Vụ án xác trôi ở sông Tứ Thủy Người dịch: Hieuthubar PHẦN I: Câu chuyện của chúng tôi bắt nguồn từ vụ án xác c. Hết nổi mà ai cũng biết ở thành phố Vân Tịch. Còn nhớ đó là một buổi sáng trong lành tháng 11, cơn gió mùa thu xe lạnh thổi qua làm lay động những nhành cây con, những chiếc lá vàng xơ xác chạy theo cơn gió mùa thu, lúc thì cuộn tròn, lúc lại phân tán đi xa. Phía sau cánh cổng chính của Cục công an thành phố Vân Tịch, có một con mương nằm lặng thinh. Phía cuối con đường là một tòa nhà nhỏ được sơn hai màu xanh trắng tách biệt, bức tường tróc vẩy in lằn những vết tích của thời gian. Dưới tia nắng đầu tiên của sớm mai, những chữ "Khoa kỹ thuật hình sự Cục công an thành phố Vân Tịch" được làm bằng kim loại hiện lên lấp lánh một cách rõ rệt. Không giống với cảnh vật tiêu điều và lạnh lẽo ở bên ngoài, không khí nhộn nhịp bên trong tòa nhà dường như rất khó tiêu tan. Lúc này, trinh thám số một của tỉnh Loan Nam, Tư Hồng Chương, đang dẫn theo ba sinh viên Đại học đến thực tập, tới phòng giám định để nghiên cứu về một vết m. Áu trông có vẻ bất thường. Đột nhiên, một cậu dân cảnh đeo trên vai quân hàm một vạch hai sao, hốt hoảng đẩy cánh cửa phòng giám định. Cánh cửa gỗ đâm xầm vào bức tường, khiến một mảng vữa nhỏ rơi xuống. Tư Hồng Chương vội đứng dậy hỏi: "Tiểu Hoàng, có chuyện gì thế?" "Trưởng khoa Tư, không hay rồi, sông Tứ Thủy phát hiện ra hai thi thể trôi nổi, sếp tới mau đi." Nghiêm túc mà nói, mấy vụ trộm cướp đã có thể coi là trọng án để điều tra, huống gì đây còn là án mạng, lại liên quan tới hai mạng người, bảo sao bộ dạng tiểu Hoàng lại hoang mang đến thế. Tư Hồng Chương cau mày, nói: "Đừng hoảng, không chừng chỉ là đuối nước, để tôi tới đó xem sao." Hiện trường phát hiện vụ án là một bến đò dân dụng bỏ hoang ở bên bờ sông Tứ Thủy, toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát địa phương phong tỏa hoàn toàn, nhằm ngăn thi thể trôi xuống hạ lưu, xung quanh cái xác tạm thời được giăng lưới để chặn lại. Tư Hồng Chương mới bước xuống xe, thì một vị cảnh sát già độ 50 tuổi vừa đưa tay giữ mũ vừa chạy tới. "Trưởng khoa Tư, cuối cùng anh cũng tới." "Đồn trưởng Triệu, chuyện là thế nào?" "7 giờ sáng nay, chúng tôi nhận được tin báo án, người báo án là một dân làng gần đấy, sáng nay ông ta đi mò trai dọc bờ sông, thì phát hiện hai thi thể trôi nổi trên sông. Trong cơn hoảng loạn, người này đã đạp xe đến đồn cảnh sát của chúng tôi để báo án, chúng tôi đi theo người này mãi một hồi, mới tìm ra hai cái xác này." Đồn trưởng Triệu vừa ra hiệu vừa kể. "Dạo gần đây thành phố chúng ta có nhận được thông báo về người mất tích nào không?" Tư Hồng Chương cau mày hỏi. "Cái này tôi đã cho các đồng chí ở trung tâm chỉ huy 110 điều tra rồi, không có vụ án nào tương tự." "Vậy rất có khả năng thi thể từ thượng nguồn trôi xuống, thượng nguồn con sông Tứ Thủy này của chúng ta gồm ba thành phố, lát nữa anh về liên hệ với Cục công an của ba thành phố này, xem chỗ họ có nhận được thông báo về vụ mất tích nào hay không." Tư Hồng Chương xoa cằm nói. "Rõ, trưởng khoa Tư, tôi sẽ cho liên hệ ngay." Đồn trưởng Triệu vừa ghi chép lại vừa đáp. "Anh cho thuộc hạ của mình giải tán đám đông xung quanh đi, chúng tôi đến xem xét thi thể rồi tính tiếp." Nói xong, Tư Hồng Chương xách hộp đồ nghề bên cạnh lên, dẫn theo các học trò rồi đi về phía bến đò. Bến đò nơi phát hiện ra thi thể, trước đây được dùng để lên thuyền qua sông, gọi là bến đò, nhưng thực ra chỉ là một tấm ván, bên dưới gắn bốn cái cọc gỗ. Lúc này hai thi thể, một thì ngửa mặt hướng lên, một thì phần đầu cắm xuống, trôi lềnh bềnh trên mặt nước, thi thể đã có hiện