Chiều tan lớp có bao giờ không nhỉ Lại một lần anh đến đứng gần tôi Có bao giờ lại ôm ngàn ý nghĩ Tôi miên man nhìn gió, lại nhìn người? Ngàn năm sau tôi vẫn mỉm miệng cười Như ngạo nghễ trách mình khờ dại quá! Anh cứ hát "Người đàn bà hóa đá" Ngỡ rằng tôi ôm "Dĩ vãng cuộc tình". Tôi chiều nao vu vơ hỏi chính mình Rằng anh ấy có bao giờ rung động? Có bao giờ tôi là người trong mộng Anh giật mình vò võ những canh thâu? Và thế rồi, năm tháng ấy về đâu? Ngày tan lớp hai người hai lối bước Vì bối rối.. tôi lạnh lùng đi trước Trả lại người những rung động đầu tiên. Mây xa