Truyện Ngắn Yêu Là Thấy Bình Yên Khi Ở Cạnh Một Người - Aki

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Tường Vy, 28 Tháng chín 2018.

  1. Phạm Tường Vy

    Bài viết:
    63
    Tên: Yêu là thấy bình yên khi ở cạnh một người

    Tác giả: Aki

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tôi nộp đơn xin nghỉ 1 tuần với lý do có người bạn thân ở nước ngoài về Việt Nam và tôi phải đi đón cô ấy. Thật ra đó là lý do tôi tự bịa, nhưng cũng chỉ là cần một lý do đại khái nào đó thôi, vì sếp tôi vốn dễ tính, và công việc ở phòng hỗ trợ khách hàng cũng không nhiều, đã có thêm mấy em thực tập, các em ấy có thể hỗ trợ phần nào những công việc trong lúc tôi đi vắng.

    Tôi xách balo, vậy là sẽ tạm biệt thành phố này một tuần, rời xa nơi ồn ào náo nhiệt này tôi sẽ về với biển, để tôi tìm lại chính tôi những tháng ngày còn bình yên. Trạm xe bus – tôi chờ gần 20 phút để lên xe bus về bến xe khách. Xe bus ngày cuối tuần đông người, chật cứng, tôi tự nghĩ rằng bây giờ nếu chẳng may có ngã thì tôi cũng không sao bởi tôi đang đứng mà có cần phải bám vào tay vịn đâu. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nghịch lý, thành phố này đông người đến thế mà sao lắm lúc tôi thấy mình lạc lõng đến lạ.

    Thành phố dần khuất sau tấm kính ô tô, chiếc xe khách vẫn lăn bánh đều đều, tôi mơ màng nghĩ về chuyến đi lần này, đơn độc thế. Mà cơ bản là tôi muốn thế đấy thôi, tôi cũng đâu có báo cho ai biết, kể cả bạn bè và anh. Sẽ thử mất tích xem có ai đi tìm mình không, nếu có thì ít ra tôi vẫn còn hạnh phúc lắm, còn nếu không, thì tôi sẽ thấy cô đơn, vậy thôi. Và tôi chọn cho mình chiếc ghế gần cửa sổ, bao giờ cũng vậy. Tôi sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn khi ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, và lại nghĩ về cái thế giới nhỏ bé của tôi, một thế giới đầy góc cạnh và những nỗi buồn.

    Chuyến xe khá đông vì có một nhóm sinh viên đi du lịch biển. Các em ríu rít nói cười, hát hò làm không khí cũng vui nhộn thêm phần nào. Tuổi trẻ mà, các em có thể thoài mái làm những điều mình thích, chẳng gò bó như khi ra trường rồi đi làm, hoặc chí ít là các em cũng thoài mái hơn tôi lúc này. Ở hàng ghế trước, cậu con trai lại ôm cô bé bên cạnh thật chặt mỗi khi xe đi đến đoạn xóc, có lẽ cô bé ấy say xe nên mệt. Thi thoàng cậu lại khẽ vuốt tóc cho cô gái, hỏi cô điều gì đó, và tôi đoán có lẽ họ yêu nhau. Cậu làm tôi nhớ về một thời kí ức trong trẻo, như xa xôi lắm rồi mà cũng như vừa mới gần đây thôi. Cũng những tháng ngày khi tôi còn là sinh viên, cũng chuyến đi về biển vào một ngày thu như thế này, nhưng có lẽ đó là kí ức chỉ mình tôi còn nhớ.

    [​IMG]

    Xe dừng tại bến. Mọi người lần lượt xuống xe. Tôi vẫn giữ thói quen của riêng mình, đó là sẽ là người rời đi cuối cùng. Tôi thích vậy, dù tôi biết rằng tôi rất mâu thuẫn! Cái cảm giác trống trải, đơn độc và hụt hẫng bao trùm quanh mình chưa bao giờ là điều con người ta thích. Tôi đi bộ trên con đường dài, cảnh vật vẫn như xưa chẳng có gì thay đổi nhiều, phía bên đường giàn hoa giấy tím ngắt vẫn rung rinh khoe sắc trước gió, những mái nhà cũng vẫn vậy. Sao chúng làm tôi nhớ về ngày xưa đến thế, ngày ấy cậu nắm tay tôi đi trên con đường này, và tôi bất chợt hỏi cậu

    "Nếu một ngày mình không còn yêu nhau, cậu sẽ thế nào?"

    Cậu đặt bàn tay tôi về phía ngực trái cậu, cậu hỏi tôi thấy gì. Tôi trả lởi rằng nó đang đập, đơn giản là nó đang đập – tôi vẫn hay ương ngạnh như thế. Cậu bảo tôi:

    "Cậu ngốc lắm, câu trả lời của tớ là dù không còn yêu nhau thì cậu vẫn ở trong tim tớ!".

