Xuyên Không Xuyên Thành Naruto Trong Thế Giới Hỏa Ảnh - Ánh Mai Hồng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi anhmaihong, 30 Tháng ba 2019.

  1. anhmaihong

    Bài viết:
    10
    Xuyên thành Naruto trong thế giới hỏa ảnh

    Tác giả: Ánh mai hồng.

    Nguồn: Tham khảo truyện tranh gốc Naruto.

    [​IMG]

    Văn án:​

    Mình yêu thích truyện tranh Naruto nên mình nảy ra ý định viết một câu truyện về cậu bé. Mình đọc rất nhiều truyện về Naruto nhưng chủ yếu hơi khó hiểu. Mình mới tập viết truyện mong mọi người thông cảm.

    Bạn có một cơ hội đó xuyên không vào một cuốn truyện mình thích?

    Bạn sẽ xuyên không vào đâu?

    Một thế giới hỏa ảnh nơi bạn hết lòng vì bạn bè, gia đình hay với ngôi làng bạn ở.

    Xuyên thành vai chính Naruto, biết rõ cốt truyện xảy ra bạn sẽ làm gì?

    Thế giới hỏa ảnh đó sẽ xảy ra biến cố gì?

    Bạn sẽ có câu trả lời thích đáng khi điều đó xảy ra?

    Hãy cùng tôi trải nghiêm cuộc sống ngây bây giờ.

    Nhân vật chính: Naruto, Hinata và mọi người trong hỏa ảnh.

    Góp ý và thảo luận các bạn vài đây nha:

    Thảo Luận Góp Ý Các Tác Phẩm Ánh Mai Hồng
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng tám 2019
  2. anhmaihong

    Bài viết:
    10
    Chương 1: Cái chết hay sự khởi đầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1:

    Cuộc sống của một đời người là được sinh ra, lớn lên với tình yêu thương của gia đình, bạn bè, thầy cô và tình yêu nồng nàn của lứa đôi. Đôi khi con người ta gặp trắc trở, bất hạnh trong cuộc đời và những gấp ngã để lớn lên trở thành người. Chúng ta thường quên đi những hoài bão mộng mơ của thời trẻ và sống tạm bợ với ý nghĩ đã thỏa mãn với thực tại.

    Tuổi thơ của chúng ta đang dần bị quên đi khi bạn không còn là trẻ con. Cuộc sống đang dạy cho chúng ta nhiều điều nhưng cũng đánh mất đi sự mộng mơ ngây ngô của bạn. Bạn sẽ chín chắn hơn và trưởng thành hơn, hơn hết tuổi thơ sẽ không bao giờ trở lại.

    Đời không như là mơ vì đời thường giết chết mộng mơ.

    Câu hát này liệu có quen thuộc với bạn không?

    Chắc không một ai là không biết đâu nhỉ?

    Bạn có muốn cùng tôi đi mơ một giấc mơ không có hồi kết không?

    Chúng ta cùng nhau quay trở về với tuổi thơ cùng câu chuyện vừa mới lạ mà cũng vừa thân thuộc sau đây.

    Bạn đã sẵn sàng chưa?

    Lets go! Cùng đi thôi nào!

    * * *

    Minh đang đi bộ nhàn nhã trên bãi cỏ ở quảng trường thành phố. Nơi đây luôn nhộn nhịp và đông đúc mọi người khi về buổi tối, mọi người đến đây có khi là những gia đình, cặp tình nhân hay hội bạn bè rủ nhau đi chơi.. và ở đó có người như Minh đi lang thang tìm cảm hứng cho tác phẩm của mình.

    Mọi người cười đùa vui vẻ, chạy nhảy và cảm nhận thời gian của buổi tối. Minh là một nhà văn đang cố tìm cảm hứng cho câu chuyện của mình, cậu sẽ vẫn đi lang thang không mục đích nếu không có sự đánh vỡ của tiếng hét toáng lên của một bà mẹ. Cô hét lên làm cậu giật mình và nhìn thấy một cậu bé đang chạy băng qua đường chạy theo quả bóng nhựa của mình.

