Trọng Sinh [Edit] Thần Côn Quân Tẩu - Tiểu Tiểu Đích Hiểu

Discussion in 'Đã Hoàn' started by lacvuphongca, Aug 30, 2023.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 146: Ác mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng thẩm vấn, Tô Ninh hoảng sợ không thôi, đặc biệt là bên cạnh nơi này không có ai, cảnh sát sau khi đưa cô về liền nhốt cô ở đây. Trong đầu Tô Ninh một mảnh hỗn loạn, cô không hiểu chính là mẹ bảo cô về nhà một chuyến, sao vừa vào nhà đã bị cảnh sát mang đi, nhắc tới cảnh sát Tô Ninh liền liên tưởng đến một chuyện nào đó.

    "Cạch cạch!" Một tiếng động vang lên, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Tô Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Phó Thâm, phía sau còn có La Sơn đi theo.

    Thấy Phó Thâm, Tô Ninh theo phản xạ rụt bả vai lại, đặc biệt là khí thế sắc bén của Phó Thâm khiến Tô Ninh không dám nhìn thẳng.

    Phó Thâm đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, sau đó ngước mắt lên nhàn nhạt liếc nhìn Tô Ninh đang lẻ loi ở bên kia, mím môi mỏng, nghiêm túc trầm giọng mở miệng nói: "Tô Ninh, nói ra những gì cô biết."

    "Không, em không biết, cái gì em cũng không biết." Tô Ninh kích động lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Thâm một cái, hốc mắt đỏ hoe tiếp tục mở miệng nói: "Phó ca, em thật sự cái gì cũng không biết, em chỉ là không thích Khương Nhã, chị gái em mấy ngày trước không còn, trong lòng em cũng chỉ nghĩ lạ, là có người tới cửa để cho em chỉ định Khương Nhã cùng cái chết của chị em có liên quan, em thật sự cái gì cũng không biết."

    Tô Ninh dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, bình thường có chút ít tính tình, nhìn không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi gặp phải chút chuyện liền sợ tới mức cái gì cũng thú nhận.

    La Sơn đứng ở một bên không mở miệng, nhưng nhìn Tô Ninh ngược lại cảm thấy, không đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ không chết, Tô gia giờ này đã suy sụp, sống cho tốt không được sao, một người hai người nhất định phải làm thiêu thân, Tô Thiến kia đã đem mạng mình làm mất, Tô Ninh này lại bắt đầu, cho nên người Tô gia này đều là kiểu ra ngoài không mang đầu óc sao?

    Tô Ninh cảm thấy cực kỳ đáng thương, trên mặt Phó Thâm ngồi trên ghế lại không có chút biến hóa nào, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

    "Ai bảo cô báo cảnh sát?"

    "An gia, là An gia, bọn họ cho em tiền, sau đó bảo em báo cảnh sát, em thật sự cái gì cũng không biết." Nói trắng ra, Tô Ninh thật đúng là cái gì cũng không biết, cô a không biết vì sao Tô Thiến đột nhiên gả đến An gia, làm vợ cho một lão già, cũng không biết vì sao Tô Thiến muốn đi Trung Thịnh làm việc, Tô Thiến vì sao đột nhiên chết, tất cả những chuyện này Tô Ninh căn bản là không hiểu ra sao.

    Chuyện báo cảnh sát, Tô Ninh chẳng qua chỉ được coi như người đưa tin.

    Bên Tô Ninh này căn bản không có khó khăn gì, Phó Thâm còn chưa nói gì, bên kia Tô Ninh đã khai hết rồi.

    Phó Thâm từ cục cảnh sát đi ra liền lái xe đến Kinh Đại, về phần Tô Ninh trong cục cảnh sát, bởi vì nghi ngờ cản trở cảnh sát tra án, bị cục cảnh sát tạm giữ hình sự, cũng chỉ bị nhốt một thời gian, bất quá cuộc sống bên trong cũng không dễ chịu, cho dù là nửa tháng, cũng đủ để ký ức Tô Ninh cả đời này vẫn còn tươi mới.

    Tan học, Khương Nhã liền nói với La Manh một tiếng trực tiếp đi về phía cổng trường, ven đường có một chiếc xe đậu. Một thân ảnh thon dài cao lớn đứng bên cạnh xe, dáng người thẳng tắp, thoạt nhìn giống như một gốc tùng bách, ngạo nghễ đứng thẳng.

    Khương Nhã nhìn thấy anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng bước qua.

    Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng lại trên bóng dáng thướt tha của cô, nhìn Khương Nhã cất bước đi tới, trong mắt Phó Thâm hiện lên ý cười, sắc mặt hòa hoãn một chút, không còn nghiêm túc như vừa rồi.

    "Sự tình tiến triển, lên xe, thuận tiện dẫn em đi ăn cơm."

    "Ừm." Khương Nhã đáp một tiếng.

    Phó Thâm mở cửa xe của ghế phụ, đợi Khương Nhã trèo lên mới đóng cửa xe lại, sau đó đi tới bên kia, lên xe, khởi động xe.

    Ngồi ở trên xe, Khương Nhã nghiêng đầu nhìn Phó Thâm bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Vết thương của anh không có việc gì chứ?"

    "Đều khỏi rồi, vừa lúc thừa dịp tết Đoan Ngọ lần này, anh đến nhà em bái phỏng, qua tết Đoan Ngọ anh phải trở về bộ đội." Nhắc tới hồi bộ đội, cảm giác trong lòng Phó Thâm rất phức tạp, rời khỏi bộ đội lâu như vậy Phó Thâm thật đúng là không thích lắm, nghĩ sắp trở về bộ đội, trong lòng rất vui vẻ, nhưng nghĩ lại, chỉ cần trở về bộ đội sẽ không gặp được tiểu cô nương nhà mình, trong lòng chua xót không chịu nổi.

    Ai, cảm giác này thật sự là.. Đau đớn và hạnh phúc.


    * * *

    Hai người đi tới nhà hàng do Kiều Thuận Nghĩa mở, nhân viên phục vụ dẫn người vào phòng riêng, theo quy củ cũ mang thức ăn lên.

    Đồ ăn vừa mới lên, trong phòng liền có một người không mời mà đến, Kiều Thuận Nghĩa tùy tiện ngồi xuống, nhìn Phó Thâm mặt đen, còn có vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Nhã, hắn một chút cũng không có tự giác làm bóng đèn.

    "Này hai người ăn đi, đều sửng sốt làm gì a, đợi lát nữa đồ ăn cũng lạnh." Kiều Thuận Nghĩa cười tủm tỉm cầm đũa ăn, vừa ăn vừa chào hỏi hai người kia cũng nhanh chóng động thủ.

    Phó Thâm đen mặt, nhìn Kiều Thuận Nghĩa, mím môi mỏng, mở miệng nói: "Cậu không bận sao?"

    "Không bận, không bận, tôi bận cái gì đâu, hơn nữa cho dù có bận rộn thời gian ăn bữa cơm tôi vẫn có, vừa lúc nghe nhân viên phục vụ nói hai người tới, tôi liền tới đây cọ một bữa cơm." Kiều Thuận Nghĩa khoát tay nói.

    Phó Thâm nghe Kiều Thuận Nghĩa nói xong, bỗng dưng đứng dậy, sau đó đi ra khỏi phòng riêng trong tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã và Kiều Thuận Nghĩa.

    Kiều Thuận Nghĩa nhìn bóng lưng Phó Thâm, trợn tròn mắt, ai ai ai, sao lại đi rồi, không phải là tức giận chứ?

    Khương Nhã đối với Phó Thâm đột nhiên rời đi cũng không hiểu ra mớ.

    Vài phút sau, Phó Thâm lại đi vào, cái gì cũng không nói trực tiếp đưa tay xách cổ áo Kiều Thuận Nghĩa lên liền xách người đi ra ngoài.

    "Ai ai ai, cậu làm gì vậy, Phó Thâm cậu buông tay, cậu coi như xách chó sao, tôi còn chưa ăn xong đâu, cậu kéo tôi làm cái gì?" Kiều Thuận Nghĩa giãy dụa, thế nhưng không địch lại Phó Thâm, chỉ có thể bị Phó Thâm kéo ra ngoài như chó con.

    Lại qua vài phút, Phó Thâm quay lại, ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã, Phó Thâm lạnh nhạt tự nhiên cài cúc áo, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã.

    Cuối cùng cũng đem người ngoài đuổi đi, Phó Thâm đang muốn mở miệng nói gì đó với Khương Nhã, liền thấy Khương Nhã vẫn như cũ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

    "Khụ khụ, anh gọi một bàn khác, để cho hắn tự mình ăn." Kiều Thuận Nghĩa là ông chủ, tùy tiện ăn, muốn ăn cái gì thì ăn.

    "À." Khương Nhã ngoan ngoãn trả lời một chữ, cũng không hỏi nữa.

    Sau khi ăn cơm, Phó Thâm đem chuyện của Tô Ninh nói một lần, nói xong liền phát hiện ánh mắt Khương Nhã muốn nói lại thôi, liền chủ động mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện thì nói."

    Khương Nhã có chút rối rắm, cái chết của Tô Thiến quả thật có quan hệ với cô, chính là cái gọi là càng quan tâm lại càng cẩn thận, Khương Nhã lo lắng Phó Thâm sẽ cảm thấy mình quá mức, nhưng Tô Thiến làm nhiều việc xấu như vậy, Khương Nhã không cảm thấy mình sai, chỉ dựa vào tay Tô Thiến đã dính không ít mạng người, Khương Nhã cảm thấy Tô Thiến chết như vậy còn có chút tiện nghi cho cô ta.

    Thế nhưng, Khương Nhã lại lo lắng Phó Thâm cho rằng cô là người tâm ngoan thủ lạt, loại rối rắm như tiểu nữ nhi này trước kia Khương Nhã tuyệt đối không có.

    Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng trên người Khương Nhã, đợi một lát không thấy Khương Nhã mở miệng, nhìn mi tâm tiểu cô nương nhíu chặt, anh vươn tay, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm của nàng, sủng nịch mở miệng nói: "Đừng nhíu mày."

    Hả? Khương Nhã sững sờ ngẩng đầu, chống lại vẻ đau lòng trong mắt Phó Thâm, trong lòng trong một khoảnh gian ngắn sáng lên rất nhiều, ngược lại là cô.. Lo sợ không đâu.


    * * *

    Ban đêm..

    Bầu trời đêm đen kịt âm trầm một mảnh, tiếng sấm vang lên từng trận, chỉ chốc lát sau mưa to rầm rầm liền rơi xuống, nện lên bệ cửa sổ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ, chậu cây xanh trên bệ cửa sổ rất nhanh bị ướt.

    Trong phòng ngủ, trên giường không lớn, Khương Nhã đắp một lớp chăn mỏng, trán nổi lên một tầng mồ hôi, ngoài cửa sổ sấm sét tiếp tục vang lên, tia chớp màu lam xẹt qua bầu trời đêm, từng tiếng này rốt cục đánh thức Khương Nhã trong cơn ác mộng.

    Mãnh liệt mở mắt ra, Khương Nhã nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, lòng bàn tay nổi lên một chút dính dính, cảm giác ướt át kia truyền đến, Khương Nhã sững sờ rũ mắt, nhìn lòng bàn tay một chút đỏ tươi, lại liên tưởng đến hết thảy trong mộng vừa rồi, Khương Nhã ngủ không được.

    Không để ý, Khương Nhã trực tiếp đi chân trần giẫm lên sàn nhà, thay đổi một bộ quần áo.

    La Manh cùng hai người bạn cùng phòng khác bị động tĩnh của Khương Nhã đánh thức, La Manh từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn Khương Nhã đã thay quần áo xong, hồ nghi mở miệng nói: "Khương Nhã, hơn nửa đêm, cậu làm gì vậy?"

    "Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu ngủ đi." Khương Nhã nói xong đã cầm ô mở cửa vội vàng đi xuống lầu.

    La Manh vẻ mặt mờ mịt, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị hơn một giờ sáng.

    Lúc này Khương Nhã đi ra ngoài, La Manh cũng không ngủ được, liền mặc quần áo đuổi theo, nhưng chờ La Manh đuổi theo dưới lầu thì bị dì quản lý ngăn lại, La Manh từ trong miệng dì quản lý biết được Khương Nhã đã đi ra ngoài.

    Vội vàng chạy về ký túc xá, La Manh gọi điện thoại cho Phó Thâm, Phó Thâm ở đầu dây bên kia nói hai câu liền cúp điện thoại.

    Mưa to trút xuống, Khương Nhã cầm ô đi trên đường, đã hơn nửa đêm, trên đường trống rỗng, chỉ có bóng dáng một mình Khương Nhã, ô bị gió thổi đều không vững, Khương Nhã nghiêm túc căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới chân không ngừng hướng chỗ ở của Vương Chi Sùng mà đi.

    Đi ước chừng mười mấy phút, Khương Nhã mơ hồ nghe thấy một tiếng vang, lập tức một chiếc xe dừng ở bên cạnh Khương Nhã, Khương Nhã quay đầu nhìn qua.

    Phó Thâm mở cửa xe, cũng không che ô liền đi xuống, đi tới bên cạnh Khương Nhã còn chưa đợi Khương Nhã mở miệng liền động thủ nhét cô vào trong xe, sau đó tự mình trở lại ghế lái, dùng sức "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.

    Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống đập vào cửa sổ xe, Khương Nhã ngước mắt lên, chống lại đôi mắt đen bốc lửa của Phó Thâm, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

    "Đi đâu?" Phó Thâm bỗng dưng quay đầu thu hồi tầm mắt, không nhìn cô, quần áo ướt sũng dính trên người.

    Khương Nhã có thể cảm giác được Phó Thâm đang tức giận, nhưng mà, sự tình tương đối khẩn cấp, Khương Nhã cũng không để ý dỗ dành anh, mở miệng nói: "Đến chỗ sư phụ của em, nhanh lên!"

    Nghe thấy Khương Nhã nhấn mạnh "Nhanh lên", Phó Thâm một cước đạp chân ga, xe trượt một cái rất nhanh chạy ra ngoài, tốc độ rất nhanh, đè qua vũng nước nhỏ ven đường, gây ra một vệt nước bắn tung tóe..
     
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 147: Thiên tai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng thanh thúy, cách đó không xa có một ngọn đèn xe lướt qua, Vương Chi Sùng xoay người đi tới cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy hai thanh âm đi về phía này, một cao một thấp, một thon dài một nhỏ nhắn, hai người rất nhanh đến gần.

    Khương Nhã cách một khoảng cách một chút liền nhìn thấy cửa lớn đã bị mở ra, dưới chân không ngừng, hơi nghiêng đầu hướng Phó Thâm bên cạnh nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh trở về trước đi. Quần áo trên người anh ướt, nhớ thay quần áo đừng để bị cảm."

    Bước chân Phó Thâm thoáng dừng lại một chút, tầm mắt dừng lại trên người Khương Nhã một lát, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, bước chân vừa chuyển hướng bên kia xoay người rời đi. Khương Nhã có thể rõ ràng cảm giác được ý tứ vừa rồi của Phó Thâm, nhưng Khương Nhã có thể xem nhẹ, bước nhanh đến bên cạnh Vương Chi Sùng, thuận tay đóng cửa lại.

    Vương Chi Sùng nhìn Khương Nhã vào cửa, khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Con cần gì phải như thế, lòng phòng bị quá nặng, chưa chắc không phải là một loại gánh nặng."

    "Sư phụ, có một số chuyện đến lúc con sẽ nói cho anh ấy biết, hiện tại còn quá sớm."

