Bài viết: 65 

Thần côn quân tẩu
Chương 116: Phó ca à, ngài có thể rụt rè một chút được không?
Chương 116: Phó ca à, ngài có thể rụt rè một chút được không?
"Phó Thâm, cậu nói ai là tăm nhỏ, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, cậu đừng ép tôi, đợi lát nữa tôi lại nói chuyện với cậu, tôi nhận điện thoại đã." Kiều Thuận Nghĩa nói xong nhìn điện thoại di động một cái, đập vào mắt là một dãy số xa lạ, bất quá nhìn mấy con số phía trước là số địa phương.
"A lô, tôi là Kiều Thuận Nghĩa." Kiều Thuận Nghĩa mở miệng nói.
"Kiều đại ca, tôi là Khương Nhã."
Một giọng nữ vang lên, mang theo một chút nhẹ nhàng đặc trưng của cô gái, xuyên qua điện thoại di động truyền đến trong tai Kiều Thuận Nghĩa, nghe thấy tiếng này, Kiều Thuận Nghĩa trong nháy mắt liền bị đau sốc hông, kịch liệt ho khan, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đôi mắt mở to, đợi tiếng ho khan dừng lại, Kiều Thuận Nghĩa mới cầm lấy điện thoại di động đặt ở trước mắt nhìn thoáng qua, xác định là số địa phương.
Cho nên, Khương Nhã về Kinh Thị?
"Cái kia, cô trở về Kinh Thị sao?" Kiều Thuận Nghĩa mở miệng nói, trong lòng thì âm thầm kỳ quái Khương Nhã tại sao đột nhiên lại trở về, bây giờ đều sắp qua năm mới, Khương Nhã đột nhiên trở về Kinh Thị, không phải là.. cô phát hiện được cái gì chứ?
Nghĩ đến đây Kiều Thuận Nghĩa thăm dò lại mở miệng nói: "Khương Nhã, cô trở về có chuyện gì à?"
"Kiều đại ca, bây giờ tôi đang ở sân bay, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?"
"Có thể, cô chờ tôi ở sân bay, không được chạy xung quanh nha, đặc biệt là không nói chuyện với người lạ, thời điểm này kẻ lừa đảo có rất nhiều, cô phải để ý đó, chờ chút tôi đi qua liền."
Sắp qua năm mới, kẻ lừa đảo bắt cóc cái gì đó đặc biệt nhiều, Kiều Thuận Nghĩa cũng biết Khương Nhã có bản lĩnh, nhưng mà Khương Nhã dù sao cũng là một nữ hài tử mười mấy tuổi, dù lợi hại hơn nữa cũng có lúc khó lòng phòng bị, những kẻ buôn người đó vì lừa gạt tiểu cô nương đã sử dụng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có đôi khi càng là trắng trợn bắt người đi ở trước mắt bao người.
Kiều Thuận Nghĩa dặn dò vài câu, liền nghe thấy toilet truyền đến tiếng nước, vội vàng cúp điện thoại.
Cửa toilet vừa mở ra, Phó Thâm tựa vào tường toilet, một bên phần đùi bị băng bó, bởi vì vết thương trên đùi và ngực, Phó Thâm không có biện pháp mặc quần, trên người chỉ mặc một chiếc áo, một đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc lộ ra bên ngoài.
"Chậc chậc chậc chậc, Phó Thâm, đến đây tôi đỡ cậu về giường nằm, nhìn bộ dáng này của cậu quả thực cay mắt." Kiều Thuận Nghĩa tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hâm mộ ghen tị hận, mình tốt xấu gì cũng kiên trì đến phòng tập thể hình mỗi tuần, kết quả dáng người của mình lại kém Phó Thâm làm lính.
Phó Thâm mặc cho Kiều Thuận Nghĩa đỡ một lần nữa nằm trở lại giường bệnh, kéo chăn bên cạnh che thân thể mình.
