VŨ ĐIỆU CỦA SÓI Tác giả: X-Sao Mai Thể loại: Ngôn tình Giới thiệu: Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ định mệnh của một chàng trai sống trên đỉnh núi và một cô gái sống chốn thị thành. Chàng trai hết lòng yêu cô gái dù biết quá khứ và căn bệnh mà cô ấy mắc phải.. * * *
Chương 1. Bấm để xem - R.. o.. a.. R.. o.. a.. Roa.. Không có tiếng trả lời. - Roa, Roa, Roa, mày đâu rồi? Vẫn không có tiếng trả lời. - Roa, mày để lũ bò của mày như thế này hả? Nó ăn mất trắng đám ngô của tao rồi. Roa.. Roa, mày đâu rồi? Mày giữ bò mà để nó chạy lung tung như thế này hả? Roa, Roa.. mày đâu rồi? Tiếng một người đàn bà như một cơn bão cuốn, thốc từ dưới đồi lên. Ngay lúc ấy là một người đàn bà mập mạp, hớt hơ hớt hãi chạy từ dưới đồi lên và la ầm lên như một con lợn bị cắt tiết. Bà ta dừng lại bên dưới gốc cây và lồng lộn lên khi gặp một anh chàng nằm co ro, ngủ say sưa bên một gốc cây. - Trời đất ơi, mày làm gì mà nằm chết dí ở đây vậy hả, cái thằng chăn bò kia. Trời ơi là trời, mày ra mà coi đám ngô của tao kìa. Mày ngủ gì mà như chết vậy? Mày xuống coi lũ bò của mày ăn sạch đám ngô của tao rồi kìa. Mày có đền nổi không hả thằng kia? Bà ta điên tiết lên, Bà ta dùng hết sức bình sinh lấy chân đá thật mạnh vào người anh chàng đang ngủ say như chết. Anh chàng bị đá mạnh, giật mình tỉnh giấc, bật lên như cái lò xo, chồm người dậy. Người đàn bà béo phệ đứng dạng hai chân ra, hai tay chống nạnh, miệng sôi lên sùng sục và chửi xối xả như thác lũ: - Rồi mày biết tay tao thằng đần độn kia. Xuống dưới mà lùa lũ bò của mày đi. Nó ăn sạch đám ngô của tao rồi kia kìa! Roa hộc tốc chạy nhanh xuống đồi. - Mày phải cẩn thận trong coi lũ bò của mày chứ! Tao chỉ mong có ngày lũ cọp beo tha chúng nó hết đi. Giữ bò mà còn không xong, chẳng làm nên trò trống gì, mày chỉ có nước đi ăn mày thôi. Sau khi mắng rủa xối xả, người đàn bà béo phệ một tay xắn ống quần lên, vừa chạy theo Roa vùa la hét ầm ĩ. - Roa, mày mà để nó ăn sạch đám ngô của tao một lần nữa, tao sẽ giết mày và cả lũ bò của mày. Rồi cả ông chủ của mày nữa, cái thằng cha giàu có mà keo kiệt bủn xỉn cũng nên cho lũ sói rừng tha hết bọn bây đi. Người đàn bà trong cơn tức tối điên cuồng không ngừng tuôn ra những lời cay nghiệt khiến gương mặt ngắn cũn sạm nắng đầy sẹo rổ đỏ ửng lên. - Rồi tao sẽ nói ông chủ của mày đuổi cổ mày đi và cả ông ta cũng nên biến đi. Ông ta mà không kiếm cho ra một thằng giữ bò cho ra hồn, tao sẽ đốt cái trại bò quỷ tha ma bắt của mày đi. Bọn bậy cứ nhằm vào đám ngô mới trổ cờ của tao mà lùa lũ bò vào. Tao nói lần này là lần cuối, nếu ông ta không tống cổ mày đi, tao sẽ tống cổ ông ta và cả lũ bò của ông ta nữa. Đồ ngu ngốc và đần độn, bọn bây ngu ngốc, tham lam và đần độn như lũ bò của chúng bây. Tao sẽ tống cổ đi cả lũ. Người đàn bà không ngừng la hét. Roa không nói không rằng lao nhanh xuống đồi để thoát khỏi những lời cay nghiệt của người đàn bà như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình. Một dãy đồi xanh mướt hiện ra trước mắt, những cánh đồng ngô xanh mướt đang trổ cờ trắng xóa phủ cả dãy đồi phía trước mặt Roa. Mùi thơm dịu ngọt của những thân ngô non được lũ bò nhai ngấu nghiến xông thẳng vào mũi khiến Roa bừng tỉnh. Roa hoảng hốt khi thấy lũ bò đang hùng hục xông vào đám ngô xanh mướt đang trổ cờ trắng xóa, phủ bạc cả dãy đồi. Anh xông vào chúng, tay nắm chặt sợi dây bằng roi mây rồi giơ thẳng lên, điên cuồng quất mạnh vào lũ bò. Cả lũ bò bị quất mạnh, điên cuồng lồng lộn, ngay lập tức bỏ chạy dọc theo con đường phía tây và lao thẳng xuống núi. Roa chạy theo lũ bò, lúc này bọn chúng đã chạy tràn qua cánh đồng sắn rồi chạy sang ngọn đồi bên cạnh. Chúng lồng lộn với những sợi dây thừng trên mũi rồi giẫm đạp lên những hom sắn non vừa đâm chồi, chúng hùng hục húc vào những đám sắn non vừa mọc lên khoảng hơn gang tay, hất tung những hom sắn lên khỏi luống đất nâu còn ẩm ướt. Chẳng mấy chốc, cả đám sắn vừa mới được cắm xuống đất đã bị xới tung lên, những thân sắn non gãy đổ nằm ngổn ngang như một bãi chiến trường. Roa mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng lên vì vật lộn với lũ bò, anh không ngừng hò hét và dùng cái roi mây quất túi bụi vào bọn chúng, nhưng lũ bò vẫn ngoan cố chạy tán loạn không kiểm soát. Cuối cùng, anh mới chạy theo và tóm được sợi dây thừng của con bò đầu đàn và cả những con to nhất đàn, anh cầm chắc mớ dây thừng trên tay, giật mạnh những sợi dây thừng trên mũi chúng, lôi cổ chúng đi rồi lùa đám bò háu đói xuống đồi. Trời bắt đầu ấm dần, sương cũng bắt đầu tan trên những đám lá cỏ tây dưới chân đồi. Sau khi cơn cuồng loạn qua đi, bọn chúng bắt đầu đi theo Roa, Roa mới giắt cây roi mây lên vai, lững thững theo lũ bò đi theo con đường phía tây dãy núi và sang ngọn đồi bên cạnh. Từ đây, anh có thể nhìn sang ngọn đồi phía bên kia dãy núi, nơi đó là khu trại cải tạo hay còn gọi là trại phục hồi nhân phẩm với những hàng rào dây kẽm gai chằng chịt bao quanh cả một dãy đồi rộng lớn.
Chương 2. Bấm để xem Phía tây dãy núi là khu trại cải tạo dành cho những nữ phạm nhân. Trộm cướp, gái điếm, lừa gạt đều tập trung vào khu đó. Khu trại cải tạo nằm giữa những ngọn đồi, xung quanh được vây quanh bằng những hàng rào dây kẽm gai. Những hàng dây kẽm gai này dài dùng để ngăn cách những phạm nhân khỏi cuộc sống xung quanh. Tuy nhiên, hàng ngày người ta vẫn thấy những nữ phạm nhân làm việc cặm cụi bên những luống rau cải dưới sự giám sát chặt chẽ của những người quản giáo. Có một con đường ngoằn ngoèo từ phía đông vòng qua mấy dãy đồi, sau khi rẽ qua những cánh đồng ngô trổ cờ trắng xóa thì tiến thẳng vào khu trại. Khu trại nằm lọt thỏm giữa vùng thung lũng. Đó là một vùng thung lũng rộng mênh mông với những ngọn đồi, ngọn núi cao thấp xen kẽ. Roa lùa lũ bò đến một ngọn đồi thấp gần khu trại rồi tựa người xuống một gốc cây dầu cổ thụ. Từ dưới bóng cây dầu cổ thụ, những cánh đồng cỏ loang lổ trải dài đến tận những vùng tối đậm của những rừng cây ô man cao lớn. Lũ bò gặp đám cỏ non buổi sớm thì quên ngay cơn cuồng nộ ban nãy, hùng hục gặm cỏ, hương cỏ dịu ngọt lan nhanh trong gió, bay cả lên những tán cây ô man cao lớn trong không gian sực nức mùi cỏ non. Roa ngả người dưới gốc cây, những ngọn gió mát trong lành buổi sớm làm anh không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và anh lại ngủ thiếp đi. Cả đêm hôm qua anh đã đi tìm một con bò bị lạc và sáng nay cơn buồn ngủ chỉ chực chờ vây chặt lấy anh. - Ai? Ai thả những con bò này ở đây? Roa ngồi bật dậy khi nghe tiếng người đánh thức anh dậy và những tiếng ồn ào xung quanh. Một người đàn ông đậm chắc, tóc cắt ngắn gọn gàng với làn da tối sẫm chạy đến, ông ta hét lớn: - Có phải lũ bò kia là của mày không? Đấy là người quản giáo khu trại cải tạo, Roa hốt hoảng đứng bật dậy và nhìn sang ngọn đồi kế bên, bên những hàng rào dây kẽm gai, lũ bò của anh như đang cố muốn hất tung đám dây kẽm gai. Roa hớt hơ hớt hãi chạy sang, xông vào lũ bò, nắm lấy dây thừng được buộc vào cổ chúng và cố lôi chúng ra ngoài. Nhưng lũ bò trong cơn háu đói vẫn ngoan cố không chịu rời bỏ đám cỏ non xanh mướt quanh hàng rào. Roa dùng hết sức bình sinh nhổ lấy một bụi cây dại, quất tới tấp vào lũ bò cho đến lúc những lớp vỏ xanh của bụi cây trơ ra lõi trắng và tay anh hằn lên những vết đỏ. Đám phạm nhân trong trại đang cặm cụi bên những luống rau thấy thế đứng nhìn và hét toáng ầm ĩ cả lên. Roa cuống cuồng ngã vào hàng rào kẽm gai và một ống quần của anh vướng vào dây kẽm. Roa xấu hổ đến đỏ cả mặt, anh bối rối, loay hoay mãi cũng chẳng gỡ ra được cái ống quần ra khỏi sợi dây kẽm. Cuối cùng, anh kéo mạnh nó khiến nó rách toạt một mảnh to đùng kéo dài đến tận háng. Roa luống cuống xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên. Anh vụng về túm lấy ống quần và lầm bầm nguyền rủa lũ bò trong cổ họng. Roa khổ sở kéo lê cái ống quần khốn khổ của mình mà nó khiến cho anh cứ như để lộ cả chân và mông của anh trước bao cặp mắt của đám nữ phạm nhân. Đám phạm nhân đói việc được dịp một trận cười ầm ĩ. Sau một hồi vật lộn với lũ bò, trước những trận cười và sự trêu chọc của đám phạm nhân và sự quát tháo của người quản giáo, Roa cuối cùng cũng thoát khỏi cái thảm cảnh ấy. Anh thất thỉu lùa lũ bò về chuồng. Sau khi vượt qua ngọn đồi có những bụi hoa sim dại, Roa lùa lũ bò lên núi và trở về nhà. Đó là một ngôi nhà sàn đơn sơ bằng gỗ, nằm đơn độc trên một vách núi. Bên ngoài, những tấm vách bằng ván gỗ cũ kỹ đã gần như mục nát. Dây bìm bìm, dây mỏ quạ bám đầy, leo lên cả mái nhà. Qua năm tháng, lớp dây leo mới và cũ đã chết khô và mục nát mọc chất chồng lên nhau làm cho căn nhà hoang tàn thêm. Bên trong, ngay gian đầu tiên, sát vách bên phải là một cái giường tre cũ kỹ. Nó ngăn cách với gian bên trong là một tấm phên lát bằng tre, quện với rơm và phân bò. Đó là gian buồng chất đầy cỏ khô mà vào mùa đông Roa có thể vùi mình trong đó để tránh những cơn gió mùa đông rét buốt của vùng rừng núi. Kế bên, ngay cạnh gian buồng được ngăn bằng tấm phên lát bằng tre là một cái bếp nhỏ dùng để nấu nướng và để sưởi ấm tránh cái lạnh mùa đông. Vào mùa đông, đó là một ngôi nhà bẩn thỉu đầy mùi phân trâu bò lẫn với mùi cỏ ẩm mốc. Gần đó, cách một khoảng đất rộng là khu chuồng trại lát bằng lớp xi măng và lợp tôn cũ, hàng ngày hàng chục con bò chen chúc nhau trong những ô chuồng được ngăn và bao vây bằng những thân cây gỗ, những cái máng cỏ được bố trí dọc ngay cạnh mỗi cửa chuồng. Những ngày nếu không dẫn bò ra ngoài đồi cỏ, Roa sẽ mang nước và thức ăn vào những cái máng cỏ đó cho lũ bò. Hàng ngày, Roa thường tha thẩn một mình với lũ bò trên những dãy đồi mênh mông. Đến tối thì anh lùa chúng về chuồng trại. Anh sống cô độc và gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Từ ngôi nhà của Roa nhìn thẳng xuống núi là những căn nhà gỗ nằm rải rác trên các sườn đồi. Những ngôi nhà cũ kỹ, đơn độc và buồn tẻ. Phía xa hơn nữa những ngôi nhà dày đặc hơn, xen lẫn những ngôi nhà gỗ kiểu xưa còn có những ngôi nhà tường quét vôi trắng và lợp ngói đỏ. Nơi đó có một cái chợ nhỏ và những tiệm tạp hóa mà dăm bữa nửa tháng Roa mới xuống đấy để mua vài thứ thiết yếu trong nhà. Đấy là cái chợ duy nhất mà anh từng đặt chân đến, cái chợ nhỏ xíu như lòng bàn tay mà những người dân thường đến đó trao đổi những sản vật mà họ mang từ vườn nhà do họ tự trồng trọt hay chăn nuôi để đổi lấy những vật dụng thiết yếu từ dưới xuôi mang đến. Cách đó vài trăm mét, phía xa, trên một ngọn núi nhỏ gần kề, còn có một ngôi chùa cổ, rêu phong đã nhuốm màu trên mái ngói lợp âm dương nằm đơn độc trên một ngọn đồi nhỏ. Và cái chớp nhọn vươn lên cao của nó Roa có thể nhìn thấy rõ nếu đứng từ trên núi nhìn xuống. Vào những ngày mùa đông giá rét, khi gió mùa đông bắc thổi về, tiếng chuông chùa ngân vang bay lên theo gió vọng đến tận những ngọn núi xa mà Roa có thể nghe thấy rõ.
