Tiểu Thuyết Yêu Em Cho Trọn - Mira

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Miraa, 1 Tháng bảy 2025 lúc 10:03 PM.

  1. Miraa

    Bài viết:
    6
    Tên truyện: Yêu Em Cho Trọn

    Tác giả: Mira

    [​IMG]

    Thể loại: Ngôn tình – Đời thường – Chữa lành

    Số chương: Đang hoàn thành

    GIỚI THIỆU SƠ VỀ BỘ TRUYỆN:

    Khung cảnh đầu lúc này thật là đẹp, tôi nhìn vào hàng cây phượng còn bên cửa. Vẫn như vậy, nhưng trông thật mới lạ, đã lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy một mùa đông như này. Có anh bên cạnh, tâm trí tôi mới được trống lại, không còn những lo toang và áp lực của ngày nào, tôi chỉ cần chút yên bình thôi vậy. Ngọc Hạ và Thiên Đông là hai nét nhân vật vô cùng mới lạ, dù non nớt nhưng rất chân thành trong cuộc đời, và có lẽ chính điểm đó lại chính là nét nổi bật trong câu chuyện trên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2025 lúc 10:31 PM
  2. Miraa

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Người yêu em

    Chào em!

    Tôi nhìn, hình ảnh một người con trai đứng chống tay trên thành cửa, người hơi tựa vào cạnh tường. Khuôn mặt anh trông thật hài hòa, các đường nét thanh tú đến lạ thường, song song với vẻ đẹp ấy là một dáng người cao và khỏe mạnh. Tôi đoán, có lẽ anh cao tầm 1m8 hoặc có khi hơn. Và, có lẽ lúc này đây, tôi đã phần nào nhận ra, anh không phải con người, bù lại lại là ma. Một con ma đẹp trai đứng dựa vào bức tường, đứng nhìn tôi vào lúc 12 giờ sáng.

    Tôi chỉ nhìn và rồi đi vào nhà, anh cúi đầu nhìn theo bóng người tôi vừa đi ngang, có hơi ngỡ ngàng:

    "Sao em không chào tôi? Rõ ràng là em thấy tôi mà?"

    Tôi vẫn im lặng, lọ mọ lục trong túi chùm chìa khóa của nhà mình, mắt không quên liếc nhẹ sang người con trai bên cạnh. Anh theo tôi vào tận trong nhà, dù im lặng nhưng đến lúc này tôi đã quá mệt mỏi, không còn chút sức lực để mà rầy, tôi hắng giọng:

    "Anh là ai? Vì sao lại theo tôi vào được tận đây?"

    "Tôi là người yêu em, Hạ à"

    Tôi hoài nghi, chả nhẽ lại là duyên âm? Không, chắc chắn không thể nào. Tôi nào có thể yêu được một người con trai đẹp như thế này ở kiếp trước được? Có khi kiếp trước trước đó nữa còn cưới được cả vua, thế thì siêu quá. Tôi trấn tĩnh, định bụng sẽ cởi áo ra như mọi ngày, nhưng giờ đây trong căn phòng nhỏ này, đã không dừng lại ở một người, mà là một ma và một người.

    "Anh đi ra đi, tôi muốn thay đồ" tôi gằn giọng, hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi, lại còn phải gặp chuyện gì đâu không. Anh cứ đứng hình, vẫn chưa hiểu đây là tình huống gì, và rồi anh nhìn tôi, ngây ngốc cười:

    "Thì em cứ thay đi, tôi chả nhẽ lại chẳng thấy bao giờ." Tiếng cười khúc khích được phát ra từ khuôn miệng tròn đầy, khiến tôi thấy thật buồn cười. Buồn cười vì có lẽ sau một ngày dài mỏi mệt, tôi lại đang đứng nói chuyện một mình. Tôi cứ tưởng cái cảm giác kì thú này đã qua kể từ năm tôi 18 tuổi, nhưng không ngờ, nó vẫn còn chân thật đến như vậy.

