XUYÊN THÀNH MẸ KẾ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TRÙNG SINH Tác giả: Lục ca Thể loại: Xuyên sách, nữ phụ, trọng sinh, ngôn tình. Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Lục Ca Văn án: Tiêu Hiểu Nguyệt không hiểu tại sao mình lại xuyên không vào quyển tiểu thuyết cô vừa mới đọc xong, trong lúc cô còn đang suy nghĩ có phải bản thân mình đã làm nhiều điều thất đức quá không nên mới bị trời phạt. Đang hoài nghi nhân sinh, bất chợt có một giọng nói vang lên trong đầu cô: "Chào mừng ký chủ đến với hệ thống mỗi ngày đều làm việc tốt" "Tôi là hệ thống 666, sau này chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau" Tiêu Hiểu Nguyệt: Hệ thống? 666? Lại còn làm việc tốt? Bảo cô giết người phóng hỏa cho nhanh.. Hệ thống: . "Ký chủ, nhiệm vụ của cô là cảm hóa vai ác Lục Cẩn Ngôn, làm cho vai ác cảm nhận được tình thương của mẹ từ đó không tự tìm đường chết nữa" "Để tiện, tôi đã truyền tống cô về thời điểm vai ác được năm tuổi". Hệ thống tỏ vẻ mình thật thông minh. Tiêu Hiểu Nguyệt: . Cô dạy nó giết người được không.. * * * Trên nền trời đen kịt, một ánh chớp cắt ngang qua bầu trời tạo nên khung cảnh kinh dị, trong phòng ngủ Lục Cẩn Ngôn choàng tỉnh, hắn phát hiện ra mình không những không chết mà còn trở lại thời điểm lúc hắn năm tuổi.. Nếu đây là một cơ hội thì hắn sẽ tận dụng nó để thay đổi vận mệnh, trả thù những kẻ đã từng tổn thương hắn, nghĩ đến đây Lục Cẩn Ngôn nhếch mép: "Mẹ kế nhỏ a".. * * * Dân nghiệp dư mới vào nghề, nếu có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo thêm. Xin cảm ơn.
Chương 1: Chúa tể của hoàng tuyền. Bấm để xem Hoa bỉ ngạn nở đỏ rực hai bên đường dẫn xuống hoàng tuyền, mãi cho đến khi đi đến cuối con đường thì cảnh sắc địa phủ mới hiện ra rõ nét. Nhìn biển hiệu của cửa dẫn vào địa phủ, các quỷ hồn cảm thấy hết sức kinh ngạc, một quỷ hồn thốt lên tên biển hiệu: "Khu du lịch Hoàng Tuyền?" Quỷ hồn khác tỏ vẻ mờ mịt, có ai đến phổ cập cho họ biết "khu du lịch Hoàng Tuyền" Là cái gì không? Quỷ Môn Quan của họ đâu cả rồi? Những kiến thức họ được phổ cập ở trên dương gian là công cốc sao. Hai tên âm sai thấy đám quỷ hồn này như đám nhà quê lên tỉnh lẻ thì vội thúc dục họ: "Đi nhanh lên, các ngươi còn nhìn ngó cái gì". Một quỷ hồn trông có vẻ trước khi chết rất giàu có tháo chiếc nhẫn trên tay xuống kính cẩn đưa cho một gã âm sai rồi hỏi chuyện, tên âm sai liếc gã vài cái rồi cũng nói: "Trên dương gian các ngươi không phải rất phổ biến các loại hình du lịch sao? Ở địa phủ của chúng ta cũng không thiếu cảnh đẹp: Đường hoàng tuyền, vong xuyên hà, cầu Nại Hà.." Âm sai liếc thấy bọn họ vẫn chăm chú lắng nghe bèn nhấp giờ giọng kể tiếp: "Phần khác cũng là vì trên dương gian của các ngươi y học ngày càng phát triển, các ngươi thì một đám toàn lũ sợ chết nên cũng rất cẩn thận vì thế mà tỉ lệ quỷ hồn xuống địa phủ ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn bọn ta cũng thất nghiệp". Đến lúc đó bọn hắn sẽ phải đóng cửa đi ăn mày mất, nhân sinh của bọn hắn đã thảm rồi bọn hắn không muốn đến cả Quỷ sinh cũng nhuốm màu u tối đâu. Các quỷ hồn thấy vậy cũng không hỏi nữa, bọn họ bắt đầu tiến vào địa phủ. Những việc họ làm trước kia trên dương gian sẽ được phán quan xét xử, những kẻ làm điều ác sẽ đầu thai vào súc sinh đạo hoặc trực tiếp đày xuống các tầng địa ngục, một số quỷ hồn được giữ lại để phân vào các nơi đang thiếu quỷ lực, một số khác thì chờ uống canh mạnh bà để đi đầu thai tiện thể đẩy mạnh tiêu thụ ở địa phủ. Ở địa phủ sầm uất đông vui là thế nhưng hễ có ai nhắc đến cái tên Tiêu Hiểu Nguyệt thì các "con ma cũ" ở đây đều kính sợ, điều này đã khơi dậy tính tò mò của một con "ma mới" sắp sửa đi đầu thai, nó hỏi một quỷ hồn nhỏ tuổi: "Nhóc có thể nói cho