Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Hóa Giải Chấp Niệm Của Người - Kỳ Phán

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phô mai trứng muối, 17 Tháng mười hai 2023.

  1. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Tin vào khoa học (16)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Tin vào khoa học (17-1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm giao thừa, không dễ tìm được một khách sạn gần nhà, ba người đi dạo trong gió lạnh, cuối cùng từ bỏ kế hoạch "bên cạnh tiểu khu", tìm khách sạn nào khu tương đối sầm uất là được.

    Trước khi lên lầu, Khương Hủ hỏi Trương Mậu: "Chú đã ăn chưa?"

    Trương Mậu đột nhiên nhớ ra mình đã hứa với mẹ sẽ về nhà ăn tối đêm giao thừa!

    "Mẹ tôi đang đợi tôi ở nhà."

    Khương Hủ biết từ biểu cảm trên mặt anh hẳn là anh không thông báo cho gia đình, để mẹ anh leo cây.

    "Chú nhanh trở về, có chuyện gì thì để sang năm mới lại đến tìm tôi, hôm nay cảm ơn chú đã cứu tôi còn giúp đỡ tôi nhiều như vậy, lần sau gặp lại sẽ đáp lễ chú sau."

    Trương Mậu xua tay: "Cảm ơn làm gì chứ, vì nhân dân phục vụ thôi." Vừa nói vừa kiên nhẫn cầm cặp sách cho Khương Hủ, nhất quyết muốn đưa hai mẹ con lên phòng: "Ngày mai tôi sẽ đến gặp em."

    Nhưng anh cũng đang rất gấp, sau khi xác nhận rằng hai người họ đã ổn định, anh vội vàng chạy xuống dưới.

    Viện sĩ Trương trong miệng vẫn mắng thằng nhóc thối, nhưng thân thể ông lại nhẹ nhàng bay theo ra ngoài, một lúc lâu sau mới quay lại.

    Dì Phương ở trong phòng, Khương Hủ không thể nói chuyện với ma, khi Viện trưởng Trương trở về, cô đi vào nhà vệ sinh, bật vòi nước, thấp giọng hỏi: "Ông nội Trương không về nhà chú Trương Mậu vào lễ mừng năm mới sao?"

    Viện sĩ Trương thở dài lắc đầu: "Bọn họ không nhìn thấy tôi khi đi, vẫn là quên đi."

    Khương Hủ hiểu tâm trạng của ông, hỏi: "Ông có muốn.. cháu nói chuyện của ông cho chú ấy nhé?"

    Viện sĩ Trương im lặng một lúc lâu.

    Nếu có thể cho những người thân biết rằng sau khi chết họ sẽ luôn tồn tại trong thế giới này dưới một hình dạng khác, vẫn có thể ở bên nhau như trước khi chết, điều này giống như một loại cuộc sống vĩnh cửu khác, tất nhiên tràn đầy cám dỗ.

    Nhưng..

    Viện sĩ Trương thở dài, từ chối Khương Hủ: "Người ta chết như đèn cạn dầu, họ đã dần dần thoát khỏi nỗi đau sau cái chết của ông, cho nên ông không cần quay lại làm gì nữa. Con cháu có phúc của con cháu, không có ông thì bọn họ vẫn có thể sống qua ngày, không cần làm phiền họ nữa."

    Không nhìn thấy cũng không chạm vào được, cho dù biết có tồn tại thì sao chứ, cũng chẳng thể để Khương Hủ làm cầu nối cả đời, phải biết phân biệt phải trái, sao phải làm thế?

    Viện sĩ Trương chợt thấy thông suốt.

    Nhóm ma đang phấn chấn, chờ đợi tích được mười điểm để Khương Hủ có thể hoàn thành tâm nguyện của mình, sau khi nghe xong những lời đó liền bình tĩnh lại. Không hề la hét đòi cộng điểm, ngược lại tự hỏi bản thân về mối quan hệ với người thân trên trên đời.

    Đúng vậy, mặc dù bọn họ vẫn tồn tại ở thế giới này, mặc dù có Khương Hủ có thể nhìn thấy và liên lạc với bọn họ, nhưng bọn họ quả thật đã chết, không có Khương Hủ thì bọn họ vẫn bị âm dương ngăn cách, cho dù có nhận ra nhau thì vẫn sẽ bị hiện thực ngăn cách, bọn họ đã trải qua một cuộc chia tay sinh tử một lần, có cần thiết phải làm lại lần nữa không?

    Một số ma càng nghĩ càng hiểu sâu sắ, có người không nhúc nhích, nhưng mọi người đều không nóng vội, chờ Khương Hủ ổn định trước.

    Đồng hồ điểm 0 giờ, năm mới đã đến, tiếng pháo nổ vang lên bên ngoài cửa sổ.

    "Khương Hủ, chúc mừng năm mới!" Chú Khải Văn nồng nhiệt chúc mừng, phá vỡ sự im lặng của mọi người.

    "Chúc mừng năm mới!"

    "Năm mới, không khí mới, chúc Khương Hủ thi đại học thành công, ngẩng đầu kiêu ngạo!"

    Mọi người reo hò, dùng đủ loại lời tốt lành để chúc mừng đón năm mới Khương Hủ. Mỗi ma một câu, Khương Hủ có cảm giác giống địa chủ ngày xưa đang nhận lời chúc mừng năm mới từ những người giúp việc.

    Cô mỉm cười và cong lông mày: "Tôi cũng chúc mọi người một năm mới hạnh phúc, tôi hy vọng mọi người sẽ sớm ngày loại bỏ vướng bận, chuyển thế đầu thai."

    Trong nhà vệ sinh nho nhỏ của khách sạn, không khí trong đó bỗng trở nên sôi động hẳn.

    Dì Phương lo lắng Khương Hủ ở trong đó hơi lâu, vì vậy bà gõ cửa hỏi cô có cần giúp đỡ không.

    Khương Hủ tạm dừng lời chúc mừng năm mới với chúng ma, mở cửa đi ra ngoài.

    Dì Phương quan sát biểu cảm trên mặt cô, thấy vẻ mặt tươi cười không hề buồn bã của cô mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Bây giờ nghe thấy tiếng pháo, dì vẫn rất sợ hãi.." Bà nói với Khương Hủ: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta về nhà xem có gì có thể dọn dẹp được không."

    Khương Hủ vâng dạ, đợi chú Khải Văn đuổi hết chúng ma đi, tắm rửa một chút, chỉ mặc quần áo mùa thu rồi leo lên giường ngủ.

    Lúc hỏa hoạn, cả người cô ướt từ trên xuống dưới, run rẩy đứng trong gió lạnh, Trương Mậu cởi quần áo đưa cho cô. Sau khi dập lửa xong, cô về phòng tìm một bộ quần áo mặc tạm, mãi đến khi tắm bằng nước nóng, cuối cùng cô mới thấy thoải mái lại.

    Dì Phương đã nằm ngủ trên giường, Khương Hủ tắt đèn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

    Ngoài căn phòng này, không khí năm mới bên ngoài vẫn rất nồng đậm, giữa sự yên bình và vui mừng của lễ hội, vòng tròn bạn bè của người dân địa phương đều xuất hiện một vài video giống nhau.

    Hàng năm trong dịp Tết Nguyên đán sẽ có những vụ cháy do pháo hoa gây ra, nhưng lần này hiện trường đã bị đảo ngược nhiều lần, có không ít điểm nóng.

    Sáng hôm sau, Khương Hủ thức dậy, cùng dì Phương xuống dưới sảnh khách sạn ăn sáng, chưa kịp chuẩn bị gì cho ngày mới, cô nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát và yêu cầu họ đến đó.

    Khi đến cổng đồn cảnh sát, Khương Hủ và dì Phương không hề phòng bị gặp phải một số nhóm phóng viên.

    "Xin chào, chúng tôi đến từ nhóm chương trình 'XXX' của đài truyền hình thành phố, tối qua đã xảy ra hỏa hoạn trong cộng đồng XX, hai người có phải.."

    "Bạn học sinh này, tôi là phóng viên của 'iQiyi', em có phải là cô gái đã cứu hai mẹ con khỏi đám cháy tối qua không?"

    ".. Tôi là phóng viên của 'Tin nóng trong ngày', hai người nghĩ sao về pháo hoa của hàng xóm.."

    Dì Phương sững sờ, Khương Hủ cau mày.

    Dì Phương vội vàng bảo vệ Khương Hủ ra sau lưng, chắn trước mặt cô: "Tôi.. Chúng tôi không biết gì hết.. Làm phiền cho qua.. Chúng ta cần đến đồn cảnh sát.."

    Cảnh sát trong văn phòng chạy ra hỗ trợ đưa Khương Hủ và dì Phương vào.

    Cảnh sát đón hai người đổ mồ hôi hột giữa mùa đông, cởi mũ ra lau đi, nói với hai người: "Video vụ cháy ngày hôm qua đã lan truyền trên Internet, cho nên hôm nay có rất nhiều phóng viên ở đây, tạm thời đừng để ý, tối hôm qua ba gia đình đã được gọi đến, nói với hai người tình hình trước, sau đó nhờ hai người xác nhận một số điều."

    Dì Phương gật đầu liên tục, rất hợp tác.

    Khương Hủ im lặng đi theo.

    Theo lời thú nhận của ba gia đình, họ mua một lượng lớn pháo hoa vì có tiếp xúc với một đạo trưởng và vì vị đạo trưởng này xem bói rất chuẩn, họ đã tin vào lời nói của đạo trưởng đó - nói rằng nhà họ Khương có linh hồn tà ác, điều này ảnh hưởng đến vận khí của ba gia đình lân cận. Lúc cảnh sát nói điều này, trong giọng nói của anh ta có một chút bất lực: "Đạo trưởng đó yêu cầu họ đốt pháo hoa để xua đuổi tà ma trong đêm giao thừa."

