Xuyên Không Thẻ Bài Là Nhân Vật Cổ Tích - January Ba Tuổi Rưỡi

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Januarythreeandahalf, 7 Tháng sáu 2025.

  1. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Thẻ Bài Là Nhân Vật Cổ Tích

    Tác giả: January ba tuổi rưỡi

    Thể loại: Xuyên không, tình cảm.

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện - văn án:

    Bùi Nhan xuyên không đến một thế giới song song khác hoàn toàn với thời không ban đầu của cô.

    Tin tốt: Cô mang theo bàn tay vàng, có thể triệu hồi nhân vật hoặc kỹ năng của nhân vật cổ tích để sử dụng cho mình.

    Tin xấu: Hệ thống cần tiền để vận hành, mà Bùi Nhan nghèo đến không xu dính túi, sắp chết đói, kèm thêm cần số tiền khổng lồ trị bệnh hiểm nghèo cho người nhà.


    Ban đầu, Bùi Nhan chỉ có mục đích sử dụng kỹ năng của hệ thống để kiếm tiền chữa bệnh cho viện trưởng, nhưng không biết từ lúc nào, nhiệm vụ của cô liền trở thành cứu thế giới.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng sáu 2025
  2. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Mới gặp hệ thống.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Đinh! Đã tìm được linh hồn phù hợp, đang tiến hành ký kết giao ước.. Ký kết giao ước thành công..]

    Bùi Nhan mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên nghe được tiếng nói điện tử vang lên bên tai, mắt cô nặng trĩu, cả người nặng nề như thể bị bóng đè, muốn mở mắt ra mà không được. Cô cảm giác được cả người như bị một lực lượng vô hình kéo đi, nhưng không tài nào mở mắt, cũng không thể động đậy.

    Một lúc lâu sau, Bùi Nhan cố hết sức mở bừng mắt, sau đó từ ngạc nhiên lập tức biến thành kinh hãi. Bùi Nhan bật dậy, nhanh chóng quan sát xung quanh. Cô không phải đang ở trong phòng của mình, mà đang ở trong một căn phòng xa lạ. Ít nhất thì phòng của cô căn bản không phải gác xép. Căn phòng này là một căn căn chung cư mini, giường ngủ nằm trên gác xép là một tấm đệm. Bùi Nhan khom người thò đầu qua lan can gác xép nhìn xuống dưới, Phòng chính có một cái bàn nhỏ. Ghế đơn cùng sô pha. Nhà vệ sinh trong cùng phòng bếp cạnh nhau. Cả phòng khoảng 27 mét vuông, đồ đạc trong phòng nhìn cũng mới và gọn gàng.

    Bùi Nhan cố gắng khơi gợi lại ký ức, sau đó thực xác định cô căn bản không biết nơi này là nơi nào. Cô nhìn thấy đuôi giường có tủ trang điểm, liền lại gần, sau đó chiếu gương. Tin tức tốt, gương mặt này đúng là của Bùi Nhan, nhưng thực ra đã trẻ hơn rất nhiều tuổi, tràn đầy thanh xuân non nớt, chưa hề bị xã hội tàn phá.

    [Đinh! Xin chào ký chủ. Tôi là hệ thống Thẻ Bài Cổ Tích. Ký chủ Bùi Nhan đã thành công ký giao ước và trở thành đối tác của hệ thống. Ký chủ vui long chuẩn bị tiếp thu hợp đồng.]

    Bùi Nhan nghe được âm thanh vang lên trong đầu mình. Cô còn chưa hết ngạc nhiên, đột nhiên có một mớ tin tức đột nhiên đồ ào vào óc, khiến đầu óc cô quay cuồng. Bùi Nhan lúc này mới nhớ lại, là do tăng ca ngày đêm thêm việc ăn uống không điều độ, Bùi Nhan đột nhiên chết đột ngột trên đường về nhà. Sau đó cô ký kết giao ước với hệ thống.

    Hệ thống Thẻ Bài không hẳn là công nghệ cao, so với khoa học kỹ thuật, Bùi Nhan thấy nó giống thần học hơn. Thế giới này hoàn toàn khác với thế giới ban đầu của cô, thậm chí địa lý cũng không có gì giống với ban đầu. Thế giới này có bảy châu lục, cũng không chia thành các quốc gia riêng. Chính phủ nơi này đặt ở Trung Châu, được coi là nơi đầu não của thế giới này, mà chính phủ cũng được gọi là hội Liên Châu.

    Lịch sử ban đầu ở thế giới này có nhánh phát triển hoàn toàn khác với địa cầu, hơn nữa con người cũng đã trải qua vô vàn thiên tai. Khoa học kỹ thuật trên thế giới này cũng đang phát triển rất nhanh.

    Hành tinh này tên là Eden, diện tích gấp ba lần địa cầu nhưng điều kiện thời tiết có một hệ thống rất khác biệt so với địa cầu, hơn nữa không phải khu vực nào cũng phù hợp để con người có thể sinh sống. Trên hành tinh này vẫn có các khu không người. Tôn giáo ở thế giới này rất thống nhất, tất cả mọi người chỉ tin theo một hệ thống thần thoại duy nhất, các vị thần với các chức năng riêng, khá giống với thần thoại Hy Lạp nhưng ít ra vị thần đứng đầu không đi trai gái lung tung như thần Zeus.

    Nguyên chủ sinh ra trong thời điểm khoa học kỹ thuật phát triển, thế giới thái bình, con người chú tâm hơn vào giải trí, nên trong ký ức của nguyên chủ, Bùi Nhan có thể thấy thế giới này minh tinh gần như được tôn sùng và săn đón vô cùng. Diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ giải trí, gần như trăm hoa đua nở, vô cùng náo nhiệt.

    Hệ thống Thẻ Bài ở thế giới của Bùi Nhan đã bị hủy kế ước bốn lần do ký chủ vi phạm đạo đức và pháp luật, bị chính phủ bắt, thậm chí có người đã bị thẻ bài giết chết. Bùi Nhan là người thứ năm đủ điều kiện. Không ngờ, nó vừa mới quyết định ký khế ươc với cô, Bùi Nhan đã làm việc qua sức mà chết thẳng cẳng. Nó còn chưa kịp đau khổ khóc lóc đi tìm người mới, đã bị linh hồn của Bùi Nhan kéo theo đến thế giới này, trở thành nguyên chủ.

    Bùi Nhan đã kiểm tra hợp đồng của hệ thống, tuyệt đối không có điều khoản nào bắt cô phải hại người, hơn nữa cũng không ép cô phải làm gì phản xã hội. Theo hợp đồng, hệ thống gần như là một trung gian tuyển dụng việc làm. Khi một nhân vật ở thế giới tưởng tượng (ví dụ như trong truyện, trò chơi) được quá nhiều người yêu thích, nhân vật đó sẽ được 'hiện thực hóa' thành Thẻ Bài và xuất hiện trong kho thẻ của hệ thống. Khi ký khế ước với ký chủ, ký chủ sẽ sử dụng tiền để rút thẻ, có loại thẻ kỹ năng hoặc thẻ để triệu hồi nhân vật là con người.

    Bùi Nhan dựa vào tường, nói: "Như vậy, tôi có thể hiểu là, hiện tại tôi sẽ coi như một loại nhân vật chính của tiểu thuyết chuyển sinh. Cậu là siêu năng lực của tôi? Có thể cho tôi biết Thẻ Bài của cậu gồm những loại gì không?"

    Nói thật, so với mấy lời hệ thống nói, Bùi Nhan cảm thấy cô càng nên đi khám bác sĩ tâm lý. Biết đâu cô và hệ thống thật ra là nhân cách tâm thần của thân thể này thì sao

    [Đinh! Ký chủ, hệ thống là hệ thống Thẻ Bài Cổ Tích. Trong thế giới cũ của cô, chắc hẳn cô biết đến vũ trụ các nhân vật cổ tích nổi tiếng của công ty D, đúng không? Tất cả nhân vật trong kho thẻ của hệ thống đều đến từ nhân vật của công ty D. Số tiền ký chủ thanh toán cho thẻ bài một phần sẽ được trả tiền bản quyền cho công ty D và một phần sẽ được trở thành năng lượng vận hành của hệ thống. Nếu như ký chủ chết, hệ thống sẽ tự động giải trừ khế ước. Ngoài ra nếu ký chủ không có nhu cầu sử dụng hệ thống, ký chủ cũng có thể hủy khế ước. Lần đầu tiên ký khế ước, ký chủ sẽ được rút thẻ một lần miễn phí, ngài muốn rút thẻ bài không? ]

    Có một việc nó không nói cho Bùi Nhan, đó là nếu cô hủy khế ước với nó, nó sẽ bị tiêu hủy do quá nhiều lần bị hủy khế ước, mà các nhân vật trong kho thẻ cũng sẽ bị tiêu hủy, trở thành nguyện lực một lần nữa tiêu tán, chờ để sinh ra một hệ thống thẻ bài khác. Nhưng nó nghĩ dù sao ký chủ cũng vừa mới ký giao ước với nó, nó cũng không muốn dùng hành vi ép buộc đạo đức với ký chủ.

    Bùi Nhan lại một lần nữa xem ký ức của nguyên thân. Thân thể này vừa làm xong luận văn tốt nghiệp, đang chờ lấy bằng, việc học đã hoàn thành. Nguyên thân là cô nhi, từ bé đến lớn đều rất cố gắng học hành. Lần này là do viện trưởng bị bệnh hiểm nghèo cần số tiền khổng lồ để duy trì sự sống, nguyên thân một ngày nhận ba công việc, dẫn đến quá mệt mà ra đi trong im lặng. Tuy vậy, nguyên thân vẫn cố gắng nộp xong viện phí tháng này rồi mới buông tay.