"Vừa rồi không phải cậu nghe điện thoại sao, nếu cậu có việc bận thì đi trước đi, bên tôi tự mình cũng được, đúng rồi, việc này của tôi cậu không nói cho người nhà tôi biết chứ?" Phó Thâm lo lắng hỏi một câu.
Việc Phó Thâm bị thương cố ý để cấp trên tạm thời phong tỏa tin tức, vả lại lúc bệnh viện thông báo cho người nhà, Phó Thâm không chút suy nghĩ liền để cho Kiều Thuận Nghĩa tới đây, sở dĩ không thông báo cho người nhà ngoại trừ không muốn để cho người nhà lo lắng ra, Phó Thâm suy đoán ngoại trừ ông nội, bà nội phỏng chừng cũng không có ai tới đây, ba mẹ anh bận rộn, nào có thời gian cả ngày tới đây trông chừng anh? Ông nội, bà nội tuổi đã lớn, để cho ông bà đến trông anh thân thể phỏng chừng không chịu nổi.
"Tôi làm việc cậu yên tâm đi, ông nội, bà nội không biết chuyện này." Kiều Thuận Nghĩa vì để cho lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin cậy, còn đưa tay vỗ vỗ ngực.
Phó Thâm nhàn nhạt liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, đừng nói, thật đúng là Kiều Thuận Nghĩa làm việc không để cho anh yên tâm, đây chính là người không đáng tin cậy, lần trước nhờ hắn chiếu cố Khương Nhã một chút, kết quả mọi người đều chạy tới mộ huyệt núi sâu rừng già, bên này Kiều Thuận Nghĩa thế nhưng không biết.
"Được rồi, cậu có việc thì cứ đi đi." Phó Thâm nói xong đưa tay cầm tờ báo bên cạnh lên đọc.
Nhưng mà Kiều Thuận Nghĩa lại không lập tức rời đi, khóe miệng giật giật muốn nói điều gì đó, muốn nói lại dừng lại một hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng.
Khóe mắt thoáng nhìn vẻ rối rắm của Kiều Thuận Nghĩa, Phó Thâm trầm giọng mở miệng nói: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, một đại nam nhân ấp a ấp úng còn ra thể thống gì?"
Nói chuyện khó nghe như vậy, độc thân đáng đời cậu!
"Khụ khụ, quên đi, vẫn là chờ tôi trở về rồi nói sau." Lời nói đến bên miệng Kiều Thuận Nghĩa bị Phó Thâm nghẹn trở về, nhìn Phó Thâm đang nằm trên giường bệnh, Kiều Thuận Nghĩa lo lắng mở miệng nói: "Tôi đi ra ngoài một lát không sao chứ, hay là tôi gọi y tá tới đây.."
Phó Thâm giơ tay cắt ngang lời Kiều Thuận Nghĩa, không kiên nhẫn liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, mở miệng nói: "Nói không có việc gì thì không có việc, gọi y tá làm gì, một đại lão gia như tôi còn có thể bị gì được, không phải chỉ bị thương thôi sao, cũng không phải thật tàn phế.."
"Được rồi, tôi đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền trở về."
"Lăn đi." Phó Thâm không thèm để ý khoát tay áo.
Kiều Thuận Nghĩa bĩu môi, ở trong lòng thầm nghĩ, nếu Phó Thâm biết mình đi ra ngoài vì chuyện gì phỏng chừng sẽ không bình tĩnh như vậy, hừ hừ!
Rời khỏi bệnh viện, Kiều Thuận Nghĩa lái xe về phía sân bay mà Khương Nhã vừa nói qua điện thoại, sắp qua năm mới, so với trước kia Bắc Kinh có vẻ yên tĩnh không ít, cũng đúng, người từ nơi khác đến bên này làm việc đều về nhà ăn tết, phần lớn ở lại đều là người địa phương, nên sẽ yên tĩnh hơn nhiều.
