Tiếng Anh Xin Lỗi Con Đã Nói Dối

Thảo luận trong 'Ngoại Ngữ' bắt đầu bởi Nàng Tiên Cá, 5 Tháng sáu 2019.

  1. Nàng Tiên Cá

    Bài viết:
    63
    I'm sorry, I lied

    Jenny was so happy about the house they had found. For once in her life, she would be staying on the right side of town. She unpacked her things with such great ease. As she watched her new curtains blow in the breeze, she thought about how wonderful it was to have her own room. School would be starting and she would have friends over soon. There will be sleepovers and parties. She was so happy. It's just the way she wanted her life to be.

    On the first day of school, everything went great. She made new friends and even got a date!

    She thought, "I want to be popular and I'm going to be because I just got a date with the star of the team!"

    To be well-known in this school, you had to have a clout and dating this guy would surely help her out. There was only one problem. Her parents had said she was too young to date.

    "Well I just won't tell them the entire truth. They won't know the difference. What's there to lose?"

    Jenny asked to stay with her friends that night.

    Her parents frowned but said, "All right."

    She got ready for the big event excitedly. However, as she rushed around preparing, she began to feel guilty about all the lies. She got rid of her guilt by telling herself she would have fun with the pizza, the party and a moonlight ride out. Well the pizza was good, and the party was great but the moonlight ride would have to wait, as Jeff was half drunk by the time.

    Despite being half drunk, he kissed her and said that he was fine. The room began to fill with smoke and Jeff took a puff. Jenny couldn't believe he was smoking that stuff. Soon, Jeff said he was ready to ride to the point but only after he smoked another joint.

    They jumped into the car for the moonlight ride without any consideration on whether if he was too drunk to drive. They finally made it to the point at last and Jeff started trying to make a pass at Jenny. A pass is not what Jenny wanted at all (and by a pass, I don't mean playing football).

    "Perhaps my parents were right. Maybe I am too young. Boy, how could I ever, ever be so dumb?"

    With all of her might, she pushed Jeff away and said, "Please take me home, I don't want to stay."

    Jeff cranked up the engine and floored the gas pedal. In a matter of seconds they were going too fast. As Jeff drove on in a fit of wild anger, Jenny knew that her life was in danger. She begged and pleaded for him to slow down but he just got faster as they neared the town.

    "Just let me get home! I'll confess that I lied. I really went out for a moonlight ride."

    Then all of a sudden, she saw a big flash.

    "Oh God, Please help us! We're going to crash!" She doesn't remember the force of impact. She only remembered that everything went black all of a sudden.

    She felt someone remove her from the twisted rubble and cried out, "Call an ambulance! These kids are in trouble!"

    She heard voices but it was only a few words at best. She knew there were two cars involved in the wreck.

    She wondered to herself if Jeff was all right and if the people in the other car were alive. She woke up to sad faces in the hospital.

    "You've been in a wreck and it looks pretty bad."

    These voices echoed inside her head as they gently told her that Jeff was dead.

    They said, "Jenny, we've done all we can do. However, it looks as if we'll lose you too."

    "What about the people in the other car?" Jenny asked.

    "We're sorry Jenny. They died."

    Jenny prayed, "God, forgive me for what I've done. I only wanted to have just one night of fun."

    "Tell the families of those involved in the accident that I am sorry I've made their lives dim and I wish I could return their families to them."

    "Tell Mom and Dad I'm sorry I lied to them and that it's my fault so many have died. Oh nurse, won't you please tell them that for me?"

    The nurse stood there solemnly. She never agreed. She held Jenny's hand with tears in her eyes. And a few moments later, Jenny died.

    A man asked the nurse, "Why didn't you do your best to grant that girl her one last request?"

    She looked at the man with sadness, "Because the people in the other car were her mom and dad."

    Bài dịch:

    Xin lỗi con đã nói dối

    Jenny rất hạnh phúc về ngôi nhà mà họ tìm thấy. Lần đầu trong đời, cô sẽ được sống ở phía bên phải của thị trấn. Cô tháo mở đồ đạc ra với một sự thoải mái tuyệt vời. Khi cô nhìn những chiếc màn cửa mới bay trong gió, cô nghĩ thật tuyệt vời khi có được một căn phòng riêng. Trường học sẽ khai giảng và cô sẽ sớm có nhiều bạn bè. Sẽ có nhiều người ở lại ngủ nhờ và tiệc tùng. Cô rất hạnh phúc. Đó là cách sống mà cô muốn cuộc đời mình có được.

    Ngày đầu tiên đi học, mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Cô làm quen với nhiều bạn bè mới và còn có 1 cái hẹn nữa!

    Cô nghĩ, "Mình muốn được nổi tiếng và mình sẽ làm được vì mình có buổi hẹn với ngôi sao của nhóm!"

    Để được nổi tiếng trong trường này, bạn phải có 1 thế lực và 1 buổi hẹn hò với anh chàng này chắc chắn sẽ giúp ích cho cô. Chỉ có 1 vấn đề. Cha mẹ cô đã nói cô còn quá nhỏ để hẹn hò.

