Bách Hợp Vùng Đất Lạ - Nevertalkname

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nevertalkname, 13 Tháng mười một 2021.

  1. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Vùng Đất Lạ

    Tác giả: Nevertalkname

    Thể Loại: Bách hợp, truyện ngắn

    Văn Án: Đan, một cô gái với vẻ ngoài là tính cách mạnh mẽ như một đứa con trai thực thụ lao mình tìm đến khám phá một vùng đất lạ được mọi người giới thiệu trên internet là một nơi dường như tách biệt với thế giới bên ngoài. Ở nơi đó, Đan đã quen và yêu Thảo, con của một người giàu có nhất vùng. Vốn có một người bố khắc nghiệt và một người chị bảo thủ, chuyện tình của Thảo và Đan đã bị hai người hết sức ngăn cản, kể cả cách tàn bạo nhất. Tưởng chừng như hai người đã phải xa nhau mãi mãi, nhưng một phép màu đã xuất hiện khiến hai người chốn chạy cùng nhau

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương 1: Chuyến Đi Phong Ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã qua 3 ngày, Đan vẫn dong duổi cùng chiếc xe máy cũ đi tìm đến một ngôi làng ẩn sâu trong rừng, nơi mà nó đọc trên mạng là một nơi khác lạ với tất cả mọi nơi trên đất nước này, nơi mà internet là một thứ gì đó xa lạ, không có những ngôi nhà hiện đại, giữ được nguyên nét cổ kính, nơi thích hợp với những người muốn trốn khỏi cuộc sống ồn ào, xô bồ của hiện tại để đến chốn bình yên. Đan, một đứa gái với phong cách tomboy, luôn không biết đến 4 chữ "yểu điệu thục nữ" là gì. Ngay từ nhỏ, Đan đã thích chơi những món đồ chơi mà bọn con trai thường hay chơi như xe hơi, chơi đao, kiếm nhựa, thậm chí là còn thích học võ để thượng cẳng chân hạ cẳng tay những đứa nào bắt nạt mình. Vì thế mà không ai ưa nó, ngay kể cả bố mẹ nó nhiều lúc cũng ngán ngẩm với đứa con gái mà họ sinh ra. Thế nhưng, mọi người chỉ nghĩ Đan là một mẫu con gái nghịch ngợm thôi chứ họ không hề hay biết trong thâm tâm, Đan luôn ước mình là một cậu con trai, luôn có cảm tình, gần gũi với các bạn gái hơn. Trong lúc còn đi học, Đan đã không biết bao nhiêu lần thầm cảm nắng những bạn nữ dễ thương, bắt mắt trong lớp nhưng phải giấu kín, không dám nói ra vì mọi người vẫn còn "ghê tởm" với những cái đứa "nam không ra nam, nữ không ra nữ". Nhưng rồi, mọi thứ cũng phải lộ ra khi một hôm, bố mẹ của Đan vô tình đọc được cuốn nhật ký của nó khi nó vừa sinh nhật tuổi 18. Vì quá giận giữ, không chấp nhận một đứa con ái nam ái nữ như vậy, họ đã đuổi nó ra khỏi nhà và từ mặt nó. Đan phải ra ngoài vừa học nghề vừa làm để có tiền trang trải cuộc sống.

    May mắn thay cho nó khi có một người chủ cửa hàng sửa chữa, lắp ráp máy tính thương cảm giúp đỡ đào tạo thêm tay nghề cho nó. Sau một thời gian tay nghề đã cứng cáp, nó được làm thợ chính, giúp cho cửa hàng đông khách hơn trước. Nhưng với bản tính thích phiêu lưu, ngay khi đọc được một bài viết trên mạng về ngôi làng lạ kỳ kia, nó quyết khăn gói lên đường đi khám phá. Theo như lời chỉ dẫn, ngôi làng núp mình ở tận rừng sâu hun hút, không có đường nhựa dẫn vào, để đến được đó phải qua những con đường hiểm trở, đầy nguy nan, Đan vẫn đang cố băng qua đoạn đường trơn trượt sau cơn mưa rào hôm qua. Bỗng có một đôi nam nữ chạy về phía nó giúp đẩy xe đến chỗ khô ráo. Thoát được đoạn đường lầy lội, Đan không khỏi vui mừng vì may mắn lại một lần nữa đến với nó trong lúc khó khăn. Nó vội hỏi chuyện, cảm ơn hai người đó:

    - Cảm ơn hai bạn nhé, các bạn cũng đi tìm làng lạ kỳ à?

    Kiếm được người cùng ý tưởng, hai người đó tươi cười đáp:

    - Đúng rồi, cậu cũng thế phải không?

    - Tớ nghe thấy trên mạng review, thấy cuốn quá nên đến đây

    Trời bắt đầu dần tôi, 3 người bắt đầu dựng trại, nhóm lửa, nấu bữa tối và chuyện trò cùng nhau. Sau khi nghe Đan giới thiệu về mình, cậu bạn nam bắt đầu lên tiếng:

    - Tớ là Văn còn đây là bạn thân của tớ, tên Thanh. Bọn tớ cũng lần đầu phượt lên đây. Trước bọn tớ định đi thêm với một người bạn nữa nhưng vừa nghe thấy có người nói đường lên đây sợ lắm thì bạn ấy nghỉ luôn không đi nữa. Nhưng may bây giờ thì quen được cậu rồi, mai bọn mình đi không phải lo lắng gì nữa.

    Tìm được thêm bạn mới đồng hành cùng chuyến đi này, Đan càng háo hức muốn nhanh chóng đặt chân đến làng lạ kỳ càng sớm càng tốt. Nó cả đêm mơ về một viễn cảnh tươi đẹp nơi nó vừa được thưởng ngoạn những cảnh đẹp chưa được tận mắt chứng kiến, nơi nó có thể thả mình vào với thiên nhiên.

