Ngôn Tình [YoongixFangirl] Tình Nhân Nhỏ Của Tổng Tài - Hứa Tử Yên

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HuaTuYen, 2 Tháng mười 2018.

  1. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    [​IMG]

    Tên truyện: Tình Nhân Nhỏ Của Tổng Tài

    Tác giả: Hứa Tử Yên

    Thể loại: Ngôn tình, fanfic, lãng mạn

    Văn án:

    Một tình nhân nhỏ sớm muộn sẽ bị chủ nhân ném đi..

    Hạnh phúc hay nỗi đau tràn ngập cuộc đời của một tình nhân..

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Hứa Tử Yên
     
    Alissa, Static7Hany thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng mười 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Mở đầu truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sal là một Army cũng mộng mơ, cũng ảo tưởng như các bạn Army cùng fandom thôi.

    Nam chính, nam phụ truyện này không ai xa lạ là bảy chàng trai nhà chống đạn.

    Sal sẽ nói không với dìm hàng idol nhà khác, nói không với teencode và nói có với máu chó.

    Vì lần này viết về Yoongi oppa nên các anh khác sẽ ít đất diễn hơn. Sal không rành ngôn ngữ Hàn nên sẽ chuyển mọi thứ về văn phong Việt, Sal sẽ cố gắng cho truyện gần với bối cảnh và ngôn ngữ Hàn nhất có thể.

    Nữ chính trong truyện vì không để bị gượng và thỏa mãn trí tưởng tượng Sal sẽ đặt em nó tên là Han Army.

    Độ dài truyện chừng 7-10 chap tùy Sal chăm.

    Update: 1 tuần/1 chap.

    Mong các bạn đừng ném đá Sal hãy góp ý nhẹ nhàng. Thích truyện Sal thì vote đừng follow Sal cảm ơn các bạn đã nghe Sal nhảm. Go map sưm ni ta.

     
  4. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một căn phòng nhỏ, ánh đèn lờ mờ hòa lẫn vào với bóng đêm sâu thẳm. Tiếng rên rỉ cùng với thở dốc vang khắp căn phòng ấy, trên giường thấp thoáng một đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau. Ánh sáng lờ mờ khiến cho gương mặt người đàn ông bị khuất đi thay vào đó có thể nhìn rõ cô gái đang nằm trên giường. Gương mặt non nớt, đỏ bừng và thấm đẫm mồ hôi của cuộc kích tình. Khắp người cô gái nhỏ đầy rẫy dấu hôn xanh tím, tóc xõa, hai tay và đôi bám víu lấy vai và hông của người bên trên. Từng đợt một, giọng nói khàn khàn lại vang lên:

    - Ư.. đừng.. em không chịu được!

    Giọng nói trầm bổng của đối phương mang theo sự chiều chuộng xoa nhẹ mái tóc rối:

    - Sắp rồi.. Army..

    Một lát sau, cả hai đã đạt đến cao trào, hai dòng nước bắn ra và hòa vào nhau. Cô gái nhắm mắt và chầm chậm thở đều, còn người đàn ông vẫn còn sung sức lắm, anh ghé môi lại gần tai cô khẽ nói:

    - Một lần nữa nhé!

    Khẽ lắc đầu, cô thật sự mệt chết nếu còn làm một lần nữa. Gỡ đi những lọn tóc quanh phần cổ trắng ngần của cô, anh chầm chậm nói:

    - Nghỉ đi! Mai em còn đi học.

    Ừ! Mai cô còn phải đến trường. Khẽ nhắm đôi mắt mệt lừ kia lại, cô chui vào vòng ôm ấm áp của người đàn ông thiếp đi sau bao mệt mỏi.

    * * *

    Nắng ban mai chói vào mắt cô, quay đi hướng khác trốn vào chăn. Giọng nói đùa bỡn hằng ngày quen thuộc lọt vào tai cô:

    - Mèo lười! Dậy đi, muộn rồi.

    Đáp lại là chất giọng ngáy ngủ:

    - Không muốn để em ngủ Yoongi oppa..

    - Hay em muốn..

    Tiếng ngân đầy nguy hiểm ấy ngân dài ra, cô vội mở to mắt bật dậy. Cả hai đều không mặc gì cả, quần áo rơi khắp nơi đã vậy còn có dấu vết của cuộc kích tình tối qua làm cô đỏ cả mặt. Anh vỗ vỗ má trái của cô cười phì bảo:

    - Chúng ta đi tắm rồi anh đưa em đến trường.

    Anh đưa cô rời giường vào nhà tắm. Thường thì sau đó cô phải xin nghỉ học vì thú tính của anh lúc vào nhà tắm nhưng hôm nay cả hai đều có việc nên anh nhịn, chắc vậy. Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng ở tổng tập đoàn và cô có một bài báo cáo với thầy chủ nhiệm.

    Có lẽ cô là tình nhân nhỏ tuổi được anh cưng chiều và theo anh lâu nhất trong số các tình nhân của anh. Quan hệ giữa cô với anh không phải là cấp trên cấp dưới mà là anh rể ngoại tình với em dâu - mối quan hệ lén lút sớm muộn gì cũng bị phanh phui. Sẽ nực cười biết bao khi mọi người biết được mối quan hệ này. Ắt hẳn anh sẽ bỏ rơi cô vì cô là một tình nhân..

    * * *

    Sal end chap đây! Chap này nhạt quá và hơi hướng có H mong các bạn đừng để ý. Viết vì đam mê, tự viết tự đọc
     
  5. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe trang trọng dừng lại ở một trường Đại học có tiếng ở Seoul, phải là con ông cháu cha mới có đủ điều kiện học ở đây còn nếu là gia đình khá giả hoặc được nhận học bổng thì đừng mơ sống yên ở ngôi trường đầy sự khinh bỉ phân biệt giàu nghèo này. Chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cổng trường thu hút sự chú ý của bao người, Han Army bước xuống. Sự nhòm ngó và ghen tỵ này thật ghê tởm, họ ghen tỵ một người nghèo như cô có thể là con nuôi của một gia đình danh giá, họ ghen tỵ khi cô một bước hóa phượng hoàng. Nhưng họ không hề biết cái gì cũng có mặt trái của nó. Xa hoa và lộng lẫy chỉ là giả dối cho sự ngụy biện.

    Cô - Han Army được biết là con nuôi của Lee Gwang Nam - chủ tịch của một tập đoàn nhất nhì Hàn Quốc. Người ngoài nhìn vào cô là một cô nhi may mắn được Lee gia nhận nuôi năm sáu tuổi nhưng họ lại không biết danh phận con nuôi kia không dành cho cô. Thật đáng buồn cười! Cô không phải con nuôi của Lee Gwang Nam mà là con ruột của ông ta - một đứa con ruột đáng nguyền rủa và không nên có. Trong một lần say xỉn chủ tịch Lee đã nhầm một người giúp việc họ Han với vợ của ông và việc đó xảy ra, sau đó bà Han bị ép thôi việc. Vài tháng sau bà phát hiện có thai vì sợ gia thế nhà họ Lee bà im lặng và sinh ra cô. Hai mẹ con lay lắt cùng nhau sống đến năm cô năm tuổi, bà Han bị ung thư và qua đời, Army được đưa vào cô nhi viện. Một năm sau, cha ruột cô biết được sự tồn tại của cô và đón cô về. Han Army cứ ngỡ cuộc sống khổ cực sẽ không còn ám ảnh tuổi thơ cô nữa, cứ ngỡ cô sẽ được ăn sung mặc sướng nhưng.. Ngoài mặt bà Lee tuyên bố sẽ coi cô như con ruột bên trong bà ta lại muốn nhổ bỏ cô đi. Từ con ruột biến thành một đứa con nuôi mỉa mai biết bao, đau buồn biết bao. Không lâu sau đó, họ ném cô vào một ngôi trường nội trú đầy đủ ba cấp. Nói thật, suốt thời gian mười ba năm mang danh con nuôi nhà họ Lee, cô chưa từng thấy hay nhớ cha ruột của mình. Hàng tháng, ông ta chỉ ném một cái thẻ tín dụng cho cô thôi, nhớ mặt mới lạ. Dù gì sự ấm áp của tình thương gia đình nó không dành cho cô, có ghen tỵ hay mơ ước cũng vô ích.

