Truyện Ngắn Xuân Hạ Thu Đông Bốn Mùa Bàng Đỏ - Hạ Tiểu Anh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạ Tiểu Anh, 8 Tháng mười một 2021.

  1. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Bài viết:
    86
  2. Đăng ký Binance
  3. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Bài viết:
    86
    Chương 1: Chuyến đi chơi và cuộc gặp gỡ đầu tiên

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Hạ Tiểu Anh


    [​IMG]


    Hà Nội rơi vào những ngày níu kéo mùa thu. Thời gian lặng lẽ hối hả pha màu và âm thầm gấp rút tô vẽ. Như những cây bàng, trên từng đường gân, phiến lá, ở chiếc cuống khẽ cong lên, nơi mỗi cành rướn cao gầy guộc, cả thân cây nâu đậm nhám thô sần sùi.. dấu ấn thời gian in hằn và phai nhòe, rồi lại rõ nét.. Trong những khoảnh khắc giao mùa, cây bàng đổi sắc liên tục, loại cây này hội tụ các gam màu nóng lạnh nổi bật suốt mười hai tháng, và năm sau kiên nhẫn lặp lại. Những nhúm hoa li ti ôm lấy nhau thành chùm trắng muốt, những quả bàng xanh vàng xen lẫn. Vô vàn lá cây xanh non mùa xuân, xanh mướt giữa hạ, xanh thẫm cuối mùa nắng ấm, vàng ươm chớm thu, vàng ngọt nửa thu, vàng đỏ lúc hết thu. Lá đỏ rụng dần vào đông, đầu tiên là đỏ tươi, sau đó là đỏ thẫm rồi đỏ xen đen thâm và cuối cùng là rơi xuống đất, rụng hết cho đến khi chỉ còn lại trơ trụi mỗi gió buốt với cành khô.

    Với nhiều người, cây bàng có lẽ là hình ảnh quen thuộc nhưng với một cô gái, hơn cả quen thuộc đơn thuần, nó trở nên đặc biệt sâu sắc. Như một người bạn trầm tính biết cách lắng nghe và có khả năng chịu đựng, bất chấp thời tiết khắc nghiệt thường xuyên. Không chỉ vậy, đối với cô, những cây bàng còn là một phần kí ức không thể quên, gợi nhắc một mảng tuổi thơ đầy vỡ nứt, là người làm chứng cho vô vàn giây phút bơ vơ, đơn độc, là kẻ chia sẻ cảm giác thèm khát sự trọn vẹn của gia đình và thấu hiểu nỗi lòng bình an nếu được sống đầy giữa những quan tâm. Đến mức chỉ cần một buổi chiều ngập gió, nhẹ vén tấm rèm cửa sổ, nhìn xuống cây bàng to lớn ở dưới sân đang bùng lên những đốm lửa nhỏ đỏ rực, nhắc nhở đã đến lúc thu phải kết thúc, cũng đủ để sống mũi Hàm Tử Mặc cay xè, mắt đỏ hoe.

    Lần đầu tiên Hàm Tử Mặc nhìn thấy Từ Nam, lần đầu tiên ánh mắt cô chạm đến anh và muốn giữ nguyên vẹn, bất động một hướng nhìn. Đôi mắt sâu hút và thoáng buồn của Tử Mặc bắt lấy nụ cười đó, chớp lấy gương mặt anh tuấn, sắc xảo đó và lưu giữ ngay vào bộ nhớ, cất kĩ nơi kín nhất của trái tim. Thật lạ vì ta chỉ có thể nhận về phần thua nếu cố bướng bỉnh tranh cãi lí lẽ phải trái, đúng sai, nên hay không với tình yêu. Rằng tại sao ta vẫn yêu người xa lạ trong phút chốc mà lại khó nặng tình với ai rất thân quen dù đã ở bên nhau lâu dài. Yêu thương là thứ không thể nghe bằng tai, nhìn được bằng mắt, hoàn toàn xuất phát từ cảm giác.