    Cậu ấy đã nói thế và tôi mặc nhiên tin. Kể ra cũng lạ, đến tận bây giờ dù chẳng còn trẻ nữa mà tôi vẫn còn tin những điều cậu nói. Cái kỉ niệm ngày hôm qua tôi cứ giữ khư khư bên mình, ai bảo bỏ đi tôi cũng nhất quyết không. Mà tôi cũng chẳng hiểu mình giữ lại làm gì nữa, khi mà bây giờ cậu ấy thực sự hạnh phúc bên người khác rồi. Tôi có khác xưa, ấy là tôi mạnh mẽ hơn, nhưng tôi cũng cảnh giác hơn với tình yêu. Tôi chọn đơn độc vì trái tim tôi chỉ có một, chẳng thể mang những đau thương chồng chất lên những đau thương, không thể mang tổn thương đan cài vào những vết xước còn chưa lành, vì như thế sẽ đau lắm.

    Sau khi đặt phòng khách sạn, tôi một mình lững thững bước về phía biển. Mùa thu, biển dịu dàng lắm. Không những con sóng lớn ì oạp xô bờ cát trắng xóa, gió cũng chẳng đủ mạnh để làm tóc tung bay, chỉ có những con sóng nhỏ, vỗ gần bờ rồi lại ra xa tít tắp. Tôi chợt nghĩ sóng cũng giống như quy luật nào đó của cuộc sống, tôi gọi đó là quy luật gần và xa. Những thứ thân quen với mình bỗng dưng trở nên xa xôi lạ lẫm, như những con sóng kia gần bờ rồi lại ra tít tắp ngoài khơi xa, xa mãi và tôi với cậu có lẽ cũng xa nhau như thế. Mùa thu, biển cũng vắng người, đương nhiên rồi, bây giờ không phải mùa hè và chẳng có ai đi tắm biển mùa thu cả. Có lẽ họ yêu biển, hoặc trong lòng họ đang có nhiều lắm những tâm tư cần được giãi bày, đấy là tôi nghĩ vậy.

    Tôi ngồi lặng im trước biển, thật lạ đời, tôi cứ xây những tòa lâu đài bằng cát rồi lại nhìn sóng biển đến cuốn chúng đi. Mình cố gắng để có được thứ mình muốn rồi mình lại ở đó bất lực nhìn chúng ra đi. Nước biển vẫn xanh một màu xanh dịu nhẹ và tôi ngắm biển, ngắm những chiếc thuyền phía xa xa ngoài khơi thấy tâm tư cũng vơi bớt nhiều. Tôi ngồi đó, màn đêm dần buông xuống nhưng phải đến tận khi đèn điện phản chiếu ánh sáng xuống mặt biển tôi mới giật mình nhận ra điều đó. Giờ này chắc mọi người sum họp với gia đình rồi và những đôi tình nhân đi dạo trên bãi biển sao mà hạnh phúc thế. Tôi tự hỏi sao mình cô đơn thế? Tôi còn chẳng có lấy một nơi để thuộc về giữa dòng đời vội vã mà ai cũng lắm những lo toan. Tôi khóc, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thi nhau rơi xuống. Thời tuổi trẻ qua rồi, tôi cũng cần lắm một bờ vai. Là con gái, chẳng có ai là thích mạnh mẽ cả, chỉ là họ sợ yếu đuối và tổn thương nên bắt buộc phải mạnh mẽ thôi. Còn tôi không biết mình phải cố gắng mạnh mẽ đến bao giờ nữa.

    Một tuần ở lại đây, tôi cứ ra biển vào mỗi sáng sớm và chiều tối. Lặng lẽ và bình yên, đất trời như vậy còn lòng tôi dần dần cũng thế, ấy là khi tôi đã không còn chạnh lòng nghĩ về một điều gì đó cũ kỹ nữa. Cả tuần nay tôi chẳng liên lạc với ai, điện thoại tôi đã tắt nguồn từ trước khi đi và tôi cũng không truy cập mạng xã hội suốt cả một tuần. Như thế cũng không sao, nếu ai cần tôi thực sự thì chắc họ sẽ lo cho tôi lắm, còn nếu ai không cần thì cũng không sao cả, cuộc sống của tôi vốn dĩ đã thừa những sáo rỗng.

