Kinh Dị Xóm Trọ Ma Ám - Lanlanyeu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lanlanyeu, 29 Tháng năm 2021.

  1. Lanlanyeu Nick này lập ra chỉ để viết truyện kiếm xiền

    Bài viết:
    7
    Tên truyện: Xóm trọ ma ám

    Tác giả: Lanlanyeu

    Thể loại: ma, ngôn tình, học đường

    Link thảo luận: Xóm trọ ma ám

    Tóm tắt: Lan một cô gái miền quê lên Hà Nội học. Vì hoàn cảnh khó khăn nên cô phải mướn một phòng trọ tồi tàn trong một khu vắng vẻ. Nào ngờ khu trọ này lại có những âm hồn bất tán. Cô thường xuyên gặp phải những linh hồn vất vưởng dọa cô và muốn kéo cô theo.

    [​IMG]
     
    Annh Anh, Vyl Hana, hoa phi hoa8 người khác thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Lanlanyeu Nick này lập ra chỉ để viết truyện kiếm xiền

    Bài viết:
    7
    Chap 1: Đêm thứ ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Kẹtttttt..

    Âm thanh từ cửa sổ vọng đến tai tôi, thật rùng rợn, ghê người. Đây là ngày thứ 3, tôi chuyển đến khu trọ này cùng chị họ. Tối nào tôi cũng nghe thấy tiếng cửa sổ "kẹt kẹt" mở ra nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một ai.

    - Em ngủ đi, chỉ là gió thổi làm cánh cửa bật ra thôi.

    Tôi nhớ trước khi đi ngủ tôi đã chốt lại cẩn thận rồi mà, sao có chuyện gió tung được ra, chỉ trừ khi có bão.

    Ngày đầu tôi đến khu trọ, sâu trong một con hẻm, trước hẻm có một cái hồ nhỏ và một cây hoa gạo cổ thụ. Nghe các cụ có câu "ma gạo, cáo bàng" có nghĩa là ma thường trú ngụ trên cây hoa gạo, càng cổ thụ càng nhiều. Tôi bước tới đầu hẻm đã có chút rợn người.

    Ở đây chỉ có 1 dãy trọ, phía trước dãy trọ là hàng chuối rậm rạp, sau dãy chuối là cái đầm lớn, cỏ mọc um tùm. Tôi càng cảm giác ghê ghê khi mỗi tối nhìn ra đó.

    Nghe chị bảo ngủ tiếp đi mà tôi không sao chợp mắt được.

    - Chị ơi nhưng em sợ lắm! Cho em nằm trong nhé!

    Chị cho tôi bước qua người vào phía trong tường cho bớt sợ. Nhưng tôi mắt tôi vẫn thao láo nhìn lên trần nhà. Tôi và chị ngủ trên gác xép nên chỉ cần đứng là đầu chạm trần rồi.

    Tôi đang mơ màng thì tiếng kẹt cửa lại vang lên trong bóng đêm tĩnh mịch. Lần này không phải là cửa sổ mà là cửa chính. Tôi nhớ mình đã chốt trong rồi mà, sao lại có thể mở được. Tôi run run, huých nhẹ vào người chị nhưng chị không một phản ứng, chị ngủ say như bị trích thuốc mê.

    - Chị! Chị ơi!

    Tôi gọi khẽ nhưng không thấy chị có phản ứng gì. Tiếng bước chân rõ rần lên bậc thang, bởi vì bậc thang lên gác xép phòng tôi bằng gỗ khá ọp ẹp.

    - Kẹt.. kẹt..

    Tôi không dám nhúc nhích, lúc này tôi kéo chăn lên che kín cả mặt và người. Trời mùa hè tháng 5 nắng như đổ lửa, tôi trong chăn mà mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng vẫn lạnh toát sống lưng vì cảm giác có thứ gì không sạch sẽ đang tiến lại gần.

    Cái chăn khá mỏng nên tôi nhìn loáng thoáng thấy một bóng cao lớn và đôi mắt sáng quắc như mắt mèo trong đêm. Toàn thân tôi bủn rủn và run lên.

    Bất chợt, cái chăn từ từ bị kéo xuống.

    - Áaaaaaa..
     
