Xuyên Không Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên - Anhtrangnho89

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi anhtrangnho89, 13 Tháng bảy 2020.

  1. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên - anhtrangnho89

    Tác giả: Anhtrangnho89

    Thể loại: Xuyên không, xuyên việt, truyện 18+

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Thảo luận, góp ý truyện của anhtrangnho89

    Văn án:​

    "Ta không cam lòng" - tiếng thét của Vu Minh vang vọng cả Cửu Trọng Thiên.

    "Nếu có kiếp sau, nếu được trùng sinh, Ta sẽ đạp dưới chân tất cả, Thiên không phục Ta sẽ trảm thiên, Địa không phục Ta sẽ đạp Địa".

    * * *

    Truyện kể về Vu Minh, là Đại ma đầu tung hoành khắp Cửu Trọng Thiên. Tính tình hẹp hòi, độc ác, bị Thập đại phái cả chính lẫn tà đồng thời vây giết.

    Nhờ cơ duyên lớn lao được trùng sinh tại Việt Quốc, với thần công Âm Dương Quy Nhất, Vu Minh bắt đầu lại con đường tu tiên đầy nghịch thiên và bá đạo của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Đây là đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việt Quốc là một trong tam cường quốc trong Hạ Nhị Thiên này. Hai cường quốc còn lại là Thái La và Trung Câu cùng Việt Quốc tạo thành thế chân vạc đã mấy trăm năm nay.

    Tại một sân đình của một thôn nhỏ tại tỉnh Thuận Hải của Việt Quốc, có ba đứa trẻ có sắc mặt trắng bệch đang nhìn vào một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi đang nằm trên nền đất.

    "Làm sao bây giờ Quý Lý đại ca." – Một đứa bé đen nhẻm tên là Đinh Lĩnh nói.

    "Hỏi ta làm gì, ai bảo các người đánh nó mạnh quá" . Quý Lý đại ca, mập mạp, trắng trẻo, là con của một chủ hiệu buôn vải lớn nhất huyện nói.

    "Có khi nào nó chết rồi không? Chúng ta gây chuyện lớn rồi". Một đứa bé rắn rỏi, da ngâm đen tên Thường Kỳ, là con của một thợ rèn trong trấn nói.

    Bộ mặt phúng phính mỡ của Quý Lý đại ca run lên, mặt tái xanh, nó chỉ muốn ra oai với kẻ đi đụng vào mình thôi, không ngờ đám đệ tử ra tay nặng quá, giờ thằng bé nằm thẳng cẳng giữa đường đi thế này thì nó không chối được.

    Đi tới chỗ thằng bé nằm, Quý Lý đại ca chọt chọt lên cái bụng thằng bé rồi khấn: "Thiên linh linh, địa linh linh, ba hồn bảy vía về nhập thể, haiz ta sẽ ăn chay chín tháng mười ngày, không la cà và nghe lời mẹ kế."

    Vừa khấn xong, sau vài cái thở ra thở vào của Quý Lý đại ca, thằng bé kia giật một cái và ngồi bật dậy trong sự kinh hoàng của ba đứa trẻ nhất là Quý Lý đại ca.

    Ánh mắt vừa sợ, vừa mừng của Quý Lý đại ca không hẳn là thấy thằng bé không chết mà dường như phát hiện được mình có siêu năng lực có thể khởi tử hồi sinh.

    "Tiểu Vũ, ngươi còn sống hay là oan hồn vậy?" – Đinh Lĩnh run rẩy nói

    Thằng bé đó là Vu Minh – Đại ma đầu tung hoành khắp Cửu Đại Thiên đã trùng sinh vào thân thể của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ là con trai cả của Trần Gia là gia đình chuyên về buôn bán thảo dược, căn cơ bình thường, tư chất bình thường, nhà cũng thuộc dạng có của ăn của để.

    Vu Minh tỉnh dậy nhìn xung quanh và nói với đám Quý Lý: "Đây là đâu, tại sao ta lại ở đây?"

    Ánh mắt từng cầu xin tha thứ của Tiểu Vũ đã không còn nữa thay vào đó là khí thế cuồn cuộn của một con rồng đang giận dữ nhìn chằm chằm vào đám Quý Lý làm cả đám run rẩy.

    "Đây thôn Vĩ Dạ thuộc trấn Mạc Tử, còn ngươi bị một chiếc xe bò đi ngang đụng lăn vào gốc cây đụng gốc cây và lăn ra ngay giữa đường, bọn ta ở đây để coi ngươi có sao hay không, nếu không sao thì bọn ta đi đây" . Quý Lý đại ca sau khi hoàn hồn nói một tràng mà mặt vẫn tỉnh queo như sự thật nó là như thế.

    Ánh mắt của Vu Minh vẫn giữ sự lạnh lẽo nhìn xung quanh, thầm nghĩ chắc chắn đây là thế giới phàm nhân vùng ngoại vi của Hạ Thiên thế giới, linh khí loãng thế này không thích hợp với tu tiên chân chính.

    Vị diện trong thế giới quan của Vu Minh từng biết có Cửu Thiên thế giới, trong mỗi Thiên thế giới có phân ra làm Hạ, Trung, Thượng Thiên thế giới tương ứng với mức độ tu luyện các của quốc gia, môn phái và phải có nhân vật truyền kỳ lên được cấp bậc tương ứng thì mới được xung kích lên Trung Thiên hoặc Thượng Thiên.

    Cấp bậc tu luyện trước Trúc Cơ kỳ là Vũ Kỳ, Vũ Kinh, Vũ Cốt, Vũ Nội, Vũ Huyết là tu luyện đến tận cùng Cơ, Gân, Xương, Tạng, Máu đủ tất cả điều kiện rồi mới độ Trúc cơ, bắt đầu con đường tu tiên chân chính.

    Sau Trúc Cơ kỳ là Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần kỳ, Khai Không kỳ, Độ Kiếp kỳ. Mỗi cảnh giới đều được phân là Sơ kỳ, Trung kỳ, Hậu kỳ, Đỉnh phong.

    Vu Minh trong kiếp trước đã đến Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, đang chuẩn bị tài nguyên để xung kích cảnh giới Hóa Thần trong truyền thuyết, vì xung đột với rất nhiều môn phái nên bị vây giết đến nỗi mất mạng.

    Với tâm lý của một lão quái vật, Vu Minh nhanh chóng chấp nhận tình hình trước mắt là mình đã trùng sinh, đã sống lại một lần nữa.

    Được trùng sinh trong cơ thể một phàm nhân có Linh căn hỗn độn không rõ thuộc tính gì làm Vu Minh khóc không ra nước mắt, nhưng thôi, phải biết cách chấp nhận thực tế.

    Vu Minh suy đoán vùng Hạ Thiên này cảnh giới cao nhất chắc cỡ Trúc Cơ kỳ, có thể có Kết Đan kỳ. Phải nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân để có thể nhanh trở lại đỉnh phong, tìm và giết những kẻ đã hãm hại mình.

    Đám Quý Lý đã cao chạy xa bay từ lâu, Vu Minh nhìn lại cơ thể mình một lần nữa, thở một hơi dài rồi bước về nhà Tiểu Vũ trong ký ức còn lưu lại.

    Nhà Tiểu Vũ ở Trung tâm thị trấn Mạc Tử, thuộc gia đình khá giả trong thị trấn, cha Tiểu Vũ là Trần Hùng, chuyên buôn bán thảo dược và phụ liệu dùng để luyện thuốc.

    Về đến nhà Tiểu Vũ, Vu Minh thấy một người phụ nữ kiều diễm, ngực vung cao, eo thít lại, mông hờ hững, da trắng ngần, đó là Trần Thị - mẹ kế của Tiểu Vũ đang nói chuyện với người làm công.

    Trần Thị thấy Tiểu Vũ người đầy bùn đất vội chạy đến, ôm chặt lấy và nói õng ẹo: "Con trai ngoan yêu dấu của mẹ bị làm sao thế này, con có bị đau ở đâu không, làm sao bây giờ? Người đâu, người đâu.."

    Lông gà, lông vịt và các thể loại lông trên người Vu Minh đều dựng lên, miệng mấp máy, mắt trợn ngược. Mặt bị bộ ngực to bự ép chặt đến không thở nổi.

    Hóa ra Tiểu Vũ thuộc dạng con trai cưng của mẹ, được nuông chiều từ bé. Chà, mẹ kế mà thế này thì Tiểu Vũ không trưởng thành nhanh cũng không được.

    Tiểu Vũ còn một em gái tên Tiểu Vy, rất xinh xắn tầm năm tuổi, thường theo Tiểu Vũ đi thả diều, câu cá, đào dế.

    Tối đến, trong bữa ăn của gia đình Tiểu Vũ, nhìn mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ, Vu Minh cảm nhận được hóa ra còn có một cuộc sống như thế.

    Vu Minh cả đời giết chóc, cả đời âm mưu, tính kế để tăng cường thực lực bằng mọi giá, giết ngàn, vạn người một lúc cũng không chớp mắt, giờ đây lại có cảm giác gia đình, lại có cảm giác của một con người.

    Bất giác, Vu Minh lại muốn bảo vệ cái gia đình này, vì vậy cách duy nhất là phải nhanh chóng tăng cường thực lực, lấy cái đỉnh phong thiên hạ để bảo vệ cái gia đình nhỏ này.

    Tăng cường thực lực phải được bắt đầu ngay, và bắt đầu ngay từ tối hôm nay..

    * * *Hết Chương 1---
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng bảy 2020
  4. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Bắt đầu ngưng khí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuận Hải là tỉnh giáp ranh với Trung Câu quốc nên nơi đây còn có một quân doanh của triều đình trú đóng.

    Tỉnh Thuận Hải nổi tiếng về dược liệu, chuyên trồng, sơ chế và phân phối dược liệu quanh khu vực phía Bắc của Việt Quốc. Dược liệu của tỉnh Thuận Hải nổi tiếng khắp khu vực vì có dược tính cao hơn mấy phần so với những nơi khác, có lẽ vì do thổ nhưỡng hoặc thời tiết thích hợp cho dược liệu phát triển.

    Một điều lạ là dược liệu lâu năm đây lại có linh khí, mặc dù rất nhạt chưa đủ để luyện đan trong giới tu tiên nhưng cũng được bán với giá rất đắt, dùng để bồi bổ khí huyết, tăng cường sinh lực, tăng tuổi thọ của phàm nhân. Một số khác tầm trên trăm năm thì được các tông môn tại Hạ Thiên này thu mua với số lượng không hạn chế, việc mua bán, trao đổi dược liệu ở đây rất nhộn nhịp.

    Canh ba đêm đầu tiên trùng sinh vào cơ thể Tiểu Vũ, Vu Minh đang suy nghĩ về việc tu tiên chốn phàm nhân này. Việc quay về đỉnh phong là rất cần thiết nhưng không thể vội vàng được. Muốn bắt đầu tập luyện công pháp Âm Dương Quy Nhất thì tối thiểu phải đến Trúc Cơ kỳ mới bắt đầu tu luyện được tầng đầu tiên.

    Nhớ kiếp trước, mình có Thiên Linh Căn, thiên phú tuyệt đỉnh mà tu luyện lại vội vàng, tìm mọi cách nâng cao thực lực nhanh chóng nhưng căn cơ không đủ. Một đường lên đỉnh Cửu Trọng Thiên, trong phút chót lại vì một chút căn cơ không đủ, ảnh hưởng đến chiến lực, từ đó bị vây giết đến nỗi mất mạng.