    Lại một chiếc xe nữa đi tới, bước ra khỏi sẽ là một cô gái không ai xa lạ là chị nuôi của Army, đại tiểu thư của dòng họ danh giá - Lee Eun Hee. Eun Hee luôn xinh đẹp và nở nụ cười thân thiện với mọi người, ngay từ khi bước xuống xe đám đông nhất là nam sinh đã hò hét vì một nữ thần thân thiệt. Eun Hee đi tới gần Army cười thân thiện nhẹ nhàng chào cô:

    - Chào buổi sáng Army!

    - Chào buổi sáng chị Eun Hee!

    Để sống trong ngôi trường tư thục này, cô phải mang một mặt nạ giả tạo và tỏ ra thân thiện với cô chị lẽ ra người chị ruột. Eun Hee lớn hơn Army tới bốn tuổi, tuy vậy nhưng Eun Hee đã kết hôn dù còn đang học năm cuối chuyên ngành kế toán.

    - Chúng ta vào trường đi Army!

    - Vâng!

    Army cùng Eun Hee bước vào cổng trường và chia tay nhau để về lớp của mình. Cuộc sống của Army rất bình thường cũng giống như bao tiểu thư khác. Nhưng vào năm cô mười sáu, biến cố cuộc sống khiến Army trở thành tình nhân của anh rể cô là chồng của Eun Hee - Min Yoongi. Cứ ngỡ cuộc sống tình nhân sẽ sớm kết thúc nhưng Army theo Yoongi suốt gần ba năm. Army không rõ tình cảm cô dành cho Yoongi là gì? Tình dục hay tình yêu? Câu trả lời cô luôn tìm kiếm suốt mấy năm qua. Nếu là tình dục tại sao anh rể Yoongi không ở bên chị Eun Hee bởi chị ấy vô cùng xinh đẹp hơn hẳn cô. Nếu là tình yêu thì không chắc bởi Yoongi cưới Eun Hee năm chị ấy tròn hai mươi trước thời gian cô trở thành tình nhân của anh ba tháng, ắt hẳn sống lâu với nhau Yoongi sẽ có tình cảm với Eun Hee. Nhưng tại sao?

    Lắc nhẹ cái đầu, giáo sư vào rồi tiết học bắt đầu. Không nghĩ nhiều nữa, tới đâu thì tới. Dù gì cô cũng sẽ mất tất cả thôi, Army chắc chắn điều đó bởi sự lén lút sẽ không duy trì được lâu.

    * * *
     
  6. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi học, thường thì Army sẽ về căn hộ do cha "nuôi" mua cho nhưng hôm nay nhà chính có một buổi dạ hội, ông Lee yêu cầu cô phải đến đó. Yêu cầu gì chớ? Chẳng qua là muốn kiếm một tập đoàn giàu có để gả cô thì có. Lợi ích và danh dự luôn là ưu tiên hàng đầu của dòng họ Lee.

    Tùy ý chọn một chiếc đầm màu hồng phấn và một chút trang điểm nhẹ, Army được tài xế riêng của ông Lee chở đến khu nhà hàng cao cấp của tập đoàn họ Lee. Bước vào trong, sự xuất hiện của cô không gây sự chú ý cho lắm, bởi cô không xinh đẹp, không sặc sỡ như các tiểu thư ở đây. Army đảo mắt nhìn quanh, kia rồi cha mẹ "nuôi" của cô đang ở phía kia. Mẹ nuôi cô - bà Lee thấy cô lên tiếng gọi lớn, lần này thực sự là gây chú ý đến mọi người xung quanh:

    - Army! Chúng ta ở đây!

    Cố nở một nụ cười giả tạo, Army đi tới chỗ họ mặc cho những lời bàn tán xung quanh. Nào là vịt hóa thiên nga, con nuôi mà làm chảnh..

    - Omma, Appa!

    Bà Lee khoác tay cô và tươi cười giới thiệu:

    - Anh chị, đây là Army con gái thứ hai của tôi. Army đây là cô chú Kim, chào cô chú đi con.

    - Dạ con tên Army, chào hai cô chú ạ!

    Hai người đối diện gật đầu hài lòng bảo:

    - Con bé ngoan ngoãn quá! Tôi nghe bảo anh chị còn một đứa con gái lớn mà..

    Ông Lee cười xã giao mắt ánh lên sự khoe khoang vốn có:

    - Đúng vậy! Một lát nữa nó sẽ đến với chồng của nó.

    Từ cửa chính một cặp trai gái vô cùng đẹp đôi xuất hiện làm thu hút sự chú ý của bao người. Chàng trai lạnh nhạt, điển trai với bộ vest đen còn cô gái nổi bật với nụ cười thân thiện và chiếc đầm dạ hội đỏ rượu vô cùng gợi cảm. Hai người họ nhanh chóng đến chỗ Army. Bà Lee lại giới thiệu:

    - Đó là con gái tôi - Eun Hee và con rể tôi - Yoongi.

    Vị phu nhân kia "ồ" lên đầy vẻ kháng phục:

    - Ồ. Hai đứa nó thật đẹp đôi.

    Eun Hee cười tươi dịu dàng đứng cạnh Yoongi bảo:

    - Chào cô chú ạ! Con cảm ơn.

    Sau đó họ không còn quan tâm Army làm gì hay ở đâu nữa. Có Eun Hee ở đây, ngay lập tức Army thành người vô hình thôi. Khẽ cười cô lùi ra phía sau, lấy một ít thức ăn và bắt đầu buổi tiệc của riêng mình. Đến giữa buổi, họ lại gọi cô:

    - Army! Lại đây đi con.

    Đối diện Army là một chàng trai vô cùng đẹp tuy da không trắng bằng Yoongi nhưng người này như một nhân vật trong truyện tranh vậy. Bà Kim mở lời giới thiệu:

    - Giới thiệu với gia đình, đây là Taehyung con trai út của tôi.

    Cậu con trai cúi đầu chào lễ phép:

    - Chào hai bác! Chào em!

    - Nae~ chào anh!

    Chắc đây là người bà Lee muốn làm mai cho cô rồi. Nhìn vẻ mặt hiền lành và lời nói ngọt ngào kia thì tám chín phần là vậy. Chợt..

    - Taehyung! Chú mầy về hồi nào?

    Yoongi và Eun Hee đi tới, hình như là quen nhau. Taehyung cười đáp:

    - Mới đáp xuống.

    Hai người đứng tuổi kia tự giác nhường sân cho lũ trẻ. Yoongi và Teahyung cứ như vậy trò chuyện với nhau làm cho cả hai chị em Eun Hee tự né sang chỗ khác. Eun Hee bảo:

    - Đó là một trong những người anh em thân của Yoongi oppa.