    Dì Phương tức giận vỗ bàn: "Vớ vẩn, nhà chúng ta vẫn luôn tốt, làm gì có linh hồn tà ác! Ba nhà đó giàu hơn chúng ta nhiều, chúng ta ảnh hưởng gì bọn họ chứ?"

    Viên cảnh sát vội vàng đưa cho dì Phương một ly nước để bình tĩnh lại.

    Một nữ cảnh sát đến ôm vai dì Phương và dặn dì đừng tức giận: "Ba nhà đó đều mê tín dị đoan, họ nghe theo lời thầy bói, lo lắng ác linh sẽ khó bị diệt trừ, vì vậy họ đã phớt lờ thông báo của khu xã về việc đốt pháo hoa, còn đốt pháo tầng dưới gần ban công nhà bạn trái phép."

    Cảnh sát trước đó nói thêm: "Sau khi điều tra, nếu lời khai này là sự thật, họ bị thầy bói kia lừa gạt, quên mất nhà của họ cũng ở vị trí này, từ đó loại trừ nghi ngờ cố ý đốt pháo."

    Dì Phương cảm thấy bất đắc dĩ, bọn họ không cố ý phóng hỏa, mà là cố ý gây rắc rối! Còn báo hại nhà hai người bị tổn thất nặng ngay dịp năm mới! Theo bà thấy, chẳng khác gì bọn họ đang cố ý phóng hỏa.

    (Dạo này tui bị dí đồ án các thứ, có lẽ không thể tuần nào cx edit được nên chắc nao rảnh mới làm tiếp được í, chắc nốt tháng này là xong việc của tui, đến lúc đó tui sẽ ra full thế giới này nhoa: 3)
     
  3. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 17 - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Khương Hủ lớn tiếng hỏi: "Vậy trong trường hợp này, bọn họ phải chịu hình phạt gì?"

    Cảnh sát nói: "Nếu đánh giá theo lỗi cháy do sơ suất, có vẻ như hiện tại, bốn gia đình bị cháy, ba trong số đó là nhà riêng của họ, cũng không có thương vong lớn, vì vậy chủ yếu phụ thuộc vào tổn thất của gia đình em, mặc dù ba gia đình đã hành xử không đúng, nhưng trong luật hình sự, chỉ những người gây thương vong và tổn thất lớn mới bị kết án về tội phóng hỏa, thường sẽ là bồi thường dân sự, giam giữ hành chính, tất nhiên, em cũng có quyền khởi kiện, tòa án sẽ phán xét dựa trên thiệt hại của em."

    Khương Hủ nói: "Thiệt hại của nhà chúng tôi sẽ được tổ chức có chuyên môn đo lường, nhưng ba nhà đó mấy năm nay đều muốn đẩy nhà cháu vào nguy hiểm, tôi hy vọng bọn họ sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng, dù thiệt hại lớn hay nhỏ vẫn muốn khởi kiện ba nhà này."

    Cảnh sát gật đầu: "Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ hành động công bằng theo luật pháp, mọi thứ sẽ chờ kết quả điều tra cuối cùng và xác định thiệt hại của nhà hai người." Cảnh sát cũng rất bất lực, nếu đặt bản thân vào trong tình huống này thì đúng là rất tức giận, ba gia đình cùng nhau phóng hỏa, dù thực tế bọn họ cũng đã gieo gió gặt bão, nhưng muốn kết án thì phải tuân theo pháp luật, nếu là vô tình gây hỏa hoạn, không có thương vong thì điều chính là xem xét mức độ thiệt hại về tài sản.

    Khương Hủ hiểu điều này này, cô cũng không làm cảnh sát khó xử, hỏi: "Còn vị đạo sĩ kia thì sao? Cho dù ba người hàng xóm kia không có ý hãm hại chúng tôi, tôi cũng nghi ngờ vị đạo sĩ này nhất định muốn hại chúng tôi."

    Viên cảnh sát sửng sốt: "Nói vậy là sao? Em biết đạo sĩ này sao?"

    Khương Hủ nhìn dì Phương rồi gật đầu: "Tôi nghĩ, chúng tôi hẳn cũng có chút quen biết."

    Cô kể chuyện dì Phương bị tên đạo sĩ đó gạ mua bùa mấy lần: "Trước đây dì Phương từng bị lừa một lần, sau đó bệnh tình của tôi tốt lên đã không cần tin mấy thứ mê tín đó nữa, nhưng tên đạo sĩ này đã tới quấy rầy dì Phương nhiều lần, tôi nghi ngờ rằng ông ta là kẻ lừa đảo đã ghi hận trong lòng, muốn trả thù chúng tôi."

    Nếu những gì Khương Hủ nói là sự thật, vậy thì quả thực có khả năng này.

    Dì Phương đang nói chuyện với cảnh sát về ngoại hình và đặc điểm nhận dạng tên đạo sĩ đó, Trương Mậu bước vào, khi nghe thoáng thấy từ "đạo sĩ", anh dừng lại rồi đi nhanh về phía bên này.

    Nửa giờ sau, Trương Mậu cùng vài cảnh sát trao đổi WeChat với nhau, bắt tay nói tạm biệt, Khương Hủ và dì Phương đi theo phía sau anh.

    "Ba gia đình đó gây rắc rối cho mọi người, còn đúng vào dịp năm mới. Nếu kết quả điều tra xác định có cố ý phóng hỏa hay không, xin vui lòng cho tôi biết, dù sao chúng tôi cũng có liên quan, tôi sẽ báo cáo vấn đề bàn giao vụ việc cho đội, có việc sẽ liên hệ lại sau."

    "Đây là.."

    Trương Mậu dẫn dì Phương và Khương Hủ ra khỏi cửa, đi nửa đường thì nhìn thấy đám đông bên ngoài, anh dừng lại: "Để tôi xem trong đồn cảnh sát này có cửa sau không?"

    Khương Hủ mỉm cười túm lấy anh: "Tôi nhận phỏng vấn có ảnh hưởng đến chuyện các chú phá án không?"

    Trương Mậu hơi ngạc nhiên: "Em nguyện ý phỏng vấn sao?"

    Khương Hủ hơi kinh ngạc: "Sao lại không?"

    Trương Mậu từ bỏ ý định rút lui: "Đừng nói về chuyện tên đạo sĩ, về chuyện đám cháy thì cứ trả lời, chúng tôi không có yêu cầu gì."

    Mặc dù vậy, Trương Mậu vẫn đi cùng Khương Hủ phỏng vấn, dì Phương rất lo lắng trước mặt các phóng viên, Trương Mậu trở thành người để ý đến cảm xúc của Khương Hủ, chú ý đến tình hình tâm lý của cô.

    ――Ở đồn cảnh sát vừa rồi, vì ân oán giữa đạo sĩ và Khương Hủ, dì Phương đã kể hết mọi chuyện, Khương Hủ cũng không giấu diếm bệnh tình, thái độ rất bình tĩnh.

    Trương Mậu rất ngưỡng mộ cô gái nhỏ này.

    Có đủ loại người đến phỏng vấn, nào là truyền thông trực tuyến, đài truyền hình địa phương, báo chí gì đó.. Khương Hủ chọn một đài truyền hình có sức ảnh hưởng truyền thông lớn, trả lời bọn họ chuyện đám cháy, phỏng vấn thuận lợi.

    Các phóng viên lần đầu tiên hỏi về tình hình vụ cháy lúc đó.

    Khương Hủ thành thật kể chi tiết chuyện mình phát hiện có cháy, báo cháy, dập lửa, tự cứu mình thế nào, ra ngoài thì thấy có người kêu cứu bên cạnh, đi sang nhà bên cạnh cứu người.. Toàn bộ quá trình được cô từ từ giải trình một lần.

    Một cô gái mười sáu tuổi đang gặp nguy không loạn, còn hăng hái cứu người, rồi bị lấy oán trả ơn.. Chỉ riêng những câu chuyện này đã khiến mắt các phóng viên sáng lên như thể nhặt được vàng.

    Phóng viên truyền thông tiếp tục đào bới: "Cô nói cô mang túi ra ngoài, trong túi có gì thế? Khi xảy ra hỏa hoạn, cô không thoát ra ngoài ngay mà đi thu dọn đồ đạc sao?"

    Khương Hủ: "Lúc đó, lửa vẫn còn ở ban công, cháy rất to, tôi không thể dập tắt được, nhưng tôi đã tự lập một rào chắn lửa để câu giờ cho mình, tôi mang theo một thiết bị tự thở cứu hộ, một tấm thảm chặn lửa, một chiếc bình cứu hỏa và một sợi dây, làm xong thì quay ra lấy những đồ có giá trị."

    Đồ vật có giá trị? Là cái gì?

    Trương Mậu thật sự rất tò mò.

    Khương Hủ nói: "Không có gì, chỉ là quyển sửa đề cấp ba của tôi, một số tài liệu học tập quan trọng, còn có sách thư pháp, tranh với bộ cờ mà tôi thường chơi."

    Ngoại trừ dì Phương, những người khác đều hoài nghi nhìn cô.

    Trương Mậu còn nhiều hơn, trọng lượng của cặp sách kia.. "Bên trong là những thứ này sao?"

    Khương Hủ nhìn anh thẳng thắn gật đầu.

    Trương Mậu vừa sợ vừa thán, anh dường như thấy được hình bóng của ông ngoại thông qua cô gái này, miệng phàn nàn: "Tôi còn tưởng em cầm mười miếng vàng thỏi."

    Ánh mắt Khương Hủ lộ rõ vẻ "chính anh không biết" : "Ngoài quyển sách như cục gạch, những thứ còn lại nặng vậy sao?"

    Mọi người đều bật cười.