    Kiếp này, trùng sinh vào cơ thể có Linh căn hỗn độn không rõ thuộc tính gì làm Vu Minh cảm thấy tuyệt vọng. Đường đường là Trấn Thiên Đại Giáo Chủ tung hoành khắp Cửu Trọng Thiên giờ phải làm một phàm nhân, không một chút tiền đồ.

    Ngươi muốn ta sống lại để bù vào tội lỗi kiếp trước? Ngươi muốn ta bị chê cười, bị đám Thập Đại Phái xỉ vả cho hả hê? Haiz ông trời cũng quá trêu người rồi.

    Nhưng Ngươi không thể biết được Ta, Trấn Thiên Đại Giáo Chủ không bao giờ cúi đầu, Ta sẽ tu luyện lại, sẽ tu tiên đến tận cùng. Hãy chờ ta, Thiên khinh Ta sẽ trảm Thiên, Địa khinh Ta sẽ đạp Địa.

    Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng để có thể bước chân lên con đường tu tiên từ cơ thể phàm nhân này không biết phải trải qua bao năm tháng và bao nhiêu kỳ ngộ mới có thể trở lại như trước kia, có thể là không bao giờ.

    Cơ thể của Tiểu Vũ đã bị Vu Minh chiếm cứ, ký ức của Tiểu Vũ cũng bị Vu Minh nhìn hết. Tiểu Vũ là con cả của Trần Gia, rất được chiều chuộng, tính tình lại nhút nhát, rất yêu thương em gái Tiểu Vi. Hồn phách của Tiểu Vũ lại đang ngủ say, không biết cơ thể mình đã bị Vu Minh chiếm cứ.

    Vu Minh chỉ liếc qua một chút, mặt lạnh tanh, nghĩ thầm: "Phế vật như ngươi thì nên chết đi, để ta hoàn toàn sử dụng cơ thể này giúp cơ thể này của ngươi lên đỉnh cao thiên hạ. Đến lúc đó, nếu vui ta có thể trùng sinh cho ngươi".

    Trước Trúc Cơ kỳ thì có năm cảnh giới mà phàm nhân phải vượt qua để tu tiên là Vũ Kỳ, Vũ Kinh, Vũ Cốt, Vũ Nội, Vũ Huyết, mỗi cảnh giới có cửu trọng. Đối với một phàm nhân, một người đàn ông lực lưỡng có thể nâng một cái đỉnh nặng một trăm ký thì tương đương với Vũ Kỳ ngũ trọng. Vì thế đối với phần lớn phàm nhân đẳng cấp chỉ tầm Vũ Kỳ tam trọng, tứ trọng. Đối với trẻ em như Tiểu Vũ, đám Quý Lý thì miễn cưỡng xem như Vũ Kỳ nhất trọng sơ kỳ.

    Các tông môn có các công pháp ngưng khí để luyện thể trùng kích lên Vũ Kinh. Công pháp để ngưng khí thì Vu Minh biết đến mấy nghìn loại. Nhưng với Vu Minh, để tạo căn cơ vững vàng thì phải ngưng khí đồng thời để luyện thể và luyện linh.

    Ngưng khí luyện thể là dựa vào công pháp hít thở đưa các luồng sinh khí đi theo chu thiên, khi đi đủ một vòng chu thiên trong cơ thể thì các cơ thể sẽ hấp thụ một phần nhỏ luồng sinh khí ấy để làm rắn chắc cơ bắp hơn và bài trừ tạp chất, cứ như thế luyện thể đến Vũ Kỳ Cửu Trọng.

    Tuy nhiên, để căn cơ vững vàng thì phải kết hợp luyện thể với luyện linh. Ngưng khí luyện linh là dùng công pháp hít thở đưa luồng sinh khí đó đi theo một chu thiên như luyện thể đồng thời vận dụng công pháp đẩy luồng sinh khí đó lên não hải đi theo một chu thiên khác làm linh thức lớn mạnh hơn.

    Nói thì dễ nhưng công pháp để làm luồng sinh khí đi theo hai chu thiên vừa luyện thể vừa luyện linh như thế không phải dễ tìm. Công pháp ấy đối với Vu Minh cũng không phải dễ tìm, kiếp trước khi ở cảnh giới trước Trúc Cơ kỳ, Vu Minh cũng chỉ học được công pháp bậc trung phẩm do sư phụ là Âm Dương Huyết Nữ truyền thụ.

    Vu Minh lục trong ký ức lấy ra ba bộ công pháp. Một bộ là Hấp Dương Chi Nhật dùng để ngưng khí dương của Mặt Trời, một bộ là Hấp Âm Chi Nguyệt để ngưng khí âm của Mặt Trăng, một bộ là Âm Dương Linh Thể.

    Đối với hai bộ Hấp Dương Chi Nhật và Hấp Âm Chi Nguyệt là hai bộ công pháp kiếp trước Vu Minh đã học. Với tuyệt đỉnh Thiên Linh Căn thì Vu Minh đồng thời học hai bộ công pháp không có gì khó. Ưu điểm của hai bộ công pháp này là tốc độ ngưng khí rất nhanh, dễ dàng đề tăng tu vi nhưng chu thiên đi qua não hải lại ngắn nên tác dụng tăng cường thần thức rất yếu.

    Còn bộ công pháp Âm Dương Linh Thể sử dụng để ngưng khí thì Vu Minh lúc ấy chỉ có tu vi Kết Đan kỳ lấy trộm trong động quật của một lão quái Nguyên Anh kỳ là sư huynh của Âm Dương Huyết Nữ, lão quái đó là Tần Độc Hành, từng tung hoành khắp Trung Trọng Thiên. Vu Minh cũng chỉ kịp nhìn qua một lượt thấy rất huyền ảo nhưng vì tiếc tu vi Kết Đan kỳ lúc ấy nên không luyện lại.

    Kiếp này phải tu luyện lại từ đầu, Linh căn lại không rõ thuộc tính gì, vậy thì tu luyện thử bộ công pháp Âm Dương Linh Thể này xem nó huyền bí thế nào.

    Mặc dù đã trùng sinh vào cơ thể của Tiểu Vũ nhưng Vu Minh vẫn giữ được ký ức kiếp trước, vẫn nhớ rõ các công pháp, thuật pháp, vũ kỹ mình đã từng biết. Đọc lại từng trang hướng dẫn cách tu luyện Âm Dương Linh Thể, Vu Minh cũng toát mồ hôi với độ khó của công pháp này.

    Đối với cơ thể phàm nhân thì các động tác để chuẩn bị ngưng khí có độ khó ngang với kỹ thuật tập yoga thượng thừa.

    Vu Minh hít một hơi thật dài, hai chân khép lại xoay về bên phải, nửa thân trên xoay về bên trái, đầu ngửa ra sau tập trung ngưng khí theo đúng hướng dẫn. Với kinh nghiệm của kiếp trước, Vu Minh dẫn luồng khí âm theo lỗ mũi đi theo đúng chu thiên để luyện thể, luồng khí đi đến đâu cơ bắp căng phồng đến đấy, như muốn nứt ra. Vu Minh cắn răng chịu đựng cho luồng khí đi hết chu thiên sau đó lại đẩy luồng khí ấy lên não hải, luồng khí đi một phần ba não hải thì đầu óc Vu Minh đã ong ong, người như vô lực, thần thức như bị đóng băng. Công pháp Âm Dương Linh Thể vốn tôi luyện cả thân thể và ý chí nên khi ngưng khí, sự đau đớn của linh hồn không thua gì sự đau đớn của thân thể.

    Nhưng với ý chí nghịch thiên, mặc kệ đau đớn, Vu Minh vận chuyển công pháp đưa luồng khí âm đó vận hành hết một chu thiên, Vu Minh thở ra một hơi sau cùng rồi ngã bật ra sau..

    * * *Hết Chương 2---
     
  5. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bí mật của Tiểu Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa Đông tại Việt Quốc rất lạnh, tỉnh Thuận Hải lại ở phía Bắc của Việt Quốc nên mùa đông còn có tuyết rơi, nhiệt độ xuống thấp, phàm nhân thường phải đốt lò sưởi và mặc áo lông thú thật dày mới chống chọi lại cái lạnh mà ẩm ướt của mùa Đông nơi đây.

    Trời tờ mờ sáng, gió vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo, nha hoàn Tiểu Yến của Trần Gia vừa quét tuyết trên sân vừa thổi thổi vào hai bàn tay thon nhỏ vì cái lạnh buổi sáng sớm.

    Tiểu Yến mồ côi từ nhỏ được gia chủ Trần Gia mang về nuôi đến nay đã mười hai, mười ba năm. Tiểu Yến hiền lành và xinh xắn, tóc kết thành hai quả đào ngộ nghĩnh, là người chăm sóc cho Tiểu Vũ và Tiểu Vi hàng ngày.

    Như thường ngày, quét sân xong là Tiểu Yến vào phòng của Tiểu Vũ để gọi Tiểu Vũ dậy và vệ sinh cho Tiểu Vũ. Bước vào phòng, xộc lên mũi Tiểu Yến là một mùi hôi thối khó tả và một màn sương mờ ảo trong phòng, Tiểu Yến vội vàng chạy đến bên cạnh giường và gọi: "Thiếu gia, thiếu gia".

    Quần áo Vu Minh lấm lem, mùi hôi từ người Vu Minh bốc lên, trên đầu lại có màn sương mờ ảo chưa bay hết. Hóa ra sau khi ngưng khí, tạp chất, cặn bã trong cơ bắp và các loại khí không thuần trong não hải bị đẩy ra ngoài. Vu Minh tỉnh dậy, thấy thế liền đoán được ngay nguyên nhân.

    Công pháp Âm Dương Linh Thể quả là tuyệt thế công pháp, chỉ một lần ngưng khí mà đã bài trừ được nhiều tạp chất như vậy, tu vi tựa như có tiến triển không ít, thân thể nhẹ nhõm, thần thức thanh tỉnh hơn hẳn. Vì thân thể Tiểu Vũ quá yếu ớt nên Vu Minh chỉ mới vận chuyển được một vòng hai chu thiên là cơ thể không chịu nổi và bị bất tỉnh.

    Vì tạp chất và các loại khí không thuần bài tiết qua các lỗ chân lông trên cơ thể, nên hiện tại Vu Minh có mùi của một loại nước chấm nổi tiếng của tỉnh Thuận Hải.

    Vu Minh liếc nhìn Tiểu Yến, mắt đối mắt khiến Tiểu Yến như cảm thấy vị thiếu gia này có gì đó khác với thường ngày, dưới ánh mắt của vị thiếu gia này mình như bị trần truồng, không có gì giấu được dưới ánh mắt này; bất giác Tiểu Yến đỏ mặt và nói: "Thiếu gia, sao người cậu bẩn quá vậy? Đi tắm nào, để tỷ tắm cho cậu"

    "Tắm cho cậu á", thật lạ quá, sao phải tắm cho ta, ta không tự tắm được à?

    Trong ký ức của Tiểu Vũ, có một số bóng trắng hơi mờ mà Vu Minh không nhìn rõ, có lẽ là những ký ức Tiểu Vũ nhất quyết không cho Vu Minh thấy. "Rõ rách việc" – Vu Minh tự nhủ.

