Chương 50
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Bạn chưa có tài khoản? Nhấn tại đây: link Đăng Ký miễn phí để đọc truyện ngay nào!
[HIDE-THANKS]
Lời này vừa nghe, Yến Xu thậm chí có chút không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình.
【 Độc phẩm? Thời đại này cũng sẽ có thứ đó ư? 】
Hệ thống, 【 Đương nhiên có, chỉ có điều không được biết đến rộng rãi như đời sau mà thôi, ví dụ như hiện tại loại nhuyễn tình tán mà Trưởng công chúa dính phải chính là nguyên liệu từ Tây Vực, phơi nắng rồi chế thành hương liệu, đốt lên để người ngửi được liền sẽ nghiện, dần dần không thể ly khai. 】
Thì ra là thế.
Yến Xu vội vàng lại hỏi, 【 Công chúa như thế nào mà dính vào cái này.. 】
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, vội vàng lại hỏi, 【 Chẳng lẽ là tên họ Phan ở Như Ý Phường gây ra? 】
Dù sao người kia không phải chính là đến từ Nhu Nhiên? Đúng lúc độc phẩm này cũng là đến từ Tây Vực?
Hệ thống, 【 Không sai, chính là Phan Tái An. 】
Yến Xu, 【 Vậy hắn vì sao phải hạ dược Trưởng công chúa? 】
Thời đại này, hộp đêm cũng đã hỗn loạn như thế sao?
Lại nghe hệ thống nói, 【 Trưởng công chúa là ai chứ, gặp mỹ nam vô kể, lúc trước cũng không phải không có vương thất dị vực đến cầu hôn, tăng thêm lại mới trải qua kinh nghiệm chuyện Triệu Thành Văn, Trưởng công chúa cũng đã có chút không tin nam nhân rồi, nên một kẻ từ "cửa hàng vịt" đi ra muốn bò lên Trưởng công chúa cũng là hết sức phí tâm tư. 】
Nên người này liền hạ dược?
Yến Xu lặng lẽ cân nhắc, 【 Vì leo lên Trưởng công chúa, ngay cả loại thủ đoạn này thậm chí cũng nghĩ ra, xem ra Như Ý Phường không đơn thuần là một "cửa hàng vịt".. 】
Chà, chẳng lẽ nữ tử đến đây, bọn họ đều cho dùng nhuyễn tình tán?
Hệ thống, 【 Thế thì cũng không đến mức! Thuốc này quá mắc, trăm lượng bạc mới có thể mua được một liều, chỉ mục tiêu lớn mới đáng giá để bọn họ dùng. 】
Mục tiêu lớn..
Yến Xu lại lặng lẽ suy nghĩ:
Phan Tái An coi như giữ được tâm của Trưởng công chúa, thân là dị tộc, chỉ sợ cũng không làm được phò mã.
Mà chỉ làm nam sủng, thì lại không cần dùng thuốc phiện quý như vậy?
Hắn hao tổn tâm cơ tiếp cận Trưởng công chúa như thế, không phải là.. Vì điều tra tin tức chứ?
Người kia tám phần là một gian tế!
Còn có những nam tử dị tộc khác ở Như Ý Phường, không trách được người cao mà dáng người còn tốt như vậy, sợ đều là cao thủ được đặc biệt huấn luyện.
Bọn họ đến Trung Nguyên cố ý tiếp cận những phu nhân kia, chính là vì điều tra tin tức.
Hệ thống, 【 Không sai, bọn họ vốn chính là thị vệ của vương thất Nhu Nhiên. Vương thất Nhu Nhiên biết được chủ Như Ý Phường đi Tây Vực gom người, liền đem bọn họ xếp vào. 】
Yến Xu giật mình.
Chà, đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Phải nghĩ biện pháp nói cho Hoàng Đế, kêu hắn cảnh giác lên!
Nàng có chút sốt ruột liếc mắt qua Vũ Văn Lan, lại không biết kỳ thực hắn đã biết rõ.
Không sai, ngoài việc nghe được suy nghĩ vừa rồi của Yến Xu, kỳ thực Vũ Văn Lan sáng nay cũng mới được Cẩm Y Vệ bẩm báo, nam tử dị tộc ở Như Ý Phường đều cùng hoàng thất Nhu Nhiên có quan hệ.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, Vũ Văn Yên trúng độc của đối phương.
Trưởng tỷ này.. Thật đúng là không khiến người ta bớt lo.
Hắn không khỏi liếc mắt qua Vũ Văn Yên đang vẻ mặt ủy khuất lại không kiên nhẫn, nói, "Trưởng tỷ chính là không thoải mái? Nếu không thoải mái, không bằng kêu ngự y xem."
Nhưng mà Vũ Văn Yên hồn nhiên không biết, chỉ nói, "Tạ bệ hạ quan tâm, thân thể thần nhưng thật ra còn tốt, chính là bị nha đầu kia nháo đến phiền tâm."
Nào biết tiếng nói rơi xuống, đang ở bên người Thái Hậu ăn bánh ngọt, Lan Quân lại khóc lên.
"Ta.. kim sư tử.. Ta.. sư tử.."
Tiểu nha đầu bên cạnh vừa khóc vừa nói, khiến người không nghe hiểu được, Thái Hậu liền hỏi, "Chậm rãi nói với ai gia, làm sao?"
Tiểu nha đầu mếu máo nói, "Kim sư tử của ta, bị mẫu thân cầm đi.."
Mọi người cuối cùng nghe rõ ràng, ra là nói mẫu thân nàng cầm kim sư tử của nàng?
Nhưng Vũ Văn Yên lại lập tức trách mắng, "Chỉ là một con sư tử đồ chơi, bổn cung khi nào cầm của ngươi?"
Nói xong rồi hướng Thái Hậu nói, "Mẫu hậu thấy đó, nha đầu kia hai ngày nay một mực nháo cái chuyện này với nhi thần."
Đang lúc này, Yến Xu nghe thấy hệ thống nói, 【 Tiểu cô nương có một món đồ chơi kim sư tử, là cha nàng Triệu Thành Văn làm cho nàng. Triệu Thành Văn bị Trưởng công chúa bỏ, Trưởng công chúa kêu người đem đồ vật của hắn trong nhà cũng ném đi. Bên cạnh tiểu cô nương có một người hầu lớn tuổi nổi lên tặc tâm, thừa cơ trộm kim sư tử đi đổi thành tiền, lại nói với tiểu nha đầu là Trưởng công chúa kêu người đem đồ vật của cha nàng ném đi. 】
Yến Xu minh bạch, 【 Ra là bà ta trộm đồ, khiến hai mẹ con này nổi lên hiểu lầm? 】
Đây coi là chuyện gì chứ? Chỉ cần Trưởng công chúa hơi có chút kiên nhẫn, cùng khuê nữ nói rõ ràng cũng được.
Nhưng mà Vũ Văn Yên đầy trong đầu đều là cái tên dị tộc gian tế kia.
Thật sự có chút không đành lòng, Yến Xu vì vậy mở miệng nói với tiểu cô nương, "Ta mặc dù không có sư tử vàng, nhưng có con hổ bông."
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một con hổ bông tinh xảo.
Đây thật ra là túi hương mà Nhẫn Đông làm cho nàng.
Thấy gần đây khí trời càng ngày càng nóng, nàng liền cho vào bên trong chút thảo dược đuổi muỗi, mang theo trong người để đuổi muỗi. Bởi vì nàng tuổi hổ, Nhẫn Đông khéo tay liền cố ý làm thành hình con hổ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Tiểu Lan Quân lập tức nhìn lại, nhất thời đã quên khóc.
Yến Xu liền lại nói, "Tiểu lão hổ này, không biết quận chúa có thích hay không?"
Nói xong bảo Nhẫn Đông cầm đến trước mặt tiểu cô nương.
Lan Quân tiếp nhận con hổ bông, nhìn kỹ, rốt cục dần dần nở nụ cười, nói, "Lan Quân thích, cảm ơn nương nương."
"Quận chúa khách khí."
Yến Xu cười cười, lại nói với tiểu cô nương, "Đồ vật quý trọng như thế, sao lại sẽ ném đi? Không chừng là bị người giấu đi nơi nào, quận chúa không ngại hỏi một chút những người hầu hạ trước, xem các nha hoàn, người hầu có ai biết không?"
Tiếng nói rơi xuống, Thái Hậu cũng nói với Trưởng công chúa, "Nghi tần nói rất đúng, tiểu hài tử như vậy, sao lại cố ý khó xử ngươi? Vẫn là trở về tra kỹ một chút người trong phòng Lan Quân, xem kim sư tử đi đâu."