    Phóng viên tò mò không biết những cuốn sách "có giá trị" mà cô luyến tiếc không để lại hiện trường vụ cháy là như thế nào, cặp sách được đặt trong khách sạn, vì vậy Khương Hủ đưa họ vào phòng ngủ của mình để tìm một vài bức thư pháp, tranh vẽ và vở mang theo cho họ xem. Dù sao, họ không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cũng không giống chuyên gia.

    Các phóng viên liên tục chụp ảnh vở ghi, thư pháp, tranh vẽ và bộ cờ của cô.

    Khương Hủ không bận tâm lắm, mặc dù trông cô còn trẻ và không có khả năng tự vệ, cũng không có ý che giấu tâm tư của mình cô. Kỳ thực cô cố ý làm thế để bản thân nổi tiếng, muốn những chuyện cô đã trải qua trong mười sáu năm qua tiết lộ hết ra ngoài, tốt nhất là để cả nước đều biết.

     
    Dương dương minh, Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  4. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Tin vào Khoa học 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong toàn bộ quá trình phỏng vấn, Khương Hủ và dì Phương trả lời đơn giản ngắn gọn, phóng viên hỏi gì trả lời nấy, không che giấu điều gì.

    Trong ngôi nhà nhỏ đã bị thiêu rụi một nửa, phóng viên và người quay phim đã nhìn thấy cuộc sống đơn giản bình thường nhưng vẫn luôn cố gắng kiên cường của hai mẹ con.

    "Cô gọi vị phu nhân này là!" Đột nhiên, phóng viên chú ý tới cách xưng hô của Khương Hủ.

    Khương Hủ muốn nói gì đó, nhưng Trương Mậu ngắt lời: "Không còn sớm nữa, mùng một mọi người còn phải đi chúc tết, mọi người nên nhanh chóng hoàn thiện xong công việc đi, Tiểu Khương cũng phải dọn dẹp đồ đạc nữa."

    Khương Hủ mỉm cười với Trương Mậu, chỉ nói với phóng viên: "Dì Phương không phải mẹ tôi." Rồi không nói thêm gì nữa.

    Trực giác chuyên môn của phóng viên cảm thấy đằng sau chuyện này nhất định phải có ẩn tình, nhưng người được phỏng vấn không muốn tiếp tục, trong tay bọn họ cũng đó có tư liệu cần thiết, cho nên bọn họ nghĩ lần sau sẽ đến hỏi sau, lần này phải quay lại đăng tin tức này trước đã.

    Hơn nữa, hôm nay là mùng một, như vị cảnh sát đã nói, họ cũng phải nhanh chóng trở về đón năm mới.

    Sau khi các phóng viên rời đi, Trương Mậu nói với Khương Hủ: "Đừng nói với họ mọi chuyện riêng tư trong nhà em, một khi nó lan rộng rất có thể sẽ gây ra rắc rối mà em không thể lường trước được đâu, phải cảnh giác với những người lạ mặt."

    Giọng điệu của anh giống như người lớn tuổi đang dạy bảo đứa trẻ.

    Khương Hủ cười cười, lúm đồng tiền núm sâu, càng giống một đứa trẻ hơn.

    "Chú, tôi biết rồi, nhưng tôi không ngại người khác biết chuyện này, không đúng, tôi muốn mọi người biết về tình hình của tôi, tôi cần sự giúp đỡ của dư luận."

    Vẻ mặt Trương Mậu trở nên nghiêm nghị, anh kéo một chiếc ghế chưa bị cháy, mặc kệ có bẩn hay không ngồi xuống, chỉ sang phía đối diện bảo Khương Hủ cũng ngồi: "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện này, nếu em gặp khó khăn gì thì cảnh sát.. à không, chú sẽ cố gắng giúp đỡ, dư luận rất nguy hiểm, ngược lại có thể làm hại em đó."

    Dì Phương có chút lo lắng nhìn hai người bọn họ.

    Khương Hủ an ủi bà, bảo bà đi dọn dẹp trước.

    Viện sĩ Trương đứng bên cạnh Khương Hủ nói với cô: "Mặc dù thằng nhóc thối này có tính cách hơi lông bông, nhưng là người đáng tin cậy, Nữu Nữu có thể nhờ nó giúp đỡ, nhiều người giúp vẫn tốt hơn.."

    Khương Hủ bất đắc dĩ gật đầu.

    Cô kéo một cái đệm, đặt lên chiếc ghế ướt và bụi bặm, ngồi xuống: "Anh có biết doanh nghiệp Phong Nam ở thành phố này không? Vợ chồng chủ tịch là bố mẹ ruột của tôi."

    Trương Mậu không biết, nhưng vừa nghe nói đến chủ tịch chỉ biết nhất định rất giàu có, quay đầu lại nhìn căn nhà nhỏ này, vẻ mặt anh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là một công ty vô danh nhỏ?

    Lấy điện thoại ra tra..

    Nhìn thông tin trên tường Bách Độ (Baidu), Trương Mậu hoài nghi nhìn Khương Hủ: "Đây thật sự là cha em sao?"

    Khương Hủ liếc mắt nhìn dì Phương, gọi dì Phương: "Dì Phương, đây là cha con đúng không?"

    Dì Phương trả lời, đi tới nhìn: "Đúng vậy, là cha con, chủ tịch Khương, tuy bây giờ không còn trẻ, nhưng ông ấy được bảo dưỡng tốt, giống như trong ảnh, còn mẹ con, rất xinh đẹp và khí chất.."

    Khương Hủ: "Dì Phương, con thấy dì nhìn đẹp hơn nhiều."

    Mặt dì Phương nóng bừng, bà mắng yêu: "Vớ vẩn, dì với mẹ con đứng chung một chỗ, nhìn dì trông lớn hơn mẹ con mười mấy tuổi ấy."

    Trương Mậu vươn tay ra: "Dừng lại, chờ một chút, sao tôi cảm thấy cứ không đúng chỗ nào ấy nhỉ?"

    Khương Hủ bảo dì Phương cứ tiếp tục làm việc, im lặng để cho Trương Mậu nghĩ thông.

    Trương Mậu dựa vào năng lực chuyên môn của mình nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt: "Cha mẹ ruột của em, em còn phải hỏi dì Phương có phải người nọ không?"

    Vẻ mặt Khương Hủ rất tự nhiên: "Từ năm sáu tuổi tôi chưa từng gặp lại họ, hai năm trước dì Phương nhìn thấy một lần, tôi không hỏi dì thì hỏi ai?"

    Trương Mậu nhấn mạnh: "Nhưng đó là cha mẹ ruột của em!"

    Khương Hủ: "Đúng vậy, tôi không nói là không phải, từ năm sáu tuổi tôi chưa từng gặp lại bọn họ, nói chính xác là từ khi tôi ba tuổi chưa từng gặp bọn họ, khi tôi lên sáu thì gặp họ còn chưa đầy một tiếng, cho nên tôi thật sự không có ấn tượng gì."

    Tâm trạng Trương Mậu có chút nặng nề: "Sao lại có chuyện này?"

    Khương Hủ hoàn thiện phần ma không kể xiết, nói nhân quả: "Hồi năm trước tôi vẫn mắc chứng tự kỷ, âm trầm, còn bị hoang tưởng, tự mình nói chuyện với mình.. Họ đã nuôi nấng tôi trong ba năm, khi họ cảm thấy họ không đủ khả năng nuôi một đứa trẻ như tôi, họ nghĩ rằng tôi là quỷ đòi nợ, vì vậy đã tách tôi ra sống riêng."

    Trương Mậu cao giọng: "Tách ra?" Đây là chuyện mà người làm cha làm mẹ có thể làm được sao?

    Nhưng sau đó, anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt lại bình tĩnh lại: "Cũng đúng, trên đời này loại cha mẹ nào chả có."

    Khương Hủ nói với anh toàn bộ lo lắng và ý định của mình: "Tôi đoán họ sẽ chu cấp tiền cho tôi cho đến khi tôi trưởng thành, khi tôi đủ mười tám tuổi, họ sẽ hoàn toàn từ bỏ tôi, vì vậy tôi cần phải học đại học càng sớm càng tốt, sớm ngày tự lập. Điều tôi càng lo lắng hơn là, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của tôi, dù họ muốn làm gì với tôi thì một đứa học sinh cấp ba như tôi hoàn toàn không có khả năng chống trả, nói ra chưa chắc đã có người đồng ý giúp tôi."

    Cô nhìn Trương Mậu bằng đôi mắt đen láy, giọng điệu bình tĩnh, nhưng thể hiện rõ sự quyết tâm của mình: "Tôi muốn phân rõ quan hệ với bọn họ, chi phí nuôi dưỡng mấy năm qua dì Phương đều có sao kê ngân hàng, còn có chi phí nuối dưỡng những năm sáu tuổi kia.. tuy bọn họ đã trả tiền, nhưng họ cũng khiến tôi bị bảo mẫu ngược đãi suốt ba năm ròng, tôi coi như chúng bù trừ lẫn nhau, cho nên tôi sẽ chịu phí dưỡng lão cho bọn họ mười năm, trừ điều đó ra sẽ chẳng còn gì cả."

    Trương Mậu không lên tiếng, Khương Hủ nói quá thản nhiên vá bình tĩnh, có lẽ chuyện này đã trở nên rất bình thường đối với Khương Hủ, bởi vì hơn mười năm nay, cô lớn lên một mình, đối với nhân sinh quan của cô mà nói thì đây thực sự có thể coi là một chuyện bình thường.

    Nhưng ngực Trương Mậu đau nhói, cha mẹ qua đời thì không nói, trong lời nói của Khương Hủ, khi còn nhỏ cô từng bị ngược đãi! Nhưng cha mẹ cô chỉ đến chưa đầy nửa tiếng đã bỏ đi?

