Tác phẩm: Vong tình Tác giả: Nguyệt Tước (Nguyệt Nguyệt Vân Hồ) Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại Văn án: Một đệ tử bất tài, một thuộc hạ yếu kém, một nữ nhân thất bại, hỏi thế gian còn ai tệ hại hơn ta? Người thân của ta duy chỉ một người, người ta yêu duy chỉ một người, người ta coi như huynh đệ duy chỉ một người. Cuộc đời của ta quanh đi quẩn lại chỉ có ba người, một người cho ta có được hơi ấm gia đình, một người vì hồng nhan tàn nhẫn phế đi công lực của ta, một người vì tri kỉ bày mưu tính kế ta. Cùng là nữ nhân, tại sao ta lại chẳng có chút giá trị nào, chẳng lẽ ngay cả thân phận nữ nhi, ta cũng không xứng? "Sư phụ, đồ nhi sai rồi, đồ nhi đau đủ rồi, đồ nhi không muốn có thất tình lục dục nữa". Thảo luận, góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nguyệt Nguyệt Vân Hồ
Chương 1: Bóng tối địa lao Bấm để xem "Cảnh Du, cái ta cần là một thuộc hạ trung thành, không phải kẻ có tâm cơ, ngươi làm ta quá thất vọng, giam vào địa lao chờ xử lí" Hắn lạnh lùng mở miệng, khuôn mặt như điêu khắc, lạnh lùng nhìn nữ nhân đang quỳ gối dưới chân. Mệnh lệnh kết thúc, nữ nhi áo trắng vẫn một biểu cảm, đầu cuối thấp không ai có thể quan sát được sắc mặt của nàng, lòng tuy đau nhưng một câu phản bác cũng không có, nàng cắn chặt răng để kẻ khác lôi vào địa lao. Mọi người ở đó có bao nhiêu ánh mắt thương hại cho số phận của nàng, nhưng tuyệt nhiên một câu nói giúp cũng không, nàng đã phạm vào cấm kị của hắn, khắp núi Tử Đằng, mọi người đều biết Lãnh Thiên Trì cưng chiều nhất chỉ có Châu Mạn Yên_nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, nàng lại đi hãm hại nàng ta, kết cục của nàng hẳn sẽ rất thảm. Địa lao lạnh lẽo, âm u, bóng tối bao trùm, nữ nhân áo trắng ngồi bó gối trên nền đất ẩm ướt, đầu vẫn cúi thấp, tựa như đang ngủ. Tả đường chủ Tà Lương lo lắng đến địa lao một chuyến, bước tiến bước lùi trước song sắt, suy xét hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Cảnh Du, muội không sao chứ, chủ thượng chỉ nhất thời nổi giận thôi. Sau một thời gian, ta sẽ thay muội cầu xin người". Cảnh Du ngẩng đầu, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nhưng khóe miệng vẫn vươn lên nụ cười nhẹ, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Cảm ơn Tà đường chủ quan tâm, Cảnh Du cảm thấy nơi này rất tốt, ta không muốn rời đi, ngài không cần vì ta mà phiền lòng". Tà Lương đứng đấy, bàn tay không biết từ khi nào đã siết chặt thành đấm, không ai biết cũng chẳng ai thấu hiểu cho nàng, chỉ có hắn mới biết, nụ cười đó có bao nhiêu thê lương, bao nhiêu đau khổ. Chủ thượng của hắn thật có bản lĩnh, một cô gái đơn thuần, nụ cười rạng rỡ như ánh mai, xem ngao du thiên hạ là một phần của cuộc sống. Vậy mà, chỉ vài tháng ngắn ngủi, nàng lại có thể biến thành người lạnh lùng, một chút biểu cảm vui buồn cũng không có, còn muốn tự mình bầu bạn với với nhà giam chật hẹp này. Tà Lương như vẫn còn điều muốn nói với nàng, nhưng đối mặt với ánh mắt trong như nước mang đầy ưu buồn của Cảnh Du, mọi lời đều bị nghẹn lại, một câu cũng không thể thốt ra. Có lẽ hắn không đủ khả năng để làm lung lay ý chí của nàng, nhưng hắn nhất định phải tìm cách để nàng rời khỏi đây, địa lao này không thể ở lâu. Hắn phải nhanh chóng liên lạc với Lãnh phó chủ, nếu còn chậm trễ e rằng đến mạng của nàng cũng không còn. Rời khỏi địa lao, Tà Lương không hề hay biết một thân ảnh đang nhìn về phía hắn, thân ảnh đó đã ở nơi địa lao này rất lâu, đến khi Tà Lương đi mất thì thân ảnh vẫn không biến mất, vẫn dõi theo nữ nhân áo trắng trong nhà giam, giọng nói chỉ đủ hắn nghe thấy: "Cảnh Du, xin lỗi". Hằng đêm, không gian vắng lặng bao trùm bởi bóng tối, cai ngục không hề biết thương hại, dội từng ráo nước lạnh lên thân thể ốm yếu của nàng. Cơ thể của nàng đã không thể chịu thêm được nữa, nàng từ lâu đã nhiễm phong hàn nay càng nặng hơn, dáng vẻ ngồi bó gối đã không còn, thay vào đó, nàng lại nằm dài trên nền đất lạnh lẽo, mặc cho khí lạnh tràn vào cơ thể. Nhưng nỗi đau thể xác nào sánh được với vết thương đang rỉ máu trong lòng, nàng không hề rên rỉ rào khóc, một giọt nước mắt cũng không hề rơi, chỉ có giọng nói nỉ non vang vọng: "Sư phụ, chủ thượng không tin đồ nhi, chủ thượng hận đồ nhi rồi, ai cũng không cần đồ nhi, cũng không có ai muốn đồ nhi sống". Giọng nói có bao phần đau khổ giằng xé tâm can thì bấy nhiêu, một cô gái chỉ mới 24 tuổi thì phải trải qua những chuyện gì mới có thể nói ra những câu chứa đựng sự tuyệt vọng như vậy. Chỉ Tình Điện Nam nhân khuôn mặt như tượng tạc, nghiêm nghị mà lạnh lùng, hắn đối với bất kì ai cũng như vậy, duy chỉ một người được hưởng đặc ân của hắn, được hắn quan tâm, ân cần chăm sóc, mọi thứ tốt đẹp của hắn đều dành cho nàng ta_ Châu Mạn Yên. Thế nhưng, hắn dần không còn cảm giác gì với nàng ta ngoài trách nhiệm, hắn không còn cảm nhận được tình yêu hắn dành cho nàng ta. Nhưng vì lời hứa, vì trách nhiệm của một phu quân, hắn luôn ép mình phải quan tâm yêu thương nàng. Cho nên chỉ một câu nói của Châu Mạn Yên đã khiến cho Cảnh Du phải ở trong địa lao nửa tháng. Lãnh Thiên Trì dẫu biết mình sai trái nhưng lời nói của một chủ thượng đã ban ra nào có thể thu hồi, hắn vẫn nghĩ đơn thuần để nàng ở trong đó vài ngày, chỉ cần nàng rào khóc cầu xin, hắn sẽ thả nàng ra. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, một câu nàng cũng không nói cho hắn nghe, hắn vì sĩ diện vẫn giữ nguyên thái độ của một người cao cao tại thượng.