    Tôi cứ thay, và anh thì ngại. Anh cũng không ngờ là tôi dám làm thật. Có cái gì phải sợ, đằng nào thì cũng quá mệt mỏi rồi, cứ làm cho xong rồi đi ngủ vậy. Tôi trèo lên giường sau khi thay xong bộ đồ thường ngày. Mệt mỏi liếc nhìn điện thoại, 1 giờ. Ngủ thôi vậy, có lẽ ngày mai sẽ không còn nhìn thấy anh nữa. Ngã nhào xuống gi. Ường, tôi nghĩ mình sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng anh lại nằm xuống, bên cạnh tôi. Anh nhẹ nhàng hỏi:

    "Hạ mệt à? Có muốn ôm tôi ngủ không?"

    Tôi nghĩ, đó là một câu hỏi ngớ ngẩn nhưng tôi ôm thật, cũng lâu rồi tôi chưa từng thấy nhẹ nhõm như thế này. Cái cảm giác có người ở bên cạnh thật sự đã qua rồi, kể từ mùa hạ năm nào. Và cứ thế, tôi nhẹ nhàng rút người vào trong vòng tay ấy, ngang nhiên xem anh là chiếc gối ôm của mình mà ôm chầm. Anh không lạnh như tôi nghĩ, trái lại lại rất ấm, tựa như một người vẫn đang sống thật thụ. Và rồi, tôi và anh cứ thế ôm lấy nhau cho đến tận hơn 8 giờ.
     
  3. Miraa

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Sáng thức dậy

    Reng.. Reng.. Reng..

    Reng.. Reng.. Reng..


    Một tiếng ồn phát ra từ chiếc điện thoại Samsung cũ, tựa như đang báo động cho một ngày mới thật mệt mỏi, nhưng:

    Sao lại ồn thế nhỉ? Mấy giờ rồi mà sao không ai gọi mình dậy?

    À, mình ở đây có một mình mà..


    Cái cảm giác nặng trĩu ở trong lòng vẫn còn đó, tôi loay hoay không hiểu chuyện gì thì bỗng chợt nhận ra, một con ma đẹp trai vẫn còn nằm bên cạnh mình. Tuy nhiên, vị trí giờ đây đã có sự thay đổi rõ rệt, tôi không còn rúc người vào trong chiếc ôm ấy nữa mà ngược lại là anh, anh ôm chầm lấy tôi và đi ngủ. Tôi nhìn, khuôn mặt khi ngủ của một người con trai thuở thiếu thời quả thật rất êm dịu, không chút vướng bận trên đôi gò má, anh cứ thế đắm mình vào trong tấm thân này, không chịu thức dậy.

    Không biết là đã bao lâu rồi, tôi không còn được yên giấc như thế này. Nhìn thấy anh, tôi lại nghĩ đôi mắt anh đã không còn mỏi mệt như lần đầu, mà trái lại trông thật bình thản, tựa như đã buông bỏ được phần nào sự khó ngủ của một thời còn trẻ. Tuy nói là vậy, nhưng tôi thấy anh nặng thật.

    Tôi đẩy mạnh anh sang đến tận góc giường, rướn thân người về phía khung cửa sổ còn đóng dở, mở toang và hít thở:

    "Chà! Ngày mới đẹp quá! Đã đến lúc bán mình cho tư bản."

    "Có bán hay không thì em cũng nên ngồi dậy đã. Em đang dựa lên chân tôi này."

    Tôi ngước nhìn. Thấy anh đang lọ mọ dúi người vào chiếc gối ôm màu vàng, chân thì mặc cho sức nặng cơ thể tôi đang đè bẹp. Lúc này tôi mới ngáo ngơ nhận ra, À, hóa ra ảnh còn ở đây thật, cứ tưởng hồi nãy là cha nào trong concert của BTS. Tôi nâng nhẹ người sang, đổ nhào thân mình về phía trước và đặt tay lên vai anh, mắt nhìn thẳng vào người con trai đang ngái ngủ:

    "Nói thật đi, anh là ai? Tôi biết chắc anh không thể nào là người yêu tôi được. Anh có lẽ là một con ma tội nghiệp cần tìm chỗ ngủ mà thôi!" và tôi hơi nhướng hàng lông mày, mắt híp lại nhìn anh chằm chằm. Một tiếng cười nhẹ nhàng phát ra từ con ma, anh cười nhẹ đến độ tôi cứ tưởng anh đang im lặng, có lẽ anh sợ tôi biết, anh vẫn còn đang giấu trong đấy chút tinh nghịch, hỏm hĩnh của một nét cười và phải chăng khi ấy, tôi cũng đang bị điên thật, tôi thấy anh thật rực rỡ. Cái ánh nhìn bình thản anh trao cho tôi trông thật kì lạ, không xem nhẹ hay khinh thường như bao người khác, chỉ nhìn và lại nhìn:

