thời trong lòng cũng dâng lên vài phần kiêng dè, có thể để Trương Kiến Minh nói như vậy, vậy thằng nhóc này có lai lịch gì?

    Tiêu Thần?

    Dù là ở Kinh thành hình như cũng không có nhà họ Tiêu nào!

    Tần Trường Phong sợ lão già lại nói gì đó mất mặt, lại nhanh chóng kể lại sự sắp xếp của mình, và cả những người tu luyện cổ võ bên phía Tiêu Thần.

    Điều này khiến ông cụ Tần càng nheo mắt lại, nhưng trong lòng lửa giận cũng càng thêm bùng cháy, bất kể thế nào cũng không thể nói muốn san bằng nhà họ Tần chứ?

    "Tiêu tiểu tử, bắt nạt nhà họ Tần ta không có người sao? Nếu ngươi có người tu luyện cổ võ, vậy chúng ta hãy thử xem!"

    Ông cụ Tần cũng không phải là người hiền lành, cộng thêm lúc nãy đã mất mặt, liền chỉ vào Tiêu Thần, lớn tiếng nói.

    "Thử thế nào?"

    "Trần huynh, Trương huynh, phiền hai vị rồi!"

    Ông cụ Tần quay đầu, nhìn hai lão giả sau lưng ông ta.

    Hai người này là người được nhà họ Tần của họ phụng dưỡng, đều là cao thủ cổ võ, thực lực cường hãn!

    "Vâng."

    Hai lão giả gật đầu, mỗi người tiến lên một bước.

    "Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong?"

    Khi khí thế của hai người nổi lên, Lưu chưởng quỹ nheo mắt lại.

    Tiêu Thần cũng hơi kinh ngạc, nhà họ Tần lại còn có cao thủ Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong?

    Phải biết rằng, thực lực này dù là trong giới cổ võ cũng xem như là một cao thủ một phương rồi!

    "Không phải ngươi muốn san bằng nhà họ Tần của ta sao? Qua được ải này của họ trước đã rồi hãy nói khoác!"

    Ông cụ Tần lớn tiếng nói.

    "Để ta lên thử."

    Lưu chưởng quỹ không đợi Tiêu Thần nói gì đã đi về phía trước.

    "Ngươi là ai?"

    Một trong hai người, lão giả họ Trần nhìn Lưu chưởng quỹ, mơ hồ cảm nhận được một phần uy áp.

    "Lưu chưởng quỹ."

    Lưu chưởng quỹ nói xong, khí thế Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong cũng đột ngột bộc phát, thậm chí còn mạnh hơn lão giả họ Trần vài phần!

    Phải biết rằng, ông ta đã vượt qua hậu kỳ đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là có thể bước vào đại viên mãn!

    "Đại viên mãn?"

    Sắc mặt hai lão giả biến đổi, nhưng ngay sau đó lại nhận ra không đúng.

    "Chỉ còn nửa bước nữa là đại viên mãn.. là một kình địch!"

    Hai lão giả liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và kiêng dè trong mắt đối phương.

    "Lưu chưởng quỹ, một người giao cho ông, một người giao cho tôi! Đợi sau khi đánh bại họ, tôi xem ai còn dám cản tôi vào nhà họ Tần!"

    Tiêu Thần cũng tiến lên một bước, anh hiện tại toàn lực bộc phát có thể đối đầu sòng phẳng với Ám Kình hậu kỳ, còn về đỉnh phong.. chắc không phải là đối thủ!

    Tuy nhiên, anh còn có át chủ bài, đó chính là thuốc đỏ!

    Một khi đã uống dược phẩm, vậy anh có tự tin có thể một trận chiến với Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong!

    Quan trọng nhất là, anh muốn cân nhắc một chút sự chênh lệch giữa mình và Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong, bình thường loại cao thủ này không nhiều!

    Lưu chưởng quỹ sững sờ, có chút kinh ngạc, Tiêu Thần có thể một trận chiến với Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong?

    "Cậu.. có thể không?"

    Lưu chưởng quỹ do dự một chút, không nhịn được hỏi.

    "Không thử, sao biết có thể hay không?"

    Tiêu Thần cười cười, Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong à, nếu có thể trong trận chiến này lại đột phá, vậy thì lời to rồi.

    "Thằng nhóc tốt, ngông cuồng! Để ta cùng ngươi một trận!"

    Lão giả họ Trương kia nhìn Tiêu Thần, ông ta so với lão giả họ Trần hơi yếu hơn một chút, nhưng theo ông ta thấy, đánh một Tiêu Thần vẫn là dễ dàng cộng thêm vui vẻ.

    "Ông? Thôi được!"

    Tiêu Thần gật đầu, một tia sát khí lan tỏa.

    "Tiêu tiểu tử, nếu các ngươi thua, vậy ngươi tự chặt tứ chi, quỳ trước cổng nhà cũ nhà họ Tần ba ngày ba đêm, để bồi tội cho những gì ngươi đã làm!"

    Ông cụ Tần nhìn Tiêu Thần, lạnh lùng nói.

    "Vậy nếu tôi thắng thì sao? Để tôi san bằng nhà họ Tần của ông?"

    Giọng của Tiêu Thần cũng lạnh đi, lão già này lòng dạ thật độc ác!

    Nếu đã như vậy, vậy anh cũng không cần khách sáo!

    "Đương nhiên không phải, nếu ngươi thắng, chuyện hôm nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra!"

    Ông cụ Tần chậm rãi nói.

    "Hờ, lão già, ông tính toán cũng không tồi nhỉ!"

    Tiêu Thần cười lạnh.

    "Thằng nhóc, ngươi nói gì?"

    Nghe cách xưng hô của Tiêu Thần, đám người nhà họ Tần đều nổi giận.

    Bên cạnh, Bạch Dạ khóe miệng cũng giật giật, dám xưng hô với ông cụ nhà họ Tần như vậy, e rằng cả Long Hải cũng không quá một bàn tay!

    "Vậy ngươi muốn thế nào?"

    Ông cụ Tần nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, trầm giọng hỏi.

    "Tôi thắng, giao Tần Kiến Văn ra đây!"

    "Không được, nếu giao hắn ra, vậy thì mặt mũi của nhà họ Tần ta để vào đâu?"

    Ông cụ Tần không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.

    "Được, không giao phải không? Vậy thì chiến trước đã rồi nói! Sau khi chiến xong, ta tự mình vào trong bắt!"

    Tiêu Thần nói xong, không nói nhảm nữa, chân dùng sức, thẳng tiến về phía lão giả họ Trương.

    Bốp bốp bốp!

    Anh liên tiếp ba quyền, bao phủ lấy lão giả họ Trương, mỗi một quyền đều dùng toàn lực, thậm chí còn tạo ra tiếng nổ khí.

    "Đến hay lắm!"

    Lão giả họ Trương hét lớn một tiếng, cũng là ba quyền vung ra.

    Bốp bốp bốp!

    Nắm đấm của hai người đối đầu, thân hình của lão giả họ Trương rung lên, còn Tiêu Thần lại liên tiếp lùi lại mấy bước, khí huyết một phen cuộn trào.

    "Chỉ với thực lực này của ngươi mà còn muốn cùng ta một trận? Tìm chết!"

    Lão giả họ Trương cười lạnh, hai tay nhoáng lên, phát động tấn công.

    "Hôm nay, ta sẽ đánh gãy tứ chi của ngươi, để ngươi quỳ trước cổng nhà cũ nhà họ Tần nhận sai!"

    "Vậy sao? Vậy thì lại đỡ một quyền của ta thử xem!"

