Xuyên Không Xuyên Không Đổi Người - Nhỏ Nhiều Chuyện

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Nhỏ nhiều chuyện, 28 Tháng tám 2020.

  1. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Lời tác giả: Xin chào các độc giả thân yêu! Sau đây mình có một chút lưu ý về nội dung của truyện như sau: Kết thúc phần 1 là giới thiệu nhân vật để các bạn làm quen dần với nội dung câu chuyên còn từ phần 2 này mình sẽ thay đổi ngôi kể, tức là cách xưng hô của nhân vật, Tuyết Nhi - Cô nàng cá tính ở hiện đại đột nhiên lại xuyên về cổ đại, từ "cô" sang "tôi". Điều đó cùng nghĩa với việc công chúa Ngọc Hoa bây giờ chỉ còn là một nhân vật phụ tuy vậy mình vẫn sẽ thi thoảng "lái" sang nhân vật này một xíu. Mong rằng sự thay đổi này sẽ không làm phiền các bạn độc giả. Cuối cùng không giông dài nữa chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^^

    Phần 2:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi nước Đại Nam hùng mạnh:

    Tôi - Tuyết Nhi ngồi trong điện đưa con mắt nhàm chán nhìn ra ngoài, đã hai tuần rồi vậy mà tôi vẫn bị ép ở yên trong điện, nói thật chứ Đại Nam tuy rộng rãi hùng vĩ thật nhưng mọi thứ ở đây thật khiến tôi phát điên lên được. Hồi còn ở nước Yên tôi còn hay được chuồn ra ngoài chơi chứ ở đây tường thì cao, lính canh dày đặc như kiến tôi có mọc cánh cũng khó lòng mà chuồn ra được. Nhìn mây nhìn gió nhìn trời nhìn đất, đầu óc thì nghĩ lung tung tôi bỗng lại quay về cái cảm giác nhớ nhà nhớ gia đình. Không biết giờ này mẹ tôi đang làm gì? Ba đã đi làm chưa? Còn tôi nữa! Không biết giờ này tôi còn sống hay đã chết. Tôi nghĩ tới nghĩ lui theo logic thì có thể bằng một cách nào đó mà tôi có thể xuyên về đây, nhập vào thân xác mĩ miều này, còn nàng công chúa thật thì có thể đang sống trong thân xác tôi, cũng ngu ngơ như tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì! Kể ra thì cũng lạ ngã mỗi cái mà tôi phải xuyên về nơi này, còn Ngọc Hoa kia chẳng may tự tử bất thành mà lại chuồn đi đâu mất. Ở thời của tôi thì điều này chỉ có trong ngôn tình mà thôi, hơn nữa việc này hoàn toàn rất vô lý, bao nhiêu người cũng ngã xe đập đầu xuống đất cũng có bị xuyên đi đâu, hay là.. ấy chết không thể như vậy được chẳng lẽ mấy người bị hôn mê rồi mấy người tử vong kia không phải xuống âm phủ mà lại xuyên không như tôi sao? Liệu rằng khi xuyên lại thời hiện đại tôi còn có thể trở lại làm Tuyết Nhi được hay không? Hay là đón chào tôi là một nấm mồ đã xanh cỏ..

    Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, mồ hôi cứ thế tuôn ra. Đang ngơ ngẩn ngẩn ngơ với lỗi sợ to đùng trong lòng thì từ ngoài cửa tên thái tử điện hạ chết bầm kia lù lù xuất hiện khiến tôi đã ngơ nay lại càng ngơ hơn. Tên này từ hôm thành hôn đến hôm nay đã qua điện của tôi bao giờ đâu, bây giờ lại lù lù xuất hiện. Các nữ tì xung quanh thì liền cúi xuống hành lễ, còn tôi vì ngơ quá mà quên luôn cái quy tắc dở hơi kia mắt cứ tròn xoe ra như hai hòn bi ve khổng lồ đến tôi còn có thể cảm nhận hai con mắt sắp lồi ra của mình. Tên thái tử kia thấy vậy trên trán liền suất hiện vại vạch đen kịt. An An thì liền ra hiệu cho tôi hành lễ tôi lúc này mới ngớ ra vội vàng cúi xuống nghiên túc hành lễ. Thấy tôi như vậy tên kia mới liền dãn cái cơ mặt, hắn kiền ra lệnh cho các nữ tì "lượn" ra ngoài. Tôi thấy vậy thì liền kéo lấy tay áo An An cầu cứu, muội ấy thật cũng quá đáng mà, đã không giúp tôi thì thôi khóe môi lại còn nở ra một nụ cười sâu rồi liền "chuồn" thẳng.

    Trong điện lúc này chỉ còn tôi với hắn, thấy tôi cứ đứng lì ra ở đó, Hứa Chí Quân hắn liền đích thân mở miệng ra nói trước:

    - Nàng còn đứng đấy làm gì? Mau lại giúp ta thay y phục!

    Tôi nghe cái giọng trầm trầm kia mà trong lòng như bốc hỏa, phồng mang trợn má lên định quát lại, nhưng chợt nhớ tới lời của "mẫu thân" vì hòa bình hai nước, vì yên vui nhân dân nhất định phải nhịn. Được rồi! Hít vào.. thở ra, rồi.. ok ok tôi ổn mà. Lấy hết dũng khí tôi liền tới cạnh người kia nhẹ nhàng giúp hắn thay y phục, tôi cảm nhận được mùi trà sen tỏa ra thơm nhẹ trên người kẻ kia, ui chao! Thơm thế không biết nữa! Đang mải hít lấy hít để người kia dường như cảm nhận được liền ho nhẹ một cái, khiến tôi đang "hít vụng" mà suýt nữa rơi tim ra ngoài, tôi bất giác cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên, lúng ta lúng túng tôi loay hoay mãi mới xong, vừa dứt tay tôi liền nhảy dựng ra như cái lò xo khiến kẻ kia nổi tiếng lạnh lùng khó tính cũng liền bò ra cười.

    Tôi thẹn quá hóa giận liền quên khuấy đi trọng trách to lớn kia là phải "nhịn" tôi liền vùng lên mắng người:

    - Ngươi cười cái gì? Buồn cười lắm hả? Ngươi tưởng ngươi đẹp trai lắm hả? Còn cười hả? Cười này.. cười này.. ta đánh cho tên chết bầm nhà ngươi hết cười luôn này!

    Vừa hét tôi vừa hết đánh lại đấm vào kẻ trước mặt, nhưng tôi càng đánh tên kia càng cười to hơn, ai nói hắn lạnh lùng, ai nó hắn đẹp trai, ai nói hắn thế này thế nọ ai.. ai.. ai ra đây cho tôi, lạnh lùng là đây sao? Có mà vô duyên, cái tên chết bầm này cười gì mà lắm vậy chứ! Máu dồn lên hết trên não tôi tức quá co cẳng lên định đạp hắn mà ầm một cái tôi ngã nhào thẳng vào lòng kẻ đối diện, mắt chạm mắt, môi chạm môi. Tôi đơ tại trận! Ối trời.. chết tôi rồi, cái gì thế này? Tôi vội đẩy tên kia ra mặt đỏ phừng phừng tôi.. chết tôi rồi.. nụ hôn đầu của tôi. Tên kia bị tôi đẩy bắn sang một bên, hắn cũng đơ không khác gì tôi, thấy vậy tôi vội tìm cách chuồn, nhẹ nhàng nói:

    - Điện.. điện hạ cứ.. cứ ngồi chơi, thiếp.. thiếp ra ngoài.. ngoài lát quay lại sau!

    Mẹ nó nữa tôi ngại đến nói cũng chẳng ra hồn, lắp ba lắp bắp mãi không hết một câu khiến tôi càng thẹn hơn. Thấy tôi mặt đỏ phừng phừng, lắp bắp mãi, tên kia cũng không cười nữa vẻ mặt lại 360 độ trở lại vẻ lạnh tanh thường ngày, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến hắn nữa một mạch chạy thẳng ra ngoài tìm An An hỏi tội, tôi đi rồi mà không để ý trong điện có ánh mắt cứ dán thẳng vào thân ảnh mình, khóe miệng khẽ nở một nụ cười đắc ý..
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  2. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 3:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ra đến ngoài trời tôi mới thấy mình lại ngu nữa, trời thì tối, không có chút ánh sáng nào chỉ đâu đó lấp ló ánh trăng, tiếng côn trùng ếch nhái kêu rì rào nghe mà rợn cả người, tôi đứng giữa sân ngoài mà hoang mang thực sự. Tối vậy rồi tôi biết tìm An An ở đâu đây, đã thế tôi cũng mới chỉ ở đây được hơn một tuần thôi đâu biết gì về Đại Nam hùng vĩ này, cô ấy hiện giờ đang ở đâu đây. Nghĩ vậy chứ tôi vẫn cứ cắm đầu cắm cổ bước đi có thế nào tôi cũng chẳng dại gì mà quay về điện. Vừa đi vừa nghĩ tôi chợt giật mình bởi tiếng thì thầm to nhỏ của hai cũng nữ giặt đồ ở cách chỗ tôi đứng vài bước chân và được ngăn cách bởi một chậu cây cảnh siêu to khổng lồ. Tính tôi vốn tò mò nên chẳng ngại gì mà cũng vểnh tai lên nghe ngóng hóng hớt, tiếng một cung nữ với cái giọng chua chua đanh đá cất lên:

    - Ban nãy muội biết chuyện gì chưa?