ta biết Tiêu Hiểu Nguyệt là ai không?" Thấy cô nhóc không chịu nói "ma mới" hiểu ý bèn nhét cho cô bé một ít tiền và kẹo, thấy vậy mắt cô bé sáng lên rồi chậm rãi kể. Theo như lời cô bé thì Tiêu Hiểu Nguyệt là ác bá của địa phủ, cũng là vị Minh Vương đưa ra cải cách cho toàn địa phủ. Còn về việc tại sao cô lại có cái danh hiệu "ác bá" có lẽ là vì trước khi chết cô ấy đã từng đồ sát một thành, trên tay cô dính không ít mạng người. Sau khi chết, xuống địa phủ được một thời gian Tiêu Hiểu Nguyệt lại đánh bại Diêm Vương đương nhiệm từ đó trở thành chủ của địa phủ, đến nay đã được ngàn năm. Trong lúc "ma mới" lẫn "ma cũ" đang hăng say thảo luận thì ở một góc nào đó của đường hoàng tuyền nhân vật chính của chúng ta đang hăng say "giết quỷ". Đầu năm nay, luôn có những đứa trẻ trâu thích nhòm ngó ngôi vị của cô, Tiêu Hiểu Nguyệt tỏ vẻ cô cũng rất bất lực a, giết quỷ cũng mỏi tay chứ bộ. Dẫm lên đầu con quỷ cuối cùng: "Chậc chậc, đúng là thiên đường có lối ngươi không vào mà cứ thích chui đầu vào địa ngục của ta". Con quỷ thiên đường cái em gái mi, Ở đây là địa ngục, tức chết hắn mất. Dường như Tiêu Hiểu Nguyệt đã quên mất tuyên ngôn hùng hồn của mình sau khi bá chiếm địa phủ: "Nếu các ngươi không phục thì hoan nghênh các ngươi tới chiến với ta". Theo sau là tiếng cười đầy sự cuồng vọng. Con quỷ kia tỏ vẻ là cô ta khiêu chiến trước với bọn hắn mà, giờ còn trách ngược bọn hắn. Chưa đợi hắn oán hận xong, Tiêu Hiểu Nguyệt đã dẫm nát đầu hắn, hồn thể hòa tan vào hư không. (Tác giả: Chết thảm quá, một chút cặn bã cũng không còn (╥﹏╥)) Chuyện ác vừa xong, Tiêu Hiểu Nguyệt phủi tay chậm rãi lắc lư về phủ, quỷ hồn hai bên đường thấy cô đều chạy xa ai bảo lệ khí trên người cô nặng đến nỗi quỷ cũng phải sợ, ai bảo cô là ác bá của cái địa phủ này một lời không hợp liền đánh người. Trên đường về phủ, Tiêu Hiểu Nguyệt bắt gặp một bóng trắng xẹt qua trước mặt mình chỉ để lại một tàn ảnh. Cô thầm nghĩ: "Xem ra lại có điêu dân điêu dân to gan muốn hãm hại bà đây." Đang định xắn tay áo lên thì bỗng "lộp bộp" một hòn đá đập vào cô. Tiêu Hiểu Nguyệt tức điên lên, xem ra có kẻ dương đông kích tây để phân tán sự chú ý của cô. Mặc dù biết có thể là quỷ kế của quân địch, nhưng Tiêu Hiểu Nguyệt sợ sao? Cô không sợ, vì thế cô lần theo nơi mà những viên đá được ném ra, cô muốn đánh chết tên muốn đánh lén cô. Đường đường là Quân chủ một cõi mà bị người ném đá, chuyện này mà truyền ra ngoài thì xấu hổ chết mất, ít ra cũng phải phóng cung tên nạm vàng, ám khí cao cấp, hay độc dược quý hiếm gì đó chứ thế mới phù hợp với thân phận của cô. Tiêu Hiểu Nguyệt vạch đám bỉ ngạn ra thì thấy một con hồ ly màu trắng, sự nghi hoặc hiện rõ nơi đáy mắt cô. Là thứ này vừa ném đá cô sao? Thật mất mặt quá đi. Trông có vẻ đáng yêu đấy chứ? Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi Tiêu Hiểu Nguyệt vẫn quyết định "hóa kiếp" cho nó. Cái gì mà bảo vệ động vật quý hiếm chứ? Con hàng này cô ăn chắc rồi. * * * Tác giả: Mọi người ủng hộ truyện của mình nha, nếu có sai sót xin mọi người góp ý giúp mình. Xin cảm ơn ♥️♥️♥️
Chương 2: Xuyên Qua Bấm để xem Như nhận ra sự uy hiếp đối với mạng sống của mình, con hồ ly trắng co người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn. Tiêu Hiểu Nguyệt ngay lập tức đuổi theo nó, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bỉ ngạn, cô lập kết giới dồn con hồ ly vào một gốc cây lớn ở giữa đồng bỉ ngạn. Những vệt máu trên mình con thú rỉ ra liên tục, nó rít lên từng đợt cảnh cáo kẻ thù với ánh nhìn đầy phòng bị. Tiểu hồ ly lúc này trông thật nhếch nhác và thảm hại, nó lùi một bước thì người phía trước lại tiến lên một bước. Dường như nó nhận ra mình đã không còn đường thoát con thú run rẩy nhìn theo từng bước chân của