Full - Vong Oán - Phú Dương * * * 3 năm trước gia đình cô An đột ngột bán nhà chuyển đi nơi khác sống. Bà con trong xóm khi ấy ai cũng thắc mắc, hoài nghi.. Kể về gia đình cô An chú Nam thì khá nhiều chuyện. Vợ chồng cô chú lấy nhau sinh được hai người con trai. Các con của cô chú đều ngoan ngoãn, học hành giỏi giang. Khi ấy cả làng đều ngưỡng mộ chú bởi có vợ đảm, con ngoan. Đêm ấy mưa bão, nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa tránh bão. Tối chú vẫn ăn cơm bình thường. Cô An nhìn ra vườn chuối mà xót: Nhà mình bao nhiêu năm xới đất trồng cây, đến giờ mới được vườn chuối đẹp thì lại gặp bão. Sau trận bão này chắc có nước cả nhà ăn chuối sáo trừ bữa. Chú Nam nhìn ra vườn thở dài: Thì cũng biết làm sao hả em? Ông trời ông ấy làm mưa làm bão chứ mình cũng có muốn như thế đâu. Chú nói vậy nhưng ngồi nghỉ một lát chú đứng dậy đi ra vườn. Cô An hỏi: Mưa bão thế, anh định đi đâu? - Anh ra vườn chống mấy cây chuối có buồng già già lại, bão mà đổ thì phí lắm. Em ở yên trong nhà mà trông các con kẻo tụi nhỏ sợ. - Thôi anh! Đổ thì thôi! Anh ra mưa bão nhỡ có chuyện gì thì mẹ con em lại khổ hơn ấy. Chú Nam cười: Anh đây hồi bé sét đánh còn không chết thì giờ có tí bão này ăn thua gì? Chú nói rồi khoác áo mưa đi ra vườn. Gió mỗi lúc một thổi mạnh, cô An ở trong nhà một lúc lâu thấy nóng ruột mới bảo các con: Hai con đóng cửa ở yên trong nhà nhé. Mẹ đi ra vườn gọi bố vào chứ mưa gió thế này cảm lạnh thì khổ ra, tiếc mấy cây chuối lại ốm thì không bõ. Cô nói rồi cũng khoác áo mưa, đội chiếc nón đi ra vườn. Cô vừa đi vừa gọi chồng nhưng mưa to quá chú chẳng nghe thấy cô gọi. Cô tìm một hồi không thấy chồng đâu bèn vào nhà. Hai đứa con thấy mẹ vào mà không thấy bố đâu liền hỏi: Bố đâu hả mẹ? Cô An lắc đầu: Mẹ tìm mãi không thấy bố. Hay là bố lại đi hàng xóm ngồi buôn chuyện rồi không biết. Trời mưa bão thế này bố tụi bay không ở nhà mà đi đâu được nhỉ? Cô thắc mắc nhưng cũng tìm khắp vườn không thấy chú Nam ở đâu. Tới hơn 11h đêm cô vẫn không thấy chồng vào nhà nên leo lên cầu thang mái bếp đứng nhìn sang mấy nhà hàng xóm xem chú có sang nhà ai ngồi chơi không. Cô thấy bất an lắm nhưng mưa bão nên chẳng biết tìm chồng ở chỗ nào cả. Cả đêm ấy gió bão rít ầm ầm, chuối trong vườn cũng bị bão quật ngả nghiêng, hai đứa nhỏ ngủ say, cô một mình ngồi thắp đèn dầu nhìn ra cửa ngóng chồng về. Tuy nhiên cô càng đợi thì càng mất hút. Cô sợ chú gặp chuyện gì không may, nhà thì mất điện nên lấy điện thoại gọi cho em chồng: Anh Nam ra vườn chống chuối từ tối mà chị tìm khắp vườn không thấy. Chị đợi đến giờ anh cũng không về, chị lo lắm. Chú có biết anh ấy đi đâu không? Mưa bão thế này mà anh Nam đi đâu được hả chú? Chú Đông nghe lời cô An nói ngồi bật dậy hỏi lớn: Thế tối anh Nam có nói chuyện gì lạ không chị? Mưa bão này anh đi