    Tính tình Khương Nhã có chút ích kỷ, hoặc là nói, trải qua kiếp trước Khương Nhã từ trước đến nay cho rằng, lòng hại người không thể có, lòng phòng người lại không thể không có, chuyện trên người mình quá mức ly kỳ, cô và Phó Thâm cũng chưa đến mức đó, huống chi cho dù tương lai hai người kết hôn sinh con, đó cũng là hai cá nhân khác nhau, hẳn là có không gian riêng tư cùng bí mật nhỏ của mình. Có đôi khi hai người thích nhau cũng không có nghĩa là phải đem tất cả công khai với đối phương, ví dụ như cô, cũng ví dụ như Phó Thâm, Phó Thâm thân là một quân nhân, trong bộ đội có một số chuyện không thể nói với cô, ở điểm này, Phó Thâm làm được, vẫn chưa tiết lộ với Khương Nhã, cùng một đạo lý, Khương Nhã cũng có chuyện riêng của mình.

    Khi con người có khuyết điểm thì đừng vạch trần; khi con người có tâm ích kỷ thì đừng nói đến.

    Vương Chi Sùng cũng không nói gì nữa, mà là điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn ngoài cửa sổ mưa to không ngừng, mở miệng nói, nhìn màn mưa đêm, Vương Chi Sùng mở miệng nói: "Con cũng cảm giác được, đột nhiên mưa to, chuyện xảy ra khác thường, tất có quỷ."

    Khương Nhã nghe được lời nói của Vương Chi Sùng, trong đầu không khỏi nhớ tới giấc mộng vừa rồi, một mảnh nước biển mênh mông kia, dòng nước quá nhanh bao phủ hết thảy, nước mưa vẫn như cũ không ngừng rơi xuống, rửa sạch trên mặt đất, loại cảm giác buồn bực này làm cho người ta không thở nổi, nước mênh mông một mảnh, bên tai tràn ngập tiếng kêu khóc, tiếng cầu cứu..

    Nỗi tuyệt vọng tràn ngập dường như nhập vai này làm cho trong lòng Khương Nhã cảm thấy tắc nghẽn, không ngủ được, cô cảm thấy lo lắng bất an.

    Hạn hán, lũ lụt, động đất, lở đất, được gọi là thiên tai.

    Thời cổ thiên tai tất có dị tướng, choáng vừa bội quyết, tuệ bột bay lưu, phụ tai cầu vồng nghê, đây đều là thiên tai sắp lâm đến chi tướng.

    Thời xưa thiên tai tất có dị tướng, những dấu hiệu khác nhau như choáng váng Bội Quyết, Tuệ Bình phi lưu, phụ tai hồng nghê, đây đều là những dấu hiệu cho thấy thiên tai sắp ập đến.

    Ác khí vờn quanh mặt trăng gọi là "choáng váng", hắc khí che khuất ánh trăng gọi là "vừa", "Bội" chính là bạch khí ở bên cạnh vờn quanh tháng này một vòng, nửa vòng gọi là "Quyết", chính là vờn quanh một nửa tháng này, đây đều là nguyệt tai tượng.

    Bầu trời mưa to trút xuống, đã rơi hai tiếng đồng hồ, không thấy chút dấu hiệu dừng lại nào.

    Hai đêm trước Vương Chi Sùng liền quan sát thiên tượng, mơ hồ phát hiện sẽ có tai họa phát sinh, tối nay mưa lớn, lại thêm Khương Nhã đến, Vương Chi Sùng cũng hiểu.. tai họa đã xảy ra.

    "Sư phụ, cơn mưa này sắp rơi nửa tháng." Giọng Khương Nhã có chút trầm thấp, mở miệng nói.

    "Con muốn làm gì?" Đôi mắt cơ trí của Vương Chi Sùng rơi vào trên người Khương Nhã, không đợi Khương Nhã trả lời liền tiếp tục mở miệng nói: "Sự tình cũng không đơn giản như con nghĩ, con cho rằng chuyện này sẽ có người tin, người chia ngàn loại, có đôi khi những việc con làm không nhất định bọn họ sẽ cảm kích con, cũng có thể chán ghét con, con người có đôi khi chính là như vậy, không được Hoàng Hà tâm bất tử, không đụng tường nam không quay đầu lại, con đi nói trước khi hồng thủy đến, người ta chỉ nghĩ connói đùa thôi, sẽ không xem lời con nói là thật, thế gian này rất nhiều chuyện cũng không phải như con nghĩ, thuận theo tự nhiên là được, con không thể thay đổi được thảm họa của thiên nhiên."

    Khương Nhã mím môi, cô không ngăn cản được thiên tai, nhưng mà có thể phòng ngừa trước, giảm bớt hy sinh không cần thiết, mặc kệ sẽ như thế nào, chỉ cầu không thẹn với lòng.

    Nhìn bộ dạng quật cường của Khương Nhã, Vương Chi Sùng liền biết dù có nói cô cũng không đồng ý, tiến lên hai bước, đưa tay vỗ vỗ bả vai Khương Nhã, trầm giọng mở miệng nói: "Thôi, con gọi tiểu tử Phó gia kia lại đây."

    Nghe Vương Chi Sùng nói, hai tròng mắt Khương Nhã sáng ngời, trong nháy mắt lấy lại thần thái.

    Lúc này Khương Nhã mới khắc sâu cảm nhận được ích lợi của việc thân ở vị trí cao, nếu ngươi là người bình thường cho dù ngươi nói ra trời cũng không ai tin ngươi, nhưng ngươi vị trí bất đồng, như vậy ngươi nói chuyện phân lượng cũng không giống nhau.

    Chuyện này nếu để Phó Thâm hỗ trợ, chắc chắn sẽ dễ dàng làm được.

    Sắc mặt căng thẳng của Khương Nhã hòa hoãn một chút, xoay người đi ra ngoài.

    *

    Che ô đi tới chỗ ở của Phó Thâm cách đó không xa, Khương Nhã đưa tay gõ cửa, bất quá nửa phút sau, cửa lớn liền bị mở ra, cửa lộ ra bóng dáng cao lớn của Phó Thâm.

    Anh vẫn mặc một thân quần áo ướt, quần áo kia dính trên người mơ hồ có thể thấy được dáng người cường tráng của anh, tầm mắt Khương Nhã dừng ở trên người Phó Thâm, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô để cho anh rời đi trước, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: "Sao không thay quần áo, bị cảm thì làm sao bây giờ?"

    Khóe miệng Phó Thâm giật giật, muốn nói cái gì đó, cuối cùng nhịn xuống, đưa tay kéo Khương Nhã vào nhà, sau đó xoay người vào phòng, một lát sau cầm một cái khăn mặt đi ra, động tác nhẹ nhàng buông đuôi ngựa cô buộc ra, lực đạo vừa phải giúp cô lau mái tóc đen ướt.

    Trên khăn mặt tất cả đều là khí tức trên người anh, Khương Nhã ngửi thấy khí tức kia, thân thể cứng ngắc một lát, lập tức thả lỏng, lui ra sau một bước, ngửa đầu nhìn anh.

    "Để em tự làm, anh nên thay quần áo ướt trước đi."

    Phó Thâm không mở miệng, đôi mắt kia nhìn cô, thần sắc trong mắt có chút phức tạp, nhưng ngay khi Khương Nhã cho rằng anh sẽ mở miệng nói gì đó, Phó Thâm bỗng dưng xoay người trở về phòng.

    Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Khương Nhã, có vẻ trống rỗng rất nhiều, Khương Nhã ngước mắt nhìn cửa phòng đã đóng lại, mím môi, Phó Thâm đột nhiên trầm mặc cùng lãnh đạm làm cho trong lòng Khương Nhã có chút chua xót.

    Trong phòng, Phó Thâm cởi quần áo ướt trên người, nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đưa tay bẻ cổ áo, cài cúc lại.

    Nghĩ đến vừa rồi Khương Nhã bảo anh rời đi trước, Phó Thâm vẫn để ý, loại cảm giác này giống như là cô loại trừ anh ra khỏi thế giới của cô, loại cảm giác này làm cho Phó Thâm cảm thấy thất bại, nhưng vừa rồi nhìn thấy tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, Phó Thâm lại cảm thấy mình quá nóng nảy, hai người ở chung, phải từng bước từng bước chậm rãi.

    Không có khả năng ở cùng một chỗ liền lập tức cường thế đi vào vòng tròn sinh hoạt của cô, đem tất cả của cô nắm trong phạm vi mình biết.

    Đối xử tốt với cô chẳng qua chỉ là cái cớ, là cái cớ anh muốn thăm dò tất cả của cô, cho dù hoàn mỹ, cũng không che dấu được tư tâm của anh.

    Hít sâu một hơi, nghĩ thông suốt, Phó Thâm xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.

    Khương Nhã trong phòng khách thấy Phó Thâm đi ra, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua, bộ dáng đáng thương kia nhìn Phó Thâm trong nháy mắt mềm lòng, lúc này còn có thể làm gì với cô, còn có thể làm sao bây giờ, cưng chiều đi, nâng niu đi.

    Hai bước đi tới trước mặt cô, Phó Thâm nhận lấy khăn mặt, giúp cô lau khô tóc, sau đó kéo cô đi ra ngoài.

    Đóng cửa lại, Khương Nhã ngửa đầu, hậu tri hậu giác nhìn Phó Thâm, mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"

    "Em qua tìm anh, còn có thể đi đâu nữa?"

    Một lần nữa đi tới chỗ ở của Vương Chi Sùng, lúc này đây Khương Nhã bị ném ở phòng khách, mà hai người đàn ông đi thư phòng, Khương Nhã không biết hai người nói chuyện gì, hơn một giờ sau Phó Thâm đi ra, thuận tiện mang theo Khương Nhã rời khỏi nơi này.

    Phó Thâm cũng không có nói với Khương Nhã nội dung nói chuyện giữa anh và Vương Chi Sùng, đã bốn giờ sáng, trở về trường học khẳng định là không được, vì vậy Phó Thâm đưa Khương Nhã về chỗ ở của cô, căn nhà kia từ sau khi Khương Hán Sinh rời đi cũng luôn để trống.

    * * *

    Phó gia --

    Trong thư phòng, hai người Phó lão gia tử và Phó Thâm ngồi trên ghế, ai cũng không mở miệng nữa, lời muốn nói Phó Thâm đã nói xong, quyết định như thế nào phụ thuộc vào Phó lão gia tử, Phó lão gia tử dù sao cũng lăn lộn cả đời, nhân mạch cùng lộ tuyến cũng không phải Phó Thâm có thể so sánh được, chuyện này liên quan rất rộng, Phó lão gia tử ra mặt, nhất định có thể làm càng toàn diện.

    Phó lão gia tử nhìn tôn tử nhà mình, nghiêm túc mở miệng nói: "Chuyện này cũng không nhận được tin tức, thông báo trước phòng ngừa không phải là vấn đề, nhưng nếu muốn vận chuyển vật tư qua, có thể sẽ không được, vận chuyển vật tư còn cần cấp trên phê duyệt, hơn nữa nơi con nói còn không có tin tức truyền tới, sự tình chưa chắc đã đến bước kia."

    "Ông nội, mạng người quan trọng, phòng bị trước khi xảy ra bao giờ cũng tốt hơn." Phó Thâm nhíu chặt mày kiếm, mở miệng trả lời.

    "Vậy tin tức con có đến từ đâu?" Phó lão gia tử chỉ ra một mũi tên trúng đích, với sự hiểu biết của Phó lão gia tử đối với Phó Thâm, chuyện này khẳng định sau lưng có người, nếu không với tính tình trầm ổn của Phó Thâm sẽ không mở miệng như vậy, nhất định là có người khuyên bảo, hôm nay Phó Thâm mới tới đây một chuyến này.

    Nghe ông nội hỏi, Phó Thâm mím môi mỏng, nhìn lão gia tử, trầm mặc một lát mới mở miệng trả lời: "Ông nội, chuyện này, ông tin con, con sẽ không làm bậy."

    "Không phải chuyện tin hay không, chuyện trọng đại, ông không thể không thận trọng, nói cho ông biết, tin tức từ đâu tới?" Phó lão gia tử không có nhượng bộ, coi như là cháu trai của mình, sự tình không có rõ ràng ông cũng không có khả năng tùy tiện ra tay.

    Phó Thâm không trả lời, mà suy nghĩ nhiều lần, mới đứng dậy gọi điện thoại cho Vương Chi Sùng, khi Vương Chi Sùng ở đầu dây bên kia đồng ý gặp mặt, lúc này Phó Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.

    Nửa tiếng sau, Phó gia có một vị khách.

    Khi Vương Chi Sùng vừa vào cửa, Phó lão gia tử ngồi trên ghế bỗng dưng đứng lên, trong mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.

    "Vương.. Đại sư?" Trong giọng nói Phó lão gia tử tràn ngập vẻ không thể tin.

    Vương Chi Sùng nhìn về phía Phó lão gia tử, trên mặt khó có được lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: "Tiểu Phó, thật lâu không gặp, cậu già đi nha."

    Phó lão gia tử nghe một tiếng "Tiểu Phó" khóe miệng nhịn không được co rút, ông từng này tuổi còn bị người gọi là "Tiểu Phó" tư vị kia thật đúng là nói không nên lời.
     
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 148: Cha cô là cọng hành nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai mươi năm trôi qua, năm tháng dường như đặc biệt thiên vị một số người, nhìn Vương Chi Sùng trước mặt giống như sáu mươi tuổi, lại nhìn nếp nhăn trên mặt mình, cho dù là Phó lão gia tử cũng không thể không cảm thán một tiếng năm tháng không tha cho người khác, nhớ rõ năm đó khi thấy Vương Chi Sùng Phó lão gia tử cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, hiện giờ thân thể đều chôn vào trong đất vàng một nửa.

    Nghĩ đến năm đó, Phó lão gia tử so với Vương Chi Sùng thoạt nhìn trẻ hơn, hiện giờ thì ngược lại.

    "Vương đại sư, mấy chục năm không gặp, ông ngược lại không thấy già chút nào, không giống như tôi trong nháy mắt liền già." Phó lão gia tử dẫn đầu mở miệng phá vỡ trầm mặc nói.

    "Ha ha, đúng vậy, cậu hiện tại không thể gọi là tiểu Phó, phải gọi là lão Phó, dù sao cháu trai cậu đều lớn như vậy, không giống tôi một mình cô đơn."

    Phó lão gia tử nghe thấy Vương Chi Sùng nhắc tới Phó Thâm, trên mặt cũng lộ ra ý cười thoải mái, rất hiển nhiên Phó Thâm lại là cháu trai đắc ý của ông, bất quá nghĩ đến chuyện năm đó Vương Chi Sùng gặp phải, Phó lão gia tử cũng vòng qua người nhà không đề cập tới. Năm đó người Nhà Vương Chi Sùng không còn ai, Phó lão gia tử cũng nghe thấy tiếng gió, đều nói một đời mạnh hơn một đời, nhưng Phó lão gia tử xem ra, hiện tại có một số dị sĩ tài năng thật đúng là không bằng trước kia.

    "Chuyện Phó Thâm nói là Vương đại sư ngài đề cập tới? Như vậy tôi sẽ cho người đi chuẩn bị, ngày mai có thể an bài xuống, Vương đại sư hiện giờ ở chỗ nào, nếu không tôi bảo Phó Thâm an bài chỗ ở cho ngài?" Vậy mà chuyện lúc trước là Vương Chi Sùng đưa ra, như vậy Phó lão gia tử hiển nhiên sẽ không thể nghi ngờ, bản lĩnh của Vương Chi Sùng, Phó lão gia tử đã từng kiến thức qua.