Vũ Văn Yên chỉ đành nói, "Nhi thần tuân mệnh."
Lời này nói xong, ngoài điện lại có người đến, Vũ Văn Yên liền lui qua một bên.
Lần này, người tới chính là Tuyên Bình Hầu.
Lại nói, Tuyên Bình Hầu chính là thân thích bên nhà mẹ đẻ của Cao Tổ Hoàng Hậu.
Bọn họ vốn là ở Giang Nam, thêm mấy thập niên đi qua, nhiều đời tước vị truyền xuống, quan hệ cùng Hoàng Đế Thái Hậu trong cung đã càng ngày càng xa.
Nên gia đình này lần trước vào cung là lúc tiên đế còn tại vị.
Lần này nếu không phải Đại trưởng công chúa chủ động nhắc tới bọn họ trước, Vũ Văn Lan chỉ sợ bọn họ cũng không đến.
Lúc này toàn gia kia đi tới trong điện, đã thấy đội hình cũng rất lớn, đằng trước là phu thê Tuyên Bình Hầu hai người, sau lưng còn đi theo một nam tử trẻ và một thiếu nữ.
Đợi đứng lại, Tuyên Bình Hầu liền vội vàng dẫn người nhà hành đại lễ, trong miệng cung kính nói, "Thần Phùng Chí Viễn cùng gia quyến chúc mừng Thái Hậu thiên thu vạn thọ, cung chúc bệ hạ long thể khoẻ mạnh."
Thái Hậu cười nói, "Đứng dậy đi, làm phiền các ngươi thật xa tới đây, trên đường vất vả."
Tuyên Bình Hầu vội nói, "Có thể đến trước Thái Hậu và Bệ Hạ thỉnh an, là chúng thần vinh hạnh, một đường vui vô cùng, cũng không có nửa phần vất vả."
Thái Hậu liền lại gật đầu rồi thuận mắt hướng qua một nam một nữ sau lưng Tuyên Bình Hầu.
Thấy nam hài tử ước chừng 20, mặt mày cùng Tuyên Bình Hầu phu nhân có 7-8 phần tương tự, nhìn là biết con của bà; thiếu nữ ước chừng 16-17, mặt mày thật ra so với huynh trưởng đẹp hơn nhiều, mà tư thái cũng rất là xinh đẹp.
Thái Hậu không khỏi nói, "Lúc này mới mấy năm không gặp, bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy?"
Tuyên Bình Hầu vội vàng đáp, "Khuyển tử Nguyên Thanh năm nay mới cập quan, tiểu nữ Diệu Cầm năm trước cập kê, năm nay cũng 17."
Nói xong lại phân phó hai huynh muội, "Còn không mau tới hành lễ với bệ hạ, Thái Hậu và các nương nương."
Huynh muội hai người liền lập tức tiến lên hành lễ, "Nguyên Thanh, Diệu Cầm tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu, tham kiến các vị nương nương."
Đúng lúc để mọi người thấy rõ diện mạo.
Yến Xu đánh giá hai người một cái, yên lặng ở trong lòng cân nhắc, nhi tử mặt chữ quốc, vuông vức, giống cha hắn, mặt mày nhìn lên cũng có nét giống mẹ hắn, nhưng cô nương mặt trái xoan, mặt mày đường nét như thế nào lại không giống cha cũng không giống mẹ?
Chậc chậc, đây là như thế nào tránh đi hết khuyết điểm của cha mẹ, tất cả đều chọn lấy ưu điểm mà lớn lên vậy?
Lại nghe hệ thống nói, 【 Đơn giản, cô nương không phải do Tuyên Bình Hầu phu nhân sinh, là con tiểu thiếp, tiểu thiếp xinh đẹp, nàng giống mẹ. 】
Yến Xu nhướng mày, 【 Ra là thứ nữ? 】
Hệ thống nói, 【 Đích nữ của Tuyên Bình Hầu trời sinh bị thọt, lớn lên cũng không quá xuất chúng, bọn họ không dễ dàng vào kinh một lần, tất nhiên mang theo thứ nữ xinh đẹp, không lẽ đến không? 】
Yến Xu chuẩn xác bắt được trọng điểm, 【 Đến không? Bọn họ không phải là muốn đưa khuê nữ vào cung chứ? 】
Hệ thống, 【 Còn không phải ư, mắt thấy quan hệ với Kinh thành và hoàng thất càng ngày càng xa, Tuyên Bình Hầu khẳng định là sốt ruột. Lại thêm có một thứ nữ xinh đẹp, khẳng định sẽ muốn cùng Vũ Văn gia trèo lên quan hệ thông gia. 】
Yến Xu, 【 Chính là, thứ nữ con tiểu thiếp.. Chỉ sợ vào không được cung nha. 】
Hệ thống, 【 Nên hắn vừa rồi tránh trọng liền nhẹ trả lời Thái Hậu, hoàn toàn không đề cập trong nhà có đích nữ bị thọt. 】
Yến Xu, 【 Để đích nữ chân thọt ở nhà, đưa thứ nữ xinh đẹp vào cung, lại không đem lời nói nói rõ.. Cái ý tứ này, chẳng lẽ là muốn để thứ nữ thay thế thân phận đích nữ tiến cung? 】
Cái này một khi điều tra ra chính là muốn mất đầu!
Tuyên Bình Hầu gan thật là lớn!
Yên lặng nghe đến đó, Vũ Văn Lan còn có cái gì không minh bạch?
Giỏi lắm, một Tuyên Bình Hầu nho nhỏ, cũng dám vọng tưởng đùa giỡn hoàng quyền.
Hắn vì vậy nói, "Nhớ rõ mấy năm trước nghe người ta nói qua: Chân của lệnh ái không tiện, hôm nay một chút cũng nhìn không ra. Không biết quý phủ là từ nơi nào cầu được thần y?"
Lời này vừa ra, Tuyên Bình Hầu lập tức trong mắt hoảng hốt.
Do dự chốc lát, rốt cục ấp úng nói, "Bệ hạ nói rất đúng, trưởng nữ của thần xác thực từ nhỏ.. chân không tiện, đây.. Là thứ nữ."
Thứ nữ?
Lại nghe Thái Hậu cũng mở miệng nói, "Ai gia nhớ rõ, tôn phu nhân không phải chỉ sinh ra một nam một nữ sao?"
Tuyên Bình Hầu đã là mồ hôi như mưa, chỉ đành thành thành thật thật nói, "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, nha đầu này.. Là thiếp thất của thần sinh."
Tiếng nói rơi xuống, trong điện mọi người đều ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, lập tức liền cũng minh bạch.
Thái Hậu lành lạnh cười cười, nói, "Ai gia còn tưởng rằng trí nhớ của mình không ổn, thì ra là thế."
Tuyên Bình Hầu mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, chỉ có thể quỳ xuống đất nói, "Là thần có tội, là thần vừa rồi không đem lời nói rõ, còn thỉnh nương nương thứ tội."
Thái Hậu nhất thời không nói gì.
Vũ Văn Lan càng là không để ý tới.
Hai người không vui đã rất là rõ ràng.
Chốc lát, vẫn là Đại trưởng công chúa - thân là con của Cao Tổ Hoàng Hậu - mở miệng hòa hoãn, "Tuyên Bình Hầu ước chừng là quá lâu không diện thánh, lại không nói chuyện rõ ràng như vậy? Sau này ngàn vạn lần phải nhớ mới đúng."
Tuyên Bình Hầu vội vàng vâng dạ, "Thần không dám nữa, thần không dám nữa." Còn dẫn người một nhà lại liên tục dập đầu.
Thấy tình cảnh này, Thái Hậu rốt cục cho Đại trưởng công chúa một chút mặt mũi, thở dài nói, "Mà thôi, các ngươi lui ra nghỉ ngơi đi."
Toàn gia kia như được đại xá, vội vàng vâng dạ đứng dậy, lui ra khỏi điện.
Yến Xu ngồi ăn dưa, "..."
Chà, toàn gia kia vào trong cung đánh tạp sao, một chén trà cũng chưa uống xong liền đã đi ra ngoài.
Nhưng Hoàng Đế thật nghe người ta nói qua đích nữ nhà kia bị thọt sao?
Nhìn Thái Hậu phản ứng, rõ ràng không biết rõ việc này..
Chà, như thế nào cảm thấy là lạ?
Vũ Văn Lan giấu giếm sắc mặt, nhấp một ngụm trà.