Chương 2: Lãnh Thiên Vân Bấm để xem Nhưng nửa tháng trôi qua, một câu nàng cũng không nói cho hắn nghe, hắn vì sĩ diện vẫn giữ nguyên thái độ của một người cao cao tại thượng. Chỉ đến khi, phó chủ Lãnh Thiên Vân trở về, mọi chuyện mới có một chút tiến triển tốt đẹp. Địa lao Phó chủ Lãnh Thiên Vân vừa trở về, nàng không nói hai lời trực tiếp đến địa lao. Bên trong địa lao ẩm ướt, dưới ánh đuốc nhập nhòe không thể xua tan bóng tối của nhà giam lạnh lẽo, nàng nhìn thấy một nữ nhân một thân y phục trắng đã dính đầy bùn nằm dài trên nền đất, khuôn mặt không còn vẻ sắc sảo ngày thường mà là xanh xao tiều tụy, thức ăn trên đất vẫn còn nguyên không hề động đũa. Nàng chỉ rời khỏi đây vài tháng, vậy mà đồ nhi ngoan của nàng lại thành ra nông nổi này, lòng bất chợt co thắt lại. Đến bên cạnh Cảnh Du, Lãnh Thiên Vân cũng chỉ dùng một phần ba sức lực để nâng nàng dựa vào mình, nàng thật nhẹ, nhẹ đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay. Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Vân nhìn cai ngục, đến khi hai người rời khỏi địa lao, bên trong chỉ có màu đỏ của máu, một dòng chữ to tướng được khắc bằng máu tươi: Máu nhuộm địa lao, trả thù cho đồ nhi, Lãnh Thiên Vân. Tà Lương đến nơi chỉ nhìn thấy khung cảnh hãi hùng, từng cai ngục bị thảm sát đẫm máu, nếu không nhìn thấy dòng chữ trên tường, hắn còn tưởng địa lao vừa bị cướp ngục nữa, phó Lãnh chủ ra tay thật nhẫn tâm. Lãnh Thiên Vân đưa Cảnh Du trở về Nhã Tình điện để điều trị bệnh tật, chăm sóc tỉ mỉ, giúp nàng thay y phục sạch sẽ, đặt cơ thể suy yếu của nàng lên chiếc giường ấm áp, đúc cho nàng từng muỗng thuốc. Nàng dù đang hôn mê nhưng một tiếng rên cũng không phát ra, một vết cau mày cũng chẳng có, có lẽ dù nàng có tỏ ra yếu đuối, tỏ ra mình đau đến gần chết cũng không một ai để tâm, không một ai cần đến bộ dạng thê thảm của nàng. Trên dưới núi Tử Đằng ai cũng biết phó Lãnh chủ đã về, còn thảm sát cai ngục trả thù cho đồ đệ Cảnh Du. Duy chỉ có Lãnh Thiên Trì dù biết nhưng vẫn không có ý truy cứu trách nhiệm đối với nàng, mọi người tuy không phục nhưng đối với sự lãnh đạm tuyệt tình của hắn, một câu cũng không hé nửa lời. Chỉ Tình Điện Châu Mạn Yên vùi đầu vào trong lòng ngực ấm áp của Lãnh Thiên Trì, giọng nói nỉ non quyến rũ: "Lãnh, tại sao chàng lại không trị tội Thiên Vân? Dù nàng ấy có là muội muội của chàng đi nữa, chàng cũng không được thiên vị". "Nàng đang chất vấn ta" Khuôn mặt của Lãnh Thiên Trì bất chợt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo, hắn nhìn nữ nhân trong lòng bằng ánh mắt đầy phức tạp "Nàng là nữ chủ nhân của núi Tử Đằng, cho nên đừng ở sau lưng ta làm trò vặt vãnh". Châu Mạn Yên trong lòng chấn động, nhưng vẫn duy trì tư thế, khuôn mặt càng áp sát vào lòng ngực Lãnh Thiên Trì không để lộ ra bất kì biểu cảm chột dạ nào, chẳng lẽ chàng đã biết ta mua chuộc cai ngục cố ý hãm hại nàng ta. Châu Mạn Yên tự vấn lại lòng không hề có lỗi với Cảnh Du, chính nàng ta có ý muốn cướp Lãnh từ trong tay của ta, một thuộc hạ bất tài còn muốn một bước thay thế vị trí nữ chủ nhân của ta, nằm mơ. Nhã Tình điện Lãnh Thiên Vân chăm sóc cho Cảnh Du suốt ba ngày ba đêm nhưng nàng vẫn cứ nằm đấy, một cử động nhẹ cũng không có, tất cả các đại phu trên núi Tử Đằng đều được Lãnh Thiên Vân mời đến hết cả rồi, ai cũng cho ra một kết luận: Cảnh Du bị hàn khí xâm nhập vào xương tủy, cộng thêm trên người nàng có vô số vết thương nặng không được điều trị dẫn đến nhiễm trùng, muốn nàng tỉnh dậy cũng phải xem ý chí của nàng có còn muốn sống nữa không. Lời nói của vị đại phu nổi danh không chỉ một mình Lãnh Thiên Vân nghe thấy, ở bên ngoài cách một bức tường Lãnh Thiên Trì cũng nghe rõ không sót chữ nào, cái gì mà hàn khí xâm nhập, cái gì mà vết thương nặng, Cảnh Du cũng hắn sao lại thành ra như thế. Hắn không quản bên trong có người, trực tiếp xông vào, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của nữ nhân đang nằm đó, trái tim không khỏi thắt lại, đau rất đau. Đại phu vẫn còn ở đấy nhưng hắn không quan tâm trực tiếp chất vấn Lãnh Thiên Vân: "Nàng chẳng phải có ngọc lưu ly hộ thân ư, tại sao lại bị hàn khí xâm nhập vào xương tủy?". Đối mặt với lời chất vấn, Lãnh Thiên Vân vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, phất ta ý bảo thái y lui ra ngoài. Nàng từ từ đứng dậy, đối mặt với Lãnh Thiên Trì, giọng nói rõ to không lưu chút tình cảm huynh muội nào: "Huynh trưởng, chẳng phải huynh rất cao cao tại thượng sao, sẵn sàng nhường, à không là bán mới đúng, vì Châu Mạn Yên, vì quyền lực, vì núi Tử Đằng. Huynh lại xem đồ nhi của muội trở thành công cụ để trao đổi. Đồ nhi của muội là người không phải đồ vật, mặc cho huynh và Doãn Tử Chu giằng xé. Cả hai người vì lợi ích của mình không màng sống chết hại đồ nhi của muội, huynh không có tư cách ở đây chất vấn ta, ra ngoài". Lãnh Thiên Vân như muốn dùng hết sức bình sinh của mình để hét thật lớn, nàng muốn trút bỏ tất cả ấm ức trong lòng, những đau khổ mà bọn họ đã gây ra cho Cảnh Du. Đồ nhi ngoan của nàng, lại bị hai kẻ vô liêm sỉ này làm thành trò cười. Người sư phụ này thật bất tài, thật.. vô.. dụng.. giọng nói ngắt quãng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Chương 3: Lời an ủi chí mạng Bấm để xem Đồ nhi ngoan của nàng, lại bị hai kẻ vô liêm sỉ này làm thành trò cười, người sư phụ như nàng thật bất tài, thật.. vô.. dụng.. Giọng nói ngắt quãng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Lãnh Thiên Trì vẫn đứng đó, thân thể bất động, từng lời nói của Lãnh Thiên Vân như nhát dao đâm vào tim hắn. Lúc đó, hắn không nên đưa ra quyết định như vậy, hắn sai rồi, hắn muốn bù đắp, muốn nói lời xin lỗi với nàng, liệu có còn kịp nữa không? Hoàng đế Doãn thị dã tâm cuồng dại, tên hôn quân này muốn núi Tử Đằng quy hàng, đã phái vương gia Doãn Tử Chu đến ra chiếu cầu hàng. Lãnh Thiên Trì, hắn làm sao có thể chịu đựng được cảnh sỉ nhục này, hắn đường đường là chủ thượng của núi Tử Đằng, lại phải chịu sự sai khiến của cẩu hoàng đế. Hắn rất tức giận, ý nghĩ trận này nhất định sẽ đánh xuất hiện trong đầu. Nhưng Doãn Tử Chu đến, hắn không có ý tuyên chiến chỉ muốn bàn một hiệp định bí mật với chủ thượng Lãnh Thiên Trì. Nội dung hiệp định chỉ có một, hắn muốn đồ đệ của Lãnh Thiên Vân đến vương phủ của hắn, đổi lại Lãnh Thiên Trì không mất thứ gì, còn được thêm hai ngọn núi xung quanh núi Tử Đằng, một vụ làm ăn không hề lỗ vốn. Thế nhưng, đồ đệ của Lãnh Thiên Vân, chẳng phải Cảnh Du ư. Doãn Tử Chu muốn gì ở nàng, lại có thể ra tay hào phóng như vậy. Cảnh Du, hắn không thể đồng ý nhanh chóng, đối với nữ nhân này hắn không thể tuyệt nhiên quyết định. Có điều mọi chuyện không như người sắp đặt, Châu Mạn Yên bất ngờ mang thai, nhưng thể chất nàng ta vốn rất yếu, muốn mang thai thành công nhất định rất khó khăn, cơ hội này như ngàn năm có một. Lãnh Thiên Trì rất vui mừng, hắn hiện tại chỉ biết đến an nguy của hai mẹ con Châu Mạn Yên, hiệp định đối với Doãn Tử Chu nhất định phải chấp hành, nếu không cuộc chiến xảy ra, phu nhân và hài nhi của hắn không thể không thể tránh khỏi tai kiếp. Rời khỏi Chỉ Tình điện, Lãnh Thiên Trì liền bước vội đến Nhã Tình điện, hắn đến trước cửa điện vẫn không có can đảm bước vào. Nhưng hai mẹ con Châu Mạn Yên không thể vì chuyện này mà chịu khổ, hắn dứt khoát bước vào, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng quét quanh điện tìm bóng dáng quen thuộc. Cảnh Du vốn là một sát thủ, thất khứu đều rất nhạy, nàng đã sớm nhận ra sự có mặt của chủ thượng Lãnh Thiên Trì. Nàng không để hắn kịp phản ứng đã nửa ngồi nửa quỳ hành lễ, khuôn mặt lạnh tanh của một sát thủ, đây là điều mà chủ thượng mong muốn, ngài không muốn bất kì ai ngoài Châu Mạn Yên xuất hiện nụ cười trước mặt hắn. Lãnh Thiên Trì nhìn nữ nhân quỳ rạp dưới chân, nàng luôn như vậy, không bao giờ chịu nhìn thẳng vào mắt hắn, kể cả một nụ cười cũng chưa từng cho hắn thấy, làm hắn càng thêm tức giận, giọng nói lạnh lẽo: "Thu dọn đồ đạc, ngày mai ngươi cùng Tà Lương đến vương phủ Doãn Tử Chu". Cảnh Du vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói có phần bất ngờ nhưng vẫn lạnh lùng: "Nhiệm vụ là gì?". Lãnh Thiên Trì chấn động, nàng từ khi nào lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, nhưng hắn bây giờ không quan tâm nhiều, người hắn quan tâm đang ở Chỉ Tình điện: "Chỉ cần ngươi đến đó vâng theo lời của vương gia, cái ngươi nhận được chính là yên bình của núi Tử Đằng". Khuôn mặt của Cảnh Du chợt biến sắc, vâng lời vương gia là có ý gì? Nàng không tin chủ thượng lại nhẫn tâm như vậy, nàng là thuộc hạ đắc lực của ngài, là đồ nhi của Lãnh phó chủ, sao lại trở thành đồ vật trao đổi. Lãnh Thiên Trì muốn dứt áo ra về, chợt góc áo lại bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy, hắn quay lưng chạm đến ánh mắt trong như nước của nàng, nhưng hắn vẫn không đổi ý, một ánh mắt của nàng chỉ đổi lại một câu an ủi nhẹ nhàng: "Yên tâm, đến khi Doãn Tử Chu chán, hắn tự khắc sẽ thả tự do cho ngươi". Nói rồi, Lãnh Thiên Trì một mạch rời khỏi Nhã Tình điện, hắn biết nếu hắn quay đầu nhất định sẽ không để nàng đi. Hắn chính là người đã chứng kiến nàng trưởng thành, đào tạo nàng trở thành sát thủ. Trong suốt mười mấy năm qua, hắn luôn có nàng bên cạnh, luôn luôn có nàng, hắn cũng đã có được cả thân thể của nàng nhưng trong trái tim của nàng liệu có hắn hay không? Cảnh Du như bị rút cạn sức lực, ngồi bệch trên nền đất, nước mắt từng giọt tuôn rơi. Thà rằng ngài đừng nói điều gì, lời an ủi của ngài chẳng khác nào muốn lấy mạng Cảnh Du. Đến khi Doãn vương gia chán, haha, đến lúc đó nàng còn có mặt mũi về gặp sư phụ nữa không? Nàng có còn đủ tư cách để ở bên ngài nữa không? Chủ thượng, ngài thật tàn nhẫn. Trong lòng người đã từng có Cảnh Du chưa, hay ta chẳng qua chỉ là một con rối qua đường, mặc ngài muốn thì có được vui đùa, lúc chán lại biến thành đồ chơi cho ngài trao đổi.