    Tiêu Thần cười lạnh, đè nén khí huyết đang cuộn trào, nội kình trong đan điền di chuyển, một quyền đấm ra.

    Bốp!

    Hai người lại va chạm một quyền, lần này, sắc mặt của lão giả họ Trương biến đổi, một luồng quyền kình cuộn trào, lại có thể đánh bật quyền kình của ông ta trở lại!

    Ngay sau đó, lão giả họ Trương lùi lại một bước, còn Tiêu Thần lại lùi lại hai bước.

    Mặc dù vẫn rơi vào thế yếu, nhưng cũng xem như là đối thủ cùng đẳng cấp!

    "Ngươi.. rốt cuộc là thực lực gì?"

    Lão giả họ Trương dùng ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thần.

    Phải biết rằng, dù là trong giới cổ võ, người có thể ở độ tuổi này đạt đến Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong cũng gần như không tồn tại!

    Ngoài những thiên tài của các đại thế gia, đại tông môn, từ nhỏ đến lớn được tập hợp toàn bộ tài nguyên của tông môn để bồi dưỡng, cũng mới có thể miễn cưỡng đạt đến bước này!

    Vậy thì, người thanh niên trước mắt này là ai?

    "Bớt nói nhảm, muốn chiến thì chiến!"

    Sau mấy quyền lúc nãy, Tiêu Thần trong lòng đã có tính toán, gầm dài một tiếng, toàn lực bộc phát!
     
  2. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 651: Một đao chém đứt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi Tiêu Thần cắm cột thu lôi.. không, là cắm Cửu Viêm Huyền Châm để tu luyện, thực lực không thể nói là một ngày ngàn dặm, nhưng so với lúc anh mới về Long Hải, quả thực đã lợi hại hơn không ít!

    Lúc đó, anh chỉ có thể đối đầu cứng rắn với Ám Kình trung kỳ, còn bây giờ lại đã vượt qua hai cảnh giới, có thể một trận chiến với Ám Kình hậu kỳ!

    Lại uống thêm chút thuốc đỏ, cũng chưa chắc không thể một trận chiến với Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong!

    Vì vậy, trận chiến này, anh không hề sợ hãi!

    Khi anh toàn lực bộc phát, sắc mặt của lão giả họ Trương liền biến đổi, gã này rốt cuộc là ai? Tại sao trẻ như vậy mà lại có thực lực kinh khủng đến thế?

    Lẽ nào, thật sự là một đệ tử ruột được một đại tông môn, đại thế gia cổ võ nào đó bồi dưỡng ra sao?

    Nếu thật sự là như vậy, vậy còn dám đắc tội?

    Mặc dù ông ta là Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong, nhưng cũng chỉ là một tán tu, nếu không cũng sẽ không làm cung phụng cho nhà họ Tần!

    Loại đại tông môn, đại thế gia này là thứ mà ông ta tuyệt đối không thể đắc tội!

    Nghĩ đến đây, lão giả họ Trương không nhịn được có chút bó tay bó chân, muốn thắng Tiêu Thần, nhưng lại sợ làm anh bị thương, vô cùng uất ức.

    Tuy nhiên, rất nhanh sắc mặt ông ta đã biến đổi, bởi vì khí thế của Tiêu Thần vẫn đang từ từ tăng lên, nếu ông ta còn bó tay bó chân nữa, e rằng người thua chính là ông ta!

    Phát hiện này khiến trong lòng ông ta chấn động, lẽ nào người thanh niên này thật sự có thực lực một trận chiến với Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong?

    Nhưng tại sao.. anh ta lại không giống như Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong?

    "Lão già, ông chỉ có chút thực lực này thôi sao?"

    Tiêu Thần cũng đã phát hiện ra sự bất thường của lão giả họ Trương, mặc dù không biết tại sao, nhưng lại khiến anh rất không vui.

    Anh vốn đã muốn cân nhắc một chút sự lợi hại của Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong, hoặc là làm một trận sinh tử, để mình có chút thu hoạch gì đó!

    Kết quả lão già này thì hay rồi, hình như không nghiêm túc, đây là đang xem thường anh sao?

    "Thằng nhãi ngông cuồng, hôm nay ta sẽ thay mặt trưởng bối sư môn của ngươi để trừng phạt ngươi một chút!"

    Lão giả họ Trương nổi giận, ném sự kiêng dè trong lòng đi, hét lớn.

    "Đến hay lắm!"

    Tiêu Thần thấy lão giả họ Trương bộc phát, liền tung một quyền.

    Bốp bốp bốp.

    Nắm đấm và cước của hai người không ngừng va chạm, tốc độ cực nhanh, thậm chí chỉ còn lại từng đạo hư ảnh.

    Bên cạnh đó, chưởng quầy Lưu và lão giả họ Trần cũng đã lao vào một trận đại chiến. Một người là cao thủ đỉnh phong hậu kỳ Ám Kình, chỉ còn nửa bước nữa là đột phá đến Đại viên mãn, còn người kia cũng là Ám Kình hậu kỳ đỉnh phong, nhưng thực lực vẫn có chút chênh lệch!

    Vì vậy từ đầu, Lưu chưởng quỹ đã gần như áp đảo lão giả họ Trần, đánh cho đối phương liên tục lùi lại.

    Hai trận chiến này xem mà các thành viên của Long Môn và những tay súng của nhà họ Tần đều ánh mắt co lại, đây chính là cao thủ thật sự sao?

    Thật sự quá mạnh!

    Còn ông cụ Tần cũng nheo mắt lại, gương mặt đầy đồi mồi khẽ run rẩy.

    Ông ta cũng kinh ngạc, rốt cuộc Tiêu Thần là ai, bản thân lợi hại vô cùng thì thôi đi, còn có nhiều cao thủ cổ võ như vậy.

    "Trường Phong, nó và Kiến Văn rốt cuộc là sao vậy?"

    Như nghĩ đến điều gì, ông cụ Tần quay đầu, nhìn Tần Trường Phong hỏi.

    "Chuyện này.. con cũng không rõ lắm, chỉ là đang truy sát Kiến Văn, sau đó Kiến Văn chạy trốn trở về.. con nghĩ, chắc là có liên quan đến công ty Khuynh Thành."

    Tần Trường Phong nói nhỏ.

    "Công ty Khuynh Thành? Lẽ nào.."

    Ông cụ Tần chậm rãi gật đầu, ông ta cũng biết tình hình gần đây của công ty Khuynh Thành.

    "Con cho người đi hỏi Kiến Văn xem, có phải đã nhận được gì đó từ công ty Khuynh Thành không? Nếu thật sự đã nhận được gì đó, vậy thì hôm nay bất kể thế nào cũng phải chặn chúng nó lại!"

    Ông cụ Tần suy nghĩ một chút, nói nhỏ.

    Từ tin tức mà Thất đại gia tộc nhận được mà nói, Tô Tình của công ty Khuynh Thành có thành quả nghiên cứu khoa học mà cha mẹ cô để lại, và những thành quả nghiên cứu đó vô cùng nghịch thiên!

    Không dám nói ai có được thì người đó có thể bá chủ thế giới, nhưng cũng tuyệt đối có thể để một gia tộc trở thành một gia tộc cấp thế giới!

    Vì vậy, ngay cả ông cụ Tần cũng đã động lòng, nếu Tần Kiến Văn thật sự đã lấy được những thành quả nghiên cứu đó, vậy nhà họ Tần có phải là sắp bay lên không?