    Sau một giấc ngủ dài, cả ba người bắt đầu sắp xếp, chuẩn bị lên đường tiếp tục cuộc hành trình. Ngỡ tưởng như mọi thứ sẽ suôn sẻ khi đoạn đường đi hôm này không có gì nguy hiểm như hôm qua, nhưng ba người lại gặp một trở ngại mới. Nhóm cướp từ những bụi cây rậm rạp lao ra khống chế. "Bọn mày đưa hết đồ đây" tên trùm nhóm cướp hét lớn tay lăm lăm con dao đe dọa. Thanh sợ hãi tính đưa đồ cho bọn cướp, Đan ngăn lại vội lao ra đạp mạnh vào người tên cướp đang đứng trước mặt, mặc cho chúng quây lại, nó vẫn tìm mọi cách chống trả còn Văn thì cũng tiếp sức để giải vây cho nhóm. Sau một hồi không lấy được gì, nhóm cướp đành bỏ đi. Ba người lại tiếp tục lên đường, giờ đây, những đoạn đường khúc khuỷu đã xuất hiện khiến cho hành trình tìm đến với làng kỳ lạ càng lúc gian nan.

    Bất chợt, xe của Đan hỏng giữa đường mà hai người bạn kia chỉ có duy nhất một chiếc xe, cũng không ai trong nhóm biết sửa chữa. Đan đành phải cố dắt bộ trong suốt đoạn đường để mong đến được làng kỳ lạ, may ra có người nữa cũng đi khám phá như nó sẽ giúp nó sửa xe. Văn trông thấy Đan phải khổ sở dắt xe, cậu mủi lòng thương hại, thỉnh thoảng nhường lại xe của mình cho Đan và Thanh đi chung còn cậu dắt xe của Đan đi bộ. Trời lại bắt đầu đổ mưa như đang cố cản bước ba người thích tò mò đến với làng kỳ lạ. Ba người không thể tiếp tục cố đi được nữa, họ đành phải ngồi trú tạm ở một gốc cây cổ thụ. Lúc này gian khó càng thêm chồng chất khi túi đồ ăn của ba người gần như cạn kiệt mà đường tới làng vẫn còn khoảng một quãng dài nữa. Không còn cách nào khác, họ phải bắt trước như những chương trình sinh tồn vẫn thường thấy trên TV. Đan thì có sẵn con dao găm phượt mang theo mình, nó bắt đầu đi kiếm những con vật nhỏ, Văn và Thanh thì đi hái quả, kiếm rau rừng để bỏ vào bụng tối nay.

    Lại một ngày nữa trôi qua, cả ba người vẫn quyết kiên trì để đến với làng kỳ lạ. Trời không phụ lòng những người quyết tâm vượt mọi trông gai để làm điều mình thích, ngôi làng kỳ lạ sừng sững hiện ra trước mặt ba người. Đan thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng sau bao ngày, nó cũng được nhìn thấy ngôi làng đó. Vừa đặt chân đến, có một người tự xưng là hướng dẫn viên, đón ba người, dẫn đi một vòng thăm thú ngôi làng. Đúng như những gì trên mạng mô tả, đó là một ngôi làng nằm tách biệt với những ngôi làng khác, trong đó chỉ có những ngôi nhà làm bằng rơm, số ít là nhà sàn nhỏ. Trong làng chỉ có vài hộ giàu thì có nhà ngói to hơn so với những nhà còn lại. Ở nơi đây, mọi người hầu như không biết đến internet, sóng điện thoại ở đây cũng rất kém, mọi người toàn dùng những chiếc điện thoại với phím vật lý đời cũ, chỉ có một số ít có điều kiện thì có smartphone.

    Mới đầu, người hướng dẫn viên dẫn ba người bạn đi phượt vào một nhà của một người dân để tá túc trong thời gian đi khám phá làng. Thật tình cờ khi đó là nhà của gia đình một tên cướp đã từng chặn cướp ba người ở trên đường, nhận ra Đan và Văn là 2 người đã đánh lại mình hôm trước, hắn bèn to tiếng đuổi 2 người đó đi còn bố mẹ hắn thấy kẻ đã đánh con mình nên không đồng ý cho 2 người ở, chỉ cho một mình Thanh ở nhà mình thôi. Nhưng Thanh thấy tên cướp kia đáng sợ nên cũng theo 2 người kia ra khỏi nhà đó. Vì cảm thấy mọi thứ không ổn như những bài review trên mạng, Văn đã rủ Thanh rời khỏi làng tìm đường tắt đi qua làng bên để chơi một vài hôm rồi quay về nhà, Văn cũng khuyên Đan không nên ở lại. Nhưng tính Đan lại càng bị cuốn hút bởi những thứ bí ẩn, nó nhất quyết ở lại đây phiêu lưu, khám phá hết những thứ tiềm ẩn trong ngôi làng rồi mới rời đi.

    Quả đúng như những gì Văn đã linh tính từ trước, người dân ở ngôi làng này thật gai góc, không hiền hòa như bài viết trên mạng kia. Ngay sau khi rời khỏi nhà của tên cướp kia, Đan được người hướng dẫn viên đưa đến nhà bà Hai, một gia đình giàu thứ nhì ở ngôi làng này. Đó là một ngôi nhà ngói ba gian cổ kính, xung quanh là cây cối um tùm, sau nhà khoảng chục mét là một ngọn núi. Khung cảnh thật đẹp, thích hợp cho Đan chụp ảnh, vẽ vời. Ngay khi vừa đến ở, các con của bà Hai đã quý mến Đan dù cho trông Đan kỳ dị so với những con mắt của những người dân khác trong làng, vì biết Đan là người thích vẽ và vẽ rất đẹp. Hơn nữa Đan lại biết sửa máy tính khi nhà bà Hai cũng có một bộ máy tính đời cũ nhưng bị hỏng chưa dùng được, những người con của bà nếu muốn dùng internet thì phải đi bộ tắt sang đầu làng bên, ở đó có một quán nét. Vốn là thợ sửa chữa nên Đan biết cách kiểm tra và thấy do RAM của máy bị lỗi, nó đã lau lại chân RAM cho khỏi bụi bẩn và khởi động máy lên. Thế nhưng chuỗi ngày ở nhà bà Hai lại không được dài như Đan và các con bà Hai mong muốn khi có một người hướng dẫn viên khác muốn lấy phòng đẹp cho khách tới tham quan vì người này trả cho hắn rất nhiều tiền nên đã nói với bà Hai là người hướng dẫn viên đi cùng Đan muốn đưa nó vào nhà bà Hai để nhòm ngó để mưu hại bà. Mặc cho các con bà hết lời giải thích, bênh vực Đan, bà vẫn một mực tin lời tên hướng dẫn viên kia để đuổi Đan đi khỏi nhà mình.