Đến sân bay, Kiều Thuận Nghĩa trực tiếp dừng xe ở gần sân bay sau đó xuống xe tìm người, đi tới đại sảnh sân bay, Kiều Thuận Nghĩa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khương Nhã, không phải ánh mắt của hắn tốt, quả thực là Khương Nhã quá khiến người ta chú ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương xinh đẹp thoạt nhìn tựa như hoa đào, phấn nộn non nớt, run rẩy, mê người đến cực điểm.
Làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn thấy chính là Khương Nhã một thân áo lông màu đỏ tươi, toàn bộ đại sảnh sân bay một mình tiểu nha đầu mặc một thân đỏ tươi, đặc biệt nổi bật.
Sau khi Kiều Thuận Nghĩa tiến vào, Khương Nhã trước tiên liền phát hiện, xách hành lý của mình đi về phía Kiều Thuận Nghĩa.
"Kiều đại ca, hôm nay phiền toái anh rồi."
"Không có việc gì, đồ đạc để tôi xách, xe của tôi ở ngay bên ngoài, chúng ta đi thôi." Kiều Thuận Nghĩa nói xong liền đưa tay cầm lấy túi xách không lớn trong tay Khương Nhã.
"Đúng rồi, bạn học Tiểu Khương sao đột nhiên cô lại trở về Kinh Thị, có phải có chuyện gì không?" Kiều Thuận Nghĩa mở miệng hỏi.
"Ừm, có chút việc." Khương Nhã cười nhạt trả lời một câu.
"Chuyện gì, nếu cần hỗ trợ cô cứ nói."
"Ừm, cám ơn, có nhu cầu tôi sẽ mở miệng, hôm nay thật đúng là phiền Kiều đại ca."
"Này, nói cái gì khách khí."
Chỉ cần nhìn sự quan tâm hiếm hoi của Phó Thâm đối với tiểu cô nương, mọi người sớm muộn gì cũng đều là người một nhà a.
Hai người đi ra đại sảnh sân bay vừa đi vừa nói chuyện, đến chỗ đỗ xe, Kiều Thuận Nghĩa đặt hành lý ở ghế sau, để Khương Nhã cũng thuận tiện ngồi ở phía sau. Sau đó Kiều Thuận Nghĩa mới mở cửa ghế lái ngồi vào, quay đầu nhìn khương Nhã ở hàng ghế sau.
"Bạn học Tiểu Khương, tôi đưa cô đến khách sạn nhận phòng trước đi."
Khương Nhã nghe thấy lời của Kiều Thuận Nghĩa, lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ừ, tạm thời không cần, trước tiên anh dẫn tôi đến bệnh viện thăm Phó Thâm."
Kiều Thuận Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc, cái gì, hắn hoài nghi lỗ tai mình gặp ảo giác, mới vừa rồi Khương Nhã nói, bảo hắn dẫn cô đến bệnh viện thăm Phó Thâm kìa?
Không đúng, làm sao cô biết Phó Thâm đang ở bệnh viện?
"Khụ khụ!" Kiều Thuận Nghĩa hắng giọng, mở miệng nói: "Khương Nhã, bệnh viện nào sao tôi nghe không hiểu đây?"
"Kiều đại ca, anh đừng giả vờ, lại giả bộ cũng không giống." Khương Nhã ngước mắt lên, nhìn Kiều Thuận Nghĩa đang giả ngu.
Kiều Thuận Nghĩa đối diện với tầm mắt hiểu rõ của Khương Nhã, đột nhiên có chút không được tự nhiên, khụ khụ, Phó Thâm nói chuyện anh bị thương không nói cho người nhà anh biết, cũng không nói không thể nói cho Khương Nhã, hơn nữa việc này cũng không phải hắn nói cho Khương Nhã, hẳn là không trách hắn đi~
"À, Khương Nhã, làm sao cô biết Phó Thâm bị thương?" Kiều Thuận Nghĩa khó hiểu mở miệng hỏi, động tác trong tay cũng không chậm trễ, khởi động động cơ, cầm vô lăng lái xe về phía bệnh viện.
"Đoán." Khương Nhã trả lời một câu.
