Chương 10: Đối Mặt Bấm để xem Đêm đó, Thu Nguyệt không ngủ. Căn phòng trọ chìm trong bóng tối, nhưng trong đầu cô, mọi thứ lại sáng rõ đến rợn người. Câu hỏi cuối cùng, câu hỏi kinh hoàng nhất, cứ lặp đi lặp lại như một bản án: Tai nạn của ba mình.. có phải là nguyên nhân gây ra tai nạn của họ không? Nó không còn là một giả thuyết xa vời. Nó đã bám rễ vào tâm trí cô, một cái cây độc mọc lên từ những mảnh đất dối trá. Mọi chi tiết đều chỉ về một hướng. Sự ghen tuông, sự kiểm soát của ba cô. Việc ông biết trước kế hoạch bỏ trốn. Sự có mặt của ông trên con đường định mệnh. Và sự im lặng bao che của cả một thế hệ. Bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, nhưng cô không thấy ánh sáng. Cô chỉ thấy một con đường độc đạo phía trước, một con đường cô buộc phải đi. Cô mở laptop, nhìn vào những bức ảnh đã được sắp xếp cẩn thận cho cuốn sách. Những nụ cười, những ánh mắt, những khung cảnh bình yên. Chúng giống như một thế giới khác, một thế giới trong sáng mà cô đang cố níu giữ trong khi bản thân lại sắp phải dấn thân vào một nơi tăm tối nhất. Cô đưa ra một quyết định. Cô không thể tiếp tục cuộc điều tra này từ xa. Cô không thể sống với những phỏng đoán. Cô cần phải đối mặt. Cô đặt một chiếc vé xe sớm nhất để quay về thành phố. Trước khi đi, cô đến công trường để tìm Khánh Duy. Cô thấy anh đang đứng một mình trên một mỏm đá, nhìn ra biển, mái tóc bay trong gió sớm. Anh trông cô độc, nhưng kiên định. Giống như cái cây mà anh đang cố bảo vệ. "Anh Duy," cô gọi khẽ. Anh quay lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi khi thấy cô. "Chào buổi sáng. Hôm nay em đến sớm vậy?" "Em.. em phải về thành phố vài hôm," cô nói, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Có chút chuyện gia đình đột xuất." Nụ cười trên môi anh vụt tắt, thay vào đó là vẻ lo lắng. "Mọi chuyện ổn chứ? Em có cần anh giúp gì không?" Sự quan tâm chân thành của anh khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim mình. Cô đang che giấu anh một sự thật có thể hủy hoại cả cuộc đời anh, vậy mà anh vẫn ở đây, lo lắng cho cô. "Không sao đâu ạ. Em sẽ giải quyết nhanh thôi," cô né tránh ánh mắt anh. Cô rút một chiếc USB từ trong túi ra. "Đây là toàn bộ ảnh em đã xử lý xong. Phần lời dẫn.. em tin ở anh." Hành động này, trong bối cảnh hiện tại, mang một ý nghĩa nặng nề. Nó vừa là sự bàn giao công việc, vừa giống như một lời ủy thác, một sự tin tưởng đầy trớ trêu. Anh nhận lấy chiếc USB, những ngón tay của anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô. Một cái chạm đủ để cả hai cùng giật mình. "Anh sẽ đợi em về," anh nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta sẽ cùng nhau trình bày dự án này." "Vâng," cô đáp, không dám hứa hẹn. Cô quay lưng bước đi. Cảm giác tội lỗi như một tảng đá đè nặng lên từng bước chân. "Nguyệt!" Anh gọi với theo. Cô khựng lại nhưng không quay đầu. "Cẩn thận nhé," anh nói. Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô suýt nữa thì bật khóc. Cô chỉ khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn, trốn chạy khỏi sự dịu dàng của anh, trốn chạy khỏi sự tội lỗi của chính mình. Chuyến xe lăn bánh, đưa cô rời khỏi thị trấn ven biển, rời khỏi nơi chứa đựng cả tình yêu và bi kịch. Cả quãng đường, cô không nói một lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật lướt qua, nhưng trong đầu cô chỉ có một hình ảnh duy nhất: Gương mặt của ba mình. Ngôi nhà nơi ba cô đang sống một mình nằm trong một khu dân cư yên tĩnh. Nó ngăn nắp, sạch sẽ, nhưng toát ra một vẻ lạnh lẽo, thiếu hơi ấm của một gia đình. Ông Bình ngạc nhiên khi thấy con gái đột ngột trở về. Ông cố nở một nụ cười, nhưng nó trông méo mó và căng thẳng. "Sao con lại về mà không báo trước?" "Nếu báo trước, có lẽ con sẽ không gặp được ba," Thu Nguyệt nói, giọng lạnh lùng. Cô không vòng vo. Cô bước thẳng vào phòng khách, đặt túi xách xuống. "Con đã gọi cho ba. Ba đã cúp máy," cô nói, nhìn thẳng vào mắt ông. "Bây giờ con ở đây. Ba không thể trốn tránh được nữa." Gương mặt ông Bình biến sắc. Ông ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan vào nhau, run rẩy. Thu Nguyệt lấy hết bình tĩnh, bắt đầu nói một cách chậm rãi. Cô nói về những lá thư của mẹ. Cô nói về hai bài báo. Cô đặt từng mảnh bằng chứng lên bàn như một công tố viên. "Con không hỏi ba có ở đó không nữa," cô nói, giọng cô sắc lại. "Con hỏi ba, tại sao xe của ba chỉ bị trượt xuống mương và xây xát nhẹ, còn chiếc xe chở mẹ và ba của anh Duy.. lại gặp phải một thảm kịch kinh hoàng như vậy?" Sự im lặng bao trùm căn phòng, đặc quánh và ngột ngạt. Ông Bình cúi gằm mặt, tấm lưng gầy gò của ông như còng xuống dưới sức nặng của câu hỏi. "Ba.. Ba không cố ý.." cuối cùng ông cũng thốt ra, giọng nói vỡ nát, đầy thống khổ. Toàn bộ sự bình tĩnh, hiền lành thường ngày đã vỡ vụn. "Đêm đó, ba đã đọc được những lá thư," ông kể trong tiếng nấc. "Ba đã phát điên lên. Ba không thể tin được người vợ bao năm đầu ấp tay gối lại định bỏ ba đi theo một người đàn ông khác. Ba chỉ muốn.. chỉ muốn ngăn họ lại. Ba lái xe đi theo họ. Trời mưa rất to.." Ông ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tuyệt vọng. "Ba chỉ định ép xe họ vào lề, để nói chuyện, để bắt mẹ con quay về. Nhưng đường quá trơn.. Ba mất lái.. Xe của ba quệt vào đuôi xe họ.." "Rồi sao nữa ạ?" Thu Nguyệt hỏi, tim cô như ngừng đập. "Chiếc xe của họ chao đảo," ông tiếp tục, giọng run rẩy. "Nó đâm sầm vào chiếc xe tải đang đi ngược chiều. Tiếng va chạm.. nó kinh khủng lắm con ạ.." Ông ôm lấy mặt, khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Ba đã thấy.. Ba đã thấy chiếc xe của họ bẹp dúm. Ba hoảng sợ quá. Ba chỉ biết quay đầu xe, chạy trốn khỏi nơi đó. Ba đã tự lao xe mình xuống con mương gần đó để tạo hiện trường giả.. để không ai nghi ngờ ba có liên quan.." Một sự thật hèn nhát và tàn nhẫn đến cùng cực. "Vậy là ba đã bỏ mặc họ?" Thu Nguyệt hỏi, giọng cô lạnh như băng. "Ba thấy mẹ đang trong tình trạng nguy kịch, thấy ba của anh Duy có thể vẫn còn sống.. và ba đã bỏ đi?" "Ba sợ lắm!" ông gào lên. "Nếu người ta biết ba có ở đó, họ sẽ nghĩ ba đã giết người! Ba không còn lựa chọn nào khác!" Thu Nguyệt đứng dậy, nhìn người đàn ông đang sụp đổ trước mặt mình. Đó là ba cô. Người đã nuôi nấng cô. Nhưng cũng là người, vì sự ghen tuông ích kỷ và sự hèn nhát của bản thân, đã gián tiếp gây ra cái chết cho một người và hủy hoại cuộc đời của rất nhiều người khác, bao gồm cả chính con gái mình. Tình yêu thương và sự căm phẫn giằng xé trong lòng cô. Nhưng có một điều cô biết chắc chắn. Sự im lặng này không thể tiếp tục. "Con sẽ quay lại đó," cô nói, giọng đanh lại. "Con sẽ hoàn thành dự án về cái cây. Đó là điều ít nhất con có thể làm cho mẹ, và cho ba của anh Duy." "Nguyệt, đừng!" ông Bình ngẩng lên, van xin. "Chuyện qua rồi, hãy để nó qua đi! Đừng phá nát tất cả!" "Chính ba đã phá nát tất cả từ mười năm trước rồi," cô đáp, rồi quay lưng bước ra khỏi cửa, để lại sau lưng tiếng khóc than và một sự thật vừa được khai quật, nhầy nhụa và đau đớn. Con đường phía trước của cô giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng nó cũng chông gai hơn bao giờ hết. Cô phải làm sao để nói ra sự thật này với Khánh Duy? Và liệu anh có thể tha thứ, không chỉ cho ba cô, mà còn cho cả sự im lặng của cô nữa không?
Chương 11: Món Nợ Của Gió Bấm để xem Chuyến xe quay trở lại thị trấn ven biển dường như dài hơn lúc đi. Thu Nguyệt không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Cô nhắm mắt, nhưng không phải để ngủ. Cô đang cố gắng sắp xếp lại một thế giới vừa sụp đổ bên trong mình. Sự thật không giải thoát cho cô, nó tròng một sợi dây xiềng xích nặng trĩu vào cổ. Mỗi khi nghĩ đến gương mặt của Khánh Duy, sự dịu dàng và lo lắng của anh, cô lại cảm thấy sợi dây đó siết chặt hơn, khiến cô không thở nổi. Tình yêu thương dành cho người cha giờ đây đã trộn lẫn với sự khinh bỉ và nỗi đau. Sự căm phẫn dành cho bi kịch của mẹ cô lại xen lẫn với nỗi xót xa cho một tình yêu bị cấm đoán. Và cảm xúc của cô dành cho Khánh Duy, nó không còn là sự day dứt của mối tình đầu, mà đã trở thành một món nợ. Một món nợ mà cô không biết phải trả bằng cách nào. Khi cô trở lại nhà nghỉ, màn đêm đã buông xuống. Cô mở laptop, nhìn vào những bức ảnh đã hoàn thành. Chúng vẫn đẹp, vẫn bình yên, nhưng giờ đây cô nhìn chúng bằng đôi mắt của một người biết rõ cơn bão ngầm đang ẩn sau sự tĩnh lặng đó. Dự án sách ảnh. Nó không còn là một kế hoạch để cứu một cái cây. Nó đã trở thành một bản cáo trạng không lời. Nó là cách duy nhất để cô có thể kể lại câu chuyện của những người đã khuất, để trả lại cho họ một chút công bằng, dù là muộn màng. Cô lao vào làm việc như một người mất trí, sắp xếp, chọn lọc, viết những dòng chú thích ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý. Cô làm việc không phải vì thời hạn, mà vì cô sợ phải dừng lại. Bởi vì khi dừng lại, sự im lặng sẽ gào thét bên tai cô câu hỏi: Mày sẽ nói gì với anh ấy? Ngày hôm sau, cô mang bản nháp đầu tiên của cuốn sách đến công trường. Cô thấy Khánh Duy đang đứng chỉ đạo đội thi công, gương mặt anh cương nghị dưới nắng. Thấy cô, anh ra hiệu cho mọi người tạm nghỉ rồi bước nhanh về phía cô. "Em về rồi," anh nói, giọng anh có một sự nhẹ nhõm không che giấu. "Mọi chuyện ở nhà ổn cả chứ?" "Ổn rồi ạ," cô nói dối, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chìa cuốn sách được in tạm ra. "Em đã làm xong bản nháp đầu tiên. Anh xem qua và viết lời dẫn nhé." Anh đón lấy cuốn sách, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. "Trông em xanh xao quá. Đừng làm việc quá sức." Cô chỉ gật đầu. Họ tìm một chiếc bàn gỗ đặt dưới bóng cây để ngồi xuống. Khánh Duy bắt đầu lật giở từng trang. Anh xem rất chậm, rất kỹ. Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại khi xem những bức ảnh chụp nụ cười của những cụ già, rồi lại giãn ra khi thấy ảnh những đứa trẻ nô đùa trên cát. Khi anh lật đến trang có bức ảnh chụp cận cảnh cái cây cổ thụ ở Vách Đá Rồng, anh dừng lại rất lâu. Bức ảnh được Thu Nguyệt chụp vào lúc hoàng hôn, ánh sáng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, tạo nên một vầng hào quang kỳ ảo quanh thân cây xù xì. Nó vừa cô độc, vừa kiêu hãnh. "Em đã đặt tên cho bức ảnh này là 'Nhân Chứng'," Thu Nguyệt khẽ nói. Khánh Duy ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh có chút khó hiểu. "Nhân Chứng?" "Đúng vậy," cô đáp, tim đập mạnh. "Nó đã chứng kiến tất cả. Niềm vui, nỗi buồn, những lời hẹn ước và cả những bi kịch của mảnh đất này." Anh gật đầu, trầm ngâm. "Lời dẫn cho bức ảnh này.. có lẽ sẽ là phần khó viết nhất." Anh lật đến trang cuối cùng. Đó là một bức ảnh chụp con đường ven biển uốn lượn, một bên là núi đá, một bên là biển cả mênh mông. Cô đã cố tình chụp nó vào một ngày nhiều mây, tạo cảm giác con đường vừa đẹp, vừa có chút gì đó hiểm trở, khó lường. Dưới bức ảnh, cô đã ghi một dòng chú thích ngắn: "Có những con đường mang tên định mệnh." Khánh Duy đọc dòng chữ đó, rồi anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Thu Nguyệt. Lần này, anh không hỏi gì cả. Nhưng trong ánh mắt anh là một sự dò xét sâu sắc. Anh đủ thông minh và nhạy cảm để nhận ra, cuốn sách này không chỉ đơn thuần nói về cảnh vật. Nó đang kể một câu chuyện khác, một câu chuyện mà cô đang cố gắng diễn đạt bằng hình ảnh. "Anh sẽ hoàn thành lời dẫn sớm nhất có thể," anh nói, gấp cuốn sách lại. "Cảm ơn em, Nguyệt. Em đã làm rất tốt." Những ngày sau đó, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy họ. Họ vẫn làm việc cùng nhau, nhưng ít nói hơn. Anh tập trung vào những con chữ, cô tập trung vào việc hoàn thiện những chi tiết cuối cùng của cuốn sách. Dường như cả hai đều đang đi trên một con đường song song, cùng hướng về một đích, nhưng lại không thể chạm vào nhau. Một buổi tối, khi cô đang ngồi một mình ở mỏm đá quen thuộc, Khánh Duy tìm đến. Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm theo cuốn sổ tay đã viết gần kín. "Anh viết gần xong rồi," anh phá vỡ sự im lặng. "Nhưng anh bị kẹt lại ở phần cuối cùng. Lời kết cho cả cuốn sách." Anh nhìn ra biển, sóng vỗ về trong đêm nghe thật rõ. "Anh đã viết về vẻ đẹp, về sức sống, về những câu chuyện của người dân. Nhưng anh cảm thấy vẫn thiếu một cái gì đó. Một cái gì đó thật hơn, sâu hơn. Một cái gì đó về sự mất mát, sự chữa lành.. và sự tha thứ." Anh quay sang nhìn cô, ánh trăng bạc chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật lên nỗi trăn trở trong đôi mắt. "Anh có cảm giác, em hiểu điều đó hơn bất kỳ ai. Em muốn nói điều gì qua cuốn sách này, Nguyệt? Câu chuyện thực sự mà em muốn kể là gì?" Câu hỏi trực diện của anh khiến Thu Nguyệt không thể trốn tránh được nữa. Gió biển thổi qua, lạnh buốt. Đây rồi. Khoảnh khắc mà cô vừa sợ hãi, vừa chờ đợi. Cô hít một hơi thật sâu, vị mặn của biển tràn vào lồng ngực. Cô không nhìn anh, mà nhìn vào bóng tối mịt mùng phía chân trời. "Câu chuyện mà em muốn kể," cô bắt đầu, giọng cô run rẩy nhưng rõ ràng, "là về những bí mật. Về những sự thật bị chôn vùi bởi thời gian và bởi nỗi sợ hãi của con người. Về những món nợ mà người đi trước để lại, và người đi sau phải gánh lấy mà không hề hay biết." Cô quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của anh. "Anh Duy này," cô nói, giọng cô gần như thì thầm. "Anh có bao giờ tự hỏi, tại sao ba anh lại có mặt trên xe cùng với mẹ em trong đêm định mệnh đó không?" Câu hỏi được tung ra, sắc lẹm như một lưỡi dao, cắt đứt sợi dây im lặng mỏng manh đã tồn tại giữa họ suốt mười năm qua. Cả thế giới của Khánh Duy dường như chao đảo trong một khoảnh khắc. Vẻ mặt anh từ ngạc nhiên chuyển sang bàng hoàng, rồi sững sờ. Cơn bão, cuối cùng, cũng đã nổi lên.