    Đến lúc đó, một Long Hải nhỏ bé nào có thể giữ chân được nhà họ Tần, nhà họ Tần sẽ càng lớn mạnh hơn, thậm chí vượt qua cả những đại gia tộc ở Kinh thành, sánh ngang với các gia tộc hàng đầu thế giới!

    Nghĩ đến đây, hơi thở của ông cụ Tần cũng có chút không ổn định, cảm giác như toàn thân máu nóng đang sôi sục.

    Mặc dù ông đã già rồi, nhưng trước khi xuống lỗ, có thể nhìn thấy nhà họ Tần bay lên, dù có chết cũng có thể ngậm cười nơi chín suối!

    Vì vậy, nếu Tần Kiến Văn thật sự là vì đã lấy được những thành quả nghiên cứu đó mới bị Tiêu Thần truy sát, vậy thì ông đã quyết tâm, nói gì cũng phải chặn chúng nó ở bên ngoài!

    "Vâng, thưa cha."

    Tần Trường Phong gật đầu, định sắp xếp người vào trong.

    "Đợi đã, con đích thân vào trong hỏi đi."

    Ông cụ Tần nói nhỏ.

    "Vâng." Tần Trường Phong gật đầu, nhìn bốn người đang đánh nhau: "Vậy ở đây.."

    "Có ta ở đây, chúng nó không gây ra được sóng gió gì đâu!"

    Ông cụ Tần trầm giọng nói.

    "Vâng."

    Tần Trường Phong gật đầu, bước nhanh vào trong.

    "Thằng nhóc này rốt cuộc là ai? Bạch đại gia, ông có hiểu rõ không? Ván cờ chưa hạ xong năm đó, ta vốn tưởng rằng sẽ là giữa cháu trai của ta và cháu trai của ông, không ngờ ông lại tìm một người ngoài.. xem ra, ông rất xem trọng nó."

    Ông cụ Tần nhìn Tiêu Thần, thầm tự nhủ.

    Bốp!

    Ngay lúc ông cụ Tần đang suy tư, Lưu chưởng quỹ đã thi triển xong một bộ chưởng pháp, chưởng cuối cùng vỗ vào ngực của lão giả họ Trần, đánh bay ông ta ra ngoài.

    Phụt.

    Lão giả họ Trần loạng choạng đứng vững, nhưng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.

    "Còn nửa bước nữa là.. đại viên mãn, ta đã thua."

    "Thừa nhận."

    Lưu chưởng quỹ chắp tay, sau đó nhìn về phía trận chiến giữa Tiêu Thần và lão giả họ Trương.

    "Họ đã xong rồi, vậy chúng ta cũng sắp rồi!"

    Tiêu Thần gầm dài một tiếng, đè nén khí huyết đang cuộn trào, vung vẩy nắm đấm đã tê dại, thân hình nhoáng lên, tốc độ càng nhanh hơn.

    "Thằng nhãi tìm chết!"

    Lão giả họ Trương cũng nổi giận, vận dụng toàn lực, kiêng dè gì đó tạm thời đều đã bị ném ra sau đầu.

    Bốp.

    Tiêu Thần ăn một quyền của lão giả họ Trương, nhưng anh cũng không chịu thiệt, một chưởng đao chém vào cổ tay của đối phương.

    Nếu không phải lão giả họ Trương có nội kình hộ thể, e rằng một đòn này đã có thể chém đứt tay ông ta!

    Tuy nhiên, dù là như vậy cũng đã nhanh chóng đỏ sưng lên, tay phải không còn linh hoạt như vậy nữa.

    Còn nhân lúc có đòn này, Tiêu Thần đã dùng một thủ pháp vô cùng kín đáo, nhanh chóng uống hết lọ thuốc đỏ.

    Nếu không phải muốn xông vào nhà họ Tần, vậy anh nói không chừng sẽ cứ thế này mà tiếp tục đại chiến với lão giả họ Trương, nhưng lát nữa còn có chuyện chính phải làm, hôm nay quan trọng nhất chính là hạ gục Tần Kiến Văn!

    Chất lỏng màu đỏ vừa vào miệng liền cuồn cuộn chảy xuống, nhanh chóng hóa thành một luồng nhiệt lưu, tràn ngập khắp toàn thân, thông suốt tứ chi bách hải!

    "Gầm!"

    Tiêu Thần hai tay rung lên, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng luồng sức mạnh từ đan điền cuộn trào, dung hợp với nội kình, tạo thành một nguồn năng lượng càng thêm hùng vĩ!

    Lão giả họ Trương vung vẩy cổ tay đã tê dại, nhìn Tiêu Thần, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác nguy hiểm.

    Đây là sao vậy?

    Anh ta hình như.. mạnh hơn rồi?

    "Lão già, lại đây!"

    Tiêu Thần gầm dài một tiếng, chân dùng sức, chỉ nghe một tiếng 'rắc', nền đá dưới đất lại bị một đạp của anh chấn nứt, còn cơ thể anh cũng như một viên đạn pháo, xông về phía lão giả họ Trương.

    Không chỉ lão giả họ Trương có chút kinh ngạc, dù là Lưu chưởng quỹ ánh mắt cũng co lại, một luồng sức mạnh cuồng bạo, đây là chuyện gì!

    Bốp!

    Nắm đấm của hai người va chạm, lần này, lão giả họ Trương bị chấn lùi lại mấy bước, sắc mặt cũng trắng đi vài phần.

    Còn thân hình Tiêu Thần chỉ khẽ lắc một cái, sau đó bất ngờ nhảy vọt lên, mạnh mẽ bay cao năm sáu mét, như đại bàng dang cánh, lao thẳng xuống lão giả họ Trương!

    Những người bên cạnh xem mà ngây người, người này.. sao có thể nhảy cao như vậy?

    Dù là Lưu chưởng quỹ, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, dù là ông ta cũng không thể nhảy cao như vậy, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn mét!

    "Xung Thiên Pháo!"

    Tiêu Thần hét lớn một tiếng, một quyền đấm về phía lão giả họ Trương.

    "..."

    Lão giả họ Trương gầm lên một tiếng, cũng một quyền đấm lên trên.

    Ông ta biết, một quyền này nếu ông ta không đỡ được, vậy thì ông ta đã thua!

    Bốp!

    Rắc!

    Hai nắm đấm va vào nhau, ngay sau đó, tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

    "..."

    Lão giả họ Trương hét lên một tiếng thảm thiết, cổ tay của ông ta đã bị Tiêu Thần một quyền đánh gãy!

    Ngay sau đó, Tiêu Thần tiếp đất, lại một cú đá quét ngang, chém mạnh vào xương ống chân của lão giả họ Trương.

    Rắc!

    Một cước này của Tiêu Thần lại một lần nữa đá gãy xương ống chân của lão giả họ Trương.

    Phịch!

    Lão giả họ Trương lại hét thảm một tiếng, ngã xuống đất.

    Tiêu Thần đứng thẳng người dậy, nhìn xuống lão giả họ Trương từ trên cao: "Lúc nãy ông nói phế tứ chi của ta, ta thấy ông đã già, nên chỉ phế một tay một chân của ông thôi!"

    "..."

    Lão giả họ Trương đau đến mặt mày co giật, trong lòng càng thêm kinh ngạc, lúc nãy người thanh niên này rõ ràng không bằng ông, sao trong nháy mắt đã phế ông rồi?

    Duy chỉ có Lưu chưởng quỹ mí mắt giật một cái, lúc nãy người khác không nhìn thấy, nhưng ông ta thì đã nhìn thấy, Tiêu Thần hình như đã uống một lọ gì đó, sau đó như thể đã ăn phải viagra, lập tức ngầu nổ tung!