    Phó Thâm đứng ở một bên, nghe thấy lão gia tử nhắc tới mình liền tiến lên một bước, đối với chuyện lão gia tử nhà mình và Vương Chi Sùng là người quen cũ, Phó Thâm thật đúng là không nghĩ tới.

    Vương Chi Sùng nhìn qua bất quá hơn sáu mươi tuổi, nhưng lại gọi lão gia tử nhà mình là "Tiểu Phó" nơi này vấn đề nhỏ Phó Thâm tạm thời xem nhẹ, cũng không có ý định nghiên cứu sâu.

    Hai giờ sau Phó Thâm tự mình lái xe đưa Vương Chi Sùng trở về, sau đó lái xe về quân bộ, tính toán bắt đầu xử lý chuyện kế tiếp, chuyện này rất nghiêm trọng, Phó Thâm lo lắng để cho những người khác nhúng tay vào, chỉ có mình tự mình đi làm, mới có thể an tâm.

    Mà những người trong quân bộ nhìn thấy những động tác nhỏ của Phó Thâm, đều cảm thấy Phó Thâm có chút chuyện bé xé ra to, chẳng qua là một trận mưa, nào có nghiêm trọng như vậy.

    Phòng họp quân khu.

    Mười mấy người đàn ông mặc quân phục ngồi trong phòng hội nghị, trước bàn mỗi người đều đặt một tách trà. Phó Thâm cũng ngồi trong đó, tầm mắt của những người khác trong phòng họp đều rơi vào trên người Phó Thâm, đối với chuyện vừa rồi Phó Thâm đưa ra dùng ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý.

    "Phó Thâm, chuyện này chúng ta cần phải suy nghĩ một chút, dù sao tin tức phía dưới còn chưa lên, nếu như chúng ta có động tác quá lớn, đến lúc đó phỏng chừng náo loạn không nhẹ, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn mới đúng. Vết thương trên người cậu còn chưa khỏi hẳn, lại dưỡng thêm vài ngày nữa." Người đàn ông ngồi ở giữa uyển chuyển mở miệng nói.

    Phó Thâm nhíu chặt mày kiếm, mím môi mỏng, trầm giọng nói: "Thủ trưởng, tin tức phỏng chừng vài ngày nữa sẽ tới đây, chúng ta chuẩn bị trước ngày mai xuất phát, tính toán thời gian vừa vặn có thể chạy tới bên kia, như vậy bộ đội chúng ta thực hiện hành động có thể giảm bớt thương vong không cần thiết, hơn nữa chuyện này cấp trên đã đồng ý, hôm nay sẽ ban hành văn kiện."

    Nghe Phó Thâm nói, trong mắt người đàn ông đầu tiên xuất hiện một chút khó xử, bất quá tính tình Phó Thâm thế nào hắn cũng hiểu, Phó Thâm nói hôm nay ban hành xuống văn kiện, vậy hôm nay văn kiện nhất định sẽ xuống, Phó Thâm cũng không phải là người ăn nói lung tung.

    "Phó Thâm, chuyện này sao cậu không thương lượng trước với mọi người mà đã báo cáo lên, cậu như vậy không tốt lắm." An Kiến Nghiệp nghiêm mặt mở miệng răn dạy, chuyện này An Kiến Nghiệp một chút tin đồn cũng không nhận được, điều này đại biểu cho cái gì, đại biểu cho những người dưới tay hắn ta đều là giá áo túi cơm, dưới tay nhiều người như vậy, Phó Thâm có động tĩnh lớn như vậy cũng không báo lên nói cho hắn biết.

    "An đoàn trưởng, sự tình phân nặng nhẹ thong thả và cấp bách, ngày mai tôi sẽ mang bộ đội chỉnh trang xuất phát." Phó Thâm nhàn nhạt liếc An Kiến Nghiệp một cái, lần trước chuyện Khương Nhã bị bắt đến cục cảnh sát còn chưa tính sổ với An gia, An Kiến Nghiệp này ngược lại còn có thể nhảy nhót.

    Vậy mà sự tình đã được quyết định, hội nghị cũng gần như kết thúc.

    Hội nghị giải tán, hai giờ sau cấp trên hạ xuống văn kiện, bảo bọn họ phái một chi bộ đội xuất phát đến tỉnh X, nhất định phải trước ngày hai mươi lăm chạy tới bên kia.

    Thậm chí không kịp nói với Khương Nhã một tiếng, Phó Thâm liền dẫn đội xuất phát.


    * * *

    Mưa ở Kinh Thị vẫn như cũ tí tách không ngừng, thậm chí còn càng ngày càng lớn, hệ thống thoát nước trên đường phố Kinh Thị tồn tại một ít vấn đề nhỏ, ven đường đã đọng nước, một số đường đã cấm thông xe.

    Căn tin Kinh Đại, Khương Nhã đặt một phần thức ăn cùng La Manh tìm chỗ ngồi xuống.

    La Manh nhìn tinh thần gần đây của Khương Nhã hình như không tốt, mở miệng nói: "Cậu gần đây sao vậy, không phải là Phó ca rời đi, cậu liền ăn không ngon ngủ không yên chứ, Phó ca vừa mới đi, cậu đã như vậy, nếu Phó ca mấy tháng không trở về, cậu còn tiều tụy đến mức nào." Thấy Khương Nhã vẫn tâm thần bất an như cũ liền tiếp tục mở miệng an ủi nói: "Ai nha, cậu yên tâm đi, vết thương trên người Phó ca còn chưa lành, phỏng chừng sẽ không xông lên phía trước, đều nói ra nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành liền trở về."

    Khương Nhã trầm ngâm một lát, nghiêng đầu nhìn La Manh bên cạnh mình, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, mở miệng trả lời: "Tôi không có việc gì, chỉ là mưa này vẫn tiếp tục rơi xuống, phiền lòng."

    "Cũng đúng nha, mưa xuống mấy ngày rồi, trên đường đều là nước, rất nhiều chỗ cũng không thể đi, nước đã dâng lên đến đầu gối rồi, mưa này cũng chưa biết khi nào sẽ dừng, khi nào mới hết đây." La Manh quay đầu nhìn thoáng qua mưa tí tách bên ngoài, nhíu mày nói.

    "Ngày mai sẽ dừng nửa ngày, buổi tối còn phải tiếp tục, phỏng chừng mưa còn rơi tám đến mười ngày."

    "Vậy thì đáng sợ thiệt, tôi nghe nói, mưa to vẫn không ngừng. Lúc này chúng ta đều thành như vậy rồi, vậy những nơi khác đoán chừng quá sức." La Manh cũng không coi lời Khương Nhã nói là thật, dù sao mưa tạnh hay không chỉ có trời mới biết.

    Tuy nhiên, trưa hôm sau, mưa đã dừng lại.

    Trong phòng ngủ, La Manh liên tục lôi kéo Khương Nhã gọi cô là đại sư, lời này cũng chuẩn xác, nói hôm nay ngừng mưa liền ngừng, mặc kệ có phải trùng hợp hay không, đều làm cho La Manh cảm thấy than phục.

    Tuy nhiên, thực sự chỉ dừng lại nửa ngày, đến đêm, sắc trời dần tối, mưa lại rơi xuống, công việc thoát nước trong thành phố vừa hoàn thành chưa đầy một nửa lại bắt đầu.

    * * *

    Trong một thôn miền núi nào đó, thôn thường ngày náo nhiệt náo nhiệt đã bị một mảnh nước mênh mông bao trùm, chỉ có cành cây ở trong nước ngẫu nhiên thò ra, nước kia đã cao tới hai tầng lầu, chỉ lộ ra một cái nóc nhà, những người nhà kia nằm sấp xuống nóc nhà, bị đông lạnh đến môi đều tím tái, quần áo trên người ướt đẫm, một nam một nữ ôm một bé gái mấy tuổi, bọn họ nhìn một mảnh nước mênh mông, ánh mắt tan rã.

    Trong đầu hỗn loạn không thôi, bọn họ không rõ tại sao đột nhiên nhà của bọn họ, thôn xóm, trong phút chốc liền biến mất, nếu như không phải động tác của bọn họ nhanh, lúc này sợ là đã bị nước cuốn trôi, hết thảy bất ngờ không kịp đề phòng, bọn họ trơ mắt nhìn có người bị lũ cuốn trôi, lập tức chìm vào trong nước, bọt nước bắn tung tóe người cũng không còn.

    Trước mặt thiên nhiên, con người quá nhỏ bé, tất cả điều này khiến họ không biết phải làm gì tiếp theo.

    Dòng nước quá gấp, tùy tiện xuống nước nếu không phải bị nước cuốn đi cũng sẽ bị đồ vật trong nước làm bị thương, bọn họ chỉ có thể chờ cứu viện, thế nhưng, chuyện ở đây liệu có người biết, sẽ có người đến cứu bọn họ sao, đây hoàn toàn là một ẩn số, bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn phương xa, hy vọng có người có thể xuất hiện, cứu bọn họ rời khỏi nơi này.

    Dường như nghe thấy tiếng những người này cầu nguyện, bọn họ nhìn thấy cách đó không xa có cái gì tới gần, dân làng nhao nhao dụi dụi mắt, chỉ sợ là bọn họ nhìn quá lâu, chờ mong quá lâu, dẫn đến chính mình sinh ra ảo giác.

    Khi thuyền cứu sinh đến gần, rốt cục có người nhịn không được khóc thành tiếng, lập tức một tiếng lại một tiếng khóc lần lượt vang lên, nhìn thấy một thân quân phục màu xanh lá cây, dân làng gào khóc, liều mạng phất tay, kích động lưu lại nước mắt vui sướng.

    Bọn họ được cứu rồi, một chút màu xanh lá cây xuất hiện trên vùng nước đục ngầu, phảng phất như ốc đảo trong sa mạc, làm cho bọn họ triệt để phóng thích sợ hãi trong lòng, sợ hãi, còn có bất lực.

    "Mọi người, mau đi lên, mưa này còn đang rơi, lát nữa chúng tôi còn có thuyền tìm kiếm cứu nạn tới đây, mọi người không cần gấp." Một người lính trẻ đưa tay lên thuyền với một ông già và sau đó bế cô bé trông mong nhìn họ lên thuyền.

    "Anh lính, mau tới đây đi, con trai nhà tôi mới mấy tuổi, lạnh đến run rẩy, anh nhanh cứu chúng tôi ra ngoài, chỗ này có người chết cóng." Cách đó không xa, một người phụ nữ ôm đứa con trai mập mạp trong ngực, mở miệng lớn tiếng hô.

    Binh lính trên thuyền nhìn bé trai trắng trẻo mập mạp trong lòng cô ta, sắc mặt hồng nhuận liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia không vui, nam hài kia bên ngoài quấn áo mưa, thoạt nhìn căn bản không có việc gì.

    "Ai, anh lính, tôi nói anh có nghe thấy không, mau tới đây, chúng tôi phải lên thuyền." Người phụ nữ thấy những quân nhân kia không để ý tới cô ta, không cao hứng mở miệng nói.

    "Xin chờ một chút, tàu tìm kiếm cứu nạn sẽ sớm tới đây." Người lính kiên nhẫn trả lời.

    "Bây giờ tôi muốn lên thuyền, anh có biết cha tôi là ai không, cha tôi là bí thư thị trấn, anh mau đưa tôi lên thuyền." Người phụ nữ ôm con trai hét lớn.

    Một ít thôn dân phụ cận nghe cô ta nói xong, nhao nhao nhíu mày, bất cứ nơi nào cũng có một ít tồn tại kỳ lạ.

    Người lính kia cũng mặc kệ cha cô ta có phải là bí thư thị trấn hay không, vẫn có trật tự cứu người, sau đó đón những người bị mắc kẹt lên thuyền đưa đến nơi an toàn.

    Không biết là cố ý hay vô tình, người phụ nữ điêu ngoa kia được an bài ở trên thuyền tìm kiếm cứu nạn cuối cùng, cô ta không hài lòng lẩm bẩm, khiến cho mọi người trên cùng một chiếc thuyền đều bất mãn?

    Binh ca ca ở một bên nhìn người phụ nữ kia lải nhải, tỏ vẻ, thật muốn đem người đạp xuống!

    Lại còn coi toàn thế giới đều cha cô ta, ai cũng phải thuận theo cô ta, chỉ là một bí thư thị trấn, cha cô ta tính là cái rễ hành nào?
     
  4. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 149: Lo lắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chào buổi tối, hôm nay là ngày x tháng x, đầu tháng âm lịch x, chào mừng bạn đến xem bản tin hôm nay, trước hết giới thiệu với các bạn nội dung chính của tin tức lần này, gần đây mưa liên tục dẫn đến nhiều nơi xuất hiện nhiều tình huống, trong đó gần tỉnh X xuất hiện lũ lụt, nhiều thôn gần tỉnh X bị ngập lụt.."

    Nghe tin tức phát song trên ti vi, động tác bóc đậu nành của Dương Quý Mai chậm lại, gần đây mưa không ngừng, ngay cả bên phía Nam bọn họ cũng mưa liên tục hai ba ngày, chứ đừng nói đến bên phương Bắc, nghe nói trên đường phố Bắc Kinh đều đọng nước, hơn nữa cũng từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn dẫn đến bị thương, Dương Quý Mai liền không khỏi lo lắng cho khuê nữ đang học ở Kinh Đại.

    "Ai, Khương Hán Sinh, ông nói xem mưa như thế nào lại không ngừng, ông trời thật là, hoặc là không mưa, hoặc là mưa không ngừng, ông xem tỉnh X, đều đã ngập lụt, hy vọng mưa nhanh chóng ngừng." Dương Quý Mai mở miệng nói với Khương Hán Sinh đang ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.

    "Mưa này phỏng chừng sẽ còn trận tiếp theo, quân đội đã đi tỉnh X bên kia, dân chúng cũng được cứu, bất quá lần này động tác quốc gia rất nhanh a, vừa mới xảy ra chuyện lập tức liền có người chạy tới, hơn nữa nghe nói bên kia cũng không có thương vong quá lớn, chỉ là mưa này vẫn không ngừng, phỏng chừng đủ vất vả." Khương Hán Sinh nhìn ti vi một cái, sau đó trả lời một câu.

    "Ừm." Dương Quý Mai đáp một câu, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: "Đúng rồi, lần trước không phải ông nói mấy ngày nữa khuê nữ muốn dẫn người về một chuyến, Khương Nhã gọi điện thoại cho ông chưa, khi nào trở về, ngày nào thì về đến nhà?"

    "Khụ khụ.." Khương Hán Sinh chột dạ hắng giọng, sau đó mới mở miệng nói: "Hai ngày trước tôi nhận được điện thoại của khuê nữ, gần đây sợ là không có thời gian trở về, bà cũng thấy đó, thời tiết bên Kinh Thị không tốt, trở về không tiện lắm."

    Đối với chuyện Khương Nhã nói chuyện đối tượng Khương Hán Sinh không trực tiếp nói cho Dương Quý Mai, chỉ là uyển chuyển nhắc nhở vài lần, vốn hẹn vài ngày nữa Khương Nhã dẫn Phó Thâm trở về một chuyến, nhưng mà mấy ngày trước nhận được điện thoại của Khương Nhã, Phó Thâm đi làm nhiệm vụ, cho nên chuyện tới bái phỏng phải trì hoãn, kỳ thật Khương Hán Sinh cũng có thể lý giải, nghề nghiệp Phó Thâm đặc thù, là một quân nhân, chuyện làm nhiệm vụ Phó Thâm cũng không cách nào cự tuyệt, là quân nhân luôn phải phục tùng mệnh lệnh chỉ huy.