    Annh Anh, Vyl Hana, hoa phi hoa7 người khác thích bài này.
  4. Lanlanyeu Nick này lập ra chỉ để viết truyện kiếm xiền

    Bài viết:
    7
    Chap 2: Ma nam bóp cổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe tiếng kêu thất thanh của tôi, chị họ ngồi bật dậy, tôi mở mắt ra thì không thấy gì nữa. Chị tôi ngồi như vậy lặng im, không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền. Tôi biết chị đang mộng du nên đỡ chị nằm xuống. Vậy là cả đêm đó tôi không dám chợp mắt nữa và cũng không còn thấy điều gì xảy đến.

    Tôi lần mò những clip hài, những show truyền hình trên youtube, có lẽ điều đó làm tôi bớt cái cảm giác sợ hãi kia đi. Đến tận khi mặt trời le lói những vệt sáng đầu tiên qua khe cửa, tôi nhìn đồng hồ đã là hơn 4 giờ. Tôi yên tâm nhắm mắt lại. Có lẽ thức cả đêm qua nên chưa đầy 5 phút tôi đã chìm vào giấc ngủ.

    Bất giác, bóng đêm lại bao trùm, tôi nhìn thấy người thanh niên, nước da nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm, dáng vẻ gày gò thư sinh, hai tay buông thõng. Anh ta đứng ngoài cửa nhìn lên chỗ tôi ngồi bên thành lan can trên gác xép, ánh mắt buồn đến khó tả. Anh ta từ từ lướt đến chỗ tôi, càng gần tôi càng thấy rõ mồn một, bộ xương quai xanh của anh ta nhô lên, má hóp lại, hốc mắt rỉ nước màu đen, tay giơ thẳng lên phía trước. Tôi cố chạy mà không sao động đậy được. Dường như có một ma lực vô hình nào đó đang đóng băng tôi tại chỗ. "Anh ta tới gần quá rồi! Biết làm sao đây?" miệng tôi cũng không thể thốt ra được tiếng nào, cứ ú ớ trong cổ họng.

    Anh ta lao đến, hai tay bóp chặt lấy cổ tôi. Kéo tụt tôi khỏi gác xép, treo tôi lơ lửng trong không trung. Tôi nhìn thấy rõ mồn một anh ta không có chân, chỉ là hai ống quần màu đen thòng xuống. Nước mắt tôi chảy trào ra, hai tay tôi cố kéo đôi tay đang bóp nghẹt vào cổ như gọng kìm. Tôi không thể thở được nữa rồi. "Tạm biệt bố mẹ thân yêu! Tạm biệt anh trai! Tạm biệt chị họ! Tạm biệt những người bạn!". Tôi ngất lịm đi, không còn biết gì trong thế giới xung quanh nữa.

    - Lan.. sao mà ngủ lắm thế! Dậy ăn cơm đi học không thì bảo? Không dậy là chị gọi điện về mách mẹ em đó. – Tiếng chị Hiền, chị họ tôi vọng từ dưới nhà lên.

    Tôi giật mình tỉnh giấc. Hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ. Nhưng không! Tôi chắc chắn một điều, giấc mơ chỉ là sau 4 giờ sáng, còn trước đó là thật.

    Tôi mệt mỏi bước xuống cầu thang, tiếng kẽo kẹt của cầu thang làm tôi lạnh sống lưng ngay giữa trưa hè vì nhớ tới cảnh hôm qua.

    Sau khi đã ngồi yên vị ở cái chiếu cói trải giữa nhà để ăn cơm, thì tôi mặt nghiêm túc mà nói với chị họ.

    - Chị ơi! Mình có thể chuyển chỗ ở không?

    - Sao phải chuyển? – Chị tôi vừa nhồm nhoàm nhai cơm vừa trả lời tôi một cách hồn nhiên.

    - Hôm qua em thấy ma. – Mặt tôi trở nên nghiêm trọng nhìn thẳng vào chị.

    - Làm gì có ma. Chị ở đây một năm rồi, có chuyện gì xảy ra đâu. Chắc thần hồn nát thần tính, rồi ngủ nướng cho lắm vào, mơ với chả mộng. – Chị tôi lúc nào cũng nói cái kiểu chỏng lỏn như vậy.

    Cách nói chuyện của chị người ngoài có lẽ không quen, có khi còn thấy khó chịu với lần đầu tiếp xúc. Nhưng chị lại là người sống tình cảm, tôi biết chị từ bé nên tôi hiểu.

    - Em tối qua nghe rõ mà. Tiếng móng tay kẹt vào cửa sổ sắt phòng mình, nó còn vào tận chỗ chị em mình nằm nữa. Mình chuyển nhà được không? Em sợ lắm.