Chương 3. Bấm để xem Đấy là một ngày đầu thu, những đám cỏ quanh những dãy đồi Roa thường hay chăn thả cỏ bắt đầu vàng úa đi. Roa không thể nào quên được người con gái đứng dưới tán cây cổ thụ im lặng nhìn anh ngay cái ngày anh bị lũ bò cho ngã dúi dụi vào đám dây kẽm gai. Khác với sự đùa cợt của những phạm nhân khác, đó là một cái nhìn nghiêm trang như của một người mẹ nghiêm khắc với đứa con nhỏ của mình. Và cũng có thể đó là cái nhìn kiêu hãnh thầm kín của một người phụ nữ với một người lạ không quen biết. Chính cái nhìn im lặng đó khiến Roa tê dại suốt cả những ngày hôm sau. Những ngày hôm sau, Roa lại lân la đến khu trại. Anh chàng thả bò gần đó và lại lang thang đến gần khu trại. Nhưng sự cố gắng của Roa đã không được đền đáp xứng đáng, Roa tuyệt nhiên không nhìn thấy cô gái ấy thêm một lần nào nữa. Những cơn mưa phủ trời phủ đất bắt đầu đến dày đặc hơn, chúng mang theo những cơn gió lạnh buốt kéo dài từ những cánh rừng phía tây sang những cánh rừng phía đông, tràn về các vùng thung lũng, bao vây các ngọn đồi và trùm lên những ngọn núi. Hôm ấy là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch, ngày người ta bắt đầu cúng cô hồn. Còn một tháng nữa là tới ngày rằm trung thu. Roa xuống núi và tìm đường ra chợ mua một vài thứ cho một tháng sống trên núi. Tháng Bảy là tháng mưa ngâu, Roa đã không nhớ những chuyện đó và từ lâu Roa đã không còn nhớ nổi ngày tháng là gì. Hậu quả là có những ngày Roa đã chỉ ăn ngô với khoai khi trong nhà không còn chút gạo dự trữ nào trong những ngày mưa bão dài ngày. Roa trông thấy một người phụ nữ mang vài thứ đồ cúng ra trước nhà. Một ít trái cây, bánh ngọt và cả một con vịt quay rồi quay vào nhà. Người phụ nữ vừa quay vào nhà thì không hiểu từ đâu một đám trẻ con như từ dưới đất chui lên, chạy tới xông vào mớ đồ cúng, vơ vét sạch sẽ rồi chạy biến đi. Bọn chúng hét toáng lên: - Chạy nhanh lên, chạy nhanh lên! Người đàn bà lúc nãy cũng vừa kịp xuất hiện. Tay bà ta cầm xấp giấy vàng mã định đặt lên mâm cúng. Bà ta sửng sốt khi thấy không còn bất cứ một thứ gì còn sót lại trên mâm ngoài bát nhang và cái ly nước nhỏ. Bà ta nhìn xung quanh, bỗng thấy Roa đi qua, bà tay chạy theo giật áo Roa lại, cú giật mạnh bất ngờ khiến Roa ngã xuống dúi dụi. Bà ta dạng hai chân, đứng sừng sững trước mặt Roa, trừng mắt lên và bảo: - Đồ ăn cắp, mày lấy cắp đồ cúng của tao hả? Trả cho tao mau! Roa giơ tay chống đỡ cú đạp vào ngực anh và ấp úng: - Không.. không.. tôi không lấy.. bọn chúng nó lấy.. Bà ta trừng mắt: - Đứa nào? Đồng bọn của chúng mày hả? Bọn chúng ở đâu? Mới đêm qua tao mất đi một con gà mà tao cột sẵn ngay dưới sàn nhà. Bọn bây ăn cắp nó phải không? Mày chỉ bọn chúng cho tao. Nếu không thì mày đừng trách tao. Đồ ăn cắp! Roa chưa kịp phân trần thanh minh thì bà ta vung chân đá mạnh vào người Roa. Roa choáng váng mặt mày, ôm ngực lồm cồm ngồi dậy, giương mắt dáo dác nhìn quanh, anh cố tìm lũ con nít để thanh minh nhưng lũ con nít nhanh chân đã biến đâu mất. Người đàn bà liền giơ tay, không kịp để Roa phản ứng, tát thật mạnh vào mặt Roa và la toáng lên: - Trời ơi, ông ơi là ông, cái thằng ăn cắp đây này, tôi vừa bày đồ cúng ra thì nó cuỗm đi mất. Ông ra đây đánh cái thằng trời đánh này cho nó chừa cái tội ăn cắp đi! Tức thì một người đàn ông mặt đỏ như gấc, to cao sừng sững như một cây cột nhà hùng hục lao ra ngoài như một con bò tót. Ông không nói một lời, giơ tay giáng xuống đầu Roa một cái tát như trời giáng. Người đàn bà đứng bên rống lên: - Ông đánh thật mạnh vào, đánh cho nó chừa cái thói ăn cắp đi. Hôm nay xem như đã cúng cho nó rồi đấy! Không ngừng, ông ta dùng chân thúc mạnh vào mạn sườn Roa khiến Roa không kịp chống đỡ và loạng choạng ngã xuống đất. Không ngừng, ông ta tiếp tục đá tới tấp vào bụng, vào ngực Roa. Cuối cùng ông ta tung một cú đá như trời giáng vào đầu Roa. Roa choáng váng, cảm thấy như một cái búa tạ đánh ngay đỉnh đầu, đầu óc hoa cả lên, anh như muốn ngất đi. Roa ôm đầu, cuộn tròn người lại rồi ngã lăn quay ra đất. - Đêm qua mày lấy cắp mấy con gà của tao phải không? Đồ ăn cắp! Roa không kịp phân bua thì người đàn ông lại nắm đầu anh lôi anh dậy, tiếp tục tung những cú đá vào bụng, vào ngực, vào mạn sườn khiến Roa không thể nào chống đỡ. Anh nằm xuống, co tròn cố bảo vệ cơ thể mình khỏi những cú đá ác nghiệt. Roa đau đớn, oằn oại trên lớp đất cát xen lẫn sỏi đá, thấy cơ thể mình như bị xé toạt. Roa thấy đau nhói nơi ngực, như ai lấy quả núi đè chặt lồng ngực khiến anh không thở nổi, anh đau đớn, chỉ chực muốn ngất đi. - Đánh cho nó chừa đi! Đồ trộm cắp! Ông cứ đánh nó đi, đánh cho nó chừa cái thói trộm cắp ra đi. Bọn này chỉ có làm như vậy nó mới chừa! Người phụ nữ vẫn trong tư thế dạng hai chân, hai tay chống nạnh, vừa chửi rủa vừa quơ tay múa chân phụ họa cho người đàn ông kia. Roa không còn sức chống cự, gương mặt anh sưng húp lên và anh không còn thấy gì nữa, những thứ trước mặt anh bắt đầu mờ ảo như phủ một màn sương. - Hôm nay coi như tao đã cúng xong rồi đấy, đồ cô hồn, mới sáng bảnh mắt ra đã giở thói trộm cắp rồi. Tao đánh để mày chừa, cho mày biết sống với người ta, cứ hở ra là lấy đồ người khác thì có ngày người ta đánh chet mày ra. Người đàn ông trong cơn cuồng sát, máu nóng trong người sôi lên, gương mặt đỏ bừng, đầm đìa mồ hôi, gầm lên: - Mày còn mò đến đây là tao sẽ giết mày luôn đấy! Đồ ăn cắp! Ông định tiếp tục đánh Roa nhưng người đàn bà không hiểu do đã thấy đủ răn đe kẻ mà bà vừa buộc tội là kẻ ăn cắp, hay sợ anh ta sẽ chết, bà ta ngăn ông chồng lại: - Thôi, như vậy đủ rồi, nó mà chết ở đây là rắc rối to! Người đàn ông nghe thế liền dừng tay, kéo Roa đi và vất ra ngoài. Roa nghe cả tiếng rơi phịch xuống lớp sỏi đá đang lạo xạo dưới thân mình, cả người anh lúc này đã mềm nhũn. Sau khi trút xong cơn giận dữ lên người Roa, gã đàn ông và mụ đàn bà hằn học đi vào nhà mặc cho kẻ mà họ cho là tội đồ sống chết. Roa nằm lịm người đi. Anh vẫn còn đủ ý thức những gì đang xảy ra và cố chống chọi cơn đau. Sau hàng giờ nỗ lực chống chọi với những cơn đau thấu tận xương tủy, anh cố lê tấm thân nhức nhói khỏi lớp sỏi đá, những vết bầm tím bắt đầu nhức nhói, đau như muối sát, rát cả da thịt khi chúng chà sát trên lớp sỏi đá. Sau những giờ phút vật lộn, oằn oại với những cơn đau, Roa mới bắt đầu lê cái thân hình tàn tạ trở về nhà với những vết bầm tím khắp trên người. Khi đi ngang qua một đám cỏ gai, Roa vấp phải một tảng đá, anh ngã sóng sượt vào đám cỏ gai, nằm vất vưởng trên đó và tiếp tục lịm đi. Một cơn mưa lạnh buốt quất vào mặt Roa khiến Roa tỉnh dậy. Roa lờ mờ nhận ra mình vừa bị đánh. Rồi Roa nhớ lại cảnh mình bị đánh. Rồi Roa nhớ tới lũ bò, anh bắt đầu tìm đường lên núi. Mệt mỏi, Roa như không nhấc nổi thân mình, anh gần như bò bằng hai tay dù cơn mưa làm cho cả người anh lạnh buốt và nhức nhối. Mưa vẫn xối xả, Roa mệt mỏi như muốn ngất đi, nhưng ý chí phải về nhà buộc anh phải tỉnh táo và gắng sức kéo lê đôi chân của mình trên những lớp sỏi đá đau nhói. Mưa càng lúc càng nặng hạt, những đám mây đen vẫn không ngừng bao phủ che kín cả bầu trời. Gió giật từng hồi trên những đám lá cây đẫm nước. Những cành cây oằn mình vật vã trước những cơn gió mạnh như muốn hất tung chúng lên. Mưa trắng xóa phủ cả đất trời mang theo những cơn gió lạnh buốt thấu đến tận xương. Roa không ngừng lấy tay vuốt những dòng nước mưa chảy trên mặt mình, cả người anh lạnh buốt và đau nhức. Cuối cùng Roa cũng về tới nhà khi trời tối hẳn và tả tơi như một tấm giẻ rách. Mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoài. Roa ngã vật xuống giường và nằm mê man.