    Dương Quý Mai không nhận ra Khương Hán sinh ra khác thường, nghe thấy khuê nữ không trở về có chút mất mát, mở miệng lẩm bẩm: "Không trở về à? Bất quá cũng đúng, gần đây thời tiết không tốt, ông gọi điện thoại cho Khương Nhã nói con bé ít ra ngoài, không có việc gì ở trong phòng thôi, tôi nghe tin tức nói có người ra ngoài rơi vào cống rãnh, bởi vì nước đọng mà bị chết đuối, còn có người bị nước cuốn vào dưới bánh xe, chuyện ngoài ý muốn này rất nhiều, vẫn phải chú ý."

    "Nói bậy cái gì, có thể nói chuyện hay không? Bà không thể suy nghĩ tốt, không thể nói thì đừng nói." Khương Hán Sinh răn dạy.

    Dương Quý Mai cũng nhanh chóng liên tục phi phi vài tiếng, sau đó tiếp tục bóc đậu nành, tính toán buổi trưa xào ăn.

    Miền Nam nói chung lượng mưa không lớn, miền Bắc thì khác, đặc biệt là trong những ngày gần đây tai nạn xảy ra nhiều hơn, hầu hết các trường học sau khi phòng giáo dục tham khảo ý kiến, quyết định tạm thời đình chỉ các lớp học.

    Kinh Đại cũng không ngoại lệ, ngày đình chỉ học Khương Nhã liền trở về chỗ ở của mình.

    Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, cả người Khương Nhã cuộn mình trên sô pha ôm hai chân, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, từ sau khi Phó Thâm rời đi, cô liền không liên lạc được với Phó Thâm, một chút tin tức cũng không có, hơn nữa hiện tại tình huống bên kia tỉnh X càng ngày càng tồi tệ, Khương Nhã càng lo lắng.

    "Đinh linh linh.." Chuông di động vang lên, Khương Nhã cầm lấy điện thoại di động đặt ở một bên.

    "Khương Nhã, cậu ở nhà sao, chúng ta ra ngoài tụ tập đi, mấy ngày nay trong nhà buồn bực sắp mốc meo rồi, mưa này cả ngày mãi không dừng lại, chúng ta đến khách sạn Kiều đại ca bên kia cùng nhau ăn cơm trưa nha."

    Nghe thấy giọng La Mạnh ở đầu bên kia, Khương Nhã cũng cảm thấy gần đây trong lòng có chút khó chịu nên đồng ý hẹn gặp nhau ở khách sạn của Kiều Thuận Nghĩa.


    * * *

    Thay đổi một bộ quần áo, Khương Nhã liền cầm túi xách ra cửa, lúc đến khách sạn La Manh đã đến, hai người đặt một phòng riêng, gọi đồ ăn.

    La Manh ngồi trên ghế, nghe thanh âm ào ào kia, cả người phiền não không chịu nổi, buồn bực hai tay nâng cằm, nhìn Khương Nhã bên cạnh, mở miệng nói: "Khương Nhã, mưa này từ khi nào thì dừng, tôi ra cửa một chuyến cũng không tiện, ai nha, phiền chết rồi."

    Nghe La Manh oán giận, khóe miệng Khương Nhã nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, mở miệng trả lời: "Sắp rồi, mấy ngày nữa sẽ ngừng lại."

    "A, còn vài ngày nữa sao, vậy phỏng chừng đến lúc đó cả Kinh Thị đều ngâm mình trong nước, đúng rồi, gần đây cậu có tin tức gì của Phó ca không?"

    "Không liên lạc được." Khương Nhã trả lời.

    Hai người ăn cơm xong liền đi ra khỏi phòng riêng, vừa đi tới hành lang đã thấy Kiều Thuận Nghĩa cùng một cô gái chuẩn bị xuống lầu, tầm mắt La Manh cùng Khương Nhã đều rơi vào trên người cô gái kia, Kiều Thuận Nghĩa cũng phát hiện hai người bọn họ.

    "Ồ, Tiểu La Nhi, đến đây cũng không chào hỏi Kiều đại ca nha?" Kiều Thuận Nghĩa trêu chọc La Manh một câu, sau đó quay đầu, tầm mắt dừng trên người Khương Nhã, cười chào hỏi: "Chị dâu, có một đoạn thời gian không gặp, chị dâu càng trở nên xinh đẹp."

    Nghe Kiều Thuận Nghĩa khen ngợi, Khương Nhã cười cười xem như chào hỏi.

    An Lan đứng bên cạnh Kiều Thuận Nghĩa trước tiên đem tầm mắt dừng ở trên người Khương Nhã, tiểu cô nương này lần trước gặp qua trong phòng bệnh của Phó Thâm một lần, huống chi nghe một tiếng "Chị dâu" của Kiều Thuận Nghĩa, trong lòng An Lan không thoải mái, ý cười trên mặt thu liễm vài phần.

    Nhận thấy được tầm mắt của An Lan, Khương Nhã ngước mắt nhìn về phía An Lan, đối diện với tầm mắt đánh giá của An Lan, lộ ra một nụ cười lễ phép, thái độ tự nhiên hào phóng, không hề bởi vì tầm mắt An Lan mà không được tự nhiên.

    Kiều Thuận Nghĩa tự nhiên cũng nhận ra tầm mắt của An Lan, lần này An Lan chính là vì hỏi thăm chuyện của Phó Thâm cố ý tìm tới, lúc này trùng hợp gặp được hai người Khương Nhã, đây thật đúng là chuyện Kiều Thuận Nghĩa không ngờ tới, liền mở miệng hòa giải nói: "Cái kia, An tiểu thư, tôi đưa cô xuống? Khương Nhã, cô đợi chút, tôi có việc tìm cô."

    An Lan thu hồi tầm mắt, cùng Kiều Thuận Nghĩa xoay người cất bước xuống lầu.

    Khương Nhã và La Manh cũng đi xuống lầu, ở đại sảnh đợi hai phút liền thấy Kiều Thuận Nghĩa từ ngoài cửa đi vào, gọi hai người đến phòng làm việc của hắn.

    Bảo người mang nước trà lên, sau đó Kiều Thuận Nghĩa mới mở miệng nói: "Chị dâu, hôm qua tôi nghe được tin tức của Phó ca, Phó ca còn ở bên tỉnh X. Chị dâu đừng lo lắng, bên kia mưa đã nhỏ, mực nước cũng bắt đầu rút, phỏng chừng qua một thời gian nữa Phó ca sẽ trở về."

    "Ừm." Khương Nhã ừ một tiếng, trầm mặc một lát, mím môi, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Vậy anh có biết vị trí cụ thể của anh ấy không?"

    Vị trí cụ thể? Kiều Thuận Nghĩa kinh ngạc nhìn về phía Khương Nhã, chị dâu sẽ không phải muốn đi tìm người chứ, chuyện này cũng không được, Phó Thâm trước khi rời đi đã nói, để cho hắn nhìn Khương Nhã, chuyện lần trước người đàn ông cẩn thận kia còn ghi thù, lúc này lại để Khương Nhã chạy đi, Kiều Thuận Nghĩa phỏng chừng khi Phó Thâm trở về có thể chỉnh chết hắn.

    "Chị dâu, vị trí cụ thể của Phó ca tôi không rõ lắm, cô đừng lo lắng, qua một thời gian nữa Phó ca sẽ trở về." Kiều Thuận Nghĩa an ủi.

    "Đúng vậy, Khương Nhã cậu đừng lo lắng." La Manh cũng đáp lời.


    * * *

    Từ trong khách sạn đi ra, Khương Nhã và La Manh tách ra, Khương Nhã trở lại chỗ ở, bật ti vi, trên ti vi đang phát tin tức gần nhất, trong đó có đoạn quân đội cứu người, Khương Nhã nhìn quân phục màu xanh bị nước mưa làm ướt sũng, nghĩ đến Phó Thâm cũng như vậy, trong lòng liền có chút khó chịu.

    Đồng thời, ở An gia --

    An Lan cầm điện thoại khắp nơi sai người nghe ngóng Phó Thâm vị trí, hôm nay nhìn thấy Kiều Thuận Nghĩa gọi tiểu cô nương kia vì nhỏ chị dâu, An Lan liền biết Phó Thâm cùng Khương Nhã quan hệ trong đó sợ là muốn quá lộ rõ, sau đó, đến lúc đó liền thật không có nàng An Lan cái gì Sự Nhi.

    An Lan cầm điện thoại nhờ người hỏi thăm vị trí của Phó Thâm khắp nơi, hôm nay nhìn thấy Kiều Thuận Nghĩa gọi cô gái kia là chị dâu, An Lan biết quan hệ giữa Phó Thâm và Khương Nhã sợ là đã đến lúc gặp cha mẹ hai bên, đến lúc đó cô ta thật sự không còn cơ hội.

    Tỉnh X--

    Một bãi đất trống gần thôn trang, chỗ không lớn dựng rất nhiều lều trại, trong lều trại rất nhiều người chen chúc cùng nhau ở, có quen biết, có xa lạ, tất cả đều chen chúc trong lều trại.

    Trong một cái lều trại màu xanh biếc, người đàn ông cả người mệt mỏi ngồi đó, cho dù đã rất mệt mỏi, hắn vẫn ngồi thẳng lưng, trong tay cầm một hộp cơm lớn múcc cơm sau đó nhai nuốt.

    Cả người Phó Thâm mệt mỏi không chịu nổi, vẻ mặt râu rừng dài hơn rất nhiều, hai mắt anh đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là đã lâu không nghỉ ngơi, quân phục trên người cũng ướt sũng. Từ khi đi tới nơi này, quân phục trên người anh chưa từng khô ráo.

    Đột nhiên lều trại bị người xốc lên, một người đàn ông cũng mặc quân phục đi vào, thấy Phó Thâm đang ăn cơm, liền chen tới, liếc mắt nhìn thức ăn trong hộp cơm của Phó Thâm.

    Đồ ăn thoạt nhìn không tốt lắm, chính là loại dùng nước nấu ra, không tồn tại cái gì mà màu sắc hương vị đều đầy đủ, phỏng chừng cũng chỉ nấu chín, có thể ăn, hương vị tám chín phần mười không dễ ăn.

    Người đàn ông cười hắc hắc, mở miệng nói: "Phó đội, sao anh lại ăn cái này?"

    Phó Thâm nghe thấy lời nói của hắn, thản nhiên ngước mắt nhìn lướt qua đối phương một cái: "Tôi không ăn cái này, vậy ăn cái gì?"

    "Hắc hắc, Phó đội, gần đây không phải có một tiểu cô nương cả ngày đưa cơm cho anh sao, tiểu cô nương kia cũng rất đáng thương, sinh viên đại học tỉnh X, bất quá vận khí không tốt lắm, trong nhà toàn bộ đều bị ngập nước, nghe nói ba mẹ ngoài ý muốn không còn, hiện tại cô ấy sống cùng một lão thái thái, cuộc sống không dễ chịu nha." Người đàn ông thở dài.

    Phó Thâm không đáp lời, tiếp tục hai ba ngụm ăn hết cơm, sau đó liền đứng dậy định đi ra ngoài rửa hộp cơm, người đàn ông vừa thấy vậy liền một tay tiếp nhận hộp cơm trong tay Phó Thâm.

    "Phó đội, giao cho tôi là được rồi, anh hai ngày không ngủ rồi, nghỉ ngơi một lát đi."

    "Không cần, tôi tự mình rửa." Phó Thâm nói xong liền muốn lấy hộp cơm, nhưng người đàn ông nhanh chóng tránh đi, lui vài bước, sau đó xoay người ra khỏi lều trại.

    Phó Thâm giơ tay xoa xoa mi tâm, xoay người ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong lều trại quá mức đơn sơ, thậm chí ngay cả một cái giường cũng không có, đôi chân dài của anh đan xen trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại định nhắm mắt dưỡng thần.

    Mấy ngày nay thần kinh vẫn luôn căng thẳng, anh cũng mệt mỏi.

    Bên ngoài, người đàn ông đang rửa hộp cơm, xa xa có một thân ảnh mảnh khảnh đi về phía này, đứng ở phía sau người đàn ông, do dự cắn cánh môi.
     
    Last edited by a moderator: Dec 11, 2023
  5. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jan 18, 2024
  6. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 151: Tân thủ biến thành lão tài xế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Thâm xử lý xong công việc liền trở lại lều trại của mình, còn chưa vào phòng đã nhìn thấy một bộ quân phục treo bên ngoài lều trại, nhìn hai lần xác định là bộ mình thay ra trước khi ra ngoài, Phó Thâm mày kiếm hơi nhíu lại, bờ môi mỏng mím chặt, biểu hiện vẻ không vui của anh.

    Còn chưa tới gần đã có thể nhận ra trong lều trại của anh có người, vả lại tiếng hít thở đều đều kia làm cho Phó Thâm nghe ra là một người luyện võ, cước bộ thoáng dừng lại một chút, Phó Thâm mới lần nữa cất bước đi qua, giơ tay xốc lều trại lên, tầm mắt sắc bén nhìn về phía người trong lều trại.

    Khương Nhã đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mới vừa rồi đã nghe thấy tiếng bước chân của Phó Thâm tới gần, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, đối diện với tầm mắt sắc bén của Phó Thâm, vẻ mặt vô tội chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp

    Trong nháy mắt nhìn thấy Khương Nhã, đôi mắt Phó Thâm trong nháy mắt chuyển thành kinh hỉ, chân dài bước nhanh tiến lên, đi tới trước mặt Khương Nhã, đứng yên.

    "Sao em lại ở đây?" Giọng Phó Thâm khàn khàn, thanh âm cố ý bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ sợ mình đi quá nhanh phát hiện hết thảy trước mắt chẳng qua là ảo giác do mình quá mệt mỏi sinh ra, dù sao Phó Thâm thế nào cũng không thể tưởng tượng được Khương Nhã sẽ xuất hiện ở chỗ này, thật giống như một giấc mộng, đẹp đến không chân thật.

    Lặng lẽ nắm tay, móng tay bóp vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn rất nhỏ khiến Phó Thâm không dám xác định, tất cả những chuyện này rốt cuộc không phải là mộng, mà còn là thật.

    Khương Nhã hiếm khi nhìn thấy bộ dáng có chút ngốc nghếch này của Phó Thâm, nhịn không được giơ tay che môi cười khẽ ra tiếng, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên trong lều trại.

    Đồng thời, Phó Thâm phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng cười trộm của tiểu cô nương, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, sủng nịch trầm giọng mở miệng nói: "Sao em lại tới đây?"

    Khương Nhã cười đến đôi mắt cong cong nhìn anh, trong mắt tràn đầy thân ảnh của anh.

    "Nhớ anh." Vì vậy, cô đến.

    Tiểu cô nương nhà anh đều nhiệt tình thổ lộ như vậy, Phó Thâm một đại lão gia nếu còn nhịn được, vậy thì không phải là đàn ông, hai tay vươn ra trực tiếp người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô.

    Trong lều trại vang lên tiếng vang rất nhỏ ái muội, người đàn ông đem thân thể mềm mại của cô gái ôm vào trong ngực, gắt gao khóa chặt, không chịu buông tay.

    Bên ngoài lều trại, mấy đại binh lén lút ở đó, hai bên tai lắng nghe động tĩnh trong lều trại, vành tai đều đỏ thẫm.

    Khụ khụ, đội trưởng thật nhiệt tình, một lời không nói liền hôn, bình thường thoạt nhìn là một người rất đứng đắn, ở phương diện này cũng là sói nha, chậc chậc, nghe động tĩnh bên trong, quả thực quá kích thích.