    Cung nữ còn lại đang hì hụi giặt đồ nghe thấy vậy cũng có vẻ không bận tâm lắm mà chỉ nhẹ lắc lắc cái đầu. Thấy người kia chỉ im lặng lại không biết gì, cung nữ có chất giọng chua hơn giấm kia mới hí hửng nói:

    - Ban nãy thái tử điện hạ có vào điện tìm thái tử phi đấy! Không biết là có chuyện gì nhưng có vẻ là chuyện tốt vì ta thấy cô cung nữ theo hầu thái tử phi đi ra ngoài có vẻ vui lắm! Không biết thái tử phi cùng thái tử điện hạ đang làm gì nữa! Thật là sốt ruột mà!

    Tôi nghe thấy vậy thì trong bụng thầm nguyền rủa tên mặt lợn kia, gì chứ vui vẻ gì thì tôi không biết chỉ thấy hắn đến là tôi đội trên đầu một mớ rắc rối chẳng lẽ tôi lại lao ra mà mắng người, tốt xấu gì thì tôi không biết nhưng hiển nhiên là chẳng có gì vui vẻ cả. Hai cung nữ kia chắc hẳn là đã giặt xong đồ nên cũng nhanh nhẹn đi về. Còn mình tôi đứng đấy, chân tôi đột nhiên nhói lên một cái, giật mình tôi vội cúi xuống xem xét thì má ơi! Một đàn muỗi đông đúc hội tụ dưới chân tôi, từ muỗi ông muỗi bà muỗi bố muỗi mẹ muỗi con muỗi cháu chúng cứ cắm đầu cắm cổ lên hút máu của tôi, tâm trạng vừa tốt lên một chút thì thấy cảnh này tôi hết bình tĩnh nổi nữa bèn một cước táng thẳng vào đôi chân đã đỏ lên của bản thân. Vừa ngứa vừa tức lại không tìm thấy An An đâu nên tôi mặc kệ sự đời, chạy nhanh về điện, mặc cho tên lợn nhựa kia còn ở đấy nữa hay không.

    Quả nhiên vừa về đến điện tôi đã ngửi thấy mùi hiểm nguy, tên kia chắc chắn đã mọc rễ ở điện tôi rồi. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chỉ dám nhẹ cười mà im lặng đi vào giường định đi ngủ. Thấy tôi như vậy tên này có vẻ giận thực sự hắn hét ầm lên:

    - Nàng nghĩ ta muốn đến tìm nàng lắm sao? Chẳng qua là do Hoàng hậu bắt ép thôi! Nếu không có chết ta cũng chẳng thèm vác mặt đến.

    Nghe hắn nói mà bản thân tôi muốn một cước đá thẳng vào miệng kẻ trước mặt. Nhìn mặt bên ngoài thì đẹp trai, lạnh lùng, khí chất ngút trời mà khi hắn mở miệng nói ra câu nào là bản thân tôi liền chỉ muốn thẳng tay vả vào cái mặt đẹp như tạc kia nhưng khổ nỗi vì hòa bình hai nước vì bình yên của con dân vì nước Yên bé nhỏ tôi tự nhắc mình phải nhịn.

    Tôi mặc kệ tên mặt lợn kia ngồi cạnh tôi leo lên giường nhắm mắt định ngủ ai ngờ trời không chiều lòng người cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, tên Hứa Chí Quân đang yên đang lành tự nhiên nhảy thẳng lên giường nằm cạnh tôi, tôi phần vì giật mình phần vì đang tức liền một phát đạp thẳng tên này xuống đất, hắn bị đạp thì kêu ầm lên, tôi thấy vậy giọng lè nhè tôi nói:

    - Chàng chịu khó nha! Thiếp khi ngủ hay bị giật mình.

    Tên Hứa Chí Quân nghe tôi nói chắc là tức lắm, hắn hậm hực chạy thẳng ra ngoài mặc cho chân không đi giày, trên người vẫn còn là bộ y phục màu vàng mỏng manh. Nghĩ lại tôi thấy hắn cũng thật xui xẻo cả tối nay bị tôi cho ăn hành chắc hắn tức lắm! Nghĩ thế thôi tôi cũng mặc kệ trùm chăn lên kín đầu tôi nhắm mắt vào từ từ chìm vào giấc ngủ mà không biết rằng cách đó không xa có một kẻ đang tức đến tím tái người ngợm không thể nào ngủ được cả đêm tranh thủ suy nghĩ kế trả thù đến lúc nghĩ ra rồi thì cười lên khoái chí nằm ngơ ngẩn chỉ mong cho trời mau sáng để báo thù.

    Sáng hôm sau tôi thức dậy với một tâm trạng vui vẻ vô cùng, các nữ tì đưa nước lên cho tôi rửa mặt xong xuôi vừa kịp lúc người của tên thái tử điện hạ chết bầm kia đến báo với tôi:

    - Thái tử phi tối hôm qua Thái tử điện hạ có qua chỗ Thái tử phi ai ngờ quá sức quá nên đổ bệnh, người dặn thần đến nói với Thái tử phi một tiếng để người yên tâm! "

    Trong lúc người của Hứa Chí Quân hắn đang đọc chỉ An An cùng các nữ tì đứng xung quanh tôi thi nhau bụm miệng để ngăn không cho tiếng cười phát ra ngoài, An An còn ghé miệng vào tai tôi cô ấy nói:

    - Muội không ngờ tỉ khỏe vậy luôn đấy! Gì mà một đêm cũng lại khiến Thái tử điện hạ cao cao tại thượng kia cũng phải đổ bệnh! Thật sự muội nể tỉ lắm luôn!"

    Tôi nghe An An nói vậy thì giận run người, tên này quả thực là muốn chết mà, nhưng vì phép lịch sự tôi cũng gật đầu với tên kia, nhưng trong lòng sớm đã nổ bom, tôi gằn từng tiếng "Hứa Chí Quân - tên chết bầm nhà ngươi".
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  3. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 4:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôi đậu mè giang bơ! Tôi tức đến hộc máu, đi qua đi lại trong điện mà muốn rụng cả chân, An An cư nhiên lại mặc kệ tôi. Hậm hực cả ngày trời hết ngắm tay lại ngắm chân, hết nhìn trời lại nhìn đất, chửi gà mắng chó tôi cũng không tài nào trút giận được, tâm trạng không tốt tôi cũng chẳng thèm để ý đến cái gì xung quanh. Một hồi đi đi lại lại tôi quyết định đêm nay sẽ một mình lẻn ra ngoài kinh thành chơi, sở dĩ hồi còn ở bên nước Yên tôi vẫn thường lẻn ra ngoài một mình thế nhưng khi đến Đại Nam này tôi muốn chốn ra ngoài chơi đều phải rủ thêm An An cùng đi nhưng hôm nay xem ra khó mà rủ muội ấy đi cùng được thôi thì tự lực gánh sinh vậy.

    Nghĩ vậy tôi cũng co cẳng leo thẳng lên chiếc giường êm ái mà đánh một giấc, An An đi giặt đồ cùng các tì nữ khác về thấy tôi ngủ nàng ấy lay lay dựng tôi dậy nhưng bản thân tôi lì lợm bây giờ mà dậy đêm lại buồn ngủ sao mà hành động được đã vậy tôi còn có nghĩa vụ cao cả chính là giữ cho cái bụng này đói để đêm nay vừa nhẹ dễ leo rào cũng vừa có chỗ để chứa đồ ăn ngon ngoài kinh thành kia. Vậy là tôi mặc kệ sự đời ôm chiếc bụng rỗng mà nhắm mắt đếm cừu rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

    Tôi thức dậy theo quán tính, ngoài trời tối đen như mực, khung cảnh im ắng vô cùng, tôi vội vã ngồi dậy loay hoay thế nào mà suýt ngã. Tôi chạy một mạch ra ngoài ngẫm nghĩ mà tự cười trong lòng, thành tường kiên cố vậy nhưng sao mà làm khó nổi tôi, hơn hai mươi nồi bánh chưng, tuổi thơ bao lần leo trèo chốn học kinh nghiệm đầy mình "phóc.." một cái tôi đã đưa được nửa người lên tường rào, còn nửa còn lại đang chơi vơi tôi tự mắng chính mình lười vận động nên từ thân hình mảnh mai của Ngọc Hoa tôi đã biến hóa trở thành ục ịch, tất nhiên là không đến mức béo lắm nhưng cũng khó với hoàn cảnh hiện tại đã vậy bản thân còn bận trên người bộ y phục rắc rối này nên vận động có chút khó khăn, tuy vậy khó đến đâu cũng làm sao mà khiến tôi bỏ cuộc được "phóc.." thêm một cú nữa tôi tiếp đất an toàn.