Xe chậm rãi chạy, Khương Nhã có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế hơi nhắm hai mắt lại, định nghỉ ngơi một chút trên đường. Buổi chiều từ bên kia lên máy bay chạy tới, hiện tại thời gian đã gần như là buổi tối, sắc trời dần dần tối đen xuống, ngoài cửa sổ xe bắt đầu sáng lên đèn neon, ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nớt của Khương Nhã, vẻ mệt mỏi trên mặt cô làm cho cô giờ phút này thoạt nhìn nhu thuận đến làm cho người ta đau lòng.
Kiều Thuận Nghĩa lái xe nhìn thoáng qua Khương Nhã đang ngủ phía sau, sau đó tiếp tục lái xe.
Lúc đến bệnh viện đã gần tám giờ tối, hành lý của Khương Nhã đặt ở trong xe Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã đi theo phía sau Kiều Thuận Nghĩa đi vào bệnh viện.
Trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân vang lên, Kiều Thuận Nghĩa cùng Khương Nhã một trước một sau đi tới, đi tới cửa phòng bệnh, Kiều Thuận Nghĩa nhìn về phía Khương Nhã, có chút sợ hãi, đợi lát nữa mở cửa Phó Thâm thấy Khương Nhã xuất hiện ở đây, không biết có thể từ trên giường nhảy nhót đứng lên lấy súng đuổi giết hắn hay không. Khụ khụ, đàn ông mà đều sĩ diện, mà Phó Thâm giờ phút này bị thương nằm trên giường quả thực mất mặt, làm cho Phó mặt đen ở trước mặt người phụ nữ hắn thích mất mặt, Kiều Thuận Nghĩa có chút chột dạ.
Khương Nhã nhận thấy được tầm mắt của Kiều Thuận Nghĩa, ngẩng đầu nhìn qua.
Kiều Thuận Nghĩa vội vàng thu hồi tầm mắt, khó có được đưa tay gõ cửa.
"Vào đi!" Trong phòng bệnh, âm thanh trầm thấp của Phó Thâm truyền ra, tựa hồ đã sớm biết ngoài cửa là ai.
Kiều Thuận Nghĩa đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.
"Chuyện làm.." Xong rồi? Hai chữ phía sau Phó Thâm không nói ra miệng, nhìn bóng dáng phía sau Kiều Thuận Nghĩa, ánh mắt Phó Thâm sâu thẳm, phản xạ có điều kiện liền kéo chăn qua một bên che nửa người dưới mình đang không mặc quần ^. ^.
Kiều Thuận Nghĩa cũng trợn tròn mắt, ngoao, Phó ca à, chúng ta có thể rụt rè một chút được không, tiểu cô nương vừa đến đã đùa giỡn lưu manh, chuyện này không tốt lắm đâu?
Phó Thâm cắn răng, hận không thể chặt nát Kiều Thuận Nghĩa ra ngoài cho chó ăn. Vừa rồi anh cho rằng ngoài cửa chỉ có Kiều Thuận Nghĩa, Kiều Thuận Nghĩa rời đi hơn hai tiếng đồng hồ, bởi vì truyền nước, Phó Thâm cảm thấy mình sắp nghẹn hỏng, cho nên trước khi Kiều Thuận Nghĩa mở cửa vào liền vén chăn lên chuẩn bị cho Kiều Thuận Nghĩa đỡ anh đi vệ sinh giải quyết.
Nhưng mà, hiện tại bầu không khí liền đặc biệt có chút lúng túng ha~
Trầm mặc quả nhiên đáng sợ nhất, không khí trong phòng bệnh tràn ngập một chút xấu hổ, chỉ sợ đột nhiên yên tĩnh..
Tác giả: Phó Thâm cắn răng nói, có thể băm nhỏ Kiều Nhị Hóa này rồi ném nó ra ngoài cho chó ăn!
Bình tĩnh, bình tĩnh, Kiều Nhị Hóa ngu xuẩn như vậy, chó ăn hắn chỉ số THÔNG MINH đều bị giảm xuống, không thể đối đãi với chó như vậy, chó vô tội.