    Đan lại một lần nữa vác balo lang thang cùng người hướng dẫn viên của mình đi tìm một nơi tá túc vì Đan vẫn chưa muốn bỏ về, nó đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp hoang sơ nơi đây mất rồi, nó muốn tiếp tục khám phá. Dân làng xung quanh trông thấy Đan là con gái mà để tóc ngắn, ăn mặc, dáng vẻ như con trai nên không đồng ý cho nó ở trong nhà họ, đối với họ những người như thế thật chướng tai gai mắt không đáng để có mặt ở cái làng này. Họ thậm chí còn bảo Đan là đừng quay lại cái làng này nữa. Và rồi, Đan cuối cùng cũng tìm được cho mình một chỗ ở, đó là nhà ông Nhất là người giàu nhất cái làng này, nhà ông nhất những năm gian, to hơn hẳn so với nhà bà Hai và nhà ông Nhất cũng neo người hơn nhà bà Hai khi chỉ có 2 đứa con gái ở cùng ông còn một đứa nữa thì đi làm ăn xa, lâu lâu mới về. Ông Nhất cũng chả thương hại gì Đan cả, chỉ là những người tới làng này thăm thú thì chỉ chọn những ngôi nhà sàn để trải nghiệm cuộc sống chứ không thích chọn nhà ông vì nhà ông không mang lại cho họ cảm giác du lịch kiểu hoang sơ, ông có thừa phòng mà không ai thuê cả nên khi nghe thấy Đan cần thuê phòng, ông đồng ý để có thêm thu nhập mà thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2023
  4. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương 2: Tình Yêu Chớm Nở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay từ khi bước chân vào nhà ông Nhất, Diệu - đứa con gái thứ nhất của ông đã thấy khó chịu với Đan vì cô ta cũng không khác gì những người dân làng khác, đều có định kiến với người giới tính thứ ba và bản thân cô ta cũng là một người bảo thủ y như ông bố của mình. Cứ hễ thấy Đan làm gì, kể cả ngồi vẽ không thôi là cô ta lại kiếm chuyện, nói bóng gió, nhiếc móc về ngoại hình, về tính cách của Đan. Trong nhà chỉ có mỗi Thảo, cô con gái út của ông Nhất luôn có tính thương người thì hay quan tâm và chia sẻ với Đan. Thảo, bề ngoài là một cô gái dễ thương, xinh đẹp với nước da trắng mịn như trứng gà bóc, tính cách thuỳ mị, nết na nhưng bên trong cô từ nhỏ cũng giống như Đan, không hề có cảm xúc với con trai nào dù cho suốt từ những năm tháng còn đi học có biết bao nhiêu đứa con trai để ý, theo đuổi, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô.

    Thảo cũng chỉ có tình cảm với con gái, chỉ gần gũi với con gái. Sống cùng với người bố và người chị khắc nghiệt nên cô không dám nói ra những cảm xúc kỳ lạ đó và chính cô cũng ngộ nhận rằng cái rung cảm của cô với những đứa bạn cùng giới kia chỉ là quý mến quá đà, còn cái sự lãnh cảm với con trai cũng là do cô chưa thấy ai phù hợp chứ cô không hề hay biết là mình đang không giống như những đứa con gái bình thường khác. Từ khi gặp Đan, Thảo lại nhen nhóm cái cảm xúc đó, tự nhiên cô thấy thích Đan đến lạ thường tới nỗi mà chỉ muốn ôm ấp hay gục xuống vai thôi. Nhất là khi được ngồi bên Đan xem những bức tranh phong cảnh của Đan, nhìn Đan sửa máy tính giúp mình, cô thấy tim mình bỗng dưng xao xuyến. Nhưng sợ ông Nhất và Diệu biết mình dị hợm, khác người và cũng sợ họ sẽ đuổi Đan đi nên cô đành câm nín, giữ cái rung động đó trong lòng. Còn Đan thì đã say đắm Thảo từ lần gặp đầu tiên, lại cũng e ngại Thảo sẽ xa lánh mình nên không dám nói. Hôm nay, như bao bữa trưa khác, Diệu lại nhìn Đan với ánh mắt hình viên đạn, Đan thì thấy căng thẳng không thể ăn ngon miệng như ở nơi khác được, Đan cứ ngồi ra đó và bát cơm một cách chậm chạp. Thảo thấy vậy bèn gắp thức ăn cho Đan "cậu ăn đi đừng ngại", Thảo vừa nói vừa nhìn Đan với ánh mắt trìu mến. Diệu bất chợt thấy có gì đó lạ trong ánh mắt của đứa em gái mình bèn nói;

    - Mày làm sao thế? Nó lớn rồi nó tự ăn, tự gắp, sao phải chăm sóc kỹ thế?

    Thảo dù cho là một người hiền lành, nhẹ nhàng nhưng mỗi lần chị của mình vô lý thì cô cũng không ngần ngại đáp trả:

    - Bạn ấy thấy chị cứ như thế nên ngại không dám ăn, em gắp cho bạn ấy thì có sao?

    - Mày dám..

    Ông Nhất thấy hai đứa con đấu khẩu gằn giọng đanh thép:

    - Chúng mày có thôi đi không. Nhà phải có nề nếp, chị em trong nhà trước mặt khách cãi nhau vì cái chuyện vớ vẩn là sao. Mà con Thảo nó gắp thức ăn cho cái Đan thì việc gì mà con Diệu phải gắt lên thế?

    Thấy không khí gia đình căng thẳng, Đan xin phép vào trong phòng. Bên ngoài Diệu bức xức hỏi ông Nhất:

    - Chả phải bố cũng không ưa cái mặt nó sao, tự nhiên còn bênh làm gì?