    Nhà tắm của Trần Gia khá rộng, đến gần bằng phòng ngủ của Tiểu Vũ, bên trong còn có hồ tắm do suối nước nóng dẫn vào, làm Vu Minh nhớ lại lúc đi qua một quốc gia tên Nhật Bổn tại vùng Hạ Nhị Thiên cũng có loại nhà tắm này. Có thể Việt Quốc và Nhật Bổn là các quốc gia cùng ở khu vực Hạ Thiên nên việc giao lưu văn hóa giữa các quốc gia cũng phổ biến.

    Tiểu Yến định cởi đồ cho Vu Minh thì Vu Minh hơi cuống, nói: "Tỷ để ta tự làm, tỷ đi ra ngoài đi". Tiểu Yến ngạc nhiên, đầu nghiêng qua một bên nói: "Ủa, bình thường đều nói tỷ tắm cho đệ mà, sao hôm nay khác thế".

    Vu Minh đầu óc có cao minh đến mấy cũng cảm thấy không đủ dùng. Tám tuổi rồi mà còn cần người tắm giúp, ngươi cũng biết hưởng thụ quá đi.

    Vu Minh cả đời cầu đạo, vì muốn giữ chí dương trong cơ thể để tu luyện nên kiếp trước mấy ngàn tuổi vẫn chưa từng có đạo lữ, sư phụ là tuyệt thế mỹ nhân nhưng luôn lạnh lùng, cả đời cầu đạo nên giữa hai sư trò chỉ biết luyện công và đánh cướp tài nguyên của các môn phái để tu luyện. Một khoảng thời gian sau khi sư phụ mất tích thì Vu Minh mới lập nên một giáo phái tên là Chấn Thiên Phái, phát triển thành một môn phái lớn nhất tại Cửu Trọng Thiên. Nói trắng ra là một đám thổ phỉ có tổ chức chuyên đi cướp tài nguyên tu luyện của các môn phái, hoàng hành độc ác, bá đạo.

    "Ta đã trưởng thành rồi, ta sẽ tự làm những việc này" – Vu Minh lạnh lẽo nói, Vu Minh nói với Tiểu Yến xong rồi đi vào trong nhà tắm. Tiểu Yến mắt mở to, miệng chu lên nhưng không nói gì đi ra ngoài nhà tắm nhưng thoang thoảng có chút lưu luyến nhạt.

    Tiểu Yến đi ra rồi, Vu Minh thở phào rồi cởi đồ ra, các chất cặn bã mà hôm qua ngưng khí dính đầy quần áo, nhớp nháp, hôi hám. Vu Minh thấy vui mừng vì càng nhiều cặn bã tức là công pháp rất có hiệu quả, chỉ một lần ngưng khí mà đã có chừng này cặn bã thì đó phải là công pháp đỉnh cấp. Không hiểu sao lão già Tần Độc Hành lại giấu mà không truyền cho đệ tử của mình. Không biết công pháp này có khuyết điểm gì hay không, mà hiệu quả trước mắt thì rõ ràng, chỉ một lần ngưng khí mà tu vi đã lên Vũ Kỳ Nhất Trọng trung kỳ thì quá bá đạo.

    Công pháp này cũng phải là công pháp ngưng khí đỉnh cấp tại Thượng Thiên, chắc lão quái cũng phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được, giờ mình lại hưởng lợi.

    Xuống hồ nước nóng ngâm trong đó, Vu Minh cảm thấy cực kỳ thoải mái, đầu ngửa ra sau tận hưởng khoảng thời gian thoải mái nhất trong mấy ngàn năm qua. Từng hình ảnh chém giết, cướp đoạt, tu luyện, độ kiếp.. và hình ảnh những mỹ nhân với tu vi thượng thừa hờ hững, đưa tình cũng đi qua đầu hắn.

    Vì một lòng cầu đạo, theo đuổi cái sức mạnh hủy diệt mà hắn đã bỏ qua ánh mắt của biết bao tuyệt thế mỹ nữ đỉnh cấp.

    Ngẫm nghĩ cũng chỉ để hồi tưởng lại quá khứ, hiện tại hắn chỉ là một phàm nhân mà một chiếc xe bò đụng cũng bị bất tỉnh nằm giữa đường, nước mắt lăn dài trên mặt hắn cũng chỉ là tiếc nuối chứ không chán nản với hiện tại. Sức mạnh đỉnh cấp mà căn cơ không đủ thì cũng chỉ là phế vật. Tu vi như thế khi độ kiếp lên Hóa Thần thì mười cái mạng cũng không đủ dùng.

    Cúi đầu xuống, quay về hiện tại, nhìn thực tế đang có, tương lai của Ta sẽ lại do Ta nắm giữ, ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, với kinh nghiệm và ý chí vốn có Ta sẽ lại là đỉnh cấp Cửu Thiên.

    Cúi xuống nhìn về hiện tại, hắn tiện thể nhìn vào hồ nước suối nóng, đúng thật, người Nhật Bổn biết về tác dụng của nguồn suối này nên thường xuyên tắm suối nóng giúp bồi bổ cơ thể, tăng cường cơ bắp, thư giãn thần thức, ngưng khí xong rồi tắm nước suối này có tác dụng rất lớn đối với cơ bắp và thần thức.

    Bỗng hắn nhìn thấy một vật rất to bằng cổ tay người lớn, dài đến hai ngang tay nằm ngay đùi của mình, tưởng là con rắn biến dị vật nuôi của Trần Gia trong ký ức Tiểu Vũ, nên hắn tiện tay chụp lấy nó rồi hét lên: "Á!".

    Đó không phải là con rắn biến dị vật nuôi của Trần Gia mà là con hàng của Tiểu Vũ. Hôm qua lúc tắm tại phòng riêng, Vu Minh còn nhiều suy nghĩ về kiếp trước, kiếp này nên không để ý. Có lẽ do hơi nước suối nóng làm quần áo Tiểu Yến dính vào người, Vu Minh nhìn thấy và con hàng đã hướng về phía quốc gia chào từ lâu mà mình lại không hay biết. Hèn chi, lúc Tiểu Yến đi ra lại nhìn mình như thế. "Cái bóng mờ nhỏ mà ký ức ngươi còn giữ lại cũng to bự quá" – Vu Minh thầm than.

    Kiếp trước, sau khi Trúc Cơ, vì đã được tịnh cốc và muốn giữ chí dương trong cơ thể để tu luyện, nên con hàng của hắn chỉ được dùng để hấp dẫn âm khí tại những cổ mộ của các vị tiên nhân tiền bối, âm khí tại các cổ mộ rất nồng đậm, thích hợp tu luyện phần Âm của Âm Dương Quy Nhất.

    Âm Dương Quy Nhất là công pháp rất đặc biệt do Vu Minh kết hợp công pháp chí dương của mình và công pháp chí âm của sư phụ sáng tạo ra, đặc điểm chính của nó là có thể hấp thu tất cả các loại âm khí, dương khí, sinh khí ngũ hành để chuyển hóa đề thăng tu vi thực lực. Công pháp bá đạo này khi Vu Minh thành lập Trấn Thiên phái mới sáng tạo ra, có lẽ cho hắn một thời gian ngắn nữa thì dù thập đại phái có liên thủ đánh lén hắn cũng đủ sức mạnh chà đạp tất cả.

    Nhìn cái lại bóng trắng nhỏ trong ký ức của Tiểu Vũ bây giờ lại rõ ràng hơn một chút, Vu Minh cũng xanh mặt. Ngươi dấu cái bí mật nhỏ này cũng to quá, giờ ta phải xử lý nó thế nào đây?

    * * *Hết Chương 3---
     
  6. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đại Lâm thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Minh thầm than, Tiểu Vũ mới tám tuổi mà đã có con hàng tính cả Cửu Thiên chắc hẳn phải đệ nhất, cả phàm nhẫn lẫn tông sư đều phải kêu là sư phụ. Chưa kịp tu luyện lại chiến lực đỉnh phong mà đã có con hàng thuộc hạng đỉnh phong thế này thì Vu Minh cũng chịu thua. Cơ thể này không phải do mình chọn nên chỉ phải biết chấp nhận thôi.

    Nước chảy đá mòn, huống hồ là nước suối nóng, ngâm hồi lâu thì hàng họ cũng đâu ra đây, cơ thể không còn cấu bẩn, thân thể khoẻ khoắn, tinh thần thoải mái. Vu Minh mặc bộ đồ mới do Tiểu Yến mang đến rồi đi ăn sáng tại hoa viên.

    Trước Trúc Cơ kỳ, cơ thể phàm nhân vẫn cần bổ sung chất dinh dưỡng nên việc ăn uống đầy đủ rất cần thiết.

    Sáng ấy, Vu Minh ăn rất nhiều làm em gái Tiểu Vi bên cạnh cũng tròn mắt, cười hì hì nói "Huynh ăn nhiều thế không sợ no chết à".

    "Huynh con đang tuổi lớn cũng phải ăn nhiều vào để mau chóng trưởng thành giúp đỡ phụ thân chứ", Trần Hùng xoa đầu Tiểu Vi, tình cảm nói.

    "Con ăn nhiều vào", Trần Thị gắp thức ăn và uyển chuyển đứng lên bỏ vào chén Vu Minh, khe ngực hấp dẫn lọt vào tầm mắt Vu Minh, với định lực của hắn thì không thể nào xao động được, nhưng cơ thể lại không như định lực của hắn, mặt hắn đỏ ngần, tay chân luống cuống.

    Đúng là thế gian có nhiều việc thật khó lý giải, chắc là do thiên mệnh đang trêu ngươi hắn, cũng có thể do cơ thể này thường hay phản ứng như thế nên tạo thành phản xạ không kiểm soát.

    Trần Hùng thở dài: "Trần Gia ta buôn bán dược liệu tại Thuận Hải đã trăm năm qua, coi như cũng có chỗ đứng nhưng muốn phát triển ra bên ngoài thì quá khó"

    Nhấp một ngụm trà, Trần Hùng nói tiếp: "Bây giờ loại dược liệu đang được chú ý nhiều nhất là các loại dược liệu trên trăm năm, các tông môn thu mua với số lượng không hạn chế với giá rất cao, chắc để làm dược liệu phụ trợ để luyện đan, Trần Gia chúng ta tuy có vườn để trồng dược liệu và có mạng lưới thu mua dược liệu của nông dân nhưng cũng không có mấy loại theo yêu cầu của các tông môn ấy, về khoảng ấy chúng ta không cạnh tranh nổi với Hà Gia và Lê Gia trong trấn này".

    Đối với việc làm ăn của gia tộc Trần Gia, Trần Hùng thường hay nói trong bữa ăn để Tiểu Vũ nắm bắt từ từ, coi như bồi dưỡng Tiểu Vũ để làm gia chủ sau này.

    "À, Cha nghe xã trưởng nói cuối tháng này, trưởng lão của Dược Vương Cốc đến để thu mua dược liệu và tiện thể tìm kiếm đệ tử có tư chất tốt về tông môn để bồi dưỡng, Dược Vương Cốc là môn phái rất thần bí mà lại đến trấn chúng ta thu mua dược liệu thì chắc hẳn ở đây phải có dược liệu làm cho họ chú ý".

    Dược Vương Cốc trong trí nhớ của Vu Minh chỉ là một tiểu cốc chưa được xếp hạng tại Hạ Thiên này, chuyên trồng và thu mua dược liệu phục vụ cho việc luyện đan, mà cũng chỉ là các đan dược cấp 1, cấp 2. Người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, đối với phàm nhân thì đó là những tiên nhân mà chỉ biết cúi đầu kính bái.