Nhưng mà, anh muốn đánh chết Kiều Nhị Hóa thì làm sao bây giờ?
Kiều Nhị Hóa vẻ mặt vô tội: .
Hắn vô tội, hắn không làm gì cả!
"A lô, tôi là Kiều Thuận Nghĩa." Kiều Thuận Nghĩa mở miệng nói.
"Kiều đại ca, tôi là Khương Nhã."
Một giọng nữ vang lên, mang theo một chút nhẹ nhàng đặc trưng của cô gái, xuyên qua điện thoại di động truyền đến trong tai Kiều Thuận Nghĩa, nghe thấy tiếng này, Kiều Thuận Nghĩa trong nháy mắt liền bị đau sốc hông, kịch liệt ho khan, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đôi mắt mở to, đợi tiếng ho khan dừng lại, Kiều Thuận Nghĩa mới cầm lấy điện thoại di động đặt ở trước mắt nhìn thoáng qua, xác định là số địa phương.
Cho nên, Khương Nhã về Kinh Thị?
"Cái kia, cô trở về Kinh Thị sao?" Kiều Thuận Nghĩa mở miệng nói, trong lòng thì âm thầm kỳ quái Khương Nhã tại sao đột nhiên lại trở về, bây giờ đều sắp qua năm mới, Khương Nhã đột nhiên trở về Kinh Thị, không phải là.. cô phát hiện được cái gì chứ?
Nghĩ đến đây Kiều Thuận Nghĩa thăm dò lại mở miệng nói: "Khương Nhã, cô trở về có chuyện gì à?"
"Kiều đại ca, bây giờ tôi đang ở sân bay, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?"
"Có thể, cô chờ tôi ở sân bay, không được chạy xung quanh nha, đặc biệt là không nói chuyện với người lạ, thời điểm này kẻ lừa đảo có rất nhiều, cô phải để ý đó, chờ chút tôi đi qua liền."
Sắp qua năm mới, kẻ lừa đảo bắt cóc cái gì đó đặc biệt nhiều, Kiều Thuận Nghĩa cũng biết Khương Nhã có bản lĩnh, nhưng mà Khương Nhã dù sao cũng là một nữ hài tử mười mấy tuổi, dù lợi hại hơn nữa cũng có lúc khó lòng phòng bị, những kẻ buôn người đó vì lừa gạt tiểu cô nương đã sử dụng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, có đôi khi càng là trắng trợn bắt người đi ở trước mắt bao người.
Kiều Thuận Nghĩa dặn dò vài câu, liền nghe thấy toilet truyền đến tiếng nước, vội vàng cúp điện thoại.
Cửa toilet vừa mở ra, Phó Thâm tựa vào tường toilet, một bên phần đùi bị băng bó, bởi vì vết thương trên đùi và ngực, Phó Thâm không có biện pháp mặc quần, trên người chỉ mặc một chiếc áo, một đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc lộ ra bên ngoài.
"Chậc chậc chậc chậc, Phó Thâm, đến đây tôi đỡ cậu về giường nằm, nhìn bộ dáng này của cậu quả thực cay mắt." Kiều Thuận Nghĩa tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hâm mộ ghen tị hận, mình tốt xấu gì cũng kiên trì đến phòng tập thể hình mỗi tuần, kết quả dáng người của mình lại kém Phó Thâm làm lính.
Phó Thâm mặc cho Kiều Thuận Nghĩa đỡ một lần nữa nằm trở lại giường bệnh, kéo chăn bên cạnh che thân thể mình.
"Vừa rồi không phải cậu nghe điện thoại sao, nếu cậu có việc bận thì đi trước đi, bên tôi tự mình cũng được, đúng rồi, việc này của tôi cậu không nói cho người nhà tôi biết chứ?" Phó Thâm lo lắng hỏi một câu.