    Ông Nhất cau có:

    - Nó đang ở đây, mình thu tiền phòng của nó thì phải tỏ ra thân thiện để nó còn ở tiếp chứ mày đi mày làm toáng lên vậy. Nó giận nó bỏ đi thì mình hụt à? Ít nhất phải để nó ở tầm 1 tháng còn có lãi chứ

    Hai người đó không ngờ Đan đã nghe thấy hết câu chuyện, nó nghĩ không vì muốn thưởng ngoạn hết cảnh vật nơi đây, không vì Thảo thì cô đã bỏ đi lâu rồi không chờ hai người đó đuổi. Nghe mấy cái lời chói tai đó mà nó họa lên những bức tranh chứa đầy sự tức giận. Đang say sưa vẽ cho hả nỗi lòng thì Thảo gõ cửa muốn vào phòng. Thấy những bức tranh của Đan, Thảo buồn bã hỏi:

    - Có phải bố với chị tớ làm cậu giận phải không?

    Như trúng vào tim đen, Đan ngập ngừng không nói, một phần vì không muốn Thảo phải phiền lòng và lại bất hòa với hai người kia, bọn họ sẽ làm khổ cô ấy, Đan chỉ lặng im nhìn bức vẽ của mình. Thảo thấy ánh mắt của Đan hiện lên tất cả nỗi niềm, cô nhẹ nhàng an ủi:

    - Tớ biết, hai người đó làm cậu buồn. Nhưng cậu còn có tớ mà, có gì cứ kể với tớ. Tớ không nghĩ gì đâu, tớ quen với kiểu của hai người đó rồi

    Đan bỗng nghẹn lời, nó cảm động trước lời nói của Thảo, ngay lúc này, nó chỉ muốn ôm trầm lấy Thảo mà thôi, nhưng không thể. Thảo nhìn Đan rồi từ từ lôi một chiếc bánh từ trong túi áo của mình ra:

    - Nãy tớ thấy cậu không ăn được mấy, tớ vừa đi sang làng bên mua cho cậu này, cậu ăn đi cho đỡ đói

    Đan đưa tay lấy chiếc bánh từ tay Thảo, thấy hơi ấm truyền vào trong lòng. Nó nhìn Thảo một lúc lâu rồi nói:

    - Tớ cảm ơn nhé, thật ra hôm nay tớ cũng không thấy đói, nhưng thôi để lát nữa tớ ăn. Còn bây giờ, cậu ngồi yên đây làm mẫu cho tớ vẽ nhé.

    Con tim của Thảo run run, vỡ òa trong hạnh phúc, cô che miệng cười khúc khích rồi tạo dáng ngồi ngay ngắn cho Đan vẽ. Đêm hôm đó, nghĩ đến bức vẽ chân dung của mình được Đan tặng, cô lại đỏ ửng mặt lên. "Mình sao thế nhỉ? Như kiểu đang yêu vậy?" Thảo thầm nghĩ trong lòng rồi lại tủm tỉm cười khi nhớ đến lúc mà Đan cầm chiếc bánh trên tay cô, khi Đan vô tình hơi chạm mấy đầu ngón tay vào tay của mình. Suốt cả một đêm, Thảo cứ vân vê chỗ tay đó rồi ước giá như có thể cầm tay Đan một lần nữa. Thảo và Đan ngày ngày gần gũi với nhau hơn cả 2 đứa bạn thân. Đan thì cho dù có khó chịu với ông Nhất, với Diệu thì cũng vẫn không là gì vì Đan đã có Thảo kề bên. Đan còn nghĩ có một ngày cô sẽ nói ra tất cả cho dù Thảo có không thích có đuổi đi cũng cam lòng và nếu như Thảo có đồng ý, Đan sẽ rủ Thảo chốn đi cùng mình vì ông Nhất sẽ không chấp nhận chuyện hai đứa yêu nhau. Đan vừa đi thăm thú cảnh vật xung quanh vừa tưởng tượng đến hình bóng của Thảo. Mãi miên man với những suy nghĩ đến nỗi Đan bị trượt chân ngã xuống một cái ao nước gần đó. Do biết bơi nên Đan dễ dàng lên được bờ. Trở về nhà với bộ dạng ướt sũng, cả nhà ông Nhất tròn mắt ra nhìn Đan, vậy nhưng ông Nhất và Diệu lại nghĩ Đan với cái tính đàn ông của mình nên chắc nghịch ngợm muốn bơi thử xem sao. Thảo thì vừa nhìn thấy Đan đã vội chạy lại hỏi han:

    - Cậu bị ngã đúng không? Thay đồ ngay đi không để ướt thế này bị cảm đấy

    Câu nói đó của Thảo làm lòng Đan thêm tan chảy, nó nhanh chóng làm theo lời khuyên đó và ở yên trong phòng một lúc cho ấm. Đã tới giờ ăn tối, chưa thấy Đan ra, Thảo vội vã đi vào phòng thấy Đan đang nằm đắp chăn, cô bèn ngồi kế bên đưa tay lên chán của Đan:

    - Nóng quá! Cậu ốm rồi, chắc nãy bị ngâm mình trong nước lạnh nên cảm đây mà

    Nói xong, Thảo chạy đi lấy khăn chườm cho Đan rồi xuống bếp kiếm gạo nấu cháo cho Đan. Thấy Thảo có thái độ quan tâm Đan trên mức bình thường, ông Nhất không khỏi thắc mắc trong đầu còn Diệu thì cũng không rõ vì sao mà đứa em út của mình lại đi thân với cái đứa ái nam ái nữ đấy chứ. Hai người cứ thế nhìn nhau như ra dấu hiệu, hôm nào chờ cho Đan ra ngoài sẽ gặng hỏi Thảo. Nhận được sự chăm sóc từ Thảo, Đan như thấy mình khoẻ khoắn ra hơn lúc nào hết, nó nghĩ nó muốn ốm thêm để được Thảo ngồi bên đưa tay lên trán, cầm tay hỏi han. Nó thích lắm, thèm lắm cái cảm giác được Thảo chạm vào mình. Thảo thì từ lúc gặp Đan tới nay, cả đêm lẫn ngày lúc nào trong đầu cũng chỉ có Đan. Cô dường như đang nhận thấy cái thứ tình cảm của mình dành cho Đan không phải là một tình bạn đơn thuần mà nó là cái gì đó khó nói lắm.