Tiêu Hiểu Nguyệt đang tiến lại gần. Sự sợ hãi toát ra từ sâu thẳm bên trong linh hồn bao trùm hoàn toàn lên con thú, đôi mắt lưng tròng ánh lên cái nhìn đầy tuyệt vọng, nó rụt rè, chậm rãi nhìn về phía Tiêu Hiểu Nguyệt tìm kiếm một chút lòng thương hại còn sót lại cuối cùng của cô, đôi mắt ấy ánh lên sự chờ đợi như đang đặt cược tất cả vào một canh bạc đỏ đen. Phải, nó đang đặt cược mạng sống của chính mình. Tiêu Hiểu Nguyệt nhếch môi: Hừ, sợ à. Nhưng nếu cô nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy ánh mắt "chờ mong" ấy là chờ mong con mồi sập bẫy. Một bước, hai bước, ba bước.. Tiêu Hiểu Nguyệt càng lúc càng đến gần con hồ ly, bỗng một tiếng "rắc" vang lên cô khẽ liếc xuống nhìn, hóa ra là cành cây. Nhưng không, mày cô bỗng nhíu chặt bên dưới cành cây là những nét vẽ với hoa văn cổ xưa đến nước này thì chỉ có ngốc tử mới không nhận ra "có người bày trận pháp dụ cô đến". Không đợi Tiêu Hiểu Nguyệt kinh ngạc xong, trận pháp đã khởi động, nó mang đến một thứ sức mạnh. Tiêu Hiểu Nguyệt bị cuốn vào trung tâm vòng sáng mà trận pháp mang lại, thân ảnh cô biến mất vô tung trong không gian. Lúc này tiểu hồ ly bỗng cất tiếng nói: "Hù chết bảo bảo rồi, cuộc đời làm hệ thống ta chưa bao giờ gặp phải loại người mở miệng ra là muốn mạng thế này". May mà lúc nãy nó diễn đạt, nếu không mà để cô ta bắt được thóp thì cuộc đời hệ thống của nó coi như xong, nó còn muốn thăng tiến trong sự nghiệp nữa. Một luồng ánh sáng chậm rãi bao phủ thân mình của tiểu hồ ly, thân ảnh của nó biến mất từ từ cùng luồng sáng lạ. Từng làn gió mát thổi qua lay động từng cánh hoa bỉ ngạn, bầu trời vẫn xanh đến vậy như chưa có chuyện gì xảy ra. Những cánh hoa nhảy múa trong gió, tiếng lá cây reo vui xào xạc là bản nhạc đệm tiễn đưa kẻ ác bá của địa phủ. * * * Tại địa phủ, mọi người đang rôm rả thảo luận nhau về bài báo sáng nay, "tin hot" trong ngày: "Tiêu Hiểu Nguyệt biến mất", "Lần này thế gia nào sẽ sụp", "Dự đoán thời gian biến mất của ÁC BÁ" hay "Tiêu Hiểu Nguyệt và 101 mối thù truyền đời".. Phải nói là số lần Tiêu Hiểu Nguyệt chơi trò mất tích khá nhiều mà mỗi lần đều có một nhà nào đó gặp họa, nên chúng quỷ đều đem chuyện này bàn tán rôm rả mà không có lấy một chút lo lắng. Kỷ lục mất tích gần nhất của Tiêu Hiểu Nguyệt là một trăm năm, theo như lời của chúng quỷ đồn rằng cô đã dùng một trăm năm để khuấy đảo cả long cung do long vương không may đã đắc tội với cô. Nghe nói lúc ấy long vương nổi sắc tâm, hắn lầm tưởng Tiêu Hiểu Nguyệt là nữ tử yếu đuối nên muốn dụ dỗ, dụ không được lại muốn cướp đoạt cô nhưng kết quả cướp sắc không thành mà còn bị người ta chỉnh cho đến thê thảm. Nghe nói sau khi trả thù xong cô còn lên dương gian phù hộ các nhà làm nghề chài lưới đánh bắt được nhiều tôm cá, làm cho chúng sinh vật biển sợ hãi một thời gian dài. Sau đó long vương phải đến tận nơi xin lỗi và nhận một trận đòn (quà tặng kèm ^^) thì mới xong. Lần này Tiêu Hiểu Nguyệt lại mất tích, các ổ cá cược ở địa phủ chắc chắn rất được mùa. * * * Trong một đống chăn mền lộn xộn, một cánh tay trắng nõn từ từ vươn ra bám chặt vào thành giường, ngón tay thon dài nắm chặt đến trắng bệch, giống như mở đầu của một thước phim kinh dị. Người trong chăn mượn lực từ thành giường mà đứng dậy. Trong không gian yên tĩnh của màn đêm một giọng nói khẽ rít lên như oán quỷ đòi mạng: "Hừ, muốn trói buộc bà đây trong thân xác con người để dễ diệt trừ ư, ngươi cũng quá ngây thơ rồi đấy" Một giọng nói khác sợ sệt vang lên: "Ký.. Ký chủ". Tiêu Hiểu Nguyệt: Ký chủ? Lời thoại của vai ác đâu, mi cầm nhầm kịch bản rồi ta mới là người bị hại cơ mà Tiêu Hiểu Nguyệt: "Còn không mau hiện hồn, đợi ta dùng nắm đấm thỉnh ngươi à". Hê thống: "Không, ngươi sẽ giết ta" Tiêu Hiểu Nguyệt nhẹ giọng