tượng trương phình, gần như không còn nhìn rõ những đặc trưng trên khuôn mặt, một lượng lớn thủy tảo bám vào quần áo nạn nhân, rất khó để phân biệt. "Nạn nhân gồm một nam một nữ, đã c. Hết được rất lâu." Người lên tiếng không phải là Tư Hồng Chương, mà là học trò của anh ấy, Lãnh Khải Minh. Lãnh Khải Minh, 26 tuổi, chuyên ngành pháp y, cao 1m75, ăn nói ý tứ, toàn thân toát ra một sự bình tĩnh không hợp với độ tuổi của mình, cậu ta là học trò mà Tư Hồng Chương tâm đắc nhất. Nghe Lãnh Khải Minh nói xong, Tư Hồng Chương quay đầu ngạc nhiên hỏi: "Sao em biết, phần mặt của xác c. Hết đã bị trương phình, hơn nữa còn có một thi thể cắm đầu xuống nước, em dựa vào đâu mà phán đoán?" "Thưa thầy, lẽ nào thầy lại không nhìn ra?" Lãnh Khải Minh cau mày hỏi ngược lại. "Tên tiểu tử này nghĩ nhiều quá, thôi được, thầy thừa nhận là thầy biết nguyên do bên trong, nhưng thầy hi vọng có thể nghe được điều đó từ chính miệng em." Tư Hồng Chương đã làm cái nghề này được 15 năm, dĩ nhiên điều này không làm khó được anh ấy, nhưng với một cậu sinh viên mới chân ướt chân ráo vào ngành, có thể nhận ngay ra được nguyên do từ cái nhìn đầu tiên, quả thực khiến anh ta thật ngạc nhiên. Lãnh Khải Minh hắng giọng, ngoái đầu nhìn về phía hai thi thể rồi nói: "Người sau khi c. Hết được thả vào nước, do mật độ cơ thể và nước gần như tương đương, cho nên thi thể ban đầu sẽ chìm xuống dưới nước. Theo thời gian, thi thể dần bị thối rữa, bên trong cơ thể sẽ tích tụ ngày càng nhiều khí phân hủy, khí này sẽ khiến cho thi thể căng phồng như một quả bóng, lúc này xác c. Hết mới dần dần nổi lên khỏi mặt nước. Hơn nữa, do lực đẩy của khí, thi thể sẽ bị trương phình, kể cả nạn nhân dù có gầy gò đến mấy thì sau khi c. Hết, anh ta cũng trở nên béo phì, đồng thời lúc này, môi nạn nhân sẽ vêu ra, đầu nở tai to, khuôn mặt trở nên dữ tợn, đó đều là những hiện tượng trương phình tử thi." "Do khí phân hủy sẽ sản sinh đầu tiên ở phần đầu và những khe hở trong não bộ, sau đó mới phát triển xuống chi dưới, cho nên, thứ tự thi thể nổi lên khỏi mặt nước sẽ từ thân trên xuống thân dưới. Chỉ khi khí phân hủy bơm đầy khắp thi thể, bàn chân lúc này mới trồi lên, cuối cùng, toàn bộ thi thể lộ khỏi mặt nước. Cho nên, một khi thi thể đã trồi lên khỏi mặt nước, bên trong cơ thể chắc chắn đã bị phân hủy nặng. Từ đó em phán đoán, bọn họ đã c. Hết được rất lâu." "Xương chậu của nam giới đều khá nhỏ, phần cơ thịt ở mông không phát triển, nhưng phần ngực lại nở nang, cơ ngực phát triển, điều này khiến cho trọng tâm cơ thể rơi về phía trước, nói cách khác là thân trên nặng thân dưới nhẹ. Ở dưới nước, phần nặng bao giờ cũng chìm xuống dưới, phần nhẹ sẽ nổi lên trên, vì thế thi thể nam giới thường nằm úp khi ở dưới nước. Còn phần xương chậu ở nữ giới lại khá lớn, phần mông phát triển, đối lập với nam giới, do đó trọng tâm cơ thể lệch về phần thân dưới, phần mông sẽ chìm xuống. Cho nên, thi thể nữ giới ở dưới nước thường ngửa lên trên." "Ừm, nói rất cụ thể." Tư Hồng Chương nghe xong gật đầu tán thưởng. Lãnh Khải Minh mỉm cười coi như đáp lại. "Tiểu Lỗi, em lấy máy ảnh chụp lại hiện trường đi, lát nữa thầy sẽ cho đội cứu vớt kéo xác lên." Tư Hồng Chương quay người nói với cậu trai trẻ đang há hốc mồm đứng bên cạnh. Tiêu Lỗi, 20 tuổi, chuyên ngành nhiếp ảnh hình sự, vào thời đại bấy giờ, cái nghề này có thể coi là mới, cũng chỉ có Học viện cảnh sát mới mở những lớp như vậy. Sự đắn đo trước ánh sáng của cặp mắt nhỏ như hạt đậu biếc của anh ta, đã đạt đến trình độ cao nhất. Tiêu Lỗi nhận lệnh, vội cầm lấy chiếc máy ảnh phim. Thay đổi góc chụp với hai bộ thi thể, sau đó nhanh chóng chớp lại khoảnh