Truyện Ngắn Dòng Sông Lặng Lẽ Tiễn Em Đi Lấy Chồng - Dương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phước Dương, 29 Tháng năm 2025.

  1. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Dòng sông lặng lẽ tiễn em đi lấy chồng

    Tác giả: Dương

    Thể loại: Truyện ngắn

    Cuộc thi nét bút tuổi xanh

    Dòng sông lặng lẽ tiễn em đi lấy chồng là một bản tình ca buồn giữa miền quê sông nước, là một lát cắt nhẹ nhàng mà thấm thía về nỗi đơn độc, tình yêu không lời và những ký ức không bao giờ trôi mất trong lòng người.


    Ở cái xóm nhỏ ven sông, có anh Tí sống lặng lẽ như chính cái bóng của mình in trên mặt nước, buồn bã như ráng chiều. Tí từ nhỏ đã chẳng nghe được, cũng chẳng nói được. Người ta bảo mẹ anh lúc mang thai bị sốt nặng, nên sinh ra anh đã mang cái tật như vậy. Ba Tí mất sớm, một mình má nuôi anh bằng mấy sào ruộng và cái ghe nhỏ chở lúa thuê. Vậy mà Tí vẫn lớn lên. Anh khỏe như trâu, siêng năng, ai kêu gì cũng làm.

    Nhà Tí nằm tuốt cuối xóm, ngay mé sông, đối diện với nhà Tư. Tư có đôi mắt tròn xoe, trong veo như mắt nai, nhìn là mê liền. Nhà Tư nghèo, ba má làm ruộng, quanh năm đầu tắt mặt tối, nên Tư từ nhỏ đã lanh lẹ, biết phụ giúp gia đình. Hồi đó, Tư mới chừng bảy, tám tuổi, hay chạy qua bến sông chơi, thấy Tí ngồi đan lưới hay chèo ghe là réo: "Anh Tí, anh Tí, bên kia có con cá lóc bự kìa!". Tí nghe không được, nhưng nhìn cái miệng nhỏ xinh của Tư mấp máy, nhìn đôi tay con nhỏ vung vẩy chỉ trỏ, là hiểu. Anh cười, nụ cười hiền khô, rồi lặng lẽ chèo ghe qua, bắt con cá lóc thảy lên bờ cho Tư. Con nhỏ mừng quýnh, ôm con cá chạy về, để lại Tí đứng ngó theo.

    Từ lúc đó, Tí để ý Tư. Không phải kiểu để ý ồn ào như mấy thằng con trai trong xóm, hay buông lời trêu ghẹo mỗi lần Tư đi ngang. Tí chỉ lặng lẽ. Anh hay ngồi dưới gốc dừa mé sông, mắt lén nhìn qua nhà Tư. Thấy Tư giặt đồ, thấy Tư phơi lúa, thấy Tư cười nói với mấy đứa nhỏ trong xóm, lòng anh tự dưng ấm lạ. Có lần Tư bị té trầy chân, khóc hu hu ngồi bên bờ sông, Tí lật đật chạy qua, lấy tay ra dấu hỏi có sao không. Tư ngước đôi mắt hoe đỏ lên nhìn nó, cười mếu: "Em không sao đâu anh Tí, đau xíu thôi à". Tí gật đầu, rồi lặng lẽ đi hái lá ngải cứu đắp lên vết trầy cho Tư. Con nhỏ ngồi im, để mặc nó làm, chẳng sợ hãi. Từ đó, Tư hay cười với Tí mỗi lần gặp, còn Tí thì giữ cái nụ cười của Tư trong tim mình, giữ hoài luôn.