    Là bạn thì không thể lúc nào cũng muốn kè kè ở bên, rung động mỗi khi chạm vào, muốn ôm ấp, muốn vuốt ve được, cái thứ tình cảm này nó vượt xa mất rồi. Thảo đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu, cô dần thoát khỏi ngộ nhận trước kia cô từng nghĩ rằng mình không có cảm xúc với những đứa con trai tán tỉnh mình vì không hợp, thích những đứa con gái vì quý mến hơn mà là mình thật sự có rung động, thương thầm những đứa đó. Với Đan cũng thế, Thảo đang yêu thầm đứa bạn mới quen của mình chứ không phải là thương cảm, quý mến nữa. Nhưng Thảo lại không thể thổ lộ, Thảo hiểu bố mình, chị mình ra sao, họ sẽ để yên cho hai đứa hay đánh đuổi, hay cấm đoán, chia cắt hai đứa. "Im lặng là tốt nhất lúc này để giữ Đan ở bên mình càng lâu càng tốt" Thảo thầm nghĩ. Đan thì lại khác, nó bản chất là một đứa mạnh mẽ hơn, việc để tình cảm trong lòng lâu khiến nó rất khó chịu, nó không thể nhịn được nữa, nó phải nói ra dù cho có tồi tệ thế nào cũng phải nói để không thấy hối tiếc. Nghĩ là làm, Đan nói với Thảo nhờ dắt đi khám phá những nơi khác nữa. Thảo thấy Đan nói vậy có chút lo lắng, sợ rằng sau khi tìm hiểu được hết mọi chỗ, Đan sẽ nhanh chóng rời đi rồi quên mất mình luôn nhưng thôi cứ dắt Đan đi vậy, miễn làm cho Đan vui là được.

    Đi được một đoạn xa, khi vừa tới chỗ một cái cây cổ thụ, Đan nói Thảo ngồi nghỉ cho đỡ mệt để có cơ hội nói:

    - Thảo à. Tớ muốn nói với cậu chuyện này, tớ biết là có thể cậu sẽ muốn tớ đi ngay trong hôm nay và có thể chúng mình sẽ không gặp lại nhau nữa, cắt đứt mọi liên lạc

    Thảo nghe vậy vội lo lắng cắt ngang:

    - Cậu sắp phải đi à? Hay là bố tớ với chị tớ đuổi cậu đi

    - Không phải thế mà là.. tớ.. yêu cậu

    Đan vừa nói dứt câu, Thảo liền ôm chặt lấy Đan:

    - Tớ từ nhỏ tới giờ không hứng thú với những đứa con trai, đến bây giờ, có rất nhiều người tán tỉnh tớ mà tớ không hề siêu lòng trước ai cả. Tớ cứ nghĩ đó là vì không hợp nhưng không tớ thích con gái hơn. Tớ thầm thương cậu từ lâu lắm rồi nhưng sợ cậu sẽ phải xa tớ mà tớ đành câm nín. Nhưng giờ thì bọn mình luôn bên nhau nhé đừng xa tớ nhé

    Đan khẽ hôn lên trán Thảo, hứa sẽ không bỏ rơi cô nhưng vì để hai người ở bên nhau lâu hơn thì sẽ bí mật hẹn hò gặp mặt tại một nơi xa nhà, không để cho ai biết cả và từ giờ cả hai đổi ngôi xưng hô không còn "tớ" và "cậu" nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2023
  5. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương 3: Cơn sóng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ ngày hôm đó, ý định rời bỏ khỏi ngôi làng này của Đan bay theo làn gió cuốn đi xa. Đan không muốn rời xa Thảo một giây, một phút nào. Nó nhủ với lòng mình bằng mọi giá, kể cả hy sinh mạng sống của nó để chở che, bảo vệ cho người mình yêu. Đối với Thảo, đây có lẽ là lần đầu tiên cô biết đến tình yêu là gì vì trước giờ cô có thầm thương ai nhưng cũng không dám thổ lộ, rồi lại đứng nhìn người đó bên ai, rồi cho cái tình cảm ấy vụt mất chóng vánh. Cô đã thật sự được yêu dù cho mối tình này chưa được công khai. Hạnh phúc là thế nhưng trong lòng Thảo lại dấy lên một nỗi sợ khác, cô biết chị mình và kể cả bố mình luôn muốn Đan phải bỏ đi, chỉ là vì tiền mà cố gắng chịu đựng chấp nhận để Đan sống chung nhà với mình. Và khi cảm thấy moi được đủ rồi, thì 2 người đó sẽ tìm cớ để buộc Đan phải rời xa. Lúc này Thảo chỉ nghĩ cách làm sao để giữ Đan càng lâu càng tốt, và nếu như mọi chuyện vỡ lở hay Đan buộc phải đi khỏi làng thì cô sẽ chạy theo Đan, sẽ đi khỏi cái căn nhà này. Cô chỉ cần bên người mình yêu là đủ. Nhân lúc ông Nhất và Diệu đi vắng, Thảo lại bí mật đi sang phòng của Đan:

    - Anh à. Bố với chị em đi vắng rồi. Không biết có chuyện gì không nữa, em sợ lắm

    Đan ôm Thảo cười nhẹ rồi nói:

    - Sợ gì! Có mỗi hai bọn mình ở đây làm sao mà biết được

    - Không phải thế, em sợ mọi người trong làng ghét anh, lại nói ra nói vào tai bố em, ông ấy lại đổi ý, đuổi anh đi thì sao

    - Đừng lo anh sẽ tìm mọi cách ở đây kể cả dựng lều ngủ trong rừng thì anh cũng làm miễn là bên em thôi