    Trong chốc lát Tử Mặc như trở nên lú lẫn và khờ dại, cô không hiểu nổi mình nữa, cô cũng không thể lí giải chính xác được nguyên nhân cô bị hút hồn bởi chàng trai ấy. Tử Mặc ngơ ngẩn nhìn Từ Nam, quên luôn cả chớp mắt, quên sạch mọi thứ đang tồn tại và diễn ra. Tiết trời vào đông rét mướt, mua phùn giăng đều, rắc dày đặc trên tóc, dính lên bờ mi mỏng, sương ẩm quyện tan trong hơi gió, không khí trong vắt, xuyên thấu màn đêm bồng bềnh hư ảo. Trên cao, những vì sao cô đặc, sáng lấp lánh. Tử Mặc mơ hồ quên hết cả nhóm bạn khác trường quen biết từ khi lên cấp ba tụ tập cùng nhau trong chuyến đi phượt lên núi cuối năm, đang ngồi quây quần thành hình tròn bên đám lửa trại, mù mịt khói, cười đùa vui vẻ với rượu trắng và chút ít mồi nhắm, âm nhạc. Tử Mặc không uống lấy một ngụm rượu nào nhưng cô vẫn không nhớ từ bao giờ tiệc đã dần tàn, mấy đứa bạn đã ngấm rượu, say lâng lâng và bắt đầu nghĩ ra trò đùa nghịch:

    - Này, anh kia đẹp trai thế, sao bây giờ tao mới thấy vậy?

    - Ai? À, học trưởng Từ Nam. Mấy đứa con gái mê ảnh quá nên rủ thêm cho đông vui ấy mà.

    - Sao giờ mới dẫn đi cùng đoàn mình nhỉ, tao tia nãy giờ. Nhìn anh ấy đẹp trai thế cơ mà.

    - Mắt mày tinh thế, anh ấy là hot boy mới nổi của trường chúng ta đấy. Tại do sống có hơi khép kín nên ít người biết đến lắm.

    Nói rồi mấy đứa con gái cười phá lên, vì đã ngà say nên mặt đứa nào đứa nấy đều đỏ bừng, vị cồn như đang từ từ ngấm dần vào mỗi tế bào.

    - Ở cái chốn rừng núi này mà còn có trai đẹp để ngắm, đúng là đã con mắt.

    Thấy vậy Trình Khâm liền tiếp lời:

    - Bọn mày có muốn cá cược một ván không? Thắng thì ăn mà thua cũng chẳng sợ thiệt.

    - Cược cái gì?

    - Tao thách đứa nào tối nay ngủ cùng với học trưởng Từ Nam đấy, đứa nào ngủ được tao trả một triệu, mỗi triệu sẽ được nhân đôi lên theo giờ.

    - Ha ha, được đấy. Vụ này chỉ cần lẻn vào lều là xong, quá đơn giản. Có khi sau vụ này học trưởng Từ Nam lại có thêm bạn gái mới ấy chứ!

    Mấy đứa con gái cười òa lên hưởng ứng nhiệt tình, làm rách toạc khoảng không tĩnh mịch vốn có của chốn hoang vu, đâm nát cả giá lạnh nơi núi cao rừng thẳm. Tử Mặc khó chịu, cô không cảm thấy thích thú hay vui vẻ gì với vụ cá cược này. Bỗng Trình Khâm đi đến bên cạnh cô, tay quàng cổ, hỏi bằng giọng cợt nhả:

    - Mày có muốn thử không?

    Mặt Tử Mặc trầm xuống, trong lòng nổi lên cơn giận dữ. Cô nhổm dậy, túm lấy tóc Trình Khâm tát cho cô ta một cái. Trình Khâm bị đánh bất ngờ, mất thăng bằng, đứng không vững ngã khụy xuống đất, tay ôm mặt khóc nức nở. Cả nhóm sững sờ, phải một lúc sau mới có người nhớ ra điều gì và phản ứng gay gắt:

    - Hàm Tử Mặc, mày điên à. Bọn tao chỉ đùa thôi, mày có cần phải đánh Trình Khâm ra nông nỗi này không?

    - Bọn mày điên thì có, đem tình cảm ra làm trò đùa mà coi được sao!

    - Mày tỏ ra cao thượng cái gì, không phải mày đang thích học trưởng Từ Nam à. Có khi trò này mày còn thích hơn bọn tao ấy chứ, đồ giả tạo..