khắc, xung quanh hiện trường vang lên những tiếng tách tách. Không lâu sau, thi thể được vớt lên khỏi mặt nước, đợi bước giám định tiếp theo. Vì án thi thể trôi nổi không giống như những vụ án khác, không thể xác minh được hiện trường đầu tiên của nạn nhân, do đó gần như không thể thu thập được những vật chứng có dấu vết để lại, tất cả mọi thứ chỉ có thể bắt đầu từ việc xử lý thi thể, phương pháp trực tiếp nhất chính là giải phẫu. Một tiếng đồng hồ sau, hai bộ thi thể nằm bất động trên bàn giải phẫu, bốn người đàn ông đang gấp rút chuẩn bị. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Tư Hồng Chương nói với cậu trai trẻ đang đứng bên cạnh: "Quốc Hiền, thầy và Khải Minh phụ trách giải phẫu, tiểu Lỗi phụ trách chụp hình ghi chép, còn nhiệm vụ thu thập những bản mẫu cơ thể giao cho em." Trần Quốc Hiền, 23 tuổi, chuyên ngành giám định vật chứng, lòng nhiện huyết của cậu ta với bộ môn này, không khác gì một người tình gắn liền với cậu như hình với bóng, đã đạt đến độ si mê. Trần Quốc Hiền nghe lời, dùng tay phải đỡ lấy cặp mắt kính còn dày hơn cái đít chai để nó không rớt khỏi sống mũi, hơi nhếch mép, có chút hưng phấn hồi đáp lại: "Thầy yên tâm." Sau khi phân công xong, Tư Hồng Chương và Lãnh Khải Minh cầm lên con dao giải phẫu. Đối với những thi thể trôi sông mà nói, phương pháp đơn giản nhất để xác minh nạn nhân tự sát hay bị sát hại đó chính là giải phẫu phần phổi, nếu trong phổi nạn nhân không có bùn cát của sông, chứng tỏ nạn nhân trước khi c. Hết đã ngừng hô hấp, tức là có khả năng bị người khác sát hại. Dựa theo kinh nghiệm của Tư Hồng Chương, có thể cắt mở phần phổi nạn nhân ra trước để phán đoán, nếu như bị người khác giết, lúc đó sẽ tiến hành quan sát thi thể chi tiết hơn nữa. Tư Hồng Chương nghiêng đầu nhìn vết mổ thành thục trên thi thể nạn nhân của Lãnh Khải Minh, mắt hơi nheo lại, tỏ vẻ hài lòng. Lách tách, cùng với những cơ quan được lấy ra, m. Áu còn lưu lại trong nội tạng, xuôi theo hai chiếc bàn giải phẫu, nhanh chóng nhỏ xuống, gõ mạnh xuống nền đất bùn lầy vốn không bằng phẳng, bắn lên thành những vệt m. Áu lớn. Tiêu Lỗi cầm lấy chiếc máy ảnh cục mịch, di chuyển qua lại để ghi chép cẩn thận. Trần Quốc Hiền hai tay xách chiếc bình nhựa đựng vật chứng, đứng bên cạnh chờ đợi những bộ phận đang được hai người lấy ra khỏi thi thể nạn nhân. Lách cách, con dao phẫu thuật của Lãnh Khải Minh hạ xuống đầu tiên, tiếp sau đó là của Tư Hồng Chương. Hai người đột nhiên quay lại cùng một lúc, thốt ra hai tiếng: "Bị giết!" "Sao cơ? Án mạng?" Tiêu Lỗi hạ chiếc máy ảnh đang cầm trên tay xuống, trợn tròn con mắt vốn không to của mình để chờ đợi một câu xác nhận. "Phổi của cả hai nạn nhân đều vô cùng sạch sẽ, không hề có bùn cát, điều này chứng tỏ trước khi họ rơi xuống nước đã ngừng thở." Lãnh Khải Minh kéo chiếc khẩu trang xuống, vừa tách những phần nội tạng đầm đìa m. Áu vừa nói. "Nào, các em, mau sốc lại tinh thần, vụ án này không đơn giản, thời khắc để kiểm nghiệm các em tới rồi." Tư Hồng Chương vỗ hai tay lại với nhau để tạo khí thế. Ngoài Tư Hồng Chương ra, mọi người ở hiện trường đều hít lấy một hơi thật sâu, ngẩn ngơ nhìn hai thi thể đã biến dạng đang nằm trên bàn mổ. Bởi mọi người biết, tất cả những manh mối phá án đều sẽ phải tìm trên những bộ thi thể đã thối rữa nặng nề kia. Sau khi xác định nạn nhân bị giết hại, vụ án đã làm rung động cả thành phố Tịch Vân, vào cái thời đại mà đa số người dân còn không biết máy tính là cái thứ gì, thì vụ án này có thể coi là một tin tức động trời, chỉ trong thời gian ngắn đã lan truyền như vũ bão. Ba ngày sau, Tư Hồng Chương dẫn theo ba đệ tử của mình đến phòng