    [​IMG]

    Buổi sáng cuối cùng tôi dậy thật sớm, khi mặt trời còn chưa tỉnh giấc. Gió biển buổi sớm mai lành lạnh thật dễ chịu. Tôi tự nghĩ nếu bây giờ tôi bật nguồn điện thoại thì có gì hay không nhỉ? Nghĩ là làm, tôi bật nguồn, điện thoại thông báo 735 cuộc gọi nhỡ và hơn 100 tin nhắn. Hóa ra mọi người cũng quan tâm tôi đến vậy. Bạn bè hỏi thăm nhiều, chúng nó hỏi tôi đã đi đâu mà mất tích lạ lùng như thế. À, tôi sẽ trả lời chúng lúc tôi lên xe khách để về, vì giờ tôi còn phải tận hưởng nốt hương vị của biển, vì tôi không còn nhiều thời gian ở lại nơi này nữa. Nhưng con số 535 cuộc gọi nhỡ từ một số thuê bao thì không phải là bình thường, đó là anh gọi cho tôi. Tôi vội vàng đọc tin nhắn gần đây nhất vừa mới được anh gửi vào sáng nay thôi, lúc 5.00 AM. Anh hỏi tôi

    "Sao em dậy sớm thế, có lạnh không?"

    Tôi băn khoăn không hiểu tại sao anh biết tôi dậy sớm hay bình thường anh vẫn nghĩ đó là thói quen của tôi, hoặc cả tuần qua tôi đi đâu anh cũng không bận tâm. Cũng đúng, tôi chưa bao giờ cho anh có lấy một cơ hội mà! Tôi trả lời anh

    "Đó là thói quen của em rồi mà anh!"

    Và rất nhanh sau đó, anh hỏi lại

    "Em có thói quen dậy sớm và ra biển như thế này từ bao giờ thế?"

    Bất giác tôi giật mình, có lẽ nào anh biết tôi đang ở đây? Khi tôi quay lưng lại thì anh đã ở cách tôi một mét. Và anh lại gần phía tôi, tôi nhìn anh không chớp mắt như thể tôi muốn hỏi tại sao anh lại ở đây. Anh bảo tôi

    "Sao em nhìn anh như vật thể lạ thế?"

    Tôi ngước mắt nhìn anh, và chẳng để tôi trả lời, anh ôm tôi thì thầm: "Em ngốc lắm, tự dưng bỏ đi như thế chẳng nói với anh. Công ty bảo em xin nghỉ để đón và đưa cô bạn người Mỹ đi du lịch, nhưng anh có hỏi cô ấy và cô ấy cho anh biết rằng thời gian này cô ấy chưa sang Việt Nam được. Và lúc ở bên kia đường thấy em đứng chờ ở bến xe bus, thấy em như kẻ mất hồn nên anh quyết định đi theo và anh lên sau em mà em không biết đấy thôi. Anh nhớ có lần em nói rằng nếu buồn em sẽ đi biển nên anh đi theo em, sợ nhỡ chẳng may có chuyện gì xảy ra với em. Cả tuần nay anh đã theo sau em đi ra đây mỗi sáng và mỗi chiều. Có lần thấy vai em run lên, anh đoán có lẽ rằng em đang khóc, rất muốn lau nước mắt cho em nhưng anh không xuất hiện lúc đó. Anh muốn nếu em buồn thì hãy cứ trút hết lòng mình cho vơi bớt, để rồi em sẽ lại vui vẻ yêu đời."

    Lời anh nói nhẹ như làn nước mùa thu trên mặt hồ phẳng lặng, ấy vậy mà làm lòng tôi gợn lên từng đợt sóng. Tôi òa khóc như một đứa trẻ, tôi vốn thế, dễ cười nhưng cũng dễ khóc. Anh quan tâm tôi thế mà tôi cứ ngốc nghếch bất cần. Tôi sẽ không vô tâm nữa, sẽ không để anh phải lo lắng thêm vì tôi. Anh – người nói sẽ chờ đến khi nào tôi quên được người cũ, anh – dù biết trái tim tôi có những vết xước vẫn kiên nhẫn từng ngày ghép lại những vết xước ấy. Và tôi biết, dù anh chẳng phải tình đầu nhưng tôi sẽ yêu anh nhiều như những gì trái tim mình đang mách bảo. Ai cũng có trong lòng những kỉ niệm, nhưng kỉ niệm chỉ là để sống tốt hơn cho hiện tại chứ không phải bất chấp tất cả mà sống trong những kỉ niệm ấy.

    Và phía xa xa, mặt trời đang chiếu những tia nắng rạng rỡ của một ngày mới, một ngày của mùa thu và những vệt nắng ấy in bóng hai người trên bãi cát dài. Cô gái dựa vào vai chàng trai vả cả hai người họ cùng cười thật hạnh phúc. Tình yêu thì ra không cần ồn ào phô trương mà chỉ đơn giản là trái tim thấy bình yên khi ta ở cạnh một người.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...