    "Nếu vào Dược Vương Cốc thì Ta cũng sẽ có nhiều điều kiện để đề thăng thực lực hơn chốn phàm nhân này", Vu Minh thầm nghĩ.

    Với công pháp Âm Dương Quy Nhất, linh khí chốn phàm nhân này không đủ để Vu Minh tăng chút thực lực nào nên hắn phải tìm cách vào được các tông môn để có tầng linh khí dày hơn và tinh thuần hơn, đồng thời còn có linh thảo đề thăng thực lực. Mà vào tông môn muốn có tài nguyên thì phải làm việc, hoàn thành nhiệm vụ, tiết kiệm tiền, vàng để mua nguyên liệu luyện đan, mua đan dược.. Nghĩ lại Vu Minh cũng cảm thấy mình còn nghèo quá.

    Trấn Thiên Đại Giáo Chủ kiếp trước chỉ cần có suy nghĩ về vật gì hoặc pháp bảo gì là một khắc sau đã có người hai tay dâng lên trước mặt hắn, giờ lại phải suy nghĩ tìm cách đề thăng thực lực kiểu phổ thông thế này thật đúng là lên voi xuống chó.

    Trong không gian trữ vật kiếp trước có nhiều pháp bảo, đan dược thông thiên, như một viên Cửu Long Đan có thể tăng vô điều kiện lên một cảnh giới dưới Phân Thần kỳ. Không biết không gian trữ vật có mở lại được như kiếp trước hay không? Mà muốn mở lại phải đến đẳng cấp Khai Không sơ kỳ mới miễn cưỡng khai không được một ít.

    Kiến thức tại chốn phàm nhân này thì Vu Minh không cần phải đọc lại quá hai lần, mặc dù trùng sinh vào một cậu bé chỉ tám tuổi nhưng hắn vẫn giữ được trí nhớ tuyệt đỉnh và thần thức vững vàng.

    Cuối tháng này tức còn khoảng mười ngày nữa chắc cũng đủ thời gian để Vu Minh làm một số việc.

    Thứ nhất vẫn là ngưng khí tăng cường thực lực để đột phá Vũ Kỳ, thứ hai là phải định hình lại Linh căn của Tiểu Vũ cho trưởng lão Dược Vương Cốc chú ý, "trước Trúc Cơ kỳ thì ta nhịn nhục, Trúc Cơ xong là ta sẽ san bằng cả tông", Vu Minh cười khà khà thầm nghĩ. Tính gian xảo của hắn tới kiếp này thì chỉ có hơn chứ không kém đi chút nào.

    Vu Minh lấy cớ ra ngoài dạo mát, sau đó đi vào thôn Vĩ Dạ tại trấn, ở đây khi trùng sinh vào cơ thể Tiểu Vũ tỉnh dậy, hắn có nhìn thấy một khu rừng phía Tây cách thôn khoảng hai dặm. Theo phán đoán của hắn, ở đây có nồng độ mộc linh khí cao nhất trấn.

    Khu rừng có tên là Đại Lâm, đúng như tên gọi, diện tích rừng rộng đến hàng ngàn mẫu, có rất nhiều cây lâu năm và thú dữ, nghe các lão gia của thôn nói khi còn nhỏ đã thấy rừng này rập rạp và cây cối cao to như thế. Có một điều lạ là mùa đông tại Thuận Hải khắp nơi tuyết rơi dày mà Đại Lâm lúc nào cũng cây lá xanh um. Nghe nói có một số tông môn cử người đến điều tra nhưng lại không có kết quả gì.

    Tới hàng rào ngăn cách giữa thôn và khu rừng, Vu Minh nhìn thấy sự âm u, tối tăm của khu rừng, với tu vi chỉ Vũ Kỳ trung kỳ vào khu rừng này gặp thú dữ cũng rất nguy hiểm. Nhưng hắn lại tự tin vào vũ kỹ của mình, có thể tu vi yếu nhưng không dễ bắt nạt được hắn.

    Vén hàng rào đi vào trong Đại Lâm, bên ngoài chỉ là vài cây bụi đã trơ lá vì mùa đông, đi khoảng một trăm mét thì khu rừng lại ấm áp và ẩm ướt. Mùa đông mà có lá cây rơi xuống rồi phân hủy đi thì cũng là một điều khá lạ. Có vẻ như khu rừng này không chịu ảnh hưởng của thời tiết bên ngoài, có thể là một thế lực hay một vật gì đó phát ra mộc linh khí cho cả khu rừng sử dụng.

    Cây cối bên trong khoảng hai trăm mét đều cao trên mười mét cho thấy cây cối ở đây phát triển rất mạnh mẽ. Người dân trong thôn và lân cận cũng thường vào rừng để săn bán và hái thảo dược nhưng cũng chỉ dám vào khoảng năm trăm mét tính từ thôn. Vào sâu hơn sẽ có nhiều dược liệu quý và lâu năm nhưng sẽ có nhiều con thú rất hung dữ hơn.

    Đến tầm bốn trăm mét, với thần thức đã được tăng cường hơn so với phàm nhân, Vu Minh nhận thấy có một số chuyển động đang cách mình khoảng mười mét.

    Trước khi vào rừng, Vu Minh có cầm theo một cây rựa là dụng cụ để phát cây cỏ thường dùng của người dân, hắn bình tĩnh nắm chặt cây rựa, đi tiếp vài bước và thấy bốn ánh mắt đỏ như máu đang hướng đến mình..

    * * *Hết chương 4---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  7. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Băng chủng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thần thức của Vu Minh đã vượt qua phàm nhân bình thường nên có thể nhận ra những gì xảy ra xung quanh mười mét. Cặp hắc xà này sống trong một hang nhỏ cách đây khoảng hai trăm mét, người dân đã nhiều lần thấy chúng. Có lẽ chúng là lính giữ cửa của khu rừng, muốn ngăn cản người khác đến trung tâm khu rừng.

    Chúng đuổi theo một con hươu trắng nên theo ra tới ngoài này. Loại hắc xà phổ thông này bình thường dài tầm hai đến ba mét to bằng bắp tay người lớn mà hai con hắc xà này lại dài đến bốn mét rưỡi, to bằng bắp chân. Có lẽ chúng đã sống lâu đến bốn năm mươi năm rồi.

    Có một lần ba thợ săn chủ động thách thức với chúng, con đực chỉ thở ra một hơi là cả ba choáng váng ngất đi và không bao giờ được tìm thấy nữa.

    Đối diện với cặp hắc xà hung hãn, Vu Minh còn phấn khích: "Ta sẽ thịt hai con tạp chủng này để đánh dấu ngày trở lại của ta".

    Hãn thú, tạp thú, linh thú, thần thú con nào mà Vu Minh chưa từng thấy và chà đạp. Hắn phong bế các giác quan của cơ thể, cầm chắc cái rựa nghênh chiến với hắc xà.

    Hắc xà to như thế một con đã khó đối phó huống hồ lại có hai con, nhưng đối với Vu Minh hắn lại xem như một trải nghiệm đầu đời. Cầm thêm một cành cây to, Vu Minh chủ động đánh về phía đầu của con cái đang ở phía bên trái xong chạy ngay qua bên trái tránh đối diện với con cái ấy. Con hắc xà cái nhổm đầu né cú đánh đầu đồng thời phun ra hắc vụ xung quanh đầu nó. Đó toàn là chất kịch độc dạng sương, con người đụng vào sẽ bị ăn mòn ngay. Con hắc xà đực chạy qua người con cái há cái miệng đen ngòm vào Vu Minh.

    Tình huống như thế, Vu Minh đã sớm đoán được, hắn xoay mạnh về phía bên trái, lăn một vòng, cầm lấy đuôi con rắn cái, kéo mạnh một cái. Con rắn cái bị kéo mạnh, cái đầu vẫn cố ngước lên thì đụng vào con rắn đực đang bò qua thân người làm tư thế đứng của chúng có chút không vững. Lợi dụng tình hình đó, Vu Minh nhảy lên dùng rựa chém một cái vào cổ con rắn cái xong đạp lên thân con rắn đực nhảy ra xa.

    Cái đầu máu của hắc xà cái rớt xuống đất, cơ thể còn lăn qua lăn lại, cuốn con rắn đực lại, làm nó không thể thoát ra được. Con hắc xà đực gào lên thảm thiết, thở phì phò, phun ra làn khói tím bao phủ cả hai con rắn. Vu Minh lùi ra xa nhắm chuẩn cái đầu của con rắn đực ném cái rựa cắt đứt đầu nó. Cái đầu con hắc xà rơi xuống đất vẫn còn phì phò và phun khói tím ra xung quanh.

    Vũ kỹ nhìn đơn giản như thế nhưng với thân thể Vu Minh hiện tại lại là gánh nặng cực lớn, thân thể hắn lảo đảo, người nhũn ra.

    Làn khói tím do hắc xà phun ra làm thần thức của Vu Minh đau nhức, có lẽ là loại độc ảnh hưởng đến linh hồn, Vu Minh liền vận chuyển công pháp Âm Dương Linh Thể để ngưng khí, vì theo hắn nghiên cứu, bất kể loại khí nào công pháp này cũng đều ngưng được. Làn khói tím này có thể sẽ có lợi. Liều mạng.

    Hai tay bắt thủ pháp, Vu Minh xếp bằng hít thật sâu làn khói tím ấy, rồi vận chuyển công pháp đi theo một chu thiên qua các tế bào của cơ thể, rồi đẩy lên não hải tinh lọc thần thức.

    Quả là như thế, Âm Dương Linh Thể có gì hút nấy, sương độc càng độc thì đối với Vu Minh thì đó càng là thuốc bổ. Hai giờ sau sau khi ngưng khí, làn khói tím tan hết thì trên cơ thể hắn có nhiều tạp chất bị bài tiết ra khỏi cơ thể, trên đầu cũng có làn sương màu tím thoát ra, tu vi trực tiếp tăng lên Vũ Kỳ Nhị Trọng hậu kỳ, công pháp thật biến thái. Cơ thể không bị trúng độc mà lái có tính kháng độc từ rắn.

    Không phải tự nhiên mà Vu Minh lại chọn ngay hai con Hắc Xà nguy hiểm này để thử sức, vì hắn biết lợi ích của việc này.

    Tu vi lên Nhị Trọng hậu kỳ nhưng chưa hết. Hắn lấy cây rựa bị hoen rỉ vì sương độc của hắc xà lấy túi mật, túi độc và máu của hắc xà vào một cái túi da đã chuẩn bị từ trước. Tối nay hắn sẽ tiếp tục có việc cần dùng đến.

    Vu Minh tiếp tục đi sâu vào trong Đại Lâm, càng vào sâu thì xung quanh càng tối tăm và lạnh lẽo, thỉnh thoảng vẫn có hàn khí thổi qua làm thân thể hắn run rẩy. "Khu rừng này thật lạ, mới vào vẫn thấy ấm áp mà vẫn sâu hơn lại lạnh lẽo, hay quanh đây hẳn có dị thú hay dị vật gì", trực giác ấy đã cứu hắn không biết bao nhiêu lần nên hắn luôn tin tưởng.

    Lên đến Vũ Kỳ Nhị Trọng hậu kỳ, thần thức của hắn đã trải dài đến gần ba mươi mét, công pháp Âm Dương Linh Thể làm thần thức phát triển quá mạnh mẽ. Hắn có thể cảm nhận rõ cành cây, ngọn cỏ, dã thú, nhưng tu vi càng về sau thần thức tăng cường càng khó và cũng chỉ đến Trúc Cơ cảnh mới có thể dùng thuật pháp sử dụng trong phạm vi thần thức của mình.

