Ý nghĩa của hoa bỉ ngạn - Hồi ức đau thương "Vốn dĩ đã đau thương đến cùng cực, sao còn nở rực rỡ để mê hoặc chúng sinh?" Hoa bỉ ngạn còn có ý nghĩa là "phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết", nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là "hồi ức đau thương" Theo truyền thuyết người ta hay kể rằng hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn. Dù là đau khổ tuột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó. Khi nhắc đến hoa bỉ ngạn người ta nhay nhắc đến niềm đau thương, sự chia ly và tuyệt vọng. Bởi hoa Bỉ Ngạn thường nở vào xuân phân đây là thời gian mà theo lời dạy của phật trong thời gian 7 ngày của mùa thu, người sống có thể đi vào thế giới của người chết để gặp gỡ ông bà tổ tiên. Với người Nhật, đây cũng là dịp họ đi thăm viếng sửa sang mồ mả của những người đã khuất. Nhật Bản: Hồi ức đau thương Triều Tiên: Nhớ về nhau Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết. Còn một điều vô cùng đặc biệt ở hoa Bỉ Ngạn nở hoa thì không có lá, có lá thì lại không có hoa, hoa lá muôn đời không được gặp nhau. Truyền thuyết về hoa Bỉ Ngạn Có một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội 2 yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào. "Bỉ ngạn nở hoa không lá, Bỉ ngạn ra lá không hoa. Lá hoa cùng thân Lại không cùng sống. Dối nhau câu phù sinh nhất mộng, Luyến ái còn theo." "Bỉ ngạn hoa hoa nở không thấy lá Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên." "Bỉ ngạn ơi.. Bỉ ngạn Lá xanh hoa đỏ đẹp kiêu sa, nhưng chất chứa nổi buồn Có hoa thì không có lá, có lá lại chẳng có hoa Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa lại tàn Gần nhau trong gang tất, suốt đời chẳng gặp nhau Bên bờ hoàng tuyền có loài hoa bỉ ngạn Hoa chờ một người yêu tận tâm can Kiếp này khồn hạnh phúc, chẳng dám hẹn kiếp sau Duyên phận trái ngang đời đời lỡ dở.." "Nhưng tiếc thay tình yêu chưa kịp nở đã tàn.. Đời kiếp kiếp bên nhau nhưng lại chẳng thấy nhau, cũng chẳng chạm nổi vào thời khắc giao thoa giữa hoa và lá.. Lại bất diệt, bất tử, bất sinh.. đã bao lần lướt qua nhau mà chẳng để lại cho nhau chút ký ức.. Phải chăng tất cả chỉ là trò đùa của số phận, sự trớ trêu của tạo hóa.. Vốn dĩ đã đau thương đến cùng cực sao còn nở rực rỡ để mê hoặc chúng sinh.." "Hoa Bỉ Ngạn u sầu nở rộ chốn vong xuyên Một kiếp nhà chung với ưu phiền Duyên mình xin gửi theo gió lạnh Chờ đợi nhanh rồi cũng qua thôi Ước chi mộng gặp ấy xa xôi Cũng quên mong nhớ đến vô hồn Máu còn thắm mãi tình chưa tận Ngàn năm lại nữa ngàn năm trôi." "Hoa còn đó, lá ở nơi đâu? Bỉ ngạn xa xăm bỉ ngạn chờ Một tất ưu tư, một tất sầu. Ly biệt rời xa, hoa bỉ ngạn. Kiếp hồng trần, lá lại rời hoa Ngàn năm đợi chờ, hóa thành thơ. Ngàn năm đợi chờ, rực lửa đỏ. Bỉ ngạn nơi đó, đợi kiếp tình."