dụ dỗ: "Ta sẽ không, ta làm người có nguyên tắc, huống chi tiểu hồ ly ngươi còn rất đáng yêu làm sao ta lỡ giết thứ xinh đẹp như thế". Hệ thống: "Ngươi nói dối, lúc trước ngươi còn muốn ăn ta". Nó biết Tiêu Hiểu Nguyệt đang cố kéo dài thời gian để tìm ra nó, nó cũng vậy nó cũng phải kéo dài thời gian để trói định mình với cô ta, đây là sinh cơ duy nhất của nó. Tiêu Hiểu Nguyệt bỗng vươn tay túm vào khoảng không, từ trong không gian vô tận cô lôi ra một cục bông màu trắng tuyết: "Ha, bắt được rồi, để xem mi chạy đi đâu". Hệ thống như đang cảm nhận được tử vong thì bỗng: Đinh! Xác nhận mức trói buộc cao nhất thành công. Hoàn thành trói buộc kế ước linh hồn. Hệ thống: Nó sống rồi. Đáy mắt Tiêu Hiểu Nguyệt thoáng qua tia ngạc nhiên, Tiêu Hiểu Nguyệt: . Cái gì vậy trời, vậy nghĩa là bây giờ cô không thể ra tay được con hàng này đúng không? Không được cô phải nghĩ cách, trong lúc đang mải mê suy nghĩ thì tiểu hồ ly hệ thống lên tiếng: "Chào mừng ký chủ đến với hệ thống mỗi ngày làm một việc tốt" "Tôi là hệ thống 666 sau này chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau" Tiêu Hiểu Nguyệt: Hệ thống? 666? Lại còn làm việc tốt? Không bằng bảo cô đi giết người phóng hỏa luôn đi cho nhanh. Hệ thống: "Nghiêm cấm hành vi giết người của ký Chủ". Tiêu Hiểu Nguyệt con hàng này thành tinh rồi, còn có thể đọc được tiếng lòng của mình. Hệ thống "ký chủ, tôi nghe thấy hết đấy". Tiêu Hiểu Nguyệt: . Hệ thống: "Nhiệm vụ của ký chủ là cảm hóa vai ác Lục Cẩn Ngôn làm cho vai ác cảm nhận được tình yêu thương của mẹ và từ đó không tự tìm đường chết sao" "Để tiện tôi đã truyền tống cô về thời điểm vai ác năm tuổi" Hệ thống thầm cảm thấy nó thật thông minh. Tiêu Hiểu Nguyệt: Khoan đã sao lại có vai ác ở đây, ta xuyên sách sao? Sách nào thế? Đưa cốt truyện ra đây xem nào? Hệ thống: Hóa ra cũng có lúc ký chủ của nó quên mang não, Haiz..
Chương 3: Thỏa thuận Bấm để xem Sau tiếng thở dài đầy ngao ngán, cuối cùng hệ thống cũng lên tiếng: "Ký chủ ngươi đã đọc hết cốt truyện này rồi còn gì". Tiêu Hiểu Nguyệt: ? Ta không nhớ, ta đọc nhiều tiểu thuyết lắm, nhân vật Lục Cẩn Ngôn trong sách có đầy ngươi bảo ta đi đâu mà nhớ hết được. Hệ thống: "Là quyển tiểu thuyết mà ngươi mới đọc xong trước khi xuyên không đến đây ấy". Tiêu Hiểu Nguyệt nhớ lại, đúng là trước khi đến đây cô đã từng đọc một quyển tiểu thuyết có nhân vật pháo hôi trùng tên với cô. Trong suốt thời gian làm quỷ, Tiêu Hiểu Nguyệt đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người với đủ thể loại và cũng đã nghe không ít chuyện xưa vì vậy đối với việc đọc sách đối với cô mà nói là một việc hết sức kén chọn. Cuộc sống của một lão quỷ đã ngàn năm tuổi như cô vốn dĩ đã là những năm tháng dài đằng đẵng, cô không thể nhớ hết những cuốn sách đã đọc hay đọc hết những câu truyện cẩu huyết được. Đối với Tiêu Hiểu Nguyệt việc ghi nhớ những thứ có ích cho bản thân và những thứ có thể cần dùng đến sau này vẫn hữu ích hơn là ghi nhớ những cốt truyện vô bổ. Cho đến một ngày cách đây không lâu, thuộc hạ thân tín đưa cho cô một cuốn sách và bảo cô đọc nó. Mới đầu Tiêu Hiểu Nguyệt chỉ định đọc lướt qua cho biết, nhưng cô lại phát hiện có nhân vật trong truyện trùng tên với cô, lại còn là pháo hôi, hình tượng thì khỏi nói cũng không khác ác bá là mấy. Nhưng nhân vật này đã làm mất mặt một ác bá cao cấp như cô, cô ta ngược đãi trẻ nhỏ thì thôi đã vậy còn không giải quyết tốt hậu quả, cuối cùng bị đứa trẻ kia lợi dụng rồi bị hại chết rất thảm. Còn đứa trẻ đã hại chết Tiêu Hiểu Nguyệt trong nguyên tác chắc chắn sẽ là Lục Cẩn Ngôn rồi. Kết cục của nó cũng không khá hơn Tiêu Hiểu Nguyệt trong nguyên tác là mấy. Đối với một cuốn tiểu thuyết chuyên vùi dập cái ác mà nói thì kết cục của phản diện chưa