    Vu Minh đi đến một khu vực bị đóng băng trong phạm vi năm mươi mét xung quanh, nhìn qua thì chỉ có điều lạ là chỉ có khu này bị đóng băng, dù tìm thế nào cũng không phát hiện gì mới. Nhưng Vu Minh lại khác, hắn chú ý đến cực hàn tại đây. Mộc linh khí cực nồng tại Đại Lâm cũng không thể làm tan băng này thì có thể ở đây có băng ngọc hoặc hàn phách. Hắn đi tới trung tâm của nền băng này, chấm máu của hắc xà chấm xuống nền băng thứ tự là đỉnh của ngôi sao sáu cánh, lấy máu tươi của hắc xà vẽ một đồ án kỳ dị. Trận pháp nhỏ này được gọi là Hắc Hỏa Thăng Thiên, dùng máu tươi để triệu hồi hắc hỏa từ địa ngục lên. Là loại lửa hạng bét dưới địa ngục nhưng với tu vi của Vu Minh bây giờ cũng chỉ gọi được một đốm nhỏ cỡ bàn tay, tuy thế cũng đủ dùng.

    Đốm hắc hỏa cũng chỉ tồn tại trong một phút đồng hồ nên khi triệu hồi lên Vu Minh lập tức bắt thủ pháp điều khiển hắc hỏa chìm xuống trung tâm nền băng.

    Hắc hỏa tuy có hỏa lực hạng bét trong Cửu Hỏa tại âm ty nhưng cũng là thần hỏa có độ nóng khủng khiếp đến mười nghìn độ, vậy mà đi qua nền băng lại chỉ qua được một mét rồi tắt ngúm. Một mét dưới nền băng chỉ thấy một tảng băng nhỏ bằng nắm tay. Đây là căn nguyên của nền băng này. Vu Minh nhìn qua đã biết ngay đây là băng chủng. Băng chủng nếu sử dụng đúng cách có thể tu thành băng linh căn. Vu Minh vuốt cái cằm theo thói quen kiếp trước cười khà khà nói: "Băng linh căn, ông trời ngươi cũng không quá phũ phàng với ta, ta xin vậy"

    * * *Hết Chương 5---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  8. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Băng linh căn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Minh ngồi xuống bên cạnh hố băng vận chuyển công pháp Âm Dương Linh thể, đây là lần thứ ba cũng là lần cuối cùng hắn có thể ngưng khí trong ngày hôm nay. Hàn khí do băng chủng toát ra theo lỗ mũi của hắn đi theo hai chu thiên, ngưng khí bằng hàn khí này giúp cơ thể hắn quen với hàn khí và có thể tiếp cận được băng chủng. Công pháp này chỉ có thể gọi là thất phu, ăn tạp vô đối.

    Kết thúc quá trình ngưng khí, cơ thể toát ra thêm một tầng cấu bẩn, hàn khí lơ lửng trên đỉnh đầu, tu vi của hắn đã đến Vũ Kỳ Tam Trọng trung kỳ, tốc độ nhanh đến biến thái, chỉ một ngày sau khi trùng sinh hắn đã có sức mạnh của một người lớn trưởng thành.

    Vu Minh với tay lấy băng chủng, các tế bào đã được tôi luyện bởi hàn khí băng chủng nên hắn không bị ảnh hưởng nghiêm trọng của hàn khí. Luyện thành băng linh căn cần ở nơi có cực hàn nên hắn dự định làm ngay tại đây.

    Gần hố băng do hắc hỏa tạo ra có một cái hang nhỏ khoảng hai mét vuông, Vu Minh nhìn qua rồi chui vào đó, hắn cắn tay lấy máu vẽ một đồ án bát quái, sau đó vẽ một đồ án âm dương kỳ dị chồng lên, đặt băng chủng vào chính giữa đồ án. Hắn ở bên cạnh bắt quyết chỉ vào băng chủng, từng sợi trắng như tơ từ băng chủng chui ra, hắn bắt quyết dẫn vào giữa trán, từng sợi tơ chui vào trán hắn làm cả người hắn run lên bần bật. Cả cơ thể có một tầng băng nhỏ bao phủ, trong cơ thể xảy ra biến hóa kinh thiên, linh căn vốn hỗn độn nay lại có một khu vực trong trẻo như băng chiếm một phần mười linh căn. Quá trình này diễn ra hơn một giờ đồng hồ.

    Hắn đã có băng linh căn, là thiên tài có băng linh căn cực phẩm, chỉ có điều khó hiểu là băng linh căn chỉ chiếm một phần mười trong linh căn hỗn độn của cơ thể mà hắn như là một thiên tài có băng linh căn hoàn chỉnh. Băng chủng lại là băng chủng rất bình thường tại Thượng Thiên lại có thể cho hắn băng linh căn cực phẩm.

    "Linh căn của tên Tiểu Vũ cũng thật kỳ lạ, ta đầu thai vào cái tên tiểu tử có nhiều bí mật thật", Vu Minh ngẫm nghĩ. Đã là thiên tài có băng linh căn cực phẩm thì việc được làm đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của các tông môn không có khó khăn gì, kể cả các tông môn tại Thượng Thiên.

    Băng chủng có ở đây có thể một mảnh vỡ pháp bảo thuộc tính băng tại Thượng Thiên hoặc hàn đan biến dị rơi xuống chốn phàm trần này, giờ lại được lợi cho hắn. Hàn đan được tích tụ trong cơ thể nữ tu chuyên tu luyện công pháp song tu, biến dị thành băng chủng thì phải cần thời gian rất lâu và tu vi nữ tu đó cũng phải đến Phân Thần cảnh.

    Ở chốn phàm nhân này mà lại gặp băng chủng thì chỉ có thể gọi là cơ duyên lớn lao. Có thể trước đây giới tu tiên cũng xuất hiện ở đây mà còn rất mạnh mẽ, vài ngàn năm tuổi của hắn cũng chỉ là một giọt nước trên dòng sông lịch sử nên có những chuyện kỳ quái hắn chưa trải qua thì cũng không có gì lạ.

    Tu thành công băng linh căn, tu vi của hắn sẽ tiến cảnh như diều gặp gió, có tăng nhanh thế nào cũng không sợ ảnh hưởng căn cơ vì công pháp hắn đang tu luyện có thể bồi dưỡng cả thân thể lẫn thần thức. Sau đó hắn ra con suối gần đó rửa sạch cặn bã trên người.

    Cũng đã sắp trưa, hắn cũng trở về nhà để ăn uống, thức ăn là chất bổ bồi dưỡng cơ bắp cho hắn sau khi ngưng khí, Vu Minh đi đến hàng rào tại thôn nhìn lại Đại Lâm lần nữa, mai hắn sẽ lại đến để tiếp tục tìm kiếm cơ duyên. Được trùng sinh lại, sư phụ không rõ có tồn tại ở thế giới này không nên hắn chỉ có thể tự mình lo tất cả, với kinh nghiệm và tâm cảnh của hắn không gì có thể ngăn cản hắn đề thăng thực lực đến đỉnh phong.

    Khẽ nhép miệng, hắn vén hàng rào đi vào thôn, đến giữa con đình hôm qua hắn vừa tỉnh dậy thì gặp đám Quý Lý. Quý Lý đại ca đang đi sau một cô bé trông có vẻ là con nhà quyền quý.

    Cô bé này da trắng, mặt xinh xắn, tóc thả dài có kẹp một cái nơ hình con bướm bước đi thon thả giữa đường. Vừa gặp Vu Minh, Đinh Lĩnh đã hét lên the thé: "Tên Tiểu Vũ gà chết, tránh đường cho Thúy Hằng tiểu thư". Quý Lý đại ca đứng đằng sau thì cười khinh bỉ, Thường Kỳ thì không nói gì nhìn chỗ khác, coi như ta không quan tâm. Vu Minh thở dài, thời nào thế, cũng có thể loại mạnh hiếp đáp yếu, con cái thế gia đi đường luôn nhìn lên trời nên kiếp trước hắn đồ sát bao nhiêu gia tộc cũng vì những cái nhìn khinh bỉ này. Nhưng giờ ta không có thời gian chơi với đám trẻ này, ta chỉ muốn đi về nhà.

    Vu Minh làm người tâm trí không dễ bị dao động, tiến được, thoái được, hắn tránh đụng vào người Thúy Hằng tiểu thư rồi đi thẳng không nhìn Thúy Hằng tiểu thư và đám Quý Lý thêm một lần nào nữa.

    Đám Quý Lý ngạc nhiên cứ nghĩ tên tiểu tử này sẽ khép nép, không dám ngẩng đầu lên, không ngờ nó dám đi qua không thèm nhìn mình, Ờ, thì không nhìn bọn ta cũng không sao, nhưng Thúy Hằng tiểu thư xinh như vậy, hoa thấy cũng sợ khép lại, cá thấy cũng sợ lặn mất tăm mà ngươi không thèm nhìn thì chắc bọn ta phải kiểm tra lại sức khoẻ giới tính của ngươi lần nữa.

    Quý Lý đại ca nhìn lại Vu Minh rồi nhìn bóng lưng của Thúy Hằng tiểu thư, vai nàng run lên, hai tay nắm chặt, quay mặt lại thì mắt trúng ngay cái mặt mâm của Quý Lý, lấy tay gạt mặt hắn ra rồi hét lên: "Tên kia, đứng lại cho ta".

    Vu Minh không quan tâm, đi thẳng hướng về Trần Gia, đám Quý Lý đuổi theo Vu Minh chặn trước mặt hắn. "Ngươi thật to gan, muốn bị ăn đập giống hôm qua à", Đinh Lĩnh the thé nói. "Có lẽ giáo huấn hôm qua chưa răn đe ngươi, Thúy Hằng tiểu thư nói đứng lại mà ngươi cũng không nghe thì bọn ta phải đòi lại công đạo cho nàng".

    Ể, ta làm gì ủy khuất nàng ta mà ngươi đòi lại công đạo, bọn ngươi cũng rảnh quá thể. Mắt hắn trợn nhìn đám Quý Lý rồi quay lại nói với Thúy Hằng tiểu thư: "Gái à, ta bận lắm, ngươi dẫn bọn hắn kiếm gì mà chơi đi, à chơi đá banh, bắt dế hay câu cá cũng được, đi đi". Tâm cảnh của ta có cao mấy cũng phải có giới hạn chứ để bọn trẻ ranh khi dễ hoài cũng mệt mỏi lắm.

    Thúy Hằng nghẹn họng, ta kiêu sa, rực rỡ thế này mà ngươi không chú ý, kêu ta đi chơi đá banh, câu cá với đám tiện dân kia. Khói như bốc lên trên đầu nàng, nàng chỉ vào Vu Minh hét lên: "Ngươi, ngươi.. Quý huynh, các ngươi đánh hắn cho ta".

    Quý Lý đại ca thở dài: "Nam tử hán bọn ta phải thay trời hành đạo, không thể để Thúy Hằng tiểu thư chịu ủy khuất như thế được, ngươi ngoan ngoãn ăn đòn lần nữa, bọn ta sẽ nhẹ chân hơn một chút xíu".

    "Ta khinh, cái gì mà thay trời hành đạo, nam tử hán, ta nhớ có làm gì đâu mà tiểu cô nương này ủy khuất, kiếm cớ bắt nạt ta à", Vu Minh cũng chịu thua sự vô sỉ của đám trẻ ranh này.