    Cậu bé lao ra chẳng hề để ý khi mình đang chạy ngay trước xe công nông đang chở cát trên đường. Minh theo phản xạ của mình lao đẩy cậu bé sang một bên. Bác tài xế hốt hoảng đang cố gắng vặn tay lái và phanh lại nhưng vẫn vô ích, chiếc xe ma sát trên mặt đường với những âm thanh ghê người vẫn không dừng lại đúng lúc.

    Tiếng thắng xe cùng tiếng kinh hô của mọi người vẫn không làm được gì. Hôm nay có vẻ tử thần không hề đi vắng nên bằng mọi nỗ lực chiếc xe vẫn tông vào Minh làm cậu văng ra xa đập đầu xuống đường.

    Chuyện xảy ra trong mắt cậu đang quay chậm lại nhưng thực tế chúng xảy ra một cách nhanh chóng, cảm giác đau dữ dội lan tỏa toàn thân khiến cậu chết lặng người. Tai cậu ù đi, đôi mắt cậu mờ dần và cơn choáng váng khiến cậu như muốn ngất đi. Trước khi rơi vào bóng tối cậu cảm nhận được máu của mình đang chảy ra và cảm giác lạnh kẽo khiến cậu sợ hãi.

    Giọng nói của mọi người sao mà ồn ào quá vậy, tiếng khóc nức nở và đôi bàn tay bé nhỏ của ai đang vịn vào bờ vai lay Minh dậy vang lên:

    "Hu! Hu! Hu! Anh ơi! Anh đừng chết!"

    "Ai đang gọi tôi vậy!" Minh thầm nghĩ. Cậu nhận ra đó là của cậu bé mình vừa cứu, thật may mắn là bé không bị sao. Cậu biết mình bị thương nặng và cố gắng mỉm cười nói:

    "Nín đi, nhóc! Anh không sao đâu?"

    Minh chưa bao giờ cảm nhận mình gần kề với cái chết hơn bây giờ hết, toàn thân nặng trịch như bóng đè và cảm giác lạnh toát đi vẫn không hề thuyên giảm. Trong hoàn cảnh này cậu có một ý nghĩ rất vớ vẩn khi không biết mình chết đi sẽ được lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân dài dài.

    Cậu vừa an ủi cậu nhóc đang khóc nhè kia vừa nghĩ vẩn vơ thì đúng là ai cũng bó tay với cậu, cậu còn cảm thấy mình dở hơi nữa kìa. Chưa được bao lâu cảm giác mệt nhọc bổ vây lấy Minh khiến cậu chìm vào trong bóng tối.

    Trước khi nhắm mắt cậu thấy mẹ cậu bé đang chạy nhanh đến chỗ cậu với đôi dép rơi một chiếc mà không hề hay biết. Cô bế đứa bé lên kiểm tra xem con có bị thương không và làm ơn mọi người gọi cứu thương dùm mình. Cậu yên tâm nhắm mắt lại mà không biết sẽ có một điều may mắn đến với mình, đó là bí mật sẽ được bật mí sau này.

    Con đường nhốn nháo hẳn lên, tắc đường khi có vụ tai nạn giao thông xảy ra. Mọi người cố gắng gọi cảnh sát và xe cứu thương đến đây, mọi người thầm mong bác sĩ mau đến chạy chữa cho cậu trai trẻ đã cố gắng liều mình cứu một sinh mạng quý giá. Người thấy thì bảo là ngu và những kẻ vô tâm thì cười đùa lấy điện thoại ra quay video câu like trên mạng xã hội. Bác tài vội xuống xe cởi chiếc áo ra cầm máu cho Minh, tình trạng của cậu khá là nghiêm trọng nên không thể di chuyển chỉ có thể đợi nhân viên y tế ra xử lý.

    Từng giây từng phút trôi qua đối với bất kì ai cũng không là gì cả nhưng với Minh lúc này là sự đánh đổi giữa sự sống và cái chết. Khi xe cứu thương đến các y tá sơ cứu và nhanh chóng đưa cậu đi bệnh viện. Con đường được cảnh sát dọn dẹp và lưu thông trên quốc lộ, chiếc xe cứu thương được hộ tống đến bệnh viện gần nhất để cứu người.