Chương 12: Khi Mặt Biển Vỡ Tan Bấm để xem Gió biển đêm đó dường như cũng nín thở. Câu hỏi của Thu Nguyệt treo lơ lửng giữa không trung, sắc lạnh và nặng trĩu, phá tan sự bình yên giả tạo mà họ vừa có được. Khánh Duy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang hoang mang tột độ. Anh bật cười, một nụ cười khô khốc, không có chút vui vẻ nào. "Em nói vớ vẩn gì vậy, Nguyệt?" anh nói, giọng anh trở nên sắc lạnh. "Ba anh và mẹ em? Họ chỉ là hàng xóm, là những người quen biết. Em mệt mỏi quá rồi nên suy diễn lung tung phải không?" Sự phủ nhận của anh là điều cô đã lường trước. Đó là phản ứng tự vệ tự nhiên của một người sắp phải đối mặt với một sự thật có thể đánh sập cả thế giới của mình. Thu Nguyệt không nao núng. Cô đã đi đến đây, cô không thể lùi bước. "Em không suy diễn," cô nói, giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh dù trái tim đang đập như trống trận. "Em đã tìm thấy những lá thư." Hai từ "lá thư" giống như một hòn đá ném thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng của Khánh Duy. Sự chế giễu trên gương mặt anh biến mất, thay vào đó là một vẻ sững sờ, không tin nổi. "Lá thư gì?" "Những lá thư tình," cô nói ra từng chữ, mỗi chữ như một nhát dao. "Của mẹ em gửi cho ba anh, và của ba anh gửi lại cho mẹ em. Họ đã yêu nhau, một tình yêu sâu đậm nhưng bị gia đình ngăn cấm. Họ đã định cùng nhau bỏ trốn." Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu trước khi nói ra điều cuối cùng, điều tàn nhẫn nhất. "Họ hẹn gặp nhau ở Vách Đá Rồng vào chính cái đêm định mệnh đó, Khánh Duy ạ." Im lặng. Một sự im lặng đặc quánh, còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét của gió. Khánh Duy đứng bật dậy, đi đi lại lại trên mỏm đá như một con thú bị nhốt trong lồng. Anh vò đầu, lắc mạnh như muốn xua đi những lời cô vừa nói. "Không thể nào! Em nói dối! Ba anh không phải là người như vậy!" anh hét lên, cơn giận dữ và nỗi đau bắt đầu trào ra. "Ông là một người cha mẫu mực, một người chồng chung thủy. Em đang cố bôi nhọ danh dự của ông ấy!" "Em không hề muốn thế!" Thu Nguyệt cũng đứng dậy, giọng cô run lên vì xúc động. "Em cũng đã sốc như anh khi biết được sự thật. Em cũng đã không thể tin được. Nhưng những lá thư đó là thật. Nét chữ của mẹ, nét chữ của ba anh, những kỷ niệm họ viết trong đó, không thể nào là giả được!" Cơn giận của Khánh Duy chợt chuyển thành một nỗi đau đớn tột cùng. Anh nhìn cô, ánh mắt anh giờ đây không còn là sự dò xét, mà là sự oán giận. "Tại sao?" anh hỏi, giọng khàn đặc. "Tại sao bây giờ em mới nói? Mười năm qua, em biết chuyện này và em im lặng? Em để anh sống như một thằng ngốc, để anh tôn thờ một người cha.. trong khi sự thật lại như thế này sao?" "Không!" cô vội vàng lắc đầu, nước mắt bắt đầu lưng tròng. "Em cũng chỉ vừa mới biết thôi, chỉ vài ngày trước thôi. Em cũng hoang mang, cũng đau khổ như anh bây giờ." Nhưng lời giải thích của cô dường như không thể xoa dịu được anh. Thế giới của anh đã sụp đổ. Hình ảnh người cha đáng kính, lý do để anh nỗ lực suốt mười năm qua, đã tan thành mây khói. Nỗi đau mất cha của anh giờ đây không còn là một bi kịch thuần túy, nó bị vấy bẩn bởi sự lừa dối và phản bội. Cả nỗi đau của mẹ anh, sự suy sụp của bà sau tai nạn, giờ đây cũng mang một ý nghĩa khác. Anh đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra mặt biển đen kịt. Bờ vai rộng của anh run lên. Anh đang khóc. Lần đầu tiên sau mười năm, cô thấy anh khóc. Nhưng giọt nước mắt này không mang lại sự kết nối, mà lại đào một vực thẳm sâu hơn giữa họ. "Anh đã luôn tự hỏi," anh nói, giọng anh lạc đi giữa tiếng sóng. "Tại sao ba lại đi cùng xe với mẹ em đêm đó. Mọi người nói họ tình cờ đi nhờ. Anh đã luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh không dám nghĩ sâu hơn. Anh sợ làm vấy bẩn ký ức về ông." Anh quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô. "Nhưng sự thật này.. còn kinh khủng hơn cả những gì anh sợ hãi nhất." Anh nhìn cô như nhìn một người xa lạ. "Anh cần phải ở một mình." Nói rồi, anh không cho cô cơ hội để đáp lời, lẳng lặng bước đi, hòa vào bóng tối của con đường mòn ven vách đá. Anh không chạy, nhưng mỗi bước chân của anh đều nặng trĩu, dứt khoát, mang theo một sự cự tuyệt tuyệt đối. Thu Nguyệt đứng sững lại, chân như mọc rễ xuống nền đá lạnh lẽo. Gió biển thổi tung mái tóc cô, mang theo cả hơi muối mặn chát, cay xè như nước mắt. Cô đã nói ra được một phần sự thật, nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, cô chỉ thấy một sự trống rỗng vô tận. Cô đã mở ra chiếc hộp Pandora của quá khứ. Cơn bão đã thực sự nổi lên, và nó vừa cuốn người đàn ông cô yêu đi mất. Cô đứng đó một mình giữa màn đêm, nhận ra rằng việc nói ra sự thật đôi khi còn đau đớn hơn cả việc chôn giấu nó. Và cô vẫn còn một sự thật nữa, một sự thật kinh hoàng hơn, đen tối hơn liên quan đến chính ba của mình, mà cô không biết liệu mình có đủ can đảm để đối mặt, hay liệu Khánh Duy có còn đủ sức để đón nhận nữa hay không. Mặt biển trước mặt cô vẫn rì rào, nhưng trong lòng cô, nó vừa mới vỡ tan.