    - Nae~.

    * * *

    Sau khi kết thúc bữa tiệc Army theo bọn họ về nhà chính. Căn phòng của cô ở đây là vẫn tối mịt nhưng ít ra nó không bám đầy bụi bẩn. "Rầm" một lực hơi mạnh ép cô vào phòng và một nụ hôn cuồng dã. Yoongi..

    Anh đưa cô lên chiếc giường nhỏ đằng kia, lại hôn. Cô gái nhỏ này làm anh thật nhớ dù ngày nào cũng ở cạnh cô cả. Thật muốn nhốt cô lại mà..

    Đến khi tiếng rên rỉ của cô vang lên..

    "Rầm"

    "Choang"

    Tiếng vỡ của ly thủy tinh và tiếng va chạm cho chiếc khay xuống nền. Từng giọt sữa bắn ra tung tóe trên sàn vì cú vang chạm. Army giật mình khỏi cơn khoái cảm, Eun Hee.

    Là Eun Hee..

    Eun Hee bụp miệng lại để ngăn tiếng khóc nức lên, đôi tay run run chỉ về phía cả hai người đang lõa hồ trên giường. Yoongi đã nhanh tay phủ chăn cho Army còn bản thân vẫn ung dung chỉnh lại quần áo như thể anh biết nó sẽ xảy đến vậy.

    - Hai.. hai.. người.. tại sao?

    Cái gì đến cũng sẽ đến, Eun Hee phát hiện ra.. Sẽ ra sao đây?

    * * *
     
  7. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng nức nở, sự ngỡ ngàng tràn ngập khuôn mặt nhỏ nhắn của Eun Hee. Nấc dài, Eun Hee cố qua khỏi cú sốc:

    - Tại sao? Hai người..

    Im lặng! Không có tiếng trả lời. Bầu không khí im lặng này làm cho người chịu phải khó chịu. Im lặng như sự thừa nhận, im lặng không có gì để nói. Im lặng..

    - TẠI SAO HAI NGƯỜI IM LẶNG?

    Tiếng hét của Eun Hee làm cho ông bà Lee ở dưới nghe thấy và đi lên. Họ ngỡ ngàng ngạc nhiên như khi Eun Hee vào đây vậy. Ông Lee cất giọng đầy tức giận:

    - Mặc quần áo vào!

    Còn bà Lee ôm lấy cô con gái nhỏ của bà vỗ vỗ đôi vai gầy đang run lên vì khóc. Đôi mắt bà đầy căm phẫn nhìn cô gái đang trốn trong chăn. Hơn mười năm trước, bà cũng chịu cú sốc như Eun Hee bây giờ khi ông Lee đưa đứa con riêng đáng chết kia về. Nó giống con mẹ nó đến kì lạ đã thế đôi mắt kia là của ông Lee - chính điều này làm cho bà cay nghiệt và tìm mọi cách đuổi nó đi. Từ vị trí con riêng của chồng, bà đã làm nó trở thành con nuôi. Giờ đây..

    Quần áo đã mặc tươm tất, ông Lee vẫn chất giọng tức tức kia ồm ồm lên tiếng:

    - Bao lâu rồi?

    - Hơn hai năm.

    Yoongi thành thật trả lời. Anh ôm Army lại giấu đi gương mặt khó xử của cô tình nhân nhỏ. Bà Lee vô cùng tức giận, đi tới kéo Army ra khỏi Yoongi và cho cô một bạt tai:

    - ĐỒ HỒ LY TINH! MẦY GIỐNG MẸ MẦY LUÔN LUÔN QUYẾN RŨ CHỒNG NGƯỜI TA.

    Army chỉ biết cắn môi im lặng. Không! Mẹ cô không phải như vậy? Mẹ cô không quyến rũ chồng người ta! Tiếng nói lạnh nhạt của Yoongi lại trầm trầm vang lên:

    - Ly hôn đi!

    Eun Hee gạt nước mắt ngẩn đầu lên, lắc đầu ngầy ngậy:

    - Không! Em không ly hôn. Em không ly hôn.

    - Tôi không yêu cô, ly hôn đi.

    Eun Hee không muốn ly hôn bởi lí do vô cùng đơn giản dù anh không yêu cô đi. Nhưng tuyệt nhiên cô không thể hai người đó đến với nhau được. Không thể.. Cô phải giữ được chồng mình dù thế nhưng cô yêu anh.

    - Đừng cố níu giữ một hôn nhân không tình yêu.

    - Em mặc kệ.

    Eun Hee lại khóc nấc lên, bà Lee bên cạnh ôm lấy cô nàng và nhẹ nhàng vỗ vai an ủi. Rồi bà chỉ tay vào thẳng mặt Army, quát lớn:

    - Cút khỏi đây! Biến!

    Ông Lee gằng giọng nói:

    - Tôi không có đứa con ăn cháo đá bát như cô.

    Haha ăn cháo đá bát. Thật buồn cười! Han Army - cô trước giờ chưa từng coi ông ta là cha và ngược lại. Cô như một vết nhơ cũng cuộc đời và gia đình ông ta. Vết nhơ đáng được tẩy ố..

    Army toan đứng lên thì Yoongi nắm lấy tay cô, ánh mắt như muốn nói:

    Anh đi với em!

    Chợt! Eun Hee ôm bụng quỵ xuống và la lên:

    - Bụng con!

    Bà Lee vội vàng quỳ xuống chỗ Eun Hee, khóc lóc lo lắng hỏi:

    - Eun Hee! Con sao vậy? Con hồ ly kia làm gì con? Đừng làm mẹ sợ!

    Sắc mặt của Eun Hee ngày càng tệ đi theo đó nỗi lo lắng trên gương mặt của ông Lee ngày càng lớn. Ông ta nhanh tay kéo Army ra và đẩy Yoongi về phía Eun Hee:

    - Đưa con bé đến bệnh viện!

    Yoongi bế thốc Eun Hee đang dần tái đi vì đau đớn lên và chạy nhanh ra cửa. Khẽ cười trước hành động của anh, cô biết rồi! Đáp án! Anh chọn người cho anh sự giàu có và hạnh phúc. Bà Lee gạt đi nước mắt nơi gương mặt được chăm sóc kĩ:

    - Còn chưa biến đi!

    Bà kéo Army ra cổng chính và "rầm" tiếng đóng cửa:

    - Cúi khỏi đây! Cô không còn là con của gia đình này nữa.

    Cổng chính được đóng lại, ngay sau đó một chiếc ô tô phóng ra đưa ông bà Lee đến bệnh viện thành phố. Phát hiện, bị đuổi.. cuộc sống cô sẽ ra sao khi không có anh? Thẫn thờ bắt xe về căn hộ dọn đồ trước khi bị đuổi lần nữa. Cắt đứt cũng tốt cho cô.. Vốn dĩ không sớm thì muộn họ cũng sẽ phát hiện ra. Army đã chuẩn bị đủ cả rồi nhưng vẫn còn sốc và luyến tiếc ư? Ánh mắt anh khi ấy và sự dịu dàng, cưng chiều cô. Tất cả đã biến mất rồi, tỉnh giấc thôi Han Army. Tỉnh giấc và đi vào cuộc sống..

    * * *

    - Vợ của cậu có thai hai tháng. Đừng làm cho cô ấy kích động rất nguy hiểm.