Chương 4: Đừng làm bẩn đồ nhi của ta Bấm để xem "Yên tâm, đến lúc Doãn Tử Chu chán, hắn tự khắc sẽ trả tự do cho ngươi" Đây là lời của một con người nên nói ư, Lãnh Thiên Trì, tại sao ngươi lại nói lời tàn nhẫn như vậy? Bây giờ, hắn biết rồi, hắn biết mình đã tổn thương Cảnh Du sâu như thế nào? Hắn sai rồi, hắn thật sự sai rồi. Nhưng cho dù hắn nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không chuộc lại được lỗi lầm, nàng vẫn nằm đó, vẫn không chịu mở mắt nhìn ta một lần. Lãnh Thiên Trì đứng đó, trái tim thôi thúc hắn được ôm nàng một lần, bước chân không tự chủ tiến về phía trước. Chỉ còn vài bước nữa, hắn sẽ được ôm nàng, cũng sẽ giống như trước kia, tâm trạng hắn không vui sẽ đến tìm nàng để vui vẻ, để thỏa mãn hắn, mối quan hệ này chưa bao giờ được đưa ra ánh sáng, hắn và nàng vĩnh viễn chỉ là chủ tớ không hơn không kém. Nhưng hắn của hiện tại không muốn mối quan hệ chủ tớ nữa, hắn muốn có nàng, muốn có nàng luôn luôn bên cạnh hắn. Nhưng hắn dường như đã quên mất sự tồn tại của Lãnh Thiên Vân, hắn vẫn tiến tới không hề lùi bước. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay, cơ thể của hai người gần trong gang tấc, Lãnh Thiên Vân đã ngăn cản cho hắn một chưởng, làm khoảng cách đó càng dài càng xa. "Đừng làm bẩn đồ nhi của ta, cút". Lãnh Thiên Vân dùng lực không hề nhỏ, Lãnh Thiên Trì nhận đủ sự phẫn nộ của nàng, Cảnh Du nằm đó cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, tay áo bị xốc lên, một cánh tay đầy vết thương do đao kiếm, do nước sôi gây ra đập thẳng vào mắt của Lãnh Thiên Trì, hắn như chết đứng tại chỗ, những vết thương đó chồng chất lên nhau, làm cho người nhìn lạnh đến rùng người. "Thấy rồi chứ, ta có nên giúp đồ nhi đa tạ huynh và Doãn Tử Chu đã lòng dạ bồ tát không trực tiếp ra tay lấy mạng nàng hay không?" Giọng nói đầy châm biếm cùng xót xa, không chỉ ở tay, khắp cả người Cảnh Du chỗ nào cũng chằng chịt vết thương, đến Lãnh Thiên Vân còn rùng mình thì đồ nhi của nàng lấy đâu ra dũng khí để chống chọi với nỗi đau này chứ. Lãnh Thiên Trì không thể nhìn thêm được nữa, tim hắn như bị ai bóp chặt, hơi thở ngắt quảng không ổn định. Nàng là thuộc hạ đắt lực của hắn, võ công của nàng cũng là hắn truyền dạy, võ nghệ của nàng cũng ở mức thượng thừa, người thường làm sao có khả năng làm nàng bị thương ra nông nỗi này, là kẻ nào đã gây ra chuyện này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một cái tên_ Doãn Tử Chu. Hắn muốn biết chân tướng, muốn biết nàng đã xảy ra chuyện gì trong những ngày ở Doãn vương phủ. "Chăm sóc nàng thật tốt, ta.. ta.." Lời nói bị nghẹn lại, thì ra những lời hắn muốn nói với nàng lại ít ỏi như vậy. Lãnh Thiên Vân chỉnh lại y phục cho Cảnh Du, ánh mắt nhìn hắn đầy hận ý: "Không cần huynh giả nhân giả nghĩa". Giả nhân giả nghĩa? Mắng thật hay, mắng thật hay, đây là điều hắn đáng phải nhận. Lãnh Thiên Trì lê bước chân nặng nề ra khỏi Nhã Tình điện, hắn không chú ý đến xung quanh, lại thấy bóng dáng của Tà Lương đang thấp thoáng ở Nhã Tình điện. Đôi mắt hắn đột nhiên đỏ ngầu, không nói câu nào đã ra tay đả thương Tà Lương, Tả đường chủ không kịp trở tay nhận hết phẫn nộ của hắn. "Nàng ấy đã trải qua những gì? Đây là kết quả mà ngươi muốn cho ta thấy ư". Tà Lương đã sớm phun ra một ngụm máu lớn, thân thể to lớn ngã khụy xuống nền đá lạnh lẽo. Hắn từng hứa với chủ thượng sẽ bảo vệ Cảnh Du thật tốt nhưng hắn không làm được, hắn đã phản bội lời thề của mình. "Là thuộc hạ vô năng, xin chủ thượng trách tội". Lãnh Thiên Trì ngẩng đầu lên trời, hắn cố hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy vết thương trên người Cảnh Du thì máu huyết trong người như muốn vỡ tung ra từng mảnh. "Nói, ở Doãn vương phủ nàng đã trải qua những chuyện gì?". Tà Lương ngập ngừng, đầu cúi thấp, hắn phải mất rất lâu mới nói ra câu hoàn chỉnh: "Thuộc hạ chỉ đưa Cảnh Du đến cửa vương phủ, nàng kiên quyết không cho thuộc hạ theo cùng, nàng nói: Tả đường chủ, Cảnh Du đã không còn là người của núi Tử Đằng, sống chết sớm đã không còn do chủ thượng định đoạt, ngài về đi". Nàng không còn là người của núi Tử Đằng ư, sống chết của nàng đã không còn thuộc về ta, chính tay ta đã đưa nàng cho Doãn Tử Chu, là ta đã hại nàng. Tà Lương quỳ gối ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Trì, giọng nói run run: "Chủ thượng, thuộc hạ có.. điều cần.. nói". Lãnh Thiên Trì không khống chế được tâm trạng, gầm lên: "Nói". "Sở dĩ thuộc hạ vốn không từ bỏ nhưng phu nhân cho người đưa thư, muốn thuộc hạ đi hái Hoàn Liên Tuyết Sơn. Đến khi thuộc hạ trở lại đã tìm thấy Cảnh Du ở.. ở.. hoàng.. cung.. Doãn.. thị". Rầm, khuôn mặt Lãnh Thiên Trì tái nhợt, hắn bỏ lại Tả Lương quỳ ở đó, bước chân không còn vững trải, bóng lưng không còn uy nghiêm mà là đơn độc, từng câu liên tục lặp đi lặp lại trong đầu, hoàng cung Doãn thị, hoàng.. cung.. Doãn.. thị.