    - Em thử tìm ở cái đất thủ đô này có chỗ nào trọ rẻ như ở đây không? Tuy nó xấu và hơi xa một chút chứ ở cũng ổn mà. Chờ chị ra trường đi làm, rồi thuê chỗ khá hơn. Một năm nữa thôi. – Chị cố thuyết phục tôi.

    Tôi và chị ở quê, bố mẹ làm nông nghiệp, cũng khó khăn lắm mới nuôi được tôi đi học như vậy. Thằng em ở nhà lại học lớp 11, tiền ôn thi đại học của nó đã tốn kém lắm rồi. Bố mẹ tôi cổ hủ, luôn có suy nghĩ "trọng nam khinh nữ" nên chỉ chăm chút cho nó. Nhiều khi nghe bố mẹ bảo nghỉ học đi làm công nhân dưới quê, lương tháng cũng cao mà xuôi tai. Giờ đi học đại học, ra trường sợ lại không xin được việc thì phí mất 4 năm, có nhiều người học xong còn giấu bằng để xin làm công nhân nữa. Nhưng cuối cùng được cô chủ nhiệm khuyên "Chỉ có học mới đổi đời được, mới thoát được cảnh nghèo khó, học lực của em cũng khá cô tin vào em!". Nghe vậy, ý chí phấn đấu tăng cao, tôi cố thuyết phục bố mẹ, "con lên đó sẽ đi làm thêm, tự trang trải chi phí học, bố mẹ chỉ cần lo cho em". Lại thêm chị Hiền cho ở nhờ, cuối cùng bố mẹ mủi lòng và cho tôi đi học. Bọn bạn bảo tôi vào kí túc xá ở cho rẻ, nhưng kí túc không thể đi làm thêm, vì ở đó đóng cửa lúc 23h. Chị Hiền bảo đi làm thêm thường đi về đến nhà cũng khá muộn.
     
    Annh Anh, Vyl Hana, hoa phi hoa6 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng tám 2021
  5. Lanlanyeu Nick này lập ra chỉ để viết truyện kiếm xiền

    Bài viết:
    7
    Chương 3: Nhóc con dám phá chị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chị ơi! Mai thứ bảy chị dẫn em đi tìm việc nhé! Em không muốn ăn bám chị mãi, em cũng muốn tự thân vận động kiếm tiền nuôi bản thân. – Tôi mạnh mẽ và kiên quyết để chị không phải lo lắng cho tôi nữa.

    - Ừ! Thế em muốn làm việc gì? Mà thôi, tối nay đi học về lấy máy tính của chi vào mạng xem có việc gì làm thêm cho sinh viên và phù hợp với em không thì nộp CV online cũng được.

    Tôi mới lên Hà Nội ngày thứ ba, chân ướt chân ráo, cũng không biết đường, toàn phải tự mò mẫm. Tối nay là ngày đầu tiên tôi đi làm thêm, bưng bê cho một nhà hàng cách chỗ ở hơn 2km. Tôi làm vé tháng xe bus chưa được lấy nên phải mượn vé của chị họ đi nhờ. Bước lên xe mà tim đập chân run, chỉ sợ anh phụ xe nhìn ảnh mà phát hiện ra không giống, thu lại thẻ thì chắc chết. May quá là tôi và chị họ khá giống nhau, tôi còn cố ý chải kiểu tóc giống trong hình trên vé tháng xe bus của chị.

    Cả buổi tối tôi bê đồ đến mệt nhoài. Quán bia mùa hè rất đông khách, toàn đàn ông nên không khỏi bị va chạm. Tôi vừa bước vào tuổi 18, thân thể đã đầy đà, da dẻ mơn mởn của tuổi mới lớn, quán lại bắt nhân viên nữ mặc đồng phục váy đen ngắn, áo phong đỏ càng làm tôn nên nước da trắng của tôi. Có lẽ vì vậy tôi bị mọi người chú ý cũng là bình thường. Tôi phần vì suy nghĩ sống tích cực, phần vì cần việc nên bỏ qua. Chỉ cần giữ bình tĩnh, xử lý khéo léo là ổn. Tôi khổ từ bé, sống trong gia đình không coi trọng nữ, nên sức chịu đựng của tôi cũng vì thế mà hơn nhiều các bạn cùng trang lứa.