    Vì suy đoán kỳ quái này, Trương Mậu thậm chí còn nghi ngờ khả năng lý luận của mình.

    Cổ họng nghẹn lại, anh hỏi cô gái trước mặt: "Em có kế hoạch gì rồi?"

    Khương Hủ gật đầu, nhìn Trương Mậu: "Tôi muốn nổi tiếng, thật nổi tiếng, để mọi người đều biết đến tôi, biết những chuyện tôi đã trải qua, để nhà họ Khương không còn mặt mũi đến đòi hỏi tôi bất cứ điều gì nữa."

    Trương Mậu nhiệt huyết lên cao, quên luôn yêu cầu và nguyên tắc chuyên môn của mình, gật đầu dứt khoát: "Được, tôi sẽ giúp em!" Cho dù cha mẹ nhà họ Khương bị ném đá thì cũng xứng đáng!

    Bình tĩnh lại, Trương Mậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Khương Hủ.. Em có chắc em là con ruột của cha mẹ em không?" Không phải anh không tôn trọng người, nhưng đó là rất khó tin, bất cứ ai nghe về nó đều sẽ có câu hỏi này, huống chi những kẻ có tiền thường có đời sống rất hỗn loạn.

    Khương Hủ sững sờ, cô thật sự không nghĩ tới vấn đề này. Không phải nghi ngờ thân thế, mà là không nghĩ tới mấy người trên mạng sau khi nghe câu chuyện này sẽ có suy nghĩ như thế.

    Dì Phương lúc này đi tới nói xen vào: "Chắc chắn là thân sinh! Cậu nhìn má lúm đồng tiền của Nữu Nữu xem, giống hệt vợ chủ tịch, rồi nhìn vào đôi mắt xem, như đúc cùng một khuôn với chủ tịch Khương!"

    Trương Mậu lấy bức ảnh của cha Khương ra so sánh với đôi mắt của Khương Hủ, đúng thật vậy, cùng một đôi mắt hai mí, cùng khóe mắt hơi nhô lên, thậm chí hình dạng và đường viền cũng giống nhau; rồi lại tìm ảnh thời trẻ của mẹ Khương, không cần so sánh má lúm đồng tiền cũng thấy, đây đích thị là mẹ con ruột thịt.

    Trương Mậu cầm điện thoại di động, nhất thời không biết nên vui hay buồn cho Khương Hủ.

    Có đứa con gái nhìn giống y như mình, vừa đáng yêu vừa xuất sắc như thế, lại nhẫn tâm mặc kệ không hỏi han gì mười mấy năm trời.

    Có lẽ, một số bậc cha mẹ không có lòng quan tâm với con gái mình.

    Trương Mậu càng lúc càng đau lòng và phẫn nộ, anh siết chặt điện thoại di động, nhẹ giọng an ủi Khương Hủ: "Không sao, tôi sẽ giúp em."

    Khương Hủ nở nụ cười tươi: "Cảm ơn chú."

    Sắc mặt Trương Mậu cứng đờ: "Tiểu Nữu Nữu, chúng ta bàn bạc lại chút đi, gọi anh trai đi, nhìn tôi già lắm sao?"

    Khương Hủ chớp mắt: "Đúng vậy, lúc chú lên tiểu học thì tôi vừa mới được sinh ra, chú học trung học cơ sở thì tôi mới học mẫu giáo, lúc chú tốt nghiệp đại học thì tôi mới học trung học năm nhất, người ta nói ba năm đã có khoảng cách thế hệ rồi, mà chúng ta cách nhau hai thế hệ rưỡi lận? Chênh lệch tận hai thế hệ."

    Trương Mậu che ngực, vươn tay ra ngăn lại: "Đừng.. Đừng nói thêm gì nữa.. nói thêm nữa chắc tôi phải đi cấp cứu mất.."

    Khương Hủ cười nói: "Mấy chú cảnh sát khác cũng hề hước giống chú vậy sao?"

    Trương Mậu ngồi thẳng dậy, chỉnh lại áo khoác: "Em chua nghe qua từ nghiêm túc hoạt bát sao? Chú cảnh sát như vậy mới đáng yêu."

    Viện sĩ Trương trợn tròn mắt xem thường: "Vớ vẩn, từ nhỏ đến lớn cứ hở ra là nói tào lao."

    Khương Hủ nghe thấy lời phàn nàn của ông nội Trương Mậu, càng cười to hơn.

    Trương Mậu không biết tại sao, nghĩ rằng cô gái nhỏ bị sự hài hước của chính mình chọc cười, còn chê cô dễ bị chọc cười.

    Khương Hủ: . Quên đi, không bắt nạt người có khó khăn.

    Video phỏng vấn buổi sáng nhanh chóng xuất hiện trên các kênh truyền thông.

    Khương Hủ chưa kịp nhìn phản hồi từ cư dân mạng đã nhận được điện thoại từ bạn bè. Tiểu Nhuế ra nước ngoài đón năm mới, lo lắng đến mức gọi điện thoại xuyên quốc gia hỏi han: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nhà cậu bị cháy sạch rồi sao? Vậy làm sao bây giờ, cậu đang sống ở đâu thế? Đám hàng xóm đó có bồi thường cho nhà cậu không? Tớ có nhà gần trường, hay cậu đến đó sống tạm đi. Mối quan hệ của chúng ta là gì chứ, cậu không cần ngại!"

    Bên này vừa trấn an xong, bên kia đã lại có người gọi tới: "Tiểu Nhuế đã ra nước ngoài rồi, tôi vẫn đang ở trong nước, hiện tại cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu."

    Khương Hủ khuyên ngăn cậu: "Cậu còn phải đón năm mới cùng gia đình, tôi có chỗ ở rồi, còn có cảnh sát giúp đỡ nữa, giờ tôi ổn rồi."

    Ngạc nhiên thật, không ngờ nhận được điện thoại của bạn cùng bàn cũ: "Tình hình nhà cậu thế nào rồi, xem tin tức bị đốt thành than đen luôn rồi, mẹ tôi nói mời mẹ con cậu đến nhà tôi đón năm mới, tôi nói nhé, cậu không được phép từ chối, nếu không tôi với cậu tuyệt giao!"

    Khương Hủ: "Khoan đã, chúng ta 'thiết lập quan hệ ngoại giao' từ bao giờ thế?"

    Bạn cùng bàn cũ: "Khương Hủ!"

    Ngoài những bạn học thân thiết này, còn có những bạn học năm thứ hai và thứ ba trung học cũng quan tâm và hỏi han trong nhóm lớp, họ cũng bày tỏ sẵn sàng giúp đỡ nếu cô gặp khó khăn.

    Khương Hủ trả lời rằng mọi thứ đều ổn và bày tỏ lòng biết ơn của mình.

    Trương Mậu thấy "công việc" của Khương Hủ quá bận rộn nên đi tới vừa giúp dì Phương dọn dẹp, vừa nói chuyện hỏi thăm. Nhìn Khương Hủ hiện tại hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ tự kỷ, hoang tưởng của cô lúc trước.

    Dì Phương quanh năm chăm sóc Khương Hủ, không tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài, tính cách của bà cũng giản dị đơn thuần, Trương Mậu là cảnh sát, chưa nói đến việc cứu Khương Hủ, hai ngày nay còn giúp đỡ nhiều như thế, sự cảnh giác của dì Phương đã hoàn toàn biến mất, bà cũng kể với anh nhiều chuyện trong quá khứ.

    Trương Mậu cảm thấy như mình làm đổ hũ ngũ vị, đại lão gia thiếu chút nữa rơi vài giọt nước mắt.

    Trong khoảng thời gian này, hầu hết sự chú ý trên mạng đều tập trung vào biểu hiện hoàn mỹ của Khương Hủ trong vụ cháy, rất phù hợp với hình ảnh "cô gái lửa" trong cuộc sống.

    Học giỏi, thư pháp giỏi, có thể vẽ quốc họa, có thể chơi cờ vây, 16 tuổi đã nhảy cấp lên năm ba trung học, toàn bộ quá trình đều tường thuật rõ ràng, bình tĩnh lạnh nhạt, cho dù kể về quá trình hỏa hoạn, bị phản bội bị bắt nạt, hay nói về việc học nhảy lớp, cuộc thi đầu tiên.. giọng điệu giống nhau từ đầu đến cuối, như thể chỉ nói về chuyện tầm thường như ăn uống.

    "Phong độ của đại tướng quân";

    "Đúng là không giống người thường chúng ta";

    "Lúc hỏa hoạn xảy ra nhiều chuyện như vậy còn có thể chạy thoát rồi quay lại cứu người.. chắc chắn không phải điều một cô gái nhỏ mười sáu tuổi có thể làm được."

    Thảo luận xong, mọi người cuối cùng cũng chú ý đến những lời cuối cùng trong cuộc phỏng vấn.

    "Dì Phương không phải là mẹ tôi?" Đây không phải một cặp mẹ con sao? Đêm ba mươi, theo bản năng mọi người đều nghĩ đây là một nhà hai mẹ con, ngôi nhà bị cháy đầy dấu vết ấm áp của cuộc sống của hai mẹ con, thế mà không phải mẹ sao? Thế rốt cuộc có hệ gì vậy?

    Họ hàng? Hay con nuôi?

    Đầu năm mới nhàn rỗi không có việc gì làm, nhóm cư dân mạng dành cả ngày ngây người trên mạng tò mò nghiên cứu càng lúc càng nhiều.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2024
  5. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Tin vào khoa học 19-1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Hủ làm người vô hình hơn mười năm, nhà họ Khương hoàn toàn không để cô trong lòng, ngay cả em gái ruột của cô cũng chỉ biết bản thân có một người chị gái, nhưng lại chả biết đang ở "bệnh viện" nào, sống như thế nào.