    Ra được đến bên ngoài kinh thành tôi như chú chim nhỏ thoát khỏi chiếc lồng khổng lồ, nhanh nhẹn nhảy chân sáo trên đường tôi nhìn ngắm khung cảnh xung quanh bằng con mắt tò mò và thích thú nếu ở hiện đại cái này gọi là "nhà quê", nhưng phải công nhận một điều rằng ngoài này nhộn nhịp bao nhiêu thì trong kinh thành cô quạnh bấy nhiêu, vừa im ắng lại chẳng có gì đáng để chơi, ngày ngày chỉ chạm mặt với những người đàn bà ngoài miệng thì tỉ tỉ muội muội thân thiện nhưng trong lòng hẳn là "Bà chém chết mày" kiếp chung chồng đúng thật khổ, làm gì cũng phải để ý, xem xét sắc mặt người này kẻ nọ, sống cuộc sống của mình nhưng luôn phải làm vừa lòng kẻ khác quả thực rất mệt mỏi.

    Tôi đi thẳng đến chỗ Nguyệt Thiền - một người đàn bà tầm trạng tuổi trung niên, nói ra thì bà ta chính là người của Cao Lãnh - anh trai nuôi của Ngọc Hoa mỗi lần tôi và An An chốn ra ngoài chơi đều đến đây ăn thịt dê nướng. Hôm nay tôi đến, Nguyệt Thiền vẫn đang phe phẩy cái quạt giấy trên tay, vừa nhìn thấy tôi bà ta đã niềm nở chạy ra đón:

    - Hoa Hoa! Ngươi đến rồi! Nào.. mau vào đây! Ta đặc biệt để dành chỗ cho ngươi đây!

    Người này tuy là người của Cao Lanh nhưng cũng được trọng dụng tuổi tác lại cao hơn hơn tôi khá nhiều nên cũng được Cao Lãnh kính nể vài phần gọi bằng cái tên thân mật là: Dì Thiền. Tôi ngồi xuống phản, phía trước có đặt một cái bếp trên đó là những xiên thịt dê thơm lừng, đang chín tới, than hồng khi tiếp xúc với chút mỡ cũng vang lên tiếng "xèo.. xèo..". Dì Thiền nhìn tôi một hồi xong cũng khó hiểu hỏi:

    - An An đâu mà nay ngươi lại đi có một mình? Mọi lần chẳng phải còn có An An sao?

    Tôi lười biếng vươn ta với lấy bình rượu nho gần đó nhấp lấy một ngụm cho vị ngòn ngọt thơm thơm của rượu thấm đến tận cổ mới nhàn nhạt đáp:

    - Hôm nay sở dĩ ta muốn rủ muội ấy đi cùng nhưng xem chừng hơi khó với lại đôi khi cũng phải thay đổi thói quen một chút chứ!

    Bà ta nghe xung thì bật cười lên thành tiếng, rồi đáp:

    - An An xem ra sắp mất cơ hội đi chơi rồi. Nào ăn đi cho nóng.. để ta lấy thêm chút nước tương.

    Vừa nói dì Thiền vừa lấy cho tôi hai xiên thịt sau đó đứng dậy chạy đi lấy nước tương. Tôi từ từ đưa miếng thịt dê bỏ vào miệng, vị thịt vừa ngọt mùi lại cực kì thơm đã vậy lại còn đang nóng và được ăn với tiết trời mùa đông này quả thực là tuyệt đỉnh, tuy rằng vẫn thiếu chút nước tương cay nồng nữa nhưng như vậy đã là quá đỉnh. Nguyệt Thiền chạy ra trên tay là bát nước tương sóng sánh nhìn thôi đã cảm nhận vị cay nồng nơi đầu lưỡi. Vừa ăn thịt dê vừa nhâm nhi chút rượu nho đưa mắt nhìn xa xăm mà ngẫm nghĩ về gia đình bản thân tôi cũng chợt thấy tâm trạng mình trùng xuống vì nỗi nhớ nhà nhớ gia đình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  4. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 5:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Này Tiểu Hoa ngươi nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

    Đang mông lung nghĩ về gia đình tôi chợt giật nảy mình, tiếng gọi của Nguyệt Thiền như lưỡi kéo cắt ngang đoạn chỉ suy nghĩ của tôi. Khẽ cười gượng tôi điềm nhiên đưa tay với lấy hũ rượu trên bàn tu một ngụm lớn sau đó ngâm nga vài câu hát mà tôi tự nghĩ ra trong đầu. Từ trên lầu nhìn xuống, khung cảnh buổi tối ở ngoài thành thật chất rất nhộn nhịp, nó giúp tôi cảm nhận được dư vị của cuộc sống, đây thật chất mới gọi là cuộc sống! Đang chìm dần vào suy tư tôi chợt giật mình vì tiếng hét:

    - Nguyệt Thiền! Bà ở đâu? Không vác cái mặt ra đây lão Vương ta đây liền cho người đập nát cái quán này!

    Trong khi não tôi còn chưa tiêu hóa nổi mọi chuyện thì Dì Thiền ngồi đối diện đã ba chân bốn cẳng chạy thục mạng xuống từng bậc cầu thang gỗ nghe rầm rầm. Tôi thấy vậy cố gắng nuốt nốt miếng thịt dê to đùng trong miệng sau đó cũng là vắt chân lên cổ hùng hổ chạy xuống, mà suýt nữa thì lại dẫm phải váy mà ngã. Vừa chạy xuống đến nơi tôi vừa kịp thấy Nguyệt Thiền bị một bàn tay mập ú đầy lông lá trông không khác gì một cánh tay vượn đen thui, đáp thẳng một bạt tai vào má phải của dì Thiền. Gương mặt vốn mĩ miều trắng nõn của dì Thiền vì thế mà đỏ dần lên. Tôi ba máu sáu cơn chạy thẳng đến chỗ mấy tên kia, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt tên mập ú lông lá kia mà hét ầm lên:

    - Mấy người là ai? Tại sao lại đánh dì tôi? Sao nào mấy thằng đàn ông to xác như thế kia mà đi thẳng tay đánh phụ nữ, không thấy nhục à? Cho bà đây xin cái địa chỉ rồi có gì bà đây ship miễn phí cho mày mấy cái váy mà mặc, đến lúc ấy hãy quay lại đây nói chuyện.

    Tôi vừa dứt lời thì bao nhiêu người ở đấy, kể cả Nguyệt Thiền ban nãy còn đang run lẩy bẩy dưới đất kia bây giờ cũng mắt chữ o miệng chữ a nhìn tôi như thấy sinh vật lạ. Lúc này tôi mới tự trách mình hồ đồ quen thói mắng người giờ cư nhiên lại trở thành kẻ khùng trong mắt người khác. Ôi thôi! Tôi chết mất! Tên béo kia tự nhiên lại phá lên cười như kẻ điên sau đó hắn nói:

    - Thiền Thiền! Lão Vương ta không ngờ trong quán của bà lại có nuôi một tiểu mĩ nhân đấy! Tuy rằng nói năng nhăng cuội nhưng nếu phục vụ ta đây vui vẻ không biết chừng ta không những xóa nợ cho bà mà còn cho bà thêm chút ít để mở rộng quán nhỏ này đấy!

    Mẹ nó! Lão béo này ít nhất cũng phải bằng tuổi bố tôi ở nhà đã vậy nhìn người kìa, thoáng qua còn tưởng là con vượn khủng lồ nữa ý chứ! Tên này có phơi thây ra tôi cũng chẳng thèm. Tôi cười nửa miệng tiến đến gần lão, cất giọng ngọt như mía lùi:

    - Haha.. Tiểu nhân ngu muội có mắt như mù!