~~
Tiếp đó, lại lần lượt mấy khách đến, liền thấy lão phu nhân của Trấn Hải Hầu phủ dẫn các con đến bái kiến.
Mấy ngày trước đây, lần đầu tiến cung, Mục phu nhân chỉ mang theo "dưỡng nữ" Nghê Hướng Vãn, hôm nay là ngày chính thức, con trai bà, cũng chính là đương nhiệm Trấn Hải Hầu, cũng xuất hiện.
Yến Xu vội vàng lặng lẽ quăng đi ánh mắt.
Thấy vị Trấn Hải Hầu mặt mày rất giống mẫu thân.
Khách quan mà nói, Nghê tiểu cô nương lại nhìn không ra nét giống Mục phu nhân, cùng vị huynh trưởng cùng mẹ khác cha cũng không giống nhau.
Yến Xu âm thầm cảm thán: Đây quả thực là ông trời cũng giúp đỡ Mục phu nhân, nếu không, nếu cô nương này lớn lên giống mẹ hoặc là ca ca, chẳng phải khiến người hoài nghi?
Như thế xem ra, vị Tông phó tướng hẳn là rất soái, nếu không cũng không sinh ra khuê nữ xinh đẹp như vậy.
Mà lại nói, toàn gia này thời điểm nào mới có thể nhận nhau?
Dù sao để tiểu cô nương vẫn cho rằng mình là bị nhặt được, chuyện này cũng rất tàn nhẫn.
* * *
Âm thanh hết thảy lọt vào lỗ tai, Vũ Văn Lan lúc này mới phản ứng được, thì ra ngày đó nàng viết truyện với nhân vật chính là Mục phu nhân.
Cũng chính là nói, Trấn Hải Hầu phủ đối với bên ngoài một mực kêu là dưỡng nữ, nhưng thật ra là cốt nhục của Mục phu nhân..
Mà trong truyện còn một nhân vật chính nữa, nam nhân bỏ trốn, chính là Tông phó tướng mà nàng vừa nghĩ đến?
Dòng họ này cũng không phải thông thường, lại cùng Trấn Hải Hầu phủ có quan hệ..
Vũ Văn Lan nghĩ nghĩ, hình như doanh trại biên phòng của Minh Châu phủ có một Đô Ti, đúng là họ Tông.
Người này từng mấy lần có cơ hội được đề bạt, cũng đều từ chối nhã nhặn, kiên trì muốn ở lại Minh Châu, đóng giữ ở biên phòng.
Chẳng lẽ đúng là vì vị phu nhân này?
* * *
Vũ Văn Lan lúc này mới biết được, đôi bên có thân phận như thế.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cũng có chút minh bạch Tông đô ti vì sao sẽ chọn lựa như vậy.
Đã sinh tình, lại bởi vì tình mà vượt quá giới hạn, hắn không ở lại, cũng đã là sai lầm..
Dù sao câu chuyện này khiến người có chút tâm tình phức tạp.
* * *
Quan hệ kết nghĩa Kim Lan đúng là khác người ngoài, đợi Mục phu nhân dẫn các con hành lễ xong, Thái Hậu lập tức mời đối phương ngồi vào chỗ cạnh mình.
Mà đang ở bên cạnh Thái Hậu chơi con hổ bông, Lan Quân nhìn thấy Nghê Hướng Vãn, lập tức quăng đến ánh mắt hiếu kỳ, kêu tiếng, "Tỷ tỷ.."
Nghê Hướng Vãn cũng vội vàng trả lời, "Bái kiến quận chúa."
Thái Hậu liền nói, "Hai người các ngươi đúng lúc cùng chơi đi."
Nói xong rồi bảo với Trưởng công chúa Vũ Văn Yên, "Ngươi nếu như mệt mỏi, không bằng để Lan Quân ở trong cung hai ngày, ai gia cũng chuẩn bị giữ Mục phu nhân ở trong cung hai ngày, như thế Lan Quân liền có thể cùng Hướng Vãn chơi đùa nhiều một chút."
Vũ Văn Yên đang cầu không được, nghe vậy lập tức nói, "Vậy liền làm phiền mẫu hậu."
Thái Hậu gật đầu rồi lại nhịn không được dặn dò nàng, "Tốt xấu gì cũng là mẫu thân, sau này nên sửa tính nết của ngươi, làm gương cho Lan Quân mới đúng."
Vũ Văn Yên vào tai trái, ra tai phải, trả lời, "Nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo."
Mục phu nhân thấy rõ, chỉ dặn dò khuê nữ, "Hầu hạ quận chúa thật tốt, ngàn vạn lần cẩn thận chút."
Nghê Hướng Vãn cũng vâng dạ đáp lời, liền cùng Lan Quân chơi tiếp.
~~
Tiếp đón hết mọi người đến chúc thọ, đã tới gần trưa.
Làm khó Yến Xu cùng Thái Hậu ngồi ngay ngắn hơn nửa ngày, giờ sớm đã là bụng đói kêu vang.
May mắn, hôm nay tiệc rượu liền bày tại hoa viên bên trong Từ An Cung.
Lại nói tiếp, đây chính là bữa tiệc mà Yến Xu chờ mong đã lâu!
Hôm nay đã là tháng tư đầu hạ, các loại quả liên tiếp được thu hoạch, nguyên liệu nấu ăn so với mùa đông hay mùa xuân phong phú hơn rất nhiều, tất nhiên so với ngày tết thì bữa tiệc cũng khác.
Đợi mọi người nhập tọa, các cung nhân liền bắt đầu mang thức ăn lên.
Thấy các loại hương vị đồng thời hướng người đánh tới, Yến Xu đã càng đói bụng.
Trong lòng nhịn không được lại nhắc, 【 Hy vọng Hoàng Đế nâng cốc chúc mừng thì nói ngắn gọn chút, kêu mọi người nhanh ăn cơm! Sáng nay vì trang điểm, chỉ kịp ăn một chén cháo, ta quá đói rồi! 】
May mà nàng cách Hoàng Đế cũng không xa, âm thanh kịp thời truyền tới tai Vũ Văn Lan.
Vũ Văn Lan, "..."
Buổi sáng chỉ ăn một chén cháo, cũng thực làm khó nàng. Dù sao nàng đúng là có thể ăn được lượng thức ăn cho hai bao tử.
Vì vậy hắn liền đáp ứng yêu cầu, chỉ ngắn gọn nói, "Hôm nay thân bằng vui mừng tụ họp, đều vì mừng thọ mẫu hậu, mong ước mẫu hậu phúc thọ duyên niên, nhật nguyệt trường minh."
Nói xong lại kính Thái Hậu một chén rượu.
Mọi người nhao nhao nâng chén, đủ tiếng hướng Thái Hậu chúc mừng, "Chúc Thái Hậu nương nương phúc thọ duyên niên, nhật nguyệt trường minh."
Thái Hậu nhận rượu mời, cười nói, "Hôm nay không cần phải khách khí, nhanh ăn đi."
Mọi người vâng dạ, lúc này mới bắt đầu duỗi đũa.
Yến Xu cũng như được đại xá, lập tức bắt đầu ăn.
Nàng đã sớm yên lặng đem bàn thức ăn đánh giá không biết bao nhiêu lượt, lúc này mục tiêu chuẩn xác, trước tiên hướng tới món sườn cúc hoa.
Phải biết rõ món này chính là đặc chế, bên trên còn rót nước xốt chua ngọt, trì hoãn một lát nữa, hương vị sẽ không còn ngon.
Còn may lúc này chưa trì hoãn quá lâu, một ngụm cắn, cảm thấy thịt sườn bên ngoài xốp giòn, ở bên trong non mềm, bên ngoài còn có xốt cam, quả nhiên chua ngọt ngon miệng, vô cùng phù hợp khai vị.
Ăn sườn xong, nàng lại vội vàng nếm món chim bồ câu.
Món này cần chú ý nhiệt độ, lạnh cũng ăn không ngon.
Chà, ăn vào, quả nhiên thấy được dùng lửa đúng độ, thịt bồ câu mềm ngon, ăn cùng rau thơm xào với nhiệt độ cao, càng nồng đậm mùi thơm, có thể nói Yến Xu thích rau thơm này nhất.
Món gạch cua cũng vô cùng mê người, Nhẫn Đông giúp chủ tử cầm một con lên, mới gỡ mai cua, liền thấy tràn đầy gạch cua.
Không hổ là vì thọ yến của Thái Hậu mà chuẩn bị đồ tốt! Yến Xu ăn một miếng, chợt cảm thấy vị mới mẻ đầy miệng, lại thỏa mãn không thôi.