bao giờ là tốt đẹp cả. Nếu có sống thì cũng dằn vặt đau khổ cả đời, còn chết thì sẽ chết đến thảm không nỡ nhìn. Mà Lục Cẩn Ngôn là bậc thầy tự tìm đường chết. Theo nguyên tác, sau khi Lục Vận (cha của Lục Cẩn Ngôn) qua đời do tai nạn, mẹ kế - Tiêu Hiểu Nguyệt bắt đầu đối xử lạnh nhạt với hắn thậm chí là có hành vi đánh đập tàn bạo đối với một đứa mới được năm tuổi như hắn. Kể từ đó tính cách của một đứa trẻ năm tuổi đã bắt đầu dần vặn vẹo theo từng trận đòn roi và nhục mạ của người mẹ kế. Hắn bắt đầu học theo mẹ kế đeo lên lớp mặt nạ của sự giả dối, giống như người mẹ kế của hắn luôn đeo trước mặt người ngoài khi đối xử với hắn. Hắn bắt đầu học tập mưu mô, đừng bao giờ coi thường năng lực học tập của một đứa trẻ đặc biệt là một đứa trẻ thông minh như Lục Cẩn Ngôn. Vào năm mười tuổi trong lúc mẹ kế ra ngoài, Lục Cẩn Ngôn đã lén phá hỏng phanh xe mà không để lại dấu vết, kết quả mẹ kế- Tiêu Hiểu Nguyệt chết trong một vụ tai nạn, xác bà bị xe tải nghiền nát thành mảnh vụn. Sau khi đọc Tiêu Hiểu Nguyệt còn cảm thán: "Tác giả truyện này cũng rất dũng cảm a, căm thù ta đến vậy sao". Tiêu Hiểu Nguyệt là một người có rất nhiều kẻ thù bởi vậy mà có vô số những câu chuyện bôi xấu cô ra đời, nhưng hầu hết tất cả đều chỉ mượn chuyện gió trăng để ám chỉ cô còn người này thì lại thật to gan. Còn về Lục Cẩn Ngôn sau đó đã được một gia đình giàu có tốt bụng nhận nuôi, họ không những không nhòm ngó tài sản của hắn mà còn đối xử rất tốt với hắn. Lục Cẩn Ngôn khỏi phải nói là hết sức cảm động, nhưng hắn vẫn luôn đeo mặt nạ bởi hắn biết gia đình này chỉ chấp nhận một đứa trẻ ngoan chứ không phải kẻ có tâm hồn dơ bẩn và tính cách vặn vẹo như hắn. Sau đó nam chính cũng được nhận nuôi, Lục Cẩn Ngôn tất nhiên sẽ cảm thấy địa vị của bản thân bị uy hiếp nên hắn không ngừng giở trò sau lưng nam chính với mục đích khiến cha mẹ nuôi chán ghét nam chính. Cuối cùng không những không khiến cha mẹ nuôi chán ghét nam chính mà còn bị nam chính vạch mặt. Sau khi lớn hai người họ vẫn không ngừng đối đầu với nhau đỉnh điểm là khi Lục Cận Ngôn bắt cóc nữ chính để uy hiếp nam chính. Cuối cùng bị dồn đến không còn đường lui, hắn cho nổ tòa nhà với ý định đồng quy vu tận với nam chính, đương nhiên vẫn chỉ có phản diện tan xác còn nam nữ chính người ta vẫn sống nhăn răng a. Sau khi nhớ lại cốt truyện Tiêu Hiểu Nguyệt nhăn mày nói: "Ngươi bảo một ác bá như ta đi cảm hóa một đứa tương lai sẽ có tâm lý vặn vẹo?" Hệ thống: "Ký chủ yên tâm đứa trẻ năm tuổi như trang giấy trắng a". Tiêu Hiểu Nguyệt: "Ta sẽ khiến nó hóa đen". Hệ tẩy não thống: ".. ký chủ, dạy dỗ một đứa trẻ hướng thiện là một việc tốt đẹp biết bao bla bla.." Tiêu Hiểu Nguyệt trầm ngâm: "Hừm, vậy ta dạy nó giết người nhé, sau này nó ít nhất sẽ không chết thảm đến vậy." Hệ thống: Sa mạc lời.. Thấy hệ thống không nói, Tiêu Hiểu Nguyệt đưa ra gợi ý khác cho sự nghiệp dạy dỗ của mình: "Hay ta dậy nó chơi tâm kế, mấy chuyện này cần dùng não cả, sẽ phát triển trí tuệ của nó." Hệ thống: Nó nhặt được ký chủ gì thế này, là đứa nào đã giới thiệu với nó là cô ta rất hiểu đạo lý, thông minh, hiểu chuyện.. hả? Làm nó mạo hiểm cả mạng sống để ký kết với cô ta. Hệ thống: "Có thật là cô muốn làm nhiệm vụ này đàng hoàng không vậy". Tiêu Hiểu Nguyệt: "Không muốn". Hệ thống: Vậy hồi nãy đứa nào thảo luận với nó cách nuôi dạy trẻ nhỏ? À không, cô ta đang thảo luận cách dạy hư trẻ nhỏ với nó. Tiêu Hiểu Nguyệt: "Cho ngươi một cơ hội, đưa ta về lại quỷ giới". Hệ thống: "Điều đó là không thể trừ phi cô hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ cô nên nhớ giờ chúng ta một thể". Tiêu Hiểu Nguyệt khẽ "a" một tiếng nheo mắt đầy nguy hiểm: "Ngươi đang uy hiếp ta". Hệ thống rùng mình một cái, lắp bắp nói: "Ký.. ký