Chương 5: Báo ứng Bấm để xem Lãnh Thiên Trì lê từng bước chân khó nhọc trở về Chỉ Tình điện, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nữ chủ nhân của nơi này, người hắn sai đi bảo vệ Cảnh Du, nàng lại dám giả mạo mệnh lệnh của hắn, buộc Tà Lương phải đi hái Hoàng Liên Tuyết Sơn, bỏ mặc sự an nguy của Cảnh Du. Chỉ Tình điện Châu Mạn Yên vừa nghe thuộc hạ báo cáo chủ thượng đang ở Nhã Tình điện thì máu trong người đã sôi trào. Nàng ta tuyệt nhiên thua một con tiện tì chỉ biết động đao kiếm, nàng ta có gì không tốt, khắp núi Tử Đằng này kể cả Thành Đô cũng không có nữ tử nào dám so sánh với nàng, ai ai nhìn thấy vẻ đẹp của nàng cũng phải cúi đầu hổ thẹn, chỉ có hắn, duy chỉ mình hắn vẫn không hề động lòng với nhan sắc của nàng. Suốt mấy năm qua, hắn cưới nàng cũng vì trả ơn, chỉ đơn giản là trả ơn, nếu năm xưa cha nàng không vô tình cứu vớt chàng, có lẽ nàng có nằm mơ cũng đừng mong leo lên được vị trí phu nhân chủ thượng của núi Tử Đằng này. Châu Mạn Yên cô đơn lẻ loi, ngồi bên cạnh những thứ rác rưởi bị nàng ra sức đập phá. Lãnh Thiên Trì vô hồn bước vào, khung cảnh trước mắt không còn là một Chỉ Tình điện ngăn nắp, sạch sẽ mà chỉ là một mớ hỗn độn, nữ nhân ngồi rạp trên đất chính là chủ nhân của nơi này. Vốn muốn đến hỏi tội nàng nhưng khuôn cảnh này, nếu hắn không nhìn thấy thuộc hạ canh giữ bên ngoài còn tưởng là cướp thật sự. Nữ nhân vẫn ngồi đấy, nàng không cần nhìn cũng biết người đến là ai, hẳn là chàng muốn đến hỏi tội ta rồi, chuyện gì đến thì nó sẽ đến, nhưng nàng sẽ không hối hận, Cảnh Du dám tranh nam nhân với nàng, nàng chỉ dạy dỗ đôi chút, nàng không có tội, không có tội. Trong thâm tâm của Châu Mạn Yên vẫn không chấp nhận những hành vị sai trái mà mình đã gây ra, đối với Châu Mạn Yên những thứ vốn dĩ đã thuộc về nàng ta thì ai cũng đừng mong cướp trở ra. "Nàng có gì muốn nói với ta hay không?" Giọng nói chất vấn cuối cùng cũng cất lên, giọng nói này Châu Mạn Yên chờ rất lâu nhưng đổi lại chỉ là một câu nói lạnh lẽo, không cho nàng chút hơi ấm nào. Châu Mạn Yên là nữ nhân hiểu chuyện, Lãnh Thiên Trì biết chỉ một câu hỏi cũng đủ để nàng biết đã có chuyện gì xảy ra. Nàng ta từ từ đứng lên, dựa theo giọng nói đầy sát khí tìm ra vị trí chàng đang đứng. Khuôn mặt đầy nước mắt nhanh chóng được lau khô, mặt đối mặt với Lãnh Thiên Trì, giọng nói tràn đầy đau thương và trách móc: "Lãnh, chàng lại vì một tên thuộc hạ yếu kém đến đây chất vấn ta" Lãnh Thiên Trì phản bác ngay lập tức: "Cảnh Du là thuộc hạ đắt lực nhất của ta, nàng không hề yếu kém". Tim của Châu Mạn Yên quặn thắt lại, từ trước đến nay chàng vẫn luôn như vậy, dù nàng có nói xấu Cảnh Du bao nhiêu lần thì chàng vẫn bênh vực, bảo vệ nàng ta. Chính chàng đã ép ta sử dụng thủ đoạn với Cảnh Du, chàng không tin lời bịa đặt nhưng lại tin vào mắt mình, chàng là người có lòng tự trọng cao, chàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn phu nhân của mình lại bị một thuộc hạ hãm hại. Thế nhưng, chàng lại ở trước mặt bao nhiêu người dùng lời nói để bảo vệ nàng ta. "Lãnh, chàng đã thay đổi rồi, chàng đã từng hứa sẽ bảo vệ ta, yêu thương ta, chăm sóc ta nhưng chàng đã phản bội lời hứa, chàng vì một nữ nhân thân không còn trong sạch mà vấy bẩn lên lời hứa của đôi ta". Đôi mắt của Lãnh Thiên Trì hằn lên tia máu, nàng lại dám lăng nhục Cảnh Du, nàng lại nói Cảnh Du không còn trong sạch. Nhìn thấy sự biến hóa trong đôi mắt của Lãnh Thiên Trì, nàng ta đã biết mình đã lỡ lời nhưng vẫn không có ý dừng lại vẫn tiếp tục nói: "Lãnh, Cảnh Du làm sao có thể so sánh được với ta, chàng hãy nhìn cho rõ đi, nàng ta đã bị Doãn Tử Chu lẫn tên cẩu hoàng đế kia lăng nhục, trên người có bao nhiêu vết của đàn ông không thể xóa nhòa, chàng thà chọn một miếng vẽ rách cũng không chịu chọn ta, không cho ta chút tình yêu nào". Cơn giận của Lãnh Thiên Trì đã lên đến đỉnh điểm, nàng lại dám nói ra những lời nói tán tận lương tâm, giọng nói rét buốt: "Châu Mạn Yên, nàng còn dám nói ra những lời đó, chính nàng đã bày mưu ngăn cản Tà Lương bảo vệ Cảnh Du. Hiện tại nàng ấy ra nông nổi này cũng là do nàng hại, nàng còn chưa chịu dừng tay hay sao". Châu Mạn Yên như phát điên không kìm chế được cảm xúc, hét lên: "Đó là những gì mà nàng ta đáng phải nhận, nàng ta cướp chàng khỏi tay ta, đứa con của ta cũng là do nàng ta hại chết, cho dù nàng ta có chết trăm vạn lần cũng không đủ đền tội". Lãnh Thiên Trì siết chặt nắm đấm, khuôn mặt lộ ra tia giận dữ: "Đứa con, nàng tự hỏi lại lòng mình, nàng đã thực sự xem đứa bé là con của mình ư. Chỉ vì nàng mang thai mà chính tay ta đã đẩy Cảnh Du đến bên Doãn Tử Chu, nàng vẫn chưa chịu dừng tay, đến đứa con của mình nàng cũng đem làm con cờ trong âm mưu hãm hại nàng ấy, đứa con mất trách nhiệm chỉ có thể thuộc về nàng, đừng đem người khác kéo vào". Châu Mạn Yên ngã khụy xuống nền đất lạnh lẽo, hóa ra chàng đã biết tất cả, haha. Kế hoạch hoàn mỹ của nàng cũng bị chàng phát hiện, đứa con nàng hằng nhớ đêm mong cũng đưa vào trong kế hoạch. Cái nàng nhận được là gì? Chỉ một câu đầy chỉ trích của phu quân, đúng chàng nói rất đúng, ta chính là hung thủ đã giết con ruột của mình, nhưng chàng có từng hỏi tại sao ta lại làm vậy không? Không hề, người chàng quan tâm chỉ có Cảnh Du, chàng đã không còn quan tâm ta nữa rồi. Lãnh Thiên Trì cố gắng áp chế cơn giận giữ của mình, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo ý tứ cảnh cáo rõ ràng: "Kể từ hôm nay, nàng sẽ phải ở trong Chỉ Tình điện này, vĩnh viễn cũng không được phép bước chân ra ngoài. Tốt nhất nàng nên dặn người của cha nàng thu tay về, bằng không trên dưới Châu gia sẽ phải bồi táng theo nàng ấy". Lãnh Thiên Trì giọng không còn hơi ấm, đối với nữ nhân này hắn đã hết lòng yêu thương chăm sóc, nhưng đổi lại người hắn yêu bị nàng hãm hại hết lần này đến lần khác, vết thương trên người Cảnh Du làm hắn càng thêm căm phẫn con người này. Thân thể Châu Mạn Yên đã sớm run lên sợ hãi, chàng lại muốn nhốt nàng ta ở lại nơi này một mình, không thể được, nàng ta còn rất trẻ không thể sống cả đời ở nơi hiu quạnh này. "Lãnh Thiên Trì, chàng lại vì một tiện tì nhốt ta ở đây, ta không cam tâm, chàng đã không yêu ta, tâm chàng lại càng không có ta, chàng còn muốn trói buộc ta làm gì? Ta muốn chàng hưu thê, một khắc ta cũng không muốn sống ở nơi này nữa". Châu Mạn Yên ra sức gào thét, giọng nói chói tai vang vọng cả Chỉ Tình điện, Lãnh Thiên Trì cũng dừng bước. Lần đầu tiên, hắn chứng kiến một Châu Mạn Yên xinh đẹp trở nên đanh đá đến thế, nàng níu kéo hắn chỉ vì muốn rời khỏi đây, muốn được tự do thôi ư. "Được, chiều theo ý nàng". Lãnh Thiên Trì bỏ lại câu trả lời mà nàng ta mong muốn, hắn nhanh chóng rời khỏi Chỉ Tình điện. Châu Mạn Yên vẫn ngồi đó thân thể không còn chút sức lực, lấy nền đất làm điểm tựa mà ngã xuống. Yêu sai người, một mối lương duyên kết thúc, một đời hồng nhan phiêu bạt.