    Thảo cũng yên tâm được phần nào nhưng bố cô nào đâu có dễ dàng như thế, khi ông đã muốn gì thì phải làm cho bằng được. Cô chợt nhớ tới lúc nhỏ, khi mẹ của cô vì phải bắt buộc sinh thêm một đứa con trai để nối dõi, dù cho bác sỹ có khuyên là mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nếu cố sinh nhưng ông không thèm nghe, bỏ ngoài tai những lời đó. Đối với ông cái sỹ diện khi gặp người khác không bị đàm tiếu là không có con trai và cái giáo điều lạc hậu nó còn quan trọng hơn tất cả. Ông vẫn bắt bằng được bà phải sinh con trai rồi tới khi bà qua đời cùng với đứa con trong bụng, ông cũng chỉ coi đó như là một tai nạn không tránh khỏi. Ông vẫn không hề bù đắp mọi tình yêu thương cho mấy đứa con gái mà chỉ có áp đặt đủ thứ nề nếp hà khắc trên đời, Diệu thì bị ảnh hưởng từ bố nên coi đó là việc bình thường nhưng Thảo thì luôn cảm thấy ngột ngạt, lúc nào cô cũng ước sẽ đi khỏi đây ngay khi có cơ hội. Nghĩ đến mà bỗng dưng cô bật khóc kể hết những gì trong đầu cho Đan. Thấy người yêu mình khóc, Đan không khỏi xót xa, nó cố gắng trấn tĩnh, an ủi người yêu nó:

    - Thôi mà. Có anh đây rồi sợ gì chứ. Nhìn anh thế này dễ bị bắt nạt lắm sao?

    - Ông ấy đáng sợ lắm, nếu có chuyện gì bọn mình cùng nhau bỏ trốn nhé

    Đan quả quyết:

    - Anh hứa mà, bằng mọi giá phải bảo vệ em. Đừng lo gì nữa nhé

    Sau cuộc trò chuyện của cả hai, mọi thứ lại trở về theo đúng quỹ đạo của nó khi ông Nhất và Diệu về nhà, Thảo nhanh chân trở lại làm việc nhà còn Đan lại tiếp tục ngồi vẽ những gì đã trông thấy. Hôm nay, ông Nhất lại bỗng xóa đi cái vẻ mặt nặng trịch của một người đàn ông gia trưởng, ông tươi tỉnh nói với Thảo:

    - Hôm nay, bố đang đi thì bố gặp thằng Khang, nó có ý muốn qua lại với con đấy, thằng đấy thì bố chấm làm con rể luôn mà gia đình nó cũng ưng con lắm

    Câu nói của ông Nhất như sét đánh ngang tai Thảo, cô đang yêu mà làm sao mà đi chấp nhận quen người khác được, mà lại là con trai. Cô tìm cách lần lữa:

    - Cứ từ từ thôi bố, con cũng chưa tính đến chuyện đấy mà

    Thấy Thảo nói vậy, Diệu lại nhảy vào giữa:

    - Mối tốt như vậy, trần trừ gì nữa. Tuổi này rồi mà còn chưa nghĩ đến chuyện đó, quen dần đi là có tình cảm mà. Chị mày cuối năm nay cưới xong đến lượt mày là vừa

    Mặc cho bố và chị nói đủ lời để gán ghép cô và Khang, Thảo vẫn một mực tìm cách từ chối, cô còn kiếm cớ chiều nay dẫn Đan đi khám phá thêm cảnh đẹp quanh làng để không phải gặp mặt Khang.

    Đúng đến giờ như cả hai đã hẹn, Thảo và Đan nhân cơ hội đó rủ nhau đến một ngọn núi xa xăm, nơi không có một ai qua lại, ngồi bên nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm. Đan hí hửng cười nói:

    - Công nhận, cách này hay thật anh vừa tìm ra được một chỗ để chụp ảnh còn vẽ tranh mà bọn mình lại cặp kè mà không ai biết

    - Tại em ghét cải bản mặt thằng Khang, nó lì thật. Em đã từ chối nó mà nó cứ ngồi ở nhà em

    Đan nghe vậy, khẽ đùa:

    - Nó chơi trò mưa dầm thấm lâu chứ sao. Nó càng bám dai, càng tiếp cận, càng nhây cái mặt ra đấy thì sau em sẽ có tình cảm với nó. Xong quên anh luôn

    Thảo đánh nhẹ vào người Đan rồi nũng nịu:

    - Làm gì có chuyện đó. Không chịu nó đâu, chỉ mình anh thôi

    Buổi chiều nơi cảnh vật thanh bình đó cùng hình ảnh hai người đang ngất ngây bên cuộc tình giống như một bức tranh đẹp được vẽ nên bởi bàn tay của người họa sỹ tài ba. Hai người say nhau tới nỗi quên mất hoàng hôn đang dần tàn để rồi trở về nhà đón nhận cái sự nhăn nhó của ông Nhất. Nhưng rồi chuyện đó nhanh chóng qua đi khi Đan vẫn còn là cái cần câu mồi của nhà ông Nhất, nghĩ tới món lời khi để Đan ở chung, ông ta vội bỏ qua mọi thứ.

    Ngày tháng cứ thế trôi, cuộc tình của Đan và Thảo ngày một sâu đậm. Ông Nhất vẫn chưa muốn đuổi Đan đi khỏi nhà vì chưa có ai muốn thuê phòng của ông dù có nhiều người đến xem rồi họ lại bỏ đi tìm đến những căn nhà mang dáng vẻ hoang sơ, độc đáo hơn. Còn Diệu thì tìm đủ mọi cách kéo người về để nhổ bỏ cái gai trong mắt nhưng mọi thứ dường như đang chống lại những mong muốn của cô ta. Thấy Đan và Thảo ngày một thân thiết một cách bất thường, Diệu bắt đầu sinh nghi. Cô ta không nghĩ đến chuyện hai đứa đang yêu nhau nhưng chí ít thì cũng tưởng tượng ra Đan đang có ý định dụ dỗ em gái mình để sai khiến. Với cái tính thích rình mò, hóng chuyện, cô ta không từ bỏ ý nghĩ sẽ bí mật theo dõi hai đứa rồi về mách lại cho ông Nhất để ông ta đuổi Đan đi.