    Năm mới, đối với trẻ em nó như chuyện quốc gia đại sự vậy, nhà họ Khương ba người ra nước ngoài nghỉ phép, mặc dù một cuộc điện thoại vào đêm giao thừa làm gián đoạn cuộc sống gia đình ấm áp của họ, nhưng họ lại chẳng để bụng đến đứa con gái Khương Hủ này thêm vài giây.

    Chính vì vậy, khi cư dân mạng trong nước bắt đầu tò mò về cô gái thông minh và tốt bụng này, nhà họ Khương không hề biết gì về điều đó.

    Càng lúc càng nhiều video xuất hiện, những người nổi tiếng trên mạng biến nó thành content, và mỗi khi có tin nóng, nơi xảy ra vụ việc sẽ thu hút đủ loại người nổi tiếng trên mạng, chưa kể các cuộc phỏng vấn truyền thông trực tuyến, ngoại tuyến, chính thức và không chính thức.

    Ngày mùng hai Tết Nguyên đán, Khương Hủ và dì Phương đang ở khách sạn dọn dẹp những thứ hầu như không dùng được mang ra từ nhà, Khương Hủ nghĩ sớm muộn gì nhà họ Khương cũng sẽ mua nhà mới, những thứ này không cần phải cọ rửa dọn dẹp, nhưng dì Phương không nỡ vứt đi, vì vậy hai người cọ rửa giặt giũ trong phòng tắm khách sạn rất lâu.

    Vào thời điểm này, tiểu khu cô sống lúc trước đều được những người nổi tiếng trên mạng và truyền thông phỏng vấn một lượt, ngay cả những người hàng xóm chỉ có chút quen biết với hai người cũng được phỏng vấn.

    Kết quả là, càng lúc càng có nhiều thông tin về Khương Hủ và dì Phương.

    Mười ba, mười bốn năm là một khoảng thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với nhiều người thì nó chỉ như khoảng thời gian từ cấp hai đến lúc bước vào xã hội, ký ức về thời học sinh vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, cả những điều nhỏ nhặt xen kẽ với thời học sinh tự nhiên được ghi nhớ rõ mồn một.

    Ví dụ như từ nhỏ Khương Hủ là một đứa trẻ kiệm lời; hay chuyện Khương Hủ đã thay đổi liên tiếp hai bảo mẫu, bảo mẫu đầu tiên bị ngã thành người bại liệt; ví như năm đó khi dì Phương lần đầu tiên đến, bà ấy đã trò chuyện cùng những người phụ nữ trong tiểu khu và kể rằng bà ấy phát hiện ra trước đây Khương Hủ từng bị ngược đãi.. Ngược lại từ khi Khương Hủ lớn lên, dì Phương nói càng ngày càng ít, gần đây Khương Hủ thay đổi rất nhiều, nhưng hàng xóm trong khu lại không biết nhiều về chuyện này, khi nhắc đến Khương Hủ thì chỉ nhớ đó là một cô bé với tóc mái dày, đầu luôn cúi thấp, nghi ngờ bị bệnh tâm thần.

    Những người nổi tiếng trên mạng và phóng viên phỏng vấn những tin tức này đều rất phấn khích, sự tương phản giữa quá khứ trưởng thành của Khương Hủ và ngày hôm nay là rất lớn, khắp nơi đều có thể khai thác được tin hot!

    Cư dân mạng khi xem cuộc phỏng vấn cũng rất hào hứng, tất cả đều biến thành Sherlock Holmes và bắt đầu đoán thân thế và quá khứ của Khương Hủ.

    Bạn học tiểu học, bạn học cấp hai, thậm chí cả bạn học trung học hiện tại của Khương Hủ đều xuất hiện.

    Một số người nói cô bị tự kỷ, một số người nói rằng cô rất ảm đạm, một số người nói rằng cô rất tốt bụng, một số người nói rằng cô là cô gái dễ thương, có người nói rằng cô là một kẻ cặn bã, nhưng một số người nói rằng cô ấy là một học bá siêu cấp.. Những bình luận trái chiều khiến bí ẩn trên người Khương Hủ càng thêm dày đặc.

    Năm nay Trương Mậu rất bất ổn, khi về nhà luôn lo lắng cho tình hình của Khương Hủ, đầu mùng ba thì bị mẹ ép đi xem mắt, vừa gặp mặt đằng gái, thấy chuyện của Khương Hủ trên mạng ngày càng cụ thể và phóng đại, lần này trực tiếp có tin đồn nhảm, cho rằng bản thân Khương Hủ là thầy bói, còn nói Khương Hủ bị phụ huynh học sinh ở trường kiện vụ lừa đảo quyên góp..

    Trương Mậu không thể ngồi yên, xin lỗi đối tượng xem mắt, lấy lý do có việc gấp chạy ra khỏi nhà hàng, chạy thẳng đến khách sạn nơi Khương Hủ sống.

    Trong mắt anh, Khương Hủ là một cô gái nhỏ, mặc dù anh hiểu rằng cô muốn cắt đứt quan hệ với cha mẹ, anh cũng không định can thiệp vào hành động của cô, nhưng anh vẫn muốn bảo vệ cô một thời gian, để cô có thể trải qua giai đoạn này một cách suôn sẻ, bất kể cuối cùng cô có đạt được điều mình muốn hay không.

    Anh hiểu rất rõ tâm trạng của Khương Hủ, bởi vì anh thấy đồng cảm, cho nên anh muốn bí mật bảo vệ cô.

    Trương Mậu vội vàng chạy về khách sạn, nhưng thứ anh nhìn thấy chính là một Khương Hủ đang rất bình tĩnh. Anh nghĩ rằng cô gái nhỏ không hiểu hết được hậu quả của những tin đồn này là gì, anh sợ rằng nếu cứ tiếp tục như này, nạn nhân như cô sẽ dần trở nên xám xịt, cuối cùng bị biến đen hoàn toàn, không cách nào phủ nhận những tin đồn đó.

    Trương Mậu đưa những tin đồn này đến trước mặt Khương Hủ, nghiêm túc giảng giải cho cô nghe.

    Khương Hủ kiên nhẫn lắng nghe, ánh sáng trong mắt càng lúc càng dịu dàng.

    Cô viện sĩ Trương đứng sau lưng Trương Mậu nói: "Anh Trương là một người rất hiền lành và tốt bụng."

    Ánh mắt viện sĩ Trương hiện lên vẻ tự hào: "Từ khi còn nhỏ Tiểu Mậu đã tràn đầy tinh thần chính nghĩa, thằng bé khao khát trở thành cảnh sát từ lúc còn học mẫu giáo. Nữu Nữu, dù sao người quỷ khác nhau, cháu có thể thử thương lượng với Trương Mậu, cùng nhau làm những gì cháu muốn."

    Mặc dù Nữu Nữu ngày càng tốt hơn, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một người sống, không thể lúc nào cũng giao tiếp với chúng quỷ bọn họ, điều quan trọng nhất là giao tiếp với người khác, hợp tác, trò chuyện.

    Sau khi Trương Mậu nói xong, Khương Hủ hỏi: "Chuyện ba nhà kia phóng hỏa điều tra đến đâu rồi? Tình hình hiện tại của hai mẹ con nhà họ Chu mà tôi cứu ra sao? Họ có nhận ra rằng họ đã sai không?"

    Trương Mậu có chút không đành lòng nói cho cô biết, nhưng khi bắt gặp ánh mắt luôn bình tĩnh của cô, anh đành nói thật: "Bọn họ bị tên đạo sĩ kia thao túng tâm lý, bọn họ nghe theo sự chỉ dẫn của tên đạo sĩ làm mọi thứ, đổ lỗi.. là tại em, mẹ con nhà họ Chu không nguy hiểm đến tính mạng, đứa trẻ hít phải khói bụi nên mắc chút bệnh nhẹ, đang được điều trị.. Cô ta còn nói mấy câu oán trách em.."

    Khương Hủ nhếch khóe miệng, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn gửi đến một tài khoản.

    Trương Mậu thấy phản ứng của cô thì hơi bất ngờ, không hiểu cô gái nhỏ đang nghĩ gì: "Em gửi gì thế?"

    Khương Hủ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gửi chút manh mối cho một vị phóng viên thường không có tin tức nào hot thôi."

    Mọi người đang điều tra thân thế của Khương Hủ, dùng cách khác để nhìn thấy sự vong ân bội nghĩa, không hề áy náy của ba gia đình này, tài khoản đã lâu không có bánh ăn lập tức vui vẻ đi làm.

    Trương Mậu phát hiện mình dường như không thể hiểu nổi cái người học sinh trung học này, gãi gãi đầu, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận giữa mình và Khương Hủ thực sự có khoảng cách thế hệ, thà tin đây là do chênh lệch chỉ số IQ trời sinh.

    "Đúng rồi, phải làm sáng tỏ những tin đồn kia nữa. Nhanh lên liên hệ với giáo viên và bạn học để giải thích rõ ràng, loại tai tiếng này không thể lan truyền quá lâu." Vừa nói, anh lập tức vỗ đầu, cảm thấy không thể chỉ dựa vào một cô gái nhỏ, cô làm gì có năng lực thay đổi dư luận chứ?

    "Tôi có quen một người bạn cùng lớp là cảnh sát mạng, tôi sẽ thử liên hệ với cậu ấy hỏi xem có thể giải quyết hoặc hạn chế những tin đồn trên mạng đó không"

    Khương Hủ lắc đầu: "Sẽ gây ra phản ứng ngược lại đấy, tin đồn sẽ sớm bị dập tắt thôi, tôi cũng sẽ tìm cơ hội làm rõ."

    Trương Mậu nghi ngờ: "Em gặp chuyện thì phải nói cho tôi biết ngay đấy, dù sao người tôi quen biết cũng nhiều hơn em."