Đương nhiên, ngoài gạch cua, còn có cá Trường Giang từ Giang Nam ra roi thúc ngựa đưa vào kinh.
Vì để khách khứa tận hưởng trọn vị, ngự trù cố ý đem một nửa hấp, một nửa nấu cùng thịt kho tàu. Một loại cá, hai món ăn, có thể nói là vô cùng dụng tâm.
Mấy món ăn này đã rất khiến người thỏa mãn, lại càng không cần phải nói tới vây cá đuôi phượng, thỏ rừng, môi cá nhám, da heo sữa, các món thường chỉ xuất hiện tại các bữa tiệc, càng là khiến người ta phấn khích.
Đặc biệt khiến Yến Xu kinh diễm là món anh đào tô sữa đặc.
Đương thời đúng là mùa anh đào. Nước anh đào tươi mới cùng sữa bò chưng thành sữa đặc xốp giòn, lại thêm quả tách hạt điểm xuyết phía trên sữa đặc xốp giòn đã ướp lạnh, chỉ cần rưới thêm một tầng mật ong hơi mỏng liền thanh thanh vừa miệng, vô cùng giải ngán.
Phóng mắt trong bữa tiệc, mọi người hoặc là nỗ lực cùng Thái Hậu nói lời cát tường, hoặc là riêng phần mình nói chuyện, chỉ có Yến Xu cẩn thận đối đãi với bàn thức ăn, ăn vô cùng nghiêm túc.
Ăn xong anh đào tô sữa đặc, Yến Xu rất chờ mong món bánh gạo quả vải lên bàn.
Mùa vải ngắn, như phù dung sớm nở tối tàn, thực tế còn cần từ Nam Việt vận chuyển đến Kinh thành, nên mỗi một trái cũng có thể nói là có giá trị liên thành.
Mà món này còn là đem quả vải trắng trong đã tách hạt, ngâm vào gạo nếp ngon, chưng cùng nho khô và các thức khác, gạo nếp hút đủ vị ngọt của quả vải, thịt quả cũng tỏa ra hương gạo nếp thanh thanh, khiến người ăn cảm thấy ngọt trong lòng, suốt đời khó quên.
Bởi vì quý giá, món này hàng năm cũng chỉ tại thọ yến của Thái Hậu xuất hiện một lần, mà mỗi người chỉ có thể được ba cái.
Yến Xu ăn xong một cái, trong lòng đã là tràn đầy sung sướng.
Đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, đã thấy có một tiểu nha đầu đang tò mò nhìn qua nàng.
Không phải ai khác, chính là Tiểu Lan Quân.
Yến Xu, "..."
Vì sao lúc nàng ăn đều có thể hấp dẫn tiểu hài tử?
Vì giảm bớt xấu hổ, nàng chỉ đành cười nói, "Quận chúa nếm thử bánh gạo quả vải đi, ngươi nhất định sẽ thích."
Nhưng nói hết mới phát hiện, không phải tiểu nha đầu không muốn ăn, là không có người cho nàng ăn.
Khách đến thăm không giống như Thái Hậu, Hoàng Đế, phi tần trong cung, không thể mang theo cung nhân hầu hạ, nên bên cạnh tiểu nha đầu hôm nay cũng không có nhũ mẫu, nha hoàn chăm sóc.
Lúc trước ngẫu nhiên vào cung, còn có cha nàng chăm sóc, hôm nay không có cha. Mẹ nàng - Vũ Văn Yên đang cùng tả hữu khách khứa nói cười uống rượu, đâu chú ý được nàng?
Nên tiểu nha đầu chỉ ăn mấy món điểm tâm ở gần, căn bản không dám ăn món ăn nóng.
Yến Xu, "..."
Chà, tiểu nha đầu này từ trong bụng Trưởng công chúa sinh ra cũng là thật đáng thương.
Nhưng nàng có tâm kêu người chăm sóc tiểu quận chúa một chút, lại sợ Trưởng công chúa sau đó khó chịu..
Nên Yến Xu có chút khó xử, nhất thời không dám lên tiếng.
Cũng may đang lúc này, Hoàng Đế ngồi trên cao đã phát hiện, liền lập tức kêu Phú Hải tìm cung nữ tới hầu hạ cháu gái, tiểu nha đầu lúc này mới có thể bắt đầu ăn.
Yến Xu liền yên tâm, lại không khỏi liếc liếc mắt qua Vũ Văn Lan, trong lòng âm thầm cân nhắc, vì sao người này có thể cùng nàng nghĩ đến một chuyện?
Chẳng lẽ là.. Thật sự có tâm linh tương thông trong truyền thuyết?
Vũ Văn Lan bất động thanh sắc uống chén rượu.
Đó là tất nhiên.
~~
Buổi tiệc trưa kết thúc, Quân Vương cố ý an bài đoàn kịch nghệ, thỉnh Thái Hậu và các khách khứa cùng xem.
Yến Xu liền ở bên cạnh tiếp tục cùng tiếp khách.
Cũng may các màn biểu diễn cũng vô cùng thú vị, nhìn ra được là cố ý vì thọ yến của Thái Hậu mà tập luyện.
Mọi người cũng đều vui vẻ. Cũng có mấy người bởi vì có việc, nên cáo từ Thái Hậu, rời đi trước.
Ví dụ như Trưởng công chúa Vũ Văn Yên, vừa ăn tiệc xong, nàng liền lấy cớ không thoải mái, vội vàng xuất cung.
Yến Xu thầm nghĩ, sợ là độc nghiện nhuyễn tình tán phát, vội đi tìm tên dị tộc kia.
Chà, tuy nàng không muốn quản nữ nhân này, nhưng dù sao liên quan đến triều đình, vẫn là phải nghĩ biện pháp nói cho Hoàng Đế một tiếng mới được.
Lại nghe hệ thống nói, 【 Yên tâm, vừa rồi Vũ Văn Yên vừa ra khỏi cung, Cẩm Y Vệ liền âm thầm đi theo. 】
Yến Xu sững sờ, 【Hoàng Đế an bài? 】
Hệ thống, 【 Bằng không thì ai còn có thể sai khiến được Cẩm Y Vệ? 】
Nói thì nói như vậy, nhưng Yến Xu vẫn không hiểu, 【 Chẳng lẽ Hoàng Đế cũng phát hiện Vũ Văn Yên không ổn? 】
Hệ thống, 【 Đêm đó hắn không phải cùng ngươi nhìn thấy bên cạnh Vũ Văn Yên là Phan Tái An kia sao? 】
Yến Xu lúc này mới nhớ tới.
A, cũng phải, Hoàng Đế dù sao cũng là Hoàng Đế, mắt thấy bên cạnh tỷ tỷ có nam tử dị tộc, khẳng định là sẽ không thờ ơ.
Như thế, nàng liền cũng yên tâm.
Đồng thời, lại âm thầm giật mình:
Nếu là Cẩm Y Vệ bắt được tên dị tộc gian tế kia hạ dược Trưởng công chúa..
Chẳng phải lại là một hồi đại chiến?
Chà, may là Thái Hậu đem Tiểu Lan Quân lưu lại trong cung.
Cũng may mắn, hài tử này tuổi còn không quá lớn.
Nếu là lớn hơn một chút, biết rõ mẹ nàng làm những chuyện hoang đường này..
Thật không biết sẽ đối với nàng có ảnh hưởng gì.
Như thế nghĩ đến, Yến Xu liền vừa xem biểu diễn, vừa chờ tin tức hệ thống.
Nào biết, đến khi bầu trời đã hoàng hôn cũng không chờ được tin về Trưởng công chúa, lại thấy có người vội vàng vào cung đến gặp Đại trưởng công chúa, nói, "Điện hạ, không xong rồi, vừa rồi huyện mã gia tại phố Dương Lâu đả thương người, hiện tại đối phương muốn báo quan."
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh Đại trưởng công chúa đều giật mình.
Yến Xu cũng sững sờ, vội vàng hỏi hệ thống, 【 Đây là chuyện gì xảy ra? Chồng An Khang huyện chủ đánh người? 】
Hệ thống, 【 Không sai, vừa rồi An Khang huyện chủ lén đi Như Ý Phường, có người báo cho huyện mã gia, huyện mã gia liền lặng lẽ đi theo, ngay tại chỗ bắt được "vịt" câu dẫn vợ hắn, bèn giận dữ đem chân "vịt" đánh gãy. 】
Yến Xu, 【.. 】
Cái này.. quả thực là khiến nàng chỉ có thể há miệng ăn dưa.
