Sáng nay tôi có đọc được một topic, bạn nữ đó là người hướng nội, ít nói, lầm lì, bạn cũng rất hiền, chẳng bao giờ bắt nạt hay tỏ vẻ với ai. Vậy mà từ khi sinh ra cho đến bây giờ, cả người nhà lẫn người ngoài đều không cho cô ấy một ánh mắt dễ chịu. Gia đình không phải thuộc kiểu trọng nam khinh nữ vì nhà cô ấy có mấy chị em đều được đối xử rất tốt, duy chỉ có cô ấy - một người trầm tính, và bị nói rằng "ác ngầm". Phải chăng những người không niềm nở, gặp ai cũng tay bắt mặt mừng là những kẻ tội đồ của thế giới, họ rất đáng kinh tởm và phải lên án sao? Tại sao những con người như thế lại phải chịu sự lạnh lùng của mọi người? Chúng ta không thể có thiện cảm với họ thì đừng nỡ buông lời cay đắng. Tiếp câu chuyện của cô ấy. Mẹ cô ấy tin Phật, có một hôm người chị dẫn theo một vị đạo sĩ (hay thầy gì đó mình không nhớ) về nhà.. lợi dụng sự tin tưởng của mọi người để trục lợi. Rất nhiều chuyện xảy ra và hơn ai hết cô ấy biết, gã ta chẳng qua chỉ là một kẻ nói hươu nói vượn, rượu chè gái gú. Nhưng với người đã bị ghét như cô ấy, đến mẹ ruột còn lựa chọn tin người ngoài chứ không tin lời con gái. Đỉnh điểm nhất là, cô ấy bị thầy tu đó hãm hại, mà người tiếp tay, không ai khác là chị ruột của mình. Câu chuyện trên nhận được rất nhiều sự đồng cảm cũng như động viên từ các thành viên trong nhóm. Cá nhân tôi thấy, nếu đó là câu chuyện không có thật, vậy thì quá tốt. Nhưng nếu xảy ra với một người ít nói, thì chẳng khác nào địa ngục. Vốn dĩ họ không có nhiều bạn, câu chuyện của họ không được ai thấu hiểu, những bứt rứt ngay cả người thân cũng không thể sẻ chia, cả xã hội đẩy con người ấy vào căn bệnh trầm cảm, ngày ngày nghĩ đến cái chết không phải đau khổ lắm sao? Ai chẳng muốn có một cuộc sống mà mọi người yêu thương, được che chở trong vòng tay an toàn của người thân, bình an trưởng thành. Cớ sao với người hướng nội và những người trầm cảm nói riêng, mọi việc lại khó đến thế?
Cuộc sống này sẽ không dịu dàng với bạn chỉ vì bạn hiền lành hay bạn có đáng thương đi chăng nữa. Mỗi người đều có áp lực của riêng mình. Có thể bạn cảm thấy đồng cảm với bạn gái kia nói riêng hay những người bị bệnh trầm cảm nói chung nhưng thực tế không phải ai trong chúng ta cũng có thể giúp đỡ họ kể cả bạn có là bác sĩ tâm lí đi nữa cũng khó có thể giúp họ vượt qua được những cảm xúc tiêu cực trong cuộc sống mà chỉ có chính bản thân họ mới có thể làm được điều đó. "Hạnh phúc sẽ đến với những người biết quên đi" hy vọng những ai đã và đang đối mặt với những cảm xúc tiêu cực hoặc đang chống chọc với căn bệnh trầm cảm ấy có thể vượt qua được nó. Nếu cuộc đời này không đối xử dịu dàng với bạn thì tự bạn hay làm điều đó, hãy yêu thương bản thân gấp ba gấp bốn lần hoặc hơn thế nữa để bù vào những thiệt thòi của bạn, phía trước là cả một đoạn đường dài hy vọng bạn sẽ dũng cảm bước tiếp
Ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng điều đó dường như xa vời với những người bị bệnh trầm cảm, nó càng khó thành hiện thực trong thời đại công nghệ này. Bởi mỗi ngày, chúng ta phải chịu rất nhiều áp lực. Vậy cần thiết nhất là sống lạc quan, sống có kế hoạch và luôn biết tranh thủ, tận dụng thời cơ để mở rộng các mối quan hệ tốt đẹp. Như vậy cánh cửa mở ra tương lai tươi đẹp của chúng ta sẽ ngày một rộng mở hơn. Tuy nhiên, với những người trầm cảm thì cần lắm những cái nhìn thiện cảm, gần gũi, thân thiện; cần lắm những sự quan tâm tỉ mỉ, kiên nhẫn, ân cần, chu đáo, chân thành của người thân, bạn bè và mọi người xung quanh. Nói cách khác, mọi người hãy mở lòng và đối xử chân tình với những người không may bị trầm cảm. Đây là suy nghĩ của mình, vậy còn các bạn khác thì sao?
Mình nghĩ là sẽ không có sự khoan dung mãi mãi cho họ. Có thể họ sẽ được đồng cảm ở một lúc nào đó, tuy nhiên do đặc điểm xã hội ngày nay nên họ sẽ khó tồn tại và phát triển nếu cứ thu mình như vậy. Cách duy nhất chỉ có thể là bạn đó cố gắng phát triển mình thôi. Mình có đọc được quyển sách nói về người hướng nội. Họ cũng sinh hoạt như người bình thường tuy nhiên cái năng lượng của họ ít hơn mà thôi. Sau một thời gian nhất định trong ngày họ sẽ hết năng lượng và quay trở về trạng thái trầm lặng. Còn người hướng ngoại thì năng lượng nhiều hơn nên ta thấy họ năng động hơn. Cho nên để có thể tồn tại ở xã hội khắc nghiệt này ta buộc phải mạnh mẽ thôi. Vì không ai có thể bảo vệ mình tốt hơn chính mình.
Công bằng mà nói ai cũng có quyền được lựa chọn cách sống cho bản thân. Tất nhiên không ai muốn mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên mình thấy tiếc cho bạn gái trong câu chuyện. Mình không ở hoàn cảnh của bạn ấy nên có thể mình không hiểu được. Nhưng nếu bạn ấy dũng cảm hơn, can đảm thoát ra khỏi sự trầm cảm của mình thì có lẽ cuộc sống của bạn ấy đã tốt hơn. Mình không hưởng ứng cho kiểu sống mà phụ thuộc vào cách người khác nghĩ về mình hay đối xử với mình thế nào.
Ko ai đáng phải sống một cuộc sống như vậy cả, cũng không có bất kỳ một ai đáng bị đối xử bất công như vậy cả. Nếu bạn có sđt hay bất cứ điều gì, thông tin gì để mình có thể liên lạc với bạn ấy hãy gửi email vào: [email protected] cho mình. Mình muốn chia sẻ nỗi niềm với bạn ấy, động viên bạn ấy dù chỉ là một nụ cười..