Chương 4. Bấm để xem Trời hửng sáng, Roa tỉnh dậy với cơn đau âm ỉ khắp người. Anh khẽ cựa mình và nghe cả người mình đau nhức. - Đây là nhà của anh phải không? Xin lỗi, vì mưa to quá, nhà anh lại không đóng cửa nên tôi đã vào đây trú mưa. Giọng một người phụ nữ cất lên. Roa giật mình. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Roa cố giương đôi mắt của mình lên nhưng đôi mắt sưng húp khiến anh không còn thấy gì được nữa. Roa cố mở to mắt lần nữa và lờ mờ nhận ra có một người phụ nữ đứng bên liếp cửa, đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Bên ngoài, cảnh núi non hùng vĩ trải ra trước mắt. Qua màn mưa trắng xóa, những rừng cây ô man cao lớn đang quay cuồng như trong một vũ điệu điên cuồng của núi rừng. Mưa vẫn ngày càng nặng hạt. Đó là một người phụ nữ mặc một chiếc đầm dài ngang gối, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, trên cổ quấn một cái khăn choàng nhẹ có in hoa văn nhã nhặn. Đó là kiểu ăn mặc của những người thành thị. Lần đầu tiên Roa thấy một người phụ nữ ăn mặc như thế ở cái vùng heo hút này. Điều đó khiến Roa thấy thật lạ lùng. Người phụ nữ đứng giữa ánh sáng mờ đục khiến nàng trông thật kỳ ảo. "Chắc hẳn đó là do trời chưa sáng hẳn". Roa nghĩ thế. Roa bỗng dưng thấy mình thật kỳ quặc, anh đâm ra lúng túng lạ thường. Nghe tiếng Roa trở mình, người phụ nữ quay lại. Trong bóng tối lờ mờ của căn nhà Roa không nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ kia. Roa thấy nàng có một dáng vẻ đặc biệt kiêu kỳ khi nhón tay vén lấy chiếc váy của mình lên và nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trong bóng tối mờ ảo ấy, Roa đoán là người phụ nữ ấy đang nhìn mình. - Anh bị đánh à? Đó là giọng nói của một người ở vùng khác đến, không phải người ở đây. Roa đoán như vậy. Giọng nói vang lên một cách ấm áp, đầy xúc cảm, mềm mại và mượt mà một cách kỳ lạ. Bên ngoài, qua tấm phên liếp nâng lên khỏi ô cửa, mưa vẫn rào rạt tuôn xuống như thác lũ. Người phụ nữ đến gần, hai tay định chạm vào người Roa, sờ vào những vết bầm tím trên mặt anh. Roa hốt hoảng, bối rối quay mặt đi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đôi mắt sưng húp của anh khiến anh không thể nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ kia. Anh chỉ lờ mờ nhận ra đó là một người phụ nữ đã qua tuổi hai mươi. Trông dáng vẻ và cử chỉ của nàng rõ ràng nàng không phải là một cô gái trẻ và cũng không phải là một người phụ nữ đã đứng tuổi. Roa vẫn nằm im trên giường, sự bối rối và ngượng ngùng cũng không đủ sức để kéo anh ra khỏi giường và anh cũng không thể nào mở miệng được. Đôi môi của anh thì dập nát và miệng thì cháy khô, anh định ngồi dậy nhưng không tài nào ngóc đầu lên nổi. Bên ngoài, mưa bắt đầu ngớt và trời càng dần sáng rõ. Người phụ nữ vẫn còn đứng yên và đang mải mê chìm đắm giữa những ngọn núi phía xa. Roa nhận ra nàng đang mặc một chiếc đầm màu đỏ rượu mà màu đỏ của nó khiến gương mặt nàng ửng hồng lên. Nàng đã cởi chiếc áo khoác và cái khăn choàng nhẹ trên cổ và vắt nó trên lưng ghế. Hai cánh tay áo của nàng phồng lên và dài đến tận cổ tay. Nàng nghiêng người, những ngón tay bám vào khung cửa, nàng tựa hẳn cả bộ ngực nặng nề vào thành cửa sổ, một lớp vải lụa màu trắng bên trong chiếc đầm màu đỏ rượu lộ ra ngoài. Chiếc đầm có thắt lưng được thắt hờ hững ngay chỗ eo khiến cho phần hông và eo nàng hơi tròn trịa và khiến bụng nàng hơi phồng lên. Chiếc đầm màu đỏ kéo dài đến nửa bắp chân để lộ bên dưới một đôi chân trắng nõn, dài và thẳng tắp. Tuy trông nàng có vẻ mảnh mai do cái vóc dáng cao ráo thì cái cổ áo tròn và khoét rộng cho thấy bờ ngực tròn trịa và đầy đặn của nàng. Tuy nhiên, hai xương quai xanh nhô ra nơi hõm ngực tạo thành một cái rãnh nơi trước ngực khiến nàng trông có vẻ gầy. - Anh bị bệnh rồi phải không? Nàng quay lại bảo. Nàng nhìn Roa bằng một cái nhìn đầy xúc cảm. Roa giật bắn người khi nhận ra người phụ nữ đang đứng trước mặt mình chính là người phụ nữ đứng dưới bóng râm của cây dầu cổ thụ hôm trước trong khu trại cải tạo. Roa chắc chắn như thế bởi cái sống mũi cao một cách ngạo nghễ kia và ánh mắt nghiêm nghị ấy thì Roa không thể nào nhầm lẫn đi đâu được. Thoảng một mùi nước hoa quyến rũ từ cơ thể người phụ nữ, Roa cảm thấy người phụ nữ gần mình hơn bao giờ hết. Roa càng bối rối, ngượng ngùng hơn. - Anh cứ nằm nghỉ đấy, tôi không làm phiền anh đâu. Không đợi Roa kịp phản ứng, người phụ nữ nhẹ nhàng bảo và dường như không để ý tới sự bối rối đến mức độ kỳ khôi của Roa. Nàng quay mình đi, ngửng mặt nhìn lên bầu trời xám đục qua khung cửa sổ. Roa không biết làm gì trong căn chòi trống trải của mình với một người phụ nữ giữa những cơn mưa tầm tã không dứt. Chưa bao giờ khoảng cách giữa anh với một người phụ nữ lại gần như thế này. Những năm tháng sống gần như tách biệt trên núi anh gần như không có điều kiện gần gũi với bất kỳ một người phụ nữ hay con gái nào. Roa đã ở đây từ khi chưa kịp trưởng thành. Ông làm việc cho ông chủ Cả, người đàn ông giàu có nhất vùng, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi. Ông có một ngôi nhà to trong làng cách xa chân núi hàng chục cây số nhưng ông thường ít khi ở nhà. Quanh năm, ông thường xuyên xuôi ngược khắp các tỉnh thành trong cả nước trong những chuyến đi buôn triền miên. Ông còn có vài xưởng gỗ ở vùng đồng bằng, vài trang trại chăn nuôi và trồng trọt ở các tỉnh lân cận. Ông còn có vài cửa hàng đồ gỗ tận dưới xuôi. Ông là người đàn ông tận tụy và yêu thích công việc kiếm tiền hơn bất cứ thứ gì. Roa làm việc cho ông chủ Cả từ hồi anh còn bé xíu, anh phục tùng ông chủ Cả như một con chó phục tùng ông chủ của mình, một thứ nô lệ cả thể xác lẫn tâm hồn. Không phải vì ông ta giàu mà vì anh mang ơn ông đã từng cứu sống và cưu mang anh. Ngoài ra thì trên đời này cũng không ai có thể cưu mang anh và để anh phải mang ơn cả. Dù sao thì ông ta cũng là ân nhân vì đã cứu sống anh khỏi lũ chó hoang, nhặt anh từ vùng rừng thiêng nước độc và mang về. Anh chỉ nghe bọn trẻ con trong làng kể lại bằng những lời đùa cay nghiệt rằng, trong một lần đi rừng, trong lúc đi cùng những kẻ đi săn tìm gỗ, ông đã trông thấy một đứa trẻ bị ai đó vứt bỏ trong rừng và lũ chó hoang đã suýt cắn nát nó. Cả cơ thể đứa bé đã tím tái và gần như bất động, nó không còn sức để khóc nữa vì nó đã khóc đến kiệt sức. Không hiểu sao, một con người chai sạn như ông lại có thể động lòng trắc ẩn và mang đứa bé về nhà để cho những người giúp việc nuôi nấng dù những người xung quanh ngăn cản và cho rằng đứa bé là một con ma rừng mà chính mẹ ruột nó vứt bỏ. Qua bao đời người giúp việc đến rồi đi, không ai biết và nhớ chính xác Roa bao nhiêu tuổi. Anh sống lầm lũi và đơn độc như một cây dại trên đỉnh núi, cô đơn và chỉ một mình. Ông chủ gọi anh là Roa nhưng không ai hiểu Roa nghĩa là gì và cũng không ai cần biết tại sao ông ta lại gọi anh bằng cái tên đó. Roa lớn lên nghiễm nhiên trở thành một người làm không công cho ông chủ Cả. Anh lớn lên với một nửa bên khuôn mặt đầy vết sẹo do lũ chó hoang cắn lúc bị bỏ trong rừng, một gương mặt đen sạm của những người miền núi vùng này nhưng bù lại anh lại có một thân hình rắn chắc khỏe mạnh của người miền núi. Do phải leo trèo nhiều trên những ngọn núi và trên những mỏm đá nhọn hoắc, tay chân gân guốc của anh cũng đầy những vết sẹo gớm ghiếc. Khi Roa chưa kịp trưởng thành, chưa kịp hiểu chuyện đời thì ông chủ Cả đã mang anh lên rừng cùng với lũ bò ngày càng đông đúc và sống hàng tháng trời trên núi cùng với căn nhà sàn trống trải, với một chiếc giường, một cái bàn và vài cái ghế cũ bỏ đi. Do ít tiếp xúc với người nên Roa trở nên nhút nhát, lầm lì ít nói và gần như trầm lặng như cuộc đời lặng lẽ của anh.