    "Vậy tôi sẽ nhắc lại thêm một lần nữa, tôi tên Đông, Nguyễn Vũ Thiên Đông, là người yêu của Trần Ngọc Hạ. Tôi hiện đang 23 tuổi và tôi biết em cũng yêu tôi như vậy."

    Hai câu nói thật chẳng ăn khớp gì thế này, tôi cứ thế chỉ đứng khựng người trong im lặng, mặt thì vẫn nhìn chằm chằm vào đôi hàn mi đang khép mở. Đông à, thật sự chẳng hợp với anh ta chút nào. Anh ta đẹp như nắng ngày hè thế này. Dù hơi hoài nghi nhưng có lẽ tôi vẫn muốn biết thêm về anh, chỉ một chút thôi, ngay lúc này cũng được.

    Nhưng, bỗng một âm vang phát ra ở bên tai, tiếng tích tắc phát ra không ngừng nghỉ, như đang kéo, đang giục tôi quay trở về với thực tại.

    Chết thật, trễ giờ rồi!

    Tuy biết chuyện của anh rất đáng ngờ, nhưng cũng không quan trọng bằng vấn đề của bây giờ, ngay lúc này đây tôi đang trễ giờ, không thể giữ nổi sự bình tĩnh, tôi cuốn cuồn bật người chạy ngay đến tủ đồ. Kiếm cho mình một bộ quần áo thật bình thường, tôi nhìn anh và suy nghĩ, Ủa, vậy là ma có cần mặc đồ không?

    "Em nghĩ là có không hả Hạ? Tôi là ma nhưng vẫn cần chỉnh chu chứ. Em không nhìn, nhưng con ma khác nhìn đấy." Như dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh chỉ nhướng mày, bật cười hỏi lại. Có lẽ anh thấy cái bộ dạng của tôi lúc nàymới thật sự trông thật ngớ ngẩn, đầu tóc thì bù xù mà đôi bàn tay thì lại đang cầm chặt vài ba bộ.

    Thôi kệ, anh ta muốn nghĩ gì thì tùy, tôi thật sự quá bận để mà nghĩ xem một con ma đang muốn gì từ mình lúc này và cứ thế, trong suốt quá trình sửa soạn, anh hết lấy đồ rồi lại phụ tôi chải tóc, hai đứa cứ phải gọi là nhịp nhàng đến lạ thường. Và kì lạ thay, nó nhanh đến bất ngờ, chỉ vỏn vẹn trong 10 phút, cả tôi và anh đều đã có trên mình, một cái cặp và một cái bình nước. Tôi quay sang hỏi:

    "Ủa rồi anh theo tôi chi vậy? Làm ma cũng phải đi làm hả?"

    "Thế em nghĩ sau này em chết, ai sẽ ở dưới lo cho em?"

    Ờ, cũng đúng, thôi thì cứ kệ, đằng nào thì cũng chẳng ai thấy được ảnh. Xách con xe, vặn tay lái, tôi chở anh băng qua các nẻo đường phường Tây Thạnh, từng mảng mây trên bầu trời xanh thật êm đềm, tựa như đang ngó nhìn cho một cặp đôi thật kì lạ.
     
  4. Miraa

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Ăn tối cùng tôi.