    Quả nhiên đàn ông lợi hại hơn nữa gặp được cô gái mình yêu cũng phải ngã, cổ nhân có nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân~

    Đỗ Tu từ xa đã nhìn thấy mấy tiểu tử thúi kia canh giữ bên ngoài lều trại của Phó Thâm, ngay cả mấy người bọn hắn tới gần cũng không phát hiện, Đỗ Tu cho rằng mấy tiểu tử thúi này là nghe nói chị dâu tới, muốn nhìn trộm đây.

    "Đứng yên, các cậu đều gác ở đây làm gì, nhàn rỗi đúng không, ngày nào cũng chỉ biết bát quái.." Một tiếng này của Đỗ Tu vang lên, mấy tên tiểu tử thúi lập tức quay người lại, theo phản xạ liền nhào tới muốn che miệng Đỗ Tu, kết quả thân thể Đỗ Tu lưu loát né tránh động tác của mấy người, tiếp tục nghiêm mặt mở miệng nói: "Các cậu làm gì vậy, muốn tạo phản đúng không?"

    Mấy tên tiểu tử thúi giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm.. Xong đời rồi!

    Quả nhiên, lều trại bị xốc lên, Khuôn mặt đen thui của Phó Thâm từ bên trong đi ra, thuận tiện ngăn trở lỗ hổng lều trại, không cho người ta nhìn thấy tình hình bên trong. Đỗ Tu thấy Phó Thâm từ bên trong đi ra, đặc biệt là khóe miệng Phó Thâm hồng nhuận, khóe miệng còn có một vết răng, nếu còn không rõ chuyện gì xảy ra, Đỗ Tu cũng không cần lăn lộn nữa.

    Tầm mắt Đỗ Tu dừng trên người mấy tên tiểu tử thúi, trong nháy mắt sáng tỏ, mấy thằng nhóc đây là đang nghe góc tường của Phó đội, lá gan thật lớn nha, dũng khí đáng khen, Đỗ Tu không khỏi yên lặng vì bọn họ mấy đốt nến.

    Một đường dễ đi, lên đường bình an.

    Tầm mắt Phó Thâm đảo qua, các chiến sĩ ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói một lời, sợ đụng phải họng súng của Phó Đội, phải biết Phó Đội có thể khiến người ta dở khóc dở cười khi hắn giày vò người.

    "Mấy cậu thật nhàn rỗi, có phải là lâu không huấn luyện hay không, vừa lúc mưa đã tạnh, các cậu mang vác nặng chạy mười cây số vòng quanh đỉnh núi." Phó Thâm nói xong, nhìn sang. Đỗ Tu ở bên cạnh nói tiếp: "Đỗ Tu, để mắt tới bọn họ. Nếu trong thời gian quy định mà không chạy xong thì tối nay chúng ta tiếp tục. Dù sao gần đây không huấn luyện, có lẽ quá nhàn rỗi."

    "Rõ!" Đỗ Tu đứng thẳng, lớn tiếng hô.

    * * *

    "A a a, Đỗ Tu, cậu có bệnh đi, hại chết mấy ca ca, đêm nay nếu đội trưởng không buông tha cho chúng tôi thì cậu cứ chờ đi!"

    "Đúng vậy, cái này giày vò chết đi, đang định nghỉ ngơi một lát, vậy mà lại phải mang vác nặng chạy mười cây số, muốn mệnh lão tử a!"

    "Đừng kêu, giữ lại chút khí lực đi."

    "A a a a, Đỗ Tu, tôi hận cậu, hận chết cậu!"

    Mặc kệ mấy tên tiểu tử thúi kia như thế nào một bên chạy như điên một bên mắng một lần, Đỗ Tu căn bản không nghe thấy, vẻ mặt hắn vô tội đứng ở vạch đích nhìn thời gian trên đồng hồ đeo trên cổ tay, hắn nào biết mấy tên tiểu tử thúi đang nghe lén góc tường Phó Thâm, cái này thật không trách hắn được.

    Trong lều trại, Phó Thâm đang khom lưng dựng một cái giường hành quân, lúc trước Phó Thâm căn bản không có thời gian ngủ, cũng không có giường, lúc này Khương Nhã tới thì khác, cho dù anh không ngủ, cũng không thể để tiểu cô nương nhà anh cũng không ngủ đi.

    Không bao lâu sau khi dựng xong giường, Phó Thâm ôm Khương Nhã ngồi lên giường, ôn nhu mở miệng nói: "Em nghỉ ngơi một lát, anh đi ra ngoài một chuyến, em còn chưa ăn cơm trưa phải không, lát nữa xong việc anh mang cho em một ít đồ ăn tới đây."

    "Ừm, được, vậy em ngủ một lát." Khương Nhã một đường tới đây cũng mệt mỏi, một mực ở trên xe lắc lư, cho đến bây giờ Khương Nhã cảm giác còn có chút lắc lư.

    Nằm trên giường, Phó Thâm kéo chăn bên cạnh đắp lên người cô, sau đó đợi một lát thấy Khương Nhã nhắm mắt ngủ mới đứng dậy đi ra ngoài.

    Phó Thâm cùng người khác xử lý xong công việc, sau đó mới đi đến nơi nấu cơm.

    Nơi ăn cơm có rất nhiều người, người nấu cơm chính là dân làng địa phương, tất cả mọi người đều cùng nhau ăn nồi cơm lớn, điều kiện không tốt lắm, mỗi người chuẩn bị xong đồ ăn đều tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm xuống ăn.

    Phó Thâm vừa xuất hiện đã có không ít người chào hỏi. Nhân duyên của Phó Thâm rất tốt, tuy rằng thường xuyên nghiêm mặt, nhưng không ít người thích nói chuyện với Phó Thâm, đặc biệt là những bác gái, thím các loại, vốn nghĩ trong nhà có con gái, có thể giới thiệu cho Phó đội, kết quả hôm nay bạn gái người ta tới, bất quá cái này cũng không quan trọng, con rể không thành, các bác gái vẫn rất thích loại tiểu tử trầm ổn như Phó Thâm.

    Ngay cả bác gái nấu ăn thấy là Phó Thâm, còn cố ý cho hai phần đồ ăn đặc biệt, nói không đủ để bà lấy thêm nữa, thái độ nhiệt tình kia khiến Phó Thâm cũng có chút không biết cự tuyệt như thế nào.


    * * *

    Lúc trở lại lều trại Khương Nhã còn đang ngủ, nghe thấy tiếng bước chân Phó Thâm tiến vào, Khương Nhã mở mắt tỉnh lại.

    "Em tỉnh rồi, đói bụng không, mau tới đây ăn một chút." Phó Thâm nói xong tiến lên kéo cô từ trên giường lên, sau đó thần thái tự nhiên cúi người thu dọn giường, sắp xếp giường tỉ mỉ, thậm chí ngay cả một nếp nhăn cũng phải xoa dịu, tấm chăn màu xanh biếc kia xếp thành khối đậu hũ vuông vức, thoạt nhìn giống như người đàn ông Phó Thâm này, tràn ngập hương vị quân nhân.

    Khương Nhã nhìn thoáng qua chăn gấp thành khối đậu hũ, sau đó mới dời tầm mắt, chờ Phó Thâm tới, hai người mới bắt đầu ăn.

    "Điều kiện có hạn, em chịu khó ăn một chút." Phó Thâm nhìn thức ăn không tốt lắm trong hộp cơm, mở miệng nói.

    "Rất ngon, em không kén chọn như vậy." Khương Nhã trả lời một câu.

    Đối với phương diện ăn uống này Khương Nhã cũng không có tiêu chuẩn gì, trong mắt Khương Nhã, ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không ngon ăn ít một chút, hơn nữa đồ ăn này cũng không phải thật sự khó nuốt.

    Lúc ăn cơm, Phó Thâm bất động thanh sắc nhìn Khương Nhã một hồi lâu, thấy cô quả thật không có thần sắc miễn cưỡng, mày kiếm lúc này mới giãn ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

    Tiểu cô nương nhà anh là một người rất dễ nuôi, tính tình cũng tốt.

    Người tình trong mắt nhân hóa Tây Thi, nói tóm lại, trong mắt Phó Thâm, Khương Nhã càng nhìn càng tốt, sẽ không có chỗ nào không tốt.

    Một ngày trôi qua, Thời gian Phó Thâm và Khương Nhã ở chung cũng không nhiều, hồng thủy bên này đang rút đi, còn có rất nhiều chuyện cần thương lượng, sau đó tiến hành an bài, đến chạng vạng, trời bắt đầu tối, Khương Nhã vẫn như cũ ở trong lều trại.

    "Khụ khụ, Khương Nhã, cô ở đây sao?" Bên ngoài lều trại, thanh âm Tống Giai vang lên.

    Khương Nhã nghe thấy tiếng gọi đi ra ngoài, thấy Tống Giai, mở miệng hỏi: "Xin chào, có chuyện gì không?"

    "Là như vậy, tôi thấy sắc trời cũng không còn sớm, tôi nghe nói chưa sắp xếp cho cô đêm nay ở đâu, lều trại bên kia của tôi chỉ có tôi và bà nội của tôi, nếu cô không ngại, cô có thể đi qua với chúng tôi." Đầu ngón tay Tống Giai vặn xoắn cùng một chỗ, nhìn Khương Nhã mở miệng nói.

    Khương Nhã cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, thoạt nhìn trắng trẻo, bộ dáng mềm mại dễ ức hiếp, nhưng tâm tư ngược lại rất sâu, trong lòng Khương Nhã cười nhạo một tiếng, thu hồi tầm mắt.

    "Không cần, cám ơn."

    Nghe thấy Khương Nhã nói không cần, Tống Giai có chút nóng nảy, mở miệng nói: "Khương tiểu thư, cô một tiểu cô nương cùng Phó đội trưởng ở chung một lều trại cũng không tốt lắm, cho dù hai người là bạn trai bạn gái, nhưng chưa kết hôn đã ở cùng một chỗ thì không tốt lắm, ở chỗ thôn chúng tôi sẽ bị người ta nói ra nói vào."

    Ừm, cho nên, cô gái này thật sự có lòng tốt như vậy, thật đúng là hiểu ý người nha.


    * * *

    "Không cần, tối nay cô ấy sẽ ở đây." Một giọng đàn ông từ tính trầm thấp vang lên.

    Khương Nhã và Tống Giai nhìn qua, thì ra là Phó Thâm đã trở lại.

    "Phó đại ca!" Tống Giai nhỏ giọng hô một câu.

    Khương Nhã tựa tiếu phi tiêu nhìn Phó Thâm một cái, ồ, vừa rồi còn gọi là Phó đội trưởng, lúc này liền biến thành Phó đại ca, trở mặt thật nhanh.

    Phó Thâm đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Khương Nhã, mím môi mỏng, tiến lên hai bước, ôm bả vai cô, trực tiếp dẫn người vào trong lều trại, buông rèm xuống, che đi tầm mắt muốn nói lại thôi của Tống Giai phía sau hai người.

    Khương Nhã đưa tay chọc chọc bàn tay Phó Thâm ôm trên thắt lưng mình, bắt chước giọng điệu vừa rồi của Tống Giai mở miệng trêu chọc nói: "Phó đại ca!"

    Phó Thâm rũ mắt, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười nhẹ, khàn giọng nói: "Em gọi anh là gì?"

    Trực giác từ trước đến nay của Khương Nhã luôn chuẩn xác nói cho cô biết, bầu không khí này có chút vi diệu, đặc biệt là tầm mắt càng ngày càng nóng rực của Phó Thâm, làm cho Khương Nhã có loại xúc động muốn chạy trốn.

    Không được, không thể sợ, cô lại không sai.

    "Anh cùng người ta có quan hệ gì, kêu Phó đại ca ngọt như vậy, nghe có phải rất êm tai không?" Khương Nhã ra vẻ ghen tuông, ngón trỏ chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh.

    "Không quen." Phó Thâm trả lời hai chữ, về phần có êm tai hay không Phó Thâm không trả lời, ngữ khí của anh dừng lại một lát, đôi môi mỏng khẽ mở ra, tiếp tục mở miệng nói: "Em gọi anh một tiếng Phó ca ca, trong lòng anh liền đẹp rồi."

    Lưu manh, đây chính là trần trụi đùa giỡn lưu manh!

    Quả nhiên, tân thủ biến thành lão tài xế, dày dạn kinh nghiệm, một đoạn thời gian không gặp, ngược lại công lực thâm hậu nha.

    "Phó ca ca.." Ngọt mềm nũng nịu, âm cuối đều run rẩy, bàn tay nhỏ bé của Khương Nhã còn không thành thật vẽ vòng tròn trên ngực Phó Thâm, trêu chọc anh.

    Yết hầu của Phó Thâm nhấp nhô lên xuống, một tiếng gọi Phó ca ca này, không chỉ trong lòng anh nở hoa, hơn nữa còn.. D*c vọng theo đó còn lớn hơn!

    Mẹ kiếp, cô bé này, thiếu thu thập mà!

    Đàn ông không thể tùy tiện trêu chọc, đối với người khác, Phó Thâm không phải là người tùy tiện, gặp được cô, anh đứng lên cũng không phải là chuyện lạ.
     
    Last edited by a moderator: Dec 12, 2023
  7. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jan 18, 2024
  8. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 153: Cô lợi hại như vậy sao có thể là bia đỡ đạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có khả năng, Tô Thiến làm sao có thể chết, lúc này Tô Thiến hẳn là ở trong bộ đội mới đúng, cô cũng không nên xuất hiện vào lúc này, không đúng, không nên là như vậy, rõ ràng không nên như vậy." Sắc mặt Tống Giai trong nháy mắt tái nhợt xuống, nhìn thần sắc chắc chắn của Khương Nhã, Tống Giai biết Khương Nhã không phải nói đùa, Tô Thiến thật sự đã chết.

    Khương Nhã đứng tại chỗ, nhìn Tống Giai như vậy trong lòng đã có suy đoán, người đến từ thế giới khác.

    Tống Giai nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khương Nhã có chút không khống chế được khủng hoảng, tất cả đều thoát ly khỏi phạm vi hiểu biết của cô, kỳ thật Tống Giai là người của một thế giới khác, sau khi chết ngoài ý muốn đi tới thế giới này, mà Tống Giai tới nơi này không bao lâu liền phát hiện đây là một quyển sách hư cấu, mà nam chủ của thế giới này chính là Phó Thâm, thế giới này toàn bộ đều là xoay quanh Phó Thâm, đại bộ phận đều là chuyện liên quan đến Phó Thâm, cùng ngôn tình văn chương khác nhau, quyển sách này từ đầu đến cuối đều không có nữ chủ, chỉ có đông đảo nữ phụ. Mà thân thể nguyên chủ Tống Giai này cũng là một cái nữ phối.

    Lúc đọc tiểu thuyết, Tống Giai vô cùng thích người đàn ông tên Phó Thâm này. Sau khi biết mình xuyên thư, Tống Giai không phải không nghĩ tới việc đến Kinh Thị tìm Phó Thâm, sau đó quan sát nam chủ ở cự ly gần, sau đó nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng kiếp trước Tống Giai chính là một người bình thường, đến đây vẫn là người bình thường, cô không có bản lĩnh khác, không có khả năng lập tức đến Kinh Thị phát triển, Tống Giai không có tiền, cũng không có người quen, đến Kinh Thị sinh ra không quen.