    Yoongi hơi ngạc nhiên, anh chưa từng đụng vào Eun Hee suốt hơn một năm kết hôn. Trừ lúc.. anh say và nhầm Eun Hee là Army. Phải chăng lúc đó! Nhưng lúc đó là chuyện của một tháng trước. Tại sao? Cái thai lại là hai tháng? Có lẽ.. anh nên cho người điều tra một chút.

    Móc chiếc điện thoại đen huyền ra rồi lạnh lùng nói:

    - NamJoon giúp tôi điều tra cái thai của Eun Hee..

    Ở đầu dây kia là giọng nói đầy ngạc nhiên rất nhanh thay bằng vui mừng vang lên chói tay:

    - Thật là daebak! Chúc mừng cậu, đã làm bố!

    - Im miệng và điều tra giúp tôi.

    - Được rồi!

    Giọng anh chợt ấm hẳn khi nói câu này, nó chứa đầy sự thương yêu:

    - Bảo vệ Han Army!

    - Tôi sẽ nhờ Taehyung hoặc Jin huyng lưu ý cô tình nhân nhỏ của cậu.

    - Tốt!

    Tắt máy, Yoongi bước vào trong phòng bệnh. Những người bạn của anh làm việc rất nhanh, sẽ nhanh có câu trả lời cho anh thôi. Chỉ hi vọng cô gái kia đừng khóc và đừng thất vọng về hành động khi nãy của anh. Nắng sẽ bao phủ mối tình lén lút của họ hay sẽ đốt cháy nó và thay bằng một trận mưa rào. Mọi bí ẩn sẽ được giải đáp bằng hai từ thời gian.
     
  8. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mưa lớn.

    Một cô gái nhỏ nhắn tay kéo chiếc va li dầm mưa. Cô chẳng biết đi về đâu cả? Không có thân thích cũng như bạn bè. Trời mưa như tội nghiệp cho Army vậy. Gia đình đuổi đi, sự dịu dàng và săn sóc vốn có tan biến. Cô lắc nhẹ đầu, không thể đau buồn vào lúc này được, trước hết cô cần tìm nơi ở cho những ngày sắp tới.

    Kéo va li qua khu trọ dành cho sinh viên, một người phụ nữ trẻ xua tay đuổi:

    - Không tiền đừng vào.

    Lại bước đi.

    Vô định.

    Chẳng biết sao cô lại đứng trước trường nữa.

    Từ phía sau lưng cô, một giọng nói rất ấm và ôn tồn vang lên:

    - Cô bé hay ăn mì!

    Cơn mưa cũng tạnh hẳn, trước mặt cô là bà cụ chừng sáu bảy mươi, mắt đầy ý cười. Bà gọi cô như vậy bởi Army là khách quen của bà. Bà cụ này bán mì ở trước trường cô, không rõ bà có con cháu hay không những người xung quanh thường gọi bà với cái tên gắn vào món hàng bà bán - bà Mì.

    - Cháu!

    - Thôi vào nhà bà đi rồi kể cho bà nghe.

    Bà kéo tay cô vào căn nhà đối diện trường. Đưa cho cô một chiếc khăn và một ly nước ấm, sau đó bà mới nhẹ cười hiền nói:

    - Kể bà nghe! Tại sao cháu dầm mưa?

    Army khẽ thở hắt ra và nhỏ giọng kể cho bà Mì nghe những chuyện vừa qua không bao gồm thân thế của cô. Bà Mì xoa đầu cô và cười bảo:

    - Cháu cướp hạnh phúc của chị cháu là sai. Nhưng bà nghĩ cháu chưa niếm được mùi đời, nên lầm tưởng người con trai kia là người cháu yêu. Thời gian sẽ trả lời cho cháu biết cháu nên làm gì. Đừng buồn! Cháu có thể ở đây với bà dù gì bà cũng sống một mình, tiền thuê phòng cháu không cần lo cứ học hoặc rảnh ra phụ bà là được. Hàng tháng bà sẽ trả lương cho..

    - Nhưng cháu..

    Cô sợ sẽ liên lụy bà cụ tốt bụng giữa xã hội này. Cô sợ bà sẽ thất vọng những việc cô làm sau này. Sợ..

    - Không sao đâu! Cứ ở đây với bà.

    Bà cụ nhanh chóng cầm lấy hành lí của cô và kéo tay Army lên phòng. Cô chỉ biết lí nhí nói:

    - Cảm ơn bà!

    - Bà chưa biết tên cháu?

    - Bà gọi cháu là Army ạ!

    - Tốt! Army ở với bà nhé!

    - Nae~.

    * * *

    Cứ như vậy cô ở và giúp việc cho bà Mì được hai tuần rồi. Việc cô cướp chồng chị nuôi chưa được tung ra thì phải cuộc sống ở trường khá ổn vẫn như trước. Vào một ngày khi cô đang phụ bán với bà Mì..

    Một thực khách đứng tuổi cha cô khi cô đang lúi húi dọn ở bàn bên cạnh, ông ta đã sờ mông cô. Giật mình nhìn lại, Army lịch sự nói:

    - Xin ông ngưng hành động đồi bại vừa rồi.

    - Haha..

    Ông ta cười thật lớn và ghê tởm bảo:

    - Em đi với tôi. Đảm bảo tôi sẽ cho em cuộc sống tốt.

    Ông ta còn nắm chặt tay Army, cô cố gắng thoát ra nhưng không được:

    - Bỏ tôi ra.

    - Tôi sẽ yêu thương em mà.

    Bà Mì đi tới giằng co kéo một tay của Army và khẩn thiết nói với ông ta:

    - Xin ông tha cho cháu tôi. Nó còn đi học.

    - Đi học con mẹ bà. Nó cướp chồng của chị nó, nó là một con điếm..

    Những thực khách khác chỉ im lặng xầm xì bàn tán và chỉ trỏ vào cô. Army trầm mặt, haha ông ta nói đúng. Cướp chồng của chị là cô, phá gia đình người khác cũng là cô. Ông ta xô bà Mì ra làm bà loạn choạng ngã nhưng một cậu trai đi ngang nhanh tay đỡ được. Ổn định cho bà ngồi, rồi người đó cười lạnh nhạt bảo:

    - Phó giám đốc Go ông muốn gia đình của ông quay về thời xưa?

    Ông ta tái mặt trước lời nói của cậu trai kia. Không! Khó khăn lắm ông ta mới giàu được một chút không thể trở lại..

    - Cậu Kim tôi xin lỗi. Tôi sẽ bồi thường..

    - Tốt! Ông để tôi thấy ông đụng vào cô gái này lần nữa thì tôi không chắc được gì đâu.

    Ông phó giám đốc kia vội đưa cho Army một sấp tiền và nhanh chóng nói:

    - Tôi xin lỗi cô vì hành động vừa rồi. Đây là tiền bồi thường, mong cô bỏ ra. Cậu Kim tôi đi trước.

    Ông ta nhanh chân chạy đi. Không thể đắc tội với người này, cậu ta là Kim Seok Jin - một trong những người đứng đầu tập đoàn BTS lừng lẫy. Ông ta đi khỏi, Seok Jin mới cười hỏi:

    - Hai người có sao không?

    Army lắc đầu bảo:

    - Không sao! Cảm ơn anh.

    - Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu thì e là..

    Bà Mì nhìn Army một cách ái ngại. Quá khứ Army cố quên bị ông ta đào bới lên. Hi vọng con bé ổn..

    Seok Jin cười nói:

    - Ông ta sẽ không đến đây nữa đâu cô yên tâm.