làm việc. "Các em nghĩ sao về vụ án lần này?" Tư Hồng Chương cau mày hỏi. Ba người im lặng không nói. Ánh mắt Tư Hồng Chương dò xét một lượt ba cậu trai trẻ, xem ra chúng đều không có phản ứng gì, sau cùng anh ta vẫn phải gửi gắm sự kì vọng lên người đang ngồi phía ngoài cùng, Lãnh Khải Minh. "Khải Minh, em có gì muốn nói không?" "Thưa thầy, những gì em nắm được hiện không nhiều, trước mắt em chỉ biết được tuổi của nạn nhân nam từ 55 đến 60, còn nạn nhân nữ thì khoảng 50." Lãnh Khải Minh trả lời một cách điềm tĩnh. "Tên tiểu tử này đúng là khó hiểu, lần nào cũng phải để thầy chỉ mặt điểm tên thì em mới chịu nói." Tư Hồng Chương hơi bực dọc. Đối mặt với lời trách móc của thầy, Lãnh Khải Minh im lặng không nói gì. Tư Hồng Chương vắt chéo chân tỏ vẻ hứng thú: "Nói xem, em làm cách nào để phán đoán?" Lãnh Khải Minh gật đầu, lật giở cuốn sổ ghi chép mang bên người, trả lời như sách giáo khoa: "Hai thi thể này đã bị phân hủy nặng, không còn nhìn rõ mặt, vì thế em cho rằng, muốn phân tích tuổi của nạn nhân chỉ có thể dựa vào xương, xương người sẽ tùy theo sự tăng lên của tuổi tác mà thể hiện ra những thay đổi có quy luật. Ví dụ từ 30 đến 40 tuổi, sự hóa xương ở xương sường xụn (cartilage) gia tăng, cánh đuôi (manubrium sterni) và thân xương hẹp (corpus sterni) liền lại với nhau; 40 đến 50 tuổi, thân xương hẹp (corpus sterni) và mỏm kiếm (xiphoid process) liền lại, yết hầu và xương sường xụn rắn lại; trên 60 tuổi, tất cả những xương mềm trên cơ thể đề sẽ được xương hóa. Em đã dựa vào đây để phán đoán độ tuổi của nạn nhân, tuy nhiên cách này sẽ gây sai lệch 5 năm, nên em không dám chắc suy luận của mình có đúng hay không." "Thầy muốn biết, em mất bao lâu để suy đoán ra điều này?" Tư Hồng Chương nhấc bình nước lên, hớp một ngụm trà rồi hỏi. "Ba ngày." Lãnh Khải Minh trả lời gãy gọn. "Tham khảo bao nhiêu loại sách?" Tư Hồng Chương hỏi. "6 quyển." Lãnh Khải Minh đáp lại. "Trừ lĩnh vực chuyên ngành của em ra, em còn phát hiện gì nữa không?" Tư Hồng Chương tỏ vẻ nghiêm túc hỏi. "Không ạ." Lãnh Khải Minh lắc đầu. Tư Hồng Chương nghe xong gật đầu, lại dời ánh mắt về phía một đệ tử khác. "Quốc Hiền, em có gì muốn nói không?" Trần Quốc Hiền đẩy cặp mắt kính, nói: "Thưa thầy, em chỉ giám định được nhóm m. Áu của hai nạn nhân, do hạn chế của trang thiết bị nên em không phát hiện được thêm gì." "Thế còn tiểu Lỗi?" Tiêu Lỗi mở hai tay ra, cười ngượng coi như đáp lại lời thầy.
KHOA ĐIỀU TRA THI ÁN - vụ án xác trôi ở sông Tứ Thủy (Phần 2/2) Người dịch: Minh Hiếu Ngô Nhìn thấy biểu hiện của ba đệ tử, Tư Hồng Chương dường như có chút thất vọng, trầm tư khoảng độ 1 phút, anh ấy đặt bình nước xuống rồi thở dài thườn thượt mà nói: "Một vụ án nắm trong tay, chúng ta phải học được cách làm sao để triển khai công việc. Các em chỉ biết dùng những chuyên ngành của mình để phân tích vụ án, không biết rằng, phá án là bộ môn vận dụng tổng hợp các môn học, không thể bó buộc bản thân mình trong một mớ giả thuyết. Sau đây thầy sẽ nói cho các em nghe những nắm bắt của thầy về vụ án này." Tư Hồng Chương nói xong, đứng dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, hai tay đan chéo sau lưng: "Điểm mấu chốt của vụ án lần này đó là xác minh thân phận của hai nạn nhân, như vậy chúng ta mới có thể tiếp cận vụ án một cách dễ dàng. Khải Minh mất ba ngày mới có thể tra ra được khoảng độ tuổi của hai nạn nhân, nhưng tuổi tác chỉ đóng vai trò hỗ trợ trong việc điều tra vụ án, không thể cung cấp những manh mối thiết thực để phá án. Các em phải nhớ một điều, dù có là nghi phạm thông minh cỡ nào, cũng không thể gây án một cách hoàn hảo. Trước giờ thầy vẫn