đâu được chứ? Cô An khóc lóc: Chị không thấy gì lạ. Anh Nam vẫn ăn cơm và nói chuyện vui vẻ lắm. Anh bảo ra vườn chống mấy cây chuối buồng già không bão đổ thì phí. Trước khi đi anh dặn chị ở yên trong nhà trông 2 đứa nhỏ kẻo tụi nó sợ mà. Chú Đông băn khoăn: Mưa bão thế này biết anh ấy đi đâu cơ chứ? Chị tìm hết vườn chưa? Cô An đáp: Chị lấy đèn pin soi khắp vườn rồi chú ơi. Anh Nam cũng đã chống được 2 cây chuối ở góc vườn cạnh nhà bà Mừng rồi mà Sau cuộc điện thoại bất ngờ lúc nửa đêm chừng nửa tiếng sau anh chị em hai bên nội ngoại được triệu tập đầy đủ tại nhà chú Nam. Có người sốt sắng vì chú Nam bất ngờ biến mất, có người thì khó chịu vì giữa đêm mưa bão bị gọi đi tìm người bất ngờ. Chú Bắc nói: Hay là anh đi đâu chơi hả chị? Chú quay ra hỏi hai đứa trẻ: Thế tối bố cháu ở nhà nói gì, bọn cháu biết không? Thằng Khang đáp: Bố cháu bảo ra vườn chống chuối. Mẹ cháu bảo đừng đi không bão. Bố bảo là bố bị sét đánh không chết thì sợ gì bão Thằng Khanh cũng gật đầu: Đúng rồi chú ạ. Bố cháu nói đi chống chuối mà. Bố còn dặn mẹ ở nhà trông tụi cháu nữa. Lúc ấy bố cháu mặc mỗi cái quần đùi xong khoác cái áo mưa honda màu xanh đi ra vườn mà. Mọi người xì xào bàn tán tìm xem thực chất chú Nam đã đi đâu. Chú Bắc và chú Đông lại đi ra vườn chuối tìm lần nữa do có người nói sợ chú Nam bị mưa lạnh vào người nên cảm mà gục xuống vườn. Hai anh em chia nhau lấy đèn mỏ và đèn pin soi lộn khắp vườn chuối cũng không tìm thấy chú Nam đâu cả. Mọi người thất vọng quay lại nhà. Cô An sụt sịt: Tôi đã tìm suốt ngoài vườn có thấy anh Nam đâu. Khổ thế cơ chứ, không biết giờ này anh ấy đi đâu không biết. Chú Đông đáp: Theo như lời cu Khanh nói lúc đi ra vườn anh Nam mặc mỗi chiếc quần đùi thì chắc chắn anh sẽ chẳng đi đâu được. Anh Nam em biết mà, anh ấy ra ngoài bao giờ cũng mặc quần áo tử tế, lịch sự. Với cả giữa đêm mưa bão thế này, anh ấy sẽ không đi đâu mà không dặn dò người nhà đâu. Chú Bắc cũng nói thêm: Phải đấy! Nhưng chúng ta soi khắp vườn chuối có thấy anh Nam ở chỗ nào đâu. Nói dại nhỡ anh bị cảm mà gục ra vườn thì chúng ta cũng phải tìm thấy rồi chứ. Vườn nhà anh chị ngoài chuối ra có cái gì đâu. Truyện viết bởi fb Phú Dương Cô An nức nở: Vậy anh Nam đi đâu hả các chú? Các chú làm tôi càng lo. Không hiểu sao tôi nóng ruột lắm. Từ lúc không thấy anh Nam đâu ruột gan tôi nóng như trê đẻ Cậu Tiến nói: Có khi nào anh Nam bị ma giấu không ạ? Cậu Tiến vừa dứt câu nói mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Chú Đông hỏi: Cậu Tiến năm nay ba mươi mà như đứa trẻ lên ba ấy nhỉ? Thời buổi nào rồi mà còn tin chuyện ma với quỷ. Cậu Tiến đáp: Chứ giờ ai biết anh ấy đi đâu không? Tìm hết vườn chuối không thấy anh ấy. Mưa bão như thế này, anh Nam lúc ấy mặc mỗi cái quần đùi. Vì mọi người phân tích rằng anh không thể đi đâu được nên