Chương 6: Quá khứ Bấm để xem Yêu sai người, một mối lương duyên kết thúc, một đời hồng nhan phiêu bạt. Doãn Vương Phủ Bầu trời chìm vào bóng tối, những đám mây lớn che phủ hết bầu trời Doãn vương phủ, không một ánh trăng chiếu lọt, âm u vô cùng. Doãn Tử Chu ngồi trên tràng kỷ, tay phải nâng bức họa đồ, tay trái cầm bình rượu mạnh liên tục uống, rượu đắng chát cay nồng thấm vào người ấm nóng, ruột gan đều thắt lại. Dưới sàn nhà những bình rượu rỗng nằm rải rác lung tung, hắn cũng không quan tâm, đôi mắt ngập tràn bi thương nhìn không rời bức họa đồ, trong hình một bạch y nữ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi còn vương vấn nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt chứa toàn bi thương đến đau lòng người. Doãn Tử Chu vẫn không rời mắt khỏi bức tranh, tay vẫn liên tục đưa rượu vào miệng. Hiện tại, hắn trông chẳng còn sức sống, ngày ngày làm bạn với rượu, rượu có thể làm tê dại đầu óc nhưng nỗi đau đã thấm vào xương tủy, liệu có thể dùng rượu để say, để quên đi quá khứ đau khổ, hiện thực tàn khốc. Doãn Tử Chu uống rượu hắn muốn say một lần, muốn quên đi những đau khổ mà hắn đã gây ra cho nàng. Thế nhưng, rượu vào người càng nhiều thì hắn càng tỉnh táo, những chuyện hắn gây ra cho Cảnh Du hiện rõ trong tầm mắt, nỗi đau càng ngày càng đau. Cơ thể hắn quặn thắt đem bức họa chôn vào lòng ngực, cảnh tượng thật khó tin. Dưới ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, người trong bóng tối đã quan sát hết nhất cử nhất động của Doãn Tử Chu, đôi đồng tử bất giác co rút lại, lòng bàn tay siết chặt vào nhau hằn lên dấu vết móng tay. Hắn từ trong bóng tối bước ra, tay bất giác lấy bức họa đồ khỏi tay Doãn Tử Chu. Doãn Tử Chu không kịp phản ứng, bức họa đã bị đoạt mất, cả người hắn theo phản ứng muốn đoạt lại nhưng lại mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, nằm cạnh những bình rượu rỗng, hình ảnh thật thảm hại. "Doãn Tử Chu" Giọng nói lạnh lẽo nặng nề, không hề kiêng kị gọi thẳng cả họ lẫn tên Vương gia Doãn thị. Giọng nói này rất quen thuộc, hắn không cần tỉnh táo cũng biết người đến là ai, Doãn Tử Chu cố lê thân thể ngồi dựa vào tràng kỷ, giọng nói châm chọc vang lên: "Lãnh chủ thượng, nửa đêm nửa hôm ngươi lẻn vào vương phủ của ta là có ý gì?". Lãnh Thiên Trì cố nén lửa giận trong lòng, hạ thấp cơ thể đối mặt với kẻ nửa say nửa tỉnh, đáp: "Doãn vương gia, ngươi thừa biết ta đến đây để làm gì? Ngươi đã làm gì thuộc hạ của ta". Doãn Tử Chu ngước nhìn người trước mặt, hắn so với Lãnh Thiên Trì khác xa một trời một vực, hắn tài mạo song toàn, hơn hẳn với một vương gia bù nhìn như hắn, nhưng cả hai người bọn hắn đều có một điểm chung, đều đã làm tổn thương sâu sắc Cảnh Du. Nếu được chọn lại hắn thật tâm không muốn tổn hại nàng nhưng mọi chuyện đã xảy ra, đã trở thành một phần của vòng tròn định mệnh, hắn không thể quay lại, cũng không đủ khả năng dừng nó lại, điều duy nhất hắn có thể làm chính là uống rượu, dùng rượu để giải sầu để quên đi mọi thứ. Thế nhưng, hắn không thể bỏ qua cho kẻ này, hắn cũng gieo rắc rất nhiều đau khổ cho nàng: "Lãnh chủ thượng, ngươi thật tâm quên rồi ư, kể từ lúc ngươi kí vào hiệp ước, Cảnh Du đã trở thành người của ta, nàng ấy không còn là thuộc hạ của ngươi hay người của núi Tử Đằng nữa rồi". Giọng nói chợt nhả làm cho trái tim Lãnh Thiên Trì co thắt, lời của Doãn Tử Chu như muốn nhắc nhở hắn, chính hắn đã trao đổi nàng để lấy lợi ích và an toàn của Châu Mạn Yên. Còn Doãn Tử Chu thì sao, lời nói của hắn chẳng khác nào mắng hắn tâm cơ, mắng hắn đã lợi dụng nàng, thẳng tay vứt bỏ nàng chỉ vì một lời nói của người hắn yêu. "Cảnh Du đã được tự do, nàng ấy không phải của ngươi hay của ta. Hôm nay, ta đến đây chỉ muốn biết một chuyện, tại sao nàng lại xuất hiện ở hoàng cung Doãn thị?". Lãnh Thiên Trì, hắn đến đây chỉ muốn biết Cảnh Du tại sao lại được Tà Lương tìm thấy ở hoàng cung Doãn thị, hắn dù đã biết được kết quả, lại không dám đối mặt, hắn luôn muốn trốn tránh hiện thực nhưng những lời của Châu Mạn Yên đã đả kích hắn, Cảnh Du không phải tiện tì, nàng là nữ nhân của hắn, hắn muốn chứng minh nàng vẫn còn trong sạch, muốn trả lại danh dự cho nàng. Doãn Tử Chu nghe thấy bốn chữ 'Hoàng cung Doãn thị' thì lòng nhói đau, chính hắn đã đẩy nàng vào tay tên bạo quân đó, chính hắn đã tuyệt đi con đường sống duy nhất của nàng. Ngày đó, hắn được hoàng đế Doãn thị ra chiếu dẹp loạn núi Tử Đằng, chỉ cần hắn có thể chiêu hàng núi Tử Đằng thì hắn sẽ được trọng thưởng hai ngọn núi giàu khoáng sản kia. Nhưng hắn không chiêu hàng, thậm chí không dẹp loạn, hắn dùng thủ đoạn giúp phu nhân của Lãnh Thiên Trì mang thai, còn dùng hai ngọn núi đó làm điều kiện trao đổi, chỉ cần Châu Mạn Yên thành công mang thai giả, Lãnh Thiên Trì nhất định không dám động binh đao, hắn còn thành công có được Cảnh Du. Hắn nửa say nửa tỉnh hồi tưởng lại quá khứ đã qua, ngày nàng đến phủ của hắn, ấn tượng duy nhất chính là khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại chứa đầy bi thương, tuyệt vọng, người bằng hữu Tà Lương cũng bị nàng đuổi về, giọng nói của nàng hôm đó rất dứt khoát, tuyệt tình "Tả đường chủ, Cảnh Du đã không còn là người của núi Tử Đằng, sống chết sớm đã không còn do chủ thượng định đoạt, ngài về đi". Hắn đã từng cho người điều tra Cảnh Du, nàng từ nhỏ đã nhận Lãnh Thiên Vân làm sư phụ, nhưng Lãnh Thiên Vân thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, toàn bộ võ công của Cảnh Du đều do một tay Lãnh Thiên Trì truyền dạy, hắn vừa là thầy vừa là chủ nhân của nàng, cả hai người sớm tối đều ở bên nhau khó trách nàng lại động tâm với chủ nhân của mình. Lúc đó, hắn cũng không hề quan tâm đến Cảnh Du hay mọi chuyện xung quanh nàng, cái hắn muốn vẫn chưa có được cho nên những chuyện vặt vãnh đó làm sao hắn cho vào mắt. Để lấy được lòng tin của Cảnh Du, hắn đã sắp xếp cho muội muội của hắn là Doãn Khiết ngày ngày theo nàng, tạo ấn tượng tốt với nàng, hắn cũng bắt đầu hành động của mình, tiếp cận nàng. Và hắn cũng từ từ nhận ra nàng không còn mang vẻ mặt lạnh lùng nữa, nàng cũng bắt đầu cười lên, nụ cười rất đẹp, đôi mắt trong như nước. Hắn đã vẽ lại khoảng khắc nàng vui vẻ nhất, nhưng thời gian của hắn không cho phép, độc tính cũng bắt đầu phát tác, hắn không cho phép mình bỏ cuộc, kế hoạch vẫn diễn ra. Doãn Khiết nói sẽ có ngày hắn hối hận nhưng quyết tâm cứu Y Nhi đã ngấm vào trong ý nghĩ của hắn, hắn không thể dừng lại, Y Nhi nhất định phải sống, một mạng đổi một mạng.