    Năm Tư mười lăm tuổi, cái tuổi dậy thì con gái bắt đầu biết làm duyên, biết điệu, còn Tí hai mươi, đã thành thanh niên lực lưỡng. Người ta bắt đầu để ý Tư, mấy thằng trai trong xóm hay tụ lại dưới gốc cây mận đầu xóm, giả vờ câu cá để nhìn Tư đi ngang. Tư giờ thay đổi nhiều, đẹp ra, tóc dài đen nhánh, dáng thon thả, ngực bắt đầu lớn, bước chân nhẹ nhàng. Tí thấy mà lòng quặn thắt. Anh biết mình không nói được, không nghe được, làm sao mà dám mơ tới Tư. Nhưng cái tình của anh dành cho Tư thì cứ còn mãi đó. Tí vẫn hay ngó lén Tư, âm thầm làm mấy chuyện nhỏ nhặt giúp cho con nhỏ. Có lần lũ lớn, nước tràn vô nhà Tư, Tí phóng qua, khiêng từng bao lúa lên chỗ cao, rồi đắp bờ ngăn nước, làm tới khi trời tối mịt mới về. Má Tư cảm ơn rối rít, còn Tư đứng nép bên cửa, nhìn Tí cười dịu dàng: "Cảm ơn anh Tí nhiều". Tí chỉ gật đầu, không dám nhìn lâu, sợ Tư thấy cái mặt đang đỏ bừng bừng của mình.

    Rồi năm Tư mười tám, cái tuổi mà con gái trong xóm bắt đầu có người tới dạm hỏi, Khuê xuất hiện. Khuê không phải dân xóm này, mà ở ngoài thị trấn, nhà buôn máy nông nghiệp, nghe đâu giàu, lại khéo ăn nói. Hắn có bạn học ở xóm này nên hay vô chơi, gặp Tư vài lần là mê liền. Khuê không giống Tí, anh ta nói cười rôm rả, biết cách làm Tư vui. Mới đầu Tư còn ngại, nhưng lâu dần, người ta thấy Tư hay đứng nói chuyện với Khuê dưới gốc cây mận. Tí nhìn mà lòng như bị dao cắt.

    Một hôm, Tí ngồi đan lưới bên sông, thấy Tư mặc chiếc váy màu hồng, tóc thắt bím, đứng nói chuyện với Khuê. Khuê đưa cho Tư cái vòng tay bằng vàng tây, Tư cười tươi, đeo vô tay, vừa ngắm nghía, vừa tỏ vẻ rất thích. Tí nhìn cảnh đó, tay cầm cái lưới run run, rồi buông xuống. Mắt anh cay cay như có bụi bay vào. Tí đứng dậy, bỏ vô nhà, ôm gối, co ro một góc. Má thấy lạ, hỏi bằng tay: "Con sao vậy?". Tí lắc đầu. Nhưng đêm đó, anh ra ngồi ngoài bờ sông tới khuya.

    Rồi ngày Tư lấy chồng cũng tới. Đám cưới tổ chức đơn sơ thôi, nhưng cả xóm ai cũng vui, trừ Tí. Anh được mời nhưng không tới dự, chỉ đứng xa xa, dưới gốc dừa, nhìn Tư mặc áo dài đỏ, cười rạng rỡ đi bên Khuê. Tiếng nhạc, tiếng hát vang lên, mà tai Tí chẳng nghe gì, chỉ thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Anh đứng đó tới khi đám cưới tàn, tới khi Tư theo chồng ra thị trấn. Lúc đó, Tí mới ngồi xuống, lấy tay vẽ lên nền đất hình một cô gái.

    Tư đi rồi, Tí vẫn sống lặng lẽ như trước, làm ruộng, chèo ghe, đan lưới. Nhưng ai tinh ý sẽ thấy anh hay ngồi ngó ra hướng con lộ đất ra thị trấn, nơi Tư giờ đã thành vợ người ta. Có lần má của Tư qua thăm, kể: "Con Tư nó có bầu rồi, chắc vài tháng nữa đẻ. Nó hay nhắc anh Tí, nói hồi nhỏ anh bắt cá cho nó ăn hoài". Tí không hiểu gì, chỉ gật đầu, cười nhẹ. Anh không trách Tư lấy chồng, mà chỉ buồn vì tình cảm của mình chẳng thể thốt ra.