    Nguyên thân có mạng lưới xã giao rất bé nhỏ, không có người theo đuổi cũng không theo đuổi ai, bạn quá thân cũng không có, chỉ có bạn bè xã giao, danh bạ liên hệ cùng bạn bè trên mạng xã hội của nguyên thân ít đến đáng thương. Người thân thiết nhất với nguyên thân là viện trưởng hiện đang hôn mê, cùng lũ trẻ trong cô nhi viện cũng quen biết thì đã mấy tháng chưa gặp lại. Bùi Nhan kiểm tra trang cá nhân trên mạng của nguyên thân, trắng bóc không có một tin gì hết, đa phần toàn ảnh bầu trời, tin nhắn cũng chỉ liên quan đến việc học.

    Bùi Nhan dựa theo ký ức của nguyên thân, kiểm tra thông tin liên lạc một lượt. Ở thế giới này, trẻ em cũng thanh thiếu niên đều là những đối tượng được chính phủ bảo hộ. Ở cô nhi viện, Bùi Nhan được chăm sóc rất tốt, viện trưởng thực sự là một người đáng kính.

    Bùi Nhan đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ ở vũ trụ D có cả công chúa tóc mây, như vậy tóc của cô ấy có thể chữa bệnh được sao?"

    [Theo lý thuyết là hoàn toàn có thể nha.] Có thể đúng là có thể, nhưng thẻ bài thông thường rút ra sẽ chỉ bắt đầu từ cấp thấp, thăng cấp rất khó. Thẻ kỹ năng thì có tỷ lệ rút được rất thấp. Hệ thống đã từng nhìn thấy một vị ký chủ điên cuồng nạp tiền để rút ra thẻ của nữ hoàng băng giá, muốn có siêu năng lực băng tuyết. Nhưng đến lúc người đó bị bắt vì phạm pháp, người đó cũng chưa làm được.

    [Đinh! Hệ thống Thẻ bài cổ tích đã ghi nhận vào điện thoại của ký chủ, ký chủ vui lòng kiểm tra.]

    Bùi Nhan nghe vậy, mở màn hình điện thoại ra xem, quả nhiên nhìn thấy trong điện thoại xuất hiện một ứng dụng có hình tòa lâu đài, sau lưng là hình thẻ bài. Cô tư hỏi không biết có phải những người thích sưu tập hộp mù của nhà D sẽ dễ được hệ thống chọn lựa không nhỉ?

    Bùi Nhan mở ứng dụng. Trong ứng dụng, màn hình gồm các mục thông tin cá nhân, kho thẻ, nơi rút thẻ, còn có góc màn hình là mục liên hệ với nhà cung cấp.

    Bùi Nhan nhịn không được, cuối cùng vẫn ấn vào góc liên hệ nhà cung cấp. Ứng dụng liền hiện lên khung chat. Lúc này, hệ thống lên tiếng trong đầu cô:

    [Ngài có thể nhắn trong mục liên hệ, hoặc có thể dùng ý thức để giao lưu trực tiếp với hệ thống.]

    Bùi Nhan gật đầu, mở các mục khác. Thông tin cá nhân hiện tại của Bùi Nhan chỉ có tên, cùng với tài sản hiện có.

    Bùi Nhan chọn vào mục thông báo đang ghi có thông báo số một, màn hình liền chuyển đến kho thẻ, hình ảnh trong điện thoại là hình ma trận sao năm cánh. Trong đầu cô do dự một giây vì nhìn nó vô cùng giống với mấy ma trận triệu hồi quỷ satan trong phim kinh dị. Nhưng Bùi Nhan vẫn quyết định ấn vào ma trận. Màn hình điện thoại hiện lên ánh sáng.

    [Đinh! Người dùng sau khi ký khế ước sẽ được tặng một lượt rút miễn phí. Ngài có muốn rút thẻ không? Có hoặc không? ]

    Bùi Nhan chọn không, sau đó thoát ra ngoài, bắt đầu tìm đọc thông tin. Thế giới này tiền tệ là Zen. Hệ thống có hai kho thẻ. Kho Thẻ Thường gồm các thẻ cơ bản, có thể rút bằng gói rút thường, một lần là 50 Zen, trăm phần trăm ngẫu nhiên, rút mười lần sẽ đảm bảo có một thẻ R. Kho Thẻ Cao Cấp gồm các nhân vật hiếm, chỉ mở khóa bằng gói rút cao cấp, rút một lần 100 Zen, rút mười lần đảm bảo sẽ có một thẻ SR, tỷ lệ thấp đến mức làm người ta sôi máu.

    Hiện tại khoản của Bùi Nhan đang có 300 Zen, nhưng đóng tiền nhà xong coi như không sót lại bao nhiêu. Bệnh của viện trường là con thú nuốt vàng, tiền của nguyên thân kiếm được đổ hết vào bệnh viên để duy trì cho viện trưởng, bản thân cô chẳng để lại chút gì. Nhưng tâm nguyện của nguyên thân là cứu viện trưởng, cô biến thành nguyên thân, có trách nhiệm với thân thể này, cho nên cô cũng sẽ tìm cách cứu viện trưởng.

    Bùi Nhan kiểm tra một đợt, nhận thấy tiền nhà sau khi đóng vẫn dư lại hơn bảy mươi Zen, nếu cố gắng tiết kiệm cô có thể sống đến giữa tháng. Cô thở dài, sau đó quay lại ứng dụng, nhấp vào mục rút thẻ. Trên điện thoại ánh lên ánh sáng lấp lánh, sau đó từ trong ma trận hiện lên một tấm thẻ bài, bề ngoài là ánh tím, vẽ hình lâu đài quen thuộc. Dần dần, thẻ bài hóa thành từng điểm ánh sáng tan dần đi, cuối cùng biến thành.. Một tấm thảm.

    [Đinh! Chúc mừng ký chủ rút được thẻ bài nhân vật 'Carpet' - Thẻ bài loại SR.

    Kỹ năng cơ sở: Có thể bay, tuy nhiên thời gian bay hiện tại tối đa là ba tiếng một ngày, tải trọng tối đa dưới 200kg, độ cao dưới mười mét, thời gian nhân cách hóa sáu tiếng một ngày. Sau khi hết thời gian, nhân vật tự động tiến vào trạng thái ngủ đông.

    Cấp độ hiện tại: Một sao (có thể thăng cấp). ]

    Bùi Nhan đứng hình vài giây. Cô thu được thảm thần biết bay? Hiện tại là thế giới hiện đại không phải thế giới cổ tích, cô có thảm thần, nhưng có thể sử dụng sao?

    Bùi Nhan xoa cằm, sau đó chọn nút triệu hồi trong ứng dụng. Vừa ấn vào nút, dưới chân cô xuất hiện ma trận ánh lên ánh sáng vàng, từ trong ma trận, một chiếc thảm lông ba tư dần trồi lên. Màu chủ đạo là màu tím cùng hoa văn màu vàng tinh mĩ phức tạp vô cùng, đẹp đẽ hoa lệ. Hai phần tua rua đầu thảm màu vàng óng ánh, như thể thêm sợi vàng ở trong, hơi chắp vào nhau, như là một người bối rối đang đan tay vào nhau. Trong ứng dụng cũng xuất hiện thêm một mục là liên hệ thẻ bài, còn xuất hiện người liên hệ đầu tiên, hình nền đúng là hình thẻ bài. Nhưng Bùi Nhan cũng không có thời gian để ý, vì toàn bộ lực chú ý của cô đều đang dồn về phía tấm thảm.

    Bùi Nhan cảm giác như đang đối mặt với một đứa trẻ có tính cách hơi ngại ngùng. Cô hắng giọng một cái, giơ tay thử chạm nhẹ vào thảm. Chất len lồng cừu dày dặn mềm mại vừa vào tay, mượt mà ấm áp hơi xù, vô cùng mê người. Cô nói: "Xin chào, tôi là Nhan, hân hạnh được gặp cậu Carpet, mong chúng ta có thể hỗ trợ nhau nhiều hơn trong tương lai."

    Chỉ thấy cô vừa dứt lời, hai bên tua rua của thảm đột nhiên vẫy vẫy, sau đó nó liền bay lên khỏi mặt đất. Nó lượn một vòng quanh Bùi Nhan, cuối cùng cọ cọ vào cánh tay cô, đầy sự vui mừng lưu luyến. Bùi Nhan cũng lập tực giơ tay sờ thảm một cái. Cảm giác êm ái như sờ vào đám mây, mà Carpet thì vui vẻ cọ đầu vào tay cô. Xong, nó đột nhiên vọt xuống dưới chân cô, làm cô ngã lên người nó, rồi chở cô bay vòng vòng trong phòng. Bùi Nhan đầu tiên là hoảng sợ bất ngờ, sau đó là vui sướng, cuối cùng là chóng mặt. Vội vàng bảo nó đừng lại, cô chống tay ở một bên bình tĩnh lại, sau đó cúi đầu nhìn dưới chân. Thảm cách mặt đất cũng 30cm, lơ lửng giũa không trung, hệ thống thật thần kỳ.

    Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên. Carpet tri kỷ nghiêng thảm để di động hơi trượt lại gần cô. Bùi Nhan lên tiếng cảm ơn, nhìn búi vải ở góc thảm vẫy vẫy như nói không sao cả, sau đó nhấc máy. Đầu bên kia liền có âm thanh: "Nhan hả? Chị Thanh đây. Công viên hiện tại thiếu nhân viên hỗ trợ, một tiếng mười Zen. Em có thời gian nhận việc không?"

    Người gọi là một người bạn của nguyên thân, tên là Tần Thanh. Việc làm thêm thời đại học như phát tờ rơi, mặc đồ thú phát bóng bay ở công viên đều là nhờ Tần Thanh giới thiệu. Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó, nói: "Chị Thanh, hôm qua em thấy chị đăng bài vẫn đang cần tìm người biểu diễn tiết mục trong lễ hội kỹ niệm 10 năm của công viên Grace, chị đã tìm được người chưa?"

    "Chị vẫn chưa tìm được, mấy hôm nay giám đốc đều lo lắng đến mức nhiệt miệng. Em có quen biết ai muốn đề cử hả?"