Chương 5. Bấm để xem Cơn bão đã quét qua đỉnh núi trong suốt ba ngày. Roa cũng đã cảm thấy khỏe hơn. Với sức khỏe của một thanh niên vùng rừng núi cùng với sự chịu đựng kiên cường của mình khiến Roa nhanh chóng lấy lại sức lực. Roa bắt đầu thấy áy náy và vụng về vì sự có mặt của vị khách này. Roa lấy cớ ra chuồng bò xem đã cột lại cẩn thận chưa, rồi lấy cỏ cho bọn chúng. Anh vẫn còn bàng hoàng và bối rối vì cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ này. Cuối cùng thì chỉ còn những cơn mưa nhẹ thỉnh thoảng quét ngang qua khu rừng. - Có lẽ bão đã sắp tan, chắc tôi phải quay về thôi. Nàng nhẹ nhàng nói lên điều đó khi chỉ còn những cơn mưa nhẹ thỉnh thoảng quét ngang qua. Roa cảm thấy một nỗi buồn nhưng do bản tính ít lời anh cũng chẳng thể thốt lên lời nào. Roa lẳng lặng mang chiếc thùng ra chuồng bò để lấy sữa. Anh cần lấy sữa bò để ủ chua và làm chua mớ cỏ để trữ cho mùa mưa bão sắp tới. Khi Roa đang nhẹ nhàng vỗ về và xoa lấy cái bầu sữa căng đầy của con bò mẹ để lấy sữa thì nàng thò đầu vào và bảo: - Anh đang làm gì đấy? Roa vội đứng vụt dậy, lúng túng buông tay ra khỏi bầu sữa của con bò mẹ và làm thùng sữa ngã lăn ra đất, đổ lênh láng trên nền chuồng. Roa cứ đứng nghệch mặt ra đấy, tay chân đâm thừa thãi, anh cố giấu đôi bàn tay lem luốc và bẩn thỉu vừa chạm vào cái vú con bò mẹ kia. Bỗng nhiên mắt Roa chạm vào cái bụng hơi vươn cao của nàng và không hiểu sao anh đỏ cả mặt. Nàng nói với Roa rằng nàng cần chuẩn bị đi ngay sáng hôm nay. Nhưng rồi.. một tiếng, hai tiếng.. mãi một lúc lâu Roa vẫn không thấy nàng bước ra. Roa bắt đầu thấy bồn chồn. Roa mang thùng sữa đi vào nhà. Bất chợt, Roa nghe tiếng rên rỉ, anh ló đầu nhìn vào. Một cảnh tượng khiến Roa bàng hoàng cả người. Dưới sàn nhà, nàng đang vật lộn với những máu và máu. Cái váy của nàng tuột đến đầu gối. Hai chân trần của nàng loang lỗ những máu và máu. Roa xấu hổ không dám nhìn vào và quay mặt đi. Vừa ngượng lại vừa sợ, Roa không dám bước vào. Cả người anh như muốn vỡ tung ra. Bên chiếc giường đẫm máu, nàng vất vả một mình chống chọi với cơn đau. Hai bàn tay nàng run rẩy cố bám vào thành giường, nàng định gượng đứng dậy nhưng sau đó lại ngã quỵ xuống. Máu đỏ loang ra đến tận chân giường, chảy từng dòng máu đỏ thẫm lên sàn nhà và nhỏ giọt xuống đất. Nàng cố gắng tựa lưng vào chân giường và rướn người lên, hai tay ghì chặt vào thanh giường, gân cổ nổi hết cả lên, nàng vặn xoắn người lên như muốn bẻ gãy cả thân mình ra. Rồi nàng ngã nhào ra sàn. Roa sợ hãi đến toát cả mồ hôi hột, cả sống lưng của anh đầm đìa mồ hôi. Roa quay mặt đi. Đối mặt với một người phụ nữ đang trong tình trạng như thế này khiến Roa thấy sợ hãi và xấu hổ. Roa thấy cả người mình tê cứng lại như đông đá. Roa không tài nào nghĩ được chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ và càng không biết mình phải làm gì. Roa sợ hãi đến nỗi đánh rơi cái thùng sữa trên tay. Nghe tiếng động, nàng kêu lên: - Giúp tôi với! Sau một vài phút lấy lại bình tĩnh và cố quên đi sự xấu hổ, Roa ngập ngừng bước vào. Nàng vẫn tiếp tục lăn lộn dưới sàn nhà, máu đỏ tiếp tục loang ra cả sàn nhà, hai bàn tay bám chặt vào chân giường như muốn kéo tung thanh gỗ ra. - Giúp tôi với! Nàng thảng thốt kêu lên khi thấy Roa bước vào. - Tôi bị sẩy thai rồi! Nàng kêu lên, giọng hốt hoảng, hai tay ôm lấy bụng, cố hết sức để chống chọi với cơn đau. Nàng cong gập người lại, máu từ người nàng vẫn tuôn ra ướt đẫm cả sống lưng. Một mùi tanh tưởi bốc lên xộc vào mũi Roa. Roa cuống cuồng đỡ lấy nàng và định bế nàng lên giường thì nàng đẩy mạnh ra: - Không được, không được, anh tránh xa tôi ra! Nàng lấy tay gạt phăng Roa ra xa. - Anh không được đụng vào người tôi. Anh cứ để mặc tôi. Roa bảo: - Tôi chỉ muốn giúp cô thôi. - Không, anh tránh xa ra, anh không biết gì đâu. Nàng lấy tay đẩy Roa ra. - Không sao, tôi đã từng làm những việc này cho những con bò mẹ. Roa cố sức thuyết phục. Không hiểu trước câu nói một cách thật thà hay sự so sánh đến mức thô thiển của Roa, nàng cắn chặt môi cố ghìm cơn đau và nàng hét lên: - Nhưng tôi có phải là những con bò cái của anh đâu. Roa hoảng sợ lùi ra. Nàng tiếp tục rên rỉ, hai hàm răng cắn chặt lấy nhau, nàng căng người ra như một sợi dây thừng. - Tôi sẽ đi tìm người giúp cô. Roa định bước ra ngoài, nhưng nàng đã ngăn lại. - Không, không kịp đâu! Nàng vừa nhắm nghiền mắt vừa lắc đầu, nàng thì thào: - Không, anh hãy làm theo lời tôi. Giọng nói nàng gần như tắc nghẽn. Nàng cắn chặt môi, hai chân co lên, cố gồng người để đẩy cái thai ra ngoài và miệng nhắc đi nhắc lại như trong cơn mê sảng: - Đừng đụng vào người tôi, đừng đụng vào người tôi! Anh hãy làm theo tôi! Gương mặt nàng tái mét, cả người nàng ướt đẫm máu, nàng lặng người trong giây lát rồi nàng mở mắt ra nhìn Roa bằng ánh mắt ngây dại, nàng thì thào: - Anh nấu cho tôi một nồi nước ấm và mang khăn vào đây giúp tôi, cái khăn tôi để trong cái vali ấy. Xong nàng tiếp tục nhắm nghiền mắt, gương mặt nàng trở nên xanh mướt. Nàng đang đấu tranh với cơn đau một cách mãnh liệt. Roa nhấc nồi nước đặt lên bếp rồi đốt lửa lên. Chẳng mấy chốc nước sôi ùng ục, Roa nhấc vào và theo lời chỉ dẫn của nàng, Roa mang đến cho nàng một cái khăn sạch. Lúc này nàng như phơi hết cả thân mình ra trên sàn nhà ướt sũng, áo sống của nàng lật tung hết cả lên đến tận ngực. Roa vụng về đặt nồi nước xuống sàn nhà, nàng hối thúc: - Nhanh lên, nhanh lên, anh nhúng khăn vào nước ấm, vắt sạch nước và đưa nó cho tôi. Tôi không chịu nổi nữa rồi! Nàng nhìn Roa một cách van lơn, cầu khẩn. Roa làm theo lời nàng và đưa cho nàng cái khăn ấm. Nàng giơ tay cầm lấy và tự tay lau lấy mặt, xong nàng để nó quanh bụng mình để xoa dịu những cơn đau. Nước ấm đã khiến nàng thấy dễ chịu hơn. Xong nàng tiếp tục rướn cong người lên, nàng hít thật mạnh và sâu, cố hết sức bình sinh đẩy cái thai ra ngoài. Những sợi gân, sợi cơ và những sợi dây chằng trên hai cánh tay và trên cổ nàng như muốn bật tung. Hai chân nàng co vào rồi duỗi ra hết mức. Nàng tiếp tục cuộc hành trình đơn độc chiến đấu với những cơn đau. Sau những giờ vật vã kéo dài thì cuối cùng nàng cũng đã trút bỏ được cái thai ra ngoài, một hình hài nhỏ bé tái xanh bất động nằm lọt thỏm giữa hai chân nàng. Mặt Roa chợt tái mét khi thấy hình hài của đứa bé. Roa lạnh toát người, mồ hôi vã ra. Roa dường như bất động, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy anh. Roa thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Nàng nằm im và thở đều đặn. Trái với sự sợ hãi của Roa, nàng dường như trút được một gánh nặng. Nhận thấy sự sợ hãi của Roa, nàng thều thào: - Anh mang ra ngoài và giúp tôi chôn cât nó dùm tôi được không? Thấy Roa có vẻ lưỡng lự vì sợ hãi, nàng van: - Anh giúp tôi mang nó đi dùm tôi được không? Tôi không muốn nhìn thấy nó. Nàng vừa nói vừa ngoảnh mặt đi. Roa không hiểu nổi đó là sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của một người mẹ khi muốn vứt bỏ đứa con của mình và cảm thấy nhẹ nhõm khi vừa trút đi một gánh nặng hay nỗi sợ hãi khi đối mặt với đứa con bé bỏng đã vội vã từ giã cõi đời mà nàng đã không giữ được và nàng không muốn đối mặt với nó. - Anh đừng sợ, anh lấy đôi găng tay sạch trong túi xách nhỏ của tôi, tôi vẫn luôn mang theo chúng, anh mang chúng vào trước khi bế nó lên và quấn nó bằng khăn sạch. Anh hãy quấn nó lại và mang ra ngoài giúp tôi. Hãy cho nó ngủ yên dưới một gốc cây. Anh mau đi nhanh đi. Nàng vẫn bình tĩnh căn dặn từng lời một và không ngừng hối thúc Roa. Roa không hiểu nỗi tại sao trong tình cảnh này mà nàng vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy. Roa làm theo lời nàng, anh tìm thấy một cái găng tay cao su và một cái khăn trắng mỏng trong túi xách của nàng. Anh mang găng tay vào và run rẩy đến gần, giơ tay đón lấy hình hài bé nhỏ đang nằm im giữa hai chân nàng, trong khi máu từ người nàng vẫn đang tuôn ra ướt đẫm cả đứa bé. Theo chỉ dẫn của nàng, cố gắng với một giọng điệu bình tĩnh đến lạnh lùng, nàng chỉ dẫn tường tận từng thao tác để hướng dẫn Roa dọn sạch cái mớ hỗn độn dưới chân nàng. Roa lẳng lặng làm theo. Anh lau vội cái hình hài bất động kia và quấn quanh nó bằng một cái khăn trắng mềm, anh bọc nó lại và phủ kín cả đứa bé từ đầu đến chân. Dù chỉ dẫn Roa một cách tận tình nhưng nàng không quay lại nhìn cái hình hài ấy cho dù chỉ một lần. Roa bế nó trên tay, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh rùng mình, một nỗi đau đớn nặng nề dày vò tâm trí anh. Nó như một tảng đá đè chặt ngực anh khiến anh như nghẹt thở. Nàng giục: - Anh giúp tôi cởi áo ra đi! Tôi lạnh quá! Nàng vẫn nhắm nghiền mắt. Nghe tiếng của nàng, Roa như thoát khỏi cơn u mê u uất, anh vội đặt đứa bé vào trong một hộp giấy nhỏ, đặt nó bên cạnh. Anh nhanh chóng đến bên người phụ nữ, lúng túng đặt nồi nước sang một bên và suýt chút nữa thì đổ cả lên người nàng. Nàng vẫn nằm im bất động. Nàng nằm im chờ đợi. Gương mặt nàng tái xanh, đôi mi dài khép kín che đi đôi mắt đã khiến Roa thổn thức khi nàng đứng dưới tán cây cổ thụ nhìn Roa. Roa đến bây giờ vẫn còn ngỡ ngàng khi người phụ nữ đã khiến anh tê dại kia lại có thể đang nằm yên tại đây một cách khốn khổ trong hoàn cảnh bi đát như thế này. Nó như một giấc mơ cay nghiệt mà trong cuộc đời trầm lặng anh chưa từng bao giờ trải qua. Gương mặt nàng lúc này có vẻ hiền lành nhưng chiếc mũi cao ngạo nghễ giữa khuôn mặt cân đối khiến cho nàng có vẻ kiêu kỳ. - Anh giúp tôi mau! Dường như sự chờ đợi là quá lâu, nàng tiếp tục hối thúc. Roa vừa giơ tay chạm vào cái cúc áo trên ngực nàng thì hai tay anh bắt đầu run lên. - Anh cứ cởi ra đi! Đừng ngại! Dường như thấy sự bối rối của Roa, nàng nhẹ nhàng bảo. Roa cẩn thận mở từng cái cúc áo trên người nàng. Cái áo tanh tưởi và bẩn thỉu bám chặt vào người nàng. Nàng nằm nghiêng một bên, ngoảnh mặt đi. Cả người nàng bê bết những máu và máu. Mùi tanh tưởi không ngừng xộc lên mũi Roa. Roa ngoảnh mặt lại, lóng ngóng kéo cái áo bẩn thỉu ra khỏi người nàng. Roa lẳng lặng lấy khăn nhúng vào thau nước ấm, lau lấy người nàng và ngượng ngùng khi chạm vào da thịt nàng. Nàng khẽ rùng mình, những thớ thịt trên người nàng như giãn ra. Cả người nàng xanh tái. - Lạnh quá! Nàng than thở, hai vai nàng so lại và hai hàm răng bắt đầu va vào nhau. Nhưng tác dụng của nước ấm và sự sạch sẽ đã khiến nàng dễ chịu hơn. Khuôn mặt nàng bắt đầu giãn ra. - Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm! Nàng thì thào, vừa nói nàng vừa rơi vào trạng thái mê man.