tin, vật chứng hiện trường luôn biết nói, lúc này phải xem xem chúng ta có đích thực là một người biết lắng nghe hay không." Tư Hồng Chương bước tới trước mặt ba người rồi bảo: "Hiện trường tuy chỉ có hai thi thể, địa điểm vứt xác chúng ta chưa thể xác định, nhìn qua có vẻ không biết bắt đầu từ đâu, nhưng với thầy như thế là đã đủ." "Sao cơ? Thế là đã đủ?" Tiêu Lỗi nhìn người thầy đang có những tính toán trong lòng, hỏi một cách đầy ngạc nhiên. Tư Hồng Chương mỉm cười giải thích: "Đầu tiên, chúng ta hãy nói về địa điểm vứt xác, trên quần áo của hai thi thể quấn đầy thủy tảo, dựa vào độ sinh trưởng của đám thủy tảo này, kết hợp với việc xác c. Hết đã bị trương phình, chúng ta biết được, xác c. Hết này đã trôi nổi trên sông Tứ Thủy ít nhất một tuần. Chúng ta đều biết, địa thế nước ta cao ở phía Tây thấp về phía Đông, thi thể nhất định trôi từ thượng lưu phía Tây xuống chỗ chúng ta, hơn nữa từ chỗ chúng ta đến đầu nguồn con sông Tứ Thủy là một đường thẳng, không có khúc ngoặt, do đó chúng ta có thể dựa vào tốc độ dòng chảy để phán đoán một cách tương đối vị trí mà nghi phạm đã vứt xác." "Qua điều tra thầy biết được, tốc độ dòng chảy trung bình của sông Tứ Thủy là 3km/h, dựa vào số liệu này để tính toán, thì trong vòng một tuần, với trường hợp hai thi thể này không bị cản trở, thì khoảng cách trôi dạt ngắn nhất trên lý thuyết là 504km." "Ngộ nhỡ thi thể bị mắc cạn tại một nơi nào đó thì sao?" Lãnh Khải Minh có chút ngờ vực. Tư Hồng Chương dường như đã dự liệu từ trước rằng cậu ta sẽ hỏi câu này, bèn đáp: "Điều này phải xem sự thay đổi của sông Tứ Thủy những năm gần đây. Mấy năm trước, do hoạt động khai thác cát phi pháp diễn ra nghiêm trọng, dẫn đến mực nước ở lòng sông có sự chênh lệch lớn, càng gần thượng nguồn, thủy lưu càng chảy xiết, dưới lực đẩy của thủy lưu, xác c. Hết sẽ không thể mắc kẹt trong thời gian dài, đó là cái thứ nhất." "Cái thứ hai, những năm gần đây sông Tứ Thủy bị ô nhiễm nặng nề, trước năm 1990 vẫn còn không ít người dân nuôi cá ở sông, nhưng dạo gần đây, do nguyên nhân về chất lượng nước, căn bản đã không còn tình trạng này nữa, do đó dưới sông không thể có lưới cá hay vật cản đường tương tự." "Thứ ba, chính là sự phân bố địa lý của ba thành phố ở thượng nguồn sông Tứ Thủy. Từ thành phố chúng ta đến đầu nguồn sông Tứ Thủy có tổng cộng ba thành phố, từ Đông sang Tây lần lượt là thành phố Động Sơn, Thuấn Canh và Nam Dương. Thành phố Động Sơn và Thuấn Canh đều dài về phía Nam Bắc, hẹp về phía Đông Tây, chỉ có thành phố Nam Dương nơi đầu nguồn sông Tứ Thủy là phân bố rộng về phía Đông Tây, hẹp về phía Nam Bắc. Hơn nữa, chiều dài sông ở hai thành phố Động Sơn và Thuấn Canh cộng vào chưa đến 100km, rõ rang là quá ngắn, cơ bản có thể loại trừ. Vậy khả năng ở thành phố Nam Dương là khá lớn." "Tuy nhiên chiều dài sông từ vị trí của chúng ta tới thành phố Nam Dương chỉ có 350km, sai lệch 154km so với lý thuyết, sự chênh lệch này có thể do các tàu thuyền di chuyển từ hạ nguồn lên thượng nguồn con sông đã tạo thành dòng chảy ngược. Hơn nữa các em cũng thấy, hai thi thể này xuất hiện ở đoạn sông của thành phố chúng ta, nếu không phải phát hiện sớm, kịp thời vớt lên, e là sẽ tiếp tục trôi dạt xuống hạ lưu. Lại kết hợp với khoảng cách từ ba thành phố trên tới chỗ chúng ta, chỉ có thành phố Nam Dương là phù hợp với điều kiện vứt xác, hay nói cách khác, hai thi thể này rất có khả năng là người dân Nam Dương." "Thưa thầy, em vẫn còn một thắc mắc." Lãnh Khải Minh cau mày hỏi. "Ừm, em nói." "Làm sao thầy biết được hai thi thể này có quan hệ với nhau? Ý em là, liệu có khi nào hai cái xác này vô tình trôi dạt tới cùng