    Minh được đưa lên xe với gia đình cậu bé và bác tài, họ cầu mong thần linh làm ơn cứu sống con người đang nằm kia. Lời cầu nguyện của họ vẫn chưa thấu tận trời xanh khi mà với sự nỗ lực cứu chữa của y bác sỹ trên xe cũng không kéo dài được sự sống cho cậu, Minh đã bất ngờ ra đi trên đường đến bệnh viện.

    Một sinh mạng đã ra đi là sự mất mát to lớn và đau đớn cho cả gia đình và người thân, bạn bè. Sự ra đi là kết thúc của sinh mạng hay bắt đầu của cuộc sống mới, một cuộc hành trình mới.

    Không một ai nhận ra sự kỳ lạ khi không có một cơn gió thổi qua mà cuốn truyện nhỏ ai để quên trên hàng ghế quảng trường lặng im không một tiếng động mở ra trang truyện đầu tiên. Cuốn truyện mở ra với hình ảnh một cậu bé tóc vàng có bộ ria mép của loài mèo đáng yêu đang nở một nụ cười tỏa sáng.

    Các bạn đã nhận ra điều gì đó chưa?

    Tôi sẽ nói nhỏ cho các bạn biết là tôi cũng chưa biết điều gì đâu. Cuộc sống mà đôi khi phải bí mật sẽ tăng cảm giác tò mò cho các bạn tìm hiểu.

    Câu truyện chỉ vừa mới bắt đầu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2019
  3. anhmaihong

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Ta là Uzumaki Naruto.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2: Ta là Uzumaki Naruto.

    Làng luôn gắn liền với quê hương, nơi sinh ra và lớn lên của mọi người. Sự yên bình của vùng quê đó mang cho ta biết bao kỉ niệm đẹp. Bạn dù có đi xa đến đâu cũng vẫn nhớ về nơi chôn rau cắt rốn ấy.

    Mọi người khi được sinh ra trên cõi đời này đều có một nơi để trở về. Đó là gia đình và quê hương của mình.

    Thôn làng với chúng ta có quan trọng không?

    Ý chí của lửa là gì?

    * * *

    Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người chìm vào giấc ngủ say nhưng cùng với đó là những âm mưu thâm độc của kẻ xấu diễn ra. Màn đêm đen đó đang bao trùm lên một ngôi làng nơi sẽ diễn ra một cuộc chiến ác liệt do những kẻ độc ác bày ra.

    Ngôi làng yên bình với những con người bình dị giờ đây đang bị đánh thức bởi tiếng gầm to lớn của quái vật. Những chiếc đuôi của nó quét ngang đập mạnh xuống mặt đất phá hủy mọi thứ mà chúng đi qua.

    Bóng người lao vun vút qua từng ngôi nhà tiến lên ngăn chặn quái vật. Kiến trúc đổ vỡ cùng tiếng kêu thét của mọi người xung quanh như một cơn sóng thần vừa tràn qua nơi đây để lại.

    Mọi người nháo nhào dẫn đạp lên nhau chạy trốn. Tình hình hỗn loạn hẳn lên nhưng đã có những ninja đi đến cứu người còn không thì đang cố sức chiến đấu bằng cả sinh mạng để bảo vệ làng.

    "Mọi người kiên trì trụ vững bốn đời hỏa ảnh sắp đến rồi."

    Chiến trường hỗn loạn với xác người chết nằm là liệt xung quanh. Người trước ngã xuống nhưng người sau vẫn tiến lên vì họ biết đằng sau lưng họ là bạn bè và người thân của mình. Chiến đấu vẫn diễn ra rất ác liệt.

    Trong không khí trống rỗng xuất hiện một người mang áo choàng màu trắng bế trên tay một đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Sự xuất hiện của con người đó tăng sự tin tưởng của mọi người.

    - Bốn đời hỏa ảnh muốn phong ấn ta lần nữa ư, không có cửa đâu. Tiếng gầm rú của quái vật chín đuôi đang vùng vẫy khỏi xích sắt chấn động cả một một góc trời.

    Bầu trời đêm nhuộm màu với luồng ánh sáng màu đỏ mang sự hận thù của quái vật với con người nơi đây. Không một ai hay biết rằng trong ánh lửa ấy có luồng sáng xanh nhỏ bé xuyên thấu qua không gian lao nhanh như một tia chớp về phía đứa bé kia.