chủ, ta biết trước khi chết cô từng làm tướng quân, còn đồ sát một thành". Tiêu Hiểu Nguyệt mỉm cười nhìn nó: "Vậy sao?" Hệ thống run giọng nói tiếp: "Dân trong thành sở dĩ bị giết là do họ bị nhiễm một loại bệnh lạ không cách nào chữa khỏi, hơn nữa tốc độ lây lan cũng rất nhanh." "Triều đình lệnh cho cô giết hết những người bị bệnh, sau đó họ muốn giết cô vì sợ cô ẩn chứa mầm bệnh mặc dù ký chủ không bị nhiễm bệnh. Họ ban cho cô tội danh tàn sát người dân vô tội, ban chết cho cả nhà cô". Nghe đến đây Tiêu Hiểu Nguyệt ra vẻ chẳng sao cả nhưng nụ cười trên môi cô ngày càng đậm. Hệ thống trong nốt hồ ly nuốt nước bọt kể tiếp: "Vì để đệ đệ cô trốn thoát cô đã chịu vạn tiễn xuyên tim, sau này cô ở dưới địa phủ chờ đệ đệ để cùng đi đầu thai nhưng chờ trăm năm đệ đệ vẫn không thấy. Để tìm tung tích của đệ đệ cô đã cướp ngôi minh vương nhưng ngàn năm qua đi đệ đệ của cô đã bặt vô âm tín." Tiêu Hiểu Nguyệt thản nhiên: "Ngôi minh vương cũng không tính là cướp, bất quá là có qua có lại mà thôi." Cô chẳng phải đã giúp lão già đó tiêu dao cùng tình yêu của mình rồi còn gì Tiêu Hiểu Nguyệt âm thầm gật đầu. Hệ thống: "Ký chủ, tôi biết đệ đệ cô ở đâu". Tiêu Hiểu Nguyệt cười khẩy, cô tìm ngàn năm còn chưa thấy thì nó dựa vào đâu để cô tin? Tiêu Hiểu Nguyệt: "Ngươi muốn bàn điều kiện với ta sao?" Hồ ly hệ thống tỏ vẻ lão luyện của một tinh anh trong làng đàm phán: "Cô giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cho cô biết tung tích của đệ đệ cô". Tiêu Hiểu Nguyệt: "Tại sao ta phải tin ngươi". Hệ thống hồ ly bị Tiêu Hiểu Nguyệt bóp cổ vội nói: "Khí tức, sau khi chết cô có để lại khí tức trên người đệ đệ nhưng sau đó khí tức này bị thứ gì đó che đậy nên cô mới không tìm được đệ đệ." Cảm nhận khí tức quen thuộc cô dần buông lỏng hệ thống, giọng cô khẽ vang lên: "Thành giao" Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, đây là phúc lợi cuối tuần. Cảm ơn vì đã ủng hộ mình^^ Chương sau vai ác lên sàn rồi, quà đi kèm là một vị ma nữ "đáng yêu"
Chương 4: Vai ác trùng sinh. Bấm để xem Thỏa thuận xong với hệ thống, Tiêu Hiểu Nguyệt bắt tay vào dọn dẹp cái ổ cùng với kiểu tóc "có một không hai" của nguyên chủ. Sau khi đem đống chăn mền đã ám đầy mùi rượu do nguyên chủ lưu lại vào máy giặt, Tiêu Hiểu Nguyệt bước vào nhà tắm. Đồng hồ điểm 1h 30' sáng, Tiêu Hiểu Nguyệt từ phòng tắm bước ra, trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nước vừa mới được gội nhỏ từng giọt xuống từng tấc da tấc thịt trắng nõn của cô. Cô đứng trước tấm gương trong góc phòng vừa lau khô tóc vừa cẩn thận đánh giá dung mạo người con gái trong gương, trên chiếc gương phản chiếu bóng hình người con gái với đôi môi đỏ mọng đầy vẻ kiều diễm ướt át, cặp mắt to trong veo, chiếc mũi cao thẳng đầy tú khí cùng với khuôn mặt trái xoan. Trông cô chẳng khác nào một diễm quỷ câu hồn đoạt phách bước ra từ tiểu thuyết kinh dị cả. Điều đáng ngạc nhiên là gương mặt này trông giống cô khi trước đến tám chín phần. Có lẽ sự khác biệt duy nhất là gương mặt này tràn đầy sinh khí của người sống. Ánh sáng vàng từ chiếc đèn bàn phả lên gương mặt cô cũng phá lệ ấm áp hơn. Trời càng về khuya càng lạnh, bên ngoài gió thổi đìu hiu, phất lên tấm rèm cửa làm lộ ra một phần cảnh sắc bên ngoài. Gió lùa từng đợt lạnh thấu xương vào trong căn phòng ấm áp không khỏi khiến người ta cảm thấy rùng mình. Cảm giác mà cơn gió mang lại khiến người ta rờn rợn tóc gáy. Cơn mưa đêm nặng hạt bất chợt buông xuống, mưa mỗi lúc một to. Trong tiếng mưa đêm rả rích Tiêu Hiểu Nguyệt nghe như ở đâu đó phát ra tiếng khóc nỉ non, ai oán não nề. Âm thanh như vọng về từ một cõi hư vô nào đó. Mặt gương soi bóng một người con gái mặc đồ màu trắng đang ngồi úp mặt vào đầu gối ở góc phòng. Kinh nghiệm làm