    Hết giờ làm cũng đã 11 giờ 30, tôi ra bắt xe bus thì không còn chuyến nào chạy muộn như vậy. Tôi đành đi bộ về, hơn 2 cây, chắc cũng không quá xa. Ở nhà làm đồng, tôi còn phải vác cuốc đi bộ ra đến ruộng còn xa hơn đây. Nhưng có lẽ do chạy bàn cả buổi nên mỏi nhừ chân, tay, eo, vì vậy mà cảm thấy hơi xa và chỉ mong mau chóng về nhà. Hết con phố lớn đông đúc, về đến con ngõ nhỏ rẽ vào khu trọ của tôi cũng là 12 giờ. Cả con đường gồ ghề, toàn ổ gà của đường bê tông lâu ngày bị bong tróc, hư hỏng nặng, mọi người đã đóng cửa đi ngủ hết. Chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt soi lối những bước chân cô đơn của tôi. Cái bóng lủi thủi đổ dồn xuống lòng đường càng làm càng tăng sự cô đơn, nhớ nhà đến lạ lùng. Tôi thèm một bữa cơm canh cua cà muối với một ít thịt rang cháy cạnh của mẹ. Nhớ mỗi mùa hè mẹ nấu món đó, tôi ăn chưa kịp nhai, cơm đã chảy tuột xuống cổ họng.

    Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ căn nhà, nhớ mọi thứ ở cái xóm nghèo của tôi, nhớ thằng em lẻo mép nghịch ngợm hay trêu chị. Cổ họng tôi không nén nổi những tiếng nức nở nghẹn ngào. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ học thật tốt để sau này có công việc lương cao có thể phụ giúp bố mẹ nuôi em. Bố mẹ làm nông nghiệp không có lương hưu chắc già sẽ vất vả lắm, còn phải dành một khoản tiết kiệm cho bố mẹ dưỡng già.

    Mọi suy nghĩ miên man làm tôi về đến nhà lúc nào không hay, tôi thở phào nhẹ nhõm qua một ngày học và làm việc vất vả, sắp được nằm trên giường ngủ một giấc đến sàng. Nhưng thay vì cảm giác được hưởng thụ đó thì trên cây hoa gạo, tôi nghe có tiếng cười rúc ríc của một đứa trẻ con. Tôi ngước vội lên, bắt gặp cặp mắt lớn, của một cậu bé. Nó mặc mỗi một chiếc quần sooc, da dẻ xanh rớt, trèo cao chót vót gần ngọn cây. Tôi hãi hùng định bỏ chạy vào khu trọ thì nó đã xuất hiện ngay trước cổng.

    - Đi đêm không sợ gặp ma à bà chị? – Tiếng nó lảnh lót trong đêm vắng.

    - Chị xin em! Chị phải đi làm thêm, giờ mới về đến nhà. Em cho chị về đi, mai chị cúng bánh kẹo cho em. – Tôi mắt nhắm nghiền lải nhải, tay chắp trước mặt mà khấn vái.

    - Nhưng em muốn có chị làm bạn. Chị đi cùng em nhé! Em một mình ở đây buồn lắm, lại luôn bị một anh lớn bắt nạt. – Nó khẩn khoản với tôi.

    - Chị xin em! Chị còn phải đi học, đi làm để báo đáp bố mẹ, em tha cho chị đi. – Tôi sợ hãi khi nó muốn bắt tôi.

    Tôi thấy im im, thầm nghĩ, chắc nó nghe vậy thương mình nên bỏ đi rồi. Tôi hé mắt ra nhìn thì giật bắn, thối lui vài bước. Mặt nó ghé sát mặt tôi, đôi mắt còn lồi ra, chắc chỉ cách một ngón tay là chạm vào mặt tôi.

    Nó kéo tay tôi lại, đôi tay nó lạnh buốt như đá, từ tay tôi rần rần lạnh đến khắp cơ thể. "Chắc mình sắp bị ma bắt mất vía rồi". Tôi nghĩ mà càng sợ hãi hơn.

    - Nhóc con! Làm gì ở đây? – Một âm thanh lớn vang ra từ phía sau lưng tôi.

    Tôi tin là một người tốt đến cứu. Chắc chắn giọng ấm áp này phải là một mỹ nam. "Anh hùng cứu mỹ nhân?" tôi chắc chắn vì tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết, không thể khác được.

    Thằng bé buông tay ra, cơ thể tôi dần ấm lại. Nó mắt lấm lét nhìn người sau lưng tôi rồi lủi mất vào bóng đêm tĩnh mịch giữa những bụi chuối và đầm rau cạnh khu trọ.