    - Cảm ơn anh. Tôi còn chưa biết tên anh?

    - Có duyên sẽ gặp lại. Tôi đi trước.

    Cậu trai kia ra khỏi quán đến một góc khuất và lấy điện thoại ra thực hiện cuộc gọi:

    - Yoongi tôi đã bảo vệ được cô bé.

    - Cảm ơn anh Seok Jin.

    * * *

    Vài ngày sau đó tại canteen đại học X ở Seoul

    Như mọi hôm Army đi mua đồ ăn trưa - một bát mì nóng hổi. "Bụt" chẳng biết sao khi đi ngang qua một đám nữ sinh kia, cô trượt chân té nhào toàn bộ mì đổ lên tay cô. Bỏng rát. Dường như không ai tội nghiệp cô cả, họ thấy hả hê và vui vẻ. Đôi tay đẩy cô không đâu xa lạ là người bạn thân của Eun Hee, cô ta cười khinh:

    - Đau không? Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô. Những gì Eun Hee trải qua tôi Ji Na sẽ cho cô niếm đủ. Hồ ly tinh!

    Canteen lại ồn ào lên, ồn ào mắng chửi ném đồ vào Army đang ngồi bệch xuống sàn. Đau thật! Cô chỉ biết nhắm mắt lại chịu đau bởi phản kháng lại sẽ gây rắc rối cho bà Mì và bản thân, họ là những tiểu thư cơ mà còn Army chỉ là người thường. Tiếng hét lớn ngăn chặn họ, của một cô gái:

    - Các người làm gì vậy?

    Army mở mắt ngước lên cô biết người này - cô gái có cái tên na ná cô Park Ami. Ami vội đỡ Army đứng lên, gằng giọng:

    - Các người thật quá đáng. Mình đưa bạn đến phòng y tế nhé.

    - Ừ!

    Ji Na bật tiếng cười lớn khinh bỉ chỉ vào hai cô:

    - Ha ha. Park Ami cô thấy tội con nhỏ hồ ly này sao? Ha ha vì chính cô cũng mang danh cướp người yêu bạn thân. Hai cô bốn chín gặp năm mươi thôi.

    Đôi tay Ami đang đỡ Army run lên, đúng rồi! Trước kia Army từng nghe vụ này, nó gây sóng gió một thời. Khi đó Ami bị hắt hỉu và xa lánh như cô bây giờ vậy nhưng..

    - Có chuyện gì vậy?

    Cả đám lập tức tản đi, Ji Na chạy lại ôm tay người đó nũng nịu nói:

    - JungKook oppa! Em trừng phạt họ thôi.

    Người kia chỉ cười nhẹ nhìn cô gái hết sức thê thảm kia và quay sang bảo:

    - Trừng phạt? Bao gồm bạn gái tôi?

    - A không em!

    - Cút khỏi trường.

    - Em..

    - CÚT!

    Ji Na bực tức nện gót giày xuống sàn bỏ đi. Ami không quan tâm chàng trai mới đến, cô nàng dìu Army đến nhà vệ sinh trước khi đến phòng y tế. Đám đông ngồi ở bàn vẫn còn xầm xì bàn tán vụ việc, JungKook - anh chàng mới đến lại gằng giọng:

    - Im miệng!

    Thế là mạnh ai lấy im, họ không muốn đắc tội với hội trưởng hội học sinh và đặc biệt là một trong bảy người kia - Jeon JungKook. Anh khẽ thở dài và đi theo hai cô nàng kia, khuất mắt trong Ami vẫn còn. Vì thế mọi sự quan tâm của anh cho Ami điều bị cô nàng bác bỏ và bơ đi.

    * * *
     
  9. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng y tế trường Đại học X

    Không ai muốn giúp một người như cô cả vì thế Ami giúp cô sơ cứu vết bỏng ngay tay. Lâu lắm rồi mới có người trừ anh quan tâm cô như vậy. Army nhìn cái tay đang được băng bó và nói:

    - Cảm ơn cậu!

    Cô gái kia vẫn cắm cúi vào việc băng bó cho Army nhưng vẫn đáp lời:

    - Không có gì! Xong!

    Army nhấc tay lên, đỡ đau hơn rồi. Ami nhanh chóng cười tươi:

    - Mình tên Park Ami làm quen nhé!

    - Nae~ tôi.. à không.. mình tên Han Army.

    - Trùng hợp nhỉ!

    Có lẽ Army đã tìm được người bạn thật sự. Tiếng chuông reo nên cả hai rối rít về lớp học. Giữa đường gặp thầy giám thị, ông ta nghiêm mặt nói:

    - Han Army! Em chưa đóng học phí? Em tính chừng nào đóng hay muốn bị đuổi.

    Nhà họ Lee đã ngưng trả tiền học cho cô nên học phí đắt đỏ ở đây cô phải tự chi trả. Tuần trước Army đã xin sang tuần này trả. Vẻ ấp úng hiện rõ trên gương mặt cô:

    - Em..

    - Mai em mà không đóng thì thu dọn biến khỏi đây.

    Ông ta phất áo đi, Ami quay sang cô bạn nói:

    - Army hay mình giúp..

    - Không cần đâu Ami. Mình sẽ đóng kịp.

    Gia đình Ami vốn không giàu có gì, học phí của Ami ở đây là tài trợ. Cô không nên làm phiền ai cả, học phí của bản thân mình thì tự đóng.

    - Có vấn đề gì nói với mình.

    Bỏ qua vấn đề đó, hai người họ cùng nhau về lớp.

    * * *

    - Cho tôi hai tô mì!

    - Nae~ có ngay!

    Army bưng hai tô mì ra vừa đặt xuống và ngước lên..

    Là họ..

    Eun Hee khẽ cười ôm lấy tay Yoongi như khẳng định chủ quyền. Còn Yoongi vẫn trầm lặng toang hất tay cô nàng kia ra nhưng Eun Hee lại nắm chặt hơn. Eun Hee cười thân thiện bảo:

    - Army! Em sống tốt chớ?

    - Vẫn tốt!

    - Cha mẹ và chị mong em về!

    Mèo khóc chuột từ khi nào Eun Hee thành người biết xỏ xiên người ta như vậy. Army vẻ ra nụ cười tươi bảo:

    - Cảm ơn chị và anh rể.

    Tiếng "anh rể" ghẹn đắng ở cổ họng. Yoongi nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang đứng không rõ anh nghĩ gì cả.

    - Phục vụ!

    - Nae~.

    May có người gọi cứu cô khỏi tình huống khó xử này. Quá khứ đó cứ hiện rõ trong tâm trí Army từng chút một. Hai người kia ăn xong cũng đi khỏi, cô nghe được lời Eun Hee nói:

    - Anh! Chúng ta đi sắm đồ baby nhé!

    Không có tiếng đáp lại từ Yoongi nhưng Army nghĩ anh đã gật đầu. Họ thật hạnh phúc. Cô ghen tỵ với Eun Hee chăng? Có lẽ là vậy! Ghen tỵ vì Eun Hee có tất cả. Ghen tỵ vì Eun Hee đã giữ được anh. Mà không một tình nhân như cô không nên ghen tỵ. Eun Hee đã mang thai, Army cô không nên vọng tưởng nữa trở về với thực tại để tiếp tục sống. Cô không dám mơ và không muốn mơ nữa..

    Tối đó, khi Army đang học bài thì bà Mì ở dưới nhà nói vọng lên:

    - Army! Có bạn tìm gặp cháu.