    Đan và Thảo vẫn cứ vô tư yêu nhau hết mình mà không biết rằng sóng gió đang ập đến trước mặt hai người. Vào một buổi chiều nọ, cả hai lại hẹn nhau ra chỗ cũ để tư tình, ấp ôm, từ xa Diệu lén đi theo nấp vào một bụi cây gần đó nghe lén hai người. Diệu không tin vào những gì mình đang nhìn thấy, nghe thấy, "trời đất! Con em gái mình nó bị đồng tính sao? Hay là do cái con nửa nam nửa nữ kia lôi kéo, quyến rũ?" Diệu sững sờ tự hỏi. Cô ta không thể để yên chuyện này được, cô ta sẽ về kể hết cho ông Nhất nghe rồi kéo ông ta ra xem những gì đang diễn ra. Diệu chạy xộc về nhà, báo với ông Nhất mọi thứ mình vừa chứng kiến. Ông Nhất vẫn tỏ vẻ hoài nghi vì theo ông không bao giờ có cái chuyện con gái lại đi yêu con gái cả. "Mày có nhìn lầm không? Làm gì có cái chuyện ngược đời như thế?" Ông Nhất khăng khăng với Diệu. Diệu vẫn cố nói lớn, chứng tỏ là mình đã trông thấy chuyện ngang tai của đứa em gái với cái thứ ái nam ái nữ kia:

    - Bố còn không tin con sao? Chính mắt con nhìn thấy, nghe thấy chúng nó đang tình tứ với nhau mà, bọn nó còn ôm hôn nhau thắm thiết nữa

    Sợ mọi người nghe thấy, nhất là thằng Khang vô tình nó ở trước cửa, ông Nhất cắn chặt răng và nói:

    - Khẽ cái mồm thôi, mày muốn cả làng biết cái chuyện mất mặt này à. Thằng Khang nó mà nghe thấy thì sôi hỏng bỏng không đấy

    Ông Nhất vừa ngắt câu, Khang từ cửa bước vào nhà:

    - Con biết chuyện trước chú và chị rồi. Con yêu em Thảo ngày ngày bám theo để còn có gì bảo vệ em ấy thì biết cái chuyện này. Tất cả là do cái con kia, cái bọn nửa nọ nửa kia đấy nó hay dụ dỗ người khác lây đồng tính giống nó lắm. Có khi là Thảo nhà mình bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú rồi. Để con giúp chú với chị cứu em Thảo, trừng trị con kia

    Ông Nhất đắc ý vì có người ra tay cùng mình để cứu lấy đứa con gái thoát khỏi u mê, ông vội cùng Diệu và Khang tới chỗ của Thảo và Đan. Tới nơi, thấy đứa con gái mình đang quấn quýt bên cái đứa đồng tính, ông sôi máu chạy ra quát:

    - Hai đứa chúng mày đang làm cái gì đây? Bọn mày.. dám làm cái thứ ô uế đấy à? Đi về nhà với tao

    Ông kéo tay, lôi xềnh xệch Thảo về nhà, Đan thấy thế chạy theo để còn che chở cho người yêu. Vừa về tới nhà, khi cả Đan và Thảo đang đứng trước mặt, ông Nhất chỉ vào mặt Đan:

    - Mày cuốn gói khỏi nhà tao ngay, đừng hòng mà dụ dỗ con gái tao

    Thảo nắm lấy tay Đan nói với ông Nhất:

    - Con yêu Đan, bố đừng đuổi anh ấy đi

    - Mày còn dám bênh nó sao. Tỉnh lại đi, có bao giờ con gái mà đi yêu con gái không? Cái chuyện tày trời đấy mà làm được à? Không sợ người ta cười vào mặt cho sao?

    - Con yêu Đan thật lòng. Con không thích con trai, con chỉ thích yêu con gái thôi

    Ông Nhất bạt ngay một cú tạt trời giáng vào Thảo, thấy người yêu bị đánh, Đan vội lên tiếng:

    - Thưa chú, bọn cháu yêu nhau là thật, cho dù chú có làm gì thì không thể thay đổi được chuyện đó đâu. Xin chú hãy mở lòng, chấp nhận tình yêu của bọn cháu

    Khang liền đục nước béo cò:

    - Mày định truyền cái đồng tính dơ dáy của mày vào Thảo sao? Đừng hòng. Cút ngay đi, ở cái làng này không chứa cái loại như mày

    Thảo ôm mặt vừa khóc vừa nói:

    - Tôi mãi mãi chỉ yêu Đan thôi, anh không bao giờ có được tôi đâu. Cho dù tôi có chết tôi cũng không bao giờ chấp nhận anh

    Ông Nhất mặt đỏ phừng phừng lấy cây gậy ở góc sân nhà toan đánh Thảo, Đan nhanh chóng lấy thân mình che đòn cho Thảo. Thật không may, cú vụt của ông Nhất lại trúng vào đầu Đan, nó ngã ra ngất xỉu dưới sân. Thấy Đan nằm sóng xoài dưới đất, Diệu sợ hãi vội chạy tới kiểm tra, thấy không nhúc nhích. "Khéo nó chết rồi" Diệu thất thần nói với Ông Nhất. Sợ rằng nếu đưa Đan tới trạm y tế, mọi chuyện lộ ra cả nhà sẽ gặp rắc rối, ông Nhất bảo với Diệu gọi điện cho chồng sắp cưới của cô ta đến có việc nhờ. Ông Nhất sai Khang và chồng sắp của Diệu đem Đan bỏ ra ngoài bờ suối ở mãi tận bìa rừng, còn chiếc xe máy của Đan thì để bên cạnh đó để sắp xếp là một vụ đi phượt gặp nạn bị ngã để lỡ may Đan có chết thật thì cũng không ai điều tra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2023
  6. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    Chương 4: Tìm Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cái ngày định mệnh ấy, Thảo giống như một người vô hồn. Người cô yêu bị ném ra ngoài bìa rừng, ở cái chỗ đó thì ai có thể tìm ra để cứu giúp, nằm ở đó chỉ có nước chết mà thôi. Thảo đau đớn đến tột cùng mỗi khi nghĩ đến những kỷ niệm bên người mình yêu thương nhất. Ông Nhất vì sợ Thảo sẽ đi tìm để cứu Đan nên đã nhốt cô ở trong một cái buồng để trống ở trong vườn nhà, hằng ngày chỉ mang đồ ăn, thức uống tới, muốn làm việc khác đều phải để Diệu đưa đi, giám sát. Thảo lúc này giống như một thân xác sống ở trong một nơi ngục sâu tăm tối. Cô cả ngày chỉ ôm bức tranh mà Đan vẽ tặng cô, khóc lóc, có hôm cả ngày không ăn gì.