    Vừa dứt lời tôi co chân lên thụi một phát vào hạ bộ hắn, tên béo bị đánh bất ngờ cảm giác chắc phải thốn lắm hắn nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi, đồng thời miệng kêu ầm, hắn rống lên:

    - Mày dám đánh tao! Mày có biết tao là ai không? Bây đâu đi tìm Triệu tướng quân đến đây!

    Vừa nghe thấy tên, tôi chợt khựng lại, nếu tôi nhớ không nhầm thì Triệu tướng quân mà tên béo kia vừa nhắc đến chẳng phải là Triệu Tiết sao? Tên này có mốt quan hệ gì mới bọn người này chứ! Khóe môi khẽ dật dật, đáy mắt hiện lên tia thích thú, sắp có trò mới để chơi rồi đây!

    Một lúc sau khoảng tầm năm phút, từ ngoài cửa tên Triệu Tiết đi vào, dáng vẻ cung kính nghiêm túc thường ngày thoạt nhiên biến đi đâu hết trước mắt tôi tên "Triệu tướng quân" kia bước vào trước ánh mắt lo sợ của các vị khác xung quanh, trước ánh mắt đắc thắng của bọn người béo, hắn lười biếng đưa mắt nhìn một lượt dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, ánh mắt kia dừng lại trên người tôi có chút khựng lại nhưng chỉ sau một giây tên này lại cất cao giọng, hắn nói:

    - Lão Vương chuyện gì nữa đây?

    Tên được gọi là lão Vương kia xách bụng chạy đến hắn khép nép nói:

    - Thưa! Đêm nay tiểu nhân vào quán này vốn dĩ là lấy tiền thuế ở quán này thì bị cô nương đây vung tay lên đánh, Triệu tướng quân mong người xem xét là chủ cho tiểu nhân!

    Tên béo vừa dứt lời ngoài cửa bỗng có tiếng nói trào phúng:

    - Bản thân ngươi to xác thế kia mà lại để một nữ nhân chân yêu tay mềm đánh đến ra nông nỗi này ta thực sự không tin đấy!

    Tôi bụm miệng cười, thầm nhủ cho kẻ vừa nói một like, nói đúng ý tôi luôn này nhưng mà khoan đã! Sao giọng nói này lại quen quen ý nhỉ? Ôi xong tôi rồi! Giọng nói này có chết tôi cũng không quên được, nhưng hiện tại tôi lại không dám tin, giọng nói kia chẳng phải là của tên Hứa Chí Quân sao?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  5. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 6:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thôi thế là toang! Toang thật rồi ông giáo ạ! Thề chứ có chết tôi cũng không nghĩ mình lại lâm vào cái hoàn cảnh này, đùa chứ giờ tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Tuyết Nhi tôi trần đời chẳng sợ gì vậy mà bây giờ lại run như cầy sấy trước tên điện hạ thối tha này. Điện hạ ơi là điện hạ đang đêm đông rét mướt tuyết rơi phủ trắng xóa này không ở nhà ngủ mò ra đây chi không biết nữa! Chẳng lẽ hắn cũng thèm thịt dê nướng sao? Tôi vừa nghĩ vừa len lén đưa mắt sợ hãi quay sang nhìn hắn, bất chợt kẻ đối diện kia như có linh tính từ trước quay mặt về phía tôi, ánh mắt kia vừa kịp chạm vào đáy mắt tôi, tôi như con mèo nhỏ vội vội vàng vàng cụp mắt xuống ngoan ngoãn lê bước đến phía hắn hành lễ:

    - Thần thiếp xin bái kiến Điện hạ!

    Hắn khẽ cong môi lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tôi như điếng người tại trận. Eo ôi! Chết, chết tôi rồi người gì đâu mà đẹp trai dữ thần vậy trời! Môi mỏng quyến rũ, dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp, lông mi cong vút, ánh mắt sâu thăm thắm luôn bắn ra những tia nhìn sắc lạnh như muốn nuốt trọn nội tâm của kẻ đối diện, còn cái mũi này, đúng rồi chính nó đấy! Cái mũi cao thẳng tắp nếu hắn ở thời hiện đại tôi chắc chắn không trần trừ mà khẳng định luôn là tên này trốn đi nâng mũi. Đúng là cực phẩm, đại cực phẩm mà! Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì bên tai tôi văng vẳng giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần sắc lạnh:

    - Gần canh ba rồi đấy, nàng làm gì ở đây?

    Ông bà ta nói không sai mà: "Mê trai đầu thai mới hết" mải ngắm quá mà giờ tôi như con chuột nhắt tự đào hố chôn mình, làm thế nào bây giờ chẳng lẽ tôi lại nói mình nửa đêm thèm thịt dê nướng nên trốn ra ngoài kinh thành ăn, không được như thế thì nhục lắm.

    - Nàng giờ lại không thèm nói?

    Đã cuống thì thôi lại còn bị giục tôi đâm ra nói bừa:

    - Thần thiếp nữa khuya thấy nóng quá nên ra ngoài hóng mát!

    Thấy tôi nói vậy thì không chỉ Hứa Chí Quân khựng lại mà đến cả mấy tên đầu trâu mặt ngựa ban nãy còn khua tay múa chân mắng mỏ tôi bây giừ cũng khựng lại mà nhìn tôi như thấy sinh vật lạ. Tôi lúc này mới chợt thấy có gì đó sai sai, ngẫm một lúc tôi mới bừng tỉnh nhảy dựng người lên, nửa đêm nửa hôm trời đông tuyết phủ trắng mà tôi đây lại kêu nóng và đi hóng mát. Tuyết Nhi ơi là Tuyết Nhi mày xong rồi!

    Khóe môi tên Hứa Chí Quân lúc này mới chợt giật giật hắn cười phá lên khiến tên tướng họ Triệu kia cũng không rét mà run, Hứa Chí Quân hắn mà cười thì xem như sắp có đổ máu, tôi thì ngu ngu ngơ ngơ cũng đưa tay gãi gãi đầu miệng cười giả lả, tôi nói:

    - Thái tử Điện hạ! Thịt dê nướng ở quán này cũng không tệ chàng có muốn nếm thử không?

    Tên điện hạ kia lúc này mới ngừng cưới hắn nhìn tròng trọc vào tôi, ánh nhìn như lưỡi dao sắc lạnh tựa hồ muốn mổ xẻ toàn bộ nội tâm của tôi khiến tôi có chút hơi sờ sợ tôi chưa kịp lắp bắp tên kia đã bước đến trước mặt tôi cúi xuống nhấc bổng tôi lên ngựa. Tôi lúc này vừa tức vừa sợ tôi giãy giụa la hét các kiểu chân tay khua khoắng loạn xạ tôi hét ầm lên:

    - Hứa Chí Quân tên chết bầm nhà ngươi! Thả ta xuống, nhanh mau thả ta xuống nếu không ta quyết không tha cho ngươi nhất định sẽ nhờ An An một đao xử gọn ngươi!

    Chưa kịp nói dứt lời Hứa Chí Quân đã một cước xoay người tôi lại phủ xuống môi tôi một nụ hôn ngứa ngáy, tôi như sững lại cả người bất giác đứng im như bị điểm huyệt, trời đất như quay cuồng, thời gian như ngừng trôi, và trái tim tôi như ngừng đập. Lần thứ hai tôi bị hôn rồi! Lần này lại còn là cưỡng hôn nữa.