    - Vâng ạ.

    Cô chạy xuống dưới nhà, chắc Ami tìm cô chăng? Ở phía bàn có một đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ khi thấy cô họ mới ngước lên. Chị Jun Eun - hội phó hội học sinh cũng là người chị giúp đỡ cô rất nhiều và người trong bữa tiệc hôm trước - Kim Tae Hyung. Sao họ lại ở đây? Chị Jun Eun đã du học ở Mĩ rồi mà..

    Jun Eun ôm lấy Army sụt sùi khóc:

    - Army!

    Army cũng đón nhận cái ôm thân thuộc kia:

    - Jun Eun unnie! Unnie về hồi nào?

    Chị ấy cười nói:

    - Em ngồi đi rồi nói. Chị mới về!

    * * *

    Thì ra Taehyung là bạn trai của Jun Eun. Họ đến nhà họ Lee và nhận tin cô bị đuổi khỏi nhà nên đến đây. Mỉa mai thật!

    - Unnie đóng học phí cho em nhé!

    - Dạ không cần unnie bận tâm đâu ạ! Em tự đóng được!

    Người con trai im lặng và làm trò với ly nước trà nãy giờ cũng lên tiếng:

    - Để Jun Eun giúp đi cô bé! Em không cho cô ấy giúp tối cô ấy sẽ hành oppa mất.

    - Anh nói linh tinh gì thế?

    - Nhưng..

    - Không nhưng nhị gì cả! Em nói nữa chị giận em luôn.

    Thật tình chị ấy cứ như con nít vậy. Khóe mắt Army cay sè, gặp khó khăn mới thấy chân tình. Những người bạn trước kia của cô dần xa lánh Army nhưng chị ấy thì không..

    - Em cảm ơn unnie!

    - Jun Eun vỗ nhẹ vai Army nhẹ nhàng nói:

    - Army fighting em nhé! Hạnh phúc sẽ đến thôi. Anh chị về đây, rảnh chị sẽ rủ bé người yêu của Kookie tới chơi, đảm bảo em sẽ thích em ấy.

    Bé người yêu của Kookie - Ami chăng? Chắc vậy. Không rõ họ có quan hệ dây mơ rễ má gì nữa. Theo cô nghe được ngoài Kim Taehyung và Jeon Jung Kook ra thì anh em của Yoongi còn bốn người nữa, họ đang công tác ở nước ngoài. Chắc cô may mắn khi gặp được hai trong sáu người anh em của Yoongi. Còn hạnh phúc mà chị Jun Eun nói nó thật xa vời với cô..

    Hôm sau khi cô lên lớp học phí của cô đã được đóng bởi chị Jun Eun. Chị ấy còn giới thiệu công việc làm thêm cho cô nữa. Cô phải tích cực đi kiếm tiền nuôi bản thân và không phụ thuộc nữa. Tự kiếm tiền trả nợ khoản học phí mà chị Jun Eun đóng giúp cô, trả nợ cho bà Mì đã cho cô ở trọ. Mặc dù từng bị Jung Kook hâm dọa không được đụng vào cô hoặc Ami nhưng khi anh vắng mặt thì ức hiếp vẫn xảy ra đó thôi. Dù sao hai cô nàng cũng khá quen rồi, họ là thế! Khi có tiền họ sẽ tự thân với chúng ta, khi ta sa lầy tự khắc họ né ra thôi.

    * * *

    Một căn phòng bao phủ bóng tối loe lóe ánh sáng từ điện thoại. Nhưng ánh sáng kia không làm lộ rõ gương mặt của người đàn ông, giọng nói trầm trầm:

    - NamJoon cậu điều tra đến đâu rồi?

    * * *

    - Tốt! Cứ như kế hoạch đi!

    * * *

    - Tuần sau cậu, Hoseok và Jimin về nước ư?

    * * *

    Tắt điện thoại, phần sáng của gương mặt đã che khuất. Bí mật Lee Gwang Nam và dòng họ ông ta sớm muộn gì cũng bị điều tra ra. Đứa bé trong bụng của Eun Hee là của ai? Không sớm thì muộn cũng sẽ bị phơ bày ra đó.

    * * *
     
  10. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông điện thoại réo rắt phá tan màn đêm. Cô gái nằm ở phía giường với lấy nó, giọng nói còn ngáy ngủ:

    - Alo!

    Đầu dây bên kia là giọng nói thâm trầm của một người con trai:

    - Army!

    Army vội bật dậy, nhìn vào màn hình. Dãy số quen thuộc cô luôn nhớ - số điện thoại của Yoongie. Lắp bắp đáp lời anh:

    - Tại.. sao?

    - Ừ! Nhớ em!

    Câu nói cực giản đơn làm tim cô loạn nhịp. Anh nhớ cô? Nhớ thân thể hay..

    - Ngủ rồi à?

    - Không ạ! Chị Eun Hee sao rồi? Em nghe nói chị ấy có thai.

    - Em ghen!

    - Dạ không.

    Cô làm gì có tư cách ghen tuông ở đây, Army chẳng là gì với Yoongi cả. Lắc lắc cái đầu nhỏ xua đi ý nghĩ anh đang quan tâm cô như trước nhưng chắc Yoongi gọi cho cô để bảo cô cút đi thật xa.

    - Ngủ đi mèo lười! Không có anh, lại dậy muộn.

    - Nae~.

    - Ăn uống đầy đủ.

    - Nae~.

    * * *

    * * *

    Anh cứ uyên thuyên dặn dò cô mọi thứ cứ như.. à không cô không phải. Thấy cô cứ im lặng anh lại nói tiếp:

    - Ngủ đi nhé! Chờ anh.

    Rồi anh cúp máy, chờ anh? Anh muốn cô chờ anh làm gì? Chờ.. được cô sẽ thử chờ. Dù gì từ nhỏ cô luôn chờ đợi hạnh phúc gia đình rồi. Giờ chờ nữa, có thất vọng cũng không sao.

    * * *

    Cuộc sống cô cứ chầm chậm trôi, dù vụ việc "cướp chồng" kia đã lắng xuống phần nào nhưng nó cứ như vết bẩn của cuộc đời cô vậy. Ở trường, lũ con gái luôn sợ và xa lánh cô thậm chí là cách ly sợ Army cướp bạn trai chỉ trừ Ami thôi. Còn lũ trai hễ muốn đến gần cô là bị lũ gái kéo tuột đi. Cô lập.. Quán của bà Mì ngày càng ít khách họ sợ cô sẽ dụ dỗ chồng hoặc người yêu họ nên cũng hạn chế đến ăn. Lắm lúc cô muốn xin nghỉ nhưng bà Mì không cho, bà bảo bà còn kinh doanh được.

    Vào một ngày kia, khi Ami và Army đi mua sắm thì gặp Ji Na. Cô ta bất chấp trước sau dành với Ami một chiếc lắc tay dù nó rẻ tiền. Người bán biết gia thế của Ji Na nên cũng xử cho Ji Na chiếc lắc. Vẻ mặt đắc thắng của cô ta làm Ami phát bực:

    - Cô hồn tháng năm nhỉ Army?

    - Ừ!

    Ji Na hét lên phẫn nộ:

    - Cô bảo ai cô hồn?

    Giơ tay toan tát Ami nhưng một cánh tay rắn chắc giữ cô ả lại.

    - Joo Ji Na! Cô muốn chết.