Chương 6. Bấm để xem Roa trở về nhà lòng nặng trĩu. Chứng kiến sự có mặt và sự ra đi nhanh chóng của một sinh linh bé nhỏ và hình ảnh người phụ nữ oằn oại trong vũng máu khiến Roa như bị hút cạn sinh lực. Roa lặng lẽ nhìn người phụ nữ với một nỗi đau đớn nặng nề. Roa nhẹ nhàng đặt nàng lên giường bên cạnh cửa sổ. Bên ngoài khung cửa, trăng bắt đầu lên, một mảnh trăng khuyết cô đơn treo nơi bìa rừng, chầm chậm trôi trên bầu trời xanh bất tận. Dưới khoảng trời bao la, nơi mà ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng không đủ để thắp sáng những khoảng tối trải rộng trên những rừng cây ô man màu u tối, bóng tối chập chùng dưới chân đồi do những rừng cây tạo ra như những bóng ma kỳ quái thỉnh thoảng lại lay động khi những cơn gió tràn qua. Nàng nằm im, ánh trăng non đầu tháng khẽ luồn qua ô cửa sổ nhỏ len lỏi vào căn nhà và nhẹ nhàng chạm vào tấm thân ánh lên như sứ của nàng. Một luồng ánh sáng xanh lạnh lẽo và yếu ớt lướt qua cơ thể bất động của nàng. Roa lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Lần đầu tiên, Roa có thể ngắm kỹ nàng rõ đến từng chân tơ kẽ tóc. Mái tóc nàng dài, dày và tối đen mà độ sâu thẳm của nó đã cuốn chặt tâm trí Roa. Nàng ngắm nghiền mắt, đôi mi dài và dày khép chặt khiến cho gương mặt nàng phảng phất một nỗi buồn đơn độc. Sau những ngày sau đó, như một con rắn vừa lột xác, nàng yếu ớt và nằm bất động trên giường suốt mấy ngày liền. Sức kháng cự của nàng dường như đã trôi tuột trong những giờ phút vật vã. Suốt những ngày sau đó, nàng nằm liệt giường, gần như không động đậy. Do mất quá nhiều máu, những cơn đau đầu đã hành hạ nàng. Đầu óc quay cuồng, những cơn đau đầu đã quật ngã nàng. Đôi khi nàng rơi vào trạng thái mê man và nàng mê sảng. Và nàng lên cơn sốt. Roa như một người mẹ trẻ lần đầu được làm mẹ chăm sóc cho đứa con nhỏ đang ốm của mình, chu đáo và cẩn trọng dù hơi chút ngượng ngùng, chăm chút bón cho nàng từng thìa sữa hay muỗng cháo. Một tuần sau, sức khỏe của nàng vẫn không khá hơn và nàng càng ngày càng suy kiệt. Nàng mãi nằm im lìm và cũng không mở miệng ra để ăn dù một chút thức ăn nhỏ nào mà Roa mang đến. Thỉnh thoảng nàng thở dốc lên từng hồi một cách khó nhọc. Roa lúc này mới đánh liều để nàng ở nhà một mình và chạy xuống núi tìm người chữa bệnh. Trời sụp tối, những căn nhà dưới núi đã đóng kín cửa, nhà nhà đã lên đèn. Trời càng lúc càng lạnh, sương đêm sà xuống đến tận chân đồi, vây kín các lối đi. Roa chạy đôn chạy đáo khắp nơi, gõ cửa từng nhà để tìm người chữa bệnh. Trời càng lúc càng tối đen, một vài người từ chối giúp, còn lại thì đóng sầm cửa khi thấy Roa thò đầu vào cửa. Cuối cùng Roa cũng được một người dân hướng dẫn chỉ cho đường đến nhà một thầy lang. Nhà ông ta nằm ngay dưới một con đường mà cỏ dại gần như lấp kín hết lối đi. Sau một hồi thở hổn hển, vừa thở vừa nói, vừa quơ chân múa tay, ông thầy lang cố gắng hết sức lắng nghe để nghe Roa kể về tình trạng người bệnh thì mới hiểu được điều Roa muốn nói rằng có một người đang bệnh nặng trên núi và ông thầy lang đồng ý lên núi cùng với anh. Ông thầy lang cầm một cái đèn dầu, giơ lên khỏi đầu và soi vào những cái hộc tủ đen đúa và tối om, sục xạo tìm kiếm những thứ lá thuốc nằm vất vưởng ở đâu đó trong cái đáy tủ đen ngòm. Sau một hồi tìm kiếm, ông ta cũng lôi ra được một mớ lá cây cỏ đã được sấy khô và mang ra ngoài bọc chúng lại trong những tờ giấy dầu cũ. Ông bước ra ngoài với một cây đèn dầu trên tay và một túi vải đựng những gói thuốc. Cẩn thận, ông bỏ một hộp diêm còn lại những que diêm ít ỏi vào túi và vội vã đi theo Roa. Trời tối, sương giăng khắp nơi, đi chưa được nửa đường thì ngọn đèn dầu của ông thầy lang bị gió thổi tắt. Trời lạnh, càng lên cao, sương đêm càng dày đặc, gió lạnh thổi buốt cả mang tai, ông thầy lang đánh hết số diêm mang theo vẫn không sao thắp được ngọn đèn dầu. Hai người đành lần mò trong đêm tối mãi mới lên được ngôi nhà trên núi. Căn nhà tối om, Roa thắp đèn lên và dẫn thầy lang vào buồng thăm người ốm. Trong lúc đó, Roa lùi ra ngoài và ngồi yên trên bục cửa chờ đợi. Roa nhìn lên vách, ánh đèn dầu phản chiếu bóng ông thầy lang và người bệnh in đậm trên vách. Ông thầy lang cúi sát người bệnh. Roa chỉ nghe ông thầy lang hỏi thăm bệnh: - Bệnh như thế nào? Vẫn không có tiếng trả lời. Trên vách, người bệnh vẫn nằm im bất động. - Bệnh bao lâu rồi? Vẫn không nghe thấy tiếng nàng trả lời. Nàng vẫn nằm im bất động. Ông thầy lang giơ cây đèn dầu trên tay, soi vào mặt người bệnh, thấy người bệnh mắt nhắm nghiền, gương mặt xanh xao như người chết liền giơ tay ra, nắm lấy cánh tay và bắt mạch. Lát sau ông thầy lang bước ra ngoài và đưa cho Roa một mớ thuốc và bảo: - Uống hết số thuốc này thì đến nhà tôi lấy thêm, một ngày hai cữ, sáng và chiều, đun một ấm nước đầy, sắc cho đến khi còn một chén nhỏ thì uống. Uống cho đủ liều thì sẽ khỏi. Ngay bây giờ hãy nấu một gói và cho người bệnh uống ngay! Không được chậm trễ! Ông như một ông chủ nhà đầy quyền uy đưa ra một mệnh lệnh cho kẻ tôi tớ. Xong ông ta vội vã lấy cây đèn dầu ở trên bàn, lấy một ít diêm mà Roa đưa cho và bật nó lên. Ông vội vã đi nhanh ra ngoài suýt chút nữa thì vấp phải thanh chắn ngay bậc thềm nhà. Thoáng chốc, ông biến mất sau lớp sương mù dày đặc, chỉ còn le lói ánh đèn và những cơn gió lạnh về đêm thổi hun hút trên những rừng cây ô man. Sang sáng ngày thứ năm của tuần thứ hai kể từ khi nàng đến đây, khi Roa mang thùng sữa ra chuồng bò thì nàng vẫn còn đang ngủ say. Nhưng khi anh xách thùng sữa từ chuồng bò ra thì anh đã sửng sốt hết mức khi thấy nàng ngồi đàng hoàng lặng yên trên một tảng đá cạnh bờ suối. Tuy trong dáng vẻ nàng vẫn còn mệt mỏi nhưng Roa thấy nàng đã có dấu hiệu hồi phục trở lại. Những ngày sau đó thì nàng gần như khỏe lại. Roa đã không còn mang bếp lửa để cạnh giường để sưởi ấm cho nàng mà nàng đã có thể ra ngoài ngồi sưởi ấm trên tảng đá lớn dưới bóng cây ô man loang lổ ánh nắng. Nàng ngồi yên một cách bình thản ngắm lũ chim sẻ núi nhảy nhót và tắm trên những vũng nước mưa trên những phiến đá bên những bụi hoa dại. Và bên trên những bụi cây, lũ chuồn chuồn và bươm bướm cũng bắt đầu ra múa lượn. Đôi khi chúng hờ hững đậu trên những bụi cây, xong lại lượn lờ một cách nhàn nhã rồi lại bay vút đi. Roa thấy nàng xanh xao và ốm hơn lúc trước rất nhiều. Mái tóc nàng vấn cao để lộ ra cái gáy và cả hai vai nàng trắng xanh. Nhưng nàng trông khỏe hơn. Những buổi tối trên đỉnh núi là những ngày dài thê thảm. Sự heo hút khiến cho thời gian ở đây như kéo dài thêm ra. Gió từ những dãy núi rít qua các ngọn đồi, tràn lên các vùng thung lũng, rồi chui sâu vào những hốc đá sâu hun hút. Những cơn gió thổi lạnh buốt đến tận những dãy núi xa. Nàng rất ít nói, dường như rất kiệm lời và thường hay ngồi lặng hàng giờ, dường như trong đầu đang suy tính rất kỹ điều gì. Roa mang bếp lửa lên gian nhà trên, anh đặt ở giữa nhà và đốt lên để tránh lạnh. Căn nhà sàn khẽ rung lên nhè nhẹ dưới bước chân của Roa. Gió bắt đầu rít qua các khe hở của các thanh ván gỗ lót sàn và luồn vào trong mọi ngỏ ngách của căn nhà. Roa mang đến gần chỗ nàng. Qua ánh lửa, gương mặt nàng thoáng ửng hồng. - Cám ơn, cám ơn anh nhiều lắm! Nàng liên tục nói như để cảm kích sự tận tụy của Roa trong những ngày qua. Xong nàng vẫn tiếp tục giữ tư thế cũ. Nàng vẫn yên lặng, hai tay luồn sâu vào mái tóc, đan vào nhau và vòng ôm lấy cổ. Roa nhìn kỹ nàng qua ánh lửa bập bùng. Gương mặt gầy, hơi sắc cạnh ở hai bên mặt khiến cho nàng có một vẻ sắc lạnh và lạnh lùng. Sống mũi cao và thẳng, trông nàng có vẻ trang nghiêm nhưng lại kiêu kỳ. Nhưng trái lại, nàng có một ánh mắt đầy xúc cảm, nồng nàn đa tình và đôi môi đầy gợi cảm. - Tại sao cô lại ở trong đó? Roa đột ngột hỏi một câu mà khi buông ra câu hỏi đó Roa chợt nhận ra sự tò mò khiếm nhã của mình. Nhưng sự vụng về của anh khiến anh không có câu hỏi nào nhã nhặn hơn. Trong khi hỏi câu hỏi đó, mắt anh bị cuốn hút vào đôi vành tai nhỏ nhắn ửng hồng khiến cho nàng có một vẻ trẻ trung gần như là ngây thơ và nó dễ khiến người khác nhầm tưởng về sự thơ dại của nàng. Anh nhìn chằm chằm vào nó. Nàng hơi ngẩng đầu và nhìn lên, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng. Nàng có vẻ bất ngờ vì câu hỏi của Roa và bắt đầu tỏ ra hoang mang. Roa thấy như cả bóng tối chìm sâu trong đáy mắt ấy, một ánh mắt nặng trĩu và sâu thẳm nỗi buồn. Ánh mắt khiến cho sự ảo tưởng về sự thơ dại mà đôi vành tai kia tạo ra biến mất. Đó là ánh mắt của một người đàn bà trẻ nhưng từng trải. Nàng lướt nhanh qua ánh nhìn của Roa rồi lại cúi xuống. Roa đâm ra bối rối vì câu hỏi của mình. Nàng bắt đầu dò xét thái độ của Roa trong câu hỏi đó và khi thấy sự tò mò không chủ đích và thái độ bối rối của anh nàng đã định không trả lời, nhưng dường như để đáp lại sự chăm sóc tận tình của Roa trong những ngày qua, nàng ngập ngừng bảo: - Tôi bị bắt là vì tôi.. Rồi nàng lại lắc đầu bảo: - Không, anh không nên biết để làm gì? Nàng ngoảnh mặt đi, với tay lấy một cốc nước bên cạnh, khẽ nhấp môi, cố tránh trả lời câu hỏi của Roa. Roa thấy nàng không tiện nói nên cũng thôi không hỏi thêm nữa. Nhưng Roa lại bắt đầu băn khoăn với ý nghĩ: "Không biết cô ấy đã đi đâu trong suốt những ngày qua, vậy mà anh tưởng nàng đã ra trại từ lâu". - Tôi.. tôi đã không thấy cô đâu nữa.. trong cái trại đó? Không cưỡng lại được sự tò mò, Roa lại ấp úng hỏi. Với câu hỏi đó Roa không nghĩ chính ra anh cũng có quyền tìm hiểu về người phụ nữ mà anh cưu mang và ở ngay trong nhà của mình, nhưng khi nàng nhìn Roa, ánh mắt của nàng khiến Roa cảm thấy bối rối vì câu hỏi của mình và nó khiến Roa cảm thấy sự tò mò khiếm nhã của mình. Anh bắt đầu lúng túng vì sự tò mò của mình. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Roa, có chút ngạc nhiên, nàng hơi cau mày và không trả lời câu hỏi của anh. Với ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn và sâu thẳm ấy, nàng nặng nề buông mình xuống manh chiếu cũ kỹ và rách nát. Xong, nàng bảo nàng đã thấm mệt và cần phải đi ngủ sớm.