    Đó là thứ gì?

    Lẽ nào là đan dược gì đó?

    Có thể lập tức tăng cường chiến lực cá nhân?

    Loại đan dược này trong giới cổ võ là có, nhưng rất ít, hơn nữa rất quý giá!

    "Bây giờ, giao Tần Kiến Văn cho tôi, tôi sẽ lập tức rút lui.. nếu không, đừng trách tôi xông vào nhà họ Tần!"

    Tiêu Thần mang theo khí thế bùng nổ vừa rồi, nhìn chằm chằm lão gia chủ Tần gia, lớn tiếng quát.

    Ông cụ Tần trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng, người thanh niên này lại thắng?

    Sao có thể chứ?

    Phải biết rằng, hai vị cung phụng này của ông đều là đã bỏ ra cái giá rất lớn để mời về, là át chủ bài trong át chủ bài của nhà họ Tần!

    Lão giả họ Trần bại, ông còn có thể chấp nhận, dù sao Lưu chưởng quỹ trông cũng rất mạnh.

    Nhưng mà.. lão giả họ Trương lại cũng bại rồi?

    Tiêu Thần mới bao nhiêu tuổi, còn nhỏ hơn cả cháu trai của ông là Tần Kiến Văn mấy tuổi, sao có thể mạnh như vậy!

    "Đao đến!"

    Tiêu Thần thấy ông cụ Tần mặt mày kinh ngạc nhìn mình cũng không nói gì, nhíu mày, hét nhẹ một tiếng.

    "Đây!"

    Tiểu Đao cũng đã đến, và mang theo Đoạn Không Đao của Tiêu Thần.

    Xoẹt!

    Đoạn Không Đao lóe lên hàn quang, bay về phía Tiêu Thần.

    Tiêu Thần một tay nắm lấy, thong thả đi về phía ông cụ Tần.

    "Mày muốn làm gì, đứng lại!"

    Sắc mặt đám người nhà họ Tần đại biến, đặc biệt là những tay súng kia, lần lượt dùng súng chỉ vào Tiêu Thần.

    "Mẹ nó, chỉ có chúng mày có súng à?"

    Quang Đầu Xà gầm lên một tiếng, các thành viên của Long Môn cũng giơ súng lên.

    Cục diện hai bên lại một lần nữa sắp bùng nổ!

    Tiêu Thần bước chân không dừng, chỉ dựa vào khí thế một mình mà ép cho đám người Tần gia liên tục lùi lại. Không một ai dám nổ súng - bởi một khi nổ súng, thì sẽ dẫn đến loạn súng bắn xối xả!

    "Mày muốn làm gì? Mày dám giết tao chắc?"

    Ông cụ Tần lùi lại một bước, sau đó mặt già có chút đỏ bừng, ông thân là kiêu hùng của thế hệ trước, lại để một người trẻ tuổi ép lùi một bước, điều này khiến ông cảm thấy mất mặt!

    "Ta hỏi lại một lần nữa, có giao Tần Kiến Văn không!"

    Tiêu Thần xách theo Đoạn Không Đao, lạnh lùng hỏi.

    "Không giao!"

    Ông cụ Tần râu tóc dựng đứng, trừng mắt nhìn Tiêu Thần, trầm giọng nói.

    "Tốt, vậy hôm nay, ta sẽ san - bằng - nhà - họ - Tần!"

    Lời Tiêu Thần vừa dứt, đã một bước nhảy lên, Đoạn Không Đao chém mạnh vào tấm biển lớn trên đỉnh cổng chính của nhà cũ nhà họ Tần!

    Một luồng đao quang sắc bén xẹt qua, chỉ nghe tiếng "rắc" vang lên, tấm biển cổ khắc hai chữ "Tần gia" lập tức bị chém làm đôi, nặng nề rơi xuống đất!

    Rầm!

    Toàn trường đều im lặng!
     
  3. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 652: Tất cả đều đã đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà họ Tần, một trong những gia tộc danh giá lâu đời của Long Hải!

    Nhà họ Tần có thể trải qua trăm năm sóng gió ở Long Hải mà không sụp đổ, tự nhiên có át chủ bài của mình!

    Tấm biển cổ này cũng được xem là một trong những át chủ bài của nhà họ Tần!

    Tấm biển này là do một đại nhân vật trăm năm trước đã đề chữ cho nhà họ Tần, sau đó được khắc thành, treo ở cổng lớn!

    Dù là trong những năm tháng loạn lạc, nhà họ Tần chỉ dựa vào tấm biển này cũng đã dọa chạy không ít kẻ tiểu nhân!

    Còn bây giờ, tấm biển đã chứng kiến trăm năm sóng gió của Long Hải này lại bị Tiêu Thần một đao chém đứt!

    Một đao này còn nghiêm trọng hơn cả việc tát vào mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tần!

    Đây là bộ mặt của nhà họ Tần, là át chủ bài của nhà họ Tần, nhưng bây giờ.. lại bị gãy làm đôi, rơi xuống đất, dính đầy bụi bặm!

    Người nhà họ Tần nhìn tấm biển đã gãy làm đôi, từng người một đều ngây người tại chỗ, sao lại có thể gãy được chứ?

    Dù là ông cụ Tần cũng có một thoáng hoảng hốt.

    "..."

    Đám người Lưu chưởng quỹ thì không sao, họ không hiểu rõ về nhà họ Tần, nhưng Bạch Dạ thì khác.

    Cậu ta xuất thân từ Thất đại gia tộc, tự nhiên biết rõ lai lịch của tấm biển này, càng biết rõ sức nặng của tấm biển này!

    Một đao chém đứt!

    Một đao này còn nghiêm trọng hơn cả việc chém lên người ông cụ Tần!

    "Tiêu rồi, Thần ca gây họa lớn rồi!"

    Sắc mặt Bạch Dạ trắng bệch, toàn thân run lên.

    Cậu ta cảm thấy, cậu ta ở Long Hải ngang ngược bá đạo bao nhiêu năm nay, gây ra bao nhiêu phiền phức, cộng lại cũng không bằng uy lực của một đao này của Tiêu Thần!

    Ở Long Hải, ai dám một đao chém đứt tấm biển này của nhà họ Tần?

    Dù là các đại gia tộc khác cũng không dám làm như vậy!

    Nếu thật sự làm như vậy, vậy chính là đã kết thù không đội trời chung với nhà họ Tần rồi!

    "Giao, hay là không giao?"

    Tiêu Thần không nhìn tấm biển đã gãy làm đôi, dù sao nhà họ Tần không giao ra Tần Kiến Văn, vậy thì hôm nay anh nhất định sẽ san bằng nhà họ Tần!

    Vì vậy, theo anh thấy, tấm biển này gãy thì cũng đã gãy rồi, không có gì to tát!

    "Thằng nhãi, mày tìm chết!"

    Ông cụ Tần cuối cùng cũng phản ứng lại, đôi mắt già nua trợn tròn, trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Thần, gầm lên một tiếng.

    "Người đâu, bắt hắn lại cho ta, ta muốn băm vằm hắn, ném xuống sông Long Giang cho cá ăn!"

    Vị đại kiêu hùng từng một thời tung hoành ở Long Hải này, lúc này cuối cùng cũng đã lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình, muốn xé nát kẻ dám khiêu khích nhà họ Tần!

    "Rõ!"

    Mấy người tu luyện cổ võ của nhà họ Tần bước lên, định cùng nhau tấn công.