    Tôi nhất định phải cảm ơn ân nhân. Tôi nhìn lại phía phát ra âm thanh. Mặt tôi cứng đờ, mắt như lồi ra vài phân, là người đàn ông hôm qua tôi mơ thấy. Vẫn dáng người gày gò nhìn toàn xương, không chân, má hóp, chỉ là mắt không rỉ máu đen. Tôi ù té chạy như bay vào phòng trọ. Tôi gấp gáp gõ cửa phòng liên hồi.

    - Chị Hiền ơi! Mở cửa cho em. Chị ơi! Cứu em! – Giọng tôi lạc đi, nhưng vẫn vang rõ trong đêm.

     
    Annh Anh, Vyl Hana, hoa phi hoa4 người khác thích bài này.
  6. Lanlanyeu Nick này lập ra chỉ để viết truyện kiếm xiền

    Bài viết:
    7
    Chương 4: Nhà tù Hỏa Lò



    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Lan về đó hả em? Chờ chị! – Giọng ngái ngủ của chị vọng ra từ trong nhà.

    Ánh điện sáng trong phòng bật lên, một vài tia sáng soi ra ngoài làm tôi càng gấp gáp hơn muốn vào phòng. Tôi liếc ra cổng vẫn thấy anh ta. Anh ta cười khoái trá, nhưng càng cười gương mặt càng méo mó đến sợ.

    - Sao em về muộn vậy? – Chị mở cửa phòng.

    Tôi lội tuột chị ra ngoài, đủ để chị có thể nhìn được ra cổng.

    - Chị ơi! Chị nhìn thấy gì ngoài cổng kia không? – Tôi lấy hai tay vặn đầu chị ra phía cổng.

    - Gì? Em làm chị đau đấy. Thấy gì đâu? – Chị giọng hơi tức khi tôi ngoặt cổ chị trong khi chị đang buồn ngủ.

    Tôi chỉ cánh tay ra cổng, nhưng giờ không còn gì nữa, chỉ còn lại khoảng không tối om và một chút đèn đường từ phía xa le lói chiếu vào. Tôi lại một lần nữa bị trêu rồi. Do tôi yếu bóng vía hay do chị vía cao mà không thấy hắn ta. Tôi vào nhà mà thao thức không sao ngủ được.

    Mấy ngày đi làm về khuya, cộng với đêm khó ngủ vì những âm thanh lạ ở khu trọ nên tôi gày rạc đi, mắt hốc hác, quầng thâm như một con gấu trúc. Chị Hiền nhìn tôi vậy cứ ca thán rằng thương tôi. Chị bắt tôi ăn nhiều hơn mà tôi không nuốt trôi. Chắc cơ thể mệt mỏi nên càng không muốn ăn.

    Tuy vất vả nhưng tôi vẫn cố gắng học tốt. Vì mục tiêu của tôi lên Hà Nội là học chứ không phải là làm thêm. Tôi luôn học hỏi mọi lúc, thường xuyên hỏi thày cô nên được thày cô, bạn bè quý mến. Hội bạn mới trong lớp đại học cũng không vì hoàn cảnh tôi khó khăn mà xa lánh. Bọn nó còn thương tôi hơn vì nghị lực của tôi.

    Bọn nó thấy tôi rảnh lúc nào là muốn đưa tôi đi chơi trải nghiệm Hà Nội lúc đó. Mọi thứ đều mới mẻ với tôi.

    - Này Lan! Cuối tuần đi di tích nhà tù Hỏa Lò ở Lò Đúc không em yêu? – Con bạn thân trong lớp hỏi tôi.

    - Để tao xem đã. – Tôi còn đang sắp xếp lịch trong đầu xem có gì không.

    Thực ra nói là sắp xếp lịch chứ tôi đang nghĩ đến tiền. Đi chơi không có tiền rồi ăn ké của bọn nó mãi sao được, cũng phải biết ngại chứ.

    - Xem gì nữa. Mày không phải lo về tiền, tao bao, khi nào lấy lương mời tao bữa là được. – Nó đúng là bạn thân, tôi chưa cần nói đã hiểu.

    - Ờ! – Tôi miễn cưỡng đồng ý.