    Tử Mặc vẫn kịp nghe thấy câu nói nhạo báng từ giọng nói đầy tức tối của Trình Khâm. Cô mặc kệ quay lưng bỏ đi, không quan tâm gì đến đám đông đang nhốn nháo, tiến thẳng về phía cánh rừng đen tuyền và sâu hun hút. Bất chợt, cô bắt gặp Từ Nam và vài đàn anh khác ở đâu mới tới chứng kiến cảnh xô xát vừa rồi. Họ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cũng không biết lí do vì sao Tử Mặc đánh người nhưng nét mặt vẫn thể hiện rõ sự kinh ngạc cùng bất mãn. Nhìn thấy Trình Khâm bị cô đánh ngã xuống đất, Từ Nam vội vàng chạy đến hỏi han ân cần. Thấy vậy, trái tim Tử Mặc bỗng nhói lên đau đớn. Không khí sôi nổi, náo nhiệt của cả nhóm chùng xuống rất thấp, tưởng chừng như biến mất giữa màn sương lạnh giá và tiếng bước chân bỏ chạy của Tử Mặc.

    - CÒN TIẾP-

    [​IMG]

    -Bàng chỉ nhuốm đỏ vào một khoảng ngắn ngủi trong năm-
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2021
  4. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Bài viết:
    86


    Hàm Tử Mặc lao nhanh vào rừng, cảm xúc của cô lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Chính những cảm xúc tồi tệ đó đã kéo căng, lôi mạnh cô dấn thân vào những nơi mà cô chẳng rõ lối ra, đường đi. Đêm bủa vây, lạnh bao quanh, mình cô lạc lõng loay hoay yếu ớt chống trả lại nỗi sợ hãi. Tử Mặc sợ cô đơn và bóng tối, dẫu cô đã quen với những điều này từ khi còn nhỏ. Những bước chân dẫm lên nền lá rụng ướt đẫm bởi sương và mưa, những chiếc lá khô héo cố níu giữ cô, những cành cây khô tua tủa như ngăn cản bước chân cô dừng lại. Âm thanh của rừng già vang vọng khuyên Tử Mặc nên quay về. Cô không đủ can đảm để tiếp tục chạy trốn, cô chạy khỏi cuộc vui, trốn khỏi đôi mắt thắc mắc ẩn chứa rất nhiều thấy vọng của Từ Nam, cô căm ghét chính bản thân mình. Tử Mặc đặt ra mục tiêu hành hạ mình bằng cách chinh phục khu rừng này, nhưng cô không thể vượt qua. Hàm Tử Mặc ngồi thụp xuống đất, nước mắt chảy ra như mưa, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng. Ba từ "Đồ giả tạo" mà Trình Khâm gằn giọng nói đã xoáy sâu vào tâm trí cô. Tử Mặc kiệt sức thực sự, vết thương lòng chằng chịt sẹo vá bỗng bầm dập, ứa mủ nhức nhối. Đêm đen bao phủ xung quanh cô, những vết xước trong tim bật tóe máu, cô co ro trong cơn gió lạnh buốt, cái rét tê tái cứa vào kí ức cô vô số nhát tàn nhẫn. Trong trí nhớ của Hàm Tử Mặc, cô chưa một lần thấy bố mẹ nhìn nhau và mỉm cười, cô luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm, chẳng bao giờ cảm nhận được yêu thương trong chính cái nơi gọi là gia đình. Lấn chiếm phần lớn kỉ niệm tuổi thơ của cô chỉ có một góc hẹp phía sau cánh cửa, một ô vuông cửa sổ trong căn nhà nhỏ cô độc và những cây bàng trút hết lớp lá cũ lại thay lớp lá mới quanh năm.

    Trời gần sáng, Tử Mặc ngủ quên trong rừng. Đám bạn hoảng loạn đi tìm cô khắp nơi, cuộc vui bị dập tắt khi còn chưa kịp trở về. Không ai nói ra nhưng hầu như ai cũng đều ngầm hờn trách Tử Mặc. Mọi người ai cũng quen cô từ rất lâu, nhưng chẳng ai thân thiết đến mức cố mở tung những nút thắt bí mật trói buộc bên trong một con người, cũng không một ai gắng sức phá tan bức tường dày vô hình mà Tử Mặc cố tình xây dựng giữa cô với tất cả mọi người. Chẳng ai rảnh rỗi để đi chia sẻ những quá khứ đau buồn cô đã phải trải qua.