    Khương Hủ nghiêm túc đáp lại, chân thành nói cảm ơn.

    Trương Mậu thật sự là một người ấm áp.

    Tết âm lịch năm nay vì một vụ hỏa hoạn ở tiểu khu mà cả nước được phen náo loạn, tin tức xã hội đã trở thành một điểm nóng hiện tượng, thu hút sự chú ý của cư dân mạng trên khắp đất nước, từ đêm giao thừa đến khi kết thúc kết thúc kỳ nghỉ vẫn chưa dừng.

    Mùng một phát hiện cô gái nhỏ dũng cảm tự cứu mình cứu người là một đứa trẻ thiên tài.

    Mùng hai thì phát hiện thân thế của cô gái thiên tài tràn đầy bí ẩn.

    Mùng ba thì có tin đồn cô gái ở trong trường giả trang thầy bói lừa tiền bị trường học trách phạt.

    Mùng bốn có người phỏng vấn hai mẹ con được cứu, nghe nói con gái nhà họ Chu đầy oán trách Khương Hủ, không những không cảm ơn nữ sinh đã liều mạng cứu hai mẹ con bọn họ, mà còn đổ lỗi cho thương tích và bệnh tật của con gái là do Khương Hủ không nhường đồ.

    Sang mùng năm cả cõi mạng mắng chửi con gái nhà họ Chu, thuận tiện mắng luôn cả ba nhà có liên quan đến vụ cháy, nghe nói nguyên nhân vụ cháy là do mê tín, dành sự đồng cảm đến người vô tình tai bay vạ gió Khương Hủ.

    Mùng sáu, Khương Hủ nhận lời phỏng vấn qua điện thoại với giới truyền thông và giải thích về sự cố gây quỹ, mặc dù danh tính của Từ Thiến được che giấu, nhưng cũng giải thích chuyện cô không phải là thầy bói (đại sư), Khương Hủ không nói gì thêm, dù sao thực tế cô cũng không phải thầy bói, cô đã nhấn mạnh nhiều lần, cứ ba câu lại có một câu: "Tôi thực sự không phải là thầy bói, tôi tin vào khoa học." Lần thứ hai được phỏng vấn, lần đầu tiên nghe thấy được sự bất lực trong giọng nói của cô.

    Phóng viên hỏi cô: "Các bạn cùng lớp nói rằng cô dự đoán rất chuẩn, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Trong loa dường như nghe thấy tiếng thở dài của cô gái: "Bởi vì mỗi lần tôi thuyết phục các bạn học sinh phải học tập chăm chỉ: Đừng trốn học, học tập chăm chỉ; Đừng yêu đương, hãy học tập chăm chỉ; Đừng quá lo lắng về kỳ thi cuối kỳ, hãy ôn tập tốt và cố gắng hết sức; Học sinh chăm chỉ học tập không phải sợ cha mẹ đổ lỗi cho mình nếu trượt kỳ thi, vì các bạn luôn học tập chăm chỉ; Đừng sợ hết thời gian, hãy làm mọi thứ kịp thời.. Mọi người đều nghĩ rằng tôi đoán rất chuẩn, nhưng trên thực tế, không phải là tôi nói chính xác, mà là vì bản thân tự cảm thấy nó chính xác, chính là người đã nói điều đó trước đây không phải là cái gọi là thầy bói, mọi người chưa bao giờ nghe thấy nó thôi."

    Những lời này làm cho mọi người lắng nghe thấy giác ngộ. Tất nhiên, sau khi điểm đạo, sự lặp lại ma quỷ của "học tập chăm chỉ" và "tin vào khoa học" bắt đầu trở thành những từ nóng để cư dân mạng giải trí, từ đó tạo ra vô số biểu tượng cảm xúc và trò đùa nhỏ.

    Bạn học đăng bài lúc đầu lần này đăng một bài khác, giải thích rõ nguyên nhân và hậu quả của sự việc, sự việc Từ Thiến mà Khương Hủ che giấu cũng được anh ta úp mở nói ra.
     
    Dương2301LieuDuong thích bài này.
  6. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Tin vào khoa học 19-2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình tượng của Khương Hủ đột nhiên tăng lên mấy bậc. Việc cô tránh nói đến chuyện của Từ Thiên cũng khiến mọi người cảm nhận được sự dịu dàng trái tim ấm áp dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cô gái trẻ. Tất cả các loại sự kiện được liên kết khiến cư dân mạng thấy rằng đây là một cô gái thông minh và điềm tĩnh, nhưng lại rất dịu dàng và tốt bụng.

    Ngày mùng bảy Tết Nguyên đán, cũng là ngày lễ cuối cùng nhiều nhân viên văn phòng, có người đăng bài nói Khương Hủ là con gái của một doanh nhân ở thành phố A. Những bức ảnh của nhà họ Khương gồm ba người và Khương Hủ được ghép lại thành một, càng so sánh càng thấy giống nhau, cư dân mạng không tin đây không phải là một gia đình. Tuy nhiên, nơi Khương Hủ sống ở đâu chứ? Cô đã sống cuộc sống như nào từ khi còn nhỏ? Làm thế nào đây có thể là một gia đình?

    Đương nhiên, "người" đăng bài chính là Khương Hủ, dù sao tài khoản ảo cũng sẽ không tra ra được thân phận thật sự của cô, cô chỉ động ngón tay, vào thời điểm thích hợp nhất thì tung tin tức ra.

    Ngày mùng tám bắt đầu đi học lại, nhiều người vẫn đang nghĩ về "chuỗi sự kiện" này, Khương Hủ nhìn thấy một người đàn ông trông có vẻ tinh anh ở đồn cảnh sát.

    Vào thời điểm đó, cảnh sát và một số phương tiện truyền thông đã có mặt tại hiện trường, các phóng viên liên lạc với Khương Hủ với hy vọng sẽ có một cuộc phỏng vấn độc quyền với cô, vừa lúc có tin từ bên trên nói sẽ trao giải thưởng cho Khương Hủ vì sự chính trực và dũng cảm, ca ngợi thành tích xuất sắc cùng giúp đỡ chữa cháy của cô, các phóng viên thậm chí còn vui vẻ hơn, liên tục thuyết phục dì Phương và Khương Hủ đồng ý.

    Đúng lúc này, người đàn ông vẻ ngoài tinh anh xuất hiện, tự xưng là trợ lý của cha Khương đến để giải quyết các vấn đề liên quan đến bất động sản trong vụ cháy.

    Bất động sản cháy? Khi những người có mặt nghe thấy bốn chữ này, trong lòng không biết nói gì, dời mắt nhìn về phía Khương Hủ thì lập tức hiểu ra.

    Con gái gặp hỏa hoạn trong dịp Tết, mùng tám trợ lý của cha mới tới xử lý ngôi nhà bị cháy? Còn con gái thì sao?

    Mọi người nhìn ra cửa, nghĩ rằng người cha sẽ đích thân đến gặp con gái mình, nhưng ngoài cửa không có gì.

    Người bình tĩnh nhất trong phòng là Khương Hủ, cô làm như không nghe thấy gì, hỏi người đàn ông nhiều tài liệu khác nhau để chứng minh thân phận của mình, kiểm tra nhiều lần, cuối cùng xác nhận đây quả thật là người do cha cô gửi đến, liền để mặc anh ta làm gì thì làm.

    Trước khi người đàn ông nói chuyện với cảnh sát, cô nói điều duy nhất liên quan đến bản thân: "Xin hãy nói với cha tôi rằng tôi sẽ sớm bắt đầu đi học và cần một nơi để ở, ngôi nhà ban đầu không dùng được rồi."

    Người đàn ông tinh anh đứng giữa đám người đang nhìn chằm chằm mình, cứng nhắc trả lời.

    Vụ hỏa hoạn được nhà họ Khương toàn quyền xử lý, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhà họ Khương không có ý định truy cứu đến cùng mà chỉ thương lượng bồi thường với ba gia đình, sau đó nhẹ nhàng buông ra, nhưng cảnh sát đã trừng phạt hai gia đình ở tầng dưới vì tội chặn lối thoát hiểm.

    Cảnh sát và phóng viên chứng kiến toàn bộ sự việc đều choáng váng, con gái họ suýt gặp tai nạn, thế mà cha mẹ không tức giận chút nào?

    Người đàn ông tinh anh gần như không thể đứng yên dưới cái nhìn kỳ lạ của một nhóm người, chính anh ta cũng rất bất lực, giám đốc Khương đã sắp xếp nó như thế này, trong lời nói dường như rất đồng cảm với ba gia đình này? Anh ta cũng là một người hóng biến trên mạng, cũng rất bối rối.

    Khương Hủ có lẽ là người duy nhất hiểu suy nghĩ nhà họ Khương. Sau chuyện lần này, bọn họ sẽ không cảm thấy áy náy với Khương Hủ, mà sẽ càng ngày càng coi cô là thứ đòi nợ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2024
  7. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Tin vào khoa học 20

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Phô mai trứng muối

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Tin vào khoa học 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn mười năm nay không nuôi không dưỡng, coi đứa nhỏ như không khí, giờ đây gặp lại con mình sẽ có cảm xúc gì nhỉ?

    Cặp vợ chồng nhà họ Khương lịch lãm xinh đẹp giờ đây có thể bày tỏ rõ ràng cảm xúc của mình: Còn không bằng người xa lạ, cảm giác tội lỗi mơ hồ vì đã bỏ rơi hơn mười năm biến thành sự tức giận đối với đứa con gái đã mang lại rắc rối cho cả gia đình này.

    Tại sao lại sinh ra nó chứ? - Đây là cảm xúc chân thật nhất trong lòng của hai vợ chồng lúc này.