    "Để xem ai dám!"

    Đám người Lưu chưởng quỹ được Tiêu Thần gọi đến, tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn, cũng đều tiến lên, tỏa ra khí thế cường hãn.

    Soạt!

    Các tay súng của hai bên cũng lần lượt giơ súng nhắm vào nhau, tình thế sắp bùng nổ!

    Lùi lùi lùi.

    Tần Trường Phong từ bên trong chạy ra, khi ông ta nhìn thấy tấm biển đã gãy làm đôi, rơi xuống đất, không khỏi trợn tròn mắt, đây, đây là sao vậy?

    Khi nghe người bên cạnh nói nhỏ lại chuyện vừa xảy ra, thân thể ông ta run lên, sau đó cũng nổi giận, đây là bộ mặt của nhà họ Tần, lại bị chém đứt?

    "Thằng nhãi, hôm nay không ai cứu được mày đâu, tao sẽ băm thây mày vạn mảnh!"

    Tần Trường Phong nổi điên, chỉ vào Tiêu Thần hét.

    "Ông nói xem, đao của tôi có thể chém đứt tấm biển, chém lên người ông thì sẽ thế nào?"

    Tiêu Thần từ từ giơ Đoạn Không Đao lên, nhìn Tần Trường Phong, thản nhiên hỏi.

    "..."

    Giọng của Tiêu Thần tuy nhẹ, nhưng sát khí lại lạnh lẽo rợn người, khiến Tần Trường Phong không kìm được phải lùi về sau một bước, trong lòng khẽ run lên.

    "Kiến Văn nói sao?"

    Ông cụ Tần hít một hơi thật sâu, hơi bình tĩnh lại một chút, nói nhỏ hỏi Tần Trường Phong.

    Tần Trường Phong ghé vào tai ông cụ Tần, nói nhỏ vài câu.

    Ông cụ Tần nhíu mày, sắc mặt âm u bất định một hồi lâu, chậm rãi gật đầu: "Ta biết rồi."

    "Tránh ra, tôi muốn vào trong tìm Tần Kiến Văn."

    Tiêu Thần nhìn hai người đang thì thầm, trong lòng khẽ động, nhíu mày, lẽ nào có biến cố gì?

    "Không thể nào!"

    Ông cụ Tần lắc đầu, vị kiêu hùng thế hệ trước này, khí chất của người bề trên càng thêm nồng đậm.

    Tuy nhiên, khí chất của người bề trên của ông ta có nồng đậm đến đâu, Tiêu Thần cũng không có chút cảm giác bị áp bức, anh đã trải qua núi đao biển máu, còn sợ chút khí chất của người bề trên này sao?

    "Lão già, thật sự tưởng tôi không dám giết người?"

    Tiêu Thần cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, giơ Đoạn Không Đao lên.

    "Ngươi dám giết người, con cháu nhà họ Tần ta cũng dám giết người!"

    Ông cụ Tần không hề nhượng bộ, trong lòng lại thầm kinh ngạc, thằng nhóc này sát khí thật nồng đậm!

    "Được, rất tốt.."

    Ngay lúc trong mắt Tiêu Thần lóe lên sát khí, chuẩn bị xông vào nhà họ Tần, một tràng tiếng còi xe truyền đến.

    Ngay sau đó, liền thấy một đoàn xe chạy tới, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

    Đoàn xe dừng lại, một đám người mặc vest đen từ trên xe bước xuống, cuối cùng trên một chiếc xe ở giữa, một người đàn ông trung niên bước xuống.

    Ông cụ Tần và đám người Tần Trường Phong nhìn thấy người đàn ông trung niên này đều sững sờ, sao ông ta lại đến đây?

    Còn Tiêu Thần nhìn thấy người đàn ông trung niên thì lại cười.

    "Haha, Tiêu lão đệ, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!"

    Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy Tiêu Thần đang xách đao, khóe miệng giật giật, sau đó nở nụ cười, bước nhanh tới.

    "Chu lão ca, sao anh lại đến đây?"

    Tiêu Thần nhìn người đàn ông trung niên, cười nói.

    "Haha, đây không phải là nghe nói cậu ở đây, tôi liền qua xem sao."

    Người đàn ông trung niên cười cười, nắm lấy tay Tiêu Thần không buông.

    Cha con nhà họ Tần nhìn hai người đang hàn huyên, sắc mặt đều hơi biến đổi, gia chủ của nhà họ Chu, Chu Thiên Thành, ông ta là vì Tiêu Thần mà đến?

    Phải biết rằng, nhà họ Chu mặc dù không phải là Thất đại gia tộc, nhưng cũng là một gia tộc hạng nhất.

    Ngũ Niên Đại Bỉ lần này, rất có tư thế thay thế nhà họ Trần, một trong Thất đại gia tộc, để thăng cấp thành một siêu gia tộc!

    Vì vậy, sức nặng của Chu Thiên Thành ông ta ở Long Hải đã không thấp hơn Tần Trường Phong là bao!

    Sau khi hàn huyên xong, Chu Thiên Thành liếc nhìn tấm biển trên đất, khóe miệng lại giật một cái, mẹ kiếp, không phải là do Tiêu Thần một đao chém đứt chứ?

    Tấm biển này chính là bộ mặt của nhà họ Tần!

    Không hổ là Tiêu lão đệ, một đao này đúng là bá đạo!

    "Chu tiên sinh, sao ông lại đến đây?"

    Tần Trường Phong tiến lên một bước, nhìn Chu Thiên Thành, trầm giọng hỏi.

    Nhà họ Tần và nhà họ Trần quan hệ không tệ, cho nên với nhà họ Chu tự nhiên cũng không mấy hòa hợp, vì vậy cách xưng hô cũng khá xa cách.

    "Tần lão gia."

    Chu Thiên Thành trước tiên chắp tay với ông cụ Tần, sau đó nhìn về phía Tần Trường Phong.

    "Tôi và Tiêu lão đệ là bạn bè nhiều năm, nghe nói cậu ấy ở đây liền qua xem sao."

    Tần Trường Phong nghe lời Chu Thiên Thành, sắc mặt có chút khó coi, ý này là nói.. ông ta đến để chống lưng cho Tiêu Thần?

    Đồng thời, ông ta thầm chửi, chết tiệt, lúc điều tra thông tin của Tiêu Thần cũng không thấy nói anh ta và nhà họ Chu cũng có quan hệ!

    "Tiêu lão đệ, sao cậu lại đến đây?"

    Chu Thiên Thành cũng không rõ lắm tại sao Tiêu Thần lại đối đầu với nhà họ Tần, nghe nói anh truy sát Tần Kiến Văn đến tận nhà họ Tần, suy nghĩ một chút liền lập tức dẫn người qua.

    "Tôi bắt Tần Kiến Văn, hắn ta chạy vào nhà họ Tần, tôi bảo họ giao người, họ không giao!"

    Tiêu Thần thản nhiên nói.

    "Tiêu lão đệ, nhà họ Tần dù sao cũng là Thất đại gia tộc, rốt cuộc là sao vậy? Xung đột với nhà họ Tần, không khéo sẽ chịu thiệt đấy."

    Chu Thiên Thành nói nhỏ.

    "Tần Kiến Văn mấy lần cho người giết tôi."

    Tiêu Thần suy nghĩ một chút, nói một câu như vậy.

    Chu Thiên Thành vừa nghe vậy, được rồi, vậy không còn gì để nói, cũng không cần khuyên nữa, chỉ có thể quyết chiến đến cùng!

    "Tiêu lão đệ, cậu yên tâm, nhà họ Chu của tôi đứng về phía cậu!"