    Tử Mặc lần đường ra khỏi khu rừng, vài tia nắng chiếu thẳng xuống từ trên đỉnh những cây cổ thụ, lóe lên óng ánh ở những ngọn dương xỉ mọc thấp trên nền đất ẩm ướt. May mắn là cô chưa đi quá xa. Về đến nơi, cô nhận được một số lời hỏi han nhạt toẹt và vô số ánh mắt thờ ơ, e ngại, bất mãn dành cho mình. Ngay sáng đó, cả nhóm thu dọn hành lí ra về. Khoảng cách giữa Tử Mặc và những người xung quanh được nới rộng thêm, cô có cảm giác như mình bị cô lập và trở thành người không liên quan gì đến thế giới của họ. Tử Mặc biết có thể cô đã hơi quá đáng, nhưng cô không sai.

    Bỗng nhiên, cô đụng phải ánh mắt của Từ Nam, trong đó có cái sự da diết như muốn hỏi điều gì. Tử Mặc cúi gằm mặt xuống và quay đi, chắc là cô nhìn nhầm, chỉ là ảo tưởng do quá mệt mỏi mà thôi. Cô rùng mình, hơi lạnh của rừng rậm và không khí về khuya vẫn còn đọng lại. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt do phải ở trong rừng lạnh quá lâu, một nụ cười buồn nở trên môi làm cho không khí xung quanh cô càng trở nên ảm đạm. Tử Mặc không thể hiểu nổi, cô không hợp với đám đông hay là do chính cô không thể chui khỏi chiếc kén của riêng mình, cô tự đưa mình ra xa hay là do cô bị tách biệt ra khỏi xã hội?

    Trên chiếc xe quay ngược cuộc hành trình, Tử Mặc mơ hồ nhớ lại những kỉ niệm mờ nhạt, hình ảnh những cây bàng, khu chung cư sống khi còn nhỏ, những đứa trẻ hàng xóm, một ô cửa sổ bé cùng những thanh sắt rỉ và tróc từng mảng sơn.. Những đứa trẻ quanh năm hò hét, vui cười ở khoảng sân rợp bóng bàng. Những trò chơi chẳng khi nào Tử Mặc được nhập hội, những đứa trẻ nghịch ngợm không được tiếp xúc, những người hàng xóm gần gũi sống xung quanh cũng chẳng quen mặt, đến tận lúc chuyển đi.

    Hàm Tử Mặc thiếu hụt quá nhiều, nhiều tới nỗi cô không có cả tuổi thơ để ao ước mua vé tàu thời gian lùi lại. Thuở ấu thơ của cô, đơn giản là những ngày tháng nối đuôi nhau cứ thế trôi qua. Hồi còn nhỏ, Tử Mặc mong muốn một lần được như những đứa trẻ cùng tuổi, gọi nhau í ới đi chơi, nô đùa dưới những tán lá cây bàng mát rượi, cùng nhau chạy nhảy quanh xóm làng. Việc duy nhất lúc đó Tử Mặc có thể làm là nhìn theo quan sát, cô như bị giam lỏng trong căn nhà của chính mình. Những đứa trẻ cười đùa khanh khách khi cầm trên tay những nụ hoa bàng trắng muốt, nhỏ bé, còn đôi tay Tử Mặc không biết từ khi nào đã hứng đầy những giọt nước mắt mặn chát.

    Cái gì nhìn lâu cũng thành kí ức, màu đỏ như máu của những tán bàng bị thiêu đốt trong những ngày sau cùng của mùa thu là mảnh kí ức đẹp đẽ ít ỏi còn sót lại trong trí nhớ của cô về thời còn thơ bé.