Việc Phó Thâm bị thương cố ý để cấp trên tạm thời phong tỏa tin tức, vả lại lúc bệnh viện thông báo cho người nhà, Phó Thâm không chút suy nghĩ liền để cho Kiều Thuận Nghĩa tới đây, sở dĩ không thông báo cho người nhà ngoại trừ không muốn để cho người nhà lo lắng ra, Phó Thâm suy đoán ngoại trừ ông nội, bà nội phỏng chừng cũng không có ai tới đây, ba mẹ anh bận rộn, nào có thời gian cả ngày tới đây trông chừng anh? Ông nội, bà nội tuổi đã lớn, để cho ông bà đến trông anh thân thể phỏng chừng không chịu nổi.
"Tôi làm việc cậu yên tâm đi, ông nội, bà nội không biết chuyện này." Kiều Thuận Nghĩa vì để cho lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin cậy, còn đưa tay vỗ vỗ ngực.
Phó Thâm nhàn nhạt liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, đừng nói, thật đúng là Kiều Thuận Nghĩa làm việc không để cho anh yên tâm, đây chính là người không đáng tin cậy, lần trước nhờ hắn chiếu cố Khương Nhã một chút, kết quả mọi người đều chạy tới mộ huyệt núi sâu rừng già, bên này Kiều Thuận Nghĩa thế nhưng không biết.
"Được rồi, cậu có việc thì cứ đi đi." Phó Thâm nói xong đưa tay cầm tờ báo bên cạnh lên đọc.
Nhưng mà Kiều Thuận Nghĩa lại không lập tức rời đi, khóe miệng giật giật muốn nói điều gì đó, muốn nói lại dừng lại một hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói ra miệng.
Khóe mắt thoáng nhìn vẻ rối rắm của Kiều Thuận Nghĩa, Phó Thâm trầm giọng mở miệng nói: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả, một đại nam nhân ấp a ấp úng còn ra thể thống gì?"
Nói chuyện khó nghe như vậy, độc thân đáng đời cậu!
"Khụ khụ, quên đi, vẫn là chờ tôi trở về rồi nói sau." Lời nói đến bên miệng Kiều Thuận Nghĩa bị Phó Thâm nghẹn trở về, nhìn Phó Thâm đang nằm trên giường bệnh, Kiều Thuận Nghĩa lo lắng mở miệng nói: "Tôi đi ra ngoài một lát không sao chứ, hay là tôi gọi y tá tới đây.."
Phó Thâm giơ tay cắt ngang lời Kiều Thuận Nghĩa, không kiên nhẫn liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, mở miệng nói: "Nói không có việc gì thì không có việc, gọi y tá làm gì, một đại lão gia như tôi còn có thể bị gì được, không phải chỉ bị thương thôi sao, cũng không phải thật tàn phế.."
"Được rồi, tôi đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền trở về."
"Lăn đi." Phó Thâm không thèm để ý khoát tay áo.
* * *
Kiều Thuận Nghĩa bĩu môi, ở trong lòng thầm nghĩ, nếu Phó Thâm biết mình đi ra ngoài vì chuyện gì phỏng chừng sẽ không bình tĩnh như vậy, hừ hừ!
Rời khỏi bệnh viện, Kiều Thuận Nghĩa lái xe về phía sân bay mà Khương Nhã vừa nói qua điện thoại, sắp qua năm mới, so với trước kia Bắc Kinh có vẻ yên tĩnh không ít, cũng đúng, người từ nơi khác đến bên này làm việc đều về nhà ăn tết, phần lớn ở lại đều là người địa phương, nên sẽ yên tĩnh hơn nhiều.
Đến sân bay, Kiều Thuận Nghĩa trực tiếp dừng xe ở gần sân bay sau đó xuống xe tìm người, đi tới đại sảnh sân bay, Kiều Thuận Nghĩa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khương Nhã, không phải ánh mắt của hắn tốt, quả thực là Khương Nhã quá khiến người ta chú ý, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương xinh đẹp thoạt nhìn tựa như hoa đào, phấn nộn non nớt, run rẩy, mê người đến cực điểm.
Làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn thấy chính là Khương Nhã một thân áo lông màu đỏ tươi, toàn bộ đại sảnh sân bay một mình tiểu nha đầu mặc một thân đỏ tươi, đặc biệt nổi bật.
Sau khi Kiều Thuận Nghĩa tiến vào, Khương Nhã trước tiên liền phát hiện, xách hành lý của mình đi về phía Kiều Thuận Nghĩa.
"Kiều đại ca, hôm nay phiền toái anh rồi."
"Không có việc gì, đồ đạc để tôi xách, xe của tôi ở ngay bên ngoài, chúng ta đi thôi." Kiều Thuận Nghĩa nói xong liền đưa tay cầm lấy túi xách không lớn trong tay Khương Nhã.
"Đúng rồi, bạn học Tiểu Khương sao đột nhiên cô lại trở về Kinh Thị, có phải có chuyện gì không?" Kiều Thuận Nghĩa mở miệng hỏi.
"Ừm, có chút việc." Khương Nhã cười nhạt trả lời một câu.
"Chuyện gì, nếu cần hỗ trợ cô cứ nói."
"Ừm, cám ơn, có nhu cầu tôi sẽ mở miệng, hôm nay thật đúng là phiền Kiều đại ca."
"Này, nói cái gì khách khí."
Chỉ cần nhìn sự quan tâm hiếm hoi của Phó Thâm đối với tiểu cô nương, mọi người sớm muộn gì cũng đều là người một nhà a.
Hai người đi ra đại sảnh sân bay vừa đi vừa nói chuyện, đến chỗ đỗ xe, Kiều Thuận Nghĩa đặt hành lý ở ghế sau, để Khương Nhã cũng thuận tiện ngồi ở phía sau. Sau đó Kiều Thuận Nghĩa mới mở cửa ghế lái ngồi vào, quay đầu nhìn khương Nhã ở hàng ghế sau.
"Bạn học Tiểu Khương, tôi đưa cô đến khách sạn nhận phòng trước đi."
Khương Nhã nghe thấy lời của Kiều Thuận Nghĩa, lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ừ, tạm thời không cần, trước tiên anh dẫn tôi đến bệnh viện thăm Phó Thâm."
Kiều Thuận Nghĩa vẻ mặt kinh ngạc, cái gì, hắn hoài nghi lỗ tai mình gặp ảo giác, mới vừa rồi Khương Nhã nói, bảo hắn dẫn cô đến bệnh viện thăm Phó Thâm kìa?
Không đúng, làm sao cô biết Phó Thâm đang ở bệnh viện?
"Khụ khụ!" Kiều Thuận Nghĩa hắng giọng, mở miệng nói: "Khương Nhã, bệnh viện nào sao tôi nghe không hiểu đây?"
"Kiều đại ca, anh đừng giả vờ, lại giả bộ cũng không giống." Khương Nhã ngước mắt lên, nhìn Kiều Thuận Nghĩa đang giả ngu.
Kiều Thuận Nghĩa đối diện với tầm mắt hiểu rõ của Khương Nhã, đột nhiên có chút không được tự nhiên, khụ khụ, Phó Thâm nói chuyện anh bị thương không nói cho người nhà anh biết, cũng không nói không thể nói cho Khương Nhã, hơn nữa việc này cũng không phải hắn nói cho Khương Nhã, hẳn là không trách hắn đi~
"À, Khương Nhã, làm sao cô biết Phó Thâm bị thương?" Kiều Thuận Nghĩa khó hiểu mở miệng hỏi, động tác trong tay cũng không chậm trễ, khởi động động cơ, cầm vô lăng lái xe về phía bệnh viện.
"Đoán." Khương Nhã trả lời một câu.
Xe chậm rãi chạy, Khương Nhã có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế hơi nhắm hai mắt lại, định nghỉ ngơi một chút trên đường. Buổi chiều từ bên kia lên máy bay chạy tới, hiện tại thời gian đã gần như là buổi tối, sắc trời dần dần tối đen xuống, ngoài cửa sổ xe bắt đầu sáng lên đèn neon, ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nớt của Khương Nhã, vẻ mệt mỏi trên mặt cô làm cho cô giờ phút này thoạt nhìn nhu thuận đến làm cho người ta đau lòng.