    Minh bị đánh thức bởi luồng nhiệt nóng rực nơi vùng bụng có một ngọn lửa lớn thiêu đốt cậu. Cậu chỉ có thể cười khổ khi một lần làm anh hùng mà cậu bị xe tông mà giờ đây chả nhẽ lại bị hỏa thiêu. Số cậu đúng là nhọ hơn chó mà.

    Cậu thở ngắn than dài cho số phận đen đủi của mình. Cậu chợt nhận ra có điều gì đó không đúng. Cậu chỉ cảm nhận được hơi nóng vùng bụng chưa không có sự bỏng rát cháy nóng của lửa cả. Điều đó là điều không thể tưởng tượng được.

    Cậu cố từ từ mở mắt ra nhưng khi đôi mắt cậu mở hoàn toàn thì cậu chỉ thấy những hình ảnh mờ mờ không rõ ràng. Những tiếng ồn, tiếng hò hét không ngừng vang vọng bên cạnh cậu. Mặt đất bắt đầu chao đảo như đang diễn ra một trận động đất lớn vậy.

    Mở mắt ra thế giới quanh cậu thay đổi một cách hoàn toàn. Cậu không nhận ra một chút quen thuộc nào cả. Mọi người hay bất kỳ ai cũng vậy khi mở mắt ra bạn đang ở trong khu rừng với rất nhiều cây cối cùng tiếng gầm lên của dã thú và tiếng hò hét mà bạn không hiểu gì cả của con người trong khi đó bạn vừa nằm trên nền đường xi măng thì hỏi tại sao mà không điên cho được.

    Minh còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện chuyện quái gì đang xảy ra mới mình. Một cái chân khổng lồ to lớn có những chiếc móng vuốt sắc nhọn đang vồ về phía cậu. Minh chắc chắn với tình trạng hiện nay của mình cậu sẽ không thể tránh thoát.

    Tại sao chứ vì cậu đã trở thành trẻ con a. Cậu chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét khi điều hoang đường này xảy ra với cậu. Cậu sẽ chết rất thảm và nát bét như cám khi cái chân đó hạ xuống.

    Dòng máu đỏ tươi vẩy ra mang theo hơi ấm nhiệt độ của cơ thể con người bắn vào cậu. Họ dùng thân mình che chắn cậu khỏi móng vuốt của quái vật. Cậu tưởng mình chết chắc rồi nhưng không vì chiếc móng đâm qua người họ và dừng trước khi gây tổn hại cho cậu. Họ là một nam và một nữ nhìn cậu với ánh mắt đau thương nhưng tràn đầy tình yêu.

    Người phụ nữ nói những điều gì đó làm sâu thẳm trong trái tim cậu nhói đau. Những giọt nước mắt rớt xuống người cậu nóng hổi, một điều quý giá nhất của cậu sắp mất đi mãi mãi.

    Họ là gia đình mang chung dòng máu và đứa con là kết tinh của tình yêu. Khi phải xa rời không còn nỗi đau nào sánh kịp. Cả ba cùng khóc với sự đau xót tột cùng nhưng không chỉ có vậy còn là tình yêu thương cao cả của cha mẹ trộn lẫn sự lo lắng mai sau cho đứa con mới sinh của họ.

    Minato biết rằng thuật thi quỷ phong tẫn mới phong ấn được cửu vĩ hoàn toàn cũng là lúc ông phải mất mạng. Ông vẫn làm và phải làm vì ông có điều quan trọng cần phải bảo vệ. Ông thấy thật có lỗi với đứa con mới ra đời của mình nhưng ông tin tưởng và giao trọng trách to lớn cho con mình. Minato phong ấn cửu vĩ thú vào cơ thể của Minh.

    Chỉ trong chốc lát, quái vật biến mất, mọi người tin rằng hỏa ảnh của họ chiến thắng. Họ đi đến hiện trường, người dẫn đầu nhìn hiện trường hỗn loạn, cây cối nằm ngổn ngang cháy xém với hai vợ chồng hỏa ảnh đã chết cùng một đứa trẻ không mảnh vải che chắn nằm trong trận pháp.

