Nắng xuân tưới trên thân dừa xanh dịu Tàu cau non lấp loáng muôn gươm xanh Ánh nhởn nhơ đùa quả non trắng phếu Và chảy tan qua kẽ lá vườn chanh. Gió nhè nhẹ, hương cỏ cây nhè nhẹ Thoảng bay lên, hương mạ dưới đồng xa Tự đâu đó, hương muôn hoa mới hé Như khói trầm từ đỉnh rộng bao la. Hơi xuân ấm trả cho trời đất lặng Tiếng reo ca nhí nhảnh và ngây thơ Của đàn sáo say phơi mình dưới nắng Chim nghệ vàng rỉa cánh trên nhành tơ.. Xuân trong sáng, xuân thơm, xuân ríu rít Nhưng xuân đâu tươi đẹp, không xuân lòng? Ôi xuân nay chỉ là xuân lạnh chết Trong buồn đau phẫn uất của công nông! Xuân nay chỉ một mùa tang đẫm máu Lòng người đang thét nỗi bi ai Đứng phắt dậy? Hỡi muôn hồn phấn đấu Phá bất bình, mưu sống cho ngày mai.. Rồi xuân ấy, cả nhân quần vui vẻ Nắm tay nhau, tuy khác tiếng, màu da Giẩm chân lên những núi sông chia rẽ Và ôm nhau thân ái cùng vang ca.