    - CÒN TIẾP_
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2021
  5. Hạ Tiểu Anh ꧁༺•_Tiểu - Anh_•༻꧂

    Bài viết:
    86


    Mùa lạnh, lá bàng rụng sạch, thân cây như bộ xương khô trơ trọi chống lại với cả mùa đông rét đến phũ phàng. Hàm Tử Mặc luyến tiếc mùa thu với những chùm lá chấm đỏ lên những đám mây xám đầu đông, hay nền trời trong veo xanh ngọc khi thu gần từ biệt. Thời tiết không mấy dễ chịu, nhưng Tử Mặc vẫn thích đón gió và đi bộ trên những vỉa hè dài thênh thang không thẳng tắp. Việc tránh những viên gạch vỡ, những đống đá, chỗ lõm, chỗ lồi ngẫu hứng hoặc bất cứ chướng ngại vật nào cũng khiến cô tập trung, chú tâm theo mỗi dịp di chuyển chứ không lơ đễnh chìm theo dòng suy nghĩ. Nhiều ngày sau chuyến đi phượt nửa muốn nhớ, nửa muốn quên, Tử Mặc vẫn nghĩ về Từ Nam mọi lúc, mọi nơi. Đôi lúc, nỗi nhớ khiến Tử Mặc muốn sống khác đi, xé vụn lớp kén bó chặt và liều lĩnh bày tỏ tình cảm.

    Khi đang chờ đèn đỏ ở ngã tư thì cô thấy Từ Nam đứng ở bên kia đường, đúng là anh ấy thật, không nhầm được. Ngã tư vắng xe, đường hẹp, mọi thứ trong tầm mắt trở nên rõ ràng. Từ Nam bất ngờ nhìn cô, thoáng nét bối rối, anh cười, một nụ cười đẹp như ánh nắng chiều tà. Tâm trí Tử Mặc rối bời, không nghĩ được gì hơn, cô quay người lại, bỏ ý định sang đường. Nụ cười ấy chắc là không dành cho cô, mà cũng chưa chắc Từ Nam nhận ra cô, mà nếu có thì cũng là những ấn tượng xấu. Nhưng điều quan trọng khiến Tử Mặc bước gấp về hướng ngược chiều, rẽ ngoặt vào một con ngõ chính là vì Từ Nam đang khoác tay một cô gái khác.

    Từ Nam đã có người khác, cũng như bố Tử Mặc đã từng tìm thấy hạnh phúc từ một ai đó không phải mẹ cô. Không phải khoảng lặng nào cũng mang lại cảm giác yên bình. Có những khoảng lặng câm nín thật đáng sợ và gây sát thương nhiều hơn cho người nhận, khi nó được phát ra từ thứ tình cảm nguội tanh, lạnh ngắt. Không phải cứ cãi vã, đổ vỡ nghe thành tiếng, gia đình tan, mái ấm lạnh, tình cảm sứt mẻ, hôn nhân vỡ nát mới gây ra tổn thương cho những đứa con non nớt, thơ dại. Hàm Tử Mặc đã bị để lại quá nhiều khoảng lặng trong tâm hồn, bố mẹ cô chẳng ai nói với nhau một lời trong suốt khoảng thời gian dài, không ai giải thích một câu. Tử Mặc lúc đó còn quá nhỏ để nhận thức được cô đang sống trong bầu không khí nặng trĩu áp lực của người lớn, mẹ cô không tha thứ cho bố, bố thì cần đươc giải thoát. Ai cũng lo cho nỗi niềm riêng của mình, bỏ mặc cô lang thang trong tận cùng của sự đơn độc, chơi vơi với sự trống vắng. Tử Mặc học cách tự bảo vệ mình, học cách chấp nhận và đối mặt với những âm thanh im lặng, sự mất mát, bóng tối bao chùm hàng đêm.. Tử Mặc trút hết mọi nỗi niềm thẳm sâu với những cây bàng, đó là lí do sau này lớn lên khi chuyển chỗ ở, cô vẫn chọn một căn phòng có cửa sổ nhìn xuống một cây bàng già.