    Một tiếng vút xẹt qua cùng tiếng gió là sự hiện thân của tam đại hỏa ảnh. Ông bế đứa bé lên một cách nhẹ nhàng, ông ôm đứa bé vào trong lòng dỗ dành. Tiếng khóc của trẻ không bé đi mà còn to hơn đến lạc cả giọng.

    Ông nhìn đứa trẻ mà lòng đau như cắt từng khúc ruột. Nam nhân có lệ không dễ rơi nhưng hôm nay ông chỉ biết ôm Minh mà khóc ròng. Ông thì thầm với cậu với giọng nói khản đặc:

    - Nín đi con! Naruto. Ta xin lỗi! Người già này đáng lẽ ra phải chết cho lớp trẻ mà ta thì vẫn còn sống.

    - Khi con lớn lên đừng oán hận cha mẹ và ta. Ta làm điều này cũng vì tốt cho con. Ta hiểu tại sao Minato phong ấn cửu vĩ vào người con vì không còn cách nào khác. Điều ta làm sau đây sẽ mang đến nhiều đau khổ với con nhưng chỉ cần con được sống là ta yên lòng. Con hãy tha thứ cho lỗi lầm của lão già này.

    Tam đại hỏa ảnh nói xong, ông cố gạt nước mắt đi và quay người lại. Ánh nhìn sắc bén cùng khí thế trên người ông tỏa ra không dung khinh thường khiến mọi người lạnh cả sống lưng. Ông tuy đã ở ẩn không can thiệp vào chuyện của làng nhiều năm khi Minato làm hỏa ảnh nhưng lời ông nói ra không một ai dám phản bác.

    Tiếng ông từ từ vang lên nhưng những ai ở đấy đều nghe rõ bên tai.

    - Chuyện ngày hôm nay không một ai được hé lộ ra. Đứa trẻ này không phải một Jinchuuniky mà là một đứa bé vừa mất cả cha lẫn mẹ. Không một ai được tiết lộ Naruto là con trai của bốn đời hỏa ảnh. Ai để lộ thông tin này ra sẽ bị cả làng truy sát.

    Sát khí vô hình bao vây mọi người mà chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ và trải qua biết bao cuộc chém giết mới làm được điều này. Ông không phải một lão già mà còn là tam đại hỏa ảnh của làng lá. Một ảnh cấp chân chính của đại lục này.

    - Từ bây giờ trở đi đứa trẻ này sẽ mang tên Uzumaki Naruto.

    Gió vẫn thổi. Mây vẫn trôi. Không gian và thời gian vẫn vậy. Điều gì đến cũng sẽ đến và đi cũng ra đi rồi. Cuộc sống vẫn trôi và con người vẫn vậy. Sự thay đổi chỉ vừa mới bắt đầu.

    Một làn gió thổi mới thổi tới trong khi đó luồng gió cũ bay đi và bay đến chân trời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2021
  4. anhmaihong

    Bài viết:
    10
    Chương 3: Cuộc sống của Naruto.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3: Cuộc sống của Naruto.

    Ở một nơi sân huấn luyện đã bỏ hoang có một thân hình nho nhỏ đang ở ra sức đấm đá cọc gỗ trước mặt mình, máu tươi chảy ra từ nắm đấm của cậu cũng không thấy động tác của cậu hỗn loạn chút nào. Thân hình của cậu cô đơn lạc lõng trong ánh chiều hoàng hôn mang bao nỗi đau, đây chính là nhân vật chính của truyện Naruto.

    Ánh mắt cậu bé tràn ngập sự vắng vẻ, Naruto sống lại trong thế giới hỏa ảnh đã được bảy năm. Lúc cậu đến thế giới này là lúc phong ấn cửu vĩ của hỏa ảnh bốn đời Minato và vợ Kushina. Họ toàn thân là máu bảo vệ cậu khỏi cuộc tấn công của cửu vĩ làm cậu cảm động khắc cốt ghi tâm đến tận đáy lòng, họ là cha và mẹ của cậu.