    Quý Lý và Đinh Lĩnh lao đến Vu Minh, Thường Kỳ thì ở phía sau giống như ta là nhân vật mạnh nhất nên phải yểm trợ đằng sau, ba đứa bé mười một, mười hai tuổi đánh một đứa tám tuổi cũng thật mất mặt, nhưng vì giai nhân nên cũng phải đánh.

    Vu Minh giơ chân phải lên mà không cần dùng lực đã để ngay giữa mặt Đinh Lĩnh, vì Đinh Lĩnh lao lên rất nhanh nên thuận đà lấy mặt ôm vào lòng bàn chân Vu Minh nằm ngã ngửa ra sau, Quý Lý cũng chỉ kịp quay lại nhìn phía bên trái mình có gì vụt qua, quay mặt lại thì tay trái Vu Minh đã tát vào má của hắn làm hắn ngã sang một bên, Vu Minh lấy chân trái làm trụ, xoay một vòng đá vào bụng Thường Kỳ đang cực kỳ hoảng sợ, làm hắn ôm bụng gục xuống. Nói thì chậm nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát.

    Với tu vi bây giờ của hắn cộng thêm vũ kỹ của kiếp trước thì Vũ Kỳ cảnh không có mấy người có thể hạ được hắn. Hắn đi tới Thúy Hằng tiểu thư làm chân nàng mềm nhũn như muốn khụy xuống, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng lại đây.. cha ta là tỉnh trưởng, ta sẽ nói cha ta bắt ngươi lại, bắt cả nhà của ngươi, tránh xa ta ra", vừa nói nàng vừa lui lại. Nghĩ mà chán nản, đám trẻ thế giới này cũng chẳng khác mấy đám thế tử kiếp trước, phải bị chà đạp thật nhiều mới khôn ra, Vu Minh nghĩ thầm vậy rồi kéo tay Thúy Hằng đẩy nàng ra bãi cỏ ven đường.

    * * *Hết Chương 6---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  9. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Vạn Độc Chi Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thúy Hằng tiểu thư ngã sấp trên nền cỏ chưa kịp quay đầu lại chửi đổng thì đã bị Vu Minh ngồi trên lưng. Đường đường là thiên kim tiểu thư của Tỉnh trưởng tỉnh Thuận Hải lại bị một dân đen ngồi lên lưng làm mặt Thúy Hằng đỏ lựng, gào lên: "Tên thất phu, tên mọi rợ, tránh xa ta ra..", hai chân đá lên, đá xuống, tay cầm chân Vu Minh cố sức đẩy hắn ra.

    Vu Minh tính tình thô bỉ, gian xảo lâu năm đã thành nết, hắn giơ tay đánh mạnh lên mông của Thúy Hằng, càng đánh càng sướng tay nên hắn không khách khí tý nào. Mặt Thúy Hằng đen lại, la hét khản cổ cũng không có tác dụng gì. "Còn nhỏ mà mông cũng nẩy thật", Vu Minh cười khà khà và tiếp tục tận hưởng sự phấn khích.

    Cành vàng, lá ngọc, hoa thẹn, trầm ngư các kiểu đều bị Vu Minh chà đạp không thương tiếc. Vừa đánh hắn vừa cười khà khà: "Nha đầu, ngươi chừa chưa, còn tính bắt nạt ta không".

    Nước mắt, nước mũi chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Thúy Hằng tiểu thư, nhìn qua bên kia lại thấy đám Quý Lý đang nằm im giả chết mà nghẹn ngào. "Ta sẽ méc huynh trưởng, huynh ấy sẽ đánh ngươi thành đầu heo, tên mọi rợ kia". Cầu xin kiểu này làm Vu Minh càng hứng thú với cái mông của Thúy Hằng hơn, hắn sáng tác một điệu nhạc đồ rê mí mà nhạc cụ là hai bàn tay và cái mông Thúy Hằng.

    Bản nhạc kết thúc cũng là lúc Thúy Hằng tiểu thư ngất xỉu đi, một phần vì đau quá độ một phần cũng mắc cỡ quá thể. Vu Minh vuốt cái cằm không một sợi râu của mình nhìn nha đầu bướng bỉnh: "Đến sắp xỉu rồi mà cũng không thèm cầu xin, coi như cũng có bản lĩnh, thôi ta thương hoa tiếc ngọc một lần vậy".

    Nhìn đám Quý Lý vẫn nằm im giả chết, Vu Minh thở dài một hơi rồi đi về hướng Trần Gia, hôm nay tâm trạng hắn rất tốt nên chỉ giáo huấn sơ sơ đám trẻ này thôi, tối nay về nhà hắn sẽ tiếp tục ngưng khí để tăng tu vi. Chỉ có sức mạnh đỉnh cấp mới có thể bảo vệ bản thân và cái gia đình nhỏ của Tiểu Vũ, tính độc ác, gian xảo của hắn chỉ để đối phó với những chướng ngại trong quá trình tranh đấu và đề thăng tu vi, đâu đó trong con người hắn vẫn mong có một gia đình, một nơi mà mình có thể trở về.

    Vu Minh đi xa rồi, đám Quý Lý mới hé mắt ngồi dậy. Thường Kỳ vừa ôm bụng vừa nói: "Đại ca, tên tiểu tử này tự nhiên lợi hại quá, phải kiếm thêm người để trả mối nhục này".

    Đinh Lĩnh mặt đỏ lên, còn in nguyên dấu giầy the thé nói: "Phải chà đạp hắn thật tốt, chứ không thì trong cái thôn này chúng ta không còn chỗ đứng nữa đâu đại ca".

    Quý Lý đại ca nhìn hướng Vu Minh đi rồi ngẫm nghĩ, vừa quay lại đang định nói gì đó thì thấy bộ mặt đen thui của Thúy Hằng tiểu thư. Mồ hôi Quý Lý chảy dài, hắn và đàn em đã nhìn và nghe thấy bản nhạc do Vu Minh phối lên cái mông của Thúy Hằng, nghe cũng thật êm tai mà giờ nhìn lại mặt Thúy Hằng, hắn chẳng còn cái ý nghĩ đó nữa. Mặt nàng bị bùn làm lấp lem, quần áo xộc xệch, tóc rối mù, thiên kim tiểu thư của Tỉnh trưởng đồng thời là em họ của Quý Lý mới về quê chơi ngày đầu tiên đã bị hành hạ thế này thì thật là xui xẻo rồi. Quý Lý cũng tự cảm thán cho tên Tiểu Vũ sau này sẽ bị hành hạ các kiểu như thế nào.

    Thúy Hằng đá vào mông Quý Lý một cái rồi nói: "Các ngươi vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?"

    Quý Lý nói: "À trời thật xanh, cây xanh, có con chim xanh đậu trên cành lúa xanh"

    Đinh Lĩnh: "Hôm qua đệ mới học được một bài hát. Cái cây xanh xanh thì lá cũng xanh.."

    Thường Kỳ: "À.. ta.. cái mông xanh xanh.."

    Thúy Hằng gào lên giận sử cầm cục đá quang vào Thường Kỳ rồi lượm một cái cây xanh xanh đuổi theo đám Quý Lý chạy khắp thôn, đánh không lại Vu Minh thì nàng cũng phải tìm chỗ để xả giận, ngày mai nàng sẽ méc huynh trưởng giáo huấn cái tên tiểu tử dám khi dễ mình. Nghĩ lại cái cảnh ấy, nàng cũng cảm thấy đỏ mặt nhưng cái mông thì bị đau, bị xâm phạm như thế thì nàng không thể tha thứ cho hắn được.

    Ăn cơm trưa xong, Vu Minh lên giường điều tức, hôm nay hắn không thể ngưng khí lần nữa vì cơ thể đã đến cực hạn, nên đến giữa đêm hắn mới bắt đầu tu luyện.

    Vì cơ thể đã có tính kháng độc từ Hắc xà nên hắn định luyện thêm một bộ công pháp có tên Vạn Độc Chi Thân. Vạn Độc Chi Thân là công pháp chuyên tu thể, chủ yếu là dùng các loại độc dược, độc vật để rèn luyện tế bào có thể kháng vạn độc và có thể sử dụng độc để ám toán. Vạn Độc Chi Thân là công pháp hắn được sư phụ truyền lại để bảo mệnh, công pháp này gồm mười tầng, mỗi tầng cơ thể phải hấp thụ một ngàn loại độc mới thành. Kiếp trước hắn cũng chỉ tu được đến tầng năm mà cơ thể đã gần như kháng tất cả loại độc và dùng độc tung hoành khắp Cửu Trọng Thiên.

    Vu Minh lấy ra hai túi độc của Hắc Xà để trên cái khay trước người, chân xếp bằng lại, dùng trí nhớ, lục lại công pháp Vạn Độc Chi Thân. Hắn dùng dao rạch hai túi độc ra, khói độc bốc lên, hắn bắt quyết theo kinh nghiệm của kiếp trước và xoay vòng tròn xung quanh hai túi độc. Khói độc theo đường bắt quyết của hắn xoay vòng tròn rồi tỏa ra xung quanh người hắn, sau đó chui vào từng lỗ chân lông. Hắn rên lên thống khổ, khói độc chui vào từng lỗ chân lông làm hắn như có dòi trong xương, cảm giác này hắn đã từng trải qua nhiều lần, hắn cắn răng chịu đựng và bắt quyết dẫn dắt từng luồng khói độc thấm vào từng tế bào. Muốn tu được công pháp này thì cơ thể phải có kháng độc của độc đó trước chứ không thì chỉ cần một sợi tơ khói nhỏ của độc này cũng làm hắn chết rất khó coi.

    Một giờ sau, sau khi hấp thu hết các sợi khói độc, Vu Minh thở ra một trọc khí. Đó là các chất không thuần, chất có hại cho cơ thể của hắn sau khi tu luyện. Hắn đang bắt đầu tu luyện lại Vạn Độc Chi Thân, giờ đây hắn có thể sử dụng độc của Hắc xà để ám toán hay lúc đấu pháp.

    Hôm nay chuyện vui đến liên tiếp làm hắn phấn khởi, mặc dù có chút rắc rối với đám Quý Lý và tiểu nha đầu kia nhưng hắn cũng vỗ mông người ta thô bạo thế coi như thế coi như cũng có lời rồi.

    Cạch! Tiếng mở cửa của phòng hắn vang lên, Tiểu Yến vừa bước vào liền cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Hóa ra hắn luyện Vạn Độc Chi Thân ở trong phòng nên thở ra trọc khí làm phòng hắn có nhiều luồng khí ảnh hưởng đến sức khỏe của phàm nhân. Tiểu Yến vội lao ra ngoài phòng gọi to: "Thiếu gia, đệ có ở trong đó không?".

    Vu Minh mở cửa sổ rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Yến mặt trắng bệch, chân đứng không vững, hắn nói: "Tỷ đứng yên nhé". Hắn dùng hai tay vận khí, kết hợp với chất đề kháng độc Hắc xà có sẵn trong cơ thể ép lên ngực Tiểu Yến đang đứng dựa vào tường nhà.

    Tiểu Yến cảm thấy có một luồng khí ấm áp đi vào cơ thể của mình, đi đến đâu, cơ thể thoải mái đến đó, mặt từ từ hết trắng mà chuyển sang hồng hào trở lại. Vậy mà từ hồng lại chuyển sang đỏ vì tay Vu Minh để trên ngực của nàng. Tiểu Yến thì thào nói: "Thiếu gia, đệ làm gì vậy, buông tỷ ra".