    Ban đầu, kế hoạch của công ty là mời nhóm nhạc Swan đến biểu diễn. Nhóm Swan là ban nhạc nữ hiện đang rất nổi tiếng hiện tại, gần như là tâm điểm của mọi sự chú ý. Ban đầu công viên ký hợp đồng với ban nhạc là mười lăm bài hát, thêm cả giao lưu với người xem. Thế nhưng cuối cùng do người mời ban nhạc xuất hiện tranh chấp hợp đồng với nội bộ công viên, người ký hợp đồng để lại rất nhiều lỗ hổng, thế nên cuối cùng biến thành chỉ còn mười bài hát. Công viên đành tìm tiết mục thay thế cho phần bị thiếu, nhưng nhóm Swan lại tiếp tục "úp sọt" bằng cách giảm xuống còn 7 bài hát vào phút chót. Giám chế chỉ có thể cắn răng chấp nhận, lại vội vã tìm tiết mục thay thế vào phút cuối. Vấn đề là ngân sách đã cạn, không thể mời được ai, cấp trên tạo áp lực xuống dưới, Tần Thanh cũng thật sự đau đầu, còn định hôm đó tìm đại một người lên hát một bài.

    Bùi Nhan cúi đầu nhìn tấm thảm, cười khẽ: "Đúng vậy."

    "Sự kiện lần này rất quan trọng, tuy tiết mục trung chuyển nhưng nếu làm giảm cảm quan của khán giả, ảnh hưởng tới sự kiện sẽ thiệt hại rất lớn.. Được rồi, vậy mai nếu em dẫn bạn em qua chỗ chị để chị phỏng vấn xem nhé!"
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng sáu 2025
  3. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ảo thuật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Nhan ngồi trên tàu điện, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Xung quanh khung cảnh xanh mát tự nhiên, cùng không nặng vẻ công nghiệp hóa một cách quá đáng. Tòa nhà cao lớn san sát điểm xuyết với việc xanh hóa hợp lý vừa phải làm người khác cảm giác rất dễ chịu. Mà chiếm tầm mắt nhất, là vô số biển quảng cáo điện tử, trình chiếu hình ảnh các vị minh tinh, siêu sao, diễn viên. Ngay trên tàu điện, người đi tàu cũng đều ríu rít thảo luận về vị minh tinh này, vị ca sĩ kia, kể cả người lớn tuổi cũng đeo tai nghe để xem giải trí, quả thực phổ rộng toàn dân.

    Bùi Nhan hơi cúi đầu, đưa tay vuốt tấm thảm ba tư treo ở túi cạnh người. Cảm nhận được động tác của cô, tua rua thảm trộm lắc một cái, liền bị Bùi Nhan nắm chặt. Xe một đường đến trạm công viên Grace, Bùi Nhan xuống xe, sau đó chạy vào bên trong. Bảo vệ đã gặp cô mấy lần, cũng có nhận được cuộc gọi cô đến phỏng vấn, cho nên nhìn thấy cô chỉ gật đầu.

    Bùi Nhan đi thẳng qua cổng soát vé, sau đó đến tòa công vụ của công viên Grace, lên tầng ba, đến thẳng phòng của Tần Thanh. Vừa vào trong, cô liền thấy Tần Thanh đang nghe điện thoại, thấy cô thì Tần Thanh nhún vai một cái, sau đó chỉ vào ghế ngồi. Bùi Nhan biết điều ngồi xuống.

    Tần Thanh đã khoảng hơn ba mươi, bề ngoài dễ nhìn, nhanh nhẹn giỏi giang, trang điểm thanh nhã, nhưng đôi mắt của nàng lại rất sáng, thông thấu, khi nhìn người khác cho người ta cảm giác thấu hiểu và được lắng nghe, nhưng thật ra tác phong làm việc của Tần Thanh rất mạnh mẽ quyết đoán. Chờ Tần Thanh gọi điện thoại xong, lập tức nhìn cô, khó hiểu hỏi: "Nhan, không phải hôm nay em bảo sẽ dẫn người biểu diễn tới đây sao?"

    "Đúng vậy." Bùi Nhan cười, sau đó nói: "Em muốn đề cử chính mình. Em định sẽ biểu diễn ảo thuật."

    "Ảo thuật? Biến ma thuật kết nối với thần linh như hiến tế ở Thủy Châu hả?" Tần Thanh kinh ngạc. Ở thế giới này, không tồn tại khái niệm 'ảo thuật' như trong văn hóa giải trí. Điều đó có thể bắt nguồn từ nền tín ngưỡng cổ xưa của họ, bởi phép thuật thật sự tồn tại ở đây, và được xem là nghi thức linh thiêng. Thế giới này, tất cả mọi người chỉ tin vào một hệ thống thần thoại duy nhất và mọi quyền năng đều được cho là đến từ thần linh. Thủy Châu là nơi văn hóa tâm linh hung thịnh nhất, nơi mọi hoạt động văn hóa – từ giáo lễ, tế thần, đến việc kết nối linh lực – đều diễn ra thường xuyên. Người ta còn gọi nơi này là "vùng đất kết nối với thần linh".

    Ở thế giới của Bùi Nhan, ảo thuật đều đã chơi ra hoa, thế giới này lại gần như không có loại tạp kỹ này. Nơi này cũng không có thiên tài ảo thuật nổi tiếng thế giới như David C. Theo những gì Bùi Nhan tìm hiểu, dù bản thân cô theo chủ nghĩa vô thần, cô cũng phải thừa nhận rằng các tư tế ở Thủy Châu không giống với những ảo thuật gia dùng mẹo đánh lừa ánh nhìn, mà giống như những người thật sự có thể chạm vào cánh cửa thần linh.

    Bùi Nhan lắc đầu, sau đó cô nhìn Tần Thanh, lấy ở trong túi ra một đồng xu. Cô nói: "Để em biểu diễn cho chị xem nhé!" Bùi Nhan tung đồng xu lên không trung, sau đó bắt bằng tay trái. Sau đó cô nói: "Chị đoán đồng xu đang ở đâu?"

    "Không phải em mới bắt trong tay sao?" Tần Thanh khó hiểu chỉ vào tay trái của Bùi Nhan. Cô cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trái trống trơn. Cô nói: "Ảo thuật ấy à? Là chị nghĩ em đang cầm đồng xu trong tay, nhưng thật ra đồng xu lại nằm sau tai chị."

    Nói xong, Bùi Nhan nâng tay trái, hơi chạm vào sau tai của Tần Thanh, lấy ra đồng xu vửa rồi. Tần Thanh ngạc nhiên: "Em làm cách nào vậy?" Sau đó nàng trầm tư, nói: "Nhưng mà Nhan à, nếu chỉ có như vậy. Chỉ sợ chưa đủ để biểu diễn chuyển màn."

    "Tất nhiên là em vẫn có các tiết mục khác rồi, ít nhất có thể đảm bảo chuyển màn vẫn có thể giữ được ánh mắt của người xem." Bùi Nhan nói, liền nâng tay gỡ tấm thảm đang cuốn đeo bên người. Cô cầm tấm thảm, giũ ra, giơ lên trước mặt Tần Thanh. Tần Thanh lực chú ý lập tức bị hoa văn tinh tế của tấm thảm thu hút tầm nhìn. Nàng còn chưa kịp cảm thán, chỉ thấy Bùi Nhan buông tay ra, mà tấm thảm giữ nguyên hình dạng bị giũ ra, lơ lửng giữa không trung. Tần Thanh mắt trừng lớn, há hốc miệng, không thốt lên lời. Nàng nhìn Bùi Nhan, sau đó nhìn tấm thảm, đột nhiên giơ tay nhéo bản thân một cái. Tay Tần Thanh ửng lên vệt đỏ, có thể thấy nàng thật sự dùng sức. Tần Thanh mất mấy phút mới tìm lại được giọng nói của bản thân: "Được, giờ em theo chị đi gặp giám đốc."

    Bùi Nhan gật đầu, cùng Tần Thanh đi gặp giám đốc. Giám đốc tên là Trường Sinh, dáng người trung niên, có bụng hơi béo, gương mặt rất phúc hậu. Hắn thoạt nhìn rất chi là chân thành cùng dễ gần, thế nhưng thực tế lại có tính cách vô cùng khôn khéo. Hai bên chém giết, cuối cùng ký hợp đồng. Tiết mục của Bùi Nhan sẽ kéo dài mười lăm phút, trong đó nhiệm vụ của cô là phải giữ lại được số người xem ít nhất 70% xem tại chỗ và 50% online sau tiết mục của ban nhạc SWAN. Ngay sau đó, họ đã có ban nhạc của công viên chuẩn bị sẵn cho bế mạc. Bùi Nhan gật đầu, sau đó ký hợp đồng. Do cô là người mới, hơn nữa Ảo Thuật là màn biểu diễn chưa ai nghe đến, cho nên giám đốc chỉ trả lương biểu diễn 80 Zen, hơn nữa nếu không đảm bảo được lượng người xem, công viên sẽ từ chối trả lương cho cô.

    Bùi Nhan thở dài, chỉ đành đồng ý, sau đó cô cùng giám đốc Trường Sinh ký hợp đồng. Xong việc, Bùi Nhan liền cùng Tần Thanh ra ngoài, Nhìn thời gian biểu diễn còn mười lăm ngày để tập duyệt, Bùi Nhan quay lại nhìn Tần Thanh: "Chị Thanh, em cảm ơn chị. Sau khi diễn xong em mời chị đi ăn cơm.'

    " Được, vậy chị không khách khí. "Tần Thanh cũng biết Bùi Nhan kinh tế khó khăn, cũng không miễn cưỡng. Bùi Nhan lúc này hơi xấu hổ mà chuyển giọng:" Vậy chị có còn cần người hỗ trợ không? Hôm nay em cũng không có việc gì, chị thiếu người thì em đi làm luôn. "

    " Được. Hôm nay chỗ chị cũng đang cần người dẫn đoàn, lương 10 zen một giờ. Tiền thưởng từ hành khách nộp lại hai phần nếu có, em có làm không? "Tần Thanh nói, nàng lấy điện thoại di động trong túi ra. Bùi Nhan đến phỏng vẫn từ sớm, hiện tại mới hơn chin giờ, lập tức liền có một đoàn khách du lịch cao tuổi muốn tới công viên.