    "A, mình sẽ không kể hết cho họ nghe. Họ sẽ không biết sự khác biệt. Có mất mát gì đâu?"

    Jenny xin được ở lại với bạn cô vào tối hôm đó. Cha mẹ cô không bằng lòng nhưng nói, "Thôi được rồi."

    Cô hào hứng chuẩn bị cho sự kiện lớn. Tuy nhiên, trong khi cô loay hoay vội vã chuẩn bị, cô bắt đầu cảm thấy có tội vì đã nói dối. Cô tự nói với bản thân để thoát khỏi tội lỗi của mình rằng cô sẽ rất vui với bánh pizza, bữa tiệc và cuộc lái xe đi dạo dưới ánh trăng. Bánh pizza thì ngon, bữa tiệc thì tuyệt nhưng đi dạo ngắm trăng thì phải chờ xem sao, vì lúc đó Jeff đã ngà ngà say.

    Mặc dù đã ngà ngà say, anh vẫn hôn cô và nói rằng anh ổn. Căn phòng bắt đầu đầy khói thuốc và Jeff hút 1 điếu thuốc. Jenny không thể tin được là anh lại hút thứ đó. Ngay lúc đó, Jeff bảo anh đã sẵn sàng để lái xe đi nhưng chỉ sau khi anh hút thêm điếu khác.

    Họ lên xe để chuẩn bị cho cuộc dạo chơi dưới trăng mà không hề để ý xem anh có quá say để lái xe không. Cuối cùng họ cũng đến được điểm cuối và Jeff bắt đầu cố gắng để tấn công Jenny. Một sự tấn công là điều Jenny không hề muốn chút nào (và sự tấn công này không phải là cú chuyền bóng trong bóng đá đâu nhé)

    "Có lẽ cha mẹ mình nói đúng. Có lẽ mình còn quá trẻ. Trời ơi, sao mình có thể ngu ngốc như thế này?"

    Với tất cả sức lực của mình, cô đẩy Jeff ra và nói, "Hãy đưa tôi về nhà, tôi không muốn ở đây."

    Jeff tăng số và đạp lút ga. Trong một vài giây họ phóng đi rất nhanh. Khi Jeff lái xe trong cơn giận dữ điên dại, Jenny biết sinh mạng cô đang gặp nguy hiểm. Cô nài nỉ và cầu xin anh chạy chậm lại nhưng anh còn chạy nhanh hơn khi họ gần tới thành phố. "Hãy đưa tôi về nhà! Tôi sẽ thú nhận là đã nói dối. Thực sự tôi đã đi chơi đêm."

    Rồi bất ngờ, cô thấy một ánh đèn pha lóe sáng. "Chúa ơi, xin hãy cứu chúng con! Chúng con sắp bị đâm xe mất!" Cô không nhớ được sức mạnh của cuộc va chạm. Cô chỉ nhớ rằng mọi thứ đột nhiên tối sầm lại.

    Cô cảm nhận có ai đó đưa cô ra từ đống đổ nát và hét lên, "Hãy gọi cấp cứu! Những đứa trẻ đang nguy kịch!"

    Cô nghe tiếng người nói nhưng nhiều lắm chỉ được 1 vài từ. Cô biết có 2 chiếc xe hư hỏng nặng.

    Cô tự hỏi không biết Jeff có ổn không và những người trong chiếc xe kia có còn sống không. Cô thức dậy nhìn thấy những khuôn mặt buồn bã trong bệnh viện.

    "Cô ta ở trong đống đổ nát và trông khá tệ." Những giọng nói cứ văng vẳng trong đầu cô như thể họ nói với cô rằng Jeff đã chết. Họ nói, "Jenny, chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể. Tuy nhiên, có vẻ như chúng tôi cũng sẽ mất em".

    Jenny hỏi, "Còn những người trong chiếc xe kia thì sao?"

    "Chúng tôi rất tiếc, Jenny à. Họ chết hết rồi."

    Jenny cầu nguyện, "Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho những gì con đã gây ra. Con chỉ muốn có 1 đêm vui vẻ." "Hãy nói với những gia đình liên quan trong vụ tai nạn rằng tôi xin lỗi vì đã làm cho cuộc sống của họ u tối và tôi ước gì tôi có thể trả lại mái gia đình cho họ."

    "Hãy nói với Cha mẹ tôi rằng tôi xin lỗi vì đã nói dối họ và do lỗi của tôi mà nhiều người phải chết. Cô y tá à, cô sẽ nói với họ dùm tôi chứ?"

    Cô ý tá đứng đó lặng im. Cô không hề ưng thuận. Cô cầm tay Jenny khóc. Và chỉ vài giây sau, Jenny chết.

    Một người đàn ông hỏi cô y tá, "Tại sao cô đã không làm hết sức mình để ban cho cô bé đó lời yêu cầu cuối cùng?"

    Cô buồn bã nhìn người đàn ông và nói, "Vì những người trong chiếc xe kia chính là Cha và mẹ của cô ấy."
     
    Âm NhiMình là Chi thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...