nhau?" Tư Hồng Chương cười đáp: "Câu hỏi này của em, thầy không cần trả lời, chỉ cần em nghe hết những gì thầy sắp nói sau đây, tự khắc sẽ hiểu." Nói xong, Tư Hồng Chương tiếp tục: "Sau khi đã phân tích rõ địa điểm vứt xác, chúng ta sẽ loại bỏ phần thủy tảo bám trên người họ để xem xét đến trang phục họ mặc trên người. Thông qua quan sát, thầy phát hiện chiếc quần mà hai nạn nhân mặc đều là quần âu, bất kể về chất liệu hay công nghệ, cơ bản chúng không có sự khác biệt, từ đó có thể nhận thấy, chiếc quần mà hai người này mặc được sản xuất từ cùng một nơi. Thầy còn phát hiện ra một điều thú vị, là trên người nạn nhân nam chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng, nạn nhân nữ cũng vậy, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cụt tay họa tiết hoa văn." "Nói như vậy, nghĩa là cả hai thi thể đều không mặc áo khoác ngoài?" Lãnh Khải Minh dường như đoán ra điều gì. "Em nói không sai, hiện tại nhiệt độ ngoài trời chỉ 15 độ, hai người họ bên dưới đều mặc quần dày, không có lí do gì lại không mặc áo khoác cả, điều này không phù hợp với thói quen sinh hoạt của người bình thường, cho nên thầy có thể chắc chắn, nghi phạm sau khi gây án đã cố ý cởi bỏ áo khoác ngoài của hai nạn nhân, điều đó nói lên rằng áo khoác của họ khả năng cao là một loại phục trang có thể dễ dàng nhận biết thân phận, kết hợp với việc chất liệu quần tương đồng mà hai nạn nhân mặc để phân tích, thầy cho rằng, quần áo mà hai nạn nhân mặc trước khi c. Hết là quần áo đồng phục. Hơn nữa quần áo này có thể khiến chúng ta dễ dàng nhận ra công việc mà nạn nhân từng làm, nếu không thì nghi phạm sẽ chẳng tốn công để cởi bỏ chúng sau khi gây án, có thể loại trừ nghề bảo vệ, nhân viên bán hàng, tiếp tân là những ngành nghề đại chúng. Thầy đoán, hai nạn nhân hoặc là công nhân nhà máy, hoặc là nhân viên chính phủ." "Vậy rốt cuộc là công nhân nhà máy hay nhân viên chính phủ ạ?" Lần này người mở miệng là Tiêu Lỗi. Tư Hồng Chương lấy bao thuốc từ trong túi quần ra phát cho mỗi người một điếu, tự mình châm thuốc, rít một hơi rồi đáp: "Quần mà hai nạn nhân mặc là quần âu khá dày, hơn nữa áo mà hai người này mặc đều là những vật dụng gắn liền với họ, tiểu Lỗi, nếu em là nạn nhân, liệu em có mặc áo may ô trắng bên trong, rồi khoác luôn cảnh phục bên ngoài hay không?" "Mặc như vậy khó chịu lắm, phải mặc thêm áo sơ mi ở giữa nữa!" Tiêu Lỗi đáp. Cậu ấy vừa dứt lời, dường như nhận ra điều gì, giật mình tỉnh ngộ nhìn người thầy của mình. Tư Hồng Chương vỗ vào túi áo trên ngực Tiêu Lỗi rồi cười nói: "Tiểu Lỗi, em nói không sai. Dựa vào thời tiết hiện giờ để phân tích, kể cả có mặc thêm áo khoác bên ngoài hai nạn nhân vẫn là quá phong phanh, do đó thầy đoán, nghi phạm đã cởi hai lớp áo trên người nạn nhân, cả hai chiếc áo này hẳn phải là loại có thể nhận ra được thân phận của người bị hại. Lấy cảnh phục của chúng ta làm ví dụ, ngoại trừ áo khoác có phù hiệu." Công an "ra, thì áo sơ mi và cúc áo sơ mi cũng được in huy hiệu ngành vậy." "Từ quần âu mà nạn nhân mặc không khó để nhận ra, quần áo mà họ mặc là trang phục tây âu. Chỉ có vài doanh nghiệp có thể sản xuất quần áo đồng phục ở thành phố Nam Dương, thầy đã tìm hiểu, quần áo của họ may cơ bản đều là quần áo sợi cotton rộng rãi, thầy trước giờ chưa nghe nói họ nhận đặt may đồng phục cho công nhân. Vì thế thầy đoán hai nạn nhân có khả năng là nhân viên chính phủ, hơn nữa cả hai ở cùng một đơn vị." "Thưa thầy, vậy cũng được sao?" Tiêu Lỗi há hốc miệng kinh ngạc. Tư Hồng Chương cười, không đáp lại, uống một ngụm nước rồi nói: "Thầy tìm thấy trong túi áo của hai nạn nhân có một số tiền nhỏ, trên tay phải