    Bùi Nhan hiên tại đang thiếu tiền, tất nhiên đồng ý. Cô cùng Tần Thanh trở lại phòng nhân sự đăng ký, sau đó nhận đồ dùng của nhân viên công tác, lưng vẫn mang theo ba lô cùng tấm thảm bay, cùng đi đón khách.

    Công viên Grace là khu công viên trò chơi lớn nhất Kim Châu. Ngoại trừ các trò chơi cảm giác mạnh, nơi này còn có cả sở thú cùng thủy cung, cũng gồm nhưng khu vực tham quan cho người lớn tuổi, đảm bảo phục vụ hành khách ở tất cả các độ tuổi.

    Chương trình lần này là Chương trình biểu diễn kỷ niệm mười năm ngày thành lập công viên. Lần này, giám đốc Trường Sinh càng thêm bỏ số tiền lớn mời ban nhạc Swan biểu diễn, toàn bộ vé đã bán hết từ mấy tháng trước. Ban đầu, việc này được giao cho một nhân sự thân tín, cũng là bạn cũ của Trường Sinh. Tuy nhiên, người này vốn đã bất mãn với vị trí hiện tại, tự cho rằng bản thân xứng đáng được trọng dụng hơn. Hắn âm thầm để lại một lỗ hổng trong hợp đồng – một cái bẫy pháp lý có chủ đích, với hy vọng sẽ khiến công ty lúng túng, qua đó tạo tiền đề thăng tiến. Đáng tiếc, hội đồng quản trị sáng lập công viên cũng không bị uy hiếp, thế nên kế hoạch của hắn ta cũng đổ bể. Hắn liền tự chủ liên hệ công ty giải trí của ban nhạc Swan âm thầm sửa đổi điều khoản hợp đồng nhằm" úp sọt"công viên như một cú trả đũa.

    Lỗ hổng rõ ràng đó, xét theo pháp lý, không phạm luật nhưng lại khiến phía đối tác có cớ cắt giảm thời lượng biểu diễn mà không cần đền bù. Thời gian biểu diễn của ban nhạc từ thời lượng ban đầu bị rút ngắn lại còn bảy bài hát, Công viên bị úp sọt hai lần, quả thực sứt đầu mẻ trán. Thời gian lại quá gấp gần như chỉ đủ để tham gia duy nhất một ngày tổng duyệt. Trường Sinh bề ngoài tỏ ra hòa nhã, bình tĩnh xử lý khủng hoảng, nhưng trong lòng hắn chẳng khác gì núi lửa đang chực phun trào, tóc rụng một đống. Ban đầu hắn định cắn răng chấp nhận vượt ngân sách, nhưng Bùi Nhan xuất hiện, cùng thứ mà cô gọi là ảo thuật, gần như mở ra một cánh cửa mới trong mắt hắn. Hơn nữa, hắn vẫn luôn xác nhận đi xác nhận lại với cô, ảo thuật của cô hoàn toàn là đánh lừa thị giác, không liên quan gì đến năng lực 'thần linh' như đám người của Thủy Châu. Phải biết rằng, đám người ở bên Thủy Châu nổi tiếng độc đoán, đối với loại người giả danh thần linh không hề nương tay. Lần gần đây nhất có người giả mạo sứ giả thần linh lừa tiền, đã bị bọn họ lưu đày vào khu Hoang Dã.

    Bùi Nhan có thể thấy, dù hôm nay không phải là ngày nghỉ, người tới công viên Grace vẫn rất đông. Cô mang theo đoàn các hành khách đi thăm sở thú, thủy cung, hơn nữa giới thiệu một chút khu triển lãm. Nhân viên công tác có bộ loa tai nghe, vừa để khuếch đại âm thanh khi thuyết minh, vừa là nghe băng thông tin để thuyết minh với người tham quan. Bùi Nhan đi theo thuyết minh cho đoàn, nhưng cá nhân cô còn học hỏi được nhiều thứ hơn cả những người đang tham quan ở đây.

    Mà lần đi này, Bùi Nhan càng thêm ý thức được, thế giới này có rất nhiều sinh vật khác lạ khác biệt hoàn toàn với thế giới của cô, các loại sinh vật cũng tiến hóa thành những đặc điểm khác biệt để thích nghi với môi trường của thế giới Eden này.

    Nơi này cũng không phải là địa cầu ở thế giới song song, nơi này là Eden.
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Thẻ bài thứ hai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Nhan vài ngày đều đến công viên đi làm. Làm ở công viên là 10 Zen một giờ, một lần dẫn đoàn tham quan có thể kiếm đại khái 30 zen, chưa kể có thể có thêm tiền tip của khách. Trong thời gian này, cô hận mình không có thuật phân thân, biến thành vài người, liên tục nhận việc để kiếm tiền. Hơn nữa, ngoài đi làm, cô còn phải đến công viên thường xuyên tham gia tổng duyệt tiết mục biểu diễn. Vốn ảo thuật chính là đánh lừa thị giác, nên ánh sáng, hình ảnh, hiệu ứng trong tiết mục đều rất quan trọng.

    Bùi Nhan đã cố vấn hệ thống về việc chỉ định thẻ, tuy nhiên hệ thống thẻ bài vốn được thiết kế dựa vào may rủi xác suất, cho nên không thể chỉ định thẻ mình muốn rút, giá cao cũng không được. Bùi Nhan sử dụng hết mồm mép của mình đau khổ cầu xin, cuối cùng hệ thống cũng chấp nhận giao kèo với cô. Cô sẽ cố gắng kiếm 500 zen để rút mười lần, hệ thống sẽ điều chỉnh xác suất giúp cô tăng tỉ lệ có được thẻ bài liên quan đến ma thuật.

    Ảo thuật cùng ma thuật, khác nhau một chữ nhưng bản chất hoàn toàn khác. Tuy nhiên, hiện tại Bùi Nhan cũng không có cách nào khác. Cô đã xem các tiết mục tổng duyệt sẽ biểu diễn trong ngày kỷ niệm mười năm của công viên Grace. Có lẽ một phần vì ngành giải trí ở thế giới này rất được tôn sùng, nên những người tham gia lĩnh vực này rất tôn sùng nó, có thể nói là ai cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉnh chu. Bùi Nhan chỉ có thể nói, làm khán thính giả của thế giới này quả thực là rất may mắn. Nhưng cũng vì thế, tiết mục của Bùi Nhan đột nhiên như một con vịt xấu xí trong bầy thiên nga, ưu điểm là độc lạ, nhược điểm là sơ xài cụt ngủn. Biểu diễn ảo thuật cũng không chỉ đơn giản ở trên sân khấu múa may vài cái, mà còn phải sắp xếp tiết mục, dẫn truyện, thu hút ánh nhìn của người khác. Đúng là bước vào lĩnh vực này có thể kiếm tiền rất nhanh, nhưng mọi thứ chỉ có làm rồi mới thấy có khó khăn.

    Chờ đến lúc viết xong bản kế hoạch, cùng với chuẩn bị các loại đạo cụ, số tiền trong tài khoản cũng chỉ lên đến 342 Zen, mà phía ban tổ chức cũng đã yêu cầu Bùi Nhan phảo nhanh chóng tập duyệt để giám đốc xem qua. Bùi Nhan hết cách, đành liều vay của Tần Thanh thêm 200 Zen, cắn răng rút một lần mười thẻ. Chủ yếu là cô không tin vào sự may mắn của bản thân, hệ thống cũng nói nếu cô rút mười thẻ mới có thể tăng tỷ lệ giữ gốc cho cô, cho nên Bùi Nhan cũng không dám rút thường, mà quyết định vay tiền để rút thẻ mười lần.

    Trước tiên là tắm rửa sạch sẽ, bái thần bái phật, Bùi Nhan cùng Carpet ngồi đối diện nhau, còn chiếc điện thoại thì nằm ở giữa hai người. Bùi Nhan chắp tay cầu nguyện trước ngực, sau đó chọn rút mười lần. Lập tức, hình ma trận trong điện thoại sáng lên, mà xung quanh Bùi Nhan cũng ánh lên ánh sáng ma pháp trận. Trong không khí bốc lên một trận gió, mười thẻ bài từ trong ma pháp trận bay ra, thành một vòng tròn bay xung quanh Bùi Nhan cùng Carpet, cuối cùng tụ lại thành một tụ bài úp sấp bên cạnh điện thoại của cô. Bùi Nhan ngạc nhiên: "Hệ thống, mỗi lần rút mười thẻ bài, đều sẽ.. như vậy sao?"

    [Không phải, đây là hiệu ứng khi người dùng rút mười thẻ bài. Nếu ngài không thích có thể đăng nhập vào phần cài đặt của ứng dụng để tắt nó đi.]

    Bùi Nhan im lặng. Loại cảm giác một giây trước thần học, giây sau khoa học thực là khó tả. Cô không cầm các thẻ bài trên tay, mà lựa chọn cầm lấy điện thoại để xem. Carpet lúc này cũng đã từ ngồi đối diện bay đến sau lưng Bùi Nhan, ngó vào điện thoại của cô. Cô liếc nhìn nó một cái, sau đó bắt đầu xem các thẻ bài rút được.

    Tổng cộng mười thẻ bài, trong đó có bốn lá giống nhau, trên mặt lá bài là hình ngôi sao màu vàng ở giữa, xung quanh ngôi sao là hình dải ngân hà, tên là Tín Ngưỡng Lực. Loại thẻ bài này khi tích đủ mười hai thẻ sẽ đổi được một lần rút miễn phí, hoặc có thể sử dụng để gia tăng sức mạnh cho thẻ bài nhân vật.

    Ba thẻ bài, mặt lá bài chính giữa có hình ảnh bông hoa, một thẻ trong bông hoa có hình người soi gương, một lá còn lại là hình một người cong tay khoe cơ bắp, thẻ bài cuối cùng là bên trong bông hoa có hình kho báu. Loại thẻ bài này là thẻ bài chúc phúc. Một thẻ chúc phúc cho bản thân người dùng có thể tăng thêm nhan sắc, một cái là chúc người dùng tăng lên sức khỏe, một cái chúc tài vận.