Chương 7: Y Nhi của ngươi là người, Châu Mạn Yên cũng là người, duy chỉ có ta là đồ vật Bấm để xem Ba tháng trôi qua, mọi thứ đều không thay đổi, cái thay đổi chỉ có lòng người, không ai nhớ cũng không ai trông đến nàng, người nhẫn tâm trao đổi nàng đang ân cần chăm sóc phu nhân đang mang thai của mình, tận sâu trong lòng không hề quan tâm đến sự sống chết của nàng. Người nàng kết bái làm huynh muội, hợp tác bày kế với nàng, lí do rất đơn giản hắn muốn cứu người hắn yêu. Cùng là nữ nhân, tại sao nàng lại chẳng có chút giá trị nào, hay đến thân phận nữ nhi nàng cũng không xứng, nàng chỉ xứng làm một món quà, một con cờ trong tay kẻ khác, mặc họ bày mưu tính kế trên người nàng. Cảnh Du nằm dài trên giường, khuôn mặt trắng xanh, cơ thể suy yếu lộ ra từng sợi gân xanh, cánh tay trái chằm chịt vết thương nông sâu. Nhưng nàng không rên rỉ không than khóc, sống bên cạnh Lãnh Thiên Trì bao nhiêu năm nay, người không muốn thuộc hạ bên cạnh tỏ ra yếu đuối, cho nên nàng đã học được cách kìm nén nỗi đau, dù cơ thể có đau đớn đến chết đi sống lại, nàng vẫn chỉ có một khuôn mặt, không một ai có thể nhìn thấy nàng đang đau hay khốn khổ cả. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, nàng cũng chẳng buồn quan tâm, người đến giờ này, một là mang thức ăn cho nàng, hai là đến lấy máu của nàng mà thôi. Cánh cửa phòng khép lại, cả thân hình cao lớn hướng đến giường của Cảnh Du đang nằm, hắn không nói gì chỉ muốn đứng đấy ngắm nàng, hắn chỉ mới nửa tháng không gặp, nàng lại ốm yếu, xanh xao như thế này. Cảnh Du nhắm mắt định thần, nàng chờ rất lâu nhưng người đến vẫn không hề có ý hành động, buộc nàng phải lên tiếng nhắc nhở: "Ta còn muốn nghỉ ngơi, muốn lấy máu thì nhanh lên". Câu nói vô tình, lạnh lùng của nàng đã khiến lòng hắn dâng lên một cỗ chua sót, trái tim như bị ai đó tàn nhẫn đánh vào. Nàng lại trở về con người trước kia, lạnh lùng ít nói, không còn đối tốt, xem hắn như huynh đệ, hắn bất giác nhận ra mình đã đẩy nàng ra xa, hắn không muốn giọng nói đầy thâm tình: "Cảnh Du, ta xin lỗi nhưng Y Nhi không thể không có ngọc lưu ly". Cảnh Du nằm trên giường nở một nụ cười lạnh, đầy chua xót: "Lí do thật hợp tình hợp lý, cứu người, cứu người các ngươi yêu thương, Y Nhi của ngươi là người, Châu Mạn Yên cũng là người, duy chỉ có ta là đồ vật, là con cờ trong tay nam nhân các người, dùng xong thì có thể phủi bỏ, có thể dùng một câu nói để giải quyết tất cả". Doãn Tử Chu siết chặt nắm đấm, tim hắn đang rất đau, hắn chưa từng xem nàng là con cờ nhưng những hành động của hắn lại thú nhận toàn bộ, hắn không muốn, không muốn chút nào: "Cảnh Du, ta thật tâm muốn cầu xin nàng tha thứ". Cảnh Du từ từ mở mắt, ném cho Doãn Tử Chu một nụ cười lạnh cùng khinh bĩ, nàng không muốn nhìn thấy hắn, mọi chuyện hắn gây ra cho nàng chỉ dùng một câu nói có thể xóa nhòa ư: "Vương gia, người nhọc lòng đến đây chỉ muốn nói câu đó thôi sao, vậy thì ta không cần, cửa ở bên kia không tiễn". Doãn Tử Chu hiểu ý đuổi khách của Cảnh Du nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, giọng nói cầu xin: "Cảnh Du, ta muốn bù đắp cho nàng". Nàng không trốn tránh nhìn thẳng vào mắt của hắn, từng câu nói đều thê lương: "Bù đắp, nghe thật hay, ngươi hạ độc ta, phế đi nội công của ta, cướp ngọc lưu ly trong cơ thể ta, hằng ngày lấy máu của ta làm thuốc dẫn cứu Y Nhi của ngươi. Một tháng rồi, ta đã nằm ở đây một tháng trời, người ngươi yêu sống lại rồi, ngươi lại muốn đến đây giả mèo khóc chuột ư". Đúng, người hắn yêu đã được cứu sống, Y Nhi của hắn đã khỏe lại nhưng hắn không hề thấy vui, ý nghĩ thôi thúc hắn đến đây gặp nàng, hắn muốn xin lỗi, cầu xin sự tha thứ từ nàng: "Cảnh Du đừng như vậy, chỉ cần nàng khỏe lại, ta sẽ lập nàng làm thiếp, nàng muốn gì ta cũng sẽ chiều theo nàng, có được không?". Thiếp, Cảnh Du nhìn hắn bằng ánh mắt đầy bi thương và căm phẫn: "Ngươi muốn lập ta làm thiếp, để làm gì chứ? Hay ngươi cảm thấy ta vẫn còn giá trị lợi dụng, muốn ta sống để làm con cờ trong tay ngươi, khi cần có thể dùng đến, thật tiện lợi, dù gì ngươi cũng không phải lúc nào cũng có hai ngọn núi để trao đổi". Đau thật đau, hắn không phản bác cũng không phủ nhận, hắn đã từng muốn có ngọc lưu ly để cứu Y Nhi không tiếc dùng hai ngọn núi trao đổi, hắn cũng từng đối tốt với nàng, cho nàng hi vọng rồi lại nhẫn tâm đạp đổ tất cả. "Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ còn đến thăm nàng nữa". Doãn Tử Chu rời đi, nước mắt trên khóe mắt Cảnh Du tuôn trào, nàng khóc, khóc một mình. Năm đó, sư phụ phát hiện chỉ có ngọc lưu ly mới có thể khống chế bệnh lạ trong người của ta, sư phụ không quản ngày đêm xâm nhập vào Quỷ U Cốc giao chiến với U Linh chủ đoạt ngọc lưu ly, người phải nhờ đến chủ thượng cấy ngọc lưu ly vào người ta, hai người đều luôn nhắc nhở, cảnh báo ta không được lấy nó ra khỏi cơ thể, nếu không thân thể này sẽ từ từ hao mòn mà chết. Vài ngày sau đó, Doãn Tử Chu cũng không đến làm phiền nàng nhưng người đến lại là Doãn Khiết, khuôn mặt của nàng ta thật sự khó coi đến cực điểm. "Du Nhi, tỷ tỷ nhất định phải đồng ý gả cho đại ca của muội, nhất định tỷ phải đồng ý đấy". Cảnh Du ngồi trên đầu giường vẫn không có phản ứng. Mấy hôm nay, bọn nô tì thường bàn tán to nhỏ, tên cẩu hoàng đế đó muốn Y Nhi tiến cung, nàng cười lạnh rồi nhìn khuôn mặt nôn nóng của Doãn Khiết, lạnh giọng: "Doãn Khiết, kết quả chỉ có một, ngươi và ta đều hiểu rõ, có đúng không?". Doãn Khiết nhất thời cứng đờ người, nước mắt tuôn trào ôm chặt Cảnh Du vào lòng, giọng nói trong trẻo: "Là ta đã hại tỷ, ta không nên nghe theo lời đại ca bỏ độc vào canh của tỷ, xin lỗi". Cảnh Du không nói gì, nàng không đủ vị tha để tha thứ cho hết thả những vết thương mà hai huynh muội Doãn thị đã gây ra, nàng là con người không phải thần phật, lòng bao dung của nàng sớm đã không còn nữa. Doãn Khiết biết tội của mình, cũng không cầu mong sự tha thứ từ Cảnh Du, nàng nâng cánh tay đầy vết thương do lấy máu quá nhiều, khóc thúc thít: "Tỷ có đau không? Để Khiết Nhi thổi cho tỷ". Doãn Khiết miệt mày thổi vào vết thương nhưng đổi lại chỉ là giọng nói lạnh lùng của Cảnh Du: "Không ai sót cũng chẳng ai thương hại, có đau đớn cũng để ai xem". Hành động của Doãn Khiết nhất thời cứng đờ, trước đây, đại ca dùng dao để lấy ngọc lưu ly ra khỏi cơ thể tỷ ấy, nhưng từ đầu đến cuối một cái cau mày cũng chẳng có, tỷ ấy chỉ có một biểu cảm trên khuôn mặt, đó là lý do ư, không ai xót cũng chẳng ai thương hại tỷ ấy, dù tỷ ấy có đau đớn vẫn cố chịu đựng không hề biểu hiện ra ngoài. Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Doãn Tử Chu hớt hải chạy vào: "Cảnh Du, nàng gả cho ta có được không?". Cảnh Du chỉ thờ ơ đáp lại: "Con cờ chỉ mãi mãi là công cụ của chủ nhân, có muốn cũng không thể trèo cao. Doãn vương gia trong tim chỉ có một người, có muốn cũng không thể chứa thêm người thứ hai, ngài nên hiểu điều đó". Doãn Tử Chu cứng họng, Y Nhi không báo trước, nước mắt rưng rưng chạy vào ôm chặt lấy hắn, giọng nói đứt quản đến nao lòng: "Vương gia, huynh không cần Y Nhi nữa ư, Y Nhi không muốn tiến cung, Y Nhi muốn ở bên cạnh huynh mãi mãi". Lời nói ngọt ngào quyến rũ, Doãn Tử Chu dù đang ở trước mặt Cảnh Du vẫn an ủi Y Nhi, giọng nói chắc nịch: "Y Nhi ngoan, nàng mãi là người ta yêu nhất, ta nhất định cho nàng vị trí vương phi này". Hắn biết mình đã quá lời thân mật với Y Nhi, liền muốn đưa nàng ta rời khỏi, nàng ta cũng rất phối hợp đi theo, nhưng không quên ném cho Cảnh Du ánh mắt đắt thắng: 'Cảnh Du ngươi nhìn cho kĩ, chàng ấy mãi mãi là của ta, ngươi đừng mong trèo cao, ngoan ngoãn tiến cung để tên cẩu hoàng đế hành hạ đi'. Doãn Tử Chu còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Cảnh Du: "Khi nào người của hoàng cung đến báo cho ta một tiếng, ta không muốn làm Doãn vương gia mất mặt".