    Cậu chết một cách lãng xẹt khi cố gắng làm anh hùng rơm. Cậu có phải ngu nhất đời không nhưng khi thấy cảnh cậu bé lao ra đường phải bị xe đâm chết, thân thể cậu lao ra một cách vô thức khi không nhận biết. Cuộc sống thứ nhất của cậu trôi qua nhanh chóng khi không phải bận lòng vì ai. Cậu vốn dĩ sinh ra là một sai lầm của bà mẹ trẻ ở tuổi vị thành niên nên cậu sống với bà ngoại, mẹ cậu đã bỏ cậu cho bà ngoại khi cậu sinh ra và đi đâu mất tích luôn. Cậu không được sống trong tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cậu được bà yêu thương hết mực.

    Bà cậu mất khi cậu vừa tròn mười tám tuổi, mẹ cậu có về đón nhưng cậu không đi, cậu muốn ở một mình. Mẹ cậu có gia đình riêng không quan tâm đến cậu. Cậu sống tự lập một mình từ đó đến giờ, cuộc sống của cậu có khó khăn hay gian khổ cũng không còn ai chia sẻ và sự cô đơn làm bạn với cậu hàng ngày.

    Bảy năm sống với thân phận của Naruto cậu nếm trải đủ mọi ánh mắt ghét lạnh, căm hận và chán ghét của mọi người. Bảy năm ác mộng toàn một màu đen u tối. Cậu không có bạn bè, người thân mà làm bạn với cậu là sự cô độc lạnh lẽo. Cậu chỉ có được ba năm ngắn ngủi được sống trong tình yêu thương của bà, ba năm cậu còn có người quan tâm không vì thân phận quái vật mà yêu thương cậu thật lòng.

    Bà là một người câm đã chăm sóc cậu từ khi tấm bé đến lúc cậu được ba tuổi thì bà bất ngờ bị giết chết. Người giết bà cậu không biết là ai nhưng cậu đã thề sẽ không để ai yêu thương cậu phải ra đi mãi mãi nữa, cậu chịu đủ rồi. Kể từ đó cậu tự nhủ với lòng mình, cậu phải mạnh mẽ, mạnh đến nỗi bảo vệ được mọi điều quý giá với cậu.

    Cuộc sống của cậu cũng không u ám lắm khi mà cậu còn một người ông để bắt nạt, lão già đệ tam chứ còn ai nữa. Cậu nhớ khi bà mất chính ông đem lại hi vọng cho cậu khi ông nhận nuôi và coi cậu là cháu ruột mình yêu thương. Naruto năm tuổi đã năn nỉ ông già đệ tam cho ra ở một mình với lý do rất củ chuối là cậu muốn tự lập. Cậu phải sử dụng đủ loại tuyệt chiêu như một khóc, làm nũng, nháo khóc thì ông già đệ tam mới đồng ý.

    Cậu đã có một nhà trọ nhỏ ở phía đông của konoha nhưng khi cậu chuyển đến mọi người đã chuyển hết đi. Chả làm sao cả, như vậy cũng tốt, không một ai dòm ngó đến cậu nữa. Cứ như vậy, cuộc sống tự lập của cậu bắt đầu.

    Thời gian đối với cậu trôi qua một cách tẻ nhạt và buồn chán. Từ khi ba tuổi, sau sự kiện đau lòng đó cậu đã nhận ra số phận không cho phép cậu sống vui vẻ, chỉ có cường đại mà thôi. Naruto liền kiên trì bền bỉ rèn luyện bản thân gia tăng sự chịu đựng của cơ thể. Trong cơ thể cậu có phong ấn của cửu vĩ dù hôm trước cậu có bị thương ra sao chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, ngày mai cậu sẽ khỏi hẳn hoàn toàn. Cậu nên vui hay buồn với mình đây, trả trách người dân konoha gọi cậu là quái vật, đến cậu còn cho mình là như vậy mà.

    Mỗi ngày, cậu muốn chạy vòng quanh thôn konoha chạy mười vòng, đánh cọc bằng chân và tay mười nghìn lần, nhảy dây năm mươi nghìn lần.. Cậu lên kế hoạch huấn luyện tham khảo của Rock lee, người rèn luyện cơ thể mình trong truyện. Phụ trọng trên thân thể của cậu mỗi ngày một tăng lên, trên đùi của cậu đến nay đã được hai trăm cân còn tay là một trăm cân. Bảy tuổi với một thành tích như vậy thì rất đáng nể nhưng chưa được, cậu phải cố gắng hơn nữa.