    Khẽ gật đầu khi vừa vào đến cổng, tôi nhìn bác trong bộ đồ thường ngày, vẫn như vậy, nhưng hôm nay trong bác thật vui vẻ. Bác bảo vệ khoác trên mình một chiếc màu xanh cũ, như thể hiện cho một chút gì đó đã phai mòn, không còn nữa nhưng vẫn luôn ở mãi. Và vô tình, chút kỉ niệm ấy lại khiến tôi thật ấn tượng. Với tôi, bác Thịnh không chỉ dừng lại ở một dáng người gầy gò, ngày qua ngày cứ lẩn quẩn trong ngôi trường, mà hơn thế nữa, chính là một phần trong trái tim này. Bác cho tôi những mẫu bánh mì khi trời đang lạnh, cho tôi xem những bức hình thời còn trẻ của năm ấy và thêm một lần nữa, bác lại cho tôi những lời nói thật ấm áp khi tôi cần. Bác Thịnh không còn là một phần gì đó của ngôi trường này, tôi không nhớ đến bác qua hình ảnh ấy. Tôi nhớ đến bác như một người trong gia đình mình, như một phần của những ngày còn trẻ.

    Hôm nay cũng vẫn vậy, dù rất mệt nhưng tôi vẫn muốn nở một nụ cười thật dịu dàng, tôi không sợ sự thất bại của chính mình, tôi chỉ sợ những nét buồn trên khuôn mặt của gia đình mình. Và với bác, tôi lại càng không muốn như vậy. Bác nhìn tôi, và vẫn như mọi ngày, khẽ cúi đầu, rồi lại kéo vào hỏi:

    "Hôm nay cũng đi làm à Hạ? Ghé sang đây bác cho ít quà vặt, ở dưới quê cứ gửi lên chút ít. Nhiều quá, bác ăn không hết."

    Tôi mỉm cười, đón nhận sự ấm áp này vào ngày mới, hôm nào chả như vậy. Không phải là quá nhiều hay gì cả, bác chỉ đơn giản là muốn tặng cho tôi.

    "Cháu cảm ơn bác, nay cháu có mua ly cà phê sữa. Đúng gu bác nhé, ít sữa đậm cà phê. Ngay quán cô Bảy Hiền luôn á."

    "Ừa, ừa, phải đúng là của bà Bảy thì mới đã, bả pha cho bác chắc cả chục năm hơn rồi đấy. Có khi mai mốt bả chuyển nhượng cho bác cái quán đấy luôn ấy chứ." Khà khà, từng tiếng cười thật hiền từ phát ra từ bác, không chút áp lực hay gò bó. Tôi nhìn bác và cứ nghĩ, bác thật sự rất yêu công việc này và cả ly cà phê này.

    Về phần anh, nhìn thấy tôi cười tươi như vậy, anh cũng nghĩ: Có lẽ tôi quý bác thật, và anh cũng vậy. Anh vốn không còn xa lạ gì với bóng hình này, anh và bác cũng đã từng vui vẻ như thế này. Ly cà phê ấy, có khi anh còn nhớ rõ hơn cả tôi, vì hôm nào anh cũng trông thấy bác cầm bên mình.

    "Thế bây giờ ta vào nhé?"

    "Sao? Em học ở đây, ngay tại đây á?"

    "Đúng. Dù nhìn vậy chứ tôi dư sức đậu Bách Khoa đấy."

    Anh trố mặt nhìn, không thể tin vào chiếc tai đang lờ lửng trong nắng hè, dẫu biết rằng mình là ma, nhưng chắc chắn không thể nào nghe nhầm được. Anh bật cười, và hôm nay đã là lần thứ 7, anh bật cười vì một điều nhỏ nhặt.

    "Nhìn vậy chứ không phải vậy ha.", tôi nhìn anh, nhìn thấy rõ đôi hàng nét hiện hữu trên khuôn mặt này, nét hóm hỉnh của một người con trai 23 tuổi, được ẩn hiện trong cái rực rỡ của chút nắng hè, thật thú vị.

    "Chậc. Have a knack for treating."

    (Chậc. Đúng là giỏi chọc ghẹo nhỉ)

    Anh chỉ cười và im lặng, thoáng nhẹ nhàng nhìn vào góc vô định trong sân trường, anh không còn nói, hay cười nữa. Mà chỉ im lặng. Tôi mường tượng, có lẽ ngôi trường cũng đã từng là một phần gì đó trong anh. Và anh nghĩ: Tôi cũng từng đứng tại đây như này, nhưng giờ đây, cơn mưa rào đã cướp em đi thật. Và cứ như vậy, tôi không để chịu được nữa, tôi không muốn nhìn anh ủ rũ thế này, tôi kéo nhẹ chiếc xe đỏ về phía bãi đổ, anh lơ ngơ vẫn không biết đang xảy ra chuyện gì thì tôi lại tập nhẹ chiếc xe vào bên lề. Tháo bảo hiểm và xách cặp lên trên mình. Anh cũng làm, tháo bảo hiểm và cũng lại xách cặp, cứ lon ton chạy theo tôi cho đến tận vào học.

