Vườn thời gian Alvira Dòng cát không còn rơi. Chiếc đồng hồ nằm lặng im trong căn phòng phủ bụi. Đẩy cửa bước vào, cả một trời kí ức.. Ta thấy một ta. Lặng lẽ. Đi ngang qua những khu vườn thời gian.. Có nơi trống vắng, không người. Có nơi lại rộn ràng tiếng cười đùa đây đó. Có những nơi xanh tươi cây cỏ. Có những nơi chỉ héo úa, hoang tàn.. 5/9/'18 Khu vườn chẳng còn màu xanh cây lá Như thuở ngày xưa em tung tăng vui đùa Chân trần trên cỏ.. Ánh nhìn ngác ngơ.. * * * Giờ chỉ có mình ta, ngược thời gian trở lại Bên gốc cây khô chẳng còn rơi những chiếc lá năm nào Bầu trời run run mây trắng ghép thành hình đôi mắt Nhìn vào cõi lòng cho trống vắng bỗng xôn xao.. * * * Này em, có thấy chăng? Vườn hoa đã úa. Nhắm mắt vào ta mơ thấy hương xưa Như môi em thơm và bàn tay con gái Ôi tháng năm.. biết đếm mấy cho vừa? * * * Chiếc đồng hồ cát lỡ rơi.. và thời gian ngừng trong phút ấy Định mệnh như mũi tên lao đi về phía khôn cùng Ta và em, một trái tim vỡ thành hai nửa Trôi vào miền không tên. * * * Cỏ úa, hoa tàn.. và khu vườn trống vắng Bước chân đi qua những dấu bụi mờ Xin ước trả hai người về kỉ niệm Chỉ một lần cho vẹn giấc ta mơ..
Cà phê đắng Alvira Đắng quá! Cà phê đắng quá! Như lời chia tay ngày nào. Góc quán, một người bật khóc Ồn ào, lặng lẽ.. niềm đau Ngày có mình anh trở lại Phố tương tư, vẫn bốn mùa Con chim trên cành vẫn hót Như thời xa lắm, ngày xưa Ai thả từng vòng khói thuốc Giọt cà phê rơi ánh nhìn Bâng khuâng một thời trẻ dại Vòng quay năm tháng chông chênh Đường vẫn bao người qua lại Cà phê tan hết đá rồi Khúc nhạc cũng vào đoạn kết Mắt trời ngân ngấn mưa rơi Đêm nay một người ngủ muộn Bao năm nỗi nhớ vẫn đầy Ly cà phê và vị đắng Không làm sao ấm vành môi.
Không đề Mưa Alvira Em về.. trời đổ cơn mưa Mắt ai ngơ ngác lưa thưa sợi buồn Bài thơ chẳng kịp ghi tên Chiều loang nỗi nhớ đầy miền không em..
Tình xa Alvira "Cho một buổi chiều xưa cũ.." Chiều nay trên phố mưa bay Chợt nghe hơi lạnh bàn tay Nhớ người em gái năm nao Giờ đã xa xôi phương nào. * * * Hàng cây rũ lá nghiêng nghiêng Nỗi buồn không gọi được tên Viết thành thơ trong mưa rơi Đọc lên nhói lòng người ơi.. * * * Cho ai cười mang buồn vương Ôi dáng người như khói sương Khi nào về lại đường xưa Cùng ta dạo bước trong mưa? * * * Lời hẹn thề nghe xa xôi Người đi như áng mây trôi Rồi bao năm tháng trong đời Còn ta vẫn gọi: Tình ơi! ĐGN
Những bài thơ viết tặng riêng em Alvira "Biển và em đã trở thành kỉ niệm. Nhức nhối trong lòng khi phải cố quên đi" * * * Có những bài thơ viết tặng riêng em Nhưng cuối cùng chỉ mình tôi đọc cho tôi nghe trong những chiều lang thang trên biển Khi kỉ niệm tràn về lẫn lộn Sóng và nỗi nhớ dập dềnh.. * * * Sóng cố tình xóa bằng hết dấu chân Nỗi nhớ cố tình vẽ nên hình một người không muốn nhớ Phố biển chiều nay tôi dùng dằng đi - ở Gió hát tiễn đưa, cát lại níu chân người. * * * Chiều rũ xuống ánh buồn chơi vơi Những bóng người đổ dài trên bến Miền trời yên nhưng không có màu bình lặng Tôi gom thơ rao bán nỗi buồn. * * * Giờ xa xôi nơi nào, em còn nhớ không em? Những ánh mắt, nụ cười - lần đầu tiên tôi đi với một người con gái Cái nắm tay - lần đầu tiên tôi thấy mình bối rối Mà thôi.. kỉ niệm ngủ rồi.. Hãy để nó nằm yên * * * Có những bài thơ viết tặng riêng em Chiều nay tôi gửi vào biển rộng..
Cuộc đời dài lắm.. Alvira "Cho 2 nhân vật trong Cuộc đời dài lắm của Chu Lai" * * * Đã xa quá nhưng tháng ngày bé dại Mắt em nhìn hồn nhiên sao trong đêm Anh không dám hóa thân vào cát bụi Để rồi rơi những giọt lệ thiên thần Thôi em hãy ngủ, ngủ bình yên em nhé Rồi mai sẽ có em không phải ở chốn này Đời dài lắm và đời đầy sóng gió Em hãy về trong trong trắng thơ ngây Anh sẽ giữ lại phút này kỉ niệm Mắt nhắc anh một món nợ cuộc đời Ko trả hết bằng những lời cầu nguyện Của kiếp người mang thánh giá muôn nơi..
Thôi đừng ước nữa.. Alvira Đừng có ước thời gian trở lại Khi tháng năm hối hả quay đầu Hãy chấp nhận khi mình gây lầm lỗi Đừng sửa vội vàng để cay đắng cho nhau Đừng có ước giờ được như kỉ niệm Sông nhớ thương anh đã chảy đi rồi Dẫu em đắp trăm ngàn con đập Thì muôn đời nước vẫn trôi xuôi Thôi đừng ước anh về chốn cũ Bước chân đi nghe hạnh phúc vỡ òa Bao mơ ước vẫn chỉ là mơ ước Xin em hãy quay về chung lối với người ta * * * Cho một chiều SG cô độc..
Tản mạn cho một chiều mưa.. Alvira Sài Gòn đã bắt đầu những ngày mưa.. Ai đó nhận ra hơi lạnh thấm vào tận tâm hồn mình. Khi tình yêu không còn nữa thì những kỉ niệm sẽ chỉ làm con tim thêm nhức nhối.." Giao Mùa Đến rồi đi, ôi một trời kỉ niệm Gió gọi tên mình qua qua tiếng lá xôn xao Em có nghe lời thì thầm kể chuyện Mây bay đi như năm tháng ngọt ngào. * * * Để một chiều nghe bước chân về phố Lại nao lòng cho những phút bâng quơ Đếm bao nhiêu hoàng hôn rơi trong mắt Vẫn chẳng nhận ra mình là kẻ dại khờ.. * * * Bài thơ viết cho một người thua cuộc Không đọc lên chỉ để tặng riêng mình Ai thắp nến cho đêm dài vô tận Ai một mình ngồi nhớ bình minh? * * * Không từ tạ được ngày xưa em nhỉ Nghe đâu đây có tiếng gió giao mùa Lại thấy mình thêm 12 tháng tuổi Vẫn là mình trong năm tháng xa xưa.. (Viết tặng cho người đã khó nhưng viết để tặng cho riêng mình thì lại càng khó hơn) ĐGN