Kiều Thuận Nghĩa lái xe nhìn thoáng qua Khương Nhã đang ngủ phía sau, sau đó tiếp tục lái xe.
* * *
Lúc đến bệnh viện đã gần tám giờ tối, hành lý của Khương Nhã đặt ở trong xe Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã đi theo phía sau Kiều Thuận Nghĩa đi vào bệnh viện.
Trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân vang lên, Kiều Thuận Nghĩa cùng Khương Nhã một trước một sau đi tới, đi tới cửa phòng bệnh, Kiều Thuận Nghĩa nhìn về phía Khương Nhã, có chút sợ hãi, đợi lát nữa mở cửa Phó Thâm thấy Khương Nhã xuất hiện ở đây, không biết có thể từ trên giường nhảy nhót đứng lên lấy súng đuổi giết hắn hay không. Khụ khụ, đàn ông mà đều sĩ diện, mà Phó Thâm giờ phút này bị thương nằm trên giường quả thực mất mặt, làm cho Phó mặt đen ở trước mặt người phụ nữ hắn thích mất mặt, Kiều Thuận Nghĩa có chút chột dạ.
Khương Nhã nhận thấy được tầm mắt của Kiều Thuận Nghĩa, ngẩng đầu nhìn qua.
Kiều Thuận Nghĩa vội vàng thu hồi tầm mắt, khó có được đưa tay gõ cửa.
"Vào đi!" Trong phòng bệnh, âm thanh trầm thấp của Phó Thâm truyền ra, tựa hồ đã sớm biết ngoài cửa là ai.
Kiều Thuận Nghĩa đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.
"Chuyện làm.." Xong rồi? Hai chữ phía sau Phó Thâm không nói ra miệng, nhìn bóng dáng phía sau Kiều Thuận Nghĩa, ánh mắt Phó Thâm sâu thẳm, phản xạ có điều kiện liền kéo chăn qua một bên che nửa người dưới mình đang không mặc quần ^. ^.
Kiều Thuận Nghĩa cũng trợn tròn mắt, ngoao, Phó ca à, chúng ta có thể rụt rè một chút được không, tiểu cô nương vừa đến đã đùa giỡn lưu manh, chuyện này không tốt lắm đâu?
Phó Thâm cắn răng, hận không thể chặt nát Kiều Thuận Nghĩa ra ngoài cho chó ăn. Vừa rồi anh cho rằng ngoài cửa chỉ có Kiều Thuận Nghĩa, Kiều Thuận Nghĩa rời đi hơn hai tiếng đồng hồ, bởi vì truyền nước, Phó Thâm cảm thấy mình sắp nghẹn hỏng, cho nên trước khi Kiều Thuận Nghĩa mở cửa vào liền vén chăn lên chuẩn bị cho Kiều Thuận Nghĩa đỡ anh đi vệ sinh giải quyết.
Nhưng mà, hiện tại bầu không khí liền đặc biệt có chút lúng túng ha~
Trầm mặc quả nhiên đáng sợ nhất, không khí trong phòng bệnh tràn ngập một chút xấu hổ, chỉ sợ đột nhiên yên tĩnh..
Tác giả: Phó Thâm cắn răng nói, có thể băm nhỏ Kiều Nhị Hóa này rồi ném nó ra ngoài cho chó ăn!
Bình tĩnh, bình tĩnh, Kiều Nhị Hóa ngu xuẩn như vậy, chó ăn hắn chỉ số THÔNG MINH đều bị giảm xuống, không thể đối đãi với chó như vậy, chó vô tội.
Nhưng mà, anh muốn đánh chết Kiều Nhị Hóa thì làm sao bây giờ?
Kiều Nhị Hóa vẻ mặt vô tội: .
Hắn vô tội, hắn không làm gì cả!