【 Độc phẩm? Thời đại này cũng sẽ có thứ đó ư? 】
Hệ thống, 【 Đương nhiên có, chỉ có điều không được biết đến rộng rãi như đời sau mà thôi, ví dụ như hiện tại loại nhuyễn tình tán mà Trưởng công chúa dính phải chính là nguyên liệu từ Tây Vực, phơi nắng rồi chế thành hương liệu, đốt lên để người ngửi được liền sẽ nghiện, dần dần không thể ly khai. 】
Thì ra là thế.
Yến Xu vội vàng lại hỏi, 【 Công chúa như thế nào mà dính vào cái này.. 】
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, vội vàng lại hỏi, 【 Chẳng lẽ là tên họ Phan ở Như Ý Phường gây ra? 】
Dù sao người kia không phải chính là đến từ Nhu Nhiên? Đúng lúc độc phẩm này cũng là đến từ Tây Vực?
Hệ thống, 【 Không sai, chính là Phan Tái An. 】
Yến Xu, 【 Vậy hắn vì sao phải hạ dược Trưởng công chúa? 】
Thời đại này, hộp đêm cũng đã hỗn loạn như thế sao?
Lại nghe hệ thống nói, 【 Trưởng công chúa là ai chứ, gặp mỹ nam vô kể, lúc trước cũng không phải không có vương thất dị vực đến cầu hôn, tăng thêm lại mới trải qua kinh nghiệm chuyện Triệu Thành Văn, Trưởng công chúa cũng đã có chút không tin nam nhân rồi, nên một kẻ từ "cửa hàng vịt" đi ra muốn bò lên Trưởng công chúa cũng là hết sức phí tâm tư. 】
Nên người này liền hạ dược?
Yến Xu lặng lẽ cân nhắc, 【 Vì leo lên Trưởng công chúa, ngay cả loại thủ đoạn này thậm chí cũng nghĩ ra, xem ra Như Ý Phường không đơn thuần là một "cửa hàng vịt".. 】
Chà, chẳng lẽ nữ tử đến đây, bọn họ đều cho dùng nhuyễn tình tán?
Hệ thống, 【 Thế thì cũng không đến mức! Thuốc này quá mắc, trăm lượng bạc mới có thể mua được một liều, chỉ mục tiêu lớn mới đáng giá để bọn họ dùng. 】
Mục tiêu lớn..
Yến Xu lại lặng lẽ suy nghĩ:
Phan Tái An coi như giữ được tâm của Trưởng công chúa, thân là dị tộc, chỉ sợ cũng không làm được phò mã.
Mà chỉ làm nam sủng, thì lại không cần dùng thuốc phiện quý như vậy?
Hắn hao tổn tâm cơ tiếp cận Trưởng công chúa như thế, không phải là.. Vì điều tra tin tức chứ?
Người kia tám phần là một gian tế!
Còn có những nam tử dị tộc khác ở Như Ý Phường, không trách được người cao mà dáng người còn tốt như vậy, sợ đều là cao thủ được đặc biệt huấn luyện.
Bọn họ đến Trung Nguyên cố ý tiếp cận những phu nhân kia, chính là vì điều tra tin tức.
Hệ thống, 【 Không sai, bọn họ vốn chính là thị vệ của vương thất Nhu Nhiên. Vương thất Nhu Nhiên biết được chủ Như Ý Phường đi Tây Vực gom người, liền đem bọn họ xếp vào. 】
Yến Xu giật mình.
Chà, đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Phải nghĩ biện pháp nói cho Hoàng Đế, kêu hắn cảnh giác lên!
Nàng có chút sốt ruột liếc mắt qua Vũ Văn Lan, lại không biết kỳ thực hắn đã biết rõ.
Không sai, ngoài việc nghe được suy nghĩ vừa rồi của Yến Xu, kỳ thực Vũ Văn Lan sáng nay cũng mới được Cẩm Y Vệ bẩm báo, nam tử dị tộc ở Như Ý Phường đều cùng hoàng thất Nhu Nhiên có quan hệ.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, Vũ Văn Yên trúng độc của đối phương.
Trưởng tỷ này.. Thật đúng là không khiến người ta bớt lo.
Hắn không khỏi liếc mắt qua Vũ Văn Yên đang vẻ mặt ủy khuất lại không kiên nhẫn, nói, "Trưởng tỷ chính là không thoải mái? Nếu không thoải mái, không bằng kêu ngự y xem."
Nhưng mà Vũ Văn Yên hồn nhiên không biết, chỉ nói, "Tạ bệ hạ quan tâm, thân thể thần nhưng thật ra còn tốt, chính là bị nha đầu kia nháo đến phiền tâm."
Nào biết tiếng nói rơi xuống, đang ở bên người Thái Hậu ăn bánh ngọt, Lan Quân lại khóc lên.
"Ta.. kim sư tử.. Ta.. sư tử.."
Tiểu nha đầu bên cạnh vừa khóc vừa nói, khiến người không nghe hiểu được, Thái Hậu liền hỏi, "Chậm rãi nói với ai gia, làm sao?"
Tiểu nha đầu mếu máo nói, "Kim sư tử của ta, bị mẫu thân cầm đi.."
Mọi người cuối cùng nghe rõ ràng, ra là nói mẫu thân nàng cầm kim sư tử của nàng?
Nhưng Vũ Văn Yên lại lập tức trách mắng, "Chỉ là một con sư tử đồ chơi, bổn cung khi nào cầm của ngươi?"
Nói xong rồi hướng Thái Hậu nói, "Mẫu hậu thấy đó, nha đầu kia hai ngày nay một mực nháo cái chuyện này với nhi thần."
Đang lúc này, Yến Xu nghe thấy hệ thống nói, 【 Tiểu cô nương có một món đồ chơi kim sư tử, là cha nàng Triệu Thành Văn làm cho nàng. Triệu Thành Văn bị Trưởng công chúa bỏ, Trưởng công chúa kêu người đem đồ vật của hắn trong nhà cũng ném đi. Bên cạnh tiểu cô nương có một người hầu lớn tuổi nổi lên tặc tâm, thừa cơ trộm kim sư tử đi đổi thành tiền, lại nói với tiểu nha đầu là Trưởng công chúa kêu người đem đồ vật của cha nàng ném đi. 】
Yến Xu minh bạch, 【 Ra là bà ta trộm đồ, khiến hai mẹ con này nổi lên hiểu lầm? 】
Đây coi là chuyện gì chứ? Chỉ cần Trưởng công chúa hơi có chút kiên nhẫn, cùng khuê nữ nói rõ ràng cũng được.
Nhưng mà Vũ Văn Yên đầy trong đầu đều là cái tên dị tộc gian tế kia.
Thật sự có chút không đành lòng, Yến Xu vì vậy mở miệng nói với tiểu cô nương, "Ta mặc dù không có sư tử vàng, nhưng có con hổ bông."
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một con hổ bông tinh xảo.
Đây thật ra là túi hương mà Nhẫn Đông làm cho nàng.
Thấy gần đây khí trời càng ngày càng nóng, nàng liền cho vào bên trong chút thảo dược đuổi muỗi, mang theo trong người để đuổi muỗi. Bởi vì nàng tuổi hổ, Nhẫn Đông khéo tay liền cố ý làm thành hình con hổ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Tiểu Lan Quân lập tức nhìn lại, nhất thời đã quên khóc.
Yến Xu liền lại nói, "Tiểu lão hổ này, không biết quận chúa có thích hay không?"
Nói xong bảo Nhẫn Đông cầm đến trước mặt tiểu cô nương.
Lan Quân tiếp nhận con hổ bông, nhìn kỹ, rốt cục dần dần nở nụ cười, nói, "Lan Quân thích, cảm ơn nương nương."
"Quận chúa khách khí."
Yến Xu cười cười, lại nói với tiểu cô nương, "Đồ vật quý trọng như thế, sao lại sẽ ném đi? Không chừng là bị người giấu đi nơi nào, quận chúa không ngại hỏi một chút những người hầu hạ trước, xem các nha hoàn, người hầu có ai biết không?"
Tiếng nói rơi xuống, Thái Hậu cũng nói với Trưởng công chúa, "Nghi tần nói rất đúng, tiểu hài tử như vậy, sao lại cố ý khó xử ngươi? Vẫn là trở về tra kỹ một chút người trong phòng Lan Quân, xem kim sư tử đi đâu."
Vũ Văn Yên chỉ đành nói, "Nhi thần tuân mệnh."