    Cho nên Tống Giai chỉ có thể chờ, dựa theo cốt truyện mà nói, lần này khi lũ lụt xảy ra Phó Thâm sẽ tới, đồng thời Tống Giai cũng sẽ cùng Phó Thâm sinh ra giao tiếp, quả nhiên, hồng thủy đến, hết thảy đều dựa theo cốt truyện mà đi, nhưng đột nhiên có một người phụ nữ xưng là bạn gái của Phó Thâm, Tống Giai đứng ngồi không yên, phải biết biết toàn văn chấm dứt, Phó Thâm cũng không có bạn gái, ngay cả Tô Thiến cô nói lúc trước cũng là bạn gái scandal, Tống Giai biết Phó Thâm chưa bao giờ ở cùng Tô Thiến.

    Đột nhiên xuất hiện một người bạn gái còn chưa tính, nói không chừng chỉ là một nữ phụ mà thôi, nhưng khi nghe nói Tô Thiến chết, Tống Giai liền hoảng hốt, cốt truyện cùng cô biết không giống nhau, đến tột cùng là xảy ra vấn đề gì?

    "Tống tiểu thư, mười chín tuổi, sinh viên đại học, cha mẹ bất ngờ qua đời, trong nhà chỉ có một bà nội. Tôi nói không sai chứ, Tống tiểu thư, tôi thấy kỳ quái, cô hình như chưa từng đến Kinh Thị, cho nên chuyện của Tô Thiến cô làm sao biết được, còn nữa, hình như cô đối với chuyện của Phó Thân cũng rất chú ý?"

    Ánh mắt kia dường như nhìn thấu tất cả làm Tống Giai cảm thấy chột dạ, Tống Giai cảm thấy như bị Khương Nhã nhìn thấu, những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô cũng bị nhìn thấu, không giấu được điều gì.

    "Không, tôi chỉ nghe mọi người nói, cô suy nghĩ nhiều rồi." Tròng mắt Tống Giai chuyển động, bối rối tùy ý tìm cớ nói.

    Khương Nhã lại không ngốc, lời này đuổi theo ngươi liền biết là giả, bất quá Khương Nhã cũng không thèm để ý, cười khẽ một tiếng mở miệng nói: "Nghe nói, vẫn là ít nghe đi, dù sao nghe nói không nhất định là thật."

    Tống Giai không biết chính là, cho dù đây là thế giới của một quyển sách, mà nhân vật nơi này cũng thật sự tồn tại, mỗi người đều là thật, không phải loại búp bê có thể khống chế, bất luận kẻ nào hay mọi thứ đều có thể bởi vì chuyện gì đó mà phát sinh thay đổi. Cũng giống như Tống Giai xuyên sách, bản thân cũng đã rối loạn tình tiết.

    Tống Giai nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Nhã, trong lòng tràn ngập vẻ không cam lòng, nghĩ đến Khương Nhã là bạn gái của Phó Thâm, Tống Giai cũng không cam lòng, dựa vào cái gì là nữ nhân này, không phải chỉ có bộ dạng đẹp một chút, Tống Giai tự nhận không kém Khương Nhã đến đâu.

    "Cô bất quá chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi, trong cốt truyện cô căn bản không xuất hiện, hừ!" Tống Giai vốn là một cô gái bình thường, bị Khương Nhã kích động như vậy, sao có thể khống chế được tính tình, mở miệng ném xuống một câu, sau đó ý thức được mình nói lỡ miệng, Tống Giai hoảng hốt một chút, xoay người bỏ chạy.

    Bia đỡ đạn, cô là bia đỡ đạn à?

    Khương Nhã bị chọc cười, có thấy pháo hôi nào xinh đẹp lại có khí chất như vậy sao, còn nữa, Tống Giai hình như không phải đơn giản xuyên không, hình như còn có chuyện khác.

    Bất quá người đều đã chạy, Khương Nhã nhất thời cũng không thể kéo người trở về, cất bước đi một vòng bốn phía, không thấy Phó Thâm, Khương Nhã liền trở về lều trại bên kia.


    * * *

    Khương Nhã ở trong lều trại đợi nửa tiếng mới nhìn thấy Phó Thâm trở về, Phó Thâm khom lưng tiến vào trong lều nhìn thấy Khương Nhã ngồi trên ghế, đôi môi mỏng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười nhẹ, cất bước đi tới.

    "Làm sao vậy, nhìn em hình như có chuyện gì đó." Phó Thâm đưa tay kéo Khương Nhã từ trên ghế lên, sau đó tự mình ngồi trên ghế, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô để cô ngồi trên đùi anh, cúi đầu, tới gần cô, ngửi thấy được sợi tóc mang theo mùi thơm của cô, Phó hít một hơi thật sâu, tâm tình căng thẳng thả lỏng rất nhiều.

    "Không có việc gì, buổi chiều sẽ trở về sao?" Khương Nhã nằm ở trước ngực Phó Thâm, đưa tay ôm lấy cổ anh, cười khẽ một tiếng hỏi.

    Nghe thấy Khương Nhã nói, phó Thâm mày mày khẽ nhíu lại, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Có thể còn phải chờ một chút, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đang xử lý, phỏng chừng phải ngày mai mới có thể đi."

    "Ừm." Khương Nhã đáp một tiếng, cũng không mở miệng hỏi là chuyện gì, Phó Thâm không nói vậy đại biểu không thể nói, Khương Nhã cũng không cần phải hỏi, bởi vì với tính tình Phó Thâm, cho dù hỏi anh cũng sẽ không nói.

    Ở lại thêm một ngày, cũng không phải tin gì xấu, đôi mắt Khương Nhã híp lại, trong mắt lóe lên ánh sáng.

    Hai người ôm nhau nói chuyện, nhưng cũng không bao lâu lại có người tới tìm Phó Thâm.

    Đỗ Tu chống lại tầm mắt Khương Nhã, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, mở miệng nói: "Chị dâu, thật sự có việc." Hắn thật sự không phải cố ý đến quấy rầy thế giới hai người của người ta, nhưng không có biện pháp, vậy thật sự có chuyện, Phó Thâm không đi không được.

    Phó Thâm xoa xoa sợi tóc mềm mại của Khương Nhã, sủng nịch mở miệng nói: "Đêm nay em tự mình nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai trở về, đêm nay anh không đến xem em được."

    "Ừm, có chuyện anh cứ đi nhanh đi." Cô cũng không phải là một đứa trẻ.

    * * *

    Ánh mắt Tống Giai tan rã ngồi ở đó, bà nội Tống bên cạnh nhìn thấy cháu gái như vậy, có chút kỳ quái sao con bé mới ra ngoài một chuyến lại thành như vậy? Đối với ý nghĩ của cháu gái, bà nội Tống cũng rõ ràng, bất quá Phó đội trưởng người ta đã có đối tượng, còn có thể làm sao bây giờ, cũng không thể chia rẽ người ta, người xưa nói, thà phá mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn nhân, cho dù Phó Thâm cùng bạn gái chưa kết hôn, vậy cũng không thể người thứ ba chen chân vào.

    Điểm mấu chốt không thể phá vỡ, tam quan phải chính trực.

    Bà nội Tống nhìn cháu gái một cái, mở miệng nói: "Giai Giai, con không có việc gì chứ, hai ngày nữa con trở lại trường học phải không, các thầy cô có nói gì không, con đột nhiên xin nghỉ phép trở về, có phải không tốt lắm hay không?"

    Đối với chuyện Tống Giai đột nhiên xin nghỉ phép trở về bà nội Tống cũng hồ nghi, đoạn thời gian trước Tống Giai đột nhiên xin nghỉ phép trở về, còn cố ý chuẩn bị một ít đồ ăn, trước khi hồng thủy đến, còn cố ý mang bà nội Tống đến chỗ cao trốn, tất cả đều không giống trùng hợp, nhưng bà nội Tống cũng không quá tin Tống Giai có cái gì không giống trước, dù sao cháu gái nhà bà chính là một người bình thường.

    "Bà nội, trường học bên kia không có việc gì, đến lúc đó trở về lớp là được." Tống Giai cắn cắn cánh môi, vụng trộm liếc bà nội Tống một cái, mở miệng nói: "Bà nội, bà nói chúng ta đi Kinh Thị bên kia thế nào? Kinh Thị là thủ đô, khẳng định tương đối tốt, chúng ta đi bên kia phát triển.."

    Còn không đợi Tống Giai nói xong, bà nội Tống liền ngắt lời, ngữ khí không tốt quát lớn: "Nói bậy cái gì, đi Kinh Thị làm gì, con định không học đại học sao, đi Kinh Thị chúng ta ở đâu, ăn cái gì cũng không tiêu tiền sao, con đến bên kia có thể làm gì, con nghĩ quá đơn giản, người trẻ tuổi chính là suy nghĩ quá nhiều, ngoan ngoãn đọc sách, chờ tốt nghiệp đại học tìm một công việc, sau đó bà nội chọn cho con một người đàn ông thích hợp, về phần đi Kinh Thị con đừng nghĩ nữa, cái giá phải trả kia so với chúng ta đắt hơn nhiều, thành thành thật thật mà sống, đừng nghĩ đến những thứ lộn xộn kia."

    Vì sao cháu gái muốn đi Kinh Thị, không phải chỉ nhìn Phó đội người ta là người Kinh Thị, Tống lão thái thái sống hơn nửa đời người, không phải bà khinh thường cháu gái nhà mình, mà bà nội Tống thật đúng là không thể trái lòng mà nói cháu gái nhà mình xứng đôi với Phó thâm, người trẻ tuổi này không hiểu, kết hôn a, phải môn đăng hộ đối, cho dù không phải môn đăng hộ đối, vậy cũng phải được nhà trai thích, che chở, sủng ái.

    Tống Giai còn muốn nói gì, bà nội Tống trực tiếp không nghe, dù sao đại học tốt không học mà đi Kinh Thị, bà nội Tống có thể đồng ý liền gặp quỷ?

    Câu thông nửa ngày mà bà nội Tống dầu muối không vào, Tống Giai tức giận trùm chăn kín mít, định ngủ.


    * * *

    Nửa đêm canh ba, bầu trời đêm đen kịt sáng lên mấy ngôi sao, chợt lóe lên.

    Một bóng dáng mảnh khảnh từ trong lều trại đi ra, đi đường cũng không có tiếng động, thân ảnh kia đi theo một hướng nào đó, lặng lẽ đến gần lều trại Tống Giai ở.

    "Thật ra, ngươi không cần đi như vậy, giống như một tên trộm." Một thanh âm từ chủy thủ bên hông Khương Nhã phát ra.

    Sắc mặt Khương Nhã tối sầm lại, may mắn lúc này tất cả mọi người đều ngủ, bằng không có người phát hiện chủy thủ có thể nói chuyện, phỏng chừng Khương Nhã sẽ bị coi là dị chủng.

    "Câm miệng, không nói lời nào không ai coi ngươi là người câm." Khương Nhã nhỏ giọng quát lớn một câu.

    "Ai nha, yên tâm đi, không ai nghe thấy, lúc này đều ngủ, cũng chỉ là ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, bất quá chỉ là một người đến từ thế giới khác mà thôi, thế giới này loại người này cũng không ít, không cần làm ầm ĩ, cũng không phải người ngoài đều khiến ông trời thiên vị, Tống Giai này bất quá chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không cần khẩn trương như vậy." Giao Long chống lại tầm mắt cảnh cáo của Khương Nhã, cố ý hạ thấp giọng nói.

    "Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, chuyện này không tra rõ ràng, trong lòng tôi không thoải mái." Đặc biệt là Tống Giai nói cô là bia đỡ đạn, em gái cô, cô lợi hại như vậy sao có thể là bia đỡ đạn.

    Ai da, không được, càng nghĩ càng nghẹn khuất.

    Khương Nhã rất nhanh đi tới bên ngoài lều trại Tống Giai ở, ngón tay kết ấn, một đạo phù đánh ra ngoài, xuyên thấu qua lều trại biến mất không thấy, đợi một lát Khương Nhã liền nghênh ngang xốc lều trại đi vào.

    Nhưng mà, Khương Nhã không phát hiện ra, cách đó không xa có một thân ảnh thon dài sau khi cô đi vào, đi ra từ một bên đi ra trong bóng tối.

    Phó Thâm nhíu mày kiếm, không tiếp tục tới gần nữa. Anh làm quân nhân, đã huấn luyện phương diện điều tra, nếu không đã sớm bị phát hiện, nhưng Phó Thâm khẳng định, nếu anh tiếp tục tới gần, phỏng chừng đã bị tiểu cô nương phát hiện ra.
     
  9. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 154: Đây là cháu gái nhà cậu à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Thâm là nam chính, Tô Thiến và An Lan là nữ phụ, mà bạn gái chính hiệu của anh là bia đỡ đạn? Đây là loại sách gì, Khương Nhã thần sắc phức tạp nhìn Tống Giai nằm trên giường vẻ mặt mờ mịt, từ trong miệng người khác biết mình là bia đỡ đạn, đây là loại cảm giác gì, ừm, rất khó hình dung.

    Thế nhưng sự tình đã biết, như vậy Khương Nhã cũng càng thêm không lo lắng, người phụ nữ tên Tống Giai này không thông minh, nháo không ra cái gì, nhiều nhất chính là có một chút dã tâm, nhưng mà tâm cơ lại không theo kịp, cho nên chỉ có thể nhảy nhót hai cái, dùng một câu mà nói chính là Tống Giai như vậy Khương Nhã lười phản ứng, nếu đổi lại là người khác, ví dụ như Tống Giai ở trước mặt Tô Thiến nhảy nhót như vậy, phỏng chừng sống không quá hai tập. Thủ đoạn của Tô Thiến so với Khương Nhã ngoan độc hơn nhiều, lúc trước đối phó Khương Nhã chính là từng bộ từng bộ, nếu không phải Tô Thiến muốn động đến người nhà Khương Nhã, giẫm lên điểm mấu chốt của Khương Nhã, Khương Nhã cũng sẽ không hạ độc thủ.

    Nhưng Tống Giai có một đoạn ký ức như vậy cũng rất phiền toái, Khương Nhã nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng tính toán lấy đi ký ức của Tống Giai nguyên bản của thế giới kia, vốn không thông minh, biết Tống Giai có ý định đi Kinh Thị, cá nhân Khương Nhã cho rằng Tống Giai vẫn ngoan ngoãn ở lại nơi này là tốt rồi, vẫn đừng nên đi Kinh Thị làm gì, đương nhiên trong đó cũng có một phần là Khương Nhã không kiên nhẫn chơi với Tống Giai.

    Cất bước tiến lên, Khương Nhã dựa vào Tống Giai đang mở mắt nằm trên giường, lấy ra một đạo phù dán lên trán Tống Giai, chỉ trong nháy mắt, đạo phù hoàng kim chợt lóe, liền chậm rãi biến mất, giống như tiến vào trong đầu Tống Giai, đồng thời, Tống Giai vốn đang mở to hai mắt đã nhắm hai mắt lại, bộ dáng ngủ say.

    Khương Nhã nhìn bà nội Tống trên giường bên cạnh, nhìn mái tóc hoa râm của bà lão, mím môi cuối cùng cũng không làm gì, xoay người rời khỏi lều trại.

    Thân ảnh rất nhanh trở lại lều trại của mình, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, nhìn lều trại trên đỉnh đầu, Khương Nhã cũng không nhắm mắt lại, mà là đợi một lát nghe thấy một tiếng bước chân đi xa, lúc này mới nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhẹ.

