VỚT TRĂNG TỰ BẠCH Thơ: Trần Lân Trăng lên lẻ bóng một mình Gửi chút tâm tình theo gió heo may Mây lãng đãng khẽ bay bay Lung lay khóe mắt sầu cay giọt buồn. Dòng lệ sao chẳng ngừng tuôn? Tại ta nhớ Mẹ hay buồn tha hương? Ta đi bạt gió muôn phương Xây lên nghiệp lớn cho đời tiếng thơm. Trăng thu tròn vành bát cơm Lỡ tay rớt xuống giếng khơi sóng ngầm Tay buông vớt bóng trăng suông Dãi lòng tự bạch thi ngâm vơi sầu.