Chương 8: Ta có thể tin người trong thiên hạ, chỉ trừ Doãn Tử Chu ngươi Bấm để xem "Khi nào người của hoàng cung đến báo cho ta một tiếng, ta không muốn làm Doãn vương gia mất mặt". Doãn Tử Chu rõ ràng nghe thấy nhưng bước chân không hề dừng lại, hắn đưa Y Nhi rời đi, rời khỏi căn phòng lạnh lẽo của nàng. Hắn đã cho nàng cơ hội, chính nàng đã không muốn trở thành tiểu thiếp của hắn, nàng đã từ chối hắn, nàng vẫn nghĩ mình là một con cờ vậy hắn thành toàn cho nàng. Doãn Khiết ở lại bên Cảnh Du thêm một lúc mới chịu rời đi. Nàng tựa người vào giường, nước mắt bây giờ mới tuôn rơi, nàng chưa bao giờ giống một con người, không thể tự do quyết định vận mệnh của mình. Chỉ hai ngày sau, thái giám trong cung đã đến tận phủ truyền chỉ của tên cẩu hoàng đế "Phụ thiên thừa nhận hoàng đế chiếu viết, Liễu Y tiểu thư của Liễu phủ dung mạo xinh đẹp như hoa, công dung ngôn hạnh. Trẫm rất yêu thích lập thành Liễu Tiệp Dư tiến cung hầu hạ trẫm". Thánh chỉ ban ra, Doãn Tử Chu đã ra lệnh cho nô tì hầu hạ trang điểm cho Cảnh Du thật tốt. Kế sách tráo đổi này hẳn Doãn Tử Chu sớm đã nghĩ qua, hắn có thể hành động mau lẹ như vậy, đến người trong phủ cũng đổi cách xưng hô gọi nàng là Liễu tiểu thư mà. Ngày nàng lên kiệu về Thành Đô, Doãn Tử Chu không hề có mặt hắn, Doãn Khiết nói Y Nhi đột nhiên trở bệnh hắn ngày đêm túc trực bên nàng ta. Nàng cũng chỉ cười trừ cất bước lên kiệu. Ngày hôm nay, nàng lại một lần nữa bị bán nà không chút chống cự nào, nàng không phải cam chịu, nhưng sức khỏe hiện tại đến chạy nàng còn không có sức huống chi rời khỏi đây. Vài ngày sau đó, Doãn Tử Chu luôn túc trực bên giường của Liễu Y, hắn nhìn ngắm cơ thể của nàng ta, bất giác nhìn thấy ngọc lưu ly trên ngực nàng ta, tay hắn có chút run run chạm vào. Cũng chính vị trí này, hắn đã tàn nhẫn khoét vào lấy ngọc lưu ly từ trong cơ thể của Cảnh Du. Hôm đấy, bên ngoài mưa rất to, hắn cùng Hà đại phu, Doãn Khiết đến bên giường của nàng. Hà đại phu đã chỉ dẫn cho hắn biết muốn lấy ngọc lưu ly trong cơ thể còn sống, thì cơ thể đó phải trở nên thật suy yếu như không được chết, hắn đã từ từ hạ độc vào canh của nàng, đến khi nàng nhận ra, hắn đã ra ta phế võ công, nội lực không cho nàng cơ hội bỏ trốn, nàng nằm bất động ở đó, đôi mắt vô hồn hỏi hắn: "Vì sao". Hắn chỉ lạnh nhạt trả lời: "Y Nhi của ta cần ngọc lưu ly để duy trì sự sống". Nàng lúc ấy chỉ cười nhạt đáp trả: "Thì ra người ta xem như huynh muội cũng bày mưu tính kế ta". Hắn bất giác nắm chặt trái tim của mình, tại sao tim của hắn lại đau như vậy, hắn luôn làm đúng, hắn không hề sai, hắn muốn cứu người hắn yêu cũng là sai ư? Nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn, không ai cả. Hôm đó, mật thám ở Thành Đô báo về, Cảnh Du đưa vào cung chưa đến mấy ngày đã được triệu thị tẩm cho hoàng thượng nhưng nàng lại không phục tùng, nàng cố hành thích hắn nhưng thất bại. Doãn Tử Chu nghe xong khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, hắn không nghĩ ngợi gì ngay trong đêm đến Thành Đô. Hắn không biết đã bỏ ra bao nhiêu ngân lượng để được vào hình bộ thăm nàng. Bên trong phòng giam tối đen như mực, hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn nằm co rút trên nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt của nàng trắng xanh rợn người, cơ thể chằm chịt vết thương do roi gây ra, máu đã sớm thấm đẫm áo phạm nhân. Hắn bước vào nhà giam, nàng vẫn không có động tĩnh, hắn quan sát nàng thật kỹ, đôi đồng tử co rút lại, trước ngực và hai tay của nàng đã bị bỏng nặng, bọc nước nổi lên rồi lại vỡ, cảnh tượng thật rợn người. Một lúc lâu, nàng mới tỉnh lại nhìn thấy hắn cũng không hề bất ngờ, nàng thà tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo cũng không muốn hắn đỡ lấy, giọng nói của hắn có chút chua xót: "Tại sao lại làm vậy, võ công của nàng vốn đã bị ta phế". Cảnh Du tựa nửa khuôn mặt vào tường, hơi thở thôi thóp, giọng nói không còn ổn định: "Cơ thể này này vốn đã không còn gì lành lặng, ta không muốn đến sự trong sạch cũng bị vấy bẩn". Doãn Tử Chu đau đến không thể thở được, thì ra nàng chỉ còn một chút danh dự này thôi sao. "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng rời khỏi đây, hãy tin ta có được không?". Cảnh Du chỉ ném cho hắn một câu đầy lạnh lùng: "Ta có thể tin người trong thiên hạ, chỉ trừ Doãn Tử Chu ngươi". Doãn Tử Chu tức giận, hắn ở trong lòng nàng thật chẳng có chút giá trị nào ư, nàng không thể tin hắn một lần sao: "Cảnh Du đừng như vậy, ta thật tâm muốn cứu nàng". Cảnh Du phớt lờ mọi lời nói của Doãn Tử Chu: "Ngươi cảm thấy vết thương ngươi gây ra cho ta còn chưa đủ sâu ư". Đúng vậy, hắn đã làm nàng tổn thương quá sâu, nàng sẽ không chấp nhận bất kì lời xin lỗi nào của hắn, hắn cần phải dùng hành động để chứng minh. Doãn Tử Chu rời khỏi phòng giam, Cảnh Du liền ngã khụy, nàng ho ra máu, sức khỏe của nàng sắp không ổn rồi, nhưng khi hắn quay trở lại thì nàng đã bị cứu đi. Doãn Tử Chu cho rượu vào miệng, hắn liền nhận một cú đấm từ Lãnh Thiên Trì, cú đấm chứa đầy sự giận dữ, má phải của Doãn Tử Chu liền bật máu, hắn đau đến điếng người nhưng không đáp trả, đây là thứ mà hắn đáng phải nhận. "Doãn Tử Chu, ngươi không phải là người? Tại sao ngươi lại dám đối xử với nàng ấy như vậy". Doãn Tử Chu lau vết máu trên mặt, hắn đúng là đáng đánh nhưng người đánh hắn có tư cách mắng hắn không phải là người ư: "Lãnh Thiên Trì, cả hai ta đều không phải là người, ngươi cũng vốn không phải là người, ngươi đem nàng đến bên ta, dập tan những hi vọng của nàng đối với ngươi, tình yêu của nàng ngươi cũng tàn nhẫn chà đạp lên". Lãnh Thiên Trì cho Doãn Tử Chu một đấm nữa, hắn không muốn nghe câu này từ miệng của kẻ khác. Rời khỏi Doãn vương phủ, hắn hiện tại rất muốn gặp Cảnh Du, hắn không nghĩ ngợi gì cưỡi ngựa hết tốc lực trở về núi Tử Đằng, hắn biết rồi, hắn đã hại nàng ra nông nỗi này, Cảnh Du chờ ta, ta về với nàng đây. Cưỡi ngựa xuyên đêm, lãnh Thiên Trì không hề mệt mỏi, hắn lao ngay đến Nhã Tình điện. Nhưng cửa luôn đóng kín buộc lòng hắn phải phá cửa xông vào. Lãnh Thiên Vân như con cáo giẫm phải đuôi, lập tức đáp trả. Hai người quyết đấu một hồi Lãnh Thiên Vân đã nhanh chóng thua dưới tay Lãnh Thiên Trì. Hắn lạnh lùng phong tỏa tất cả nguyệt đạo trên người muội muội này. Lãnh Thiên Vân không cam tâm, phẫn nộ liên tục mắng chửi đủ đường nhưng vẫn bị thuộc hạ lôi xuống: "Lãnh Thiên Trì, tên ngụy quân tử, tên bĩ ổi này, huynh lại dám thừa lúc ta không chú ý đánh lén ta, thả ta ra mau, huynh dám làm gì Cảnh Du, ta sẽ chôn huynh theo, thả ta ra". Lãnh Thiên Trì giải quyết xong Lãnh Thiên Vân liền từ từ đến bên cạnh Cảnh Du, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng, truyền cho nàng chút hơi ấm con người, nhưng nàng thật lạnh, dù hắn ôm thế nào thì nàng cũng không ấm lên được một chút. Mới sáng sớm, đại phu đã đến chẩn bệnh cho nàng, hắn để nàng tựa vào vai mình, cằm tì vào đầu nàng để nàng ngồi trong lòng mình, đại phu bắt mạch, lão già đó nói nàng hàn khí nhập thể, vết thương trên cơ thể nhiễm trùng, sức khỏe đang dần hao mòn, dù tìm được ngọc lưu ly trở về cũng khó lòng cứu chữa. Lãnh Thiên Trì nổi trận lôi đình suýt nữa thì đã ra tay lấy mạng ông ấy, nhưng lão còn nói nàng đang hôn mê là chuyện tốt, chỉ cần ra sức tịnh dưỡng sức khỏe cũng có thể dần hồi phục, sức khỏe cũng không bị hao mòn quá nghiêm trọng, hắn mới nguôi ngoai cơn thịnh nộ trong lòng.
