Vu vơ Đan Mộc ***** Bốn mùa đi về đâu Ngắm mây trôi trên đầu Tình nào có dài lâu Em ơi chớ u sầu Cúi đầu nhặt một chiếc lá Tự nghĩ mình giống như mùa hạ Hoài niệm mùa xuân, xa lạ mùa thu Ngẩn người nhìn ánh mắt ai ôn nhu Ta cứ tưởng, một trời yêu rất thực Vấp ngã rồi mới thấu, trong chân thực luôn có mông lung Không còn ngây thơ vẫn thích mơ mộng lung tung Khi trắc trở, khi buồn đau, bế tắc Khi rộn rã tưng bừng, hay lặng yên trầm mặc Dẫu thế nào, cuối cùng người vẫn đến dắt tay ta Mỗi khi buồn hãy cứ hát một khúc ca Để xoa dịu tim mình, và ru yên tất cả Muốn có được điều gì cũng phải là trả giá Nếu không vừa lòng Nếu thấy thất vọng Cứ ngẩng mặt nhìn trời, cất tiếng cười thật to!