    Đến khi cảm thấy khó thở tôi mới sực tỉnh vội đưa tay vỗ vỗ vài cái vào vai kẻ kia, lúc này hắn mới buông tôi ra sau đó cười khẩy một cái, nhìn nụ cười với cái mặt này tôi máu dồn lên não tôi vả thẳng vào mặt hắn một cái rồi tức giận bỏ đi vừa đi tôi vừa khóc, lần đầu tiên tôi cảm thấy đau lòng đến vậy, dẫu biết rằng khi trở thành phu thê việc này là rất đỗi bình thường huống hồ chi tôi vốn xuất thân ở hiện đại việc này vốn thực sự là rất rất bình thường nhưng lúc này đây tôi như không kìm nén được cảm xúc của mình, cảm giác như bị xúc phạm vì nụ cười khẩu ban nãy của hắn. Nghĩ đến đây tôi vội sững lại trong đầu chợt như nảy số tôi tự hỏi chính mình: "Tại sao mình lại để tâm đến hắn như vậy! Đâu phải lần đầu tiên hắn cười như thế chứ! Hay là.." Tôi vội vã lắc lắc cái đầu cố xua đi cái suy nghĩ vừa lóe lên trong đó. Tự biện minh cho mình là do tâm trạng nhớ nhà nên bản thân mới nhạy cảm vậy thôi, sau này nghĩ lại tôi mới biết đó là dấu hiệu của sự rung động trước người đàn ông tuyệt hảo đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  6. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 7:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về đến điện tôi co chân leo thẳng lên chiếc giường êm ái mà nhắm nghiền mắt lại. Ban nãy lúc ngồi trên xe ngựa tôi có đảo mắt nhìn một vòng chợt phát hiện ra phía sau gáy tên Hứa Chí Quân có vết bớt hình lục giác nhìn rất lạ, vết bớt đỏ như máu rõ ràng như một đốm lửa xung quanh ánh lên tựa có hào quang vết bớt khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác bí ẩn và rùng rợn. Nhớ lúc đó tôi có hơi chút tò mò liền đưa tay chạm nhẹ lên vết bớt đó tay liền đến một cơn đau nhói, vội rụt tay lại tôi càng bất ngờ hơn vì trên ngón tay vừa chạm vào vết bớt kia liền in lên vệt đỏ như đốm lửa điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp vết bớt lạ đến vậy càng chưa từng bị đau tay khi chạm vào vết bớt nào cả. Tôi cứ ngẩn người ra suy nghĩ về vết bớt trên gáy Hứa Chí Quân. Thôi thì mặc kệ hắn đi! Bớt gì thì bớt cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, chẳng việc gì phải bận tâm cho mệt người, nghĩ vậy nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai vết bớt này cớ sao lại quen đến như vậy chứ? Cứ như tôi đã trông thấy nó ở đâu rồi ấy, rốt cục vết bớt kia từ đâu mà có, tại sao nó lại thân thuộc với tôi như vậy chứ?

    Sáng hôm sau trời còn chưa hửng sáng, An An và đám cung nữ đã kéo nhau vào giường tôi, An An tiến sát đến gần tôi nàng ta cất giọng nhỏ nhẹ mà vội vã kèm thêm chút lo sợ, nàng ta khó nhọc lên tiếng:

    - Nương nương có chuyện lớn rồi mà người vẫn còn ngủ được hay sao? Mau dậy thôi! Nguy tới nơi rồi!

    Tôi mắt nhắm mắt mở, miệng ngáp rõ to tôi hỏi:

    - An An vẫn còn sớm mà! Muội gọi ta là có chuyện gì vậy? Bộ tối qua muội thấy tàu hỏa mọc cánh hả?

    An An lúc này mặt chưng hửng nàng ta nói:

    - Tàu hỏa là gì thì nô tì không biết nhưng xin nương nương hãy thức dậy rồi còn đi bái kiến hoàng hậu người đang đợi nương nương ở thư phòng cạnh hoa viên phía đông trong phủ của Hoàng hậu! Nương nương còn không mau sẽ bị muộn chúng nô tì cũng bị quở trách!

    Tôi nghe đến đó thôi là liền nhảy dựng lên như cái lò xo bị nén lâu ngày có dịp bật dậy, tôi lắp ba lắp bắp hỏi lại:

    - Muội nói cái gì? Hoàng hậu người gọi ta là có chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ..

    Chưa kịp dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rồn dập, cánh cửa một cước bị đạp bật ra, từ ngoài cửa tên Hứa Chí Quân hùng hùng hổ hổ chạy sồng sộc vào, hắn đưa mắt lạnh băng nhìn tôi, sau đó thì gầm lên:

    - Yên Ngọc Hoa! Ngươi giờ này còn ngồi đấy có biết mẫu thân ta đợi ngươi lâu lắm rồi không? Nửa đêm không ngủ chốn ra ngoài kinh thành gây náo loạn đến sáng thì không thèm dậy, ngươi muốn ta tức chết luôn hả?

    Tôi nhìn khuôn mặt đang tức giận của tên thái tử điện hạ kia bỗng chốc cũng lo sợ mà rụt cổ lại không dám cãi, An An đứng đó cũng lắp bắp xin cho tôi, các cũng nữ khác cũng vội vội vàng vàng dựng tôi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi thay y phục, chải tóc cài trâm, y phục chỉ tề tôi nhìn mình trong gương chợt phát hiện hai quầng mắt thâm xì y như con gấu trúc đang ngự trị trên khuôn mặt với làn da mĩ miều, An An thấy vậy thì thở dài lấy túi lọc trà trên bàn đem chườm lên hai con mắt tôi, cảm giác ấm nóng thật thú vị!

    Tên Hứa Chí Quân đứng ở cửa đợi tôi có, hắn chán nản khua tay múa chân một hồi tôi cũng sinh ra bực mà hét ầm lên:

    - Hứa Chí Quân, tên chết bầm nhà anh, rảnh quá kiếm việc mà làm đi, đâu ra kiểu đứng cửa mà giục như thế, anh không thấy mình quá vô duyên hả?

    Hứa Chí Quân nghe tôi mắng thì liền quay ngoắt lại nhìn tôi khóe miệng giật giật liên hồi, đưa tay chỉ vào mặt tôi hắn tức đến phát run không nói lên lời, tôi cười đắc trí đi thẳng ra ngoài miệng cười đến không ngừng lại được, nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của tên kia mà khiến tôi hả dạ gì đâu!

    Tôi cứ thế đi thẳng đến thư phòng trong hoa viên nơi mà bà hoàng hậu kia đang đợi, tiến lại gần tôi kính cẩn hành lễ, hoàng hậu ngồi đó khuôn mặt phúc hậu khẽ mỉm cười quay lại chào tôi:

    - Hoa nhi! Con đến rồi sao?

    Tôi thoải mái hơn chút bởi nơi hậu cung này toàn tai mắt không cẩn thận mà đầu lìa khỏi cổ như chơi. Hoàng hậu kia lúc này mới thư thái nhấp trà từ từ cảm nhận vị ngọt nơi cuống họng. Từng hành động thoát ra dáng vẻ quyền quý mà sang trọng lại vô cùng hiền từ. Bà ấy nhìn tôi sau đó lên tiếng:

    - Hoa Hoa này! Con với tên tiểu tử thối nhà ta tiến triển đến đâu rồi bao giờ thì Đại Nam ta đón mừng tin vui đây?

    Tôi đang ngậm ngụm trà trong miệng suýt chút nữa thì phun thẳng vào mặt bà Hoàng hậu, tôi chỉ biết cười trừ đánh trống lảng:

    - Dạ thưa con cái là lộc trời cho vợ chồng con cũng không thể cưỡng cầu được mong người độ lượng mà bỏ qua cho cho chúng con.

    Bà Hoàng hậu kia cũng chỉ biết thở dài mà đắm chìm vào dòng suy nghĩ riêng mà không ai hay..
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  7. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 8:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoắt trôi nhanh thật! Mới đấy mà cũng sắp đến tết nguyên đán rồi, đám cung nữ trong phủ tôi thì bàn ra tán vào suốt nhìn bọn họ vui vẻ tôi bỗng tủi thân ghê gớm, giờ này mà ở nhà chắc tôi cũng đang háo hức lắm. Năm nào trả vậy cứ dịp tết là y như rằng tôi sẽ rủ bọn con Ngân, con Vân, cái Ánh, thằng Huy đi ăn ốc rồi cùng nhau đi mua sắm sau đó cả lũ sẽ kéo nhau vào nhuộm một quả đầu thật là rực rỡ để đón tết. Mẹ sẽ đi chợ mua biết bao nhiêu là thực phẩm rồi thêm bao nhiêu bánh kẹo, rượu rồi mứt rồi hoa quả. Còn ba thì sẽ tất tả tự tay gói quà tết rồi bày mâm ngũ quả. Lúc còn ở với ba mẹ thì tôi luôn cảm thấy đây là chuyện bình thường điều hiển nhiên bây giờ nghĩ lại tôi chợt thấy thèm cái cảm giác ấy.

    Đang suy nghĩ miên man thì Hứa Chí Quân sồng sộc chạy từ ngoài vào làm tôi giật mình. Nhìn lướt hắn từ đầu đến đuôi tôi lại phá lê cưới. Hứa Chí Quân hắn hẳn là vừa mới chui từ xó xỉnh nào ra không biết nữa. Thấy tôi cười mặt hắn nhăn nhúm lại trông ngỗ nghĩnh vô cùng hắn gầm lên:

    - Ngươi cười cái gì? Im ngay ta cấm ngươi cười! Im im ngay!

    Gầm xong hắn nhào lại đưa tay bịt chặt miệng tôi, tôi đang cười bỗng chốc lại giật mình khoảng cách này có phải quá gần rồi không? Tôi nhảy dựng lên hét ầm:

    - Được rồi!.. Ta.. ta không cười nữa.. không.. không cười nữa!

    Hắn thấy vậy thì từ từ bỏ tay ra, thấy tôi không cười nữa hắn mới sấn lại gần chỗ tôi ngồi ngay bên cạnh hắn thì thầm vẻ bí hiểm lắm:

    - Đêm nay tầm canh 2 ta với ngươi chốn ra ngoài chơi đi!

