Xin chào tuổi 25 Tác giả: Diệu Hương Năm nay, trời lạnh sớm hơn những năm trước, nhìn ra cửa sổ em chỉ thấy toàn là sương mù che phủ toàn bộ cảnh vật, khiến chúng lờ mờ, lãnh đạm. Em vươn vai đầy uể oải, bước ra khỏi giường. Pha một tách cà phê nóng, khói bốc lên, mùi hương âm ấm thơm thơm xộc vào mũi, vị đắng pha chút vị ngọt của đường làm đầu óc em tỉnh táo hẳn. Qua hôm nay, em bước vào tuổi 25, không quá trẻ, cũng không quá già. Cái tuổi mà em tạm biệt với tính trẻ con, ích kỷ, sự bốc đồng, nóng nảy, vội vàng thay vào đó là sự trầm lắng, có phần vị tha, trở nên đủ dịu dàng, đầm thắm cho chặng đường kế tiếp. Em cần sự yên tĩnh, và cả sự náo nhiệt. Sự yên tĩnh khiến em suy nghĩ kĩ hơn về nhiều thứ, rằng mình cần điều gì, cần làm như thế nào, những điều mình làm là đúng hay sai.. thì sự náo nhiệt đôi khi tạm thời kéo em ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực, thu nạp năng lượng để cân bằng cuộc sống. Em ghét sự cô đơn nhưng thi thoảng cũng cần chịu đựng nó để bản thân mình có khoảng không gian riêng để cân bằng cảm xúc, để suy nghĩ, để tôi luyện sự mạnh mẽ và để bản thân mình không trở nên quá rẻ tiền trong mắt người khác. Em không thích cái đau của sự vấp ngã, nhưng thực sự cần thiết để biết bản thân mình mạnh mẽ cỡ nào, để được những bài học quý, để biết ai là người thật tâm yêu thương mình. Em ghét sự chia ly, nó làm em buồn, làm em có cảm giác trống trải, làm em phải rơi nước mắt, nhưng đôi khi nó mang đến cho em những cảm xúc mà bình thường em không nhận ra, để em biết ai là người quan trọng đối với em. Em ghét nhưng cũng yêu chúng bởi đó là những thứ không thể thiếu trong cuộc sống này, bởi nó khiến em trưởng thành hơn. Em sẵn sàng tha thứ cho những người từng khiến em tổn thương bởi cuộc đời này quá ngắn. Ta không thể suốt đời sống trong hận thù, bởi ta cần bình yên, bởi họ cần cơ hội để sửa lỗi, không ai là hoàn hảo. Hãy cố gắng phấn đấu vì mục tiêu, nhưng đừng vì không đạt được nó mà em buồn rầu nhiều vì bản thân so với lúc bắt đầu đã tốt hơn nhiều. Đó cũng là kỳ tích. Cũng đừng mãi buồn vì không thể ở cạnh ai đó. Đôi khi sự bất thành lại là hạnh phúc. Hãy cho mình một cơ hội được hạnh phúc. Chẳng cần biết ai đúng, ai sai. Rồi mỗi người sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chẳng phải chúng ta đang sống rất tốt sao. Và hãy nắm bắt cơ hội khi còn có thể nắm giữ nó, bởi vài thứ một khi đã đi là không trở lại. Có không giữ, mất đừng tìm. Tuổi 25 này, em muốn gì? Một gia đình khỏe mạnh, hạnh phúc, sự sung túc, một công việc ổn định mà mình yêu thích, một sự yên bình trong tâm hồn. Thế thôi. Mẫu người con trai em thích ư? Một người có nụ cười nheo mắt khiến em rung rinh. Người có vòng tay đủ rộng để ôm em thật chặt khi em muốn đi khỏi. Người có bờ vai chắc chắn để em tựa mỗi lúc em yểu xìu như cọng bún thiu. Người không có bàn tay quá đẹp để em ganh tị. Nếu bàn tay người đó lạnh thì em sẽ mua cho chiếc găng tay thật ấm hoặc sử dụng bàn tay em làm ấm cũng được, hoặc nếu như bàn tay người đó ấm thì em được một món hời rồi. Người có đôi mắt không quá to tròn, long lanh, nhưng đủ yêu thương, trìu mến, sự ấm áp dành riêng em. Người đó cũng không cần giỏi nói lên những điều ngọt ngào, bởi em chỉ nhìn vào hành động của người đó thôi. "Xin chào tuổi 25, hãy luôn mạnh mẽ và cười thật nhiều nhé, cô gái".