Chương 13: Nửa Sự Thật Bấm để xem Đêm đó là một đêm dài nhất trong cuộc đời Thu Nguyệt. Cô trở về căn phòng trọ, nhưng không dám bật đèn. Cô ngồi trong bóng tối, để cho nỗi cô đơn và cảm giác tội lỗi gặm nhấm. Cô đã làm đúng, cô tự nhủ. Sự thật cần được nói ra. Nhưng tại sao, điều cô cảm nhận được lúc này không phải sự nhẹ nhõm, mà là một sự mất mát còn lớn hơn? Cô hình dung ra Khánh Duy, có lẽ anh đang lái xe vô định trong đêm, hoặc đang ngồi một mình trước ngôi mộ của ba, cố gắng chắp vá lại một quá khứ vừa vỡ nát. Mỗi một khả năng đó đều khiến tim cô đau thắt lại. Sáng hôm sau, cô đến công trường với một trái tim nặng trĩu. Không khí ở đây dường như cũng cảm nhận được cơn địa chấn của đêm qua. Mọi người làm việc trong im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Khánh Duy với ánh mắt e dè. Anh đã ở đó từ sớm. Lạnh lùng và hiệu quả một cách đáng sợ. Anh không còn vẻ trầm ngâm hay nụ cười hiền hậu nữa. Gương mặt anh như được tạc bằng đá, không một cảm xúc. Anh trao đổi với đội thi công bằng những mệnh lệnh ngắn gọn, chính xác. Khi thấy Thu Nguyệt, anh chỉ gật đầu một cách máy móc, đôi mắt nhìn xuyên qua cô chứ không dừng lại. "Chào cô Nguyệt," anh nói, hai tiếng "cô Nguyệt" tạo ra một khoảng cách xa vạn dặm. "Bản thảo cuối cùng của cuốn sách, chúng ta cần hoàn thiện trong hôm nay để chuẩn bị cho buổi trình bày ngày mai." Anh nói về công việc, chỉ công việc mà thôi. Bức tường anh dựng lên còn cao hơn, lạnh lẽo hơn bất cứ sự im lặng nào trước đây. Họ ngồi vào bàn làm việc, giữa họ là những trang sách đầy màu sắc và cảm xúc, nhưng không khí thì lại lạnh như băng. Đây có lẽ là phần đau đớn nhất. Họ buộc phải nhìn lại thành quả của sự hợp tác, của những ngày tháng họ bắt đầu tìm lại nhịp điệu chung, trong khi chính sự kết nối đó vừa bị cắt đứt. Anh lật đến trang có lời dẫn mà anh đã viết trước đây, những dòng chữ đầy chất thơ về di sản, về tình yêu và sự gắn kết của con người với mảnh đất. "Chỗ này," anh nói, giọng đều đều, tay cầm bút đỏ khoanh lại một đoạn. "Viết thực tế hơn đi. Bớt những từ ngữ cảm tính. Nhà đầu tư cần sự kiện, không cần văn chương." Mỗi gạch xóa của anh như một gạch xóa lên chính những nỗ lực hàn gắn của họ. Anh đang tự tay phá bỏ cái hồn của cuốn sách, bởi vì cái hồn đó giờ đây làm anh quá đau đớn. Thu Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu và chỉnh sửa lại theo ý anh. Cô hiểu anh đang làm gì. Anh đang cố gắng biến cuốn sách thành một bản báo cáo vô hồn, để nó không còn khả năng cứa vào vết thương đang rỉ máu của anh nữa. Cô để anh làm điều đó, vì cô cảm thấy đó là lỗi của mình. Buổi làm việc kết thúc trong sự ngột ngạt. Khi chỉ còn lại hai người, cô lấy hết can đảm lên tiếng. "Anh Duy, em xin lỗi.." "Không có gì để xin lỗi cả," anh cắt ngang, không nhìn cô. "Sự thật là sự thật. Cảm ơn em đã cho anh biết. Giờ thì anh đã hiểu rõ hơn về mọi thứ." Anh ngừng lại, một nụ cười cay đắng thoáng qua trên môi. "Rõ hơn cả những gì anh muốn biết." Anh đứng dậy. "Chúng ta sẽ hoàn thành nốt công việc này, như đã hứa. Vì cái cây. Sau đó, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau nữa." Câu nói của anh, dù không một lời to tiếng, lại có sức sát thương còn hơn cả một cái tát. Anh đã đóng sập mọi cánh cửa. Anh chấp nhận liên minh với cô vì một mục tiêu chung, nhưng đã tuyên án tử hình cho mối quan hệ cá nhân giữa họ. Chiều hôm đó, với tâm trạng trống rỗng, Thu Nguyệt tìm về ngôi nhà duy nhất có thể cho cô một chút hơi ấm. Bà Hai đang ngồi phơi lá trầu ngoài sân. Thấy bóng cháu gái thất thểu đi vào, bà chỉ thở dài. Bà không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra. "Bão đã nổi rồi à, con?" bà hỏi khẽ. Thu Nguyệt gật đầu, ngồi xuống bậc thềm, mệt mỏi tựa đầu vào cột nhà. "Nó.. nó không chấp nhận được," cô thì thầm. "Anh ấy hận em." "Nó không hận con đâu," bà Hai ôn tồn nói. "Nó đang hận chính quá khứ, hận sự lừa dối thôi. Khi bão tan, mặt biển không bao giờ trở lại như cũ, nhưng nó sẽ lại phẳng lặng, theo một cách khác. Phải cho nó thời gian." Bà nhìn sâu vào mắt cháu gái, đôi mắt già nua của bà dường như nhìn thấu cả những bí mật cô còn đang che giấu. "Nhưng bão chỉ thực sự tan khi mọi ngọn gió đã ngừng thổi, phải không con?" Bà đặt tay lên vai cô. "Con đã nói ra sự thật của mẹ con. Nhưng con vẫn còn giấu sự thật của ba con. Một nửa sự thật đôi khi còn tai hại hơn cả một lời nói dối. Gánh nặng đó, một mình con chịu không nổi đâu. Và thằng Duy, nó cũng không thể nào thực sự hiểu, không thể nào thực sự tha thứ khi nó chưa biết toàn bộ câu chuyện." Những lời của bà như một luồng sáng lạnh lẽo nhưng rõ ràng, xuyên qua mớ hỗn độn trong đầu Thu Nguyệt. Bà nói đúng. Cô đang đưa cho Khánh Duy một câu chuyện dang dở, một nỗi đau không có lời giải thích trọn vẹn. Cô đang để anh một mình đối mặt với sự phản bội của người cha, mà không cho anh biết rằng, có một bi kịch khác, một sự thật khác có thể thay đổi hoàn toàn góc nhìn của anh. Cô rời nhà bà Hai khi trời đã nhá nhem tối. Buổi trình bày cuối cùng với nhà đầu tư sẽ diễn ra vào sáng mai. Quyết định về số phận