Chương 9: Chàng đối với ta chỉ là sự thương hại, còn đối với Cảnh Du lại là tình yêu Bấm để xem Hằng ngày, Lãnh Thiên Trì luôn ở bên cạnh Cảnh Du nửa bước không rời, hắn còn đảm nhiệm luôn nhiệm vụ của hạ nhân, ngày ngày tắm rửa thay y phục cho nàng, đưa nàng dạo chơi hóng gió. Lãnh Thiên Vân cũng bị hắn nhốt lại không cho nàng đến quấy phá hai người bọn họ. "Cảnh Du, ta biết lỗi của mình rồi, nàng tỉnh lại đi có được không?". Lãnh Thiên Trì không biết đã lặp lại câu này bao nhiêu lần, hầu như ngày nào hắn cũng nói nhưng đáp lại chỉ là khoảng không yên ắng, nhưng hắn không bỏ cuộc, hắn luôn muốn nàng tỉnh lại nhìn hắn một lần. Hắn luôn thì thầm vào tai nàng: Cảnh Du, ta nói cho nàng biết một bí mật nhé, nàng biết rồi nhất định phải tỉnh lại nhìn ta đấy. Suốt mấy năm qua, ta cố ý giao cho Tiểu Vân rất nhiều nhiệm vụ để muội ấy không có thời gian ở bên nàng, ta cũng đưa ra gợi ý muốn dạy võ công cho nàng, muội ấy không hề nghi ngờ đưa nàng đến bên cạnh ta, nàng lúc ấy ngây thơ biết bao, hoạt bát biết nhường nào. Nhưng từ nhỏ ta đã trải qua huấn luyện hà khắc nên ta cũng áp đặt việc đó lên người nàng, khiến nàng trở nên băng lãnh vô tình, là ta sai. Ta vì ơn cứu mạng lấy Châu Mạn Yên nhưng đêm tân hôn lại đến bên nàng, ta không bằng cầm thú cưỡng bức nàng, là ta sai. Lần đó, ta không hề uống say làm càng, là ta cố ý, ta muốn được ở bên nàng, muốn được ở trong cơ thể của nàng, nhưng sau đó ta không dám phủ nhận, là ta sai. Cha của ta dạy ta văn thao võ luyện nhưng không dạy ta thế nào là yêu, thế nào là trân trọng một người, ta luôn cho rằng nàng ở bên cạnh ta là chuyện hiển nhiên, ngày mà ta đưa nàng đến Doãn vương phủ ta mới biết thế nào là mất mát, thế nào là đau thương. Nhưng ta lại không dám đến tìm nàng, ta đã nói ra những lời rất tuyệt tình khiến nàng tổn thương đau lòng, là ta sai. Nàng được Tà Lương đưa trở về ta thật sự rất vui, đêm hôm ta còn lén đến thăm nàng, chỉ là nàng không nhận ra mà thôi. Châu Mạn Yên nói nàng đẩy nàng ta xuống hồ mất đi đứa con, ta rất tức giận nhưng ta không nỡ phạt nặng nàng, chỉ giam nàng vào địa lao, ta lại không hề biết được mấy tháng nay nàng sống như thế nào? Nếu ta biết nàng đã bị lấy đi ngọc lưu ly thì ta sẽ không giam nàng đến tận nửa tháng. Nàng tỉnh lại đi có được không? Ta sẽ dùng nửa phần đời còn lại bù đắp cho nàng. Lãnh Thiên Trì dặn lòng hối lỗi, hắn nói rất nhiều nhưng lại không biết nàng có nghe thấy những gì hắn nói hay không? Ngày ngày, Lãnh Thiên Trì đều kể cho Cảnh Du nghe những hồi ức về hai người họ, dù ít ỏi nhưng hắn không hề nhàm chán vẫn lặp đi lặp lại. Hôm nay, hắn đưa nàng đến thăm Lãnh Thiên Vân. Lãnh Thiên Vân ngồi trong phòng, khuôn mặt lạnh như băng, giọng nói mang nộ khí rõ ràng: "Lãnh Thiên Trì, huynh có phải người thân của muội hay không? Nhốt muội ở đây huynh vui lắm ư, thả muội ra, muội muốn chăm sóc Cảnh Du". Đáp lại nàng, Lãnh Thiên Trì khuôn mặt lạnh tanh nhưng khi nhìn vào Cảnh Du lại mang nét dịu dàng hiếm có: "Tần vương nổi binh tạo phản, huynh thân là chủ thượng núi Tử Đằng cũng phải góp chút sức, dân chúng phải được ấm no, huynh đã cho hắn mượn binh lực, lần này ra đi, huynh mong muội có thể chăm sóc tốt cho nàng ấy, chờ huynh trở về". Lãnh Thiên Vân không nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như bằng lòng. Cuộc chiến nhanh chóng diễn ra, quân đội lấy khẩu hiệu diệt bạo quân nhanh chóng được dân chúng ủng hộ đồng tình, rất nhanh nghĩa quân đã đánh đến Thành Đô, thâu tóm hoàng cung dồn cẩu hoàng đế vào đường cùng. Lãnh Thiên Trì không ngờ Doãn Tử Chu cũng tham gia vào đội quân này. Hai nam nhân lập nhiều chiến công nhất nhưng khi gặp nhau lại chẳng nói một câu, lời chào hỏi cung không có, mọi người nhìn vào chẳng hiểu được vấn đề, chỉ có người trong cuộc mới biết hai người có bao nhiêu thù hằn. Phong tỏa hậu cung, tất cả phi tần của cẩu hoàng đế đều bị áp dãy đến trước Tần vương vào chúng tướng quân. Lãnh Thiên Trì và Doãn Tử Chu không ngờ lại gặp được người quen ở đây, Châu Mạn Yên và Liễu Y nhìn thấy hai người thì thất kinh hồn vía, thân thể run run. Tần Vương nhìn thấy sự biến hóa trong đôi mắt của họ, liền hiểu được vấn đề cho tất cả cùng lui ra. Doãn Tử Chu ngửa mặt cười lớn, hắn thật thảm hại, người hắn dốc lòng bảo vệ, không tiếc hi sinh Cảnh Du lại đổi lấy ngày hôm nay: "Y Nhi, ta dốc lòng chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, bày mưu tính kế lấy ngọc lưu ly trong người Cảnh Du, cái nàng cho ta là gì? Một bất ngờ thật lớn, ta trăm phương ngàn kế để nàng tránh xa hoang cung, nàng lại tự mình lao đầu vào đây". Thân Thể Liễu Y run rẩy nhưng giọng nói lại đầy đau lòng: "Doãn Tử Chu, chàng trước đây rất yêu ta, nhưng từ khi Cảnh Du đến phủ chàng có từng quan tâm ta như trước kia hay không? Chàng lấy ngọc lưu ly duy trì sự sống cho ta nhưng lại đau lòng vì nàng ta, mỗi lần nhìn vào mắt chàng ta chỉ thấy sự thương hại còn tình yêu chàng vốn đã trao cho người khác mất rồi". Châu Mạn Yên cũng cười lớn, cười thật bi thương: "Thì ra cũng có người giống ta, chàng đối với ta chỉ là sự thương hại, còn đối với nàng ta lại là tình yêu. Lãnh Thiên Trì, chàng có biết ta ghen tị với Cảnh Du như thế nào không?". Lãnh Thiên Trì không nói gì, hắn trước nay chưa từng có tình cảm với Châu Mạn Yên thì lấy đâu ra phản bội. Cuộc chiến đã kết thúc, hắn cần quay về bên cạnh Cảnh Du của hắn.