    Bùi Nhan hỏi hệ thống, thì thứ này có thể sử dụng cho người khác, cũng có thể sử dụng cho bản thân mình. Lời chúc này đều là năng lực chúc phúc của các nàng tiên cổ tích, cũng sẽ không bùm một cái biến người thường thành đại mỹ nhân. Ví dụ, nếu người nhận đang bị mụn do rối loạn nội tiết, thì khi dùng thẻ chúc phúc nhan sắc, làn da sẽ được cải thiện, mụn sẽ mờ đi. Tuy nhiên, hiệu quả chỉ là tạm thời, nếu người đó vẫn ăn uống thiếu lành mạnh hoặc không chăm sóc da kỹ, năng lực chúc phúc sẽ dần biến mất, và các vấn đề cũ sẽ quay lại.

    Bùi Nhan quyết định thẻ bài chúc phúc sức khỏe sẽ để lại cho viện trưởng, còn thẻ nhan sắc cùng thẻ tài vận, cô sẽ để lại dùng cho bản thân mình. Loại sạch mụn trên da mặt? Đúng là ước mơ của biết bao nhiêu con người.

    Còn lại ba thẻ bài, Bùi Nhan ấn vào xem. Một thẻ trong mặt chính có hình ma trận ngôi sao, ở giữa là một đám động vật. Thẻ thứ hai là hình ma trận, ở giữa là một người đàn ông cao ráo gầy gò, mặc một bộ áo đuôi tôm màu đỏ nâu đang chỉnh cổ áo, phần gương mặt bị ẩn đi. Thẻ thứ ba cũng là hình ma trận, bên trong là hình một cái bánh. Cô ấn vào xem mô tả:

    [Thẻ bài kỹ năng: Âm thanh muôn loài - Thẻ bài loại N.

    Kỹ năng cơ sở: Sau khi kích hoạt, người dùng sẽ có năng lực nói chuyện với động vật, thời gian kéo dài trong vòng 30 phút. Sau khi hết thời gian, kỹ năng tự động biến mất.

    Lưu ý: Khi sử dụng kỹ năng để trao đổi, lời nói bình thường sẽ tự động biến thành tiếng hát]

    [Thẻ bài vật phẩm 'Bánh 'Eat Me' - Thẻ bài loại N.

    Kỹ năng cơ sở: Sau khi sử dụng vật phẩm, người dùng sẽ bị thu nhỏ lại còn 05cm, thời gian 40 phút. Sau khi hết hiệu lực, thân thể sẽ biến trở về bình thường.

    Lưu ý: Sản phẩm chỉ bao biến hình, không thể đảm bảo mạng sống người dùng. Trong trường hợp người dùng bị tử vong khi ở dạng 05cm, cơ thể sẽ không thể trở về kích thước gốc. Người dùng vui lòng tự đảm bảo vị trí và môi trường để hóa lớn cũng như hóa nhỏ.]

    [Thẻ bài nhân vật 'Quý Ngài Bóng Đêm' – Thẻ bài loại SR

    Giới thiệu thẻ bài: Một nhà ảo thuật đến từ vùng đất sương mù, bậc thầy giao kèo, kẻ điều khiển những bóng hình phía bên kia tấm màn thế giới. Hắn là một kẻ xảo quyệt, tham lam, và có cả những người bạn ở thế giới bên kia.

    Kỹ năng cơ sở: Phù thủy thẻ bài, có thể nhìn thấy tương lai ngắn hạn, với xác suất chính xác khoảng sáu mươi phần trăm. Các kỹ năng khác chưa giải khóa.

    Lưu ý: Hãy cẩn thận khi nói chuyện với phù thủy hắc ma pháp, mọi câu nói đều có thể là cạm bẫy. Bạn có thể đạt được điều bạn muốn nhưng bạn có thể sẽ mất đi thứ bạn đang có.

    Cấp độ hiện tại: Một sao (có thể thăng cấp). ]

    Bùi Nhan nhìn tấm thẻ, có thể do cấp bậc của nó là SR, cho nên mục giới thiệu cũng đặc biệt nhiều thông tin hơn những tấm thẻ khác. Cô nhớ rõ nhân vật này là nhân vật phản diện trong phim hoạt hình "Công chúa và chàng ếch" của nhà D thì phải. Tuy nhân vậy này là nhân vật biết ảo thuật, nhưng cô không nghĩ tới cô sẽ triệu hồi được nhân vật có ma thuật hắc ám. Giờ thì thật sự là cô không biết nên vui hay nên buồn.

    Bùi Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó lựa chọn triệu hồi nhân vật. Vừa bấm nút triệu hồi trên di động, dưới chân cô lần nữa xuất hiện vòng tròn ma trận lấp lánh ánh sao. Nhưng so với lần này, từ ánh sáng vàng lấp lành, vòng tron đột nhiên dần chuyến sang màu tím đậm, sau đó từ trong ma pháp trận tràn ra vô số làn sương khói màu tím đỏ, trải kín căn phòng. Gió dần nổi trên trong phòng, từ trong ma trận, vô số quân bài bay ra, mặt trước là rất nhiều hình ảnh, mặt sau đều là hình tượng như những bức tượng thổ dân, gương mặt giận dữ trợn lên mà Bùi Nhan không kịp nhìn. Gió mạnh quất vào mặt làm Bùi Nhan không nhịn dược nhắm mắt lại, mà cô cũng cảm giác được lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện cảm giác mềm mại ấm áp của tua rua từ tấm thảm ba tư, mà gió xung quanh cũng bị chắn lại một chút. Đó là Carpet đang che chắn cho cô.

    Có lẽ mới qua một giây, cũng có lẽ là qua mấy phút, bên tai Bùi Nhan liền xuất hiện giọng nam hơi trầm, có chút khàn khàn của hơi khói trong cổ họng, hơi có chút hưng phấn lên tiếng: "A.. Cảm giác này, thật làm người ta hoài niệm.."

    Bùi Nhan mở mắt, trước mặt cô là một người đàn ông cao ráo hơi gầy, có thể khoảng tầm hơn ba mươi, làn ra rám nắng, đôi mắt hơi híp xảo quyệt, để ria mép. Bên trong hắn mặc một chiếc áo cổ chữ V và đeo vòng cổ từ những chiếc răng sói nhọn, ở ngoài là chiếc áo khoác đuôi tôm màu champagne. Người ta thường có câu tâm sinh tướng, và thật sự không phải nói khoác, dù sao thì nhân vật nhà D mà là nhân vật phản diện thì chỉ cân nhìn cái là biết. Thẻ bài cũng không ngoại lệ, Bùi Nhan đánh giá, người này thoạt nhìn một cái thì cảm thấy hào hoa, nhưng lại cho người ta cảm giác quỷ quyệt.

    Bóng Đêm quan sát xung quanh bằng ánh mắt hưng phấn, nhưng nhìn rõ căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ thì ánh mắt hắn dần chuyển sang có chút ghét bỏ. Cuối cùng, hắn đưa mắt dừng lại ở gương mặt của Bùi Nhan, sau đó cúi người ngả mũ chào: "Quý cô, cô hẳn là người đã triệu hồi tôi đến thế giới này. Tôi có thể làm gì cho quý cô đây?" Hắn nói xong ngẩng lên, đứng thẳng dậy, toàn bộ lá bài vừa rồi bay khắp phòng đột nhiên đều bay lên, sau đó tự động xếp thành bộ bài trong tay hắn. Hắn xào bài, xếp bài, sau đó nói: "Quý cô có muốn xem một chút về quá khứ, hiện tại và tương lai của mình không?"

    Bùi Nhan lắc đầu, sau đó nói: "Ngài Bóng Đêm, tôi hi vọng có thể cùng ngài làm một giao dịch. Tuy ngài là một phù thủy rất quyền năng, nhưng hiện tại trong kho thẻ, cấp bậc của ngài mới là cấp một và cũng chỉ giải khóa duy nhất năng lực phép thuật lá bài, nhưng năng lực khác đều sẽ cần dùng Tín Ngưỡng Lực thăng cấp để giải khóa. Tôi hiện đang cần năng lực ảo thuật của ngài, và tôi tin ngài cũng mong muốn có Tín Ngưỡng Lực để sớm thăng cấp, đạt được năng lực một lần nữa. Ngài muốn hợp tác sao?"

    Bóng Đêm nghe đến giao dịch, bên môi hơi tràn ra nụ cười, mà cổ họng của hắn cũng phát ra một tiếng cười khẽ. Hắn nói: "Rất vui lòng phục vụ quý cô. Cô muốn hợp tác như thế nào?"

    Bùi Nhan cúi đầu, nâng tay vỗ nhẹ Carpet: "Carpet, giúp tôi lấy máy tính xách tay một chút. Giao dịch, vẫn cần làm một cái hợp đồng thì tốt hơn."

    Gì mà khế ước hắc ám? Không! Cô sẽ dùng khoa học kỹ thuật để đối đầu với ma pháp hắc ám.
     
    chiqudoll thích bài này.
  5. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Dung hợp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Nhan nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu dưới lớp kính của tàu điện. Thiếu nữ trong gương lúc này ánh mắt có chút tối tăm, khóe miệng hơi cong cong lại cho người ta cảm giác là lạ. Dáng ngồi của cô hơi tựa về phía sau, vai hơi mở tựa vào ghế, đặc biệt là ánh mắt của cô khi nhìn người khác, tuy là mắt cười, lại làm người ta hơi lành lạnh.