    Giọng của Chu Thiên Thành không lớn, nhưng lại vừa hay để ông cụ Tần và Tần Trường Phong nghe thấy, ông ta công khai ủng hộ Tiêu Thần!

    Sắc mặt ông cụ Tần âm trầm vô cùng, nhìn Chu Thiên Thành, lạnh lùng nói: "Chu Thiên Thành, nhà họ Chu còn chưa trở thành Thất đại gia tộc nhỉ?"

    "Vâng, tạm thời vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi."

    Chu Thiên Thành nói nhạt gật đầu, dù sao ông ta đã quyết định đứng về phía Tiêu Thần, vậy thế nào cũng sẽ đắc tội với nhà họ Tần, cho nên cũng không cần khách sáo nữa.

    "Tốt, rất tốt, nhà họ Chu đây là muốn đối đầu với nhà họ Tần của ta?"

    Ông cụ Tần tức giận nói.

    "Tần lão gia, lời này của ngài nghiêm trọng rồi."

    Chu Thiên Thành cười lắc đầu.

    "Hừ, dù có thêm cả nhà họ Chu của ngươi, nhà họ Tần ta cũng không hề sợ hãi!"

    Ông Cụ Tần hừ lạnh một tiếng, toát ra vài phần khí thế hùng hồn nuốt trọn non sông như hổ dữ!

    Tiêu Thần nhíu mày, mẹ nó chứ, lão già này thật sự tìm chết à!

    Anh vừa định xách đao xông vào, lại một tràng tiếng còi xe truyền đến, ngay sau đó lại một đoàn xe nữa chạy tới.

    "..."

    Đám người ở cổng nhà cũ nhà họ Tần quay đầu nhìn.

    Cạch cạch.

    Đoàn xe dừng lại, cửa xe mở ra, lại là một màu vest đen, sau đó một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.

    "Gia chủ nhà họ Hứa, Hứa Dụ!"

    Tần Trường Phong nhìn thấy người đàn ông trung niên này, ánh mắt co lại.

    Nhưng chưa kịp ông ta kinh ngạc xong, chỉ thấy gia chủ nhà họ Hứa, Hứa Dụ, hơi cúi người.

    Ngay sau đó, một lão giả chậm rãi bước xuống xe, mặc một bộ trường bào kiểu Trung Sơn, tóc trắng râu trắng, sắc mặt hồng hào, toát ra khí chất như quay về với sự mộc mạc nguyên sơ.

    "Hứa Trung, ông cụ Hứa?"

    Tần Trường Phong trợn tròn mắt, sao ông ấy lại đến đây?

    Không chỉ ông ta, ngay cả ông cụ Tần cũng kinh ngạc, lão già Hứa này chính là người cùng thế hệ với ông, bình thường gần như không ra khỏi nhà, sao hôm nay lại đến nhà họ Tần?

    Ngay lúc ông cụ Tần chuẩn bị tiến lên đón, chỉ thấy ông cụ Hứa long hành hổ bộ bước nhanh tới, không thèm nhìn đám người nhà họ Tần, mặt già đầy nụ cười: "Haha, Tiêu thần y, lão già ta đến thăm cậu đây!"

    Tiêu Thần nhìn ông cụ Hứa, nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất cảm động, anh biết lão già này tại sao lại đến.

    "Haha, Hứa lão, sao ông lại đến đây? Không phải tôi đã nói, đợi tôi rảnh rỗi sẽ đến thăm ông sao?"

    "Lão già ta nóng lòng muốn gặp cậu lắm, cho nên đã đến đây."

    Ông cụ Hứa xua tay.

    "Tiêu thần y, chào ngài."

    Gia chủ nhà họ Hứa, Hứa Dụ, cũng nói với giọng điệu tôn kính.

    "Vâng, Hứa gia chủ, chào ông."

    Tiêu Thần cười gật đầu.

    "..."

    Nhìn ba người đang hàn huyên, đừng nói là đám người nhà họ Tần, ngay cả Bạch Dạ, Chu Thiên Thành cũng sững sờ, Tiêu Thần và nhà họ Hứa cũng quen biết?

    "Lão già Hứa, ông đây là làm gì vậy?"

    Ông cụ Tần tiến lên một bước, có chút tức giận.

    "Lão già Tần, ông còn chưa chết à? Ta nói cho ông biết, Tiêu thần y là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có cậu ấy, mồ của ta cỏ đã mọc cao rồi.. nếu ông bắt nạt cậu ấy, Hứa Trung ta sẽ không tha cho ông đâu!"

    Ông cụ Hứa nhìn ông cụ Tần, trầm giọng nói.

    "..."

    Ông cụ Tần trong lòng kinh ngạc, ân nhân cứu mạng? Nhưng ngay sau đó, ông đã nổi giận, rốt cuộc thằng mẹ nó ai bắt nạt ai?

    "Lão già Hứa, mắt ông không mù chứ? Không thấy là nó bắt nạt đến tận cổng nhà họ Tần của ta sao? Còn chém đứt cả tấm biển của nhà họ Tần ta!"

    Lúc này ông cụ Hứa mới nhìn thấy tấm biển đã gãy làm đôi trên đất, mí mắt giật giật, vốn dĩ ông còn định qua đây nói hòa một chút, nhưng bây giờ xem ra.. khó rồi!

    Tiêu Thần đã chém đứt tấm biển này, vậy chính là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Tần!

    Ông cụ Hứa nheo mắt lại, rất nhanh đã có quyết định, thản nhiên nói: "Tiêu thần y đang bắt nạt nhà họ Tần của ông? Ừm, vậy nhà họ Hứa ta cũng giúp bắt nạt!"

    "..."

    Ông cụ Tần suýt nữa đã tức đến nhảy dựng lên, chưa kịp nổi điên nữa, chỉ thấy lại có một đám xe lớn chạy tới.

    Hơn nữa, đây rõ ràng không phải là một đoàn xe, mà là mấy đoàn xe, chỉ là cùng lúc đến!

    Ông cụ Tần nhìn những chiếc xe này, trong lòng trầm xuống, lẽ nào..

    Cạch cạch cạch.

    Tiếng cửa xe mở ra không ngừng vang lên, sau đó đủ loại cách xưng hô từ xa đã truyền đến.

    "Tiêu lão đệ, haha, chúng ta lại gặp nhau rồi."

    "Tiêu tiên sinh, chào ngài."

    "Lão Tiêu, cậu không ngờ tôi sẽ đến phải không?"

    "..."
     
  4. mrgu21

    Bài viết:
    0
  5. mrgu21

    Bài viết:
    0
  6. mrgu21

    Bài viết:
    0
  7. mrgu21

    Bài viết:
    0
  8. mrgu21

    Bài viết:
    0
  9. mrgu21

    Bài viết:
    0
  10. mrgu21

    Bài viết:
    0
    Chương 659: Ăn mừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Manh, em lớn như vậy rồi, treo trên người Tiêu Thần như vậy là sao?"

    Tô Tình nhìn nụ cười vô tội trên mặt Tiêu Thần, cơn tức không biết từ đâu bốc lên.

    "Chị, chị đừng có quát em, em còn chưa tìm chị tính sổ đâu!"

    Tô Tiểu Manh nào có sợ Tô Tình, bĩu môi nói.

    "..."

    Tô Tình không nói nữa, chuyện này quả thực khiến cô chột dạ.

    "Thần ca, anh lại dám cùng chị gái em hợp tác lừa em, hại em còn khóc mấy đêm liền.. nói, anh nên bồi thường cho em thế nào?"