    Những ánh nhìn trong bóng tối có ác ý, khâm phục, cảm thán nhưng chủ yếu là sát khí muốn giết chết cậu luôn hiện hữu xung quanh. Cậu biết chứ, vũ khí nguy hiểm nhất của konoha luôn được giám sát chặt chẽ nhất. Buồn cười làm sao, mấy ám bộ của konoha mà phải trông chừng một con quái vật thì đúng là trớ trêu thay. Cậu cũng không ngốc đâu mà bây giờ tu luyện chakra để bị nhốt vào ngục. Một đứa trẻ chưa được đi học và tiếp xúc với kĩ thuật ninja thì sẽ khiến người ta nghi ngờ. Sau cuộc chiến với cửu vĩ, konoha đã phải hứng chịu nhiều thiệt hại về người và vật chất, điều gì gây nguy hại cho konoha đều phải loại bỏ ngay từ đầu. Cậu không ngu ngốc để mắc sai lầm cơ bản như vậy.

    Sau buổi tập luyện hôm nay cậu đã mệt lắm rồi, cậu chỉ muốn ngủ thôi. Làn gió thơm nhẹ nhàng thổi qua cánh rừng, thổi đi những bụi bặm bám vào đứa trẻ, làn gió mơn trớn má cậu như người mẹ âu yếm đứa con thơ. Khung cảnh thật là yên bình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  5. anhmaihong

    Bài viết:
    10
    Chương 4: Gặp gỡ yêu hồ cửu vĩ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 4: Gặp gỡ yêu hồ cửu vĩ.

    Naruto mở mắt ra thấy mình đang ở một nơi tối tăm, một cái cống thoát nước thì đúng hơn. Cậu chợt nhận ra mình đang ở nơi đâu, cậu tựa hồ đang đứng ở chính giữa vị trí, bốn phía có các lối đi tối om và sâu thẳm. Cậu bé bình thường sẽ khóc ré lên tìm mẹ nhưng cậu thì khác, cậu biết chính xác mình cần làm gì.

    Một cậu bé bảy tuổi trong hoàn cảnh tối om mà còn nở một nụ cười ma mãnh sẽ là ác mộng cho tất cả những ai nhìn thấy. Cậu lầm bầm một điều gì đó khiến ai cũng sởn tóc gáy. Sát khí tỏa ra từ người cậu nhóc khiến khung cảnh rùng rợn một cách lạ thường, có thể quay làm phim kinh dị được rồi đó.

    "Không nghĩ tới, ta vẫn muốn tới địa phương này. Ta nhớ trong truyện khi ta phải đến nơi đây có lẽ là bảy năm nữa khi ta đang thi làm nhẫn giả, ta đã đến sớm. Không sao! Con hồ ly bị cầm tù bảy năm giờ đây không biết thay đổi ra sao, ta đợi ngày này cũng lâu lắm rồi. Ta sẽ làm gì mi đây! Ha ha ha, ta sẽ bắt mi làm nô lệ để trả giá cho những việc mi đã làm." Cậu nói xong đã bắt đầu nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh hoàn cảnh của mình, không khí im lặng một cách lạ thường.

    Cảm nhận được điều gì đó cậu mở mắt ra cùng lúc đó cậu cất bước đi một cách kiên định vào một thông đạo đi hướng một cuộc đời mới, cuộc sống mới khác xa hoàn toàn bây giờ.

    Cậu đi chừng mấy chục phút, qua mấy ngã rẽ, cuối cùng cậu cũng đến nơi. Hiện ra trước mặt Naruto là một cái nhà giam khổng lồ với những thanh sắt chắc chắn. Sau thanh sắt là khoảng không tối đen như mực gây áp lực với bất cứ ai nhìn vào đó. Bên trong to lớn đang giam giữ một quái vật là nỗi khiếp sợ cho thế giới nhẫn giả. Một cánh cửa sắt to lớn ngăn cản trước mặt cậu, chúng không bị khóa nhưng thật buồn cười vì có ai khóa được con quái vật kia đâu. Cánh cửa chỉ có một tấm bùa dán trên, hai cây thanh sắt khe hở của chúng rộng đến nỗi ba người đàn ông còn có thể chui lọt nữa là thân hình bé nhỏ của cậu.