Lời này nói xong, ngoài điện lại có người đến, Vũ Văn Yên liền lui qua một bên.
Lần này, người tới chính là Tuyên Bình Hầu.
Lại nói, Tuyên Bình Hầu chính là thân thích bên nhà mẹ đẻ của Cao Tổ Hoàng Hậu.
Bọn họ vốn là ở Giang Nam, thêm mấy thập niên đi qua, nhiều đời tước vị truyền xuống, quan hệ cùng Hoàng Đế Thái Hậu trong cung đã càng ngày càng xa.
Nên gia đình này lần trước vào cung là lúc tiên đế còn tại vị.
Lần này nếu không phải Đại trưởng công chúa chủ động nhắc tới bọn họ trước, Vũ Văn Lan chỉ sợ bọn họ cũng không đến.
Lúc này toàn gia kia đi tới trong điện, đã thấy đội hình cũng rất lớn, đằng trước là phu thê Tuyên Bình Hầu hai người, sau lưng còn đi theo một nam tử trẻ và một thiếu nữ.
Đợi đứng lại, Tuyên Bình Hầu liền vội vàng dẫn người nhà hành đại lễ, trong miệng cung kính nói, "Thần Phùng Chí Viễn cùng gia quyến chúc mừng Thái Hậu thiên thu vạn thọ, cung chúc bệ hạ long thể khoẻ mạnh."
Thái Hậu cười nói, "Đứng dậy đi, làm phiền các ngươi thật xa tới đây, trên đường vất vả."
Tuyên Bình Hầu vội nói, "Có thể đến trước Thái Hậu và Bệ Hạ thỉnh an, là chúng thần vinh hạnh, một đường vui vô cùng, cũng không có nửa phần vất vả."
Thái Hậu liền lại gật đầu rồi thuận mắt hướng qua một nam một nữ sau lưng Tuyên Bình Hầu.
Thấy nam hài tử ước chừng 20, mặt mày cùng Tuyên Bình Hầu phu nhân có 7-8 phần tương tự, nhìn là biết con của bà; thiếu nữ ước chừng 16-17, mặt mày thật ra so với huynh trưởng đẹp hơn nhiều, mà tư thái cũng rất là xinh đẹp.
Thái Hậu không khỏi nói, "Lúc này mới mấy năm không gặp, bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy?"
Tuyên Bình Hầu vội vàng đáp, "Khuyển tử Nguyên Thanh năm nay mới cập quan, tiểu nữ Diệu Cầm năm trước cập kê, năm nay cũng 17."
Nói xong lại phân phó hai huynh muội, "Còn không mau tới hành lễ với bệ hạ, Thái Hậu và các nương nương."
Huynh muội hai người liền lập tức tiến lên hành lễ, "Nguyên Thanh, Diệu Cầm tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu, tham kiến các vị nương nương."
Đúng lúc để mọi người thấy rõ diện mạo.
Yến Xu đánh giá hai người một cái, yên lặng ở trong lòng cân nhắc, nhi tử mặt chữ quốc, vuông vức, giống cha hắn, mặt mày nhìn lên cũng có nét giống mẹ hắn, nhưng cô nương mặt trái xoan, mặt mày đường nét như thế nào lại không giống cha cũng không giống mẹ?
Chậc chậc, đây là như thế nào tránh đi hết khuyết điểm của cha mẹ, tất cả đều chọn lấy ưu điểm mà lớn lên vậy?
Lại nghe hệ thống nói, 【 Đơn giản, cô nương không phải do Tuyên Bình Hầu phu nhân sinh, là con tiểu thiếp, tiểu thiếp xinh đẹp, nàng giống mẹ. 】
Yến Xu nhướng mày, 【 Ra là thứ nữ? 】
Hệ thống nói, 【 Đích nữ của Tuyên Bình Hầu trời sinh bị thọt, lớn lên cũng không quá xuất chúng, bọn họ không dễ dàng vào kinh một lần, tất nhiên mang theo thứ nữ xinh đẹp, không lẽ đến không? 】
Yến Xu chuẩn xác bắt được trọng điểm, 【 Đến không? Bọn họ không phải là muốn đưa khuê nữ vào cung chứ? 】
Hệ thống, 【 Còn không phải ư, mắt thấy quan hệ với Kinh thành và hoàng thất càng ngày càng xa, Tuyên Bình Hầu khẳng định là sốt ruột. Lại thêm có một thứ nữ xinh đẹp, khẳng định sẽ muốn cùng Vũ Văn gia trèo lên quan hệ thông gia. 】
Yến Xu, 【 Chính là, thứ nữ con tiểu thiếp.. Chỉ sợ vào không được cung nha. 】
Hệ thống, 【 Nên hắn vừa rồi tránh trọng liền nhẹ trả lời Thái Hậu, hoàn toàn không đề cập trong nhà có đích nữ bị thọt. 】
Yến Xu, 【 Để đích nữ chân thọt ở nhà, đưa thứ nữ xinh đẹp vào cung, lại không đem lời nói nói rõ.. Cái ý tứ này, chẳng lẽ là muốn để thứ nữ thay thế thân phận đích nữ tiến cung? 】
Cái này một khi điều tra ra chính là muốn mất đầu!
Tuyên Bình Hầu gan thật là lớn!
Yên lặng nghe đến đó, Vũ Văn Lan còn có cái gì không minh bạch?
Giỏi lắm, một Tuyên Bình Hầu nho nhỏ, cũng dám vọng tưởng đùa giỡn hoàng quyền.
Hắn vì vậy nói, "Nhớ rõ mấy năm trước nghe người ta nói qua: Chân của lệnh ái không tiện, hôm nay một chút cũng nhìn không ra. Không biết quý phủ là từ nơi nào cầu được thần y?"
Lời này vừa ra, Tuyên Bình Hầu lập tức trong mắt hoảng hốt.
Do dự chốc lát, rốt cục ấp úng nói, "Bệ hạ nói rất đúng, trưởng nữ của thần xác thực từ nhỏ.. chân không tiện, đây.. Là thứ nữ."
Thứ nữ?
Lại nghe Thái Hậu cũng mở miệng nói, "Ai gia nhớ rõ, tôn phu nhân không phải chỉ sinh ra một nam một nữ sao?"
Tuyên Bình Hầu đã là mồ hôi như mưa, chỉ đành thành thành thật thật nói, "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, nha đầu này.. Là thiếp thất của thần sinh."
Tiếng nói rơi xuống, trong điện mọi người đều ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, lập tức liền cũng minh bạch.
Thái Hậu lành lạnh cười cười, nói, "Ai gia còn tưởng rằng trí nhớ của mình không ổn, thì ra là thế."
Tuyên Bình Hầu mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau lưng, chỉ có thể quỳ xuống đất nói, "Là thần có tội, là thần vừa rồi không đem lời nói rõ, còn thỉnh nương nương thứ tội."
Thái Hậu nhất thời không nói gì.
Vũ Văn Lan càng là không để ý tới.
Hai người không vui đã rất là rõ ràng.
Chốc lát, vẫn là Đại trưởng công chúa - thân là con của Cao Tổ Hoàng Hậu - mở miệng hòa hoãn, "Tuyên Bình Hầu ước chừng là quá lâu không diện thánh, lại không nói chuyện rõ ràng như vậy? Sau này ngàn vạn lần phải nhớ mới đúng."
Tuyên Bình Hầu vội vàng vâng dạ, "Thần không dám nữa, thần không dám nữa." Còn dẫn người một nhà lại liên tục dập đầu.
Thấy tình cảnh này, Thái Hậu rốt cục cho Đại trưởng công chúa một chút mặt mũi, thở dài nói, "Mà thôi, các ngươi lui ra nghỉ ngơi đi."
Toàn gia kia như được đại xá, vội vàng vâng dạ đứng dậy, lui ra khỏi điện.
Yến Xu ngồi ăn dưa, "..."
Chà, toàn gia kia vào trong cung đánh tạp sao, một chén trà cũng chưa uống xong liền đã đi ra ngoài.
Nhưng Hoàng Đế thật nghe người ta nói qua đích nữ nhà kia bị thọt sao?
Nhìn Thái Hậu phản ứng, rõ ràng không biết rõ việc này..
Chà, như thế nào cảm thấy là lạ?
Vũ Văn Lan giấu giếm sắc mặt, nhấp một ngụm trà.
~~
Tiếp đó, lại lần lượt mấy khách đến, liền thấy lão phu nhân của Trấn Hải Hầu phủ dẫn các con đến bái kiến.