    Tôi nhìn chằm chằm kẻ trước mặt đến mắt còn không thèm chớp, thấy vẻ mặt tôi lúc này có vẻ không tin lắm hắn lại nói:

    - Đêm nay ngoài thành sẽ vui lắm đó! Đi đi ta dẫn ngươi đi thăm quan đảm bảo sẽ rất thú vị!

    Tôi chau mày suy nghĩ tối nay không cần hắn rủ tôi cũng sẽ chốn ra ngoài đến chỗ Nguyệt Thiền tậu vài hũ rượu mơ về uống tạm trong tết hơn nữa cũng gần tháng nay tôi bị nhốt trong thư phòng chép phạt vì lần trước chốn đi xui xẻo lại bị phát hiện dạ dày tôi cũng đang than trời lên vì thèm món thịt dê nướng ở đó. Nghĩ đến đây tôi liền hào hứng gật đầu cái rụp.

    Loanh quanh cả ngày trời ngóng ra ngóng vào trời cũng đã sẩm tối Hứa Chí Quân lúc này cũng lọ mọ lén lút đi từ ngoài vào tay xách nách mang mấy bọc gì đó to đùng hắn lấm lét đi vào nhìn trước ngó sau một hồi hắn lôi từ trong bọc ra bộ y phục nam đưa cho tôi, tôi nhìn hắn khó hiểu hắn như tỏ rõ thắc mắc trong lòng tôi nên hắn giải thích:

    - Đi ra ngoài phải cải trang, ngươi sẽ đi theo ta với cương vị là kẻ hầu cận. Được chứ?

    Tôi phụng phịu:

    - Sao lại là kẻ hầu cận? Ta muốn làm chủ của ngươi kia kìa!

    Hứa Chí Quân nghe tôi nói vậy hắn nhảy dựng lên như mèo dẫm phải đuôi hắn gầm gừ:

    - Ngươi đừng có mà quá đáng, nghĩ gì vậy nhanh đi thay y phục đi đừng để ta đổi ý!

    Tôi xị mặt xuống, thôi thì nghe hắn lần vì sự nghiệp cao cả vì món thịt dê yêu dấu vì hũ rượu mơ thơm lừng, tôi nhịn. Đi một vòng vào thay y phục tôi chạy ra ngoài, Hứa Chí Quân nhìn tôi hắn nheo mắt một hồi sau đó tiến gần về phía tôi. Ôi mẹ ơi! Cái vẻ mặt lão lúc này trông nghiêm túc gì đâu á! Tôi trợn mắt ngẩng đầu nhìn hắn tiến gần về phía mình mà lo sợ. Hứa Chí Quân tiến gần về phía tôi, ngồi xuống giường bất ngờ hắn đưa tay kéo tôi ngồi lên đùi hắn, tôi hoảng hốt thực sự vội vàng đưa tay đẩy hắn ra, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm áp khiến tim tôi lỡ mất một nhịp:

    - Hoa Hoa đừng bướng!

    Tôi nghe vậy cũng đơ luôn ngồi im re không dám cựa người. Câu nói ấy, èo ôi! Ngọt chết tôi rồi! Trời ơi liêm sỉ gì tầm này nữa nhích luôn thôi.. Tôi ngồi đó vừa nghĩ vừa cười thầm, gì chứ tên này kể ra cũng cừ lắm chứ, trông thì lạnh lùng khó gần thế mà giờ đây lại ấm áp ngọt đến sâu răng thế này cơ chứ. Hứa Chí Quân loay hoay một hồi trên tóc tôi sau cùng hắn ghé sát vào tai tôi mà thì thầm:

    - Đẹp lắm! Đi thôi.

    Hơi thở ấm áp thổi nhẹ vào vành tai tôi, cả người tôi run rẩy tôi loay hoay đứng bật dậy khiến Hứa Chí Quân hắn bật cười nắm lấy tay tôi hắn kéo vội ra ngoài. Tôi lúc này như không phải chính mình nữa, trống ngực đánh thình thịch cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ lại xen thêm chút ấm áp tận nơi con tim nhỏ bé. Thôi rồi chẳng lẽ tôi lại thích hắn rồi sao? Cái lão này lúc nóng lúc lạnh hại con tim tôi đập loạn xạ kiểu này tôi sớm tổn thọ mất thôi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng bảy 2021
  8. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 9:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay ấm áp của Hứa Chí Quân nắm chặt lấy tay tôi, trái tim nhỏ bé của tôi vì vậy mà cũng thổn thức. Điện hạ ơi là điện hạ! Có nhất thiết phải đẹp trai như vậy không? Ôi trội ôi! Chết tôi rồi! Kiểu này là xác định tôi rồi! Thịt dê nướng thơm lừng, hũ rượu mơ ngòn ngọt dăm ba cái mĩ vị trần đời ấy lấy đâu ra sức hút bằng cái lão đứng trước mặt tôi đây.

    Mải suy nghĩ Hứa Chí Quân đã kéo tôi ra đến ngoài cổng thành, tên gác cổng lúc này cứ hết đưa mắt nhìn tôi lại nhìn Hứa Chí Quân xong liền cúi xuống nhìn hai bàn tay đang siết chặt của tôi và hắn. Tên này cứ lắp ba lắp bắp quên cả việc hành lễ cứ đứng đức mặt ra nhìn chúng tôi. Tôi lúc này cũng ngờ nghệch không kém chẳng hiểu sao tên gác cổng trước mặt cứ giương mắt ếch lên nhìn mà quên luôn việc bản thân đang khoác lên người bộ y phúc của một nam nhân càng không nhớ việc phải đóng vai tên hầu cận của tên Hứa Chí Quân cứ đứng đực mặt ra nhìn tên gác cổng tên kia cũng không ngần ngại mà đấu mắt với tôi. Hứa Chí Quân lúc này mới có vẻ nhận ra vấn đề "sai sai" ở đây nên liền che miệng "e hèm" một tiếng sau đó buông tay tôi ra hành động này làm tôi và tên gác cổng vội vàng rời mắt tên gác cồng thì luống cuống hành lễ tôi thì cố nén cười. Hứa Chí Quân hiên ngang đi thẳng ra ngoài cổng thành tôi cũng lẽo đẽo đi sau, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại dẫm gấu áo mà ngã chổng vó ra đất, Hứa Chí Quân thấy vạy thì chạy nhanh lại chỗ tôi một cước mà bồng lên. Tôi vì đau mà cũng mặc kệ nhìn về phía tên gác cổng lúc này đang trợn mắt nhìn hai chúng tôi hai con mắt như muốn rớt ra ngoài. Khổ thân, chắc hắn sốc lắm đây! Điện hạ men lì của hắn giờ lại tay bồng tay bế ân cần với một "tiểu mỹ nam" như tôi. Ha Ha buồn cười quá! Chuyện này mà lan đến tai mẫu hậu hắn thì toang tôi, toang luôn cả hắn.

    Hứa Chí Quân đưa tôi lên xe ngựa người lái xe cũng ngạc nhiên lắm nhưng có lẽ tên này đang cố bơ đi. Dọc đường đi khung cảnh xung quanh thật tấp nập kẻ buôn người bán đủ các mặt hàng. Tôi ngồi trên xe ngựa mà xót hết cả ruột Hứa Chí Quân thấy tôi ngọ nguậy không chịu ngồi im thì có vẻ khó chịu hắn hắng giọng ghé vào tai tôi hỏi:

    - Hoa Hoa ngươi sao vậy? Ngồi im đi ta đưa ngươi đi ăn thịt dê nướng.

    Tôi lúc này cũng liền ghé vào tai hắn mà thì thầm:

    - Ta muốn xuống, ở đây nhộn nhịp quá, nhiều đồ ngon, đồ đẹp lắm!

    Hắn nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc thì liền ra lệnh cho người dừng xe lại, chúng tôi xuống xe đi dạo. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh vui vẻ chạy nhảy quên luôn cái chân vừa nãy bị ngã còn đau tôi kéo tay hắn đế gian hàng bán kẹo hồ lô lấy liền mấy xiên kẹo, rồi đợi hắn trả tiền sau lại kéo hắn đến gian hàng bán nữ trang tôi lựa đi lựa lại liền chú ý đến chiếc vòng đá màu xanh lục tôi mê tít thò lò nên mè nheo đòi hắn, hắn cũng vui vẻ chấp nhận hào phóng rút hầu bao ra trả tiền. Chúng tôi kéo nhau dong chơi khắp nơi cuối cùng tôi dừng lại ở quán của Nguyệt Thiền. Úi tà tà, thơm lừng đúng là dì Nguyệt chưa bao giờ làm tôi thất vọng tôi với Hứa Chí Quân đi vào, ngày thường quán bà ấy đã đông thì thôi hôm nay lễ tết lại càng đông đúc. Tôi với hắn nhanh chân đi thẳng đến chiếc bàn duy nhất còn ở quán này đặt mông ngồi xuống, Nguyệt Thiền hì hục chạy từ dưới cầu thang lên bà ấy cười tươi hỏi chúng tôi:

    - Công tử! Hai vị muốn dùng gì?