    Trông lớp học hôm nay thật mới lạ, dù đông người nhưng giảng đường lại vô cùng xa lạ, vài ba người lại tụ họp theo từng cặp, bàn bạc xem hôm nay sẽ học gì, dăm ba khác thì lại đang hì hục với sấp, vẫn còn đó và dang dở trên bàn học. Quả thật trông vô cùng náo nhiệt. Giảng đường đại học cũng đã từng là ước mơ của tôi thế này, tôi muốn học và phát triển chính mình, nhưng, tôi thật sự đã quá mệt mỏi để nghĩ về điều này. Trong đầu tôi giờ đây đã không còn là những ngày còn bay bổng và cuồng nhiệt nữa, mà trái lại, lại là một hiện thực thật khắc nghiệt. Tôi chán chường nằm ịch lên bàn, lấy cho mình vài ba cuốn sách cũ mà dựa vào. Anh bên cạnh, cứ nhìn tôi và lại hỏi:

    "Em không học bài à?"

    "Tôi học rồi, nhưng có vài điểm còn chưa hiểu."

    "Tôi chỉ cho, nhìn vậy chứ tôi học giỏi lắm đấy."

    "Anh học từ năm nào?" – tôi hơi tò mò, xoay hướng mặt về phía anh, nhìn thật kĩ xem, cỡ tuổi này thì có thể là niên khóa nào.

    Anh trả lời:

    "Từ năm 2001 cho đến 2005."

    Thôi vậy, thà đi ngủ luôn cho rồi. Hỏi làm gì trong khi biết anh đang học chương trình cũ, tôi và anh bây giờ không còn gì để giao tiếp nữa. Anh không hiểu, rõ ràng là đã nói đến như vậy rồi, nhưng tôi không hứng thú chút nào. Anh kéo nhẹ người sang bên này, khẽ nói nhỏ vài ba lời vào con mọt đang buồn ngủ:

    "Thế thì, tôi đi vậy. Em thật chẳng biết trân trọng.. một thủ khoa như thế này." - Có hơi không phục, anh quay mặt sang góc tường, cứ như vậy mà im lặng.

    Khá ngạc nhiên, trông thì ngơ ngơ lại còn đần đần, hóa ra lại học siêu đến vậy. Thôi thì cứ nhờ anh ấy thử, biết đâu kì này nhận học bổng.

    "Anh giúp tôi đi, tôi cảm ơn."

    "Thế, ăn tối cùng tôi nhé. Tôi chỉ đợi em mỗi câu này thôi đấy." - Anh mỉm cười, vẫn như vậy, nhưng lần này thì khác, không còn rực rỡ như lần đầu nữa, mà trái lại lại vô cùng chân thành. Tựa như anh vẫn luôn làm công việc này, và ngay tại giảng đường này.

    Cứ như vậy mãi cho đến tối, tôi chở anh ghé vào một quán mì trong góc hẻm, mùi nước trụng hòa cùng với làn khói mờ, ôi, thật hoài niệm. Đúng là đã từ lâu rồi, tôi không còn được ăn mì như thế này. Như một phần nào đó từ hôm qua đến giờ, anh đã dần trở nên thật quen thuộc trên con xe này. Mãi nghĩ ngợi mà chẳng màn đến anh, Đông ôm chặt, khẽ cúi đầu dựa vào tấm lưng này, miệng vẫn khúc khích cười:

    "Em có vẻ thích mì nhỉ? Từ qua giờ, tôi thấy em ăn được tận ba tiệm rồi đó."

    "Cứ kệ tôi, qua đến giờ tôi thấy anh cũng nhìn tôi được 3 lần rồi đấy. Lần nào ăn, anh cũng nhìn tôi như thế này."

    Haha, rất thú vị trước câu nói đùa ấy, anh mỉm cười và vẫn vậy, tôi và anh, hôm nay lại ăn mì.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...