Gió vẫn thổi, mưa vẫn hoài mưa Hoa xuân vẫn đung đưa trước gió vô tình Một mình ta bước lặng nơi chân trời xa lạ Bỗng thấy ngập ngừng nỗi nhớ cố nhân Người có nhớ chăng những ngày xưa thân ái? Ta cùng người đi dọc bờ sông Mỗi buổi chiều thả diều trên cánh đồng Mỗi sáng tinh mơ nô đùa trên bãi cỏ Ta với người thì thầm câu to nhỏ: "Tuổi mộng mơ ôi mới đẹp làm sao!" Sáng sớm nay ngồi ngắm cánh hoa đào Thời thơ ấu bỗng hiện về gõ cửa Ôi đâu còn những ngày xa xưa nữa Tuổi thơ trôi đi không trở lại bao giờ Có những thứ chỉ một lần đánh mất Mà cả cuộc đời ta sẽ mãi phải đi tìm Có những ước mơ tưởng chừng như trong tầm với Nhưng nếu ta không sống hết mình vì những ước mơ đó, nó sẽ trở nên xa vời.. "Chúng ta sẻ chia cùng nhau ánh nắng mặt trời, chung nhau một nòi giống Việt và như nhau những giọt nước mắt, nụ cười buồn vui, những khát khao cháy bỏng của một nền truyện tranh lớn mạnh. Hết mình vì một mục tiêu chung, chúng ta là đồng đội. Những con người trẻ trung tràn trề nhiệt huyết. Nếu biết cùng nhau hợp sức lại mới có thể nâng nền truyện tranh Việt Nam lên ngang tầm bè bạn các nước. Còn nếu như chỉ phung phí sức lực, tài năng vào việc chỉ trích nhau hoặc giành giật nhân tài đang thưa thớt như sao buổi sớm, há chẳng phải tự mình đào một hố sâu rồi nhảy xuống. Còn nếu bạn muốn nhảy xa mà sợ gãy chân thì chẳng khác nào chân mình đã gãy. Cái quan trọng là dám làm, dám thay đổi.." Truyện tranh Việt Nam có triển vọng hay không? Có hấp dẫn bổ ích hay không, chính là nhờ phần lớn công lao của các anh hùng hào kiệt. Trong hào khí đang dâng cao ngùn ngụt. Xin tuyên thệ: "Tất cả đồng lòng vì một nền truyện tranh Việt Nam lớn mạnh!" *Chỉ có những ai yêu quý truyện tranh đến quên ăn quên ngủ, đam mê cháy bỏng. Cầm cây viết lên chỉ muốn vẽ cho xong, hoàn thành một tập truyện tranh ý nghĩa tràn đầy thông điệp bổ ích cho độc giả, mới hiểu được hết ý nghĩa của bài thơ này. *Chỉ là nhắc lại một thời chúng ta đã lỡ lãng quên. Ai đó đã từng ước mơ mình là một chiến binh da đỏ mà không thực hiện nó trên giấy A4. Ngày hôm nay kí ức ùa về, gửi đến ai đó, gửi đến thanh xuân của chúng ta, nơi có người bạn thân nhất đời tôi đang ở đó. Ngập ngừng đâu đó lấp lánh vùng kí ức tươi đẹp nhất!