    Nhưng là người bỏ rơi, họ không bao giờ trải qua cảm giác bị bỏ rơi, khi Khương Hủ trực tiếp nói cô không cần cha mẹ như bọn họ, sự tức giận của họ lại leo thang.

    Tuy nhiên, sự tức giận này dường như không ảnh hưởng gì đến cô gái trước mặt, cặp đôi tức giận giống như hai chú hề đang biểu diễn trong khách sạn, còn Khương Hủ là khán giả duy nhất, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.

    Sau khi hai người nói xong mấy câu tức giận, Khương Hủ lại bình tĩnh nói: "Mấy người còn cần đứa con gái như tôi sao?"

    Cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào hai người, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Hai người không sợ tôi lại nhìn thấy ảo giác sao, nhìn thấy thứ mấy người không nhìn thấy, không sợ tôi lại nói chuyện với không khí sao? Không phải hai người coi tôi là quỷ đòi nợ sao? Bây giờ lại không muốn cắt đứt quan hệ với tôi, sao tự nhiên lại từ bỏ ý định đó rồi?"

    Hai vợ chồng bị đôi mắt tĩnh lặng như nước của cô nhìn chằm chằm, họ vô thức lùi lại một bước.

    Khương Hủ nghiêng đầu: "Sao hai người lại lùi lại rồi, sợ à? Đã ai làm gì đâu, tôi cũng không phát bệnh mà."

    Vẻ mặt của hai vợ chồng vô cùng khó coi.

    Khương Hủ dùng một câu trần thuật nói: "Hai người vân là không cần tôi."

    Cha Khương cuối cùng cũng lên tiếng: "Cha có thể đồng ý với yêu cầu của con, nhưng con phải làm rõ mọi thứ trên mạng và chấm dứt chuyện này."

    Khương Hủ bất ngờ đồng ý: "Được thôi."

    Tiếp đó ngây thơ xin lời khuyên: "Làm rõ cái gì? Làm rõ thế nào? Ông gợi ý cho tôi chút đi."

    Cha Khương chết lặng, loại chuyện ngầm này, cô hỏi thế ai trả lời được? Ông ta nhìn điện thoại di động của Khương Hủ, trái tim trùng xuống.

    Vợ chồng nhà họ Khương mang vẻ mặt nặng nề rời khỏi khách sạn, xem ra chuyến này vô ích rồi. Bên ngoài phòng khách sạn, Trương Mậu và dì Phương đang đợi ở hành lang, hai người kia vừa đi thì học lập tức chạy vào.

    Thấy tâm trạng Khương Hủ vẫn ổn định như bình thường, anh thở phào nhẹ nhõm.

    Khương Hủ nhìn Trương Mậu: "Chú cảnh sát, tôi có manh mối cần cung cấp, trong khoảng thời gian này chú nên để mắt tới cha mẹ tôi, có lẽ bọn họ sẽ liên lạc với tên đạo sĩ đó."

    Trương Mậu ngạc nhiên: "Cha mẹ em cũng có quan hệ với tên đạo sĩ đó sao?"

    Khương Hủ gật đầu: "Có thể coi là vậy, trong khoảng thời gian này hẳn sẽ có liên hệ, tên đạo sĩ này có chút quỷ dị, cảnh sát các chú có ai ở Huyền Môn không, nếu không e là khó mà bắt được ông ta.."

    Trương Mậu: .

    "Bạn nhỏ à, cảnh sát chúng tôi đều tin vào khoa học, phải nghiêm túc bài trừ mê tín dị đoan, sao chúng tôi có thể biết luật mà vẫn vi phạm được?"

    Khương Hủ: "Tôi nghe nói nhà nước đặc biệt chiêu mộ những vị kỳ nhân dị sĩ."

    Trương Mậu: "Em chưa nghe câu sau khi lập quốc không thể thành tinh* sao? Mấy kỳ nhân dị sĩ thì không có, nhưng có một vài thánh địa tôn giáo của Đạo giáo và Phật giáo, đất nước chúng ta tôn trọng tự do tôn giáo. À đúng rồi, tôi cũng biết rất nhiều người đào mộ cổ xem phong thủy, em có muốn gặp họ không? Chỉ là, phải có kiến thức trước, trường đại học có môn chuyên ngành lịch sử và khảo cổ học, khá phù hợp với khí chất cổ điển cả em đấy."

    *là một từ thông dụng trên Internet, theo truyền thuyết, nó có liên quan đến lệnh cấm do Cục Quản lý Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình Nhà nước áp đặt ngay từ năm 2014, bảy lệnh cấm SARFT xuất hiện trên Internet, trong đó cuối cùng là "Động vật không được phép tu luyện thành tinh trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình sau thời kỳ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập".

    Khương Hủ chỉ đơn giản là tò mò: "Nếu tên đạo sĩ này thật sự có tà thuật, chú có thể bắt được không?"

    Trương Mậu xoa đầu Khương Hủ: "Cô gái nhỏ, chẳng phải em luôn miệng nói phải tin vào khoa học sao?"

    Khương Hủ sờ sờ mặt, cảm thấy mặt mình có chút đau.

    Trương Mậu búng nhẹ trán Khương Hủ: "Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, em đã làm xong bài tập kỳ nghỉ đông chưa? Cứ yên tâm học tập đi, để phần còn lại cho những người chuyên nghiệp như chúng tôi lo."

    Khương Hủ vuốt trán, trừng mắt nhìn anh, nhăn mũi đáp lại.

    Sau khi Trương Mậu rời đi, Khương Hủ đóng cửa lại, nghiêm túc nói chuyện với dì Phương, gần đây có chút không thoải mái.

    Cô nói rằng cô không còn muốn nhận vợ chồng Khương là cha mẹ nữa: "Con nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với họ, vì vậy dì Phương, công việc của dì có lẽ sẽ không còn nữa. Nhưng con luôn ghi nhớ lòng tốt của dì đối với con trong mười năm qua, dì Phương, con thật sự coi dì như một người mẹ, nếu dì không ghét thì sau này chúng ta nương tựa vào nhau đi, sau này con sẽ hiếu thảo với dì."

    Cô sợ dì Phương hiểu lầm, đặc biệt giải thích: "Dì không cần lo lắng về vấn đề kinh tế, chỉ cần con học xong nửa năm nữa, sau khi tốt nghiệp con sẽ đi làm thêm, con cũng sẽ phấn đấu giành học bổng, sau khi tốt nghiệp có thể làm việc kiếm tiền."

    Mắt dì Phương đỏ hoe, rất vui vẻ: "Con không cần phải đi làm, dì Phương có tiền mà, bố mẹ con không cần con, dì Phương sẽ chu cấp cho con học đại học, chúng ta cũng không cần sống trong nhà họ Khương nữa, dì Phương có nhà mà."

    Lúc chồng lâm bệnh bà đã bán căn nhà ban đầu, nhưng sau đó chồng bà vẫn qua đời, mấy năm đầu bà không có tình cảm mãnh liệt với Khương Hủ như vậy, cho nên bà đã để lại một lối thoát cho riêng mình, sử dụng số tiền còn lại từ việc bán nhà cộng với tiền lương đắt đỏ của nhà họ Khương để mua một căn nhà nhỏ gần đây, mặc dù nó rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để bà và Khương Hủ sống.

    Khương Hủ gật đầu đáp: "Dì Phương, sau này dì sẽ là mẹ của con, dì đợi con vài năm nữa, con sẽ mua một ngôi nhà lớn cho dì, để dì đeo dây chuyền vàng, tận hưởng cuộc sống không cần làm việc như bà Khương bây giờ."

    Dì Phương không nhịn được cười. Liên tục xua tay, nhưng trong lòng lại ấm áp, bà đau lòng ôm lấy Khương Hủ.

    Một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao cha mẹ ruột lại nhẫn tâm bỏ mặc cô chứ?

    Sau đó, thỉnh thoảng Khương Hủ lại hỏi Trương Mậu xem cha mẹ cô có liên lạc với tên đạo sĩ đó hay không, lần nào Trương Mao đều nói 'bí mật' khéo léo từ chối, nhưng điều đó không quan trọng, Khương Hủ có ma trinh sát, những manh mối Trương Mậu và các đồng nghiệp của anh tìm thấy, tai mắt của Khương Hủ đều kể lại hết với cô.

    Vì vậy, khi cảnh sát theo dõi thấy vợ chồng Khương quả nhiên đã liên lạc với tên đạo sĩ mà họ đang tìm kiếm, Khương Hủ lập tức công bố đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa nhà họ Khương và cô ngày hôm đó lên mạng.

    Cô tự mình đăng ký một tài khoản, bài đăng Weibo đầu tiên là đoạn ghi âm này, trong đoạn ghi âm lặp lại ngắn gọn "yêu cầu duy nhất" được đề cập - cắt đứt mối quan hệ.

    Hai người trả phí nuôi dưỡng tôi đến giờ, sau này tôi trả phí phụng dưỡng, tất cả các mối quan hệ huyết thống sẽ chỉ dừng lại ở những mối quan hệ pháp lý này và không có gì khác.

    Chỉ trong vòng một giờ, bài đăng của tài khoản mới này đã lên hot search đầu tiên.

    Yêu cầu của Khương Hủ thật sự rất thấp, không tranh không giành bất cứ thứ gì, chỉ hy vọng có thể hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ huyết thống danh nghĩa này. Ngược lại, cha mẹ vẫn như trước sợ hãi chán ghét cô, lại dây dưa không chịu cắt đứt quan hệ, quả thực rất ghê tởm.

    Khương Hủ không có mong muốn gì, không oán không trả thù, trong mắt cư dân mạng cô thực sự vừa hiền vừa tốt, đó chẳng phải là phản ứng cơ bản nhất khi không nhận ra cha mẹ như vậy sao? Theo lý mà nói thì đó cũng là chuyện đương nhiên!