quỷ hơn ngàn năm nói cho Tiêu Hiểu Nguyệt biết cô gái này là quỷ, hơn nữa là một con quỷ thích hù người. Cô nhếch miệng, tiến lại gần ngồi xổm xuống trước mặt ma nữ: "Em gái nhỏ sao vậy? Có oan khuất gì à?" Ma nữ vẫn không ngẩng mặt lên, khóc thút thít cất tiếng nói đầy thê lương: "Có.. có người chiếm nhà em chị ạ, người đó còn muốn độc chiếm con trai của em nữa" "Hic, hic.. hic.. hu hu hu.." Nói xong cô ta vẫn khóc nức nở. Ý cười trên mặt Tiêu Hiểu Nguyệt ngày càng sâu: "Vậy à? Vậy em gái nhỏ có muốn chị giúp gì không?" Trong đêm, giọng cô vang lên đều đều đầy dụ hoặc, ma nữ sau khi nghe xong người càng run lên kịch liệt. Cô ta từ từ ngẩng đầu lên với gương mặt đầm đìa máu tươi rồi nở một nụ cười đầy ma quái: "Hì hì hì.." "Vậy à? Vậy thì chị có thể cút ra khỏi đây giúp em được không?" Nói đoạn, ma nữ trợn trắng mắt, đưa gương mặt đầm đìa máu tươi lại gần Tiêu Hiểu Nguyệt, hai tay ghì lấy vai cô mà hét lớn: "Mày.. mày mau mau cút ra khỏi nhà của tao đi". "Lục Cẩn Ngôn là con trai tao mày không có tư cách làm mẹ nó!" "Hé hé hé.." Trong điệu cười rợn người, Tiêu Hiểu Nguyệt vẫn lặng yên không nhúc nhích, cô nheo đôi mắt nhìn về phía ma nữ đánh giá. Ma nữ thấy Tiêu Hiểu Nguyệt không có phản ứng chợt nghiêng đầu đánh giá Tiêu Hiểu Nguyệt. Sau đó cô ta giận giữ, thét càng lớn hơn: "Mày mau cút khỏi đây cho tao.." "Nếu không mày phải chết". Tiêu Hiểu Nguyệt giơ tay lên đập mạnh vào ngực ma nữ khiến cô ả bị hất văng sang một bên đập mạnh vào tường. Ma nữ thét lên một tiếng rồi lui dần vào bức tường mà biến mất. Đi cùng với tiếng thét chói tai của ma nữ là tiếng mưa mỗi lúc một to cùng với tiếng sấm mỗi lúc một vang. * * * Trên nền trời đen kịt từng ánh chớp rạch ngang như muốn xé toạc cả bầu trời. Cùng lúc đó trong một căn phòng khác của biệt thự, một thiên thần nhỏ đang nằm co ro trên chiếc giường, có vẻ đứa bé đang mơ thấy chuyện gì đó hết sức kinh khủng. Mày đứa bé cau chặt, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt lấy ga giường. Bỗng đứa bé thả lỏng người, nó hai mắt vốn nhắm nay lại mở ra. Trong ánh chớp lập lòe ngoài cửa sổ, đứa bé khẽ nheo mắt lại kiểm tra thân thể của mình. Nó kinh ngạc mình vẫn còn sống sót sau vụ nổ đó. Nhưng thân thể này là sao? Căn phòng này chẳng phải là phòng của hắn khi còn nhỏ sao? Ngồi thất thần được một lúc, Nó bỗng ngồi bật dậy, đưa mắt đánh giá căn phòng một lượt. Sau khi đã xác định trong đầu hắn vang lên một tiếng "hắn trùng sinh". Trên gương mặt tựa thiên thần bỗng xuất hiện một nụ cười quỷ dị. Hòa cùng tiếng mưa là điệu cười khanh khách của đứa bé cùng chất giọng non nớt của mình như có như không xen lẫn tiếng mưa đêm: "Mẹ kế nhỏ a.." Ta đã trở về. Lần này hắn sẽ không để ba ba chết bất đắc kỳ tử nữa. Phải đứa trẻ đó chính là Lục Cẩn Ngôn- vai ác của chúng ta
Chương 5: Vai ác này có vẻ sai sai Bấm để xem Từng tia nắng mai len lỏi qua những kẽ lá đã được gột sạch sau trận mưa đêm xuyên vào cửa sổ làm căn phòng vốn âm u nay có chút sinh khí. Trên giường lớn, Tiêu Hiểu Nguyệt đưa tay che mắt khỏi những tia nắng ấy. Khung cảnh vẫn sẽ mỹ lệ như tranh nếu như không có âm thanh của hệ thống vang lên: [Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên: Mẹ hiền, vợ đảm] Tiêu Hiểu Nguyệt bất ngờ bật dậy: ? Trong đầu cô bây giờ có cả một ngàn câu hỏi vì sao. Tiêu Hiểu Nguyệt xoa xoa mi tâm, rồi nói: "Không phải ngươi nói chỉ cần cảm hóa vai ác thôi sao? Còn vợ đảm là cái gì hả?" Sau đó cô hùng hồn tuyên bố: "Ngươi vi phạm thỏa thuận, nhiệm vụ này ta không làm." Ngồi dậy chưa được năm phút, Tiêu Hiểu Nguyệt lại tiếp tục nằm xuống nhắm mắt giả chết. Trước giường cô tiểu hồ ly hệ thống không sợ chết, lắc lư qua lại liên tục lải nhải: "Ký chủ, mau dậy làm nhiệm vụ" "Ký chủ cô không