Mấy ngày trước đây, lần đầu tiến cung, Mục phu nhân chỉ mang theo "dưỡng nữ" Nghê Hướng Vãn, hôm nay là ngày chính thức, con trai bà, cũng chính là đương nhiệm Trấn Hải Hầu, cũng xuất hiện.
Yến Xu vội vàng lặng lẽ quăng đi ánh mắt.
Thấy vị Trấn Hải Hầu mặt mày rất giống mẫu thân.
Khách quan mà nói, Nghê tiểu cô nương lại nhìn không ra nét giống Mục phu nhân, cùng vị huynh trưởng cùng mẹ khác cha cũng không giống nhau.
Yến Xu âm thầm cảm thán: Đây quả thực là ông trời cũng giúp đỡ Mục phu nhân, nếu không, nếu cô nương này lớn lên giống mẹ hoặc là ca ca, chẳng phải khiến người hoài nghi?
Như thế xem ra, vị Tông phó tướng hẳn là rất soái, nếu không cũng không sinh ra khuê nữ xinh đẹp như vậy.
Mà lại nói, toàn gia này thời điểm nào mới có thể nhận nhau?
Dù sao để tiểu cô nương vẫn cho rằng mình là bị nhặt được, chuyện này cũng rất tàn nhẫn.
* * *
Âm thanh hết thảy lọt vào lỗ tai, Vũ Văn Lan lúc này mới phản ứng được, thì ra ngày đó nàng viết truyện với nhân vật chính là Mục phu nhân.
Cũng chính là nói, Trấn Hải Hầu phủ đối với bên ngoài một mực kêu là dưỡng nữ, nhưng thật ra là cốt nhục của Mục phu nhân..
Mà trong truyện còn một nhân vật chính nữa, nam nhân bỏ trốn, chính là Tông phó tướng mà nàng vừa nghĩ đến?
Dòng họ này cũng không phải thông thường, lại cùng Trấn Hải Hầu phủ có quan hệ..
Vũ Văn Lan nghĩ nghĩ, hình như doanh trại biên phòng của Minh Châu phủ có một Đô Ti, đúng là họ Tông.
Người này từng mấy lần có cơ hội được đề bạt, cũng đều từ chối nhã nhặn, kiên trì muốn ở lại Minh Châu, đóng giữ ở biên phòng.
Chẳng lẽ đúng là vì vị phu nhân này?
* * *
Vũ Văn Lan lúc này mới biết được, đôi bên có thân phận như thế.
Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cũng có chút minh bạch Tông đô ti vì sao sẽ chọn lựa như vậy.
Đã sinh tình, lại bởi vì tình mà vượt quá giới hạn, hắn không ở lại, cũng đã là sai lầm..
Dù sao câu chuyện này khiến người có chút tâm tình phức tạp.
* * *
Quan hệ kết nghĩa Kim Lan đúng là khác người ngoài, đợi Mục phu nhân dẫn các con hành lễ xong, Thái Hậu lập tức mời đối phương ngồi vào chỗ cạnh mình.
Mà đang ở bên cạnh Thái Hậu chơi con hổ bông, Lan Quân nhìn thấy Nghê Hướng Vãn, lập tức quăng đến ánh mắt hiếu kỳ, kêu tiếng, "Tỷ tỷ.."
Nghê Hướng Vãn cũng vội vàng trả lời, "Bái kiến quận chúa."
Thái Hậu liền nói, "Hai người các ngươi đúng lúc cùng chơi đi."
Nói xong rồi bảo với Trưởng công chúa Vũ Văn Yên, "Ngươi nếu như mệt mỏi, không bằng để Lan Quân ở trong cung hai ngày, ai gia cũng chuẩn bị giữ Mục phu nhân ở trong cung hai ngày, như thế Lan Quân liền có thể cùng Hướng Vãn chơi đùa nhiều một chút."
Vũ Văn Yên đang cầu không được, nghe vậy lập tức nói, "Vậy liền làm phiền mẫu hậu."
Thái Hậu gật đầu rồi lại nhịn không được dặn dò nàng, "Tốt xấu gì cũng là mẫu thân, sau này nên sửa tính nết của ngươi, làm gương cho Lan Quân mới đúng."
Vũ Văn Yên vào tai trái, ra tai phải, trả lời, "Nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo."
Mục phu nhân thấy rõ, chỉ dặn dò khuê nữ, "Hầu hạ quận chúa thật tốt, ngàn vạn lần cẩn thận chút."
Nghê Hướng Vãn cũng vâng dạ đáp lời, liền cùng Lan Quân chơi tiếp.
~~
Tiếp đón hết mọi người đến chúc thọ, đã tới gần trưa.
Làm khó Yến Xu cùng Thái Hậu ngồi ngay ngắn hơn nửa ngày, giờ sớm đã là bụng đói kêu vang.
May mắn, hôm nay tiệc rượu liền bày tại hoa viên bên trong Từ An Cung.
Lại nói tiếp, đây chính là bữa tiệc mà Yến Xu chờ mong đã lâu!
Hôm nay đã là tháng tư đầu hạ, các loại quả liên tiếp được thu hoạch, nguyên liệu nấu ăn so với mùa đông hay mùa xuân phong phú hơn rất nhiều, tất nhiên so với ngày tết thì bữa tiệc cũng khác.
Đợi mọi người nhập tọa, các cung nhân liền bắt đầu mang thức ăn lên.
Thấy các loại hương vị đồng thời hướng người đánh tới, Yến Xu đã càng đói bụng.
Trong lòng nhịn không được lại nhắc, 【 Hy vọng Hoàng Đế nâng cốc chúc mừng thì nói ngắn gọn chút, kêu mọi người nhanh ăn cơm! Sáng nay vì trang điểm, chỉ kịp ăn một chén cháo, ta quá đói rồi! 】
May mà nàng cách Hoàng Đế cũng không xa, âm thanh kịp thời truyền tới tai Vũ Văn Lan.
Vũ Văn Lan, "..."
Buổi sáng chỉ ăn một chén cháo, cũng thực làm khó nàng. Dù sao nàng đúng là có thể ăn được lượng thức ăn cho hai bao tử.
Vì vậy hắn liền đáp ứng yêu cầu, chỉ ngắn gọn nói, "Hôm nay thân bằng vui mừng tụ họp, đều vì mừng thọ mẫu hậu, mong ước mẫu hậu phúc thọ duyên niên, nhật nguyệt trường minh."
Nói xong lại kính Thái Hậu một chén rượu.
Mọi người nhao nhao nâng chén, đủ tiếng hướng Thái Hậu chúc mừng, "Chúc Thái Hậu nương nương phúc thọ duyên niên, nhật nguyệt trường minh."
Thái Hậu nhận rượu mời, cười nói, "Hôm nay không cần phải khách khí, nhanh ăn đi."
Mọi người vâng dạ, lúc này mới bắt đầu duỗi đũa.
Yến Xu cũng như được đại xá, lập tức bắt đầu ăn.
Nàng đã sớm yên lặng đem bàn thức ăn đánh giá không biết bao nhiêu lượt, lúc này mục tiêu chuẩn xác, trước tiên hướng tới món sườn cúc hoa.
Phải biết rõ món này chính là đặc chế, bên trên còn rót nước xốt chua ngọt, trì hoãn một lát nữa, hương vị sẽ không còn ngon.
Còn may lúc này chưa trì hoãn quá lâu, một ngụm cắn, cảm thấy thịt sườn bên ngoài xốp giòn, ở bên trong non mềm, bên ngoài còn có xốt cam, quả nhiên chua ngọt ngon miệng, vô cùng phù hợp khai vị.
Ăn sườn xong, nàng lại vội vàng nếm món chim bồ câu.
Món này cần chú ý nhiệt độ, lạnh cũng ăn không ngon.
Chà, ăn vào, quả nhiên thấy được dùng lửa đúng độ, thịt bồ câu mềm ngon, ăn cùng rau thơm xào với nhiệt độ cao, càng nồng đậm mùi thơm, có thể nói Yến Xu thích rau thơm này nhất.
Món gạch cua cũng vô cùng mê người, Nhẫn Đông giúp chủ tử cầm một con lên, mới gỡ mai cua, liền thấy tràn đầy gạch cua.
Không hổ là vì thọ yến của Thái Hậu mà chuẩn bị đồ tốt! Yến Xu ăn một miếng, chợt cảm thấy vị mới mẻ đầy miệng, lại thỏa mãn không thôi.
Đương nhiên, ngoài gạch cua, còn có cá Trường Giang từ Giang Nam ra roi thúc ngựa đưa vào kinh.