    Mấy tháng sau, Tư sinh con, một thằng cu kháu khỉnh. Một lần Tư bồng con về thăm má, Tí tình cờ gặp. Tư giờ đã là một người phụ nữ đẫy đà. Nhưng đôi mắt nai của cô vẫn trong veo như ngày nào. Thấy Tí, Tư cười, chỉ đứa bé trên tay: "Con em nè anh Tí". Tí nhìn thằng bé, rồi nhìn Tư, cười hiền. Anh đưa tay xoa đầu thằng nhỏ, rồi ra dấu hỏi Tư có khỏe không. Tư gật đầu: "Em khỏe, anh Tí cũng ráng giữ sức khỏe nghen". Rồi Tư đi, để lại Tí đứng ngó theo, lại ngơ ngẩn.

    Từ đó, Tí ít ra bờ sông hơn. Anh hay ngồi trong nhà, sống âm thầm như cái bóng. Má già yếu, rồi mất, để lại Tí một mình.


    [​IMG]

    Sau khi má Tí mất, căn nhà nhỏ cuối xóm càng thêm quạnh quẽ. Tí giờ chẳng còn ai bên cạnh, chỉ có những ngày dài lủi thủi làm ruộng, đan lưới, rồi ngồi thẫn thờ bên bờ sông. Người ta để ý, Tí ốm đi nhiều. Đôi vai từng lực lưỡng giờ còng xuống, còn đôi mắt cứ hay nhìn xa xăm về phía con lộ đất dẫn ra thị trấn. Nhiều bữa, hàng xóm qua thăm, thấy Tí ngồi ôm đầu, ho khan từng cơn, mới lo lắng. Tí ra dấu bảo không sao, nhưng nụ cười hiền ngày xưa giờ đã mệt mỏi. Anh ít ăn, đêm đêm ngồi ngoài hiên, nhìn dòng sông trôi, như tìm kiếm bóng hình Tư của những ngày xưa cũ. Dường như, khi Tư lấy chồng, rồi má mất, một phần hồn của Tí cũng đi theo.

    Năm tháng trôi qua, Tí già đi, tóc bạc, lưng còng. Tư thỉnh thoảng về thăm nhà, nhưng ít gặp Tí, vì anh chẳng còn ra ngoài nhiều. Có lần Tư hỏi thăm, người ta kể: "Ông Tí yếu rồi, giờ ở nhà suốt". Tư nghe, chỉ thở dài, rồi lặng lẽ nhìn về phía căn nhà cuối xóm, nơi ngày nhỏ cô từng chạy qua réo tìm anh Tí.

    Rồi một ngày mưa lớn, Tí mất. Năm đó Tí vừa tròn 50 tuổi. Người ta tìm thấy anh nằm dưới gốc dừa mé sông, tay vẫn nắm chặt cái vòng tre mà Tí tự đan. Đó là kỷ vật mà anh định làm để tặng Tư, từ cái ngày anh thấy Tư đeo vòng vàng của Khuê.

    Không ai biết Tí ra đó từ bao giờ, chỉ thấy trên nền đất ẩm ướt còn sót lại vài nét vẽ mờ, giống như hình một cô gái. Dòng sông vẫn chảy, lặng lẽ cuốn đi tất cả, nhưng không thể trôi đi mối tình thầm lặng của Tí, mối tình chẳng ai hay, chẳng lời nào thốt ra, mà sâu đậm tới tận cuối đời.


    Dương

    *Ảnh từ mạng
     
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    397
    Hazii, truyện anh Dương hay quá, chắc em chẳng có cửa thắng! *qobe 34*
     
  3. Phước Dương

    Bài viết:
    130


    Vui là chính!
     
  4. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    245
    Không ai thương ảnh, để tôi thương được không?
     
    Hoa Nguyệt PhụngPhước Dương thích bài này.
  5. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    245
    Truyện này mà dùng để thi thì mình thấy nó lạc đề rồi, có thấy tí cái ác nào trong truyện đâu
     
    Hoa Nguyệt PhụngPhước Dương thích bài này.
  6. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Có những cái ác hồn nhiên, không cố ý.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    245
    Yêu người ta không nói, thì ai mà biết. Cái này là vô tội
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chào bạn, chúc mừng bạn đã đạt giải I, sau đây là nhận xét của BGK:

    GK1

    "Truyện của bạn đã khắc họa rất thành công một nhân vật Tí với số phận đặc biệt và một mối tình thầm lặng, dai dẳng. Cách bạn thể hiện câu chữ vô cùng mộc mạc, gần gũi, rất phù hợp với bối cảnh làng quê. Cảm giác như bạn là một tác giả chuyên nghiệp và không có đối thủ vậy! ^^

    Sẵn đây xin chia sẻ cùng bạn vài ý nho nhỏ để câu chuyện thêm tinh tế hơn nhé!

    - Đầu tiên: Truyện tập trung rất nhiều vào hành động và nỗi buồn của Tí, nhưng suy nghĩ và cảm xúc bên trong của anh lại chưa được thể hiện đủ. Vì Tí không nói, không nghe được, thế giới nội tâm của anh càng trở nên quan trọng để người đọc hiểu và đồng cảm sâu sắc hơn.

    Người đọc chỉ thấy Tí buồn bã, lặng lẽ, nhưng không biết anh đang nghĩ gì khi nhìn Tư cười với Khuê, hay khi Tư cưới chồng, hay khi anh ôm gối trong nhà. Nỗi đau đó được thể hiện qua hành động vò lưới, mắt cay cay, ngồi co ro nhưng chưa đi sâu vào cảm nhận của chính Tí.

    => Xin mạn phép gợi ý cho bạn:

    Thay vì chỉ nói lòng anh tự dưng ấm lạ, hãy đi sâu hơn. Cái ấm áp đó đến từ đâu? Có phải là một chút hy vọng mong manh, hay chỉ là sự mãn nguyện đơn thuần khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc?

    Khi nhìn Tư cười nói với Khuê, Tí cảm thấy thế nào? Có phải là sự ghen tị không lời, sự tủi thân vì khiếm khuyết của mình, hay nỗi đau đớn khi nhận ra tình yêu của mình vô vọng? Những suy nghĩ như: Giá như mình có thể nói, Giá như mình không như vậy.. sẽ làm cho nhân vật Tí trở nên phức tạp và thực tế hơn.

    Tí có bao giờ oán trách số phận không? Anh chấp nhận khiếm khuyết của mình một cách hoàn toàn, hay có những khoảnh khắc anh ước ao được như người khác, được bày tỏ tình cảm của mình?

    - Thứ hai: Nhân vật Tư còn hơi phẳng quá, chưa nổi bật lắm. Tư đóng vai trò trung tâm trong tình yêu của Tí nhưng cô lại được khắc họa khá đơn giản, chủ yếu là đối tượng được Tí yêu mến.

    Tư xuất hiện như một cô gái xinh xắn, đáng yêu nhưng không có nhiều đặc điểm nổi bật về tính cách, suy nghĩ hay cảm xúc. Mối quan hệ giữa Tư và Tí chủ yếu là sự giúp đỡ một chiều từ Tí và Tư chỉ đáp lại bằng nụ cười hay lời cảm ơn.

    => Nếu đóng góp thì xin chia sẻ với bạn vài ý về Tư:

    Liệu Tư có thực sự nhận ra tình cảm thầm kín của Tí không? Dù Tí không nói được, nhưng những hành động của anh rất rõ ràng. Có thể Tư cảm nhận được điều gì đó nhưng vì lý do nào đó, sự ngây thơ, sự mặc cảm của Tí, hay việc cô không muốn làm tổn thương anh.. mà cô không bộc lộ. Một ánh nhìn bối rối, một chút ngập ngừng, hay một câu nói hàm ý từ phía Tư sẽ làm mối quan hệ này thêm phức tạp và thú vị.