    Phó Thâm đi theo phía sau cô Khương Nhã cũng biết, cho dù ngay từ đầu không biết, nhưng khi vào lều trại của Tống Giai, Giao Long liền âm thầm nhắc nhở Khương Nhã, Phó Thâm thế nhưng không lộ diện, Khương Nhã cũng vui vẻ chơi với anh, dù sao cứ như vậy còn tiết kiệm lời giải thích.

    Bên này, Phó Thâm đặt mông ngồi trên mặt đất, cũng không ghét bỏ trên mặt đất bẩn, đưa tay kéo một cọng cỏ từ bên cạnh ngậm trong miệng, trong đầu tất cả đều là chuyện vừa nghe thấy.

    Anh là nhân vật chính của thế giới này, Phó Thâm cũng không cảm thấy thế giới này sẽ xoay quanh anh, dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho dù có một ngày anh không còn, ai biết thế giới này có thể sinh ra một nhân vật chính mới hay không, loại chuyện này vốn là huyền bí, có thể tin cũng có thể không tin, nhưng điều khiến Phó Thâm để ý chính là, trong cốt truyện ban đầu anh lại chưa từng gặp qua cô bé nhà anh, chỉ cần nghĩ đến nếu mình không gặp được Khương Nhã, Phó Thâm liền nhíu chặt mày kiếm, loại ý nghĩ này cho dù là suy nghĩ một chút cũng khiến Phó Thâm rất khó chịu, nếu thế giới của anh không có Khương Nhã vậy thì sẽ thế nào, Phó Thâm quả thực không dám tưởng tượng.

    Phó Thâm không khỏi may mắn, may mắn Khương Nhã xuất hiện.

    Cắn cỏ trong miệng, Phó Thâm suy nghĩ hồi lâu mới đem chuyện này qua đi.

    Dù sao mặc kệ nội dung kịch bản trong miệng Tống Giai như thế nào, anh và Khương Nhã đã ở cùng một chỗ, sự tình vốn đã xảy ra thay đổi, tương lai như thế nào, Phó Thâm không biết, chờ anh và Khương Nhã kết hôn, qua mấy chục năm, đến lúc đó sẽ biết.

    Nói tóm lại, đời này Phó Thâm anh đã định Khương Nhã rồi.

    Ngày hôm sau, các đại binh thu thập đồ đạc, sáng sớm xuất phát rời đi, dân chúng tiễn đưa không ít, xe quân đội màu xanh biếc chở những quân nhân đáng yêu nhất rời khỏi nơi này.

    Bà nội Tống nhìn cháu gái nhà mình, hồ nghi nhìn chằm chằm Tống Giai.

    "Bà ơi, bà nhìn cháu làm gì?"

    "Cháu không có việc gì chứ, nhìn cháu tỉnh lại có vẻ không thích hợp, bà nói với cháu, đi Kinh Thị là chuyện không thể nào, cháu ngoan ngoãn học đại học cho bà, chờ tốt nghiệp tìm được một công việc tốt."

    Tống Giai quả thật không thích hợp, ngày hôm qua la hét muốn đi Kinh Thị, hôm nay Phó Thâm muốn đi, Tống Giai ngược lại một chút động tĩnh cũng không có, không phải khác thường sao.

    "Cháu có thể có chuyện gì, không đi Kinh Thị thì không đi Kinh Thị, vừa lúc trường học của cháu mở lớp, buổi chiều cháu liền đi học." Tống Giai trả lời một câu.

    Từ sáng sớm tỉnh lại Tống Giai liền cảm giác hình như mình đã quên cái gì đó, nhưng lại nhớ không ra rốt cuộc đã quên cái gì. Về phần người đàn ông Phó Thâm này, Tống Giai cũng nhìn thấu, chênh lệch giữa cô và Phó Thâm quá lớn, cho dù có ý nghĩ gì, trước khi tốt nghiệp cũng là không có khả năng.

    Cho nên, Tống Giai vẫn chuẩn bị ngoan ngoãn trở lại trường học, nói không chừng chờ tốt nghiệp đại học, có thể đi Kinh Thị tìm Phó Thâm.


    * * *

    Bên này, đoàn người đi đến nhà ga, Khương Nhã canh giữ hành lý ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong đại sảnh, Phó Thâm cùng những người khác đi mua vé, đợi nửa giờ Phó Thâm trở về, một tay nhấc hành lý của hai người lên, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Khương Nhã, hai người đi về phía cửa soát vé.

    Lúc kiểm tra vé Khương Nhã phát hiện có gì đó không ổn, đây không phải là chuyến xe về Kinh Thị, nhưng Phó Thâm thì không có khả năng mua nhầm vé, đến khi ngồi xuống, tầm mắt Khương Nhã vẫn dừng lại trên mặt Phó Thâm, chỉ chờ anh mở miệng.

    Phó Thâm cất hành lý xong, nhận thấy tầm mắt Khương Nhã, trong nháy mắt nở nụ cười.

    Ngồi xuống bên cạnh Khương Nhã, Phó Thâm xoa xoa đầu cô, sủng nịch mở miệng giải thích: "Lần trước vốn nói là đi đến nhà em bái phỏng, đột nhiên trì hoãn, nơi này cách bên kia không xa, chúng ta thừa dịp cơ hội đi qua một chuyến."

    Gặp cha mẹ.. Ý niệm này hiện lên trong đầu Khương Nhã, nhìn Phó Thâm cố ý thu thập, Khương Nhã lúc này phục hồi tinh thần lại, trách không được buổi sáng cố ý tìm chỗ tắm rửa, còn thay một thân quân phục mới tinh, hóa ra đã sớm có dự mưu nha.

    Nhưng không quá xa?

    Khóe miệng Khương Nhã giật giật, cái gì gọi là không xa, ngồi xe này cũng phải hơn nửa ngày, còn không xa?

    Chẳng qua, vé đều đã mua, Khương Nhã còn có thể nói cái gì, cũng không thể thật sự để Phó Thâm làm việc vô ích đi, Phó Thâm cũng không phải không thấy được ánh sáng, mang về hẳn là không có việc gì chứ?

    Nghĩ đến tính tình Dương Quý Mai, Khương Nhã có chút sợ, quên đi chết sớm sớm siêu sinh.

    Đây là xe lửa, người rất nhiều, lúc Phó Thâm mua vé không có vé giường nằm liền chọn ghế cứng, chỗ trống đối diện hai người rất nhanh đã có người, là hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên người hai người đàn ông mặc quần áo cũ nát, sau khi ngồi xuống hướng Phó Thâm cùng Khương Nhã lộ ra một nụ cười thật thà, xem như chào hỏi.

    Khương Nhã và Phó Thâm cũng trả lại một nụ cười, chờ xe lửa khởi động, Khương Nhã tựa vào vai Phó Thâm ngủ, nửa đêm hôm qua lẻn ra ngoài, lúc này Khương Nhã thật mệt mỏi.

    Phó Thâm thấy Khương Nhã che môi lại ngáp một cái, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, đưa tay ôm bả vai Khương Nhã, mở miệng nói: "Mệt mỏi thì ngủ một lát đi."

    Khương Nhã ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Phó Thâm, nhắm mắt lại.

    Hai người đàn ông đối diện thấy Phó Thâm ôm Khương Nhã vào trong ngực, trong đó một người thành thật nặn ra một nụ cười, một đường này rất nhàm chán, liền mở miệng nói: "Đại huynh đệ, đây là cháu gái nhà cậu à, bộ dạng thật xinh đẹp, so với cô nương trong thôn chúng tôi trắng hơn nhiều."

    "Phốc xuy.." Khương Nhã tựa vào trong ngực Phó Thâm nghe thấy một câu nói này của người đàn ông này không nhịn được cười ra tiếng, mở mắt ra, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đen thui của Phó Thâm, trong mắt hiện lên một tia tà ác, giòn giã mở miệng nói: "Thúc thúc?"

    Phó Thâm nghe một tiếng "thúc thúc" này sắc mặt càng tối, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, mở miệng nói: "Đây là đối tượng của tôi."

    Đại thúc đối diện nghẹn lại, thoáng cái nhiệt tình tán gẫu đã hết, hắn xấu hổ cười một tiếng, rụt cổ, luôn cảm giác người đàn ông mặc quân phục này hình như tức giận, thế nhưng, tiểu cô nương này cùng quân nhân thoạt nhìn tuổi tác cũng kém hơn nhiều, bằng không hắn cũng sẽ không cho rằng là cháu gái người ta, một người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, một tiểu cô nương mười mấy tuổi thủy linh linh, cho nên hắn cũng không nghĩ đến phương diện đối tượng kia.

    Để giảm bớt xấu hổ, người đàn ông chống lại tầm mắt của Phó Thâm mở miệng nói: "Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?"

    Phó Thâm cảm thấy người đàn ông này có chút đặc biệt không vừa mắt, không đề cập đến tuổi của anh sẽ chết sao?

    Khương Nhã ở một bên yên lặng biểu thị, đại thúc này thật đúng là hết chuyện để nói, Phó Thâm để ý cái gì, đại thúc còn hết lần này tới lần khác chọc vào chỗ đau kia.

    Đồng bạn bên cạnh người đàn ông phát hiện không khí xấu hổ, đồng bạn liền kéo người đàn ông mở miệng giảm bớt bầu không khí nói: "Đừng để ý, huynh đệ này của tôi chính là miệng không biết nói, đại huynh đệ cậu cùng người yêu định đi đâu vậy?"

    "Cùng người yêu của tôi về nhà." Sắc mặt Phó Thâm tốt hơn một chút.

    "Lần đầu tiên tới cửa đi, tục ngữ có câu, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, đại huynh đệ cậu đừng khẩn trương, cậu cùng tiểu cô nương vừa nhìn liền thấy có tướng phu thê, cậu làm lính trong bộ đội, đầu năm nay làm lính vinh quang nhất, có một con rể quân nhân, người trong nhà của người yêu cậu khẳng định rất vui vẻ." Đồng bạn mở miệng khen ngợi.

    Nghe những lời khen ngợi này, trong lòng Phó Thâm thoải mái, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn.

    Khương Nhã nghe giọng nói từ tính của Phó Thâm, dần dần tựa vào trên người anh ngủ thiếp đi.


    * * *

    Một giấc ngủ này ngủ gần một giờ, vẫn là bởi vì ngồi ngủ không thoải mái Khương Nhã mới tỉnh lại, nhận thấy khương Nhã tựa vào trong ngực mình tỉnh lại, Phó Thâm nghiêng đầu nhìn qua, mở miệng nói: "Tỉnh, em đói không, trong túi có bánh mì, anh lấy cho em."

    "Có chút." Khương Nhã ngồi thẳng người, giơ tay nhéo nhéo gáy có chút đau nhức, sau đó nhìn về phía Phó Thâm, mở miệng nói: "Anh khó chịu không?"

    Khương Nhã tuy rằng ngủ, cũng không phải thật sự không có cảm giác, Phó Thâm từ sau khi cô ngủ cũng không thay đổi động tác chút nào, một giờ này khẳng định không thoải mái, phỏng chừng cánh tay đều tê dại.

    Phó Thâm ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt Khương Nhã, trong nháy mắt hiểu được cô hỏi cái gì, nhếch môi cười: "Không khó chịu."

    Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, một chút cũng không khó chịu.

    Sau khi đứng dậy lấy bánh mì cho Khương Nhã, Phó Thâm còn cầm ly đi lấy một ly nước đưa cho cô, sau đó mới một lần nữa ngồi trở lại vị trí bên cạnh Khương Nhã.

    Hai người đàn ông đối diện nhìn thấy Phó Thâm sủng vợ, đều nhịn không được nhìn thêm hai lần, nếu không nói tiểu cô nương nũng nịu người ta đồng ý cùng đối tượng làm lính, liền làm lính yêu thương, phỏng chừng cũng đáng giá.

    Đôi mắt Khương Nhã cong cong, cười đem bánh mì trong tay xé ra, sau đó liền lấy nước ăn một ít.

    Tiểu cô nương ngoan ngoãn ăn bánh mì, tầm mắt Phó Thâm vẫn chú ý đến cô, Khương Nhã vừa uống xong Phó Thâm liền nhận lấy ly, đứng dậy đi rửa.

    "Em gái, người đàn ông này của cô thực sự đau lòng cô." Người đàn ông mỉm cười và nói một câu.

    "Ừm, chỉ muốn anh ấy thương tôi." Khương Nhã cười tủm tỉm trả lời, đứng dậy đi theo tới chỗ Phó Thâm.

    Nhìn người đàn ông đưa lưng về phía mình rửa ly, trong lòng Khương Nhã ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc trong lòng sắp tràn ra, tiến lên một bước, vươn ngón trỏ trắng nõn chọc chọc vào thắt lưng người đàn ông.

    "Thúc thúc!"

    Một tiếng "thúc thúc" mềm mại này của tiểu cô nương làm cho Phó Thâm trong nháy mắt cả người cứng đờ, đặc biệt là bàn tay nhỏ bé không thành thật của tiểu cô nương còn chậm rãi vuốt ve phía trước.

    "Thành thật một chút, đừng trêu chọc anh, bằng không sẽ thu thập em!" Giọng nói khàn khàn vang lên.

    "Làm sao để thu thập nha?"

    Âm cuối chữ "Nha" uyển chuyển mềm mại, Phó Thâm thoáng cái bị trêu chọc.

    "Ừm, đừng náo loạn!"

    Nghe thấy người đàn ông gợi cảm kia rên lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng của Khương Nhã gợi lên một tia cong.

    Bỗng dưng, Khương Nhã thoáng cái thu tay lại, nghiêm trang mở miệng nói: "Em đi lên trước nha, anh.." Nhìn lướt qua bộ vị ba tấc dưới rốn người đàn ông, cô thản nhiên xoay người chuồn đi.

    Cả người Phó Thâm bốc hỏa, nhìn bóng lưng thướt tha của tiểu cô nương, cắn răng.

    Sớm muộn gì cũng thu thập em, có bản lĩnh xuống xe lửa em cũng kiên cường như vậy đi..
     
    Last edited by a moderator: Dec 13, 2023
  10. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Thần côn quân tẩu

    Chương 155: Em vợ lên tiếng quả thực chính là thần trợ công

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi ra khỏi nhà ga, Phó Thâm xách hành lý của hai người, một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Nhã chỉ sợ quá nhiều người chen chúc, hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà ga, bắt xe về phía nhà Khương Nhã.

    Khương gia, Dương Quý Mai đang ở trong phòng bếp chặt xương sườn, phát ra tiếng vang bang bang, Khương Hán Thanh Sinh ngồi trên sô pha trong phòng khách nghe tiếng động trong phòng bếp, nhíu mày hướng phòng bếp kéo cổ họng hô một câu: "Này, bà không thể nhỏ một chút sao, cứ bang bang, đợi lát nữa hàng xóm sẽ nói."

    Nghe khương Hán Sinh nói, Dương Quý Mai không khách khí dỗi trở về, mở miệng nói: "Ông còn nói, không nhìn thấy tôi bận rộn sao, xương sườn này không dùng sức chặt đứt kiểu gì, lại nói, lát nữa người tới tôi cũng chặt như thường, tôi lại không làm sai."

    Khương Hán Sinh nhíu mày, đứng dậy cất bước đi về phía phòng bếp, đến phòng bếp nhìn hai cây sườn còn chưa chặt trên bàn, trực tiếp tiến lên động thủ tiếp nhận con dao trong tay Dương Quý Mai, mở miệng nói: "Được rồi, tôi đến đây, bà nghỉ đi."

    Dương Quý Mai nhìn động tác của Khương Hán Sinh, lui ra sau hai bước, cười mở miệng nói: "Ông làm được không, đừng làm bẩn quần áo, bằng không lát nữa vẫn là tôi giặt."