    "Ta đang chữa cho tỷ, yên lặng tý đi", Vu Minh nói, tay thì vừa truyền vừa có cảm giác lạ lạ, giống như con hàng đang trở mình. Chậc, cái tên hư hỏng này.

    Tiểu Yên mặt đỏ bừng nhưng cũng không phản kháng gì, cứ đứng như thế đến mười phút đồng hồ thì Tiểu Yến mới cảm thấy người khỏe hẳn lại, "Chà, đúng là có tác dụng thật, hóa ra được người khác xoa lên ngực là có thể trị bệnh được", Tiểu Yến thầm nghĩ, càng nghĩ mặt nàng càng đỏ hơn.

    Vu Minh thu tay lại, với tu vi Vù Kỳ Tam Trọng bây giờ của hắn mà vận khí như thế cần rất nhiều năng lượng làm hắn cảm thấy rất đói bụng.

    "Yến tỷ, tỷ có gì ăn không, ta đói quá", Vu Minh nói.

    "Ừ, để tỷ đem bánh ra hoa viên cho đệ ăn nhé", Tiểu Yến nói rồi nhìn xuống dưới của Vu Minh rồi chạy vội đi, bỏ qua cả cái suy nghĩ vì sao mình lại bị mệt, tại sao tiểu đệ có thể chữa trị hiệu quả như thế.. Ôi thật là một cô gái ngây thơ đến đơn thuần.

    "Đệt, con hàng mất nết này", Vu Minh nhìn xuống dưới và thầm rủa, nghĩ chán chẳng muốn nói nữa nên hắn thong thả đi bộ hướng đến hoa viên.

    * * *Hết Chương 7---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  10. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Vũ Kỳ Thất trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa viên Trần Gia cũng rất rộng, bên trong còn trồng một số cây đào có hoa trắng muốt, thêm tuyết rơi nhẹ nên khung cảnh tại hoa viên rất thơ mộng. Giữa hoa viên có một bàn ăn nhỏ có mái che dùng cho gia quyến Trần Gia thưởng ngọa, ăn uống.

    Vu Minh đi đến bàn ăn ngắm tuyết rơi mà chợt nhớ về trước đây. Kiếp trước tăng tu vi nhanh quá, đụng đến nhiều người quá, tới điểm mấu chốt thăng tiên lại bị phản ngược làm hắn cũng căm phẫn, mình lấy của người thì sẽ bị người lấy lại, đạo lý ấy thật đúng trong trường hợp của hắn. Hắn thầm nghĩ: "Kiếp này phải tăng tu vi vững chắc, có lấy của người thì cũng phải không để người biết, như thế mới là thiên đạo", hắn cười khà khà và tin tưởng vào cái thiên đạo của mình.

    Hắn biết một điều rằng có ai đi lên đến đỉnh phong mà không phải là một phường đạo tặc, mà không phải đứng trên đỉnh núi xương người. Muốn lên đỉnh phong thì phải chém giết, cướp đoạt, mấy ngàn năm tuổi của hắn đã dạy cho Vu Minh điều đó và không thể làm khác được.

    Tuyết rơi nhiều vào mùa này nên khắp nơi đều là hàn khí, Vu Minh lại có băng linh căn cực phẩm nên hắn rất mong đến giữa đêm để ngưng hàn khí tăng tu vi. Hắn sẽ đi đến tận cùng của từng cảnh giới để căn cơ vững chắc, không phải phạm lại sai lầm kiếp trước.

    Tiểu Yến mang điểm tâm đến cho Vu Minh rồi đi vào nhà chính, Vu Minh nhìn theo Tiểu Yến rồi thầm nghĩ "chạm vào người nha đầu này mình này lại thấy có gì đó tương thông, không biết linh căn nha đầu này có gì đặc biệt không?".

    Ăn uống xong xuôi, Vu Minh vào thư phòng của Trần Gia xem về gia thế và lịch sử, thời đại này cách thời gian kiếp trước của hắn khoảng bốn ngàn năm. Bốn ngàn năm trước trong kiếp trước thì hắn cũng là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi lang bạt cùng sư phụ của mình tại Thượng Cửu Thiên.

    Thời gian không sai biệt lắm, vậy giờ "Hắn" ở Thượng Cửu Thiên có tồn tại hay không? Sư phụ có tồn tại hay không? Hắn cũng không thể biết được, hắn chỉ có thể đi từng bước nhỏ, một mình từ từ đến đấy và chứng thực.

    Tối đến, mọi người đã ngủ, đối với phàm nhân thì giấc ngủ rất quan trọng, Vu Minh cũng như thế, hắn ngủ đến giữa đêm tầm hai giờ sáng thì tỉnh dậy. Hắn lén đi ra ngoài rồi đi vào hoa viên. Giữa trời tuyết lạnh, hắn bắt quyết Âm Dương Linh Thể ngưng hàn khí để luyện công, hàn khí xung quanh hoa viên được tụ lại đi đến từng tế bào của hắn, hàn khí đi đến đâu tế bào càng được tôi luyện đến đấy, kết thúc chu thiên não hải thì hắn thở ra một luồng trọc khí.

    Hắn tiếp tục ngưng khí thêm hai giờ đồng hồ. Luồng trọc khí cuối cùng hắn thở ra là lúc đèn phòng Tiểu Yến được thắp lên. Nàng bước ra khỏi phòng, khoác cái áo bông rồi xoa hai bàn tay thon thả đi đến nhà bếp. "Hôm nay trời ấm hơn hôm qua một tẹo", nàng cười hì hì rồi bước nhẹ nhàng đi.

    Vu Minh đã vào phòng tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường điều tức, với thiên phú băng linh căn cực phẩm thì hàn khí đối với hắn là thuốc bổ, tế bào đã được tôi luyện, tu vi tăng đến Vũ Kỳ Ngũ Trọng sơ kỳ.

    Sáng dậy, hắn đến phòng tắm lớn và ngâm nước suối nóng để thư giãn cơ thể và thần thức, cuộc sống này hắn thấy thật tươi đẹp, tránh xa tạm thời các tranh đấu, chém giết để tận hưởng cuộc sống thế này cũng không tệ.

    Trần Gia có thuê gia sư để dạy học cho anh em Tiểu Vũ, từ hôm trước đến cuối tháng là thời gian nghỉ hè của hai người nên hắn không bị bắt học chữ và các phương pháp kinh doanh, buôn bán dược liệu.. Vu Minh lại lấy cớ đi chơi lẻn vào Đại Lâm.

    Tại nơi hắn giết hai con Hắc xà hiện tại chỉ còn một số dấu máu, xác Hắc xà đã bị thú rừng tha đi, mà theo dấu chân thì chỉ có hai con thú, có lẽ là hung thú ở trung tâm khu rừng nghe mùi máu mà tới.

    Tại nơi Vu Minh lấy được băng chủng thì băng đã tan hết, không khí ấm áp hơn nhiều, băng hình thành là do băng chủng nên băng chủng bị lấy đi thì mộc khí tại khu rừng làm khu vực này ấm áp dần.

    Vu Minh đi hơn năm trăm mét tính từ thôn vào khu rừng thì không còn đường đi, hắn phải len vào cây rừng và hướng theo hướng mặt trời để định phương hướng đi không bị lạc. Càng đi vào sâu, rừng càng âm u và nhiều tiếng kêu của thú dữ. Cũng may, hắn với thân thể linh hoạt và thần thức đã trải dài đến hơn bốn mươi mét nên vẫn bình an đến trung tâm khu rừng.

    Trung tâm khu rừng có một ngôi miếu nhỏ đã hoang tàn, dây leo của các loại cây bám sâu vào tường đá. Vu Minh đi vào trong miếu nhỏ, bậc thềm đầy rêu trơn trượt. Dạo quanh một vòng không tìm thấy gì, hắn đến gần một bức tượng một con rắn nhỏ bên hông bàn thờ.

    Bức tượng này như được gắn chặt với cả bàn thờ, hình thù xấu xí và nhỏ bé nên ít người để ý. Hắn dùng lực xoay trái, xoay phải, kéo lên, nhấn xuống cũng không có động tĩnh gì xảy ra.

    "Có lẽ ở đây thật cũng không có gì cả", Vu Minh thầm nghĩ.

    Rõ chán, cực khổ đi tới tận đây, tưởng có duyên ngộ mà lại về tay trắng làm hắn không thoải mái tý nào. Hắn dùng tay đấm vỡ bức tượng nhỏ rồi quay lại định đi vào sâu hơn một chút.

    Đi được một vài bước thì hắn nghe tiếng cạch, cạch.. Ngay chỗ bức tượng nhỏ bị đánh nát, có tiếng cạch cạch liên tục, chính giữa bàn thờ của điện lại hiện ra một lỗ hổng đủ thân người lớn chui xuống.

    Hóa ra phải đánh vỡ bức tượng thì cơ quan tại ngôi miếu mới mở, có lẽ có một nút bấm gì đấy phía dưới bức tượng, bước tượng nhỏ chỉ là thêm vào sau này do người ta vội vã che dấu. Hắn cẩn thận đi xuống, bên trong là một căn phòng khá nhỏ, không khí không lạnh lẽo mà lại ấm áp lạ thường. Góc phòng có một khúc gỗ nhỏ phát ra liên tục mộc linh khí.

    Vu Minh đi lại gần khúc gỗ nhỏ, vừa nhìn là hắn biết ngay đây là mộc chủng. Nhìn hình thù đã được chế tác thì đây chắc chắn là một mảnh vỡ pháp bảo của mộc binh khí biến thành.

    Cơ duyên liên tục đến với hắn. Có lẽ có người khác tìm được mảnh vỡ pháp bảo này lại không biết cách sử dụng nên để trong này cất giữ. Hắn cảm thán rồi tỏ vẻ ngại ngùng nói: "Ta cũng không muốn cơ duyên nhanh như thế này đâu, nhưng đã có đồ tốt mà không nhận là phạm thiên uy, ta miễn cưỡng sử dụng vậy".

    Hắn cười khà khà rồi ngồi xuống bên cạnh mộc chủng, vận chuyển Âm Dương Linh Thể ngưng khí lấy mộc khí do mộc chủng phát ra. Mộc khí thanh thuần theo lỗ mũi của hắn đi theo hai chu thiên, cứ như thế hắn ngưng khí hết hai giờ thì cơ thể mới đến cực hạn, trên cơ thể cặn bã được mộc khí đẩy ra theo lỗ chân lông, trên đầu lại phát ra màn sương xanh lá, cơ thể tràn đầy sinh lực.

    Tu vi của hắn đột phát đến Vũ Kỳ Thất Trọng trung kỳ, tu vi tăng nhanh đến bất thường, thần thức trải dài phạm vi năm mươi mét.

    Nghĩ nhiều cũng không có lợi gì, Vu Minh dùng máu của mình vẽ hai đồ án để tu linh căn rồi lấy mộc chủng để vào chính giữa hai đồ án. Vu Minh bắt quyết, sau đó từng sợi mộc linh khí đi vào cơ thể hắn, cải tạo linh căn của hắn làm hắn đau đớn, thống khổ rên lên.

    Mộc chủng này tệ nhất cũng phải là mộc chủng thượng phẩm nên hắn hấp thu mộc linh khí này rất khó khăn. Một giờ sau, hoàn thành xong quá trình cải tạo linh căn, hắn ngã bật ra, bất tỉnh..