    Tiếng gằng ấy vô cùng đáng sợ xuất phát từ Jung Kook - bạn trai tin đồn của Ami. Ji Na giở giọng nũng nịu ôm tay Jung Kook:

    - Oppa~.

    Jung Kook hất cô nàng không xương đang tựa vào mình ra. Cô ta cười cười bảo:

    - Em chưa làm gì họ cả. Oppa~ Ah Yi đang ở đằng kia.

    Theo lời Ami kể thì Ah Yi chính là người được cho là nạn nhân của Ami. Khoảng hai năm trước, Ami và Ah Yi thân nhau và Ah Yi quen Jung Kook dù biết Ami thích anh chàng kia. Vào một ngày, Ah Yi bắt gặp Jung Kook ôm Ami và nói yêu cô ấy. Sau đó Jung Kook đề nghị chia tay Ah Yi và tin đồn Ami cướp bạn trai bạn thân được tung ra. Đương nhiên Ah Yi không phục và vẫn duy trì quan hệ đó và Ah Yi cũng đến cầu xin Ami đừng chấp nhận tình cảm của Jung Kook. Không đồng ý nhưng họ yêu nhau thật đau khổ cho một chuyện tình tay ba. Chuyện sau đó không ai rõ cả..

    Hướng theo tay của Ji Na là một cô gái dễ mến đang tiến lại gần họ. Rồi cất tiếng chào bọn họ:

    - Kookie oppa~. Ami lâu rồi không gặp.

    Ami cúi gầm mặt đôi tay run run nắm chặt tay Army. Jung Kook chỉ gật đầu và kéo tuột Ami khỏi Army mặc cho sự ngỡ ngàng của hai người kia. Chuyện của họ để họ giải quyết, cô khó lòng xen vào giúp đỡ tình cảm được. Ah Yi thở hắt ra phì cười bảo:

    - Kookie oppa thật là tôi đâu làm hại Ami như trước.

    Ji Na khoang tay trước ngực kiêu hãnh bảo:

    - Em về đúng lúc lắm cướp lại Kookie oppa từ tay Park Ami.

    - Unnie nói gì vậy. Dù gì nó cũng qua lâu rồi với lại mình đã có bạn trai rồi.

    - Em đừng dối lòng.

    Ah Yi chỉ cười cho qua mặc lời nói của cô chị họ. Quay ra nhìn Army đang hóa đá khi Ami bị kéo đi, Ah Yi cười thân thiện nói:

    - Chào bạn~.

    - Nae~.

    - Kookie oppa là vậy đó, mình chưa biết tên bạn.

    Ji Na xen vào nói:

    - Han Army! Nếu em có người yêu thì đề phòng cô ta, chồng của chị nuôi cũng cướp huống gi.

    - Unnie..

    Ji Na quay đi và bảo với Ah Yi:

    - Chị đi mua sắm với Eun Hee, em nên tránh xa cô ta ra.

    - Nae~.

    Sau khi Ji Na quay đi, Army chỉ cười nhẹ chờ phản ứng của Ah Yi. Trái lại, Ah Yi cười bảo:

    - Đừng bận tâm những gì người ta nói. Yêu không có lỗi, biết buông biết giữ sẽ hạnh phúc.

    - Ừ!

    - Mình tên Ah Yi còn cậu là Army nhỉ? Phiền cậu cố gắng giúp hai người kia nhé Ami cứng đầu lắm. Mình đi trước.

    Cô nàng ôm tay một cậu trai rời đi, Army vẫn còn nghe đâu đó tiếng nói của Ah Yi và bạn trai:

    - Hoseok oppa đến trễ quá. Em muốn giới thiệu anh với bạn trai cũ.

    - Lần sau đi.

    Họ thật hạnh phúc nhỉ? Army lang thang về nhà trọ, chắc Ami sẽ được về nhà an toàn thôi có Jung Kook mà. Tình cảm của họ chỉ còn vấn đề thời gian để cô nàng mở lòng ra khỏi khuất mắt.

    * * *

    Nhà họ Lee

    - Không thể! Đứa bé là của anh mà Yoongie.

    Yoongi ném tờ giấy kết quả xét nghiệm vào Eun Hee làm cô nàng ngã quỵ xuống và ôm mặt khóc nấc lên:

    - Em..

    - Của ai?

    Giọng nói của anh khàn đặc và đầy nguy hiểm. Eun Hee lắc đầu không nói, Yoongi lại gằng giọng từng tiếng một:

    - Của ai?

    Eun Hee nấc lên:

    - Em sai rồi.. anh đừng ly hôn. Em không thể.. mất anh!

    - Lee Eun Hee! Ăn ốc bắt tôi đổ vỏ. Đơn ly hôn tôi đã kí cô kí hay không thì không quan trọng với tôi.

    Eun Hee lau nước mắt đứng phắc lên cười lớn:

    - Anh muốn đến bên con nhỏ Army đó đến vậy ư? Tại sao? Ha ha..

    Yoongi nở nụ cười ấm áp khi nghe tên cô:

    - Hai năm trước tôi không yêu cô, chính cô chọn cuộc sống này. Đừng oán trách cũng như làm hại ai cả đặc biệt là Army.

    Nói xong anh quay lưng bước đi, Eun Hee hét lên:

    - EM KHÔNG CAM TÂM. MIN YOONGI ANH ĐỨNG LẠI.

    Eun Hee ngã quỵ xuống mất tất cả rồi. Cô đã thua đứa em gái khác mẹ. Cố chấp yêu và giữ chân anh để thành cục diện hôm nay. Giá như Eun Hee không cố chấp lấy Yoongi thì đã không.. Hết thật rồi! Cô từ bỏ.

    - Cho tôi một vé đến Pari hôm nay.

    - Nae~.

    Cô nên rời khỏi nơi đầy đau khổ này, xoa nhẹ bụng mình và mỉn cười trong nước mắt. Con à! Mẹ xin lỗi. Lee Eun Hee cô không còn gì cả. Từ một tiểu thư được cưng chiều, gia đình cô tan nát. Ba và mẹ cô bị bắt vì buôn bán và tàng trữ ma túy. Trước giờ, cô cứ ngỡ ba mẹ cô làm ăn trong sạch nhưng.. buồn cười thật! Đám bạn cô giờ đây đều xa lánh cô khi ba mẹ cô bị bắt. Yoongi có lẽ đã cho cô một con đường đi. Cố chấp giữ mọi chuyện lộ ra cô sẽ không còn gì cả bao gồm danh dự..

    Hận! Cô hận bọn họ nhưng chính họ giúp cô thoát khỏi giấc mơ vàng kia. Kéo va li rời khỏi nhà họ Lee và bắt xe hướng về sân bay. Môi cô khẽ nhếch lên:

    - Tạm biệt Seoul - nơi làm tôi đau khổ.

    * * *

    "Bụp"

    Vòng ôm ấm áp kéo Army tuột vào bóng tối cùng với nụ hôn ngọt ngào chất chứa nỗi nhớ nhung sau gần hai tháng không gặp gỡ lâu. Cơ thể Army cứng đờ, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn người đối diện. Là anh ư? Tại sao?

    Yoongi buông cô nàng đang thẫn người nhìn mình ra cười bảo:

    - Army! Nhớ anh không cô bé? Anh xong việc rồi đến đón em.

    - Nhưng.. chị..

    - Không sao ổn rồi về thôi. Eun Hee đã kí đơn ly hôn.

    Không thể nào!

    Eun Hee rất yêu Yoongi với cả họ có đứa bé.