    "Bà thật là lão bà tử càng ngày càng dong dài, được rồi được rồi, gì chứ chặt sườn tôi vẫn biết."

    Khương Hán Sinh vừa dứt lời, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khương Hán Sinh liền mở miệng nói: "Có người gõ cửa, đi xem có phải là người phụ nữ bên cạnh hay không, nếu phải bà cũng đừng ầm ĩ, chỉ cần nói ít hai câu là được."

    Mới một đoạn thời gian trước, phòng bên cạnh đổi người ở, một đôi nam nữ khoảng ba mươi tuổi vào ở, không có con, tính tình người phụ nữ kia cũng không phải dễ ở chung, cái miệng này cũng nát thích nói chuyện phiếm của người ta, mấy ngày trước còn bị Dương Quý Mai bắt gặp người phụ nữ kia nói Dương Quý Mai lớn lên ngũ đại tam thô, lúc ấy Dương Quý Mai thoáng cái liền nổ tung, trực tiếp mắng một trận, hai người liền cãi nhau, từ ngày đó trở đi, người phụ nữ cách vách bắt được cơ hội liền chỉ cây dâu mắng cây hòe.

    Dương Quý Mai cũng nghĩ có thể là bà nương miệng vụn ở cách vách, sắc mặt lập tức không tốt, tháo tạp dề trên người ném sang một bên, liền đi về phía cửa lớn bên kia, vừa đi còn vừa hô: "Tới đây, đừng gõ nữa, tôi nghe được, lỗ tai lại không điếc."


    * * *

    Dương Quý Mai kéo khóa cửa sắt ra, đợi sau khi nhìn thấy Khương Nhã ngoài cửa, sắc mặt Dương Quý Mai lập tức thay đổi, cười giống như đóa hoa, đánh giá khuê nữ trong chốc lát, mở miệng nói: "Khương Nhã, sao đột nhiên trở về, cũng không gọi điện thoại trước, để cho ba con lái xe đi đón, mau mau, vào trong phòng.." Nói đến một nửa, Dương Quý Mai lúc này mới phát hiện đại nam nhân đứng bên cạnh Khương Nhã, đối diện với tầm mắt Phó Thâm, nụ cười trên mặt Dương Quý Mai cứng đờ một chút, mở miệng nói: "Khương Nhã, vị này là.."

    Còn không đợi Khương Nhã trả lời, Phó Thâm liền chủ động tự giới thiệu: "Con chào thím, con là Phó Thâm là một quân nhân." Về phần tuổi tác gì đó, Phó Thâm cẩn thận bỏ qua.

    Dương Quý Mai nghe Phó Thâm nói trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, tầm mắt vừa chuyển nhìn về phía khuê nữ nhà mình.

    Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dương Quý Mai dùng ánh mắt hỏi.

    Khương Nhã nghiêng đầu nhìn Phó Thâm bên cạnh mình, cười khẽ một tiếng, giữ chặt tay Dương Quý Mai, mở miệng nói: "Mẹ, vào nhà nói đi."

    "Được, vào nhà nói." Dương Quý Mai lôi kéo Khương Nhã vào cửa, Phó Thâm đi theo phía sau.

    Vào trong phòng, nghe thấy động tĩnh, Khương Hán Sinh trong phòng bếp cũng không quay đầu lại mở miệng nói: "Như thế nào, không có cãi nhau chứ?"

    "Cãi nhau cái gì mà cãi nhau, khuê nữ ông về nè, ông mau đi ra." Lúc Dương Quý Mai nói chuyện tầm mắt đặt luôn ở trên người Phó Thâm, thế nào cũng cảm giác khuê nữ mang theo một người đàn ông trở về có chút không thích hợp.

    Khương Hán Sinh nghe thấy khuê nữ trở về, lập tức dừng công việc trong tay, rửa tay đi ra, thấy Phó Thâm ngồi trong phòng khách, bước chân Khương Hán Sinh thoáng dừng lại một chút, một lát sau mới đi tới, ngồi trên sô pha.

    Bầu không khí có chút quỷ dị, Dương Quý Mai không nói một lời nhìn chằm chằm Phó Thâm.

    Khương Nhã thấy thế, hắng giọng, mở miệng nói: "Mẹ, đây là bạn trai con, Phó Thâm."

    Bạn trai, Dương Quý không bình tĩnh, chủ yếu là Phó Thâm tuổi thoạt nhìn không nhỏ, hơn nữa khuê nữ đột nhiên mang theo bạn trai trở về, cái này cũng quá đột ngột, Dương Quý Mai vững vàng, sắc mặt cứng ngắc, hướng Khương Nhã mở miệng: "Con cùng mẹ nói chuyện chút."

    Nói xong, Dương Quý Mai liền đứng dậy đi vào phòng, Khương Nhã nghiêng đầu nhìn Phó Thâm một cái, thấy Phó Thâm bên cạnh gật gật đầu, lúc này mới đứng dậy đi theo, Dương Quý Mai âm thầm chú ý tới động tác của Khương Nhã, sắc mặt càng khó nhìn hơn, quả nhiên là khuê nữ hướng ngoại, còn chưa gả ra ngoài, đã bắt đầu che chở.

    Dương Quý Mai và Khương Nhã vào phòng, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người Phó Thâm, Khương Hán Sinh, Khương Hán Sinh hắng giọng, mở miệng nói: "Tới đây sao không gọi điện thoại trước nói một tiếng?"

    "Chưa kịp." Phó Thâm cười trả lời một câu, đối với người khác Phó Thâm có thể nghiêm mặt, đối với nhạc phụ tương lai Phó Thâm cũng không dám, còn muốn cưới khuê nữ người ta, phải hầu hạ tốt.

    Khương Hán Sinh hỏi một ít tình hình gần đây của Phó Thâm, cũng không có gì để nói, liền trực tiếp lấy bàn cờ ra, bảo Phó Thâm cùng chơi hai ván.

    Trong phòng, Khương Nhã đóng cửa lại, nhìn Dương Quý Mai mặt đen, tiến lên hai bước, dỗ dành: "Mẹ, mẹ mất hứng rồi sao?"

    "Mất hứng cái gì a, con khi nào thì có đối tượng, còn nữa, con im hơi lặng tiếng liền dẫn người về nhà, con đây là nhận định ồi sao, người đàn ông này thoạt nhìn so với con hơi lớn tuổi rồi, con phải suy nghĩ rõ ràng, gia đình đối phương làm gì, trong nhà có người nào, còn nữa, con biết bao nhiêu về hắn?" Dương Quý Mai lải nhải hỏi một đống lớn, người làm mẹ luôn như vậy, lo lắng khuê nữ nhà mình bị lừa gạt.

    Khương Nhã không kiên nhẫn, kéo Dương Quý Mai ngồi ở mép giường, mở miệng nói: "Mẹ, con là con gái mẹ, tính tình con là gì mẹ còn không biết sao, con sao có thể đánh trận chưa chuẩn bị, đối với đồng chí Phó Thâm khẳng định đã hiểu biết sâu sắc mới dám mang về nhà cho mẹ nhìn nha, Phó Thâm là người Kinh Thị, con cũng đã gặp người trong nhà anh ấy, ba mẹ anh ấy, còn có ông bà nội của anh ấy đều không ở cùng một chỗ, hơn nữa người nhà bọn họ đều rất tốt, lần trước tết còn nói chờ con tốt nghiệp đại học có thể lớn hơn một chút. Lần này dẫn Phó Thâm trở về cũng chỉ muốn định ra chuyện này, đính hôn trước. Đều nói người lớn tuổi sẽ thương người, hơn nữa, cũng không lớn hơn con bao nhiêu."

    "Nói không phải nói như vậy, lớn quá nhiều cũng không tốt, người trẻ tuổi các con không phải nói tuổi tác chênh lệch quá nhiều, có cái câu gì.. gì đó?" - Dương Quý Mai mở miệng nói, sau đó đột nhiên cảm thấy lời Khương Nhã nói có cái gì không đúng, cái gì gọi là người trong nhà cậu ta đều rất tốt?

    "Con đã gặp gia đình cậu ta? Trời ơi, con, nha đầu chết tiệt này, cậu ta còn chưa đến nhà chúng ta, con lại hấp tấp chạy tới nhà người ta, ngươi có thể rụt rè một chút hay không, con từ nhỏ đã chủ ý lớn, chuyện này mà con cũng dám làm bậy, con muốn làm mẹ tức chết sao?" Dương Quý Mai một tay che ngực, tay kia hướng cánh tay Khương Nhã bóp hai cái, hiển nhiên tức giận không nhẹ, bằng không cũng sẽ không động thủ bóp Khương Nhã.

    "Tê, đau." Khương Nhã giả vờ kêu đau.

    Dương Quý Mai trợn trắng mắt, con còn giả vờ, tiếp tục giả vờ, Dương Quý Mai dùng bao nhiêu khí lực bà còn không biết?

    Khương Nhã bị vạch trần, mặt dày nở nụ cười một tiếng, giải thích: "Mẹ, con là người không rụt rè như vậy sao, con cùng người nhà Phó Thâm gặp mặt là có nguyên nhân, tạm thời cũng không rõ ràng, nhưng mẹ, con tuyệt đối không có đuổi tới, ngài liền yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi nha."

    "Thật không?" Dương Quý Mai nghi ngờ.

    "Thật, con cam đoan."

    Dương Quý Mai bớt tức giận một chút, mở miệng nói: "Được rồi, đi ra ngoài đi, mẹ còn phải xem người này thế nào, nếu không đáng tin cậy con sớm cắt đứt cho mẹ."

    "Mẹ, anh ấy làm lính, quân nhân, tám chín phần mười là đáng tin cậy."

    Nghe khương Nhã nói, Dương Quý Mai lúc này mới nhớ tới, vừa rồi Phó Thâm giới thiệu nói mình là quân nhân, đối với chức nghiệp quân nhân Dương Quý Mai cũng rất có hảo cảm, cho nên chức nghiệp quân nhân gián tiếp tăng điểm cho Phó Thâm.


    * * *

    Hai mẹ con đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng khách đang chơi cờ, nghe thấy tiếng bước chân, Phó Thâm ngước mắt, nhìn về phía Khương Nhã.

    Nhận thấy bộ dáng khẩn trương của Phó Thâm, Khương Nhã chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một nụ cười.

    Thì ra anh cũng sẽ có lúc khẩn trương nha, điều này ngược lại làm cho trong lòng Khương Nhã thật ngọt ngào, khẩn trương đại biểu quan tâm thái độ người nhà cô, cũng đại biểu cho anh coi trọng cô.

    Dương Quý Mai ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Hán Sinh, tầm mắt nhìn chằm chằm Phó Thâm, mở miệng nói: "Lát nữa ở nhà ăn cơm đi, cơm nước xong để Khương Nhã đưa cậu về khách sạn."

    Trong lòng Phó Thâm lộp bộp một chút, đi khách sạn, điều này đại biểu không thể ở lại Khương gia sao, mẹ vợ hình như đối với anh không quá hài lòng?

    Chuyện này cũng không tốt lắm, cùng Khương Hán sinh chơi hai ván cờ, Phó Thâm chủ động yêu cầu vào phòng bếp hỗ trợ, Dương Quý Mai cự tuyệt hai lần, nhưng Phó Thâm kiên trì, Dương Quý Mai cũng muốn nhìn cách làm người của Phó Thâm, liền không cự tuyệt nữa.

    Nhìn Phó Thâm lưu loát cắt rau, đao công kia cho dù là Dương Quý Mai cũng không có biện pháp trái ý nói không tốt, thậm chí nhìn động tác thuần thục của Phó Thâm quả thực so với bà còn tốt hơn một chút, nghĩ đến Khương Nhã đối với chuyện trong phòng bếp không được, hạng mục trù nghệ này lại tăng điểm cho Phó Thâm.

    Một bàn thức ăn có hơn phân nửa là Phó Thâm làm, sắc mặt Dương Quý Mai tốt hơn rất nhiều, ngay cả Khương Hán Sinh cũng không nghĩ tới Phó Thâm còn có thể xuống bếp. Khương Hán Sinh biết trong nhà Phó Thâm không phải người bình thường, lại có thể làm như vậy để bọn họ vui lòng nguyên nhân cũng là bởi vì Khương Nhã, nhưng có thể vì Khương Nhã làm được một bước này, trong lòng Khương Hán Sinh đã không phản đối Phó Thâm làm con rể ông.

    Rầm một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, bóng dáng Khương Tùng xuất hiện ngoài cửa, thấy Khương Nhã trở về, trong nhà còn có thêm một người đàn ông xa lạ, tầm mắt Khương Tùng dừng trên người Phó Thâm, luôn cảm thấy có chút quen mặt, liền nhìn thêm vài lần.

    "Nhìn cái gì mà nhìn, mau tiến vào ăn cơm." Dương Quý Mai nói Khương Tùng một câu.

    Tất cả mọi người ngồi xuống, Khương Tùng thấy Phó Thâm ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã, trong đầu trong nháy mắt linh quang chợt lóe.

    Thì ra là anh rể nha.

    "Mẹ, chị con vừa trở về mẹ liền làm nhiều món ăn như vậy, bình thường toàn cho con ăn bắp cải, con sắp thành hòa thượng luôn rồi, chị chính là con ruột của mẹ, con cũng phải hoài nghi con có phải là con ruột hay không." Khương Tùng nói đùa oán giận.

    "Ăn cơm cũng không chặn được miệng anh?" Dương Quý Mai trừng mắt nhìn Khương Tùng một cái, nếu như không phải có khách Dương Quý Mai liền ra tay thu thập Khương Tùng, vụng trộm liếc Phó Thâm một cái, Dương Quý Mai tiếp tục mở miệng nói: "Đồ ăn có phải mẹ làm hay không, anh ăn không ra sao?"

    Khương Tùng ăn một miếng, suy nghĩ một chút, món ăn kia quả thật không giống tay nghề của mẹ cậu, ăn thật ngon, trong phòng này chỉ có mấy người bọn họ, không phải mẹ cậu Dương Quý Mai, trù nghệ của chị hai Khương Nhã Khương Tùng đã lĩnh giáo qua, không có trình độ này, về phần ba cậu Khương Hán Sinh, không cần nghĩa, trù nghệ của Khương Hán Sinh Khương Tùng cũng biết.

    Như vậy, chỉ còn lại một người.

    Khương Tùng không chút nghĩ ngợi mở miệng khen ngợi nói: "Thì ra là anh rể, thật lợi hại!"

    Anh rể.. Nghe thấy hai chữ này, khóe miệng Dương Quý Mai giật giật, đứa con trai ngốc nghếch này, không biết nói chuyện không ai coi nó là người câm!

    "Nói bậy cái gfi, gọi Phó tiên sinh là tốt rồi." Dương Quý Mai hắng giọng, trừng mắt nhìn Khương Tùng một cái.

    Đôi môi mỏng của Phó Thâm nhếch lên, hai chữ anh rể này, nghe qua trộm thoải mái.

    Kiềm chế không nên cười quá rõ ràng, ra vẻ đứng đắn thẳng lưng.

    Ngẩng đầu nhìn Khương Tùng: Cậu nhóc, ánh mắt không tệ.

    Khương Tùng trả lời một ánh mắt: Không cần khách khí, đều là người một nhà.

    Trong mắt Phó Thâm hiện lên ý cười, em vợ lên tiếng, quả thực chính là thần trợ công, so với đồng đội heo như Kiều Thuận Nghĩa tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

    Giờ phút này, Kiều Thuận Nghĩa ở Kinh Thị xa xôi vô tội nằm không cũng dính đạn.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...