của cái cây sẽ được đưa ra. Đứng trước biển đêm, Thu Nguyệt nhìn vào cuốn sách ảnh đã được hoàn thiện trên tay. Nó rất đẹp, một tác phẩm chuyên nghiệp. Nhưng nó cũng là một nửa sự thật. Cô không thể để Khánh Duy dùng một nửa sự thật này để chiến đấu. Anh xứng đáng được biết tất cả trước khi bước vào cuộc chiến cuối cùng đó. Một quyết định táo bạo và đầy rủi ro hình thành trong tâm trí cô. Buổi trình bày ngày mai, nó sẽ không chỉ là buổi thuyết trình về một dự án. Nó phải là nơi mà tất cả những ngọn gió của quá khứ phải ngừng thổi. Cô sẽ không chỉ kể câu chuyện của đá, của cây. Cô sẽ kể toàn bộ câu chuyện của con người. Dù cho sau đó, cơn bão có cuốn phăng đi tất cả, kể cả chút hy vọng cuối cùng giữa cô và anh.
Chương 14: Lời Thú Tội Trước Bình Minh Bấm để xem Phòng họp ngày hôm đó lạnh lẽo và vô cảm, đúng như bản chất của những con số trên bàn giấy. Các nhà đầu tư ngồi đó, gương mặt họ thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của những người có quyền quyết định. Đối với họ, đây chỉ là một buổi họp cuối cùng để chốt lại một vấn đề nhỏ - một cái cây - trước khi cỗ máy lợi nhuận khổng lồ được khởi động. Khánh Duy đứng ở bục trình bày. Anh trông mệt mỏi, nhưng đã lấy lại được vẻ ngoài chuyên nghiệp. Anh trình bày một cách rành mạch về các phương án kiến trúc, về dòng tiền, về hiệu quả đầu tư. Anh thậm chí còn đưa ra một vài giải pháp để "bù đắp" cho khoảng không gian bị cái cây chiếm giữ. Anh đang chiến đấu, nhưng là một cuộc chiến của lý trí, không còn ngọn lửa của đam mê như trước. Anh đang làm tròn trách nhiệm của một kiến trúc sư, một cách lạnh lùng. Thu Nguyệt ngồi ở hàng ghế đầu, im lặng quan sát. Trái tim cô đập mạnh đến mức cô sợ người bên cạnh cũng có thể nghe thấy. "Và cuối cùng," Khánh Duy nói, giọng đều đều, "để trình bày về giá trị câu chuyện và linh hồn của dự án, tôi xin mời nhiếp ảnh gia, cô Thu Nguyệt." Anh liếc nhìn cô, một cái nhìn thoáng qua, không cảm xúc, rồi đi về chỗ ngồi của mình, khoanh tay trước ngực, sẵn sàng làm một khán giả im lặng. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Thu Nguyệt bước lên, cảm giác như mỗi bước chân đang đi trên một lớp băng mỏng. Cô kết nối máy tính của mình với màn hình lớn. Hình ảnh đầu tiên hiện lên là một bức ảnh toàn cảnh tuyệt đẹp của Vách Đá Rồng, ánh nắng vàng ươm như mật. Cô bắt đầu nói, giọng cô lúc đầu hơi run, nhưng dần trở nên vững vàng. Cô nói về cuốn sách ảnh, về vẻ đẹp của thiên nhiên, về sức sống của con người nơi đây. Cô lướt qua những bức ảnh, mỗi bức là một câu chuyện nhỏ. Khánh Duy ngồi dưới, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng những ngón tay anh đang siết chặt vào nhau. Rồi cô dừng lại ở bức ảnh chụp cái cây cổ thụ. Bức ảnh mang tên "Nhân Chứng". "Thưa quý vị," cô nói, quay người lại đối mặt với tất cả mọi người trong phòng. "Chúng tôi đã cố gắng chứng minh giá trị của cái cây này bằng những câu chuyện, những truyền thuyết, bằng giá trị về mặt hình ảnh và marketing. Nhưng hôm nay, để mọi người thực sự hiểu tại sao nó không thể bị đốn hạ, tôi nghĩ, chúng ta phải hiểu câu chuyện thật sự mà nó đã chứng kiến." Ánh mắt Khánh Duy ngẩng lên, nhìn cô dò xét, một tia bất an lóe lên trong mắt anh. Thu Nguyệt bấm nút chuyển slide. Hình ảnh cuối cùng hiện lên không phải là một bức ảnh nghệ thuật, mà là một bản scan của trang báo cũ ố vàng. Và bên cạnh là bức ảnh chụp con đường ven biển uốn lượn, đầy ám ảnh. "Câu chuyện này," cô nói, giọng cô giờ đây trầm xuống, chứa đựng sức nặng của mười năm dồn nén, "bắt đầu từ một tình yêu." Cô nhìn thẳng về phía Khánh Duy. "Một tình yêu bị cấm đoán giữa mẹ của tôi và ba của kiến trúc sư Khánh Duy." Cả phòng họp xôn xao. Khánh Duy đứng bật dậy, gương mặt anh tái đi vì giận dữ và kinh ngạc. "Nguyệt! Em đang làm cái gì vậy?" "Em đang kể nốt câu chuyện của chúng ta," cô đáp, ánh mắt không hề nao núng. Rồi cô quay lại phía các nhà đầu tư. "Họ đã định cùng nhau bỏ trốn trong một đêm mưa bão mười năm về trước. Nơi hẹn ước, chính là dưới gốc cây cổ thụ này." Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cú đánh cuối cùng, cú đánh sẽ hủy hoại tất cả. "Nhưng đó chưa phải là tất cả sự thật. Đêm đó, trên con đường ấy, còn có một người thứ ba. Người đó cũng lái xe trong cơn mưa. Người đó, là ba của tôi." Khánh Duy sững người lại, cơn giận trên mặt anh được thay thế bằng một sự hoang mang tột độ. "Ba tôi đã biết trước kế hoạch của họ," giọng Thu Nguyệt run lên, nước mắt bắt đầu nhòe đi, nhưng cô không cho phép mình gục ngã. "Ông đã lái xe đi theo, trong cơn ghen tuông và giận dữ, ông đã cố gắng ngăn cản họ. Một cú va chạm đã xảy ra. Một cú va chạm khiến xe của mẹ tôi và ba anh Duy mất lái, và lao thẳng vào chiếc xe tải ngược chiều." Cô nấc lên một