    Chợ hoa về đêm đông kín người qua lại và buôn bán. Tử Mặc chậm rãi tản bộ. Cô hít căng phổi hương hoa tinh khiết, những sắc màu rực rỡ, những mùi thơm quyến rũ nhẹ dịu lan tỏa và lắng đọng cả không gian. Hoa đẹp như tình, đáng tiếc hoa đẹp mấy rồi cũng sẽ tàn, tình đẹp mấy rồi cũng sẽ tan, nếu có một ngày tình úa thì chắc chắn nó đã bị lãng quên. Một bóng dáng rất quen xuất hiện trong tầm mắt Tử Mặc, đến khi người đó quay lại. Cô nhận ra đó là Từ Nam, thật trùng hợp, có phải định mệnh đã giao cắt hai người bằng hai đường thẳng song song? Chợt nghĩ ra điều gì, Tử Mặc chạy nhanh, miệng cô lẩm bẩm mong rằng Từ Nam cứ đứng yên ở đấy, cô chỉ rời đi một lát để tặng người cô yêu một món quà bất ngờ. Nhưng khi Tử Mặc quay lại, cô hụt hẫng vì Từ Nam đã lạc mất trong dòng người, tan biến. Đôi tay dần mất đi cảm giác, cô đánh rơi gói quà, song cũng chẳng thiết tha gì để nhặt lên, cô xoay người bỏ đi, để lại gói quà nằm lăn lóc, trơ trọi trên mặt đất.

    Thất lạc như bố mẹ Tử Mặc lạc nhau, còn cô lạc khỏi gia đình mình, Từ Nam đi lạc vào trong tim cô, duyên số lạc đường mất hút. Cô choàng tỉnh giấc, cô vẫn yêu người đó trong cả những mộng mị đêm đen. Yêu khi thức tỉnh còn chưa đủ sao?

    Hàm Tử Mặc ghét rượu, bởi cô bị ám ảnh cảm giác rượu là chất lỏng ướp dầm thêm nỗi đau. Cô đã từng ngồi nép trong góc cửa nhìn qua khe hẹp và thấy ngoài kia mẹ mình vừa uống rượu vừa khóc, những giọt nước mắt đau đớn. Cổ họng dồn nén không một tiếng kêu than hóa thành những giọt nước mắt đắng nghẹn. Tử Mặc nhớ cái đêm chia ly mà bố cô rời khỏi nhà, rời xa cuộc đời của cô và mẹ cô. Tử Mặc đã khóc nhưng không dám nức nở, cứ nằm sát mép giường với tay kéo mảnh ga trải giường lên cố lâu khô nước mắt. Cô chẳng thể khóc lớn vì sợ làm phiền những người sinh ra mình, họ đã quá tan nát vì khổ đau rồi. Tử Mặc không có gia đình, từ rất lâu, lúc chỉ là một cô bé, dù có đủ cả bố lẫn mẹ.

    * * *

    Nắng ấm nhen nhóm, xuân dịu dàng gõ cửa, những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt đã dần rút cạn. Mái nhà, con ngõ, góc phố không còn bị đóng băng, trái tim Tử Mặc bỗng ấm áp kì lạ và chan chứa đầy hi vọng. Tình yêu làm con người sống tích cực, những niềm vui bé bỏng cũng trở nên lớn lao, những điều bình dị cũng hóa kì diệu. Trên ngọn cây bàng, những lá non nhú mầm nảy lộc, trên khung cây màu nâu điểm sắc xanh ngát, căng tràn sức sống. Đông là cái cớ để con người sát lại gần hơn, xuân khiến con người chẳng muốn rời xa nhau, thu là mùa nhung nhớ và hạ là mùa cháy bùng yêu thương. Trọn vẹn bốn mùa trong năm đều dành cho tình yêu. Những lá bàng say sưa tắm nắng, nắng đỏ hồng.

    Tử Mặc trên đường đến Liên Thành, cô tự nhiên muốn ngắm nghía màu xanh của cây, của trời hòa quyện vào nhau. Lòng cô bỗng hồi hộp lạ lùng, trái tim đã đưa ra quyết định, Tử Mặc quyết tâm gỡ bỏ những hàng gạch trên bức tường tự cô lập bản thân, cô sẽ bước ra từ bức tường đó, bỏ hoang đống đổ nát lại quá khứ, nếu có một lúc nào đó tình cờ gặp lại Từ Nam, chắc chắn cô sẽ đến trước người con trai mà cô đem lòng yêu rất chân thành, yêu không nguyên cớ và vô điều kiện, trìu mến nhìn lâu vào đôi mắt đen láy đó và nói câu "Em yêu anh".

    [​IMG]

    -Người ta chỉ khóc khi đã rất mệt mỏi vì phải chịu dựng và sống chung với sự cô độc quá nhiều lần-

    -HẾT-
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười một 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...