Ngôn Tình Yêu Thầm

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Út HT, 29 Tháng mười hai 2024.

  1. Út HT Thanh xuân mùa hoa phượng

    Bài viết:
    3
    **

    Khánh Lâm đang bước vội trên con đường về nhà sau một ngày làm việc vất vả ởcông ty. Công việc cuối năm quá bộn bề đã vắt cạn sức lực của cô gái ấy. Đi ngang qua quán thịt nướng quen thuộc, mùi hương quyến rũ đã thu hút sự chú ý của Linh. Cô xoa các bụng đói của mình, cả ngày nay chỉ vì mấy cái giáo án mà hành Cô không có thời gian để ăn, Linh quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn, lấp đầy cái bụng đang cồn cào này.

    Vừa nghĩ Cô, vừa móc điện thoại trong túi ra tìm số của Ái Lan, cô bạn thân chí cốt ruột già của Khánh Lâm. Chưa kịp gọi, trên màn hình bỗng hiện lên cuộc gọi đến với cái tên "Nhung cà na". Đúng là trời không thương Cô mà, tan ca còn chưa ăn gì mà tên mắc mệt này lại điện đến, hắn điện chỉ có mệt chứu chẳng tốt lành gì.

    - Alo Khánh Lâm, em về chưa? - Vừa bắt máy, cái giọng cao đọt dừa lại vang lên.

    - Em về nhà rồi chị ạ, Chị có chuyện gì sao?

    - Bảng kế hoạch mà khi nãy chị và em làm có vài chỗ phải sửa gấp để nộp lên trên. Mà giờ chị lại bận mất rồi, em có thể là giùm chị được không?

    - Không được, em đang..

    Không chờ Khánh Lâm nói hết, đầu dây bên kia đã vội nói

    - Phần cần sửa chị đã note lại và gửi cho em rồi, em cứ theo đó mà làm. Nhớ làm xong trước 9h, nộp cho anh Sơn nhé!

    - Khoan đã, em còn phải..

    Chưa nói xong, bên kia đã tắt máy. Khánh Lâm tức lắm, rõ ràng đây là công việc của cả hai mà chỉ có mỗi cô làm, Nhung chỉ ở đó và nhờ vả. Tối nay chắc lại hẹn tên nào làm vài ba lon rồi than thở đòi quà chứ gì, cô quá rành con người này rồi, đây đâu phải một hai lần bắt cô gánh việc rồi bỏ đi hẹn hò với mấy chàng trai trên mạng. Chỉ tội cho cô, bồ không có thì thôi đi, lại bị tên quản lý ghim cái vụ lần trước cô cãi tay đôi với khách, mà hành cô lên bờ xuống ruộng. Nếu kế hoạch này không nộp đúng hạn, không biết tên đó sẽ làm gì cô. Nghĩ tới là thấy thương cái lưng tôm này rồi.

    Cô xoa cái bụng đang biểu tình ùn ục "Chặc, thịt nướng ngon nhưng mình thương cái cột sống của mình hơn. Ai biết tên mắc dịch đó sẽ bày thêm trò gì nếu mình không gửi trước 9h".

    Làm xong bảng kế hoạch cũng đã 8h50, ấn enter gửi cho quản lý đáng gét xong. Cô cầm điện thoại lên t đặt đồ ăn, lướt mãi mà chẳng có món nào thu hút. Tìm đi kiếm lại một hồi, cô thấy quán mỳ cay cô thích đang khuyến mãi ăn tô mỳ lại được tặng một phần bánh bạch tuột và ly nước. Chẳng phải quá hời rồi sao, Khánh Lâm liền gọi ngay cho Ái Lan, cô bạn thân chí cốt

    - Alo, chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ đang đói, cần người đi ăn cùng

    - Giờ tui đi không được, đang đi sinh nhật con bạn già chung chỗ làm rồi. Bà đợi tui 20 phút nữa được không, tui trốn qua bà.

    - Ủa, tưởng bà không đi chớ, hôm qua nói hùng hổ lắm mà.

    - Haizz, tính trốn rồi mà nó kéo dữ quá nên phải ngồi chơi xíu. Mà tụi nó uống dữ quá, muốn trốn rồi đây. Bà đói thì ra quán trước chờ tui, tui có dụ án này kể cho nghe.

    - Ờ, vậy cũng được. Tui nhắn địa chỉ rồi nhá. Nhanh chứ không hết à.

    Nói xong, Khánh Lâm lấy áo khoác lên người rồi đi ra. Quán đó thực chất chỉ cách trj cô 5 phút đi bộ, vừa hay cô cũng muốn đi dạo cho thoải mái.

    Vừa bước đến tiệm, Khánh Lâm bất giác dừng lại. Qua tấm kính mờ hơi nước, cô thấy bóng dáng người cao cao, mái tóc đen mềm buông lơi. Chiếc áo trắng bên trong, khoác ngoài là áo sơ mi nâu càng làm nổi bật người đó.

    Trái tim hẫng lên một nhịp. Là Hoàng Nam, không thể nhầm lẫn được. Dù nhiều năm trôi qua, dù cố gắng quên đi, nhưng hình bóng đó chưa bao giờ phai nhạt trong kí ức.

    Anh là người bạn thân nhất của cô, là người cho cô sự ấm áp, người mà cô âm thầm theo dõi suốt những năm học bên ghế nhà trường, nhưng cũng là người cô chưa bao giờ đủ dũng cảm để bước lại gần dù chỉ trong một khoảng khắc.

    Lâm đứng đó, chần chừ. Cô có nên bước vào hay không? Cô nên vả vờ không thấy và tiếp tục bước đi? Nhưng trước khi kịp quyết định, Nam ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh hướng về phía cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2024
  2. Út HT Thanh xuân mùa hoa phượng

    Bài viết:
    3
    Chap 2.

    Hoàng Nam đã thấy cô, đôi mắt ấy ngạc nhiên và rồi cong lên thành một nụ cười ấm.

    - Lâm? Sao em lại đứng đây?

    Khánh Lâm siết nhẹ ngón tay, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười tự nhiên nhất có thể. Dù trong lòng đầy sóng gió, cô vẫn bước tới:

    - Trùng hợp ghê, Anh cũng ở đây à?

    Cô quyết định không trốn tránh nữa. Vì cô là người bạn thân của anh (ít nhất trong lòng cô nghĩ vậy) và cũng có lẽ, cô muốn biết cô gái đi cùng anh là ai, người mà cùng ngồi, cùng nói cười vui vẻ đó là ai.

    Hoàng Nam giơ tay vềphía cô, như thể muốn xoa đầu cô, Khánh Lâm bất giác lùi về sau. Hoàng Nam hơi khựng lại khi thấy Khánh Lâm lùi về sau. Cử chỉ ấy quá tự nhiên, như một phản ứng, n hưng lại khiến anh có chút hụt hẫng. Anh thu tay về, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu.

    Khánh Lâm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không còn tự nhiên như trước. Cô cũng không biết tại sa lại né tránh bàn tay quen thuộc ấy, có lẽ.. cô sợ sự quan tâm, ân cần của anh khiến bản thân ảo tưởng một lần nữa.

    - Em vào Sài Gòn khi nào vậy, sao không thấy em nhắn anh. - Hoàng Nam nhìn cô hỏi.

    - En vào được vài ngày rồi, nhà nhiều việc quá nên không nhắn anh. Mà chẳng phải anh ra Hà Nội làm rồi sao, sao anh lại ở đây.


    - Anh vào đây gặp vài người bạn, cũng may gặp em.

    - Bạn? , là người ngồi trong kia?

    - Ừ, em tiện không, vào ngồi uống với tụi anh ly nước, cũng lâu rồi anh mới gặp em.

    - Có phiền anh không, chẳng phải anh đang nói chuyện với bạn sao.

    - Không sao, không sao- vừa nói, anh vừa kéo cô vào.

    Người con gái ngồi đối diện chớp mắt nhìn cả hai, nở nụ cười tươi.

    - Giới thiệu cái nhẹ nhé, đây là Khánh Lâm, còn đây là Hạ Nhi, cô bạn thân của anh.

    Hoàng Nam vừa nói đến bạn thân, anh nhìn Hạ Nhi mà cười. Còn Khánh Lâm chỉ nghe từ bạn thân mà tim như có nhát dao cứa. Anh từng nói sẽ chỉ có mình cô là bạn thân. Chỉ mình cô là người mà anh tin tưởng nhất, vậy mà giờ đây đã có thêm một người bạn thân. Cô nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, ánh mắt dịu dàng của anh dành cho Hạ Nhi.. dường như, họ rất thân thiết.

    Khánh Lâm chỉ nói vài câu, cũng không hỏi nhiều, cô cũng không dám hỏi, cố gắng tỏ ra rự nhiên, nhưng trong lòng cô luôn thấp thỏm.

    Hoàng Nam vẫn nói chuyện với cô như trước, vẫn cười, vẫn trêu cô là cô bé ngốc nhưng từ lúc cô né tránh cái xa đầu của anh, giữa họ đã có thay đổi. Không, đã có sự thay đỏi từ rất lâu, từ lúc cô vô tình nghe được những lời ấy. Từ lúc đó, cô đã không còn là cô bạn nhỏ bé luôn vui vẻ, đón nhận sự quan tâm của anh như một điều hiển nhiên
    .

    Trong lúc Khánh Lâm đang chật vật với những suy nghĩa trong đầu, Hạ Nhi nhìn Khánh Lâm mỉm cườ nói

    - Nếu được, em cùng tụi chị đi chơi nhé, tụi chi đang tính đi Nha Trang giải quyết mộ số việc sẵn thăm quan luôn. Tụi chị đang dư một ghếem đi cho vui nhé, sẵn tiện chăm sóc giùm chị cái người ăn uống khó chiều này. - vừa nói Hạ Nhi liếc mắt nhìn Hoàng Nam.

    Khánh Lâm hơi bất ngờ nhưng chưa kịp phản ứng thì điện thoại cô rung. Là Ái Lan, cái con quỷ này, điện đúng lúc lăm, cô chớp mắt một chút rồi bắt máy:

    - Alo

    - Alo, Khánh Lâm, bà tới chưa, cái quán bà nói người ta đóng cửa rồi,

    - Sao, bà cãi nhau với ngườ i yêu nữa à

    - Cái con ngất ngư này nói gì vậy, ai bồ bịch ở đây mà cãi, tui nó cái quán nó đóng..


    - Thôi đừng buồn nữa, giờ tui qua với bà liền.

    Ái Lan còn chưa hiểu chuyện gì thì đầu dây bên kia đã ngắt máy "Con này hôm nay đói quá chạm dây rồi hả trời".

    Bên này Khánh Lâm ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi và Hoàng Nam với vẻ áy náy:

    - Xin lỗi anh chị, em có việc phải đi rồi, hẹn anh chị dịp khác nhé!

    Hoàng Nam hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Hạ Nhi vôi lên tiếng

    - Hẹn em bữa sau nha. Còn đi Nha Trang em suy nghĩ nhé, chi đợi em.

    Khánh Lâm liếc nhìn
    Hoàng Nam rồi nhìn Hạ Nhi, chỉ khẽ gật đầu.

    - Em xin phép đi nhé

    Hoàng Nam nhìn cô, vẫn giọng nói ôn nhu ấy

    - Em đi cẩn thận nhé
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...