    Hôm qua, trước khi rút thẻ bài, Bùi Nhan đã cố vấn hệ thống và tìm được một chức năng hệ thống cung cấp trung gian, tên nó là Dung Hợp. Đối với chức năng này, người dùng có thể dung hợp kỹ năng của thể bài và sử dụng. Chức năng này cho phép người dùng kết hợp kỹ năng từ thẻ bài để trực tiếp sử dụng. Hiệu quả của kỹ năng sẽ thay đổi tùy theo cấp độ thẻ bài và độ tương thích giữa thẻ bài với ký chủ. Trong bốn thẻ Tín Ngưỡng Lực, Bùi Nhan đã sử dụng hai thẻ Tín Ngưỡng Lực mở khóa "Dung hợp", nhằm chuẩn bị cho việc ký giao ước với Quý Ngài Bóng Đêm, cho phép cô tạm thời dùng được năng lực ảo thuật của hắn. Còn lại hai thẻ Tín Ngưỡng Lực, Bùi Nhan sử dụng một thẻ cho Carpet, một thẻ để lại. Thẻ Tín Ngưỡng Lực này theo cô hiểu thì nó giống như một vé kinh nghiệm cho thẻ bài. Cô cần tính toán thật kỹ lưỡng để sử dụng sao cho đem lại hiệu quả lớn nhất

    Sau khi "Dung hợp", cô vẫn giữ được nhận thức, nhưng cảm giác như vừa cắm thêm một chiếc USB lạ vào não. Một luồng dữ liệu hoàn toàn xa lạ tràn vào đầu cô, rõ ràng không phải của mình, nhưng lại có thể sử dụng được. Tuy nhiên, việc sử dụng năng lực ấy không phải không có tác dụng phụ, bằng chứng là cô không thể điều khiển được nụ cười trên mặt. Cô cũng không biết thiết kế nhân vật của Quý Ngài Bóng Đêm là như thế nào, chỉ nhớ tính cách giỏi luồn cúi, tham lam và muốn xâm chiếm thế giới, không biết tính cách đó có ảnh hưởng tới cô không.

    Mải nghĩ, đột nhiên cô thấy có ánh sáng chớp trước mắt. Bùi Nhan ngẩng đầu, mới phát hiện ra là có một nữ sinh vừa chụp ảnh cô. Bùi Nhan nhìn nữ sinh, mà nữ sinh kia cùng bạn đi cùng hơi đỏ mặt, cuối cùng tiến lại gần, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi bạn. Chúng tôi không cố ý, vì nhìn bạn rất xinh đẹp, hơn nữa, những động tác bạn làm với thứ này thực đặc biệt. Đây là cái gì vậy?"

    Bùi Nhan cúi đầu, mới phát hiện ra nãy giờ ngồi ở ghế trên tàu điện, bàn tay cô không khống chế được liên tục xoay bài, xòe bài. Thẻ bài của Bóng Đêm vốn được thiết kế rất đặc biệt, màu sắc hoa văn mang chút hắc ám mà thần bí. Hơn nữa, nhân vật phản diện trên người có một loại khí chất vô cùng thu hút, nên những người ở trên tàu điện, rất nhiều người đều nhìn trộm cùng quay video lại hình ảnh của Bùi Nhan.

    Bùi Nhan đem những quân bài tung từ tay này qua tay khia, mỉm cười nhìn nữ sinh trước mắt, nói: "Đây là chỉ dẫn từ định mệnh. Những lá bài này có thể nói lên quá khứ, hiện tại và tương lai của bạn. Bạn có muốn thử không?"

    "Cái.. cái gì cơ?" Nữ sinh nghe vậy, lập tức lùi lại phía sau. Nói thật, nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của nữ sinh không phải ngạc nhiên, mà là cảnh giác. Thật sự quá trùng hợp, gần đây đang có thông tin từ Thủy Châu, có một nhóm lừa đảo xuất hiện, đều tự nói mình có thể đoán trước tương lai, lừa rất nhiều người rất nhiều tiền, cho nên câu này Bùi Nhan vừa nói, liền làm nữ sinh nghĩ tới tin tức này.

    Bùi Nhan hoàn toàn không biết, thấy phản ứng của nữ sinh, liền mỉm cười. Cô búng tay một cái, Carpet đang cuộn tròn treo ở túi sau lưng cô liền chui ra. Trong sự ngạc nhiên của mọi người, nó trải phẳng thành mặt bàn lơ lửng, rồi hơi cong lên như có luồng khí đỡ phía dưới, tạo thành một cái bàn trôi nổi giữa không gian. Lúc này, mọi con mắt đều dồn về phía cô, mà có nhiều người ở xa cũng không nhịn được đứng dậy đi tới vậy quanh bọn họ.

    Bùi Nhan đem bài trải thành một hàng dài trên mặt thảm, sau đó môi mang theo nụ cười, giơ tay như bắt được thứ gì đó trước mặt nữ sinh, sau đó thả lại vào bộ bài. Không ai chạm vào, nhưng ba lá bài liền tự động dịch chuyển. Chúng rời khỏi hàng thẳng ban đầu, lặng lẽ nổi lên rồi xếp thành một hàng ngang ngay trước mặt nữ sinh. Mấy người đứng ở đó thấy lá bài tự di chuyển, đều hít một hơi khí lạnh.

    Bùi Nhan thu lại nhưng là bài dư, xoa tay, bộ bài liền biến mất. Cô lật lá bài quá khứ lên, trên lá bài hiện hình ảnh hai vợ chồng hạnh phúc đang ôm đứa trẻ con, dưới chân họ còn có thêm một bé trai, nở nụ cười hạnh phúc nhìn đứa trẻ. Nữ sinh nhìn ảnh trên thẻ bài, cười nói: "Ha! Đúng là kẻ lừa đảo. Ba tôi mất sớm, mẹ tôi là mẹ đơn thân, hơn nữa tôi là con một!"

    Tuy cũng không có gì đáng khoe ra, nhưng nữ sinh thấy thẻ bài quá khứ không đúng, lập tức như bắt được thóp của Bùi Nhan. Nàng còn chuẩn bị sẵn sàng điện thoại để báo cảnh sát. Bùi Nhan chậm rãi lên tiếng: "Quý cô, đừng vội đánh giá, cũng xin hãy tôn trọng tôi.."

    Cô cầm lá bài đầu tiên lên, quay hình ảnh bài đối mặt với nữ sinh, nói tiếp: "Cô sinh ra vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, được cả gia đình yêu thương, hơn nữa gia đình cô vô cùng giàu có."

    Bùi Nhan chậm rãi vuốt ngón tay qua mặt lá bài. Hình ảnh trên bài từ từ biến đổi, như một thước phim câm đang chạy, nói tiếp: "Nhưng định mệnh trêu ngươi, có một kẻ ghen ghét bất hạnh mất đi con gái đã nhìn thấy đứa bé gái xinh đẹp của gia đình này. Bà ta không can tâm. Trong mắt bà ta, cô chính là đứa con mà bà đã mất. Thế là bà ấy đã bắt đi đứa trẻ, bỏ trốn, đem nó giấu đi làm của riêng."

    Bùi Nhan vuốt lá bài, hình ảnh lá bài không ngừng thay đổi, biến thành một người phụ nữ trộm đứa bé, sau đó chạy trốn. Cô từ từ kể tiếp: "Để cô không bao giờ có thể tìm được thân thế thật, bà ta đã dội nước sôi lên vết bớt hình hoa hồng ở hông cô. Đó là dấu hiệu duy nhất mà gia đình có thể nhận ra. Thật tài nhẫn làm sao."

    Bùi Nhan mở lá bài hiện tại, tiếp tục: "Nhưng duyên số thật là thần kỳ, đứa bé lớn lên, càng ngày càng giống mẹ. Đứa nhỏ càng lớn càng hiếu kỳ, người phụ nữ độc ác càng ngày càng bất an. Điều này ăn mòn lý trí của bà ta. Đôi khi bà ta không cho đứa bé đi học, đi xa, thậm chí còn đánh đập đứa nhỏ khi bị mất kiểm soát. Bà ấy muốn kiểm soát đứa trẻ từng phút từng giây. Cô bé có lẽ rất mệt mỏi, nhưng sao có thể không nghe lời me? Mỗi ngày mỗi tháng cô bé đều dày vò vì sự kiểm soát điên cuồng của người phụ nữ. Nhưng có lẽ sự kết nối của huyết thống đã xuất hiện, đứa trẻ này cùng anh trai ruột đã tiếp xúc với nhau rồi, nhưng họ chưa nhận ra nhau.."

    Bùi Nhan ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ sinh mặt lúc này đã tài xanh không một giọt máu, bạn thân cô đứng cạnh cũng nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn Bùi Nhan đầy sợ hãi. Không vì gì khác, cô và bạn thân của cô biết, đúng là cô có một vết bỏng ở phần eo lưng lúc nào cô cũng che kín mít, tuyệt đối không cho người khác phát hiện ra.

    Bùi Nhan mở lá bài tương lai, sau đó đẩy lên trước mặt nữ sinh, sau đó nói: "Tương lai là có thể thay đổi. Đứa trẻ kia sẽ bị người phụ nữ vĩnh viễn nhốt lại, hay đứa trẻ sẽ trốn thoát được người phụ nữ? Quý cô, hãy cẩn thận lựa chọn đáp án của mình, lá bài này nói rằng sẽ có đổ máu nha."

    Bùi Nhan nói đến đây, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của nữ sinh vang lên, khiến mọi người xung quanh chú ý. Nữ sinh vốn hoảng loạn đứng không vững cũng giật mình rút điện thoại ra, vụng về bấm nghe máy, đồng thời vô tình chạm vào loa ngoài. Từ điện thoại vang lên giọng phụ nữ gào thét điên dại: "Alice! Mày đang ở đâu? Tao đã nói bao nhiêu lần là không được thần tượng mấy thằng ca sĩ hèn kém đó rồi mà! Tao sẽ đốt hết mấy thứ rác rưởi đó! Mày nghe chưa? Không học hành gì nữa, về nhà ngay!" Kèm theo trong điện thoại là rất nhiều tiếng đập phá đổ vỡ đồ đạc, làm người ngoài nghe thôi cũng thấy cay nghiệt lạnh gáy.

    Nữ sinh thấy loa ngoài, vội vội vàng vàng tắt ngang cuộc gọi, sau đó mờ mịt nhìn bạn mình. Người xung quanh lặng người. Có người che miệng, có người lùi bước, ánh mắt dần chuyển từ hiếu kỳ sang bàng hoàng. Nữ sinh nhìn Bùi Nhan, cô không nói, chỉ thu lại lá bài. Carpet cũng tự động cuộn lại, chui trở về cái túi sau lưng cô. Bùi Nhan đứng dậy, nói: "Quý cô, chúc một ngày tốt lành." Sau đó cô lững thững tiến về phía cừa ra vào. Lúc này tàu cũng đã đến trạm công viên Grace, cừa mở ra, Bùi Nhan đi ra ngoài.