em đặt giả thiết như thế thôi. Mọi người nhìn nhau rồi bảo chờ tới sáng xem chú Nam có về nhà hay không chứ giữa đêm mưa bão lại mất điện thế này biết đi đâu mà tìm. Trời vừa hửng sáng, bão cũng tan, trời chỉ còn mưa tầm tã. Mọi người lại đổ ra vườn chuối tìm lại. Nguyên cái vườn chuối xơ xác do bão cuốn đổ ngả nghiêng. Có hai cây chuối góc vườn được chống cẩn thận nên vẫn đứng yên không đổ. Cô An chạy lại hai cái cây chuối góc vườn mà khóc: Đấy, mọi người xem; hai cây chuối anh Nam chống vẫn còn đứng đây. Vậy mà giờ anh ấy đi đâu rồi hả mọi người? Cậu Tiến: Hay đi báo công an đi chị An. Chú Bắc lắc đầu: Công an họ chả tìm đâu vì anh Nam mới mất tích từ tối qua đến giờ mà. Chúng ta tự tìm xem anh có đi sang nhà ai không chứ báo công an bây giờ không khả thi. Có khi nào anh chui vào bếp ngủ dọa mọi người một phen không? Chú Đông nói: Tôi khẳng định là anh Nam không thể đi đâu được. Ai chứ riêng anh Nam tôi lấy đầu ra cam đoan luôn ấy. Anh ấy không phải người làm gì mà không suy nghĩ kín kẽ. Hơn nữa anh Nam rất yêu thương vợ con. Anh ấy sẽ không bao giờ đi đâu mà không thông báo cho chị An biết. Lúc tối chị An kể anh còn dặn chị ở nhà trông hai đứa trẻ vì lo tụi nhỏ sợ mưa bão cơ mà. Chú Đông nói thì thế nhưng cũng nhanh nhẹn vào bếp tìm một lượt. Chị An khóc lóc: Không có đâu các chú. Tối qua tôi đã soi trong bếp rồi. Ới trời ơi, anh Nam ơi, anh ở đâu? Sao anh lại trêu mẹ con em làm gì hả anh? Cả đêm qua em lo lắng như nào anh có biết hay không? Anh mau về cho em. Chị An vừa đi vừa khóc, cậu Tiến đỡ lấy chị gái: Chị bình tĩnh đi. Có khi anh ấy đi đâu có chuyện gấp thì sao? Cô An nấc lên: Không.. Cậu không thấy anh ấy chống được 2 cây chuối rồi đấy sao? Anh ấy không đi đâu mà không dặn chị câu nào cả. Mà có đi đâu anh ấy phải mang theo quần áo chứ. Cậu thử nghĩ anh ấy mặc quần đùi khoác áo mưa như thế thì đi đâu, Làm gì vào giữa đêm mưa bão? Mọi người ái ngại nhìn nhau, hàng xóm nghe tiếng kêu họi cũng chạy sang nghe ngóng. Bà mừng gõ gõ vào cửa sổ bếp nhà cô An mà hỏi: Cô An này, nhà có chuyện gì mà sáng ra đã ồn ào thế? Cậu Tiến mở cửa sổ nhìn sang nhà bà Mừng trả lời thay chị: Là anh Nam nhà cháu, tối qua anh ra vườn chống mấy cây chuối mà đến giờ không thấy anh ấy về bà ạ. Nhà cháu tìm cả đêm chẳng thấy anh ấy đâu cả. Bà có nhìn thấy anh ấy không? Bà Mừng sửng sốt: Làm sao có thể chứ? Hay cậu Nam bị cảm ở ngoài vườn rồi? - Không có bà ạ! Nhà cháu tìm suốt đêm qua đến giờ không thấy tung tích anh Nam đâu cả. Anh ấy còn chống dở được hai cây chuối ở góc vườn phía bên nhà bà kia kìa. Bà Mừng gật đầu chống cái gậy đi về phía hiên gọi: Thằng Mạnh đâu, nhà chú Nam An có chuyện rồi. Anh dậy xem có gì thì giúp đi, chả gì anh cũng là công an. Chú Mạnh ở bên nhà bà Mừng nghe tiếng mẹ gọi cũng chạy ra cửa ngó sang nhà cô An hỏi: Nhà cô An có chuyện gì thế? Chú Nam bị làm sao? Cô An khóc nghẹn đáp: Anh Nam nhà em đi ra vườn mà từ tối qua đên giờ mất tích không thấy về nhà anh ạ. Em lo quá! Anh giúp em với. Chú Mạnh hốt hoảng: Sao lại như thế được chứ? Có khi nào chú ấy đi sang nhà ai chơi rồi mưa bão không về nhà hay không? Cô An đáp: Không đâu anh ơi! Anh Nam nhà em sao lại bỏ nhà đi sang nhà ai lúc mưa bão như thế chứ? Chú Mạnh: Được rồi. Cô chờ tôi một chút, tôi sẽ sang bên nhà cô nói chuyện cho dễ chứ nói chuyện qua cái cửa sổ chả ra làm sao cả. Chú Mạnh sang nhà cô An hỏi tường tận mọi chuyện. Cô An kể lại một lượt chuyện tối qua đến giờ cho chú Mạnh nghe. Chú nghe xong gật gù ra điều đã hiểu. Chú hỏi: Thế vợ chồng cô chú bình thường có bất hòa hay cãi vã gì không? Cô An đáp: Nhà em trước giờ đếnnói to còn chưa khi nào có thì nói gì đến cãi vã hả bác? Chú Mạnh suy tư: Thế thì kì lạ thật đấy. Giả như vợ chồng cô chú có xích mích gì còn dễ tìm hướng giải quyết, đằng này.. Chú Đông nói chen vào: Bác nói thế có ý gì? Bác nói rõ ra chúng em nghe xem nào, bác úp úp mở mở thế chúng em ngu dốt nghe chả hiểu gì cả. Chú Mạnh đáp: Ý là tôi đang loại trừ các khả năng có thể. Cô An, có thật là gần đây vợ chồng cô không xảy ra mâu thuẫn, hay bất hòa gì không? Cô An nhìn hai đứa con mà đáp: Có hai đứa con em đây, em nói láo trời đánh em chết không nhìn thấy mặt con. Vợ chồng em trước giờ hòa thuận, chưa khi nào có cãi vã hay mâu thuẫn gì cả. Chú Mạnh: Vậy thì loại trừ khả năng do mâu thuẫn vợ chồng mà chú ấy giận bỏ nhà đi. Vậy thì chú chỉ có thể ở nhà thôi. Cậu Tiến: Nhưng chúng em đã tìm khắp nơi mà không thấy rồi bác ạ. Chú Mạnh gật gù: Đi, chúng ta cùng tìm lại một lượt nữa. Biết đâu chú Nam bị cảm ngã ở góc nào chúng ta không biết. Chú Mạnh nói rồi kéo cái áo mưa khoác lên người rồi xăm xăm tiến ra vườn chuối. Mọi người một lần nữa đi theo. Cả đoàn người ra vườn tìm không thấy rồi lại kéo nhau vào bếp, tìm cả khu nhà kho, khu vệ sinh. Chú Mạnh leo lên cả mái nhà nhìn ra xung quanh. Cậu Tiến cũng leo lên mái bếp nhìn một lượt. Bỗng tiếng chú Mạnh kêu lên: Nam ơi! Sao cậu dại dột thế kia? Mọi người nghe tiếng chú Mạnh kêu bàng hoàng chạy về phía chú. Chú Đông và Chú Bắc bật lên mái bếp nhảy về phía chú Mạnh cũng đồng thanh kêu lên: Anh Nam ơi! Ôi trời ơi! Sao anh lại ra nông nỗi này anh ơi. Cô An tim đau thắt lại, trống ngực đập thình thịch cũng leo vội lên mái bếp trèo lên nhìn. Cảnh tượng chú Nam treo cổ lơ lửng trên cây mít phía sau nhà làm cô rụng rời tay chân. Cô nấc lên rồi ngất lịm.