Chương 7. Bấm để xem Nắng vẫn còn yếu ớt sau những đám mây màu trắng đục trên khắp vùng thung lũng. Cỏ non bắt đầu mọc trở lại xanh um sau những cơn mưa phủ trời phủ đất. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống thung lũng một màu xanh mơn mởn của cây cỏ và phảng phất mùi cỏ non thơm dịu. Núi non dần được phủ một màu xanh tươi của cây lá. Phía xa, trên một đỉnh núi, một ngọn thác vắt lên những rừng cây xanh ngắt một màu trắng xóa. Những thác sóng bạc xô vào nhau ào ạt tuôn chảy, tràn qua những rừng cây, lao thẳng xuống những vách đá dựng đứng. Nàng đứng dưới bóng râm của cây dầu cổ thụ. Ánh nắng buổi sớm xuyên qua tán lá chiếu lên gương mặt hơi xanh tái của nàng. Nàng ngước nhìn qua mái hiên, những vệt nắng lấp lánh bắt đầu nhảy múa trên gương mặt của nàng. Roa cảm thấy choáng váng và sửng sốt hết mức vì vẻ đẹp của nàng. Khi nàng hơi ngẩng đầu nhìn qua mái hiên, dưới ánh sáng dịu nhẹ, gương mặt nàng ngời lên thật dịu dàng. Gương mặt nàng bắt đầu hắt lên thứ ánh sáng dịu nhẹ trong trẻo và tinh khiết và những vệt nắng lấp lánh bắt đầu nhảy múa trên gương mặt xinh đẹp của nàng làm gương mặt nàng sáng bừng lên. Nó chiếu sáng gương mặt nàng từ vầng thái dương đến vầng trán cao rộng của nàng một thứ ánh sáng êm dịu và nhẹ nhàng của buổi sáng mùa thu. Ánh sáng trong trẻo ấy xuyên qua kẽ lá phản chiếu lên mái tóc của nàng khiến mái tóc nàng cũng dường như tỏa sáng. Đôi hàng mi dài và dày hơi cong lên ở phần đầu và rũ xuống dưới đuôi mắt khiến cho đôi mắt đen tuyệt đẹp của nàng phảng phất một nỗi buồn. Và nằm ngay phía dưới của cái cổ đang hơi ngẩng lên của nàng, ngay phía trên ngực, hai xương quai xanh uốn cong thanh và mảnh nhô ra tạo thành một rãnh sâu hình chữ V nơi hõm ngực của nàng. Nàng thở ra nhè nhẹ khiến trước mặt nàng như có một lớp sương mỏng trên màu trắng ngần của lớp da mềm mại trên mặt, trên cánh tay và trên bộ ngực để hở của nàng. Bất chợt một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến đám lá cây trên đầu nàng lao xao và mái tóc nàng lay động. Một mùi hương quyến rũ từ cơ thể nàng phả vào mũi Roa khiến Roa choáng ngợp. Vẫn còn choáng váng vì vẻ đẹp và mùi hương quyến rũ từ cơ thể nàng, Roa không biết đó là do phản chiếu của ánh sáng bình minh và sự trong lành của những cơn gió buổi sớm khiến cho Roa cảm thấy như vậy hay không nhưng vẻ đẹp đối lập của nàng buổi tối qua và ngày hôm nay rõ là khá rõ nét. Cơ thể nàng rõ ràng đang tràn trề sức sống dù nét xanh tái vẫn còn phảng phất trên gương mặt bắt đầu ửng hồng của nàng. Vẻ đẹp, sự trẻ trung căng tràn của nàng như một dòng suối mát lành chảy quanh người Roa tắm mát tâm hồn khô cạn của anh. Roa ngại ngùng và cảm thấy mình như một kẻ quê mùa khờ khạo. Roa nhanh chóng dùng mũi cào kéo lê đám cỏ trên đám đất khô ra sân phơi phóng. Mùi ẩm mốc từ những đám cỏ khô đã khiến anh lùi lại. Mớ cỏ khô này chỉ đủ dùng cho lũ bò trong vài ngày nữa mà lũ bò cũng bắt đầu thèm thuồng những đám cỏ xanh mơn mởn và chạy nhảy trên những cánh đồng ngập mùi cỏ. Trước đây, những cánh đồng cỏ, những thung lũng xanh mơn mởn là tình yêu duy nhất và cũng là mối quan tâm duy nhất của Roa, chỉ cần nhìn những khoảng xanh mênh mông giữa bạc ngàn rừng núi đã là một sự thỏa mãn trong tâm hồn nguyên sơ của Roa. Anh yêu những cánh đồng và thơ thẩn trên những ngọn đồi với những đàn bò từ ngày này qua ngày khác. Việc sống một mình trên núi khiến Roa thấy thoải mái hơn là cảm thấy cô độc. Anh quen với việc sống như vậy. Mối quan tâm duy nhất của anh là xem khi nào cỏ xanh trở lại và khi nào chúng bị héo úa đi. Chỉ cần nhìn thấy chúng và nhìn bốn mùa đi qua trên những cánh đồng hay rừng cây, khi nào hoa nở, khi nào lá vàng và rụng đi là anh hiểu rõ đây là thời điểm nào trong năm mà không cần xem bất kỳ cuốn lịch nào. Roa bắt đầu nghĩ đến việc dự trữ thêm cỏ khô cho những ngày mưa bão sắp đến. Mùa thu, những cơn mưa xối xả trên các đỉnh núi sẽ khiến cho việc chăn thả lũ bò sẽ khó khăn hơn. Vì vậy, anh cần để chúng ở nhà trong những lúc mưa to gió lớn. Sau mùa thu sẽ là những ngày mùa đông lạnh giá. Những ngày khi mà sương giá bao phủ trắng xóa trên các đồng cỏ, những ngày ấy anh bắt buộc ở lại trại che chắn cho lũ bò khỏi cái lạnh. Và anh cần phải dự trữ đủ cỏ khô cho những ngày mùa đông tháng giá. Lũ bò lúc ấy chắc chắn sẽ gầy hơn trong những ngày mùa đông ấy. Nếu như thời tiết quá lạnh, anh sẽ lùa lũ bò xuống núi và anh sẽ về làng để tránh cái lạnh. Những cơn gió mùa đông cắt da cắt thịt và sương giá ở đây sẽ có thể giết chết lũ bò. Chỉ đến khi vào đầu mùa xuân năm sau, sau cái Tết Nguyên đán, cỏ non bắt đầu mọc trở lại anh mới bắt đầu lùa lũ bò trở lại đây. Và nay mai, trước khi cái lạnh cắt da cắt thịt kịp giết chết lũ bò, ông chủ Cả sẽ lên đây, dẫn theo một số kẻ lái bò và họ sẽ thương lượng để mua một số con bò trước khi mùa đông đến. Hàng năm, vào độ cuối hè, đầu thu, khi đám cỏ xanh dần cạn và khan hiếm dần ông chủ Cả sẽ đưa những người lái bò đến và bán những con đã đủ trọng lượng cho việc giet mổ. Còn lại ông sẽ bán chúng khi mùa xuân tới, khi nhu cầu cho việc dùng thịt tươi tăng cao, cung cấp cho dân miền xuôi trong những dịp lễ hội, tiệc tùng triền miên khi mùa xuân đến. Việc chăn thả vì thế cũng sẽ đỡ vất vả hơn nhưng việc kiếm thêm cỏ cho mùa đông sắp đến cũng là một thử thách đối với Roa. Có khi anh phải đi xa hàng cây số để tìm kiếm những đám cỏ cho lũ bò thả sức gặm nhắm cả ngày đồng thời tìm thêm những bó cỏ to để dự trữ cho những ngày mưa bão hay những ngày mùa đông lạnh giá và khi trên lưng những con bò đầu đàn chất đầy những bó cỏ to thì anh sẽ về đến nhà khi trời đã tối mịt. Những con bò luôn là những bạn đồng hành duy nhất của Roa trong cả một quãng đời dài đầy tăm tối. Đó sẽ là những ngày mưa bão triền miên và kéo dài trên những đỉnh núi. Những cơn bão sẽ mang những cơn mưa tràn về và lũ sẽ tới. Nước từ trên những đỉnh núi xa từ thượng nguồn sẽ ào ạt đổ về những con suối cạn khô và chẳng mấy chốc sẽ lấp đầy các con suối. Chúng sẽ cuốn tất cả những gì trên đường đi của chúng, trên những quãng đường, cây cối, gia súc, gia cầm sẽ bị cuốn phăng theo dòng nước lũ. Và những cơn lũ bùn sẽ kéo đất đá theo lấp hết những đám cỏ xanh tươi mơn mởn và việc phải lội qua những vũng bùn đó là một thử thách lớn nếu chẳng may trượt chân ngã vào những hố bùn đó. Nếu phải đưa lũ bò qua những bãi lầy đầy bùn đất đó sẽ là một việc bất khả thi. Và những cơn gió lạnh rét buốt sẽ tràn về khắp thung lũng, Roa sẽ phải dùng những mớ cỏ khô dự trữ này cho những ngày mưa bão triền miên đó. Nhưng nếu thời tiết lạnh giá hơn thì anh buộc phải lùa lũ bò xuống núi để tránh những cơn gió rét triền miên có thể giết chết lũ bò. Roa dùng cánh tay cuồn cuộn những cơ bắp cào những lớp cỏ ẩm mốc ra ngoài sân phơi. Anh cần phải xuống núi mua một lượng lớn muối để ủ đám cỏ này. Anh bắt đầu nghĩ đến việc xuống chợ bản. Một cơn gió thổi thốc vào mũi Roa mùi ẩm mốc của đám cỏ khô. Mùi ẩm mốc của nó khiến Roa hắt hơi liên tục và ho sặc sụa. - Trời đã bắt đầu có gió rồi à? Nàng quay lại nhìn Roa và vẫn nói với giọng nói đầy xúc cảm. Trên một đỉnh núi xa, thác nước đã xé toạt ngọn núi làm đôi và tuôn chảy mãnh liệt không ngừng trong ánh sáng rực rỡ của ánh bình minh. Những thác nước lấp lánh ánh bạc đã vẽ lên nền trời xanh thẳm sự tráng lệ huy hoàng của nó. Roa tưởng như những ánh sáng lấp lánh ánh bạc ấy cũng đang tuôn chảy không ngừng trên mái tóc của người phụ nữ khiến chúng lấp lánh như những con sóng bạc.
Chương 8. Bấm để xem Những bãi cỏ sau những cơn mưa mát dịu đã bắt đầu lún phún màu xanh non mới. Roa gương mặt tĩnh lặng như một phiến đá, với chiếc quần kaki màu xám cố hữu chiếc áo màu rêu đậm, với một chiếc mũ vải trên đầu, tay cầm dây roi da, hối hả lùa đàn bò vượt qua những dãy đồi. Roa đang ngồi dưới bóng cây, mắt đang hướng về phía đông dưới chân đồi thì đột nhiên thấy nàng đang đi nhanh về dưới chân đồi. Ánh nắng nhạt trải dài trên những bãi cỏ xanh non. Nàng trong chiếc váy mỏng, sải những bước chân thật dài, nhanh thoăn thoắt uyển chuyển như một con mèo rừng giữa những tảng đá xanh. Một cơn gió thoảng qua, làm cuốn tung mái tóc của nàng, và chiếc náy mỏng mềm mại quấn chật lấy cơ thể nàng làm lộ rõ cả những đường cong trong cơ thể nàng. Nàng nhanh chóng rẽ vào con đường đất, nhẹ nhàng lách qua một khe hẹp giữa hai tảng đá rồi di chuyển nhanh qua một cánh đồng cỏ. Sau đó, nàng rẽ vào một lối đi nhỏ và men theo một lối mòn đó và băng qua một mỏm đất nhỏ. Có vẻ nàng rất vội vã. Nàng bất chợt đứng sững lại, ánh mắt hướng về phía chân trời, nơi khu trại cải tạo hiện ra trước mắt nàng. Roa nhận thấy có một người đàn ông đi phía trước, từ dưới chân đồi đi lên. Roa nhận ra đó là người quản giáo trong trại cải tạo hôm trước. Khi đến chỗ gốc cây gần chỗ Roa ngồi thì hai người giáp mặt nhau và dừng hẳn lại. Nàng có vẻ lưỡng lự và hơi chút bối rối. Người quản lý khu trại dáng vừa người, không gầy không béo, nhưng khi đứng gần nàng thì thấp gần nửa cái đầu. Khi đứng nói chuyện với nàng trong tư thế phía dưới nàng, ông ta phải ngẩng đầu lên khi cố nói chuyện với nàng. Ông ta bảo nàng: - Sao cô còn ở đây à? Chẳng phải cô định về dưới xuôi và tìm bố của đứa con trong bụng cô sao? Chẳng phải cô đang sống với gã đàn ông giàu có đó rồi hay sao? Sao cô còn ở đây? Roa chẳng nghe nàng đang nói gì nhưng anh thấy gương mặt nàng đỏ bừng lên. - Thế ông ta không lên tìm tôi à? - Không! Tôi không thấy ai tìm cô cả. Vậy thế cô còn ở đây để làm gì? Bây giờ cô sống ở đâu? - Tôi chờ ông ta. Vậy mà ông ta chẳng để lại một tin gì cho tôi. Tôi thì chẳng thể nào tự đến nhà mà tìm ông ta được. Nàng thở dài tuyệt vọng. - Vậy mà tôi chẳng thấy mặt ông ta lên tìm cô một lần nào nữa. Nghe ông ta nói thế nàng càng lúc càng trở nên tuyệt vọng. Nàng quay sang hết nhìn Roa lại sang nhìn người đàn ông. Sau khi nàng bảo rằng nàng đang ở đây cùng với Roa thì ông ta càng tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa. Ông ta nhìn hai người như muốn lột trần hai người ra. - Ồ, thế cô sống chung với thằng chăn bò này à? Ông ta hỏi một câu hỏi mỉa mai và chẳng cần giữ ý tứ gì cả. Nàng không trả lời. - Thế cô còn làm cái nghề đó à? Cô lại đang bệnh, cô phải cẩn thận, nếu không lại lây bệnh cả lũ. Cô đừng gây hại ai cho nữa. Sao cô không về với gia đình cô à? Gương mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Nàng nhìn người đàn ông bằng ánh mắt nảy lửa. Nàng cố cắn chặt môi, tưởng chừng, nếu nàng hé răng ra thì môi nàng sẽ bật máu. Nàng như muốn nổ tung trước câu nói đó. Nàng sa sầm mặt và gằn giọng: - Không, ông an tâm, tôi sẽ không làm hại bất cứ một ai nữa! Nói xong nàng quay người đi nhanh. - Cô định đi đâu vậy? Roa chạy theo hỏi. Nàng dừng hẳn lại, đứng yên và suy nghĩ một lúc. Nàng lắc đầu bảo: - Tôi cũng không biết mình đi đâu nữa? Nàng quay lại, lặng lẽ bước đi và trở nên u buồn giữa những hàng cây ô man u tối. Nàng dường như có cái vẻ cố hữu là như đang cố suy tính điều gì đó trong đầu. Xong nàng đi nhanh lên núi. Chiều bắt đầu buông xuống vùng thung lũng. Roa cột lũ bò vào chuồng, cẩn thận đếm từng con một rồi ra suối lấy nước đổ vào máng cho chúng. Con suối nhỏ bên hông nhà là nơi cung cấp nước cho anh và lũ bò quanh năm. Nàng nằm yên trên tảng đá, ngửa mặt lên trời, nhắm nghiền mắt lại, hai cánh tay buông thõng mặc cho dòng nước cuốn đi. Một dòng suối trong vắt chảy qua người nàng. Lớp áo mỏng manh dưới cánh tay và trên người nàng trở nên trong suốt. Dòng suối sau khi lao qua những vách đá thẳng đứng từ thượng nguồn, chảy ào ạt dưới những hàng cây ô man u tối rợp bóng quanh năm, uốn quanh những phiến đá trơn bóng, trở nên êm dịu và mềm mại khi chảy vào một cái hố sụt và nó trở nên hiền hòa hơn. Nó đang bắt đầu uốn quanh nàng, cuốn lấy mái tóc nàng rồi chảy qua cơ thể nàng, tạo thành một dòng chảy dưới đôi chân nàng. Qua cánh tay mở rộng buông thõng, dưới dòng nước trong veo, Roa nhìn rõ cả những vết thâm trên cánh tay gầy guộc trắng xanh của nàng. Nàng nằm im, yên lặng để cho dòng nước chảy qua người như chờ đợi cho dòng nước đang chực chờ muốn cuốn trôi cả người nàng đi. Roa thấy người mình nóng bừng, rạo rực như một đám cháy bên trong người. Roa hồi hộp đến mức muốn nghẹt thở, anh dẫm mạnh lên một nhánh cây khô khiến nó gãy răng rắc và kêu lên thành tiếng. Nàng giật mình ngồi dậy, vuốt mái tóc ngược ra phía sau trán, mớ tóc sau gáy bỗng chốc thu lại trong nắm tay nhỏ của nàng, từng dòng nước chảy qua tóc, qua mặt, qua cơ thể trắng ngần của nàng. Mắt nàng đỏ hoe vì nước. Nàng sững sờ nhìn Roa. - Tôi.. tôi.. đã không thấy cô đâu? Roa sững người, mãi mới thốt lên thành lời.