    Tô Tiểu Manh treo trên người Tiêu Thần, ngẩng đầu nói.

    "..."

    Tiêu Thần dở khóc dở cười, chuyện này bồi thường thế nào đây?

    "Cái đó, em xuống trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thế nào?"

    Tiêu Thần dùng khóe mắt để ý thấy ánh mắt muốn giết người của Tô Tình, vội vàng 'gỡ' Tô Tiểu Manh từ trên người xuống.

    "Nói chuyện gì? Dù sao hai người cũng hợp tác lừa em."

    Vì trước mặt chị gái, Tô Tiểu Manh cũng không dám quá đáng, ngồi bên cạnh, chu môi nói.

    "Tiểu Manh, chúng ta không phải cố ý lừa em, mà là sợ em thể hiện ra, để Tần Kiến Văn nhận ra."

    Tiêu Thần giải thích.

    "Em sao có thể thể hiện ra được."

    "Em xem, chính vì em không biết nên mới đau lòng, mới tức giận, cũng chính vì những điều này mới lừa được Tần Kiến Văn."

    "..."

    "Em cũng đừng trách chị em, là anh nói không cho chị ấy nói cho em biết."

    Tô Tình nghe vậy liền cảm kích liếc nhìn Tiêu Thần, thực tế là cô nói không cho Tô Tiểu Manh biết.

    Là chị gái, cô biết tính khí của Tô Tiểu Manh, đừng thấy bây giờ con bé không nổi điên, đó là vì có Tiêu Thần ở đây.. nếu chỉ có hai chị em họ, tuyệt đối sẽ nổi điên!

    "Thôi được."

    Tô Tiểu Manh gật đầu.

    Tuy nhiên cô như nghĩ đến điều gì, lại nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Tô Tình: "Chị, Kiến Văn ca.. không, thật sự là Tần Kiến Văn cho người đến bắt em sao?"

    Tô Tình thở dài, gật đầu: "Ừm."

    "Hừ, uổng công trước đây em tin tưởng hắn như vậy, xem hắn như anh trai ruột, xem như em đã bị mù rồi!"

    Tô Tiểu Manh tức giận nói.

    "..."

    Tô Tiểu Manh lại chửi một lúc mới xem như hả giận, nhưng đôi mắt to lại có chút đỏ hoe.

    Tiêu Thần và Tô Tình nhìn cô, đều biết rõ trong lòng cô cũng không dễ chịu.

    Cô là một người trọng tình cảm, từ nhỏ đã gọi 'Kiến Văn ca', 'Kiến Văn ca', như một cái đuôi nhỏ theo sau mông họ, còn bây giờ đột nhiên biết Tần Kiến Văn đã làm ra chuyện như vậy, sao cô có thể không đau lòng?

    "Thôi được rồi, Tiểu Manh, đừng nghĩ nữa."

    Tô Tình tiến lên, ôm lấy Tô Tiểu Manh, kéo cô vào lòng, khẽ nói.

    "Vâng."

    Tô Tiểu Manh gật đầu.

    "Thần ca, anh đã bắt được Tần Kiến Văn chưa ạ?"

    "Chưa, để hắn chạy thoát rồi, nhưng không chạy được bao lâu đâu.."

    "Vâng."

    Sau khi nói chuyện xong về Tần Kiến Văn, Tô Tiểu Manh đã nói về thành tích lần này của mình.

    "Cái gì? Đứng nhất toàn khối?"

    Nghe xong lời của Tô Tiểu Manh, Tô Tình lập tức trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cô.

    "Vâng, không cẩn thận một chút đã thi được hạng nhất toàn khối rồi."

    Tô Tiểu Manh giả vờ bất đắc dĩ, thực tế có chút đắc ý nói.

    "..."

    Tiêu Thần và Tô Tình nhìn biểu cảm đắc ý của Tô Tiểu Manh, đều cạn lời.

    "Tiểu Manh, em không đùa chị chứ? Thật sự là hạng nhất toàn khối?"

    Tô Tình thật sự có chút không dám tin.

    Mặc dù cô đã biết, em gái là cố ý không thi tốt, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng sẽ thi được hạng nhất toàn khối trở về!

    Cô thầm tính, có thể thi được top năm trong lớp là đã không tồi rồi.

    Phải biết rằng, Tô Tiểu Manh trước đây ở trong lớp đội sổ!

    "Đương nhiên không có, sao chị lại không tin em? Như một mỹ nữ tập hợp cả tài hoa và sắc đẹp như em, thi được hạng nhất toàn khối không phải là rất dễ dàng sao?"

    Tô Tiểu Manh khoác lác.

    "Chị.. sao vẫn có chút không tin."

    Tô Tình lắc đầu, chủ yếu là chênh lệch trước sau quá lớn, đội sổ trong lớp, hạng nhất toàn khối..

    "Chị.. này, Thần ca, anh có tin em đứng nhất không?"

    Tô Tiểu Manh nhìn về phía Tiêu Thần.

    "Ừm ừm, anh tin, Tiểu Manh rất thông minh."

    Tiêu Thần gật đầu.

    "Vậy thì đương nhiên rồi, dễ dàng đứng nhất!"

    "Tô Tình, đừng nghĩ nhiều nữa, trước đây không phải anh đã nói sao, muốn thi một trăm điểm thì đơn giản, nhưng thi sáu mươi điểm thì rất khó."

    Tiêu Thần nhìn Tô Tình, cười nói.

    "..."

    Tô Tình hồi lâu mới miễn cưỡng tin, sau đó vô cùng hưng phấn.

    "Tiểu Manh, em.. em đã thi được hạng nhất toàn khối, em muốn gì chị đều mua cho em."

    Tô Tình nắm tay Tô Tiểu Manh, kích động nói.

    "Thật không ạ?"

    Mắt Tô Tiểu Manh sáng lên.

    "Ừm ừm, thật, em muốn gì cứ nói đi."

    Tô Tình gật đầu.

    "Vậy.. em muốn một chiếc xe thể thao."

    Tô Tiểu Manh suy nghĩ một chút rồi nói.

    "Không được, ngoài cái này ra, muốn cái khác."

    Tô Tình không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.

    "Tại sao ạ?"

    Tô Tiểu Manh chu môi.

    "Bởi vì quá nguy hiểm, em quên tai nạn lần trước rồi à? Không thể muốn xe thể thao, chị mua cho em thứ khác."

    Giọng điệu Tô Tình kiên định nói.

    Tô Tiểu Manh còn định nói gì đó, lại bị Tiêu Thần ra hiệu ngăn lại: "Đúng vậy, muốn xe thể thao làm gì, nguy hiểm lắm."

    "..."

    Tô Tiểu Manh sững sờ, Thần ca đây là làm gì vậy?

    "Thế này đi, tối nay ăn mừng trước đã, sau đó em hãy suy nghĩ kỹ muốn phần thưởng gì, ngoài xe thể thao ra, những thứ khác đều được."

    Tô Tình chốt hạ.

    "Thật sự cái gì cũng được ạ?"

    "Ừm."

    "Vậy cho em một chiếc máy bay chiến đấu đi."

    Tô Tiểu Manh bĩu môi nói.

    "..."

    Tô Tình cạn lời.

    "Hừ, vừa mới nói, mua gì cũng được, sao lại không được nữa rồi."

    Tô Tiểu Manh hừ hừ.

    "Cái này không tính, yêu cầu hợp lý cơ."

    Tô Tình vỗ vào đầu Tô Tiểu Manh một cái, sau đó cười.