    Khương Hủ không trả thù cha mẹ thì để bọn họ làm! Tất nhiên, họ chỉ làm chút quyền lực của vai quần chúng thôi.

    Ví dụ như báo cáo doanh nghiệp Phong Nam trốn thuế, các vấn đề cháy kho chứa; lại ví dụ như điều tra những gì doanh nghiệp Phong Nam và nhà họ Khương đã làm trong những năm qua, những phúc lợi công cộng và quyên góp, phát hiện gian lận.. tất cả đều báo cáo hết; lại ví dụ như khoản đầu tư mà cha Khương tham gia, đầu ra đầu vào của doanh nghiệp Phong Nam, họ hàng thân thích của nhà họ Khương, đứa em gái công chúa nhỏ của Khương Hủ..

    Nếu Khương Hủ tự mình làm như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy cô đang trả thù quá nhiều, không nên liên lụy đến em gái và người vô tội, nhưng tất cả những chuyện này đều do cư dân mạng làm, cho dù có người lên tiếng phản đối, bọn họ cũng bị nhấn chìm trong cuộc thảo phạt phẫn nộ chính nghĩa.

    Vợ chồng nhà họ Khương vừa liên lạc với tên đạo sĩ xong, quyết định từ bỏ hoàn toàn đứa con gái này, đương nhiên trên danh nghĩa là không thể, bọn họ dự định "đuổi Khương Hủ ra khỏi nước", trước tiên bình ổn cơn phong ba, sau đó để sự việc từ từ chìm xuống.

    Lúc gặp tên đạo sĩ, vợ chồng Khương xác nhận đây là một lần "đòi nợ" khác của nhân quả kiếp trước kiếp này, hoàn toàn đánh mất đi chút tình thân cuối cùng đối với Khương Hủ, tin rằng đây là quỷ đòi nợ chứ không phải con ruột của họ.

    Nhưng vào lúc này, Khương Hủ đã công khai đoạn ghi âm, điều này khiến vợ chồng nhà họ Khương trở tay không kịp. Họ đoán có một đoạn ghi âm, nhưng họ không ngờ cô không nói không rằng đã tung nó ra. Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, Khương Hủ nên coi đây là nhược điểm để tranh thủ cắt đứt quan hệ, kiếm thêm một khoản tiền.

    Tuy nhiên, Khương Hủ trực tiếp đánh thẳng, không chút chậm trễ, mang đến phiền toái rất lớn cho nhà họ Khương.

    Doanh nghiệp sợ nhất là kiểm tra thuế, nếu cục thuế thực sự đến kiểm toán, loại doanh nghiệp tư nhân này, một lần kiểm tra là chính xác. Có những chuyện làm quá lên có thể bị tra ra vấn đề lớn.

    Mà trong giai đoạn kiểm toán, nhiều hoạt động kinh doanh của công ty sẽ bị ảnh hưởng, dòng vốn của công ty cũng sẽ bị đối tác nghi ngờ. Mọi thứ còn hơn thế nữa, các cửa hàng trên khắp đất nước đã được báo cáo về các vấn đề hỏa hoạn và đóng cửa để khắc phục; Đối tác kinh doanh cũng bị liên lụy điều tra, bọn họ cũng phải đối mặt đủ các vấn đề về thuế, hỏa hoạn và danh tiếng.. Doanh nghiệp Phong Nam bị đánh úp bốn phía, không kịp xoay xở.

    Điều duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ là cô con gái nhỏ ngây thơ của nhà họ Khương và Khương Hủ, cô đang thu dọn hành lý chuyển đến nhà dì Phương để bắt đầu học kỳ mới.

    Khương Hủ trở thành người nổi tiếng ở trường, ngày đầu tiên đến trường, cô được chú ý hết thảy, ánh mắt mọi người tràn đầy thiện ý, mấy đứa nhỏ đều vì những chuyện Khương Hủ gặp mà bất bình.

    Tiểu Nhuế và bạn thân chạy đến năm ba trung học tìm cô, ở hành lang nối liền năm hai và năm ba trung học, bạn cùng bàn chân dài đang chơi đùa với hai anh em, ánh mắt không được tự nhiên nhìn về hướng này.

    Khương Hủ đứng từ xa mỉm cười nhìn cậu, nhưng cậu chỉ hất nhẹ cằm, vẻ mặt khinh thường đáp lại..

    Sau khi xem chương trình mới biết Khương Hủ chỉ vì mấy chuyện mê tín mà gặp bất hạnh, đồng thời cũng biết được những nỗ lực đằng sau sự tiến bộ nhanh chóng của cô, các bạn cùng lớp cũng không còn gọi cô ấy là đại sư nữa, vẫn sùng bái Khương Hủ, gọi cô là học thần.

    Tiểu Nhuế đưa trà sữa cho Khương Hủ: "Đừng lo lắng, tớ sẽ nhờ cha mẹ liên lạc với tất cả bạn bè cô lập cha mẹ cậu! Để bọn họ không thể kinh doanh tiếp được nữa!"

    Bạn thân Tiểu Nhuế đưa miếng bánh ngọt mẹ cô ấy làm: "Ăn chút đồ ngọt cho vui.. Hôm qua tớ đã hỏi cha mẹ tôi làm thế nào để tấn công một doanh nghiệp hiệu quả nhất, tớ dùng tên thật báo cáo an toàn thực phẩm được sản xuất tại Phong Nam cũng gọi điện cho cục thuế lẫn bên phòng cháy chữa cháy.. còn gửi cả thư điện tử cho thị trưởng"

    Khương Hủ dở khóc dở cười: "Đừng viết, bây giờ có lẽ cư dân mạng trên cả nước đang gọi điện thoại cho các phòng ban trong thành phố của chúng ta, chỗ làm việc của bọn họ sẽ hướng đến thành phố của chúng ta, không thể sử dụng hết tài nguyên được."

    Cô bạn bĩu môi: "Vậy thì tớ sẽ không báo cáo nhiều lần, dù sao tớ cũng đã báo cáo rồi."

    Những học sinh khác đang nghe cũng im lặng gật đầu, chúng tớ cũng vậy.

    Khương Hủ mỉm cười cảm ơn, lại hỏi: "Cậu đã làm xong bài tập về nhà nghỉ đông chưa? Cứ tin lời đại sư tớ nói, cố gắng học tập, tương lai chắc chắn sáng lạn."

    Tiêu Nhuế cười ha hả, khẽ đẩy vai Khương Hủ: "Thôi nào, lúc trước tớ thật sự bị những bài đăng trên mạng lừa rồi, cậu rõ ràng là một nhà nghiên cứu nhỏ, còn ma quỷ hơn cả giáo viên chủ nhiệm, mỗi ngày luôn miệng nói 'chăm chỉ học tập', từ hot trên mạng đầu tiên đầu năm nay là-"

    Mọi người đồng thanh hô to: "Học tập chăm chỉ! Tin vào khoa học!"

    Khương Hủ nghiêm túc gật đầu, không cười chút nào: "Có vấn đề gì không"

    Không thành vấn đề, không thành vấn đề, nhưng học ngày học đêm như cô? Ngượng ngùng, quấy rầy rồi, thế giới của học thần bọn tớ không hiểu được.

    Không chỉ các bạn học quan tâm, mà nhà trường cũng quan tâm đến chỗ ở của Khương Hủ, biết cô sống trong nhà của dì Phương, cách khá xa trường, đã đề nghị sắp xếp ký túc xá cho cô mà không thu phí ăn ở.

    Ngôi trường này học bán trú, phí ăn ở không cao, nhưng Khương Hủ thật sự đang gặp khó khăn về tài chính. Nhà trường sẵn sàng đặc biệt phê chuẩn, một là quan tâm đến học sinh, hai là không muốn những biến cố này ảnh hưởng đến kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của Khương Hủ vào tháng sáu.

    Kể từ khi thành lập trường, đây là lần đầu tiên một học sinh tiềm năng như vậy, tuyệt đối không thể bị chuyện gia đình làm chậm trễ.

    Khương Hủ đồng ý, cô dọn vào ký túc xá nhỏ bên cạnh tòa nhà ký túc xá, vốn dĩ là dành cho dì, nhưng bây giờ cô sống một mình.

    Sau khi nội trú ở trường, Khương Hủ rất ít khi rời khỏi trường, nhưng điều đó khiến Hứa Thịnh rất vui vẻ, cậu ta không phải rời khỏi trường nữa, có thể trực tiếp đến đây nghe viện sĩ Trương và chú Khải Văn dạy Khương Hủ học.

    Khi ma nhảy lầu Trương Hàm xuất hiện, dọa chúng ma sợ hãi một phen, sau lại bị tính cách ngốc nghếch của anh ta cảm động, cả đám hợp lại thành một nhóm, tất nhiên đều là học sinh kém với nhau, đặc biệt có nhiều điểm chung.

    Tuy nhiên, tuần này, viện sĩ Trương không xuất hiện nhiều, ông phải đến viện nghiên cứu, dường như bên kia xảy ra chuyện gì đó.

    Cuối tuần, Khương Hủ về nhà, vừa đặt cặp sách xuống thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau đó Trương Mậu và Viện sĩ Trương cùng nhau bước vào, một người với khuôn mặt chán nản, người kia thì khuôn mặt rạng rỡ.

    Viện sĩ Trương hân hoan lên tiếng trước: "Xong rồi! Nghiên cứu cả đời của ông cuối cùng đã được thực hiện rồi!" Giọng ông run rẩy, ông đã khóc vì sung sướng.

    Ánh mắt Khương Hủ sáng lên, vỗ tay chúc mừng viện sĩ Trương sau lưng Trương Mậu.
     
    Dương2301 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...