của người nam phát hiện một chiếc đồng hồ, điều này chứng minh, hai nạn nhân đều không bị tổn thất về tài sản, nghi phạm không phải vì tiền, động cơ của hắn là lấy mạng." Đặt bình nước xuống, Tư Hồng Chương lại lấy từ gầm bàn ra một chiếc túi đựng chiếc đồng hồ vật chứng rồi nói: "Nói xong về trang phục, chúng ta hãy nói tiếp về chiếc đồng hồ này. Đó là chiếc đồng hồ thương hiệu Thượng Hải A581-1, đây là loại cải tiến của mẫu A581, chỉ được sản xuất vào năm 1960. Có lẽ các em không biết ý nghĩa của chiếc đồng hồ này, nó là niềm ao ước của cánh đàn ông những thập niên 50- 60, khi đó 4 món đồ lớn khi kết hôn bao gồm đồng hồ, xe đạp, máy may và máy thu thanh." "Đồng hồ Thượng Hải đã trở thành một thương hiệu vàng dùng để kết hôn, vì thế chiếc đồng hồ này không thể có chuyện cho người khác mượn, mà luôn là vật bất li thân. Cũng có nghĩa là, thi thể nam đeo chiếc đồng hồ này, rất có khả năng mua nó lúc kết hôn, nói cách khác người nam bị hại có khả năng kết hôn vào năm 1960." "Thời điểm đó, chiếc đồng hồ loại cải tiến này còn đắt hơn những chiếc siêu xe bây giờ, các em có tiền cũng chưa chắc mua được, chỉ có những gia đình có nền tảng chính trị thông qua quan hệ mới mua được. Đã là gia đình chính trị, thì giác ngộ phải rất cao, không tới độ tuổi pháp định thì không được kết hôn. Năm 1960, độ tuổi kết hôn quy định của nam giới là 20 tuổi, nếu tính như vậy, thi thể nam ít nhất phải 56 tuổi." "Còn tuổi của thi thể nữ thì càng dễ phán đoán, chỉ cần thông qua trắc lượng xương chậu, quan sát những thay đổi tương ứng của xương là có thể đưa ra kết luận, theo phân tích của thầy, tuổi của nạn nhân nữ vào khoảng 50, về điểm này thì khá tương đồng với những phân tích của Khải Minh." Lãnh Khải Minh nghe tới đây, ánh mắt nhìn về Tư Hồng Chương tràn đầy niềm bái phục rõ rệt, vì trong lòng cậu hiểu rõ, để có được những số liệu này, thầy ấy gần như không chợp mắt suốt ba ngày qua, hơn nữa thầy ấy chỉ cần thông qua chiếc đồng hồ là có thể đưa ra một kết luận còn chi tiết hơn cả của cậu, làm sao khiến cậu ta không khỏi cảm thán cho được! Ừng ực ừng ực, lại hai ngụm trà nữa trôi xuống bụng, Tư Hồng Chương lau miếng nước còn dính trên miệng rồi nói: "Tiếp theo chúng ta sẽ quan sát đến bề ngoài của thi thể. Thi thể đã được bơm đầy khí đến trương phình, vì thế không thể phán đoán được trước khi c. Hết trên người nạn nhân có thương tích nào hay không, từ bề ngoài thi thể không thu được bất cứ kết luận nào. Hai tay của nạn nhân do bị phân hủy nên cũng đã xuất hiện trình trạng bong trợt da, thầy đã dùng dao giải phẫu để tách phần da có vân tay của nạn nhân ra, hiện đang cho xử lý, nếu xử lý tốt, thầy sẽ có được dấu vân tay có giá trị, điều này rất có ích cho việc xác minh thân phận nạn nhân." "Tiếp theo, chúng ta hãy nhìn vào sự biến hóa của nội tạng thi thể. Mổ xẻ phần bụng của hai nạn nhân, thầy phát hiện trong bụng của họ đầy rẫy những đồ ăn chưa tiêu hóa, điều này chứng tỏ trước khi c. Hết nạn nhân vừa mới ăn cơm xong, hơn nữa dựa vào loại thức ăn trong bụng của họ, có thể thấy cả hai ăn cùng một loại thức ăn, chứng tỏ trước khi bị hại cả hai nạn nhân đã ngồi chung bàn ăn. Do đó, hai thi thể này bị hại cùng một lúc, chứ không phải vô tình trôi dạt đến cùng một chỗ." "Lá gan của hai nạn nhân đều chuyển màu đen, đó là biểu hiện của trúng độc, thầy nghi ngờ, hai nạn nhân đã bị đầu độc trong khi ăn. Sau khi hạ độc xong, hung thủ đã ném xác của họ xuống sông Tứ Thủy." "Hiện tại, chúng ta đã suy luận ra một quá trình gây án có khả năng cao, tiếp theo sẽ cần phải tiến hành phân tích mối quan hệ giữa hai nạn nhân. Bọn họ có thể ăn chung một bàn, vậy