Chương 9. Bấm để xem Mặt trời cháy đỏ cánh rừng phía tây. Từ trong bóng hoàng hôn, ánh chiều bắt đầu buông xuống đỉnh núi và bao phủ trên các ngọn đồi một màu vàng óng ả. Dường như để phá tan sự im lặng của đêm đen chẳng mấy chốc nữa sẽ bắt đầu bao phủ những ngọn đồi hoang vắng, đàn bò bắt đầu rống lên thống thiết như một đoàn hành quân hùng tráng hát lên khúc ca bi tráng trước khi đi vào cõi chết. Ngọn đồi hoang vắng chẳng mấy chốc bị khuấy động bởi những âm thanh ồn ã của lũ bò. Đó là những ngày nắng hiếm hoi và Roa có thể lùa lũ bò xuống đồi, còn lại sẽ là những ngày mưa bão. Đôi khi xen lẫn những ngày mưa mù trời mù đất là những ngày nắng như cháy da cháy thịt. Thời tiết thay đổi thất thường, ngày hôm nay, buổi sáng có thể nắng đẹp rực rỡ nhưng buổi chiều chẳng mấy chốc bầu trời sẽ xám xịt, mây đen kéo đến và đó sẽ là điềm báo cho những ngày mưa bão triền miên. Đúng như dự báo, những đám mây đen kéo về che kín cả bầu trời khiến cả bầu trời tối sầm lại, gió cuồn cuộn thổi về thổi tung cả những đám lá cây và cùng với đám bụi mù mịt, chúng cùng nhau quay cuồng và xoay tít trong không trung. Những đám cây bắt đầu xô vào nhau như trong một vũ điệu điên cuồng của núi rừng. Roa hối hả thúc đàn bò trở về núi. Roa nắm chặt dây thừng buộc thòng qua cổ và luồn lên mũi một con bò đực to lớn nhất đàn, lôi thật mạnh và giơ roi quất vào lũ bò còn lại, hối thúc cho lũ bò nhanh chóng trở về trại. Những rừng cây ô man u tối trên đầu Roa bắt đầu thẫm màu. Con đường đồi bắt đầu trở nên mờ mịt. Từ trong bóng mờ mịt đó, đàn bò hùng dũng xuyên qua và tiến lên đỉnh núi. Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu dội ầm ầm trên những đỉnh núi. Mưa vẫn càng lúc càng nặng hạt, Roa đưa được lũ bò về tới nhà khi trời tối sầm. Anh tháo chiếc áo mưa trên người, giũ thật mạnh cho nó sạch nước mưa và treo lên vách gỗ. Anh dáo dác nhìn quanh, chiếc vali của nàng nằm nơi góc phòng nhưng anh không thấy nàng đâu cả. Roa bật đèn lên, anh vào căn buồng và nhìn vào bên trong, Roa cũng không thấy nàng đâu cả. Roa hốt hoảng chạy ra ngoài và hốt hoảng nhìn quanh. Trời mưa bão như thế này, nàng đã đi đâu? Roa lao đi, anh cầm chiếc đèn pin trên tay, quét một vạch sáng từ con đường mòn ven bờ suối cạnh nhà cho đến con dốc nhỏ có những bờ đá dựng đứng rồi men theo con đường xuống chân núi chạy dọc theo bờ suối và gọi nàng. Bất chợt Roa chợt nghe tiếng kêu cứu, lúc đầu nghe khá mờ nhạt nhưng càng lúc càng rõ dần. Trong tiếng mưa, tiếng kêu cứu yếu ớt và bị cuốn vào tiếng mưa nghe mơ hồ như vô thực. Tiếng kêu cứu phát ra từ phía con suối nghe nghẹn ngào và đứt quãng. Tiếng kêu cứu hòa với tiếng mưa nhạt nhòa giữa không gian mờ mịt. Roa ngay lập tức hối hả chạy về hướng có tiếng kêu. Và trong phút chốc tiếng kêu im bặt, rơi vào thinh không và chỉ còn lại tiếng ầm ĩ của những cơn mưa. Roa mò mẫm trên từng phiến đá trơn trợt phủ đầy rêu và anh gần như chết điếng khi trông thấy hình dáng một người phụ nữ nằm sóng xoài bên một hốc đá bên cạnh vách núi. Roa men theo vách đá, tay bám vào một thân cây bụi mà rễ của nó ăn sâu và bám chặt vào vách đá. Anh đu người xuống rồi thả người tuột xuống một phiến đá trơn nhẵn phủ đầy rêu. Hai bàn tay anh bám chặt vào cây tứa cả máu. - Trời ơi! Roa thảng thốt kêu lên khi nhận ra người phụ nữ kia chính là nàng. Roa tiến đến gần nàng hơn, anh trèo qua những tảng đá trơn trợt để đến gần nàng. Dòng nước chảy xiết như muốn cuốn cả người anh đi. Roa vòng tay ôm lấy nàng, kéo nàng ra khỏi dòng nước đang chảy xiết. Cả hai người đều ướt đẫm và lạnh cóng. Roa bắt đầu thở dốc. Dòng nước vẫn không ngừng chảy, cuồn cuộn lao qua những tảng đá, cuốn theo những cành cây và rác rưởi, quất vào người Roa lạnh buốt. - Cô ơi, cô ơi! Roa kêu lên. Tiếng nước chảy vẫn ầm ầm bên tai. - Cô ơi, cô ơi! Chẳng ăn thua gì, Roa gọi lớn: - Cô ơi, tỉnh lại đi! Nàng vẫn nằm im như chết. Roa lay mạnh người nàng: - Cô ơi, tỉnh lại đi! Roa cuống lên, anh sờ chân, sờ tay và cả người nàng. Nó lạnh toát, cả người nàng toát lên cái vẻ của thần chết. Nước vẫn ào ạt hất tung vào người nàng. Roa cúi người xuống, cố gắng che chở cho cái thân hình bất động mà anh nghĩ linh hồn đã thoát khỏi kia. Roa nâng nàng trên hai cánh tay của mình, hai cánh tay nàng buông thõng. Anh cẩn thận đặt nàng lên một tảng đá, bên dưới một hốc đá nhỏ. Thời gian trôi qua, nàng với đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt lạnh lẽo toát lên cái vẻ của thần chết. Nàng nằm bất động. Mưa vẫn như trút nước, những ánh chớp nhì nhằng xé nát bầu trời, lao qua những ngọn đồi, lóe sáng cả ngọn núi. Roa ôm chặt người nàng trong lòng, anh cảm thấy tấm thân nhỏ bé của nàng run rẩy và hơi thở yếu ớt của nàng. Mưa càng lúc càng dữ dội, Roa vẫn cố gắng ôm chặt lấy nàng, cố gắng dùng chút hơi ấm của mình truyền cho cơ thể nàng, nơi mà linh hồn dường như không còn ngự trị. Cuối cùng, sau những nỗ lực của Roa, người nàng ấm dần lên và nàng hơi động đậy. Nàng thở yếu ớt. Roa nghe giọng nói yếu ớt của nàng: - Tôi không sao, tôi không sao đâu! Nàng thở hắt ra: - Tôi mệt quá thôi! Tôi đã trèo lên tảng đá đó và trượt chân ngã xuống đây. Tôi không sao! Tôi không sao đâu! Nàng nói, giọng nói của nàng rõ ràng là của một người đang say rượu. Nàng dường như đang cố mường tượng ra một điều gì đó trong đầu rồi nàng bảo: - Tôi xuống chợ uống một ít rượu, không ngờ khi về trời mưa to quá, hình như tôi uống nhiều đến nỗi không thấy gì cả nên trượt chân xuống đây. Cả người nàng run lên bần bật. - Ôi, lạnh quá, đau quá! Nàng kêu lên. Nàng lấy tay sờ soạng khắp người. Nàng khẽ nghiêng người, đưa tay luồn xuống dưới váy và nàng thốt lên: - Chân tôi bị đứt rồi! Roa nắm lấy váy nàng kéo lên như một phản xạ. Bỗng dưng, như một con mồi bị vồ đang phản công lại kẻ đi săn, nàng vùng ra khỏi người Roa, đẩy Roa thật mạnh đến nỗi Roa suýt nữa thì té nhào và ngã lăn ra. - Không được, anh tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra! Roa cuống lên: - Nhưng.. tôi chỉ muốn giúp cô! - Không được, anh tránh tôi ra! Nàng nói như ra lệnh. Roa lùi ra, cảm thấy như mình đã làm gì thô lỗ, anh cố lắp bắp phân bua: - Tôi.. tôi.. không làm gì cô đâu! Tôi.. tôi.. chỉ muốn giúp cô! Nàng nằm im, nhắm nghiền mắt, dưới cơn mưa dài mỗi lúc một dữ dội, nàng bắt đầu thở dốc. Roa nghe cả mùi men rượu nồng lên qua hơi thở mệt nhọc của nàng. Cả người nàng run rẩy, đôi môi của nàng hơi dường như run lên. Rồi bỗng dưng, như một người vừa tỉnh ngủ, nàng mở mắt ra với đôi mắt ngây dại và trong cơn say rượu của mình, nàng khẽ hỏi: - Anh làm gì thế? Anh đã làm gì tôi thế? Nàng nói trong cơn say. - Tôi chỉ muốn giúp cô lau vết thương. Roa thành thật trả lời. Nàng gật đầu. Roa mạnh dạn hơn, vén lấy gấu váy của nàng, qua ánh chớp chói lòa, Roa thấy một bên chân của nàng đang chảy máu, một vết cắt sâu vào lớp da thịt bên dưới bắp chân của nàng. - Để tôi giúp cô! Nàng đưa tay ra ngăn Roa lại, một sự kháng cự yếu ớt, sự kháng cự bị thôi thúc giữa sự chấp nhận và từ chối. Gương mặt nàng căng ra như đang cố gắng đấu tranh chống chọi với những cơn đau và một sự thôi thúc nào đó, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, với một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, nàng hỏi nhỏ, cố gắng bằng một giọng bình thản hết mức có thể: - Tôi bị si da. Anh không sợ sao? Nàng nuốt ngược vào trong. Nàng cố gắng trấn tĩnh Roa cũng như cố gắng trấn tĩnh mình khi nhẹ nhàng nói ra điều đó. Nàng chỉ sợ Roa sẽ nổ tung sau câu nói của mình. Nhưng trái với điều nàng nghĩ, Roa chỉ hơi ngẩn người ra rồi vẫn tiếp tục lầm lũi lau lấy vết thương. Không phải anh không hiểu gì về căn bệnh ấy nhưng dường như sự tác động mạnh mẽ của người phụ nữ, sự phản chiếu vẻ đẹp của nàng dưới những tán cây ô man giữa khung cảnh núi non hùng vĩ, sự gần gũi dịu dàng của nàng, cảm xúc mãnh liệt của Roa khi lần đầu gần gũi một người phụ nữ hay sự sùng kính đến mức ngây thơ của Roa với người phụ nữ này khiến Roa không cảm thấy một chút sợ hãi nào. Roa nghệch mặt ra, không biểu lộ một sự thay đổi nào trên gương mặt. Nàng hơi cau mày: - Anh có hiểu không? Roa gật đầu liên tục: - Biết, tôi có biết, nhưng tôi không sợ những thứ ấy.. Nước lạnh đã làm cho nàng bắt đầu tỉnh táo hơn. Nàng nằm im, ngoan ngoãn để Roa lau và băng bó vết thương cho mình. - Anh cẩn thận đừng để máu dính vào người anh. Máu từ vết thương nàng chảy xuống tảng đá, hòa vào nước mưa và theo dòng nước tan nhanh vào dòng suối. Roa vội xé lấy một mảnh áo của mình để quấn