Phần 2 Bấm để xem Cái chết của chú Nam nhanh chóng được đồn đại ra bên ngoài. Bà con hàng xóm nghe tiếng hô hoán mặc dù mưa gió cũng chạy tới ngó nghiêng hóng chuyện. Bởi lẽ cái chết của chú Nam quá bất ngờ. Trước giờ gia đình chú nổi tiếng gia đình có văn hóa, vợ chồng thuận hòa, chưa khi nào có to tiếng hay lời qua tiếng lại. Chú Bắc thương anh trai chết tức tưởi khi vừa nhìn thấy đã lao ngay xuống ôm chân đỡ anh trai. Chú Nam vẫn mặc y nguyên chiếc áo mưa màu xanh như lời cu Khanh tả. Chú Đông lấy vội con dao tính chặt chặt đứt cái dây để mọi người đưa chú Nam xuống thì bị ngăn lại Cậu Tiến quan sát anh rể xem xét: Mọi người thử nghĩ xem, tại sao anh Nam lại dại dột làm điều này trong khi gia đình vốn yên ổn hạnh phúc cơ chứ. Có khi nào.. Cậu Tiến bỏ dở câu nói lại cho mọi người suy ngẫm. Chú Bắc đáp: Cậu nghi ngờ điều gì? Cậu Tiến nói tiếp: Em nghi ngờ anh Nam bị giết chết. Mọi người thử nghĩ mà xem, nếu tự tử sao anh ấy phải chọn đêm mưa bão cơ chứ? Đã vậy anh ấy lại còn đi ra vườn chống chuối. Mọi người không thấy anh ấy đã chống được hai cây chuối ở góc vườn rồi đấy à? Anh Nam là người sống lạc quan, có trách nhiệm như thế. Em không tin anh ấy lại tự tử. Chú Mạnh gật gù: Cậu này nói không phải không có lý. Tôi làm công an, chúng tôi cũng hay gặp những trường hợp như thế này. Nếu bị giết thì trên người chắc chắn có dấu vết. Mọi người mau cử người đi lên công an báo án đi. Bên pháp y họ sẽ cho chúng ta câu trả lời nguyên nhân cái chết của chú Nam. Chú Bắc: Thế chúng ta phải giữ nguyên hiện trường chờ công an đến điều tra hay không hay chúng ta đưa anh ấy vào nhà. Giờ để anh Nam ở ngoài này khổ thân anh ấy lắm. Chú Mạnh đáp: Chúng ta giữ nguyên để cho bên công an làm việc. Cậu Tiến đi xung quanh cây mít nhìn ngó nghiêng ra điều rất suy tư: Không thể nào tự tử. Mà nếu bị giết ở đây thì cũng vô lý lắm. Mọi người nhìn xem ai có thể mang anh ấy ngoài vườn vào tận trong này cơ chứ? Quả thật, nơi xảy ra vụ tử tử của chú Nam rất đặc biệt. Nhà chú Nam xây tường bao xung quanh. Chú làm nhà và công trình phụ khép kín nhưng không làm sát ra phía đường đi mà lui lại 4m. Sau khi làm nhà xong thì phía đất chừa lại phía sau thành một cái vườn khép kín không có chỗ vào, trong vườn lại chỉ trồng duy nhất một cây mít. Chú xây tường bao cao hơn 2m mà cành mít chú dùng để treo dây tự tử lại cao xấp xỉ bờ tường nên người ngoài đường sẽ không thể nhìn vào bên trong được. Chú Bắc: Anh Nam không có lí do gì để tự tử, hoặc nếu có tự tử anh ấy cũng không chui vào cái vườn xẹp này đâu. Chắc chắn là anh ấy bị người ta hại chết rồi. Mọi người nghĩ lại mà xem: Có ai đi tự tử mà tối còn vui vẻ ăn cơm rồi dặn dò con cái ở yên trong nhà, một mình ra vườn chống chuối không? Mà nếu có thật đi chăng nữa thì làm gì có người muốn chết mà vẫn cố chống hai cây chuối rồi mới lấy dây thừng rồi chui ra cái vườn xẹp này treo cổ cơ chứ? Nói đi nói lại thì mọi người phán đoán rằng chú Nam không có lí do gì để tự tử hết. Công an nhận được thông báo liền ngay lập tức tới nhà chú Nam. Họ tiến hành bảo vệ hiện trường vụ án