    Anh xoa đầu cô cười nhẹ:

    - Anh sẽ kể em nghe khi có thời gian. Cô gái nhỏ, em từng hỏi anh có yêu em phải không? Giờ anh trả lời em nhé.

    Cô chỉ gật đầu chờ đợi anh trả lời. Yoongi lại xoa đầu cô lần nữa:

    - Anh yêu em vì tất cả.

    Army nhào tới ôm lấy người đàn ông cô nhớ thương suốt những năm qua, bật khóc nức nở. Câu trả lời ấy! Là câu cô muốn nghe nhất từ khi đó đến nay. Yoongi chỉ cười vỗ vỗ lưng cho Army đang khóc và bế thốc cô nàng kia ra xe. Hạnh phúc đã đến với cô - người con gái ngỡ như mất tất cả. Cứ ngỡ tình nhân sẽ không được lời hồi đáp tình cảm từ chủ nhân nhưng Army yêu Yoongi và Yoongi cũng yêu Army. Thế là đủ!

    * * *

    Hoàn
     
  11. HuaTuYen

    Bài viết:
    16
    Chap 8: Ngoại truyện 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Ngôi xưng "tôi" nhân vật Yoongi*

    Nắng luôn làm tâm hồn tôi thoải mái và không áp lực..

    Nắng có em bên tôi..

    Tôi - Min Yoongi hiện là chồng của Han Army, cha của bé gái xinh đẹp Min Yoona và còn là chủ tịch của tập đoàn BTS. Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của tôi..

    Nó bắt đầu từ khi tôi gặp em..

    Năm ấy tôi mười lăm còn em là cô bé sáu tuổi vừa mới được nhận nuôi. Tình cờ tôi cùng ba mẹ đến nhà vị hôn thê của tôi khi ấy - Lee Eun Hee và gặp cô bé ấy. Chính nụ cười của em ấy làm tim tôi lệch nhịp, khoảng cách chín tuổi quá lớn đối với chúng tôi. Giọng nói non nớt của em khi ấy vẫn làm tôi nhớ mãi:

    - Anh là ai? Anh bị lạc à?

    - À không anh tên Min Yoongi. Còn em cô bé.

    - Em tên Han Army ạ. Anh cần em giúp gì không?

    Em nở nụ cười thật sáng khoe ra hàm răng súng vừa mới thay vài cái. Tôi lắc đầu nói:

    - Nhà chính chỗ nào thế bé?

    - Đằng kia ạ!

    Em chỉ tay về phía trước, một tiếng gọi lớn:

    - ARMY ƠI!

    - Nae~ chờ Army tí.

    Em ấy chạy đi vừa chạy vừa vẫy tay:

    - Anh đẹp trai. Hẹn gặp lại.

    * * *

    Lần gặp tiếp theo của tôi với cô bé ấy là khi ba mẹ tôi quyết định cho tôi lấy Eun Hee vào năm tôi hai mươi sáu mặc cho tôi phản đối. Nhưng ba mẹ tôi nói gia đình họ Lee từng cứu gia đình tôi khi chúng tôi bị truy sát và tôi đã hai mươi bảy họ muốn cháu nội. Có ơn ắt báo và con họ thích tôi nên tôi phải lấy nó. Tôi đã từng ôm mối tình năm ấy suốt chừng ấy năm trời để chờ nhưng hoàn cảnh không cho phép tôi. Cứ ngỡ tôi sẽ buông nhưng em ấy vẫn làm tôi loạn nhịp mặc dù em vẫn coi tôi như một người anh trai không hơn. Ngày đính của tôi em vẫn là một cô bé mười lăm ngây thơ và luôn tươi cười. Nhưng tôi không ngờ, trước ngày đính hôn của tôi, em bảo yêu tôi nhưng không thể..

    Nửa năm sau lúc em tròn mười sáu em chính thức thành tình nhân của tôi. Cho dù tôi không muốn nhưng yêu - rất yêu em. Suốt những năm em theo tôi, dù đám cưới tôi em vẫn tươi cười chúc mừng không hề ghen tuông. Suốt những năm ấy tôi cưng chiều em để bù lại khoảng trống tình thương suốt tuổi thơ em không có.

    Ngày vợ hờ của tôi phát hiện mối quan hệ của chúng tôi. Ánh mắt em ánh lên sự thất vọng và đau buồn nhưng em lại cười. Em bị đuổi khỏi nhà nhưng em cũng cười. Tôi biết em thất vọng lắm. Suốt khoảng thời gian ấy anh em tôi điều tra nhà họ Lee và đứa bé được cho là của tôi trong bụng của Eun Hee nên tôi cũng không gặp được Army.

    Anh em của tôi luôn báo cáo tình hình của em ấy với tôi. Xót xa và lo lắng. Trước giờ em ấy có đi xa tôi đâu nhưng.. ngày tình cờ gặp lại. Em ốm và gầy đi rất nhiều, em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi. Em luôn cười và không khóc dù khó khăn. Chính điều này làm tôi quyết tâm tìm ra sự thật.

    Ngày sự thật được làm rõ ngay sau đó tôi tìm em. Tôi nhớ em rất nhiều, lời yêu suốt những năm tôi không nói ra đã được bày tỏ. Sự hạnh phúc và niềm vui hóa thành nước mắt nơi khuôn mặt em. Tôi hi vọng vào tương lai của tôi với em sau này. Lúc tôi giải thích và kể rõ tình hình, em đã khóc vì Eun Hee. Em nói:

    - Chị ấy vì yêu nên mới làm vậy. Em phục chị ấy và từng ghen tỵ rất nhiều. Em cảm ơn chị ấy vì không đến cướp lại anh. Cho chị ấy một con đường làm lại từ đầu anh nhé. Em không hận ai cả kể cả ông bà Lee, họ nuôi dưỡng em mà. Hận thù chỉ làm con người mờ mắt và đau khổ.

    Ngày tôi cầu hôn em, em còn lắm do dự. Mãi đến khi người yêu của Jung Kook, Taehyung và Hoseok đến nói cho em hiểu, Army mới gật đầu đồng ý.

    Sau đó, tôi đưa em gặp ba mẹ tôi ở Mĩ. Cũng như ông bà Lee trước kia, họ tức giận và mẹ tôi đã lao đến đánh em. Em chỉ đứng im chịu trận, ba mẹ tôi nhất quyết không chịu tôi lấy em, trong lòng họ con dâu của nhà họ Min chỉ có Eun Hee không ai khác. Em từng nói với tôi:

    - Em sẽ đợi và dùng thành ý thiết phục ba mẹ anh.

    Chừng vài tháng sau, em cũng thuyết phục thành công ba mẹ tôi. Dù vậy, mẹ tôi tạo áp lực cho em phải sinh cháu nội cho gia đình. Bà không tin vào năng lực của Min Yoongi này sao mà còn.. thật tình.

    * * *

    - Anh đang làm gì vậy?

    - À không!

    Yoongi ôm lấy cô gái mới đến mỉm cười. Hai người đang du lịch ở Hawaii, còn Yoona giao cho ông bà nội giữ. Cả hai cùng nhau ngắm nhìn ánh nắng đang dần buông xuống.

    - Em yêu anh!

    Nụ hôn rơi xuống cùng ánh hoàng hôn. Ngày mai, ngày kia và tươi lai họ sẽ hạnh phúc.

    Nắng tỏa sáng và bừng lên cuộc tình lén lút..

    Nắng khiến mọi người hạnh phúc..

    Nắng làm cho chúng ta bên nhau..

     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...