    Các hành khách khác chứng kiến cô đi mất, một thoáng im lặng, sau đó tàu điện bộc phát vô số tiếng ngạc nhiên cùng thảo luận. Bạn thân của nữ sinh nhìn nàng, hỏi: "Alice, mẹ cậu chắc đã tìm ra album của Dư Thần rồi, cậu có định về nhà không?"

    Alice mím môi cầm chặt điện thoại, sau đó nói: "Tớ.." Alice hiện tại rất bối rối. Mẹ cô đã vất vả nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm, không lẽ cô lại tin vào lời nói của một kẻ có khả năng là lừa đảo để nghi ngờ mẹ mình sao? Nhưng mà, cũng vì lời nói của của người kia, rất nhiều chuyện trước đó làm cô thắc mắc đều sẽ được giải thích rõ ràng. Alice trong lòng rối như tơ vò, không biết nên làm gì tiếp theo.

    Bạn thân nghĩ đến mấy lần gặp được mẹ của Alice, nhớ lại lời của Bùi Nhan, tự dưng lạnh gáy. Cô nói: "Đừng lo, tớ về với cậu. Muốn biết người kia nói thật hay nói dối, xét nghiệm AND là được. Tớ giúp cậu xét nghiệm."

    Mà Bùi Nhan, sau khi để lại một quả bom lớn thì chậm rãi xuống khỏi tàu điện. Cô đi thẳng tới chỗ công viên Grace. Hôm nay sẽ là buổi tổng duyệt cuối cùng trước khi biểu diễn, hôm qua cô cũng đã viết xong lịch trình, kế hoạch và kịch bản biểu diễn. Lần này trong quá trình biểu diễn, ngoại trừ cô và Carpet sẽ không có thêm ai. Bùi Nhan chỉ hi vọng lần biểu diễn này, phần trích phần trăm của tiết mục của cô trong quá trình phát sóng trực tiếp có thể nhiều một chút, đủ để có tiền sinh hoạt, cũng đủ để nuôi con thú nuốt vàng là hệ thống rút thẻ.

    Hơn nữa, đây là lần đầu cô sử dụng năng lực bói toán của Quý Ngài Bóng Đêm. Có thể nói, năng lực bói toán của hắn số một thì năng lực mê hoặc lòng nười của hắn phải là số mười, thảo nào hệ thống cũng dặn dò cô phải cẩn trọng. Thêm nữa, sử dụng năng lực bói toán của thẻ bài cũng không phải miễn phí. Quý Ngài Bóng đêm trong nguyên tác nhà D. Đã vay mượn sức mạnh của thế lức hắc ám, Bùi Nhan chỉ nghe hệ thống nhắc đến, chứ cô cũng không biết hôm nay cô sử dụng năng lực bói toán của Quý Ngài Bóng đêm, cô sẽ cần đánh đổi bằng thứ gì.
     
    Thiên Túcchiqudoll thích bài này.
  6. Januarythreeandahalf

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đến giờ biểu diễn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bùi Nhan chuẩn bị! Tiết mục của nhóm Swan sẽ kết thúc sau 2 phút nữa. Cô hãy kiểm tra lại một lần nữa trang phục và thiết bị. Các thiết bị phát sóng trực tiếp và bộ phận âm thanh ánh sáng đều đã sẵn sàng để chuyển giao sân khấu." Nhân viên hậu trường lên tiếng, đồng thời nhìn thấy Bùi Nhan đang đứng sau cánh gà. Hiện trường buổi diễn kỷ niệm của công viên Grace đến thời điểm hiện tại quả thực vô cùng thành công, bên ngoài khán giả xem biểu diễn vô cùng cuồng nhiệt, tiếng nhạc sôi động cùng tiếng vỗ tay, tiếng hét của người hâm mộ tràn ngập bên dưới khán đài.

    Giám đốc Trường Sinh ngồi bên dưới, ban đầu hắn còn không lo lắng lắm, nhưng nhìn tình hình náo nhiệt hiện tại, hắn thật sự bắt đầu lo lắng không biết quyết định của mình để một tiết mục chưa bao giờ nghe nói lên diễn trung chuyển liệu có hợp lý? Tuy hắn đã xem tiết mục tập duyệt của Bùi Nhan, cũng vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó, nhưng với không khí, với sân khấu như lúc này, liệu hiệu quả biểu diễn ảo thuật của cô nói trên sân khấu lớn liệu có thể đem lại chấn động cho người khác như ở tổng duyệt hay không?

    Cũng không có quá nhiều thời gian để hắn do dự hay lo lắng, sân khấu của Swan đã kết thúc. Năm cô gái xinh đẹp tươi cười cúi chào khán giả, rời đi trong tiếng hô hào của mọi người.

    Mà người dẫn chương trình lúc này cũng lên tiếng: "Cảm ơn màn biểu diễn sôi động của nhóm Swan đã đem lại sân khấu vô cùng nóng. Tiếp nối chương trình, chúng tôi xin được giới thiệu một tiết mục đặc biệt chưa từng có. Mong các quý vị khán thính giả chuẩn bị đến những cảm xúc mới kinh ngạc và mãn nhãn, mời ảo thuật gia Bùi Nhan!"

    Lúc này, Bùi Nhan ở sau cánh gà nghe được tín hiệu, cũng mở mắt. Cô mặc lễ phục vest đuôi tôm, bên trong là áo trắng, tôn lên vòng eo mảnh khảnh, mái tóc buộc thấp. Tay cô cầm theo đạo cụ là một chiếc gậy. Đầu gậy là một quả cầu thủy tinh màu tím. So với nhân vật Quý Ngài Bóng Đêm, trang phục cô mặc càng thiên hướng quần áo của Hắc Quản Gia, tao nhã, cao quý.

    Mà lúc này, đôi mắt của cô không phải là màu đen, mà là một mắt màu đen, một mắt là màu xanh lục vô cùng huyền bí lạ kỳ. Người ở hậu trường thấy nàng mỉm cười đi ra ngoài, cũng chỉ ngạc nhiên cảm thấy người nàng trang điểm thật kỳ quái, đeo lens cũng chỉ đeo một bên mắt.

    Nói thật, Bùi Nhan tuy nhờ năng lực dung hợp của Quý Ngài Bóng Đêm mấy ngày hôm nay, nhưng càng dùng kỹ năng Dung Hợp, cô càng rõ ràng tác dụng phụ của nó Sau mỗi lần kết thúc Dung Hợp, cô thường rơi vào trạng thái mệt mỏi tột độ, và cần thời gian để khôi phục lại chính mình. Cảm giác như phải giữ chặt bản thân khỏi bị hòa tan vào một cá thể khác, khiến cô không khỏi rùng mình.

    Nói thêm, kỹ năng xem bói của Quý Ngài Bóng Đêm quả thực là con gà đẻ trứng vàng, nhưng nó cũng có giá của nó. Bằng chứng là năm ngày trước, Bùi Nhan đã dùng năng lực đó để xem tarot cho một vài người-có người trả phí, có người thì cô xem thử nghiệm như Tần Thanh hay trợ lý sân khấu. Dù cô không nhớ rõ đã xem cho bao nhiêu người, nhưng sau khi gom đủ tiền vừa để trả nợ vừa chuẩn bị cho lần rút thẻ tiếp theo, hệ thống bất ngờ thông báo rằng toàn bộ số tiền ấy đã bị tự động trừ vào kho thẻ.

    Toàn bộ thẻ mà cô rút ra đều biến thành thẻ Tín Ngưỡng, như một khoản phí trả cho năng lực của Quý Ngài Bóng Đêm. Nguyên nhân là vì sức mạnh của hắn vốn dĩ là sức mạnh vay mượn từ một thế lực thứ ba. Nếu cô sử dụng sức mạnh của hắn, món nợ đó cũng sẽ chuyển sang cho cô. Và cách duy nhất để thanh toán là dùng thẻ Tín Ngưỡng Lực, trả cho những chủ nợ vô hình đến từ "thế giới bên kia"

    Khi biết sự thật, Bùi Nhan đã nghiến răng nghiến lợi yêu cầu Carpet tóm chân hắn treo ngược lên trần nhà trong phòng mấy chục phút. Mà hắn thì chẳng có cốt khí gì, vừa bị treo ngược liền ngoan ngoãn khai hết mọi bí mật, thể hiện đúng phong thái kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Nếu như xem bói tarot bình thường như đọc bài và xem tương lai gần sẽ không có ảnh hưởng, nhưng nếu xem tarot liên quan đến vận mệnh hoặc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh, vậy phải trả giá.

    Sau màn "chia sẻ chân thành" đó, Bùi Nhan cuối cùng cũng tạm thời giảng hòa với hắn. Trước ngày buổi biểu diễn diễn ra, cô đã rút được một lá bài đặc biệt có khả năng giải khóa kỹ năng tạm thời của thẻ bài trong vòng 20 phút. Không chần chừ, cô dùng ngay cho Quý Ngài Bóng Đêm, giải phóng kỹ năng "cái bóng" của hắn. Đây là năng lực nếu như thăng cấp thẻ bài của Quý Ngài Bóng Đêm lên hai sao. Tuy chỉ có hai mươi phút, nhưng Bùi Nhan cảm thấy như vậy là đủ, vì mục tiêu của cô là kiếm được đủ tiền trong buổi biểu diễn này.

    Dẫn trường trình đi vào trong, ánh đèn dần tối xuống, mọi người xem ồn ào nhốm nháo vẫn chưa dừng sự chú ý của mình cho tiết mục mới. Sau đó, tiếng mic kêu lên một tiếng, làm tất cả ồn ào đều trở nên yên lặng một tích tắc. Mà đúng lúc này, tiếng gót giày bước trên sàn vang lên, đồng thời ánh đèn chiếu vào phía Bùi Nhan, theo chân cô đi ra ngoài, mà gương mặt cô cũng xuất hiện trên màn hình lớn.

    Người ở dưới khán đài xôn xao, người đang xem phát sóng trực tiếp cũng ồn ào. Rất nhiều người tò mò không biết cô là ai, ảo thuật gia là gì. Bùi Nhan đi tới giữa sân khấu, gõ nhẹ vào mic gắn ở cổ áo, sau đó cười nói: "Chào quý vị, tôi là Bùi Nhan.." Nói xong, cô dừng lại một giây, sau đó cười khẽ: "Hừm.. có vẻ như tôi quên mang đạo cụ của mình ra đây rồi."

    Lời nói vừa dứt, hiện trường mới xôn xao lên tiếng, chỉ thấy Bùi Nhan giơ tay, ném thứ gì đó xuống sàn. Tiếng nổ vang lên khiến có người giật mình hét lên. Một làn khói màu tím lan ra, cuộn xoáy như có ma thuật, rồi tan nhanh vào không khí. Ngay dưới chân cô, một chiếc bàn dài lặng lẽ xuất hiện trên sân khấu như thể đã luôn ở đó.

    Giám đốc Trường Sinh ngạc nhiên suýt thì đứng dậy, cũng may hắn không đứng lên mà kìm hãm bản thân lại. Trước đó kế hoạch đúng là Bùi Nhan sẽ biến ra đạo cụ, nhưng cô sẽ lấy ra tấm thảm của cô mới đúng, chứ không phải là đột ngột biến ra một cái bàn.

    Mà lúc này, dưới đài khán giả đều xôn xao, người xem phát sóng trực tiếp cũng điên rồi. Bùi Nhan nói: "Quý vị, bình tĩnh một chút, hôm nay tôi xin phép được đưa các bạn, những khán giả đầu tiên của tôi, bước vào thế giới ảo thuật."

    Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu, tay nâng lên một cách uyển chuyển. Trong lòng bàn tay trống rỗng của cô, một quân bài đột nhiên xuất hiện, như thể vừa được kéo ra từ khoảng không vô hình. Quân bài thứ hai hiện ra sau một cú xoay tay, rồi ba, bốn.. vô số lá bài lần lượt rơi nhẹ xuống sân khấu như mưa giấy. Bùi Nhan trình diễn xào bài, chuyển bài từ tay này qua tay kia, trống rỗng biến ra lá bài. Mỗi cú lật bài đều khớp nhịp hoàn hảo với nền nhạc đang dần dâng cao phía sau, một bản phối đặc biệt, được tạo ra để nâng bước cho từng chuyển động.

    Bùi Nhan chờ biến ra một số lá bài nhất định liền dừng lại, sau đó nói: "Các vị nói việc tráo bài, xào bài này chỉ là mấy trò trẻ con mà nhân viên chia bài cũng có thể làm được. Đúng vậy, họ có thể làm được, vậy họ có thể làm được việc này không?"

    Nói xong, Bùi Nhan gõ gậy đạo cụ cô mang tới xuống đất hai cái, đột nhiên, các lá bài rơi dưới chân đều bay lên ngang tầm ngực cô, trước con mắt của biết bao nhiêu người. Bùi Nhan vươn tay trái, những lá bài từ dưới đất bay lên, sau đó dần dần xếp lại thành một bộ bài trên tay cô.

    Các khán giả xem trực tiếp hay xem qua phát sóng đều ồ lên ngạc nhiên, sau đó họ bắt đầu trở nên kích động, mà nhân viên ban tổ chức cũng hít một hơi khí lạnh. Thời lượng ảo thuật lá bài đúng là vẫn đang làm theo kịch bản, nhưng trong tập duyệt không có cái này! Họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

    Thừa thắng xông lên, Bùi Nhan mỉm cười, tung bộ bài trên tay lên không trung. Hàng chục quân bài tỏa ra như pháo hoa, nhưng khi đang rơi xuống, chúng đột nhiên ngừng lại-lơ lửng giữa không trung như thể có sinh mệnh riêng. Dưới ánh đèn sân khấu, từng lá bài bắt đầu xoay tròn, bay lượn quanh cô như một vũ điệu mê hoặc. Cuối cùng, mấy lá bài ngoan ngoãn mà bay tới chỗ cái bàn Bùi Nhan biến ra ở giữa sân khấu, xếp thành một chồng nhỏ trên bàn.

    Bùi Nhan hơi cúi người, mà nhóm khám giả ở dưới khán đài đồng loạt vỗ tay liên tiếp. Bùi Nhan tay đặt ở ngực, hơi cúi người như cảm ơn. Sau đó, cô lại đứng thẳng, giơ tay khẽ búng nhẹ tách một cái. Những quân bài trên bàn tự động bay lên, sau đó biến thành lốc xoáy, càng ngày những quân bài bay càng nhanh, sau đó soạt một tiếng, một làn khói xuất hiện. Từ vì trí của những quân bài, Carpet xuất hiện, từ cơn lốc rơi xuống mặt bàn, như một tấm thảm bình thường. Bùi Nhan lên tiếng: "Quý vị, xin giới thiệu với mọi người, trợ thủ của tôi, Carpet!"

    Bùi Nhan bước đến gần tấm thảm bay của mình và nhẹ nhàng cầm lấy mép vải. Nhạc nền chuyển sang tiết tấu sôi động, cô cùng Carpet bắt đầu khiêu vũ theo giai điệu rộn ràng. Những chuyển động của họ đầy uyển chuyển và hài hòa, tựa như cặp đôi nghệ sĩ sân khấu biểu diễn lâu năm.

    Đến đoạn nhạc chuyển sang phần biểu diễn đơn, cô buông tay, để Carpet một mình bay lượn quanh cô giữa không trung. Thảm bay như một sinh vật sống, tự do uốn lượn và xoay tròn đầy vui vẻ bên cạnh cô chủ. Cảnh tượng đó khiến khán giả bên dưới thêm một lần nữa ồ lên kinh ngạc và phấn khích, bị cuốn trọn vào không khí của màn trình diễn. Chỉ vài phút, bọn họ đã hoàn toàn bị đắm chìm vào màn biểu diễn của Bùi Nhan. Họ chưa bao giờ tiếp xúc với ảo thuật, những thứ mà Bùi Nhan biểu diễn, đều vượt qua tâm hiểu biết của họ. Cô như có ma lực, làm người khác không thể rời mắt.

    Dưới ánh đèn sân khấu dịu nhẹ, âm nhạc dần dịu xuống, chuyển sang giai điệu huyền bí như mở ra một chương mới. Carpet từ từ hạ thấp độ cao và dừng lại lơ lửng, còn Bùi Nhan một lần nữa giơ tay lên, tạo ra một lá bài xuất hiện trong lòng bàn tay. Cô mỉm cười và nói: "Tiếp theo, chúng ta sẽ chơi một trò chơi."

    Bùi Nhan chuyển lá bài ra trước ống kính cho khán giả nhìn rõ, sau đó nói: "Hiện tại, tôi sẽ giấu lá bài này vào túi của một vị khán giả bất kỳ ở đây."

    Carpet dùng tua rua vỗ tay, đầu thảm cong cong như gật đầu. Nó bay lên, lượn một vòng trên đầu các vị khán giả, khiến cho mọi người đều thốt lên, khiến người xem bên dưới hơi nhốn nháo, phấn khích. Carper đầu tiên là dừng lại ở bên cạnh một cô gái, nó vẫy vẫy tua rua. Bạn trai của cô gái xích lại hơi ôm lấy cô gái. Bùi Nhan nói: "Quý cô, Carpet muốn ngỏ lời mời cô tham gia màn biểu diễn này. Cô có đồng ý không?"

    "Có.. Tôi cần làm gì?"

    "Ừm.. Trước hết.." Bùi Nhan xoay tay, lá bài trên tay cô biến mất. Cô nói với cô gái kia: "Quý cô vui lòng lấy giúp tôi lá bài đang bị cất giấu trong túi xách của cô." Cô gái ngạc nhiên, mở lật túi lên, từ trong túi lá bài lập tức rơi ra. Lúc này máy quay cùng ánh đền vừa lức chiếu vào cô gái, cho nên mọi người đều nhìn thấy. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Cô gái cũng ngạc nhiên không kém. Cô nói: "Làm sao mà nó lại xuất hiện được ở đây?"

    "Đây chính là ảo thuật." Bùi Nhan cười khẽ, nói tiếp: "Carpet, mời vị khách của chúng ta lên đây nào."

    Carper nghe vậy, liền bay vài vòng quanh cô gái, thậm chí còn nhân tính hóa mà hơi cong phần thân thảm, như người cong eo, hơi đẩy bạn trai của cô gái qua một bên. Cô gái ngạc nhiên nhìn bạn trai, bạn trai cô cười, nói: "Không sợ, thứ này hẳn là sản phẩm điện tử gì đó điều kiển từ xa thôi."

    Hắn nói xong, Carpet liền vẫy vẫy tua rua, sau đó đổi mục tiêp cuốn láy bạn trai của cô gái, làm hắn mất trọng tâm ngã ra, mà Carpet đã nhanh chóng trượt phía chân hắn, vèo một tiếng, chở thanh niên xuất hiện trên sân khấu. Hành động đột ngột làm mọi người hơi ngạc nhiên. Mà sau khi đưa người kia lên sân khấu, Carpet quay lại, hơi cúi người làm tư thế mời, sau đó cong người thành chiếc ghế bành, để nữ sinh ngồi vững, cũng đưa nàng bay lên, đến trên sân khấu.

    Hai vị khách mời lên sân khấu, Bùi Nhan liền tiếp tục làm ảo thuật bằng "cái bóng". Kỹ năng "cái bóng" không chỉ có thể điều khiển bóng của bản thân, còn có thể dựa vào bóng tác động lên người khác. Cô dựa vào bóng kéo cho khách mời hai cái ghế ngồi, sau đó trình diễn làm người biến mất, làm người đột nhiên xuất hiện, đủ làm cho mọi người ở dưới sân khấu cuồng nhiệt.

    Thế giới này, lần đầu tiên tiếp xúc với ảo thuật, hoàn toàn bị thuyết phục.
     
    chiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...