    * * *Hết Chương 8---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
  11. anhtrangnho89

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Mộc linh căn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đã về tối, Vu Minh vẫn còn bị bất tỉnh trong căn hầm nhỏ. Mộc linh khí còn lại trong phòng tụ về xung quanh hắn, an dưỡng cơ thể và thần thức của hắn.

    Khi không còn mộc chủng, có lẽ khu rừng này cũng sẽ từ từ không còn sức sống và số phận cũng sẽ trơ lá vào mùa đông. Mộc chủng thượng phẩm tại Thượng Thiên sẽ đào tạo được thiên tài có Mộc linh căn thượng phẩm, nhưng trong linh căn của Vu Minh lại tạo ra Mộc linh căn cực phẩm,

    Có thể có gì đó trong linh căn hỗn độn của Tiểu Vũ mà Vu Minh còn chưa biết, có thể hấp thu và tăng tối đa phẩm chất của băng chủng, mộc chủng thì tiềm lực phát triển của Tiểu Vũ sau này là vô hạn lượng. Trong linh căn hình tròn có thêm một dải màu lục kéo dài từ trung tâm hình tròn ra ngoài đường tròn gần sát với dải dài trong suốt của băng linh căn.

    Không còn mộc linh khí phát ra sưởi ấm Đại Lâm, tuyết dần dần rơi xuống và đọng lại lên lá cây và dưới đất, Vu Minh cũng đã tỉnh dậy, mộc linh khí còn lại trong căn phòng nhỏ đã bị hắn hấp thụ hoàn toàn, người hắn tràn đầy sinh lực, những mệt mỏi, căng thẳng của việc cải tạo linh căn đã không còn. Thiên tài có mộc linh căn thì tu luyện công pháp hệ mộc tu vi tăng rất nhanh, vận dụng thuật pháp mộc hệ cũng rất mạnh mẽ, mộc hệ còn có tính chữa lành vết thương nhanh chóng và cách dùng độc hiệu quả.

    Số lượng mộc linh khí thanh thuần còn lại trong căn phòng nhỏ bồi bổ cho hắn, thấm vào từng tế bào và não hải, đẩy tạp chất và khí độc trong cơ thể ra ngoài, cơ thể bất giác vận chuyển công pháp làm tu vi tăng lên đến Vũ Kỳ Cửu Trọng đỉnh phong. Tu vi tăng quá nhanh nhưng căn cơ lại vững chắc, tâm cảnh thì đã vững vàng từ kiếp trước. Hắn cũng tự biết được việc tăng nhanh tu vi thế này không có lợi, sau đó hắn sẽ dừng lại củng cố tu vi và tập luyện vũ kỹ.

    Trời đã về khuya, Trần Gia đang nháo nhào tìm hắn, hiện tại Vu Minh phải làm con ngoan của ba mẹ đúng với số phận của Tiểu Vũ, đâu đó cũng có ý muốn của hắn, về một gia đình.

    Trời khuya giữa Đại Lâm lạnh lẽo, tuyết đã đóng một lớp mỏng trên đường đi của hắn thần thức của hắn tăng đến sáu mươi mét, tu vi đã đến bình cảnh cần có cơ duyên mới có thể đột phá được.

    Hắn tránh những con thú dữ và lẳng lặng đi về hướng Trần Gia, gió lạnh mùa đông không làm run rẩy, hắn nghĩ đến sự cô độc của kiếp trước sau khi sư phụ rời đi. Giết chóc, máu tanh, địa ngục có lẽ hắn đều đã trải qua tất cả. Giờ hắn lại trùng sinh, bắt đầu lại từ đầu, mục tiêu lớn nhất là cảnh giới Hóa Thần, thoát khỏi mảng thiên địa này đi tìm chân trời mới, lý tưởng mới.

    Về đến Trần Gia, nhìn thấy sự lo lắng của cha mẹ Tiểu Vũ, nước mặt ngắn dài của Tiểu Vi và Tiểu Yến, Vu Minh lại cảm giác có sự ấm áp mà kiếp trước hắn chưa từng có.

    Kiếp trước hắn chỉ có một người thân là sư phụ, tuy thương yêu hắn, nhưng hai thầy trò bôn ba khắp Cửu Trọng Thiên đầy hiểm nguy, chỉ sơ sẩy một cái là chết đến mười cái mạng nên hắn chưa từng cảm nhận được một hơi ấm gia đình như thế.

    Tắm rửa cặn bã trên người, ngâm vào bồn nước nóng, Vu Minh cảm thấy thật thư thái và thầm nghĩ mình cũng thật may mắn, chết rồi mà còn được trùng sinh, được tận hưởng cái cảm giác thả lỏng cơ thể và thần trí thế này. Hắn tận hưởng cái cảm giác này một lúc nữa rồi vào trong nhà ăn điểm tâm nhẹ.

    Tối đến, hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong hai ngày qua, tu vi đã đến bình cảnh nên giờ là thời gian hắn củng cố tu vi và tăng cường vũ kỹ. Vũ kỹ kiếp trước thì hắn còn nhớ rất rõ các chiêu thức, chủ yếu là cơ thể này chỉ vừa đủ thực hiện một số vũ kỹ đơn giản.

    Kiếp trước hắn chủ yếu tu về quyền pháp và khi sáng tạo ra Âm Dương Quy Nhất thì hắn dùng chính công pháp ấy để hấp thụ sinh lực của địch nhân đồng thời tăng tu vi của bản thân, một đường lên đỉnh phong của vị diện.

    Tính cách hắn có thể độc ác, vô sỉ nhưng hắn lại được rất nhiều cao thủ đỉnh phong theo chân vì hắn có thù tất báo, có ơn tất trả, ngươi không phụ ta ta tất không phụ ngươi, nên kiếp trước Trấn Thiên phái được xem là giáo phái đứng đầu Cửu Trọng Thiên và cả Cửu Thiên.

    Cửu Thiên gồm có chín mảng đại lục xếp thành hình chóp tam giác không dính với nhau, mỗi đại lục phân làm ba khu vực đó là Hạ Thiên, Trung Thiên, Thượng Thiên theo thứ tự từ dưới lên là Hạ Thiên, chính giữa là Trung Thiên, gần chóp đỉnh là Thượng Thiên là vùng có linh khí dày đặc nhất, trong mỗi đại lục đó đều có một mảng đại lục nhỏ thần bí và có linh khí thành thực chất được gọi là Trọng Thiên của đại lục đó, tức có đến chín Trọng Thiên trên đỉnh chóp ấy, tất cả chín mảng đại lục được gọi chung là vị diện.

    Các khu vực Trọng Thiên đều có cấm chế vô hình nên nhìn từ Thượng Thiên thì đó chỉ là một mảng hư vô và chỉ vào được bằng phương pháp đặc biệt. Không ai biết trên đỉnh của các Trọng Thiên còn có gì, hắn cũng chưa biết được, có lẽ lúc đó tu vi của hắn chưa đủ.

    Cơ bắp đã đến cực hạn của phàm nhân, bước qua bình cảnh hắn sẽ tu về kinh mạch, trong lúc đó vẫn phải tìm độc dược, độc vật tu Vạn Độc Chi Thân, sau khi vào môn phái tu tiên, hắn cũng sẽ rất bận rộn.

    Hai ngày sau đó, Vu Minh vẫn ở nhà để điều tức, củng cố tu vi, ngâm suối nóng để an dưỡng cơ bắp và thần thức. Tối đến lúc mọi người đi ngủ thì hắn ra sân luyện lại các vũ kỹ đơn giản, phù hợp với thể trạng của Tiểu Vũ cho cơ thể quen thuộc với quyền pháp. Kiếp trước hắn không sử dụng binh khí mà trực tiếp hấp thụ kim loại quý để củng cố kim linh căn.

    Thiên linh căn kiếp trước của Vu Minh do ngũ hành linh căn hợp thành, mới sinh ra đã có nên bắt đầu tu luyện là tu vi của hắn đã tăng nhanh như diều gặp gió, đến mười tuổi hắn đã chuẩn bị Trúc Cơ rồi, do công pháp có kiếp trước tu thần thức khá yếu nên bị pháp bảo và công pháp chuyên công kích thần thức đồng thời đánh tới làm hắn không chống cự được.

    Trước đây hắn có đọc qua nhiều công pháp chuyên tu thần thức nhưng không để ý mấy, vì kẻ thù của hắn chẳng có bao nhiêu cơ hội thi triển thuật pháp đã bị hắn hấp thụ thành khô thi.

    Một đường thuận lợi lên đến đỉnh phong nên mặc dù nhận ra điểm yếu bản thân hắn vẫn không chú tâm lắm. Khắc phục lại điểm yếu phải tu lại từ đầu, thời gian quá dài là lý do chính hắn bỏ qua học các công pháp này.

    Trong mấy ngày Vu Minh ở nhà, tại thôn Vĩ Dạ xảy ra một chuyện động trời, Đại Lâm vốn tràn ngập sinh cơ, thú dữ đầy rẫy lại bị tuyết phủ trắng xóa, hung thú trốn mất biệt, cả khu rừng hòa vào tuyết mùa đông không phân biệt được như những nơi khác. Những chuyện huyền ảo tại khu rừng Đại Lâm được nhắc đến trong lịch sử hay thơ ca của tỉnh Thuận Hải cũng tan theo từ đó.

    Tối ngày thứ ba sau khi đã có mộc linh căn, Vu Minh đã đoán trước kết cục của Đại Lâm, hắn sờ cằm rồi chỉ tiếc ngao ngán. Do thấy mộc chủng hắn không thể kìm lòng được mà hấp thu ngay làm Đại Lâm tan nát, bây giờ có rất nhiều hung thú mà hắn có thể săn lấy nội hạch, tài liệu hoặc độc vật lấy túi độc.. còn có rất nhiều thứ hắn muốn làm. Mà nghĩ lại thì cũng do mình, giờ biết trách ai, được lợi ích đã quá lớn, đành tìm dịp may khác.

    Vu Minh lục trong kí ức tìm công pháp chuyên tu thần thức, hắn lẩm bẩm: "Kiếp trước có giếp một lão quái Độ Kiếp kỳ sơ kỳ trong không gian trữ vật có một ngọc giản có ghi chép một thuật pháp công phạt thần thức Thiên cấp cực phẩm, là đẳng cấp tối đỉnh cao của vị diện, có lẽ lão già đó chưa kịp đại thành chứ giết lão quái đó thì cũng phải trả giá cực lớn", hắn ngưng thần nhớ rõ nội dung trong ngọc giản rồi hủy nó đi.

    Thuật pháp thần thức công kích Pháp Tâm Thiên Địa, một ý nghĩ hủy thiên diệt địa, mà hắn muốn học thuật pháp này cũng vô dụng bởi phải đến Trúc Cơ kỳ mới thi triển được. Hiện tại hắn chỉ có thể học các công pháp chuyên tu dưỡng thần thức tạo căn cơ cho thuật pháp ấy.

    Hắn lấy môn công pháp chuyên dưỡng thần thức tên Độ Pháp Tu Tâm, đây là công pháp dưỡng thần hắn lấy trộm tại Tàng kinh các của Phật giới dẫn đến một trường chém giết tại đây. Hiện tại có lẽ đây là môn công pháp hắn cần nhất.

    Chỉ vừa có ý nghĩ đó, hắn nghe tiếng gõ cửa: "Cộc, cộc!"

    * * *Hết Chương 9---
     
    Quỳnh Anh Kelly thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...