tiếng, nhưng vẫn cố nói cho hết. "Sau khi gây ra thảm kịch, trong sự sợ hãi và hèn nhát, ba tôi đã bỏ mặc họ. Ông đã tạo ra một hiện trường giả cho vụ tai nạn của chính mình để trốn tội. Ông đã im lặng suốt mười năm." Cả căn phòng chết lặng. Không một tiếng động. Các nhà đầu tư nhìn nhau, gương mặt họ từ vẻ thiếu kiên nhẫn chuyển sang bàng hoàng. Nhưng Thu Nguyệt không nhìn họ. Cô chỉ nhìn Khánh Duy. Cô thấy toàn bộ thế giới trong mắt anh sụp đổ. Sự tức giận, sự oán hận, nỗi đau, tất cả đều tan biến, nhường chỗ cho một sự thật quá khủng khiếp, một sự thật tái định nghĩa lại toàn bộ bi kịch của đời anh. Anh không còn là nạn nhân của một sự phản bội lãng mạn. Anh là nạn nhân của một tội ác được che giấu. Anh nhìn cô, ánh mắt không còn sự lạnh lùng, chỉ còn lại một sự trống rỗng và một nỗi đau đớn đến tận cùng. Anh hiểu rồi. Anh hiểu sự dằn vặt của cô. Anh hiểu lý do cô xa cách. Anh hiểu tất cả. Thu Nguyệt hạ micro xuống. "Đó là câu chuyện thật của cái cây này," cô nói, giọng khản đặc. "Nó không chỉ là nhân chứng cho một lời hẹn ước. Nó là nhân chứng cho một tình yêu, một sự ghen tuông, một tội ác và một lời nói dối kéo dài suốt mười năm. Bây giờ," cô nhìn thẳng vào vị giám đốc đầu tư, "quyết định là ở quý vị. Quý vị có thể đốn hạ nó, và cùng với nó là chôn vùi một sự thật vừa được đưa ra ánh sáng. Hoặc giữ nó lại, như một sự tôn trọng tối thiểu dành cho những người đã khuất, và cho cả những người đang sống phải gánh chịu bi kịch này." Cô nói xong, cúi đầu chào rồi bước về chỗ ngồi của mình, cả người không còn chút sức lực. Cô đã làm xong việc của mình. Cô đã đặt quả bom lên bàn, và giờ chỉ chờ nó phát nổ. Vị giám đốc đầu tư, người đàn ông thực dụng nhất trong phòng, đứng dậy. Ông ta trông có vẻ bối rối. Ông ta hắng giọng, nhìn quanh phòng. "Chúng tôi," ông ta ngập ngừng. "Chúng tôi cần phải xem xét lại toàn bộ dự án này. Nhưng.. về cái cây," ông ta nhìn về phía Khánh Duy và Thu Nguyệt. "Nó sẽ được giữ lại." Cuộc chiến chuyên nghiệp đã thắng. Nhưng không ai trong hai người họ cảm thấy vui mừng. Cuộc họp kết thúc trong sự lúng túng. Mọi người vội vã rời đi, như muốn trốn khỏi không khí nặng nề của một bi kịch gia đình mà họ vừa bị buộc phải chứng kiến. Chẳng mấy chốc, trong phòng họp rộng lớn chỉ còn lại hai người. Thu Nguyệt và Khánh Duy. Cô không dám nhìn anh. Cô ngồi đó, chờ đợi sự phán xét. Anh sẽ hét vào mặt cô? Sẽ căm hận cô và cả gia đình cô? Nhưng anh không làm gì cả. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh, chậm rãi, tiến về phía mình. Anh dừng lại ngay trước mặt cô. Thu Nguyệt lấy hết can đảm, từ từ ngẩng đầu lên. Cô sẵn sàng đón nhận tất cả. Anh đang đứng đó, nhìn cô. Trong đôi mắt anh không có sự giận dữ. Chỉ có một nỗi đau sâu thẳm, một sự mệt mỏi vô tận, và một cái gì đó.. mà cô không thể gọi tên. Cơn bão đã thực sự tan. Nhưng mặt biển sau cơn bão, giờ đây là một khoảng lặng đáng sợ. Và cô không biết, liệu sau khoảng lặng này, có còn lại gì cho họ không.
Chương 15: Nơi Gió Bắt Đầu Thổi Bấm để xem Trong căn phòng họp lạnh lẽo, thời gian như đông lại. Mọi âm thanh đã tắt, chỉ còn lại tiếng vọng của lời thú tội cuối cùng mà Thu Nguyệt vừa nói ra. Cô ngồi đó, kiệt sức và trống rỗng, chờ đợi một bản án từ người đàn ông đang đứng trước mặt. Khánh Duy không di chuyển ngay. Anh đứng bất động, cả cơ thể như hóa đá. Gương mặt anh là một sự giằng xé của hàng vạn cảm xúc xung đột: Sự bàng hoàng của một sự thật không thể tin nổi, nỗi đau đớn cho người cha đã khuất, sự căm phẫn dành cho một tội ác bị che giấu, và cả một nỗi thương cảm sâu sắc dành cho người con gái đang ngồi kia, người đã phải một mình mang gánh nặng của cả hai gia đình. Anh không bước tới hét vào mặt cô. Anh cũng không quay lưng bỏ đi. Anh chậm rãi đi về phía cửa sổ lớn, nhìn ra khoảng trời xanh vô định bên ngoài. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng nặng nề. Thu Nguyệt có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, mỗi nhịp là một giây chờ đợi dài như thế kỷ. Rồi anh quay lại, nhìn cô. Đôi mắt anh đỏ hoe, sâu thẳm, nhưng không còn sự lạnh lùng hay oán giận. Nó chỉ còn lại một sự mệt mỏi vô tận và một nỗi buồn trong suốt. "Cảm ơn em," anh nói, giọng khàn đặc. Thu Nguyệt sững sờ. Cô đã chuẩn bị cho mọi khả năng, nhưng không phải là hai từ này. "Cảm ơn em đã cho anh biết sự thật," anh nói tiếp, giọng anh rất chậm, như thể mỗi từ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. "Dù nó đau đớn đến đâu.. anh cũng cần phải biết. Anh cần phải biết câu chuyện thật sự của ba anh." Anh bước tới gần hơn, dừng lại trước mặt cô. "Và gánh nặng này.. em đã một mình chịu đựng nó. Anh xin lỗi." Lần này, đến lượt Thu Nguyệt bật khóc. Không phải tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Giọt