    Hắn liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng hiểu ý liền lên tiếng:

    - Bà cho chúng tôi bốn phần thịt nướng thêm ba hũ rượu mơ loại thượng hạng.

    Tôi cười khà khà đưa mắt nhìn Hứa Chí Quân tít mắt cười, hắn lúc này mặt đang dần đen lại, còn Nguyệt Thiền thì vui mừng chạy xuống vì vớ được "khách sộp" Nguyệt Thiền vừa đi khỏi hắn đã gằn giọng:

    - Ngươi gọi gì mà gọi lắm thế? Có dùng được hết không mà gọi nhiều vậy?

    Tôi vỗ vai hắn nói:

    - Không ăn hết thì ta mang về. Lo gì?

    Thấy tôi nói vậy hắn có lẽ là muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này Nguyệt Thiền mang đồ lên, mùi thịt dê nướng thơm nức đặt thịt vò lò than xong bà ấy đi xuống tôi thành thục rưới nước tương đen sánh đặc lên thịt cho thật đẫm. Rượu thì tôi vơ hai hũ về phía mình hũ còn lại tôi đẩy về phía hắn. Tôi lấy một trong hai hũ của mình cầm lên cộc một cái đánh "cạnh" vào hũ của hắn sau đó ngửa cố lên tu ừng ựng ngon lành Hứa Chí Quân nhìn tôi mà lắc đầu ngao ngán. Thịt dê trên bếp nướng "xèo xèo" thịt vừa chín hắn lấy ra bỏ vào bát của tôi và hắn. Tôi thì vui vẻ tận hưởng cái cảm giác "phê phê" mà rượu mang lại, từ từ cầm lấy đôi đũa tre gắp liền hai miếng thịt dê đẫm sốt mà tống vào miệng ngậm đến tận chân răng. Vị ngọt của thịt cùng cái mùi thơm nồng của rượu khiến tôi thỏa mãn vô cùng. Khi đã ngà ngà say tôi đưa mắt nhìn bầu trời đêm cùng vài đóa phái hoa vụt lên thêm tiếng nổ đì đùm mà cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Thế là giao thừa đã đến năm cũ đã hết năm mới đang đón chào tôi tại một vùng đất mới, một không gian mới..
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 10:

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi với Hứa Chí Quân cứ chén chú chén anh tu rượu ừng ựng như uống nước lã. Rượu vào thì lời ra, tôi lôi hết lòng mề ruột gan ra tâm sự với hắn:

    - Hứa Chí Quân! Ngươi có biết bộ dạng say xỉn này của ngươi quyến rũ lắm không? Người cứ nóng nóng lạnh lạnh thế này ta sống sao đây? Sau này về hiện đại ta chắc chắn sẽ tìm lấy một ông chồng đẹp trai như ngươi!

    Vừa nói tôi vừa hoa tay múa chân lài nhà lài nhài rồi lại vô duyên mà "ợ" nên một tiếng rõ to. Hứa Chí Quân ngồi hướng đối diện chăm chú nhìn tôi sau đó khinh khỉnh mà nhắc lại:

    - Hiện đại?

    Tôi đang lơ ngơ nên gan cũng to hơn thường ngày khi còn tỉnh táo mà chạy lại phía hắn khoác tay lên vai hắn dáng vẻ như một con sâu rượu thực thụ tôi lè nhè:

    - Đúng rồi! Sẽ có lúc ta được trở về nơi thuộc về ta, ở đó có ba có mẹ, con mấy con bạn, mấy con mèo con chó, thêm mấy quán trà sữa siêu ngon, lại còn có rất rất nhiều các soái ca đẹp trai.. ha ha vui quá!

    Tôi cứ ngồi lài nhài cười như một con dở hơi lâu ngày thiếu thuốc mà không để ý ở hướng đối diện có tên điện hạ đầu đội trời chân đạp đất mặt đang dần đen lại hắn cất giọng lạnh băng hỏi tôi:

    - Soái ca? Ta không đẹp bằng hắn sao? Không bằng hắn sao?

    Tôi ngưng cười ngay tức khắc hai tay chống cằm suy nghĩ tính toán tôi nói:

    - Theo kinh nghiệm săn troai của ta thì ngươi cũng là cực phẩm trong cực phẩm, đỉnh của đỉnh, nhưng..

    Thấy tôi dừng lại đột ngột hắn nôn nóng hỏi luôn:

    - Nhưng gì? Nói luôn đi.

    Tôi cười ha hả lên nói luôn:

    - Nhưng.. Hơi trắng. Ngươi phải chịu khó phơi nắng đi cho da nó ngăm ngăm một xíu phải là một làn da dắn dỏi màu đồng thêm cơ ngực nở nang đi kèm với combo bụng sáu múi nó mới mlem mlem.. ôi thôi nghĩ đến đây thôi đã muốt chảy máu mũi rồi đúng là cực phẩm của cực phẩm mà!

    Tôi nói xong thì cũng gục đầu xuống bàn mà ngáy "khò khò" bỏ mặc ở ngay bên cạnh có kẻ tức muốn xì khói cơ miệng giật giật cả người tỏa ra khí chất giết người hắn từ từ dựng nam nhân say xỉn bên cạnh dậy mà bế ra ngoài xe ngựa đầu vẫn không quên lời nói ban nãy miệng khẽ lẩm bẩm:

    - Hơi trắng sao? Phải ngăm ngăm ư?

    Ngồi trên xe tôi mơ màng hình ảnh vết bớt kì lạ sau gáy của Hứa Chí Quân vẫn cứ sáng bừng lên âm ỉ cháy trong đôi mắt tôi, vết bớt này thật kì lạ thật quấn hút nó toát ra sự quyền lực sức mạnh phi thường thêm nét quyền quý của chủ nhân nó mà càng thu hút ánh nhìn của tôi, vô thức tôi đưa tay nhẹ sờ nên vết bớt bất ngờ từ vết bớt tỏa ra luồng khí xanh cảm giác nóng bỏng đau nhói truyền đến bàn tay tôi khiến tôi vội vàng rụt tay lại cơn say sỉn choáng váng gần như biến đi sạch sẽ tôi nhảy dựng lên khiến kẻ ngồi cạnh cũng bất ngờ mà giật mình quay sang tôi hắn khẽ nhíu mày ra vẻ khó chịu tôi nhìn hắn gượng cười tôi nói:

    - Ngươi cho ta xuống dạo bộ chút được không?

    Hắn lại nhíu mày suy nghĩ mãi một lúc sau hắn mới nói:

    - Được nhưng chỉ một lát thôi đấy.

    Tôi thấy vậy cũng lao vụt ra khỏi xe mà thở dốc: "Khó hiểu thật đấy!" Hứa Chí Quân cũng bình thản bước xuống tôi nhìn ngắm xung quanh bất ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà trượt chân suýt nữa thì ngã may mà tên điện hạ đứng cạnh phản ứng nhanh chỉ một động tác nhẹ nhàng mà dễ dàng đỡ đước cơ thể tôi. Mắt đối mắt môi chạm môi mặt tôi nóng bừng lên cảm giác ngại ngùng bao chùm lấy tôi vội vàng đẩy hắn ra tôi lắp bắp không nói được gì đành chuồn thẳng về phía trước mải đi đến lúc dùng lại tôi đã thấy trước mắt mình là một bà cụ ngồi bán nước dạo dưới gốc cây cổ thụ vẻ mặt bà cụ thực trông phúc hậu vô cùng cũng chẳng biết vì lí do gì mà tôi không chút do dự tiến gần về phía đó mà ngồi xuống. Bà cụ thấy tôi thì điềm nhiên khẽ nở nụ cười mà hỏi:

    - Ngươi không phải người ở đây sao?

    Tôi nghe vậỵ thì cũng ngu ngơ trả lời:

    - Dạ vâng con vốn dĩ là người trong kinh thành.

    Bà cụ nghe tôi nói vậy thì bật cười nhành tiếng sau đó khẽ nheo mắt bà nói:

    - Nơi đó vốn dĩ đâu thuộc về ngươi!