thì quan hệ giữa họ nếu không phải vợ chồng, thì cũng là đồng nghiệp hoặc bạn thân. Nhưng nếu nghĩ kĩ, thì dường như chỉ có vợ chồng là dễ lí giải hơn một chút, bởi nếu là đồng nghiệp hoặc bạn thân, cái c. Hết của hai người này sẽ liên lụy tới hai gia đình lận, như thế thì tỉ lệ báo án sẽ cao hơn một chút. Đội hình sự đã điều tra lâu như thế, nhưng không nhận được bất kì báo án nào ở thành phố nơi thượng nguồn con sông, điều đó đã củng cố hơn luận điểm của thầy. Nghi phạm cùng lúc giết hai mạng người, có khả năng là để nhổ cỏ tận gốc." "Thành phố Nam Dương chỉ rộng ngần ấy, những đơn vị chính phủ phát áo đồng phục cũng không nhiều, hơn nữa với tình hình gắt gao trong toàn quốc hiện giờ, bất luận là đơn vị nào, chế độ kiểm tra chuyên cần đều vô cùng nghiêm khắc, ai mà không đến thì sẽ bị tra ra rất nhanh, nếu bọn họ là những nhân viên còn đang tại chức, mất tích lâu như vậy, đơn vị chắc chắn sẽ phát hiện ra. Nhưng vụ án đã qua được rất lâu, chúng ta vẫn không thể tìm ra được một thông báo có liên quan, kết hợp với độ tuổi của hai người họ, rất có thể nạn nhân đã rời ghế hoặc nghỉ hưu. Theo độ tuổi nghỉ hưu của nước ta, nam là 60, nữ là 50, như vậy có thể giới hạn được độ tuổi của hai nạn nhân." "Nghỉ hưu vẫn mặc đồng phục sao thầy?" Lãnh Khải Minh hỏi một cách khó hiểu. Tư Hồng Chương quay trở lại chỗ ngồi ban đầu rồi nói: "Tuổi của nạn nhân, ngang với tuổi của bố thầy, em hỏi câu này chứng tỏ em không hiểu suy nghĩ của những lớp người thuộc thập niên 40- 50, niềm yêu quý chân thành của họ với những bộ đồng phục, vượt xa những gì mà em tưởng tượng, hiện tại ở rất nhiều tiểu khu trong thành phố của chúng ta, những người già độ tuổi thất thập cả ngày chỉ mặc mỗi bộ quân phục đầy nhan nhản. Do đó, hai nạn nhân dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn mặc đồng phục là chuyện hết sức bình thường, nhất là khi họ đến dự tiệc hoặc tới những nơi long trọng, tỉ lệ họ mặc đồng phục lại càng cao." Ba người nghe xong, đều gật đầu tán đồng. Tư Hồng Chương ngồi xuống ghế, ngả người về phía sau nói: "Tổng hợp những điều nói bên trên, kết luận của thầy là: Hai nạn nhân là người dân thành phố Nam Dương, khả năng là vợ chồng, công tác tại cùng một đơn vị chính phủ, đã nghỉ hưu. Chúng ta chỉ cần chọn ra những người đáp ứng đủ điều kiện, gọi cho từng người một, nếu có trường hợp cả hai vợ chồng đều không liên lạc được, rất có khả năng họ đã bị giết hại, kết hợp với dấu vân tay chúng ta thu được trên thi thể nạn nhân, trang phục, đồng hồ và những thông tin khác, cơ bản là sẽ xác minh được lai lịch. Sau khi đã xác định xong, tập trung điều tra người cuối cùng ăn cơm cùng họ là ai, rất có thể đó là nghi phạm. Nhưng đây cũng chỉ là giả thuyết, một manh mối khá thực tế, dĩ nhiên còn rất nhiều những khả năng khác mà chúng ta không nghĩ tới, tình hình cụ thể vẫn cần phải được điều tra kĩ lưỡng. Phá án thực ra là một quá trình không ngừng đặt giả thuyết và không ngừng tìm bằng chứng." Tư Hồng Chương nói xong một hơi, lại nhìn về phía ba cậu trai trẻ, bọn họ đều đang há mồm kinh ngạc. Đội hình sự lần theo những manh mối mà Tư Hồng Chương cung cấp, chỉ mất có hai ngày đã tìm ra kẻ tình nghi Hứa Đại Trụ bắt về quy án. Theo lời khai của hắn ta, hai nạn nhân đều là nhân viên Cục công thương thành phố Nam Dương, là vợ chồng. Hai bên đã khiếu nại mấy năm trời về vấn đề thủ tục giấy phép, Hứa Đại Trụ nhân cơ hộ cô con gái không có nhà, họ lại đã nghỉ hưu, lấy lí do hòa giải để mời họ đi ăn, trong quá trình ăn đã hạ độc giết hại hai người họ, rồi ném xác xuống sông. Vụ án xác trôi làm rúng động mấy thành phố đã hạ màn như vậy. HOÀN.