nước mắt của sự giải thoát, của sự đồng cảm, và của nỗi đau được sẻ chia. Lời xin lỗi của anh, trong khoảnh khắc này, còn có sức chữa lành hơn bất cứ lời an ủi nào. Nó cho cô biết rằng, anh không chỉ nhìn thấy tội lỗi của gia đình cô, mà anh còn nhìn thấy cả sự hy sinh và dằn vặt của cô. "Chúng ta đều cần thời gian," anh nói khẽ. "Cả anh và em." Họ không nói thêm gì nữa. Họ rời khỏi phòng họp, không phải như những người yêu nhau, không phải như đồng nghiệp, mà như hai người sống sót sau một cơn bão lớn, cùng nhìn thấy bờ nhưng cần phải tự mình bơi vào bằng sức lực cuối cùng. Một năm sau. Câu chuyện về buổi họp định mệnh ngày hôm đó không bao giờ được lan truyền ra ngoài. Các nhà đầu tư, bằng một sự tôn trọng hiếm có, đã giữ kín bí mật. Khu nghỉ dưỡng vẫn được xây dựng, và cái cây cổ thụ được giữ lại, trở thành trái tim của toàn bộ công trình. Sau ngày hôm đó, Thu Nguyệt rời khỏi thị trấn. Cô cần một khoảng lặng thực sự. Cô không trốn chạy, mà là đi tìm lại chính mình. Cô dành cả một năm để đi, để chụp ảnh, để kể câu chuyện của những vùng đất khác. Những bức ảnh của cô không còn nỗi buồn u uẩn, mà thay vào đó là một sự chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc sống, về nỗi đau và vẻ đẹp. Cô đã tổ chức một cuộc triển lãm cá nhân thành công, và tên tuổi của cô bắt đầu được biết đến. Ba của cô, sau cuộc đối mặt với con gái, đã đến cơ quan công an tự thú. Vì thời gian đã quá lâu và tính chất phức tạp của vụ việc, ông không phải nhận án tù, nhưng bản án lương tâm và sự phơi bày của sự thật trước gia đình đã là hình phạt lớn nhất. Ông sống những ngày còn lại trong sự sám hối và im lặng. Khánh Duy cũng ở lại thị trấn. Anh dồn hết tâm huyết vào dự án. Anh không chỉ xây dựng một khu nghỉ dưỡng, anh đang xây dựng một biểu tượng của sự tái sinh. Anh biến khu vực quanh Vách Đá Rồng và cái cây cổ thụ thành một công viên nhỏ, một khu vườn tĩnh tâm tuyệt đẹp mang tên "Vườn Ký Ức". Anh không dựng bia tưởng niệm, không kể lại câu chuyện bi kịch. Anh chỉ đặt ở đó những băng ghế đá, trồng thêm những loài hoa dại của miền biển, để gió, sóng và cây cỏ tự kể câu chuyện của riêng mình. Anh cũng đã có thể đến thăm mộ ba mình, không phải với tư cách một người con bị lừa dối, mà là của một người con đã thấu hiểu và tha thứ cho bi kịch của đấng sinh thành. Vào ngày khu nghỉ dưỡng chính thức khai trương, Thu Nguyệt nhận được một tấm vé mời danh dự. Cô đã do dự, nhưng cuối cùng, cô quyết định quay về. Thị trấn vẫn vậy, vẫn bình yên trong nắng chiều. Nhưng khu nghỉ dưỡng mới đã mang đến một sức sống khác. Nó sang trọng, tinh tế và hòa hợp một cách đáng kinh ngạc với thiên nhiên. Cô không vào khu vực lễ tân ồn ào. Cô đi theo một lối đi nhỏ, tìm đến "Vườn Ký Ức". Và cô thấy anh đang đứng ở đó, dưới bóng cây "Nhân Chứng". Anh đang nhìn ra biển. Trông anh gầy hơn một chút, nhưng ánh mắt đã thanh thản và bình yên. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại. Thấy cô, anh mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, không còn chút gợn của quá khứ. "Anh biết em sẽ đến," anh nói. "Nơi này.. đẹp quá," cô thì thầm, nhìn khắp khu vườn. "Anh muốn tạo ra một nơi mà mọi người có thể đến để tìm thấy sự bình yên," anh đáp. "Một nơi để chữa lành." Họ cùng nhau im lặng đứng dưới gốc cây, nhìn ra mặt biển lấp lánh ánh bạc. Sự im lặng này không còn ngột ngạt. Nó chứa đựng sự thấu hiểu và một mối liên kết sâu sắc được rèn giũa qua giông bão. "Bây giờ, khi bão đã thực sự tan," anh khẽ hỏi, mắt vẫn nhìn ra biển. "Em định đi đâu tiếp theo?" Thu Nguyệt nhìn anh, rồi nhìn ra khoảng trời không một gợn mây phía trước. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô cảm thấy tương lai của mình là một trang giấy trắng. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự rạng rỡ, trong veo như nắng. "Em cũng chưa biết. Nhưng," cô ngừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, "em không còn trốn chạy nữa." Khánh Duy cũng nhìn cô, trong mắt anh ánh lên một niềm vui và hy vọng. Anh không nói gì thêm, chỉ từ từ đưa tay ra. Thu Nguyệt do dự một giây, rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Tay anh vẫn ấm áp như trong ký ức, nhưng lần này, nó không còn mang theo sự day dứt của quá khứ, mà là sự vững chãi của hiện tại và lời hứa cho một tương lai. Họ đứng đó, tay trong tay, lặng lẽ nhìn mặt trời dần lặn xuống biển. Gió vẫn thổi, nhưng lần này, nó không còn cất lên những lời yêu bị lãng quên hay những bí mật đau thương. Ngọn gió mang theo vị mặn của biển cả, mang theo hương hoa dại trong vườn, và mang theo một lời thì thầm mới mẻ. Đó là lời thì thầm của một sự khởi đầu. Nơi gió bắt đầu thổi cho một chương mới, một câu chuyện mới sẽ được viết nên bởi chính hai người họ. HẾT.