lấy vết thương. Roa nhấc chân nàng lên và xiết chặt mảnh vải. Nàng nhăn mặt: - Nhẹ thôi! Anh làm tôi đau. Nàng nhẹ nhàng bảo và nhìn Roa một cách dịu dàng. Roa lấy mảnh áo luồn qua bắp chân nàng và quấn quanh vết thương. Nàng trở mình, nhẹ nhàng đặt đôi chân trần của mình trên đùi Roa, nó trở nên mềm mại và trơn nhẫy trên bắp chân căng cứng của Roa. Roa như vừa bị điện giật. Sự va chạm xác thịt khiến Roa thấy cả người mình như có dòng điện chạy qua và nó nóng bừng lên. - Anh có bao giờ gần gũi với một người phụ nữ nào chưa? Nàng bất chợt hỏi. Câu hỏi sống sượng một cách chân thật của nàng làm mặt Roa đỏ bừng lên. - Đó cũng là một nhu cầu, giống như là tình yêu vậy. Nàng nói với một vẻ chân thành, không bỡn cợt hay mỉa mai. Roa không hiểu sao nàng lại có một sự so sánh kỳ quặc như vậy. Roa cúi gằm mặt xuống, lầm lũi cúi xuống băng bó vết thương với một sự xấu hổ ghê gớm. Nàng nhẹ nhàng trở mình, nhấc chân lên để Roa vòng tấm vải quanh chân một lần nữa. - Anh đừng lo, rồi mọi việc sẽ đến một ngày nào đó, anh sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ. Đó là lẽ tự nhiên. Roa vẫn lầm lũi cúi xuống băng bó vết thương. Dường như thấy Roa buồn phiền vì chuyện đó, nàng hơi mỉm cười, an ủi như với một người mẹ trẻ an ủi đứa con nhỏ của mình: - Anh đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ đến một cách tự nhiên thôi. Nàng bắt đầu an ủi Roa như người mẹ trẻ an ủi đứa con nhỏ của mình. Roa bắt đầu thấy cả người mình nóng bừng lên, các mạch máu chảy nhanh trong huyết quản, dồn cả lên mặt, lên tai, lên mũi và chảy nhanh trong từng làn da thớ thịt của mình. Bản năng trỗi dậy, không cưỡng lại được, Roa chồm người lên như một con thú sắp vồ con mồi của mình, hơi thở dồn dập, gấp gáp, anh táo bạo ôm chặt lấy nàng, áp chặt tấm thân lực lưỡng của mình lên cơ thể nhỏ bé của nàng. Bị bất ngờ, nàng chồm người dậy: - Anh làm cái gì vậy? Anh tránh ra, anh điên rồi! Nhưng bất chấp sự nỗ lực chống cự yếu ớt của nàng để thoát khỏi tấm thân hình đồ sộ của Roa. Anh xiết chặt lấy nàng và thở dồn dập. - Anh buông tôi ra, không được đâu Roa, như thế là không được. Anh không hiểu điều tôi nói sao. Như thế là nguy hiểm cho anh. Roa như một con thú đang say mồi, ôm chặt lấy con mồi của mình, nhất định không buông tha. - Anh điên, anh điên rồi.. anh dừng lại ngay! Dùng hết hơi sức còn lại, nàng hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng. Nàng vươn người ra phía trước, cố chống cự nhưng vẫn không tài nào chế ngự được cơn điên cuồng vọng của Roa. Sự gợi mở sau câu nói của nàng khiến bản năng thú tính của một con đực trong Roa trỗi dậy, mạnh hơn cả dòng nước lũ, ào ào cuốn trôi và kéo phăng tất cả sự tử tế mà Roa đã dành cho nàng bấy lâu nay. Nàng run rẩy, cuồng nộ và cuống quýt dưới tấm thân lực lưỡng của Roa. Trong một giây phút tối tăm và tuyệt vọng của ý thức, sự chống cự trong vô vọng, những ngón tay nàng bấu chặt vào tảng đá lạnh lẽo dưới thân mình như cố gắng giữ lại một chút niềm kiêu hãnh còn sót lại nhưng giờ đây đã tuột mất, rồi nàng ê chề buông bỏ cả niềm kiêu hãnh và sự ngăn cách bấy lâu nay mà nàng dành cho Roa, bất lực buông thõng hai cánh tay mình, nàng phó mặc mọi thứ và buông xuôi tất cả. Nàng nhắm nghiền mắt, gương mặt căng thẳng, cố gắng chịu đựng và nhẫn nhục. Mưa bắt đầu nhỏ dần, nàng quay lưng đi, hơi thở nặng nề vì mùi rượu. Dưới ánh chớp lóe sáng, lớp da trắng mịn sau lưng nàng tái đi vì lạnh. - Anh sẽ phải hối hận vì tất cả những gì anh làm trong hôm nay. Roa vẫn còn trong cơn hưng phấn cực độ, anh không nghe nàng nói gì. - Tôi đang bệnh, anh biết là tôi đang bệnh mà. Nàng thều thào, cố nén nỗi đau và nỗi ê chề trong lòng nhưng Roa đã không còn nghe gì nữa. Anh nằm ngửa mặt lên trời, nghe từng làn da thớ thịt tan chảy trong người mình. Anh chỉ còn nghe thấy da thịt tan chảy và máu huyết sôi sùng sục trong người. Nàng vẫn không ngừng nói: - Anh phải hối hận, chắc chắn anh phải hối hận. Tại sao anh lại làm như thế, tại sao anh lại làm như thế với tôi? Nàng cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi bất tận của mình. Nhưng khi sự ê chề đã đi qua, nàng đã lấy lại bình tĩnh và nàng bảo: - Tôi đang say, tôi đã không làm chủ được những điều mình nói, tại sao anh lại làm như thế. Đáng lẽ ra anh đừng làm như thế! Roa vẫn im lặng mặc cho nàng vẫn không ngừng nói giữa tiếng mưa ào ạt. - Tôi không muốn anh dính vào tôi. Tôi đã bảo rồi mà! Anh có biết anh đã gây ra chuyện gì không? Anh có biết đáng lẽ anh không nên làm như thế không? Anh sẽ hối hận, nhất định anh sẽ phải hối hận vì những gì anh đã làm hôm nay! Nàng quay lưng lại, tấm lưng trắng xanh và run rẩy vì lạnh. Không hiểu trong cơn thỏa mãn dục vọng hay sự ân hận, Roa vẫn không biết nói gì hơn. Nàng giận dữ và quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Roa và không ngừng hờn trách: - Anh đã làm một việc điên rồ! Anh đã không biết tôi là ai và anh cũng không cần biết tôi là ai sao? Roa vuốt nước mưa trên mặt mình và run rẩy: - Tôi.. tôi.. không biết. Nàng vẫn không ngừng giận dữ nhìn vào mắt Roa: - Ngay cả việc anh không muốn biết tôi là ai và tên tôi là gì nữa sao? Roa mới chợt nhận ra mình vẫn chưa biết tên nàng. Một dòng nước lạnh quất vào mặt, Roa run rẩy hỏi: - Tên.. tên.. cô là gì? Nàng nhìn Roa, đôi mắt ngây dại, ánh mắt của người đang say rượu. Đôi môi nàng đang run lên không hiểu vì đang giận dữ hay vì lạnh: - Tôi à? Tên tôi là gì à? Anh cần biết à? Biết để làm gì? Nàng run rẩy quay lưng đi và ngước mắt nhìn những dòng nước vẫn không ngừng rơi từ vách đá xuống như một tấm màn loang lổ, rách nát và trùm lấy không gian chật hẹp của hai người. Nàng bật khóc, nước mắt trên mặt nàng hòa cùng nước mưa tan nhanh vào dòng nước lũ. Roa không nghĩ hành động của mình khiến nàng bị tổn thương đến như vậy. Tình yêu và dục vọng khiến anh không cưỡng được sự cưỡng bức thô bạo mà anh đã gây ra cho nàng. Qua vai nàng, Roa thấy cả người nàng run lên bần bật. Với bản chất hiền lành và tử tế có lúc đến mức gần như là ngây ngô, Roa cảm thấy bất lực với chính bản thân mình và vô cùng ân hận khi thấy nàng trở nên như vậy. Nàng tự nói một mình: - Tôi là ai? Tôi là gì? Tôi chẳng là gì cả? Rốt cuộc tôi chỉ là con điếm thôi! Sau khi tự vấn lương tâm hàng trăm lần và dường như nhận thức được thực tại của mình, nàng bắt đầu bình tĩnh trở lại, nàng trở nên im lặng và dường như chờ đợi cơn giận dữ và sự xúc động qua đi. Bỗng nhiên, nàng quay lại và với giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, nàng hỏi, gần như là một lời thì thầm, dù vẫn còn trong chếch choáng hơi men: - Anh yêu tôi phải không? Từ khi nào vậy? Nàng lấy tay vuốt nước mưa trên mặt. Quá bất ngờ vì câu hỏi đột ngột của nàng chạm đến tận tâm can mình, Roa lúng túng trả lời mà như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng mình: - Tôi.. à.. tôi.. lần đầu tiên thấy cô trong.. cái trại đó.. Roa ngập ngừng nói, không đợi Roa kịp nói hết câu, nàng cướp lời ngay như đã nhận ra điều gì đó: - Tôi hiểu rồi! Rồi nàng bảo: - Đáng ra tôi không nên để anh dính vào tôi. Thật không đáng! Thật không đáng! Nàng lặp đi lặp lại, không hiểu do tác động của rượu hay do trong lúc hoảng loạn, nàng không kịp định thần và miệng nàng không ngừng tuôn ra những lời oán thán. Nàng đang oán trách Roa hay nàng đang tự trách bản thân mình. - Thật là tồi tệ! Tôi chẳng là gì cả! Tôi chẳng là gì cả! Thật là tồi tệ! Nàng khẽ lắc đầu. Roa không hiểu nàng đang nguyền rủa Roa hay là tự nguyền rủa bản thân mình. Rồi nàng nhỏm người dậy, hai ngón tay run rẩy nhón lấy vạt áo và kéo nó phủ lên người mình. Roa thấy nàng có một cử chỉ đặc biệt là đưa tay luồn vào áo và đặt lên bụng mình. Chắc hẳn đó là thói quen của một người phụ nữ đang mang thai và nàng đã quên mất mình đã đánh mất nó. Có thể đó là sự vuốt ve nỗi ân hận vì đã đánh mất đứa con dù hẳn nhiên trong hoàn cảnh này, đối với nàng đó là điều nàng không mong đợi và nó gần như là sự giải thoát. Roa thì chẳng bao giờ hiểu được điều đó nhưng hình ảnh đó khiến Roa rùng mình nhớ lại cái khoảnh khắc khi nàng trút bỏ cái thai trong bụng. Và giờ đây cử chỉ đó của nàng khiến Roa như bị thôi miên và gương mặt Roa trở nên ngây dại. Ánh mắt nàng vẫn luôn nồng nàn và đa tình. Roa nhớ lại ánh mắt ấy hôm ở trại khi nàng đứng dưới tán cây cổ thụ và im lặng nhìn anh trong sự trêu chọc ầm ĩ của những nữ phạm nhân. Và hôm nay, ánh mắt ấy đang nhìn về phía Roa. Rồi nàng ngoảnh mặt đi bất chấp sự bối rối đến tột cùng của Roa.