    Từ trước đến nay, cô luôn lo lắng cho thành tích học tập của em gái, thậm chí còn sắp xếp sẵn con đường, định gửi em ra nước ngoài du học.

    Không ngờ, cô em gái luôn đội sổ lại trực tiếp từ phía sau lên hạng nhất toàn khối, như vậy căn bản không cần phải ra nước ngoài du học, Đại học Hoa Hạ và Đại học Kinh thành chẳng phải là tùy ý cô bé vào sao?

    Dù thật sự có đi du học nước ngoài, vậy cũng không phải là bỏ tiền đi mạ vàng, mà là thẳng tiến đến các trường danh tiếng, ví dụ như Harvard.

    Ba người trò chuyện phiếm, thoáng một cái đã đến giờ tan làm.

    Tô Tình suy nghĩ một chút, bảo Tiêu Thần thông báo cho Đại Mập, Tôn Ngộ Công và những người khác, để họ cũng cùng nhau tụ tập, một là ăn mừng, hai là cảm ơn họ!

    Tiêu Thần cũng không từ chối, gọi mấy cuộc điện thoại xong đã hẹn xong, sau đó lại đến phòng bảo vệ.

    "Tiểu Manh, em cũng sắp đến sinh nhật rồi, sinh nhật năm nay định tổ chức thế nào?"

    Tô Tình như nghĩ đến điều gì, hỏi.

    "Giống như trước đây thôi, nếu chị bận, em sẽ bảo Thần ca đi cùng em."

    Tâm trạng của Tô Tiểu Manh đột nhiên có chút sa sút.

    "Dù có bận đến đâu cũng phải cùng em đón sinh nhật chứ."

    Tô Tình lắc đầu.

    "Chị, em nhớ ba mẹ và anh cả rồi."

    Tô Tiểu Manh nhìn Tiêu Thần, đột nhiên nói.

    "Hửm? Tiểu Manh, lúc nãy em nói gì?"

    Tô Tình sững sờ, sau đó trừng mắt nhìn Tô Tiểu Manh.

    "Em nói em nhớ ba mẹ và anh cả rồi."

    "Em.. em không giận anh cả nữa à?"

    Tô Tình vô cùng vui mừng hỏi, thậm chí không kém hơn bao nhiêu so với việc Tô Tiểu Manh thi được hạng nhất toàn khối.

    "Không ạ, Thần ca nói rất đúng."

    Tô Tiểu Manh lắc đầu.

    "Tiêu Thần? Anh ấy nói gì?"

    Tô Tình có chút bất ngờ, Tô Tiểu Manh thay đổi thái độ, không còn trách anh cả nữa là vì Tiêu Thần?

    Tô Tiểu Manh kể lại đơn giản một số lời mà Tiêu Thần đã nói, nghe mà Tô Tình cũng không ngừng gật đầu.

    "Ừm, chỉ cần em không trách anh cả là tốt rồi, anh ấy cũng rất không dễ dàng."

    Tô Tình nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

    "Mấy hôm trước, Thần ca nói với em, nhiệm vụ của anh cả hình như đã hoàn thành rồi, e rằng gần đây sẽ trở về."

    Tô Tiểu Manh như nghĩ đến điều gì, nói.

    "Thật không? Vậy thì tốt quá, sao anh ấy không nói với chị? Đợi chị hỏi anh ấy."

    Tô Tình vui mừng nói.

    Hai người đang nói chuyện, Tiêu Thần đã trở về.

    Tô Tình vừa dứt lời, Tiêu Thần khựng lại giây lát, rồi ậm ừ đáp lời, mập mờ như thể có mà chẳng phải.

    Sau đó, ba người rời khỏi văn phòng, còn đám người Đại Mập cũng đã đi theo.

    Địa điểm là ở khách sạn Bạch Đế.

    Lúc nãy Tiêu Thần đã gọi cho Bạch Dạ, người sau nghe nói Tô Tiểu Manh thi được hạng nhất toàn khối, lập tức cho biết tối nay tất cả đều do cậu ta bao!

    Khi họ đến khách sạn Bạch Đế, nhóm người Tôn Ngộ Công cũng lần lượt đến.

    "Tiểu Bạch, chuẩn bị xong chưa?"

    Tiêu Thần tìm Bạch Dạ, hỏi.

    "Vâng vâng, chắc chắn rồi."

    Bạch Dạ gật đầu.

    "Được."

    Tiêu Thần cười cười, cũng xem như là một bất ngờ nhỏ cho Tiểu Manh.

    Nhưng nghĩ đến Tô Tình, anh lại khẽ nhíu mày, đây chính là một con hổ cản đường, nên làm thế nào đây?

    Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do, đi tìm Tô Tình.

    "Bạch ca, Thần ca đâu rồi ạ?"

    Tô Tiểu Manh qua đây, hỏi.

    "Không biết, có lẽ đi vệ sinh rồi."

    "Ồ ồ."

    "Tiểu Manh, lợi hại thật, lại thi được hạng nhất toàn khối!"

    "Bình thường thôi ạ."

    Tô Tiểu Manh giả vờ khiêm tốn.

    "Trước đây lúc anh đi học cũng đã từng thi được hạng nhất, nhưng là từ dưới lên."

    "Vậy không sao, ba cậu tốt mà."

    Tô Tiểu Manh nói thẳng.

    "..."

    Bạch Dạ cạn lời, con bé này còn biết nói chuyện không vậy?

    Mười mấy phút sau, bữa tiệc bắt đầu.

    Tiêu Thần và Tô Tình cũng đã xuất hiện, người sau nâng một ly rượu vang đỏ, đứng dậy.

    Những người đến tối nay không nhiều, không quá ba mươi người.

    Vốn dĩ Tô Tiểu Manh còn muốn gọi cả nhóm người của đội lính đánh thuê Ma Hạt đến, nhưng nghĩ đến Hắc Quả Phụ, liền trực tiếp dẹp đi ý nghĩ, cô nhìn người phụ nữ này có chút không vừa mắt.

    "Bữa tiệc tối nay xem như là một bữa tiệc riêng tư.. một là để ăn mừng Tiểu Manh đã thi được hạng nhất toàn khối, hai là để cảm ơn mọi người."

    Ánh mắt Tô Tình quét qua toàn trường, cao giọng nói.

    "Tiểu Manh lợi hại."

    "Ngầu."

    "Tuyệt."

    Các loại âm thanh vang lên, Tô Tiểu Manh cũng đứng dậy, khiêm tốn cười.

    Sau đó, mọi người bắt đầu ăn uống, rồi Lý Hàm Hậu và Tôn Ngộ Công đã thành công thu hút ánh mắt của người khác.

    Một người là kẻ ham ăn, là một thùng cơm.

    Một người là ma men, là một thùng rượu!

    Lý Hàm Hậu một mình chiếm hai chỗ ngồi, nửa bàn thức ăn đều đã bị cậu ta như gió cuốn mây tan ăn sạch.

    Còn Tôn Ngộ Công thì cầm chai rượu, trực tiếp tu vào miệng, như cá kình hút trăm sông.. gần như một hơi, một chai Mao Đài đã cạn.

    "Ngộ Công, cậu cũng quá uống được rồi."

    Tô Tiểu Manh qua đây.

    "Cũng tàm tạm."

    Tôn Ngộ Công cũng đã say năm sáu phần, mắt say lờ đờ.

    Hai người trò chuyện phiếm vài câu, Tô Tiểu Manh thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, lần trước cậu nói, cậu và Thần ca quen nhau thế nào nhỉ?"
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...