    Quỳnh người Hạ Long, Quảng Ninh, nghe nói nhà nó bán nội thất và buôn máy tính nên rất giàu. Dân Hạ Long ăn chơi lắm, vậy mà nó chịu chơi với tôi, tôi cũng thầm cảm ơn nó. Nó chưa lên Hà Nội học, bố mẹ nó đã mua cho nó một căn nhà gần trường cho tiện học hành rồi. Thỉnh thoảng nó rủ tôi vào nhà chơi. Nó trang hoàng căn nhà khá đẹp và hiện đại. Tôi lần đầu nhìn thấy đã thèm rỏ rãi, ước được một căn nhà nhỏ để có thể tự decor theo ý thích. Nó kể với tôi, lúc nó học lớp 10 mẹ nó mới đẻ thêm thằng em, chiều như chiều vong. Giờ thằng em nghịch lắm, nhưng được cái thông minh, mới gần 4 tuổi mà nó thuộc hầu hết quốc huy của các nước. Sở thích của thằng em dạo này là hát bài "hai con thằn lăn con" còn chế lời, cũng chả biết nó học ai nữa. Nó suốt ngày kể về thằng em, nghe như các bà mẹ đang lải nhải về con mình í. Tôi chỉ biết nghe chứ cũng không bình luận gì thêm. Có lẽ tôi chịu khó nghe nó nói nên nó thích tôi.

    Sáng thứ bảy tôi và lũ bạn, cả bọn 5 đứa chơi cùng nhóm trong lớp đi thăm di tích Hỏa Lò. Vừa bước vào cổng di tích, toàn thân tôi đã cảm thấy lạnh ngắt từ trong ra. Nhìn những chiến sĩ năm xưa bị cùm sắt ở chân tay, người gày đét như bộ xương khô, tôi không khỏi rùng mình. Tôi càng lúc càng thấy lạnh hơn, cảm giác như một luồng âm binh đang xâm chiếm lấy cơ thể vậy.

    - Quỳnh ơi! Tao thấy hơi lạnh! Có phải ở đây có nhiều âm hồn bất tán không? – Tôi nói khẽ vào tai con Quỳnh.

    Tôi có cảm giác, nếu mình nói to những bộ xương kia sẽ bừng tỉnh dậy và bóp cổ tôi như người đàn ông trong xóm trọ vậy.

    - Ha ha ha mày điên à! Ở đây họ xây toàn bằng đá, rồi mở máy lạnh, tao cũng đang lạnh đây nè. – Nó cười lớn làm tôi thấy hơi xấu hổ.

    Tôi huých nhẹ vai nó, mặt đỏ bừng lên. Có lẽ nó nói đúng, dạo này mình đã bị dọa quá hóa ngu rồi.

    Tôi và các bạn đi tiếp vào trong, tôi thấp thoáng nhìn thấy phía đằng xa kia có một người đàn ông rất giống người mà tôi thấy trong xóm trọ. Anh ta nhìn có da thịt hơn, thư sinh, dáng cao đẹp trai đến nao lòng. Thằng Hiếu hot boy lớp tôi chắc cũng không bằng anh. Tiến gần hơn đến chỗ anh, con Thanh tự nhiên từ đâu chen ngang qua trước mặt, tôi gạt nó sang một bên, anh đã biến mất, chỗ đó chỉ còn là khoảng không, một vài ông tây balo lởn vởn chỉ trỏ ở đó.

    Tôi chạy thật nhanh ra chỗ vừa thấy anh, nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không thấy đâu. Tôi buồn vô cùng khi không thể tìm rõ được chân tướng sự việc, biết đâu anh ta là đầu mối để tôi tìm ra được gốc gác của người đàn ông trong xóm trọ.

    Tôi đang rầu thì một người phía sau đập vào vai tôi đau điếng.

    - Bọn mày điên à! Đánh tao đau vậy? – Tôi cáu vì cái đập đó làm tôi đau ê cả vai.

    Nhưng tuyệt nhiên không có đứa bạn nào phía sau, cũng không có ai xung quanh tôi cả. Tôi thấy mình bị lạc vào một căn hầm âm u. Ánh điện đỏ chiếu vào những bức tượng nhìn như toàn thân họ toàn là máu. Tất cả bọn họ dường như đang liếc những hốc mắt về phía tôi, tôi rùng mình run sợ. Những cái tay cái chân khẳng khiu toàn xương bỗng nhúc nhắc. Họ bắt đầu lết về phía tôi. Người thì tay lủng lẳng, người thì chân gãy lết, người thì cổ bị nghẹo về một bên. Tất thảy đều nhằm mục tiêu là tôi mà nhắm đến. Tôi thấy sau lưng có một con đường tối không ánh đèn không có bộ xương khô nào. Tôi lao thẳng vào đó, biết đâu cuối con đường tối lại le lói một tia sáng. Tôi thục mạng mà chạy, chắc chắn với sức chạy này tôi sẽ đạt huy chương vàng marathon quốc gia.
     
    Annh Anh, Porcus XuVyl Hana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...