    Lúc này, sau cánh cửa sắt xuất hiện đôi mắt đỏ như màu máu, sát khí tỏa ra từ đôi mắt dã thú đang nhìn con mồi đi săn của mình. Đầu óc của cậu mụ mị đi, lâng lâng như người hút thuốc phiện.

    "Tới đây! Tiểu quỷ, đến chỗ ta nào." Một giọng nam tràn đầy sức dụ dỗ vang lên trong tai cậu, thanh âm rất từ tính mê hoặc con người làm theo mọi mệnh lệnh của giọng nói. Naruto bước từng bước đến gần cánh cửa không một cách do dự.

    "Tốt lắm, tiểu quỷ đến đây nào! Tiếp tục tiến về phía trước nào." Thanh âm không ngừng nói bên tai cậu, cậu vẫn tiến bước về phía cánh cửa sắt. Mắt thấy cậu sắp bước vào cánh cửa sắt thì đột nhiên cậu nhóc của chúng ta ngẩng đầu nói một cách tỉnh bơ khiến ai kia tức lồng lộn lên.

    "Sao ta phải đi vào trong đấy chứ? Nằm mơ đi Kurama!" Cậu nhóc cười khẩy trêu đùa giọng nam kia. Một chút ảo thuật nhỏ nhoi mà cũng dám lừa cậu, Kurama hơi coi thường cậu rồi đó.

    "Oành" một tiếng, cửa sắt bị một đòn nghiêm trọng đánh vào, phát ra một tiếng vang cực lớn, trong lúc đó mặt đất nơi cậu đứng phát sinh một trận trời long đất lở tưởng chừng như sụp đổ nhưng cánh cửa vẫn đứng vững vàng không một tia si chuyển. Con mắt vẫn ở nguyên chỗ nhưng không khí yên lặng giờ bão tố cuồng phong nổi lên cùng tiếng thét giận dữ đầy oán trách vang lên.

    "Đáng chết phong ấn, đáng chết bốn đời hỏa ảnh. Tiểu quỷ ngươi sẽ chết với ta!"

    Tiếng thét đinh tai nhức óc vang vọng cả không gian làm cậu phải bịt tai lại, giận giữ nảy lên trong lòng cậu bộc phát một cách mãnh liệt không kiểm soát tạo thành thực thể đối chọi với luồng năng lượng đỏ kia.

    "Im lặng!" Tiếng quát vang lên với giọng nói trẻ con non nớt nhưng đầy uy lực khiến Kurama phải giật mình.

    Ánh nhìn của đôi mắt đỏ rực hiện lên sự hiếu kỳ nghiền ngẫm: "Tiểu quỷ tinh thần lực của ngươi cũng không tệ lắm đâu, ta thật tò mò tại sao ngươi lại thoát khỏi ảo thuật của ta đấy, hơn nữa tuổi tác nhỏ như vậy mà đã đến nơi đây."

    Naruto nhìn vào đôi mắt đỏ cười một cách bí hiểm: "Ngươi đoán! Đoán đúng, ta sẽ trả lời ngươi."

    Tiếng cửa sắt lại bị đánh bằng một lực kinh người khiến chúng run rẩy nhưng vẫn đứng vững cùng tiếng gào giận dữ của ai đó.

    "Tiểu quỷ, ngươi dám trêu đùa với lão phu. Ngươi có tin lão phu ra được đây sẽ xé xác mi ra thành trăm mảnh không. Phong ấn chết tiệt! A.. A.. A.."

    Cậu nhóc lấy hai tay bịt tai ngăn cản lực ảnh hưởng của tiếng gào Kurama mang lại. Cậu ngồi thụp xuống và nở nụ cười thật to khiến cửu vĩ lại ngạc nhiên lần nữa. Trong không gian đó chỉ còn vang vọng tiếng cười đầy thoải mái của cậu nhóc, hồn nhiên yêu đời và cả sự tin tưởng tuyệt đối khiến Kurama ngỡ ngàng.

    "Heey, chào! Chúng ta lại gặp mặt, Kurama. Mong sau này ông chỉ giáo nhiều hơn." Nụ cười tỏa nắng của cậu nhóc mang tóc vàng rực lửa ánh lên như mặt trời trong không gian tối tăm của nhà tù lạnh lẽo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...