    Ông Nhất thì vẫn không hề mủi lòng, mỗi khi mà trông thấy Thảo như vậy là ông lại dọa sẽ đốt cái bức tranh kia đi, khiến cho Thảo quỳ lạy van xin, làm theo những gì ông nói. Ông và Diệu còn có ý định sẽ nhốt Thảo ở đó cho tới ngày làm đám cưới với Khang. Đã bao nhiêu tháng trôi qua, dù cho bao lần ông Nhất và Diệu cố ý để Khang tới thăm, tiếp cận Thảo nhưng cô vẫn không hề quên hình bóng của Đan, cô luôn căm ghét Khang, người muốn chiếm lấy cô mà ra tay hại chết người cô yêu. Cô thề với lòng mình sẽ không tha thứ cho hắn suốt đời, suốt kiếp này.

    Ở trong căn buồng tối đó, Thảo đâu biết rằng Đan vẫn còn sống, chờ ngày quay trở về bên cô. Vào cái hôm, Đan bất tỉnh bị Khang và chồng sắp cưới của Diệu vứt ra ngoài bờ suối nơi bìa rừng, người hướng dẫn viên du lịch lúc chiều tối định tới nhà ông Nhất rủ Đan ngày mai tới một chỗ độc đáo mà chính dân làng kỳ lạ ít người biết thì trông thấy ông Nhất đang xử và vô tình đánh ngất Đan, anh ta bí mật nấp ở một chỗ và bám theo hai tên kia đem Đan bỏ ngoài chỗ vắng, chờ lúc bọn chúng thực hiện xong kế hoạch đã bàn với ông Nhất, anh ta lẻn ra dìu Đan về đưa tới trạm y tế để cứu chữa. Tại đây, anh ta cũng cho hai người bạn của Đan lúc đầu phượt tới làng kỳ lạ là Văn và Thanh biết. Hai người đã ở bên thay phiên nhau chăm sóc Đan và đưa nó về chỗ 2 người đang trọ ở ngôi làng bên cạnh làng kỳ lạ.

    Dù cho 2 người hết lời nói Đan nên rời đi đừng bao giờ quay lại làng kỳ lạ nữa, nhưng nó vẫn nhất quyết tìm mọi cách quay về để đưa Thảo đi trốn. Thấy mối tình của 2 người sâu đậm, họ và cả người hướng dẫn viên kia cùng với mấy người bạn mới kết nạp tìm cách giúp Đan thực hiện ước muốn. Sau bao lần dò la tin tức, người hướng dẫn viên đó biết chỗ mà ông Nhất đang nhốt Thảo, Đan rập rình chờ thời cơ lúc ông Nhất và Diệu đi vắng, chạy ra phá khóa rồi vào buồng của Thảo. Gặp lại người yêu sau một thời gian dài xa cách, Đan mừng rỡ ôm lấy Thảo trong khi cô còn đang bất ngờ:

    - Thảo. Anh đây, Đan đây. Anh trở về cứu em

    Thảo vẫn còn chưa tin người yêu mình có thể sống xót trở về:

    - Anh còn sống sao? Có đúng không đấy hay là anh đang hiện về thăm em

    - Không. Em nhìn đây này, anh bằng xương, bằng thịt đây. Anh may mắn được người ta cứu sống. Anh về đây thực hiện lời hứa, chúng mình đi trốn cùng nhau nhé

    Cả hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi căn phòng u tối đó. Nhưng được một đoạn thì ông Nhất, Diệu và cả Khang và chồng sắp cưới của Diệu bất ngờ trở về nhà bao vây lấy hai người. Ông Nhất trông thấy Đan quay trở lại nhà mình tay trong tay cùng Thảo, nổi điên, trợn mắt quát:

    - Con súc sinh này, sao mày dám cả gan vác xác về đây bắt con tao đi hả?

    Đan dù tức giận nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh nói với ông Nhất:

    - Chú à. Mong chú hiểu, bọn cháu yêu nhau thật lòng. Tình yêu giữa bọn cháu không có gì là sai trái cả chỉ có khác với những gì ở đây và với thời của chú trước kia thôi. Chú hãy rộng lòng ủng hộ bọn cháu

    "Đồ khốn mày muốn chết phải không?" Ông Nhất định lao vào đánh Đan một lần nữa. Nhưng lần này, người hướng dẫn viên chợt lao ra:

    - Chú dừng tay lại. Nếu không cháu sẽ tố cáo chú với công an xã đó

    Thằng Khang thấy vậy xen vào:

    - Mày định lôi ai ra đây dọa hả. Phép vua còn thua lệ làng. Mày tưởng làm vậy mà mọi người sợ sao?

    Ngay sau đó, nhóm bạn của Đan cũng đi ra vây xung quanh lấy đám người của ông Nhất. Người hướng dẫn viên mỉm cười từ tốn nói:

    - Được thôi. Không biết sợ là gì. Hôm các người từng ra tay với Đan tôi đã chứng kiến và quay hết lại trong điện thoại đây rồi. Nếu các người thích, ngày mai sẽ có người mời các người lên đồn đấy

    Quen thói hung hãn như lần trước, ông Nhất và thằng Khang tính lao vào ăn thua nhưng bị nhóm bạn của Đan xung quanh chặn lại. Còn người hướng dẫn viên kia đanh thép nói tiếp:

    - Chuyện này cháu mà tung hô cho mọi người khắp nơi xem thì không biết mấy người sẽ đối mặt với mọi người xung quanh thế nào khi ai cũng biết mấy người định giết người nhưng không thành chứ. Còn anh bạn Khang à, cậu là tòng phạm cũng không tránh được rắc rối đâu

    Ông Nhất đứng yên nuốt sự tức giận trong bất lực, ông chỉ biết lớn giọng:

    - Hai đứa cút đi, cút đi khuất mắt tao. Còn con Thảo, từ nay tao không có đứa con như mày. Tao có chết mày cũng đừng về giỗ tao. Mày nhớ đấy!

    Thảo và Đan nhanh chóng chạy khỏi làng lạ kỳ, hai người cứ thế đi và đi chưa biết sẽ dừng ở đâu nhưng hạnh phúc sẽ là thứ sẽ theo họ suốt chặng đường tới.

    - HẾT-
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...