    Khi lớn lên, Tư có còn nhớ những ký ức về Tí không? Cô có suy nghĩ gì về người anh hàng xóm câm điếc luôn giúp đỡ mình? Điều này sẽ làm cho nhân vật Tư có chiều sâu hơn và tạo thêm sự nuối tiếc cho câu chuyện. Việc Tư chỉ thở dài khi nghe tin Tí yếu rồi lặng lẽ nhìn về phía nhà Tí, tuy có gợi cảm xúc nhưng vẫn chưa đủ để người đọc hiểu được cảm xúc thật sự của cô.

    - Thứ ba: Truyện đi theo trình tự thời gian khá đều đặn, từ Tí nhỏ đến khi trưởng thành và qua đời. Cách kể này ổn nhưng đôi khi khiến câu chuyện thiếu những điểm nhấn cảm xúc mạnh mẽ.

    Các sự kiện quan trọng như Tư lấy chồng hay Tí qua đời được kể một cách trực tiếp, thẳng thừng. Nỗi đau của Tí được miêu tả nhưng chưa có một khoảnh khắc nào thực sự bùng nổ về cảm xúc dù là nội tâm để đẩy người đọc lên cao trào.

    => Xin mạn phép đóng góp chút ý kiến:

    Thay vì chỉ kể Tí nhìn mà lòng như bị dao cắt, bạn có thể miêu tả chi tiết hơn về cảm giác vật lý của nỗi đau đó, hoặc một hình ảnh ẩn dụ nào đó trong tâm trí Tí.

    Khi Tư đeo vòng của Khuê, hoặc khi Tư lên xe hoa, bạn có thể tua chậm khoảnh khắc đó, mô tả từng chi tiết nhỏ về ánh mắt, cử chỉ của Tí và những suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu anh. Điều này sẽ làm tăng cường độ cảm xúc.

    Cuối cùng là: Những hạn chế nhỏ này không làm mất đi vẻ đẹp của truyện, nhưng nếu được cải thiện, câu chuyện về anh Tí sẽ trở nên sâu sắc, đầy đủ và chạm đến trái tim người đọc một cách mạnh mẽ hơn nữa. Xin chúc bạn đạt giải cao nhé!

    Trân trọng!"

    GK2

    Trình bày đẹp, văn mượt cực. Tội anh Tí nhưng không thể trách được ai, có đổ cho số phận cũng chẳng được, sự "ác" không rõ từ đâu nhưng nó vẫn hiển diện và len lỏi vào những mảnh đời vốn đã bất hạnh mà đến người trong cuộc chẳng thể hiểu nó có tồn tại hay không, đó là "ác" nhưng không là "ác" rất đúng với đề mình ra.

    GK3

    Rất ấn tượng với cách hành văn của tác giả, cốt truyện mặc dù chưa hẳn là mới, gây nhiều ấn tượng nhưng bù lại cái cách dùng từ, cách triển khai cốt truyện, cách sử dụng các chi tiết của tác giả rất hợp lý, Câu văn toát lên một cái gì đó man mác buồn, để lại khá nhiều dư âm cho người đọc. Một truyện ngắn khá trọn vẹn về hình thức lẫn nội dung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2025
  9. Phước Dương

    Bài viết:
    130
    Rất quý và trân trọng những góp ý chân tình mà khi đọc lại, đúng là truyện vẫn còn thiếu, chưa chạm sâu vào tâm lý nhân vật. Hy vọng ở những câu chuyện sắp tới, mình sẽ làm tốt hơn. Cảm ơn cả Ba giám khảo.

    Bật mí một chút: Truyện lấy ý tưởng từ một câu chuyện có thật, ở thành phố, nhưng mình chuyển về miền quê cho trong lành. Truyện viết cũng khá lâu, tình cờ thấy phù hợp nên tham gia cuộc thi. Ví mình nghĩ, có những cái ác hồn nhiên, vô tội.

    P/s: Mình chỉ là người thích tưởng tượng và viết, hoàn toàn nghiệp dư.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng sáu 2025
  10. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    245
    Ôi mẹ ơi, Giải nhất luôn sao. Chúc mừng tác giả ha.
     
    Chì ĐenPhước Dương thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...