    Tôi há hốc mồm ngạc nhiên tôi lắp bắp:

    - Bà.. Bà sao bà lại biết?

    Bà cụ nhẹ đưa tay vuốt lại vài sợi tơ hồng bà nói:

    - Nhân duyên vốn thật diệu kì, chẳng đâu mà ta với ngươi lại tự dưng mà gặp ngươi cũng chẳng tự dưng mà đến đây ta vốn chỉ biết ngươi không phải là người ở chốn này mà vốn dĩ là ở nơi khác, nơi này không thuốc về ngươi ở lâu ắt không thể trở lại.

    Tôi giật mình cuống cuống như sắp khóc tôi hỏi:

    - Bà ơi con lạy bà! Con xin bà bà biết cách bà chỉ con với con.. con không thể ở lại đây được đâu!

    Bà lão thở dài nhìn tôi bà nói:

    - Ta cũng không phải là không muốn giúp ngươi nhưng lực bất tòng tâm thôi thì cách đây vài dặm ở làng Từ Yên nơi đó hẳn sẽ có cao nhân giúp được ngươi già này xin cáo từ.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. Nhỏ nhiều chuyện

    Bài viết:
    62
    Phần 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà cụ nói xong thì liền biến mất vào làn sương mỏng phía trước để lại mình tôi bơ vơ ngu ngơ đứng đó mặt ngắn tũn lại trong lòng thì hoang mang chẳng hiểu gì. Đang đứng ngẩn tò te ra thì chợt từ phía sau một bàn tay chụp lấy vai tôi khiến bản thân đang hồn bay bổng chín trăm tâng mây mà "bụp" một phát rơi thẳng xuống đất tôi hoàng hồn liền quay lại thì ra là tên Điện hạ thối tha đang đứng đó vôi vội đưa một tay vuốt ngực một tay vung lên đấm thẳng mặt tên kia tôi gầm lên:

    - Rảnh quá hóa thần kinh à? Giật hết cả mình!

    Tên Hứa Chí Quân nhăn mặt hắn cũng gầm ầm lên:

    - Đồ thần kinh! Cô làm gì mà ngẩn ngơ ở đấy, có về không?

    Tôi quay ngoắt lại lừ hắn một cái sau đó cũng lẽo đẽo chạy theo hắn lên xe ngựa trong đầu vẫn văng vẳng lời nói của bà lão đặc biệt là hai chữ "Từ Yên"

    Về đến điện tôi lăn ra giường nằm mà ngẫm nghĩ "Từ Yên" ngôi làng bí ẩn đó nằm ở đâu? Cao nhân đó có thật hay không? Phải chăng đây chỉ là lời bịa đặt của một bà lão nghèo nào đó? Tôi cứ ngẩn ngơ suy nghĩ mà dần chìm vào trong giấc ngủ tự bao giờ, bản thân lại không biết rằng ở một nơi nào ấy trong thân xác của mình một linh hồn nào đó cũng đang trằn trọc mà không ngủ được.

    Nơi Sài gòn đất trật người đông:

    Thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới Ngọc Hoa đứng trên ban công phòng mình háo hức nhìn khung cảnh trước mắt những chùm pháo hoa tưng bừng tỏa sáng, những giọt sáng cứ bắn tung tóe rồi ngự trị tại một vùng đất nào đó. Nàng cười lên thích thú thời còn ở trong kinh thành mỗi khi xuân đến nàng với An An lại trốn ra ngoài thành chơi, ở đó dẫu chỉ là pháo đất nổ đì đùm, món vịt quay của dì Thiền nhưng rất vui, giờ đây ngày ngày được nếm cao lương mĩ vị, đi ô tô vi vu, du lịch khắp mọi nơi nhưng chẳng đâu bằng được nước Yên xinh đẹp của nàng. Nước Yên trong yên trong yên bình, yên trong yên vui, nhớ lắm những chiều cùng Tam ca cưỡi ngựa phi nước đại, những đêm lẻn ra ngoài thành cùng An An đến chỗ Nhị ca uống rượu nhớ lắm! Nước Yên ơi!

    - Tuyết Nhi em đứng đấy làm gì vậy? Khuya rồi vào ngủ thôi!

    Tiếng gọi của Kiệt gọi khiến nàng giật mình choàng tỉnh ra khỏi dòng hồi ức tươi đẹp về với thực tại ồn ào náo nhiệt, quay sang phía chàng trai đứng cạnh nàng khẽ cười:

    - Pháo bông đẹp quá! Em chưa thấy buồn ngủ!

    Nàng với Kiệt thoắt cái đã kết hôn được hơn sáu tháng rồi, nói đến lí do kết hôn thì cũng chẳng có gì đặc biệt, cả hai đều bị cha mẹ ép cưới, lại thêm cả hai cũng có chút tình cảm rung động với đối phương nên cả hai cũng tự cưỡng ép bản thân mà chấp nhận hôn sự dưới tay của gia đình hai bên.

    Tuấn Kiệt khẽ nâng mắt nhìn về phía cô gái cứng đầu với thân người mảnh mai nhỏ bé đẹp lay lắt lòng người đang đứng trước thềm gió, mái tóc bồng bềnh trước gió mà bước chầm chậm lại phía nàng mà vòng tay ra ôm ngang chiếc eo phẳng lì không chút mỡ thừa kia, cằm anh khẽ tựa lên bờ vai mảnh mai của nàng mà thì thầm;

    - Vào ngủ đi! Mai anh đưa em về với ba mẹ!

    Nàng khẽ rùng mình vì cử chỉ thân mật của anh, bối rối mà ấp úng trả lời:

    - À.. Em.. em vào ngủ liền đây!

    Nói rồi nàng chạy thẳng và nhà vệ sinh mà tạt nước vào mặt cho tỉnh táo khi định bước ra khỏi WC thì ánh mắt nàng bất chợt dừng tại hình ảnh trước gương như bị thôi miên. Hình ảnh trong gương phản chiếu gương mặt quen thuộc của nàng.. Ngọc Hoa. Nàng à mà giờ cũng chẳng phải nàng đang năm ngủ say giấc nồng bên phải là An An đang ngôi túc trực, ấy vậy mà điện này có vẻ không phải điện của nàng ở đó trong rộng hưn và cũng trống vắng hơn. Hóa ra nàng vẫn còn sống sao? Nàng thực sự chưa chết sao? Nàng vẫn còn sống thực sự là vẫn còn sống. Đang miên man suy nghĩ bỗng từ đâu phát ra giọng nói ồm ồm:

    - Tạo hóa ban phát sai số mệnh, thổi nhầm linh hồn vào thể xác chúng ta không thể sửa chữa nhưng các ngươi thì có thể làm được điều đó hãy tự sửa chữa cái sai của tạo hóa, tự thay đổi vận mệnh của mình, duyên âu cũng đã cạn giải thoát sớm cho cả ba nếu không ắt sẽ chẳng bao giờ trở về đáng thuộc về.

    Vừa dứt lời thì tiếng cạch cửa bên ngoài khiến nàng bừng tỉnh, Kiệt từ ngoài bước vào vẻ mặt hốt hoảng vô cùng, anh tiến lại gần Ngọc Hoa mà hét lên:

    - Tuyết Nhi.. em làm gì vậy? Sao anh gọi mà không trả lời em thực sự không sao chứ?

    Ngọc Hoa quay lại nhìn anh ấp úng hỏi:

    - Anh nhìn vào gương đi!

    Kiệt tuy rằng không hiểu nhưng cũng làm theo anh khẽ cười nhìn cô gái trước mặt thản nhiên trả lời:

    - Ban nãy anh đói quá xuống bếp úp mì ăn, lại bị em phát hiện rồi!

    Nàng sững sờ quay lại nhìn thẳng vào tấm gương nhưng lại không có gì, Kiệt đứng đó càng cười lớn hơn anh nói:

    - Thôi đi ngủ! Mai anh đưa em về nhà thăm ba mẹ được chưa? Giờ thì mau đi ngủ thôi!

    Vừa nói anh vừa cầm tay kéo nàng đang ngơ ngần ra phòng ngủ. Năm trong vòng tay Kiệt nhưng trong đầu nàng lại văng vẳng lời nói ban nãy, "Ba người? Chẳng nhẽ người thú ba chính là Tuấn Kiệt chăng?"

    P/S: Sau phần 11 này có thể sẽ khá lâu sau mình mới quay lại ra phần mới cho mọi người được bởi mình cần thời gian để cân bằng lại việc học mong rằng đến khi quay lại thì các độc giả yêu quý vẫn sẽ sát cánh bên mình để mình có động lực hơn. Cuối cùng cảm ơn và xin lỗi vì sự bất tiện này.

    Thân ^^~
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...