Vì để khách khứa tận hưởng trọn vị, ngự trù cố ý đem một nửa hấp, một nửa nấu cùng thịt kho tàu. Một loại cá, hai món ăn, có thể nói là vô cùng dụng tâm.
Mấy món ăn này đã rất khiến người thỏa mãn, lại càng không cần phải nói tới vây cá đuôi phượng, thỏ rừng, môi cá nhám, da heo sữa, các món thường chỉ xuất hiện tại các bữa tiệc, càng là khiến người ta phấn khích.
Đặc biệt khiến Yến Xu kinh diễm là món anh đào tô sữa đặc.
Đương thời đúng là mùa anh đào. Nước anh đào tươi mới cùng sữa bò chưng thành sữa đặc xốp giòn, lại thêm quả tách hạt điểm xuyết phía trên sữa đặc xốp giòn đã ướp lạnh, chỉ cần rưới thêm một tầng mật ong hơi mỏng liền thanh thanh vừa miệng, vô cùng giải ngán.
Phóng mắt trong bữa tiệc, mọi người hoặc là nỗ lực cùng Thái Hậu nói lời cát tường, hoặc là riêng phần mình nói chuyện, chỉ có Yến Xu cẩn thận đối đãi với bàn thức ăn, ăn vô cùng nghiêm túc.
Ăn xong anh đào tô sữa đặc, Yến Xu rất chờ mong món bánh gạo quả vải lên bàn.
Mùa vải ngắn, như phù dung sớm nở tối tàn, thực tế còn cần từ Nam Việt vận chuyển đến Kinh thành, nên mỗi một trái cũng có thể nói là có giá trị liên thành.
Mà món này còn là đem quả vải trắng trong đã tách hạt, ngâm vào gạo nếp ngon, chưng cùng nho khô và các thức khác, gạo nếp hút đủ vị ngọt của quả vải, thịt quả cũng tỏa ra hương gạo nếp thanh thanh, khiến người ăn cảm thấy ngọt trong lòng, suốt đời khó quên.
Bởi vì quý giá, món này hàng năm cũng chỉ tại thọ yến của Thái Hậu xuất hiện một lần, mà mỗi người chỉ có thể được ba cái.
Yến Xu ăn xong một cái, trong lòng đã là tràn đầy sung sướng.
Đang chuẩn bị ăn cái thứ hai, đã thấy có một tiểu nha đầu đang tò mò nhìn qua nàng.
Không phải ai khác, chính là Tiểu Lan Quân.
Yến Xu, "..."
Vì sao lúc nàng ăn đều có thể hấp dẫn tiểu hài tử?
Vì giảm bớt xấu hổ, nàng chỉ đành cười nói, "Quận chúa nếm thử bánh gạo quả vải đi, ngươi nhất định sẽ thích."
Nhưng nói hết mới phát hiện, không phải tiểu nha đầu không muốn ăn, là không có người cho nàng ăn.
Khách đến thăm không giống như Thái Hậu, Hoàng Đế, phi tần trong cung, không thể mang theo cung nhân hầu hạ, nên bên cạnh tiểu nha đầu hôm nay cũng không có nhũ mẫu, nha hoàn chăm sóc.
Lúc trước ngẫu nhiên vào cung, còn có cha nàng chăm sóc, hôm nay không có cha. Mẹ nàng - Vũ Văn Yên đang cùng tả hữu khách khứa nói cười uống rượu, đâu chú ý được nàng?
Nên tiểu nha đầu chỉ ăn mấy món điểm tâm ở gần, căn bản không dám ăn món ăn nóng.
Yến Xu, "..."
Chà, tiểu nha đầu này từ trong bụng Trưởng công chúa sinh ra cũng là thật đáng thương.
Nhưng nàng có tâm kêu người chăm sóc tiểu quận chúa một chút, lại sợ Trưởng công chúa sau đó khó chịu..
Nên Yến Xu có chút khó xử, nhất thời không dám lên tiếng.
Cũng may đang lúc này, Hoàng Đế ngồi trên cao đã phát hiện, liền lập tức kêu Phú Hải tìm cung nữ tới hầu hạ cháu gái, tiểu nha đầu lúc này mới có thể bắt đầu ăn.
Yến Xu liền yên tâm, lại không khỏi liếc liếc mắt qua Vũ Văn Lan, trong lòng âm thầm cân nhắc, vì sao người này có thể cùng nàng nghĩ đến một chuyện?
Chẳng lẽ là.. Thật sự có tâm linh tương thông trong truyền thuyết?
Vũ Văn Lan bất động thanh sắc uống chén rượu.
Đó là tất nhiên.
~~
Buổi tiệc trưa kết thúc, Quân Vương cố ý an bài đoàn kịch nghệ, thỉnh Thái Hậu và các khách khứa cùng xem.
Yến Xu liền ở bên cạnh tiếp tục cùng tiếp khách.
Cũng may các màn biểu diễn cũng vô cùng thú vị, nhìn ra được là cố ý vì thọ yến của Thái Hậu mà tập luyện.
Mọi người cũng đều vui vẻ. Cũng có mấy người bởi vì có việc, nên cáo từ Thái Hậu, rời đi trước.
Ví dụ như Trưởng công chúa Vũ Văn Yên, vừa ăn tiệc xong, nàng liền lấy cớ không thoải mái, vội vàng xuất cung.
Yến Xu thầm nghĩ, sợ là độc nghiện nhuyễn tình tán phát, vội đi tìm tên dị tộc kia.
Chà, tuy nàng không muốn quản nữ nhân này, nhưng dù sao liên quan đến triều đình, vẫn là phải nghĩ biện pháp nói cho Hoàng Đế một tiếng mới được.
Lại nghe hệ thống nói, 【 Yên tâm, vừa rồi Vũ Văn Yên vừa ra khỏi cung, Cẩm Y Vệ liền âm thầm đi theo. 】
Yến Xu sững sờ, 【Hoàng Đế an bài? 】
Hệ thống, 【 Bằng không thì ai còn có thể sai khiến được Cẩm Y Vệ? 】
Nói thì nói như vậy, nhưng Yến Xu vẫn không hiểu, 【 Chẳng lẽ Hoàng Đế cũng phát hiện Vũ Văn Yên không ổn? 】
Hệ thống, 【 Đêm đó hắn không phải cùng ngươi nhìn thấy bên cạnh Vũ Văn Yên là Phan Tái An kia sao? 】
Yến Xu lúc này mới nhớ tới.
A, cũng phải, Hoàng Đế dù sao cũng là Hoàng Đế, mắt thấy bên cạnh tỷ tỷ có nam tử dị tộc, khẳng định là sẽ không thờ ơ.
Như thế, nàng liền cũng yên tâm.
Đồng thời, lại âm thầm giật mình:
Nếu là Cẩm Y Vệ bắt được tên dị tộc gian tế kia hạ dược Trưởng công chúa..
Chẳng phải lại là một hồi đại chiến?
Chà, may là Thái Hậu đem Tiểu Lan Quân lưu lại trong cung.
Cũng may mắn, hài tử này tuổi còn không quá lớn.
Nếu là lớn hơn một chút, biết rõ mẹ nàng làm những chuyện hoang đường này..
Thật không biết sẽ đối với nàng có ảnh hưởng gì.
Như thế nghĩ đến, Yến Xu liền vừa xem biểu diễn, vừa chờ tin tức hệ thống.
Nào biết, đến khi bầu trời đã hoàng hôn cũng không chờ được tin về Trưởng công chúa, lại thấy có người vội vàng vào cung đến gặp Đại trưởng công chúa, nói, "Điện hạ, không xong rồi, vừa rồi huyện mã gia tại phố Dương Lâu đả thương người, hiện tại đối phương muốn báo quan."
Lời này vừa ra, mọi người xung quanh Đại trưởng công chúa đều giật mình.
Yến Xu cũng sững sờ, vội vàng hỏi hệ thống, 【 Đây là chuyện gì xảy ra? Chồng An Khang huyện chủ đánh người? 】
Hệ thống, 【 Không sai, vừa rồi An Khang huyện chủ lén đi Như Ý Phường, có người báo cho huyện mã gia, huyện mã gia liền lặng lẽ đi theo, ngay tại chỗ bắt được "vịt" câu dẫn vợ hắn, bèn giận dữ đem chân "vịt" đánh gãy. 】
Yến Xu, 【.. 】
Cái này.. quả thực là khiến nàng chỉ có thể há miệng ăn dưa.


Chỉnh sửa cuối: