Bách Hợp Yêu Thầm - Nttv

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thúy Vy3107, 7 Tháng chín 2021.

  1. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Yêu Thầm

    Thể loại: Bách Hợp

    Tác giả: NTTV

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Văn án:

     
    sky zDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  2. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạ Vy.." đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhỏ và trầm khiến Hạ Vy rất đau lòng. Sao chị người yêu lại khóc nữa rồi nhỉ? Xót quá đi mất.

    "Ái a~ngoan nào, chị bị sao vậy?"

    Không nghe người bên kia trả lời tim Hạ Vy bỗng đau nhói. Chị người yêu rất hậu đậu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mỗi ngày Hạ Vy đều phải đến trường, tối mới có thời gian mà nói chyện với Khả Ái. Nhưng suốt tuần này bận thi, thi xong về nhà lại ngã vật ra giường ngủ, tối lại đọc sách đến khuya hoàn toàn không có thời gian cho chị người yêu. Không biết có phải thế mà làm chị ấy khóc không nữa. Hạ Vy nghĩ một lát liền nói thêm.

    "Chị a~ai dám làm chị dỗi thế?"

    Bên kia vẫn như thế, im lặng. Khoảng không gian lắng đọng một lúc rất lâu mới nghe Khả Aí đáp.

    "Hạ Vy.. chúng ta.."

    Dự cảm chẳng lành Hạ Vy liền lo lắng mà hỏi dồn.

    "Chúng ta làm sao? Chị bị sao thế? Nay chị lạ quá!"

    "Chúng ta chia tay đi."

    Vẫn là im lặng, nhưng lần này là Hạ Vy im lặng. Tất cả chợt chìm vào khoảng không vô định, bỗng chốc thể giới của Hạ Vy rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Cô vội trấn tĩnh bản thân, do Ái của cô đã khóc đến mê sản thôi.

    "Giỡn không vui! Em đi học cả ngày mệt lắm, chị đừng mè nheo nữa nha?"

    "Không mè nheo nữa, chị mệt mỏi khi phải yêu em, chia tay đi!"

    "Tại.. sao" giọng cô nhỏ xíu lại.

    "Tại tôi không thích cô nữa, cô đừng phiền tôi là được."

    "Ái.."

    Tắt rồi, người ta tắt rồi.

    Quả thật hai ba ngày nay hai người có cãi nhau, những chỉ là chuyện vặt. Không đáng để tâm, hôm nay chị người yêu đem ra để nhõng nhoẽ à? Hạ Vy mệt quá không nghĩ nữa, cô tự nhủ ngày mai rồi sẽ ổn thôi. Không nghĩ nhiều và cũng sợ nghĩ nhiều, thế mà nước mắt cứ lã chã rơi.

    Cố nghĩ rằng lần này cũng như những lần khác, cãi nhau một chút rồi thôi. Ấy vậy mà lần này khác thật rồi, Trần Khả Ái im lặng, chọn cách làm tổn thương cô, rồi rời xa cô, rời xa mãi mãi. Muôn vạn lần chia tay nay chỉ mấy câu mà đã tan vào mây khói. Hạ Vy càng không nghĩ ra được lí do nào thích đáng để biện bạch cho cuộc chia tay này. Cô vẫn tin, tin là Ái chỉ đùa giỡn, nhưng mà không phải thế. Hạ Vy đau khổ nhiều lắm, nhớ nhiều nữa, ngày nào cũng buồn bã. Thử hỏi cái mối tình đầu năm 17 đẹp như trong mơ ấy, dốc lòng dốc dạ xây dựng nên, bổng chốc mất hết thì có buồn không? Cứ đau rồi lại gượng dậy, lần cuối yếu đuối thôi ngày mai sẽ khác.. nhưng sao nó xa vời quá. Từng ước hẹn bên nhau rồi lại cố gắng vì nhau, thế mà người nói đi là không thèm quay đầu nhìn lại. Chỉ có cô một lòng chờ đợi..

    Một năm rồi cái mớ hỗn tạp đó sao chưa thể nào chôn vùi được? Sao cứ phải vấn vương người cũ như thế, sao bao nhiêu cố gắng Hạ Vy vẫn nhớ về một người không nhớ mình? Có mấy lần cầm điện thoại, không tự chủ được mà vào facebook của người ta. Thấy họ để "đang hẹn hò", lòng phút chốc nhói đau. Nhưng lại không tìm được lý do vì sao lại đau? Vì sao mà lại chạnh lòng. Cô có lẽ là quá ngốc, bây giờ người ta còn nhớ cô đâu. Đau làm chi cho tình nặng thêm sầu.

    Quên, nhất định phải quên!

    Mới đó đã lớp 12 rồi, ba năm cấp 3 đối với Hạ Vy trôi qua thật mau, cứ như là mới hôm qua vậy. Nhưng Hạ Vy thì ghét nó, chán ghét cái cách thời gian vội vã trôi qua như thế. Bởi vì Hạ Vy biết, sẽ chẳng bao lâu nữa cô phải rời xa nơi đây, trở về Bắc Kinh cùng ba mẹ. Bỏ lại đây nơi gắng liền với kí ức tuổi thơ tươi đẹp của cô.

    Biết và hiểu, nhưng đau là đau, bố mẹ nuôi từ lâu đã là người thân của cô. Một phần kí ức của cô, nó thấm vào máu và da thịt cô. Không thể nói đi là đi, ở là ở. Nhưng suy cho cùng những chuyện này Hạ Vy không giải quyết được, cô chỉ có thể lắc đầu cho qua.

    Bất chợt hôm nay rảnh rỗi sau thi giữa kì, Hạ Vy lại tìm về cái sở thích cũ của bản thân mà chẳng buồn nghĩ ngợi nữa. Trầm ngâm ngồi ngắm nhìn bầu trời đen kịt.. hôm nay trời lại nổi cơn thịnh nộ rồi, mây giăng phủ kín lối phố, những ánh đèn mờ mờ cũng vụt tắt mau. Cơn mưa tháng 7 lạnh buốt làm sao, hắc vào cửa sổ khiến má cô ướt át.

    - Lại mưa rồi..

    Hạ Vy chán nản quá, mưa sao cứ hoài thế nhỉ?

    Mưa vội vã kéo về, nhưng mãi sao chưa đem đi hết những u buồn của cô?
     
    sky zDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  3. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *7h sáng hôm sau

    - Con à! Xuống ăn cơm còn đi học nữa

    Xém tí nữa là quên mất thôi, hôm nay cô có * học lúc 9h. Nghe tiếng mẹ nuôi gọi, cô nhanh nhẹ xuống giường rồi vệ sinh cá nhân. Bước từng bước nặng nề khỏi phòng

    - Hạ Vy xuống chưa bà?

    - Dạ đây, con đây! – cô cố gắng vui vẻ trả lời ba nuôi.

    - Chị hai là đồ ngủ nướng! – bé con phụng phịu nói

    Tuy không là chị em ruột, nhưng Hạ Vy lại vô cùng yêu quý đứa em này. Nhóc bé hơn cô tận 7 tuổi, từ bé hai chị em đã quấn mãi lấy nhu. Tuệ Tuệ chính là đứa nhóc được Hạ Vy cưng nhất quả đất rồi! Nhóc cũng rất thương cô, nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, thế mà cũng hay trêu cô mãi thôi.

    Một buổi sáng cứ như thế mà trôi qua, ngỡ sẽ chẳng có gì cho đến khi tivi vang lên tiếng BTV truyền hình - tin sáng, ngày **/**/****

    "- Dương Tuấn chủ tịch tầp đoàn Dương Thị và vợ Lâm Hạ viện trưởng bệnh viện A đã chính thức tuyên bố ngoài cậu con trai Dương Tuấn Hào, họ vẫn còn một người con gái. Hiện tại đang sống ở Đài Nam.."

    Chỉ nghe đến bấy nhiêu tay Hạ Vy đã run lên. Có lẽ cái ngày mà cô lo sợ đấy đã đến. Thoảng qua một chút buồn, nước mắt cũng vì thế mà rơi.

    - Đều là nằm trong ý định ban đầu rồi, con đừng buồn.

    - Chị hai đừng quên Gia Tuệ!

    Những cảm xúc lẫn lộn, sẽ không có từ ngữ nào có thể diễn tả

    Được. Những thứ chúng ta càng biết rõ sẽ lại làm chúng ta càng đau đớn hơn..

    * * *trường THPT Y

    - Hạ Vy, cậu sao thế?

    Cô ngước lên nhìn cậu trai trước mặt, là Cao Lãng một anh chàng si tình. Anh ta đã có 4 năm yêu đơn phương cô, đã lập cho mình một bảng danh sách về 1001 lần bị Hạ Vy từ chối. Thế mà vẫn mãi "bám" theo cô, tận tình tận tâm chăm sóc cô. Cao Lãng là một cậu ấm! Tuy vậy nhưng luôn bỏ cái tôi xuống để có thể yêu thương cô. Hẳn là Hạ Vy hiểu được những thành ý này, song có một câu nói đó là: "Tình bạn thành tình yêu thì dễ, còn điều ngược lại có lẽ là không." Cô cũng nhiều lần lý giải nhưng Cao Lãng vốn là không để tâm.

    ' - Được rồi Cao Lãng, cậu đừng quan tâm tớ nữa. Tớ xem cậu là bạn thân, rất thân! Tớ không thể yêu cậu.

    - Tại sao chứ?

    - Cậu không chịu hiểu ý tớ à?

    - Thôi đi, cậu lo xa quá đấy. Chúng ta là thanh mai trúc mã. Thân phận của cậu tớ cũng biết. Tớ thích cậu thật lòng mà!

    - Tớ thích con gái..

    - Tớ hiểu rồi không ép cậu! "

    Lần nào cũng là không ép cậu, rồi một mình ôm lấy nổi buồn. Tuy Cao Lãng chưa từng nói nhưng Hạ Vy dư sức hiểu, chính là vì cô mà Cao Lãng từ chối cuộc sống một cậu ấm để ở lại Đài Nam này cùng cô. Cao Lãng thật sự là quá tốt, tốt đến mù quáng. Nhưng Hạ Vy thì luôn kiên định, sự thấu hiểu khi là bạn bè có thể nâng lên thành tình yêu. Nhưng tình yêu thì không thể đổi lại bạn thân một cách dễ dàng. Mặt khác, cách đối xử với bạn bè dù có tốt ra sao cũng sẽ khác khi đối với" người yêu."Hạ Vy rất lo lắng nếu yêu nhau những sự thay đổi của cô liệu anh sẽ chấp nhận ra sao? Tình cảm đó có thể đẹp nhưng thật sự là quá bấp bênh. Song Hạ Vy từ lâu đã biết bản thân yêu là yêu một cô gái, điều này cô không thể thay đổi. Đối với cô Cao Lãng chỉ có thể là bạn, bạn thân. Không thể nào khác được!'

    Chìm vào suy nghĩ một lúc lâu cô bị Cao Lãng kéo trở về thực tại.

    - Cậu không cần suy nghĩ lâu như vậy đâu! Tớ chỉ hỏi cậu một câu rất bình thường!

    - Cậu đã xem tin tức sáng nay chưa? - Hạ Vy chán chường nhìn anh

    - Xem rồi, tớ cũng đã nghe ba tớ nói rồi. Cậu về đó cũng không là vấn đề gì quá to tác. – Cao Lãng tỏ ra rất bình thản đáp lại Hạ Vy. Anh cũng hiểu, càng giàu có, địa vị càng cao thì sẽ càng có nhiều vấn đề phải nói đến.

    - Nhưng còn ba mẹ và Gia Tuệ thì sao? - Hạ Vy thở dài một cái, bất lực đáp.

    - Chịu thôi. Cậu là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cậu vốn phải ở trong cung điện của mình từ lâu rồi.

    - Lại nói nhảm nữa.. - Hạ Vy ném nụ cười như khinh bỉ về phía Cao Lãng. Đúng là đẹp trai, học giỏi, si tình lại còn thêm bệnh thần kinh. Cuộc đời không cho ai tất cả là thật. Nghĩ rồi Hạ Vy lại cười trừ - Tớ về Bắc Kinh còn cậu thì sao?

    - Tớ là Cao Lãng đó! Muốn gì không được.

    - Đừng nói là.. - Cô e ngại, đừng có nói là sẽ đi Bắc Kinh luôn đó chứ.

    Cao Lãng như hiểu ra tâm ý của Hạ Vy, vỗ vai Hạ Vy nói:

    - Chuẩn! Tớ phải bên cạnh cậu chứ.

    - Bỏ đi, người ta toàn nghĩ tớ ăn bám, tớ lợi dụng cậu.

    Điều này là thật, 12 năm qua ai cũng nhìn nhận rằng Hạ Vy là cô gái nhà nghèo theo bám anh chàng hotboy con nhà giàu. Thế nhưng sự tình thì chỉ người trong cuộc mới hiểu, Cao Lãng đem bộ mặt uẩn khúc nhìn cô.

    - Nhưng ai nào ngờ chỉ cần cái búng tay của cậu là mua được cả tập đoàn nhà tớ.

    Cũng không phải dễ mà có thể tìm được người bạn tốt như Cao Lãng, anh luôn biết cách làm cô cười thật tươi. Những u sầu phút chốc tan biến. Cao Lãng giành lấy chiếc balo trên vai Hạ Vy, ân cần đem vào lớp rồi đặt ngay ngắn vào chỗ ngồi cho cô.

    Nhìn thấy cảnh này thì mấy cô bạn từ lâu không thích cô lại càng thêm bực bội. Ai cũng muốn va vào mắt xanh của Cao Lãng thế mà Cao Lãng thì nhất kiến chung tình với Hạ Vy. Nhưng từ lâu Hạ Vy đã không còn để tâm nhiều như vậy, người ta thích thì nghĩ mình cũng không thể quản được ai. Song thì Hạ Vy vẫn được lòng rất nhiều bạn trong lớp. Không phải ai cũng ghét cô, đơn giản vì Hạ Vy xinh đẹp học giỏi cũng không khó gần. Tóm lại người không thích có thì người thích cũng phải có. Cứ như thế đơn giản mà sống!

    Nhưng hôm nay cô không còn là chủ đề bàn tán nữa. Lại có chủ đề hot hơn cho mấy cô nàng suy nghĩ.

    Từ xa đã nghe thấy tiếng xì xào:

    - Nói xem con gái ông Dương là ai?

    - Nghe bảo là ở Đài Nam

    - Chính xác là ở trường chúng ta!

    - Có học chung không nhờ?

    - Liệu có quen biết chúng ta không?

    - Mấy đứa họ Dương hơi nhiều đấy.

    - Mà hay thế, che giấu bao nhiêu năm nay nhờ

    - Thế lực nhà họ Dương để cậu muốn biết gì là biết được à?

    * * *

    - Bọn họ bàn tán về cậu kìa tiểu thư Dương

    Cao Lãng vỗ vai Hạ Vy cười nói. Nếu bọn họ biết cô là người đó thì sao nhỉ? Ai mà biết được, nhưng Hạ Vy cũng chính là không thèm để tâm.

    - Cậu đừng có nói linh tinh, tớ đánh cậu bây giờ
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  4. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Vy trầm ngâm mãi, lại nghĩ ngợi về chuyện bản thân phải về Bắc Kinh, rời xa nơi này, cô chẳng thể ở cũng chẳng muốn đi. Buồn quá, hôm nay cô gục trên bàn trong suốt 4 tiết học đầu tiên. Sang tiết thứ 5 vẫn không khá hơn là mấy.

    - Ôi khó xử quá!

    Bất giác cô la lớn, mọi ánh mắt trong lớp liền đổ dồn về cô. Ôi thôi xong rồi, một phút không tự chủ khiến cô trở thành trò cười rồi.

    - Này em kia, có gì mà khó xử? – Cô giáo nghiêm nghị nhìn Hạ Vy.

    - Dạ.. dạ không, em chỉ

    - Có tin là đi ra hành lang đứng không?

    - Em.. xin lỗi.. - Hạ Vy chỉ có thể cúi mặt thành thật nhận lỗi sai.

    - Là do em trêu bạn ấy, cô đừng bắt bạn ra ngoài.

    - Cao Lãng? - Cả lớp đồng thanh hô vang.

    Đúng là Cao Lãng thích Hạ Vy, nhưng ai chẳng biết anh chàng này, đã có bao giờ quậy phá đâu.

    - Cao Lãng sao lại làm phiền bạn?

    Đúng là thiên vị, đối với cô thì nghiêm mặt, đối với học sinh con nhà giàu lại ưu tú thì nhẹ nhàng. Làm Hạ Vy hơi tức ngực đấy, tuy vậy cô cũng không thể làm liên lụy Cao Lãng.

    - Không phải đâu cô là do em mê sản thôi, Cao Lãng không cố ý làm phiền em đâu.

    Thấy cô giáo sắp phát cáu lên mọi người đã có một dự cảm chẳng lành cho Hạ Vy. Trong lúc đó Trịnh Tường liền lên tiếng.

    - Thưa cô, em thấy Hạ Vy có chút mệt, chắc do bạn ấy mê sản thật đấy ạ.

    Ngừng một lát Trịnh Tường lại nói tiếp, ánh mắt nàng nhìn Hạ Vy một cách dịu dàng.

    - Để tôi đưa bạn lên phòng y tế.

    - Ừm!

    Trịnh Tường nhanh chóng kéo Hạ Vy đi. Thực tế là hai người đã quen biết nhau từ năm lớp 10. Thế nhưng từ đầu chỉ có Trịnh Tường quan tâm Hạ Vy, còn cô chính là không để ý Trịnh Tường. Trong mắt cô, Trịnh Tường là cô gái "con nhà gia giáo" một cô nàng "bánh bèo" đúng chuẩn. Và là "con nhà người ta" trong mắt mọi người.

    Nhưng chẳng ai biết được rằng Trịnh Tường luôn âm thầm bên cạnh Hạ Vy. Nếu Cao Lãng công khai yêu đơn phơng cô thì Trịnh Tường chính là âm thầm yêu cô. Vẻ ngoài của Trịnh Tường chính là sự che đậy, để gia đình không gay gắt với nàng. Còn bên trong nàng từ lâu đã phải lòng với cô bạn học lạnh lùng kia.

    - Cậu về lớp đi! Tôi không sao. - Hạ Vy ái ngại nhìn nàng, quả là cô không thích nhờ cậy ai cả.

    - Bạn không thể để tâm về tôi chút sao? – giọng Trịnh Tường lí nhí nói.

    - Hửm? - Hạ Vy nhíu mài nhìn nàng.

    - À không, bạn nghỉ ngơi đi.

    - Ừa

    - Tôi sẽ chép bài hộ cậu!

    - Cao Lãng có thể giúp tôi, mà dù sao một lát nữa cũng ra về rồi, cậu không cần bận..

    Không để Hạ Vy kịp nói hết câu, Trịnh Tường đã chen vào. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội này, Trịnh Tường không thể để vụt mất.

    - Có thể nhờ Cao Lãng thật, nhưng cậu muốn nhờ anh chàng ấy mãi à? Cậu đang cho cậu ấy hy vọng!

    - Tập tôi để trong balo

    Không thể nói là không đúng, cô không thể mai trông đợi vào Cao Lãng rồi lại lẫn tránh tình cảm của anh. Dù việc nhỏ hay lớn cuối cùng đều sẽ làm Cao Lãng đau lòng.

    - Cả hôm nay đều không chép bài đúng không?

    - Ừa.

    - Lát chiều tôi sẽ đem tập qua nhà cậu.

    - Cám ơn nhiều.

    Được sự chấp nhận này của Hạ Vy, Trịnh Tường vui ra mặt. Liền đề nghị thêm

    - Ra về tôi sẽ đưa cậu về nhé?

    - Phiền cậu rồi, tôi tự đi được.

    - Vậy nghỉ ngơi đi.

    Nhưng suy cho cùng là không thể vội vã như vậy được. Vẫn là nên từ từ tiếp cận Hạ Vy thì hơn..
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  5. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm ấy Hạ Vy, trở về nhà trong tâm trạng nặng nề. Cô nhận lấy tập từ Trịnh Tường, lịch sự tiễn cô bạn "mới" một đoạn rồi mới về nhà.

    Lát sau Hạ Vy nhận được cuộc gọi từ mẹ cô. Tâm trạng Hạ Vy có chút không vui, cô cũng không muốn phải nhấc máy. Nhưng đúng là có những thứ không phải Dương Hạ Vy muốn là có thể. Miễn cưỡng cô nhấn vào nút nghe:

    "Alo.. mẹ gọi con có việc gì?"

    Phía bên kia, bà Dương (Lâm Hạ) không nhanh, không chậm đáp:

    "Chuẩn bị đi, ngày mai ba mẹ đến đón con về Bắc Kinh!"

    "Mẹ! Sao con phải về Bắc Kinh gấp như vậy?"

    Câu nói của Hạ Vy làm bà Dương ngay lập tức nổi cáu, từ trước đến nay khi đối với Hạ Vy bà Dương luôn giữ một thái độ khắt khe.

    "Con phải hiểu con là ai và tại sao con phải về Bắc Kinh. Những chuyện này không phải để con muốn quyết định là quyết định. Đừng có bướng bỉnh!"

    Đúng, nhà cô giàu! Địa vị cao! Tập đoàn lớn! Bệnh viện lớn! Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng cô phải bỏ hết những ước mơ của mình, quay về làm tiểu thư danh giá. Bỏ lại những đam mê để đi theo con đường gia đình lựa chọn. Cô có mục đích, có lý tưởng của riêng cô. Nhưng bà Dương nói lại càng đúng hơn, cuộc sống cô ngay từ đầu đã không phải là do cô lựa chọn.

    "Con thật sự không muốn sống với cái dự định của ba mẹ."

    Đối với thái độ "phản kháng" của Hạ Vy, bà Dương vốn là không mấy bận tâm. Suy cho cùng Hạ Vy muốn hay không muốn thì ông bà Dương đều đã dự liệu.

    "Ba mẹ sẽ cho con đi du học, sau này con về tiếp quản chiếc ghế của mẹ tại bệnh viện."

    "Mẹ.."

    "Không nói nữa!"

    Những lần nói chuyện điện thoại như thế càng làm Hạ Vy mệt mỏi hơn. Càng làm cô thất vọng với gia đình hơn! Bên ngoài, cho mọi người thấy cái tốt, sự giàu có, sang trọng hay thậm chí là uy quyền. Nhưng sau tất cả đó chỉ là một vỏ bọc, vỏ bọc hoàn hảo để che đi những điều xấu xí. Để họ có thể ung dung, thong thả ngồi trên "ngai vàng." Thực tế, Hạ Vy vốn cũng không có cách thay đổi. Những chuyện như thế này có thể xem là một phần cuộc sống của giới thượng lưu rồi..

    Hạ Vy chỉ là một cá thể bé nhỏ làm gì được trước những thế lực to lớn? Huống hồ gì đó lại là ba mẹ, người đã sinh ra cô. Từ khi cô có mặt trên cuộc đời này, cô đã được lựa chọn là người tiếp nối cho những "truyền thống" của gia tộc này.

    * * *sáng hôm sau

    - Ăn sáng thôi con yêu

    Câu nói của ba nuôi không sao có thể làm phai đi nổi u sầu của cô. Đã gần 18 năm qua, đây chắc là bữa sáng tồi tệ nhất. Những sự chia ly có là vui buồn đều làm người ta khó chịu. Hơn nữa đây lại là sự chia ly của những người thân, sự gắn bó gần 20 năm là quá dài, quá khó khăn để có thể lạc quan.

    - Chị hai! Đừng đi..

    - Tiểu Tuệ Tuệ, em ngoan chăm sóc ba mẹ thật tốt đấy. Có cơ hội chị sẽ về thăm cả nhà.

    - Về sớm một chút nha con.

    - Thôi nào, 3 mẹ con vui lên đi. Đâu phải là không gặp lại đâu. Tiểu Vy sẽ trở lại mà.

    * * *

    Không gian lại im lặng.. im lặng.. im lặng.. không ai muốn nói nữa, cũng không ai muốn xa nhau.

    Máu đã rỉ trong chính trái tim người đang sống.
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  6. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm ấy cô vẫn đến trường, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn quanh khắp nơi.

    Cô sắp xa nơi này rồi..

    Ngày hôm ấy

    Đã tan học rồi!

    Nhưng lòng cô trĩu nặng.

    Ra đến cỗng trường, cô nhìn thấy chiếc xe của Dương gia, và bao quanh là ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người.

    Giàu có, sang trọng..

    - Tiểu thư!

    Bác quản gia đến bên cạnh cô, cúi thấp người chào hỏi. Những điều đó đã là quá đủ để nói rằng Dương Hạ Vy là con gái của Dương Tuấn và Lâm Hạ.

    Hạ Vy im lặng, phút giây ấy cô không còn là cô gái Hạ Vy ngây thơ hồn nhiên nữa, cô trầm mặt, im lặng. Cô giờ là tiểu thư khuê các, là người có địa vị "trên vạn người" tiền có, cái gì cũng có. Nhưng từ đây, Hạ Vy hiểu có một thứ cô không bao giờ có được, đó là tình cảm. Tình cảm gia đình, tình bạn.. những thứ còn lại của cô chỉ là tiền và giá trị của tiền.

    Trong phút giây lòng cô xáo rỗng, cô bỗng đưa mắt tìm dàng hình ai đó, không phải là Cao Lãng.. Nhưng cô lại muốn tìm một hình dáng quen thuộc, ngỡ như đây là giây phút cuối cùng của bản thân.

    - Con tìm ai? – bà Dương

    - Trịnh Tường..

    Giọng cô rất khẽ, nhưng cô cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì lúc này, chỉ là bất giác mà nói như thế.

    - Chúng ta đi thôi!

    - Ba mẹ, con muốn đến gặp ba mẹ nuôi!

    - Con nên biết giờ con là ai! Là con ta – Dương Tuấn, không còn là cô gái nghèo nữa. Giữ chút hình tượng đi.

    Hình tượng? Hạ Vy thật sự không hiểu nên nói gì tiếp theo. Có một chút nghẹn ở cổ, một chút đau một chút khó chịu. Cô hiện tại là muốn phát cáu, thậm chí là phát điên, nếu không phải Cao Lãng nhanh chóng ngăn lại, thì đúng là không thể tưởng tượng tiếp chuyện gì xảy ra tiếp theo.

    - Hạ Vy! Cậu nên đi đi, tớ sẽ nói với ba mẹ nuôi sau.

    * * *

    Con xe sang trọng ấy đã mang theo cô gái Dương Hạ Vy về với thành phố Bắc Kinh hào nhoáng, bỏ lại đây những lời yêu thương, những hạnh phúc vẫn còn dang dở. Nó đã đem cô gái hồn nhiên đi mất, liệu sau này Dương Hạ Vy có còn giữ được cái dáng vẻ tươi vui ngày nào không? Hay những danh vọng, hào quang sẽ vây lấy cô gái nhỏ bé này rồi mãi mãi người ta chỉ nhìn thấy ở cô nổi u sầu, một đôi mắt với ánh nhìn xa xăm?

    Chia li cứ như thế mà xảy ra, một ngày trời bổng đượm buồn. Những đám mây ùn ùn kéo đến, như cơn thịnh nộ của tạo hóa. Hay đó là cơn thịnh nộ trong lòng Hạ Vy? Một con hổ dữ nhưng lại bị kiềm chế một cách tuyệt đối. Lúc này Hạ Vy chỉ có thể im lặng, cố gắng bình tĩnh thế nhưng tiếc chế không phải lúc nào cũng là tốt, có những điều ức chế có thể làm người ta phát điên lên. Hạ Vy chính là muốn như thế.

    Nổi buồn này chẳng phải chỉ có mình Hạ Vy nhận lấy, cũng còn những người đang buồn, buồn cho cô, cho cả bản thân họ!

    Ở nơi nào đó, khi cô lên xe rời xa chốn này. Có một người đã đuổi theo, đã khóc, đã đau đớn khi cô đi. Có một người đã tuyệt vọng. Những yêu thương chưa thể kết tinh đã vội lìa tan. Những tình cảm mãi mãi chôn vùi tận sâu trong trái tim đang rỉ máu của cô thiếu nữ tuổi trăng tròn. Trịnh Tường - một nổi đau không tên..
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  7. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *tiệc tại gia – Tập Đoàn Dương Thị

    - Xin chào mọi người, tôi xin giới thiệu đây là con gái tôi Dương Hạ Vy!

    Mọi ánh nhìn dồn về Hạ Vy, cô khoác lên người bộ trang phục lộng lẫy, nét đẹp thanh tú trên gương mặt cô hiện rõ, có đôi phần mặn mà hơn so với cái tuổi 18 ấy. Một chút buồn trong đôi mắt, một chút khí chất và lãnh đạm, suy cho cùng tất cả là vì Hạ Vy không vui. Cô hoàn toàn cảm thấy bế tắt đối với cuộc sống này, những hào nhoáng này. Hạ Vy không cần sự công nhận của người khác, cô cần một cuộc sống bình thường, thế nhưng từ giây phút này trở đi điều đó thật sự đã là quá khó khăn.

    - Xin hỏi ông bà Dương, tiểu thư có phải sẽ thừa kế Dương Thị hay không?

    - Tiểu thư sẽ làm việc ở bệnh viện A?

    - Tại sao lúc này ông bà mới công khai sự có mặt của cô Dương?

    * * *

    - Chúng tôi nghĩ đây là lúc thích hợp nhất để làm điều đó! Tiểu Vy sẽ được đi du học, sau đó tùy con bé lựa chọn. Gia tài của tôi và Lâm Hạ chính là Dương Tuấn Hào và Dương Hạ Vy! Gia sản này chắc chắn phải là của 2 cháu!

    Lời tuyên bố dõng dạc của ông Dương đã tràn lang trên khắp mặt báo. Từ giờ Hạ Vy chính thức là tiểu thư của nhà họ Dương! Từ giờ cô sẽ có một cuộc sống hàng trăm, ngình người mơ ước.

    - Ông Dương, còn chuyện hôn sự của tiểu thư Dương thì sao?

    - Đúng vậy! Xin ông bà Dương hãy trả lời.

    * * *

    Ông Dương không trả lời ngay, ông cười một cách sảng khoái, thong thả đến chổ Hạ Vy đang đứng, vỗ nhẹ vai cô mà nói.

    - Chuyện hôn sự của Hạ Vy đã được định từ lâu. Vị hôn phu của Dương Hạ Vy cũng đang ở đây.

    - Là ai? Xin ông nói rõ.

    - Là ai thưa ông?

    - Là thiếu gia nhà họ Cao? Cao Lãng?

    - Đúng, đúng.. Cao Lãng vừa có tài, có đức. Quả là môn đang hộ đối!

    - Đúng! Chính là Cao Lãng! – ông Dương đáp một cách dõng dạc.

    Hạ Vy chỉ biết trố mắt nhìn người ba cao quý của mình. Chuyện cuộc đời cô từ nay có lẽ nào đã bị "giam cầm" trong sự toan tính của tiền bạc? Là môn đăng hộ đối, hay là vì địa vị như nhau, có lợi cho hợp tác đôi bên? Là vì hạnh phúc của cô hay vì gia đình?

    Thế mà đến cuối cùng Hạ Vy muốn nói, nhưng lời thì nghẹn lại ở cổ, không thể thốt lên. Chính xác là cô không có quyền quyết định. Bây giờ Hạ Vy nói chỉ làm mọi chuyện rối hơn, cho bọn nhà báo có cơ hội làm việc, cuối cùng vẫn là không có kết quả.

    * * *nhiều năm sau

    Hạ Vy trở về từ Anh Quốc.

    Giờ đây cô đã là một bác sĩ tài giỏi, được giới chuyên môn đề cao. Nhưng cô cũng đã không còn là cô gái năm xưa nữa, cô giờ mang một nét đẹp mặn mà của một cô gái tuổi 27. Cô trầm lặng hơn, ít nói và càng lạnh lùng hơn trước. Thời gian đã thay đổi, thay đổi cảnh vật, con người và thay đổi bản thân cô rất nhiều. Mấy năm nay cô chọn cách trốn chạy để quên đi những nổi đau trong lòng. Nổi nhớ người thân - ba mẹ nuôi và em gái, nhớ một bóng hình ai đó.. trốn chạy bởi vì cô không muốn người khác nhìn cô với con mắt tiểu thư Dương Gia. Không muốn gia đình ép buộc cô, sự ràng buộc của đồng tiền và địa vị.

    Vẫn mãi suy nghĩ cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Là Cao Lãng, sau nhiều năm như vậy, Cao Lãng vẫn bên cạnh cô, bay qua Anh rồi lại bay trở về, luôn bên cạnh chăm sóc cho cô. Cao Lãng chưa bao giờ đòi hỏi, chỉ tự mình yêu cô như thế.. Cao Lãng chưa bao giờ vì sự tính toán của hai gia đình mà lợi dụng nó để tiếp cận cô. Không biết đây có phải là chàng hoàng tử trong mơ mà mọi cô gái ước ao không nhỉ? Đối với Hạ Vy, Cao Lãng luôn chung tình như thế nó chẳng khác nào là một câu chuyện cổ tích cả. Câu chuyện cổ tích thiếu đi nàng công chúa, còn Cao Lãng chính quá cố chấp, tuy hiểu nhưng lại không ngừng yêu cô.

    "Hạ Vy, cậu về rồi!"

    "Ừm"

    "Tớ ra sân bay đón cậu!"

    "Không. Tớ muốn đi dạo và về Đài Nam một chuyến."

    "Được, được.. có gì cứ gọi tớ. Tớ đến ngay."

    "..."
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  8. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *Đài Nam

    Đài Nam giờ đã thay đổi, từ những phố xá, cây cối, cả những lối đi ngỡ quen thuộc giờ cũng đổi khác. Mọi thứ đã nhốm một màu mới, màu của một đô thị mới, không còn là chốn quê ngày xưa nữa. Những 8 – 9 năm nay là khoảng thời gian đủ dài để thay một màu mới lên mảnh đất Đài Nam. Những sự thay đổi ấy lại khiến trái tim Vy đau nhói. Nổi nhớ về những điều xưa cũ làm cô bất giác thấy sóng mũi hơi cay.

    Hạ Vy, trở về lại tuổi thơ tươi đẹp..

    Cô bước về phía ngôi nhà, nơi đầy ắp kỉ niệm suốt 18 năm thanh xuân của mình. Nhưng có những thứ làm cô còn kinh ngạc hơn.

    Nhà bố mẹ nuôi cô đã không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đất trống với những cỏ đã mọc, rêu đã bám.. Có lẽ là quá lâu không ai ở nơi đây. Chẳng lẽ ba mẹ nuôi đã chuyển nhà, từ nhiều năm trước?

    Cô tự trách bản thân bao nhiêu năm nay không chủ động thăm hỏi ba mẹ nuôi. Lúc mới đến Anh cô có liên lạc với ba mẹ nuôi, nhưng chỉ 2 – 3 lần, còn về sau đều dã mất liên lạc. Sau này mỗi lần cô cần tìm ba mẹ nuôi cô đều nhờ bác quản gia giúp mình. Mỗi lần như thế ông ấy đều bảo ba mẹ nuôi và em gái rất khỏe mạnh. Cô đúng là đã quá vô tâm, vô tâm đến tàn nhẫn. Gia đình của mình mà cô lại không để tâm gì cả. Cố trấn tĩnh bản thân rằng ba mẹ nuôi chỉ là đã chuyển đi, vô tình làm mất liên lạc giữa cô và họ. Nhưng sự tình trên đời thì thường lại trớ trêu hơn.

    - Cô gái, cô tìm ai?

    Một giọng nói đã kéo cô trở về thực tại, thoát khỏi những nghĩ suy, những dằn vặt kia.

    - Ông bà Dương và Dương Gia Tuệ đã chuyển đi rồi ạ?

    - Cô là ai? Sao lại hỏi về họ? - người trước mặt thắc mắc hỏi cô. Đúng thôi, quá lâu rồi giờ chắc không còn ai nhận ra cô là cô gái Hạ Vy ngày nào nữa rồi.

    Người đó ngừng một lúc lâu, nhìn về phía căn nhà cũ kĩ ấy, thở dài bảo:

    - Họ chuyển đi rồi, chuyển đi từ sau khi cô con gái lớn đi khỏi đây.

    - Đi ạ? Đi đâu ạ?

    - Sau khi sự việc năm đó xảy ra, họ đã bị cánh phóng viên quay quanh, cuộc sống bổng chốc bị đảo lộn. Sau đó vài tháng người ta đều không biết họ đã đi đâu cả.

    * * *

    Tại sao lại không ai biết họ đã đi đâu? Những năm nay thông tin về ba mẹ nuôi đều là giả tạo hay sao? Bổng chốc Hạ Vy thấy mình như trò đùa của người khác. Người ngoài không hiểu, nhưng cô thì hiểu. Đây chắc chắn là việc làm của ba mẹ cô.

    - Thì ra bao năm qua chỉ là con đang tưởng tượng mình đã qua tâm ba mẹ thôi sao?

    Không thể nói là sai, bởi vì chỉ có ảo tưởng nên cô mãi không biết ba mẹ nuôi sống hay chết. Sống có tốt hay không? Còn Gia Tuệ nữa.. Dương Hạ Vy từ bao giờ lại trở nên vô tâm như thế? Cô thật sự đã thay đổi!

    Nhưng lúc này trách móc bản thân còn ý nghĩa gì nữa. Hơn 8 năm, họ đã mất liên lạc của nhau, cô còn có thể gặp lại bố mẹ nuôi sao?

    Lần này cũng như tâm trạng lúc cô sắp rời xa nơi đây, những u sầu, buồn bã dường như đang rủ nhau vây lấy cô. Nổi thất vọng và chán chường, ngày trước là bất lực rời xa nơi này, bây giờ trở về là thất vọng đến tuyệt vọng về sự vô tâm của bản thân. Hạ Vy bước đi, bước đi một cách vô định, bây giờ cô khác ngày xưa, cô có tiền có sự tôn trọng của rất nhiều người. Nhưng hình như cô đã đánh mất đi trái tim của bản thân.

    Những giọt nước mắt đã rơi và không thể ngừng lại, còn nổi đau chỉ có thể dài rộng ra. Đi mãi, đi mãi, đi đến lúc mưa đã rơi, giọt nước mắt của cô đã hoà vào cơn mưa lạnh giá. Hạ Vy cứ như thế đi rất lâu, đến lúc bóng chiều đã tan, màn đêm đã vây lấy nơi này cô vẫn chưa dừng lại. Cô không biết bản thân đang tìm gì, lại càng không biết mình muốn gì. Trong cô bây giờ trống rỗng! Bế tắt và cả giận hờn.

    - Này! Không lạnh sao?

    Hạ Vy nhìn người đang đứng cạnh mình, chiếc ô đã yên vị che cho dáng lưng gầy gò của cô. Bây giờ, Hạ Vy mới cảm nhận được những cơn gió ào ạt lùa qua, khiến cả người cô run lên.

    - Trịnh Tường..
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  9. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Trịnh Tường.. là cậu..

    - Không là tôi thì là ai? Cao Lãng à?

    Trịnh Tường nén cho Hạ Vy ánh mắt đầy mỉa mai. Không hiểu đó là vì điều gì, nhưng những 8 năm nay là 1 thời gian quá dài để thay đổi mọi thứ. Trịnh Tường không còn cái cảm giác yêu đương mãnh liệt đó nữa. Không còn một mực đem hết tình cảm của mình dâng hiến cho Hạ Vy. Nàng cũng như cô, cũng đã thay đổi. Tình yêu của nàng không thể tranh đoạt với những tham vọng của nhà họ Dương. Từ lâu Trịnh Tường đã có suy nghĩ, Hạ Vy và nàng mãi mãi như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung. Nàng chỉ có thể âm thầm yêu cô hoặc là đem tình cảm này chôn vùi tận sâu trong đáy lòng.

    Trịnh Tường thì làm sao bì được với chàng rể quý của Dương gia. Trịnh Tường cũng chưa từng bày tỏ với Hạ Vy, trong mắt Hạ Vy nàng chẳng khác gì một kẻ qua đường - một người xa lạ.

    Chìm trong những suy nghĩ mông lung, Trịnh Tường cũng không hiểu bản thân vì cái gì mà luôn chọn âm thầm bên Hạ Vy, vì sao mà lại có mặt ở đây bên cô? Đúng hơn là luôn có mặt bên cạnh cô, nhưng bản thân nàng chỉ có thể ở một nơi xa ngắm nhìn cô..

    - Nhà mới của cậu à? Rộng thật!

    - Ừm. Trông cậu kìa, ướt sũng rồi, theo tôi. – Vừa nói nàng vừa kéo cô bước lên phía cầu thang.

    - Có tiện không? Ba mẹ cậu..

    - Đến cũng đã đến rồi, tiện hay không có quan trọng sao?

    * * *

    Hạ Vy bỗng ngớ người ra, Trịnh Tường hiện tại sao lại phũ phàng với cô như thế? Hay liệu là do Hạ Vy đã nghĩ quá nhiều, trước giờ họ vốn chẳng là gì của nhau.

    - Sao cậu lại có mặt ở đây? Bây giờ cậu đang làm gì?

    - Trưởng khoa sản - bệnh viện A

    - Bệnh viện A á?

    - Bất ngờ à?

    - À không, cậu giỏi như thế mà.. bệnh viện A là nơi dành riêng cho cậu mới đúng.

    - Chẳng phải cậu mấy năm này vẫn là bác sĩ hàng đầu ở Anh hay sao? – vừa nói nàng đưa cho Hạ Vy một chiếc áo thun rộng và một chiếc quần jogger đơn giản. – Kia là phòng tắm

    - Này này.. - Hạ Vy tỏ ra có chút ngố, chính xác là ngáo trước mặt Trịnh Tường

    - Sao nữa?

    - Không có đồ trong sao?

    Đúng là như thế! Không có áo trong thì còn hi hữu chấp nhận được, vậy còn quần.. Cô đã 27 tuổi rồi, đâu phải cô gái mới lớn. Trịnh Tường đang muốn cô phát tiết hay sao?

    Trịnh Tường nghe cô nói liền loay hoay tìm gì đó trong ngăn tủ.

    - Đây! – nàng đưa cho cô chiếc quần trong, bĩu môi nói tiếp – tôi mua cái này lúc trước chưa sử dụng qua. Còn cái khác.. - Trịnh Tường bỗng đưa đôi mắt gian tà nhìn phía trên cổ của Hạ Vy, đôi mắt ấy có chút hư hỏng nhìn đến những nơi không nên nhìn.

    - Ơ kìa, nhìn đâu đấy?

    - Tôi chính là không thèm cậu! Đi thay đi, áo trong hiện tại không có, những cái còn lại tôi đều mặc rồi. Hay cậu muốn mặc chung?

    - Thôi bỏ đi.

    - Ừm, tôi cũng là không thèm đến cậu!

    "Đúng rồi" - Hạ Vy nghĩ thế. "Cô ấy làm sao biết mình thích con gái. Chết mất thôi.. mình và cô ấy làm sao có chuyện gì được, mình có cởi đồ ra chưa chắc cậu ấy cần. Nghĩ nhiều thật mà!"

    - Hạ Vy! Thay đồ đi chứ!

    Trịnh Tường khua khua tay trước mặt cô, phải nhắc cô thay đồ ngay thôi, kẻo nhà nàng ngập nước mất. Chính là nàng đang lo cho Hạ Vy sẽ bị ốm mất thôi, nàng để cô thay đồ còn bản thân xuống nhà chuẩn bị một ít thức ăn. Nàng chỉ lo là cô sẽ bị ốm, chịu cả trận mưa thế kia mà..
     
    sky z thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2021
  10. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, Trịnh Tường được nghỉ phép nàng biết được từ chỗ bà Lâm Hạ rằng cô đã về nước. Nàng liền tìm một chút thông tin từ Cao Lãng, nghe bảo cô sẽ về Đài Nam. Trịnh Tường liền lên xe về đây. Mấy năm này Trịnh Tường luôn theo dõi những thông tin về cô, âm thầm yêu và âm thầm quan tâm. Từ bao giờ Hạ Vy trong lòng Trịnh Tường đã có một chỗ đứng vững chắc như thế? Nàng cũng rất muốn có một câu trả lời cho điều ấy, tiếc là không thể. Nàng hận bản thân tại sao không bày tỏ với cô. Nhưng hận hay không đều như nhau, Trịnh Tường sẽ không thể làm gì cả. Ngày Hạ Vy chọn cách rời đi, đã là câu trả lời thích hợp nhất về chuyện cô sẽ chẳng bao giờ sống cuộc đời cho mình. Dương gia sẽ không bao giờ để Hạ Vy và Trịnh Tường được bên cạnh nhau. Đoạn tình cảm này chỉ có thể nhìn mà không bao giờ sống với nó được.

    Âm thầm yêu cô là điều nàng có thể..

    Vẫn còn miên man suy nghĩ, Hạ Vy đã thay xong đồ và xuống nhà. Cô chậm rãi cầm ly rượu từ nàng, nhấp một ngụm rồi thong thả tận hưởng:

    - Trịnh Tường, ba mẹ cậu đâu?

    - Gia đình tôi chuyển lên Bắc Kinh lâu rồi.

    - À..

    Trong ánh mắt của Hạ Vy thoáng buồn, cô lại nhớ về ba mẹ nuôi. Những nổi dằn vặt vẫn bủa vây lấy tấm thân nhỏ bé của cô. Cô bây giờ không biết mình nên bắt đầu từ đâu, nên làm gì tiếp theo.

    - Trịnh Tường, cậu có biết chút thông tin gì về ba mẹ nuôi của tôi không?

    - Tôi từng nghe bảo họ đã đi Đài Bắc.

    - Thật sao?

    - Chỉ là nghe bảo thế thôi, không chắc chắn gì cả.

    - Có chút thông tin là tốt rồi. Trước đây vì sao họ lại đột nhiên rời đi, cậu có biết không?

    - Tôi không biết.

    Trịnh Tường thong thả nói, điều đó trái lại hoàn toàn với biểu cảm hiện tại của Hạ Vy. Cô thật sự lo lắng cho ba mẹ nuôi, cô không biết ba mẹ mình có gây khó dễ cho họ hay không? Cô chỉ mong thật nhanh chóng tìm được tin tức của họ. Nàng thấy được nét mặt lo sợ của Hạ Vy, liền nhỏ giọng an ủi, trấn tĩnh cô:

    - Lo lắng cũng thế thôi, 8 - 9 năm rồi. Có duyên cậu sẽ gặp lại họ thôi.

    Nếu như cô cũng có thể nghĩ thoáng như Trịnh Tường thì thật tốt. Trịnh Tường vẫn lạc quan như vậy, một chút "phong trần" và trong ánh mắt của Hạ Vy bây giờ nàng đã không còn là cô gái yếu đuối ngày đó nữa. Trịnh Tường bây giờ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

    - Cậu đã có ai đưa đón chưa Trịnh Tường?

    Hạ Vy nghĩ ngợi một lúc lâu mới dám hỏi, cô như thấy điều gì đó bên trong nàng. Sự cô đơn và chờ đợi. Cô thấy nàng trầm mặt hơn nhiều so với cái dáng vẻ của 8 năm trước.

    - Tôi còn chờ đợi một người.

    - Chà.. - cô tặc lưỡi, một chút cao kiều nói tiếp – ai lại dám để cậu chờ đợi?

    - Cậu cảm thấy là ai có khả năng đó?

    - Có lẽ là một anh chàng đẹp trai, tài giỏi..

    Trịnh Tường im lặng không nói, không trả lời nàng chỉ cười nhẹ ánh mắt lộ rõ nổi thất vọng. Cuối cùng thì người nàng chờ đợi lại nghĩ nàng đợi một người khác. Có lẽ ngần ấy năm là chưa bao giờ đủ để Hạ Vy nhìn ra ánh mắt tình yêu của nàng. Cô có lẽ chưa bao giờ nghĩ họ có thể bên cạnh nhau.

    Nhưng sự im lăng của nàng lại vô hình chung trong suy nghĩ của Hạ Vy rằng cô đang nói đúng. Hạ Vy cũng như nàng, không nghĩ, chưa bao giờ nghĩ họ sẽ có thể đi thêm bước nữa. Hạ Vy không phũ nhận mình từng có tình cảm đặc biệt với nàng, nhưng cô làm gì được? Cuộc đời của bản thân luôn bị thao túng, cô làm sao cho nàng được cuộc sống nàng mong ước. Hạ Vy cũng không nghĩ bản thân mình xứng với nàng..

    Để rồi sự im lặng đã giết chết đoạn tình cảm chưa được hình thành ấy. Còn gì chua xót hơn khi ta nghĩ mình có thể yêu ai đó, mà cuối cùng lại chỉ mãi lặng im.
     
    sky z thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...