thể bội ước được" "Ký chủ".. Bị làm ồn đến phát điên, Tiêu Hiểu Nguyệt giơ tay chụp cho hệ thống một phát bay thẳng vào tường. Hệ thống: Á.. á.. bớ người ta ở đây có ác bá đánh người, í lộn, đánh hệ thống. Nó phải báo chú cảnh sát mới được. Có bài từ lần trước, lần này hệ thống không dám lỗ mãng nữa. Nó cẩn thận nhích từng chút một về phía Tiêu Hiểu Nguyệt lí nhí nói: "Ký chủ, hệ thống chỉ căn cứ vào hoàn cảnh để đưa ra nhiệm vụ cho cô, giúp ký chủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ." Nghe có vẻ lọt tai, Tiêu Hiểu Nguyệt từ tốn đáp: " Cảm hóa vai ác thôi mà, cứ dung túng nó là được rồi." Hệ thống mếu máo: " Ký chủ, cô làm như thế là dạy hư trẻ nhỏ đấy." Tiêu Hiểu Nguyệt hùng hồn tuyên bố: " Không sao, đợi khi nó mắc lỗi ta cho nó mấy trận đòn là được." Nghĩ nghĩ một lúc cô lại bổ sung thêm vài câu văn hoa cho thuyết phục: "Không phải nhân gian của các ngươi có câu" thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi "sao? Ta đây cũng chỉ là tinh thần ham học mà thôi" Sau khi tâng bốc tinh thần học hỏi của bản thân, Tiêu Hiểu Nguyệt cũng không biết ngượng mà bổ thêm một câu: " Biết đâu nó lại cảm động trước tình yêu vĩ đại của ta." Nói đoạn, cô ngẩng đầu nhìn xa xăm cảm thán: "Cảm hóa một đứa trẻ cũng không phải chuyện gì quá khó khăn". Hệ thống: Ký chủ tình thương của cô thật bao la a. Chỉ sợ vai ác không còn mạng mà nhận được hết tình thương đó của cô, haizz vai ác thật đáng thương. Với cái suy nghĩ lệch lạc này của ký chủ không biết tương lai vai ác sẽ đi về đâu nữa, nghĩ đến đây, hệ thống khẽ thở dài một hơi. Sau khi thắp nhang cho vai ác xong xuôi, hệ thống liền cắn răng tuyên bố nhiệm vụ: [Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Bữa sáng ấm áp] Tiêu Hiểu Nguyệt: "T a không biết nấu cơm." Hệ thống: " Không sao, tôi sẽ hướng dẫn ký chủ, thật ra chỉ cần vai ác cảm nhận được tâm ý của ký chủ là được rồi". Tiêu Hiểu Nguyệt không nói gì, cô bước xuống giường đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Công việc xong xuôi, Tiêu Hiểu Nguyệt thay đồ rồi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh một thiên thần nhỏ với đôi mắt to tròn trong veo, làn da búng ra sữa đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu. Đứa bé nhìn cô nở nụ cười hồn nhiên: "Ma ma, chào buổi sáng" Tiêu Hiểu Nguyệt nghe vậy thì cười tỉnh: [ Hệ thống nó gọi ta là mẹ kìa, có phải ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không] Hệ thống không chút do dự bổ xuống một câu: [ chưa đâu ký chủ, cô lên giường mơ tiếp đi] Tiêu Hiểu Nguyệt: [..] Cái đồ không hiểu nhân tình thế thái. Có lẽ thấy Tiêu Hiểu Nguyệt đứng cười ngu ngốc quá, thiên thần nhỏ lên tiếng: "Ma ma, Ngôn Ngôn đói." Tiêu Hiểu Nguyệt lúc này mới hoàn hồn: " Được, để ma ma nấu cơm cho con." "Con đợi chút nha" Nói rồi Tiêu Hiểu Nguyệt xoay người đi về phía cầu thang, cô vừa đi vừa cảm thấy nhiệm vụ quá đơn giản, lại cảm thấy vai ác này có gì đó không đúng. Nhưng cô nào biết, khi cô vừa xoay người trong mắt thiên thần nhỏ xuất hiện một mạt trào phúng. Lục Cẩn Ngôn xoay người về phòng, vừa đi vừa cười lạnh. Trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc: Tại sao mẹ kế lại thay đổi thái độ với hắn? Chẳng lẽ là biết hôm nay ba hắn về? Đúng, hôm nay Lục Vận (cha Lục Cẩn Ngôn) sẽ về lấy tài liệu. Đến lúc đó hắn chỉ cần giữ chân ba một chút là được, đợi ba hắn thưởng thức trù nghệ "có một không hai" của Tiêu Hiểu Nguyệt thì còn sợ không đuổi được cô ta sao? Nghĩ đến đây Lục Cẩn Ngôn không khỏi cười đắc chí. * * * Đôi lời tác giả: Từ chương này trở đi mình sẽ để những lời đối thoại của Nữ Chính và Hệ Thống khi có người cùng với nhiệm vụ của Nữ Chính trong dấu [..] . Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ❤️