nhưng mấy chú lắc đầu nói với nhau: Đêm vừa rồi mưa bão đã xóa sạch hết dấu vết thế này điều tra khó lắm. Giờ chúng ta chỉ còn chờ bên pháp y kết luận. Có chú vào kiểm tra qua thi thể quay lại nói với đồng nghiệp: Cơ thể nạn nhân không có dấu vết của giằng co, thậm chí chiếc áo mưa còn nguyên vẹn thế kia thì hơi vô lý. * * * Mẹ chú Nam nghe tin con trai treo cổ tự tử lội mưa chạy tới. Tiếng bà khóc lóc ầm ĩ cả xóm làng: Ối con ơi là con. Sao con lại chết tức tưởi thế hả con ơi! Sao con lại để người đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này hả con ơi là con. Ới Nam ơi! Con mau nói cho mẹ biết. Nam ơi là Nam ơi! Bà lao vào đòi ôm lấy xác chú Nam thì bị chú công an ngăn lại: Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, mong gia đình bớt thương tâm. Bà ôm lấy chú bắc đấm vào lưng chú mà than: Ối con ơi! Làm sao ra cớ sự này hả con ơi? Thằng Nam làm sao hả con ơi! Có phải nó dọa mẹ không con ơi! Chú Bắc đỡ lấy mẹ: Mẹ ơi! Anh Nam mất rồi! Hiện tại công an đang điều tra mẹ ạ! Con tin họ sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết của anh Nam. Cô An tỉnh dậy nhưng nghe thấy tiếng khóc ai oán lại ngất lịm đi nên công an phải lấy lời khai của chú Bắc, chú Đông và cậu Tiến trước. Hai cậu Con trai chú Nam cũng được các chú công an hỏi han chung một lượt với các chú và cậu. Hai cậu tuy sợ hãi và hốt hoảng nhưng vẫn trả lời các câu hỏi mạch lạc bà rõ ràng. Cái chết của chú Nam quá bất ngờ nên mọi người trong xóm bán tín bán nghi đồn nhảm ra bên ngoài. Mọi người nói khả năng chú bị giết, khả năng chú tự tử, khả năng chú bị ma quỷ nhập hồn nên mới gây ra chuyện thương tâm như thế. Gia đình chú Nam một mực khẳng định rằng chú Nam không có lí do nào để tự sát. Công an cũng không tìm thấy thư tuyệt mệnh hay dấu hiệu đáng nghi ngờ về cái chết của chú Nam bởi chú sống tình cảm, không gây thù chuốc oán với ai nên không ai có động cơ ra tay giết hại. Hơn nữa bên pháp y xác nhận nguyên nhân cái chết do sợi dây thừng siết cổ dẫn đến ngạt thở rồi tử vong. Đám tang chú diễn ra nhanh chóng bởi người trẻ tuổi mất sẽ khiến ai nấy đều đau lòng. Sợi dây thừng chú Nam dùng để treo cổ tự tử khi gỡ xuống được mọi người hô nhau mang tẩm xăng mà đốt, bởi lẽ mọi người đồn nhau rằng nếu nhà nào có người treo cổ tự tử thì phải đốt sợi dây đi ngay kẻo mỗi năm sẽ có một người bị vòng dây oan nghiệt ấy đoạt mạng sống. Cô An vẫn không chấp nhận được sự thật chồng mình đã tự tử nên cứ ngất lên ngất xuống. Mấy ngày liên tiếp sau đó cô cứ thơ thẩn như cái xác không hồn, mọi người phải cắt cử nhau thay phiên tới trông chừng vì sợ cô thương chú quá nghĩ quẩn mà làm liều. Một tháng sau cái chết thương tâm của chú Nam cô An mới bình tâm trở lại. Tuy nhiên cô hay trèo lên mái nhà nhìn xuống cây mít mà chú Nam treo cổ tự tử. Hai con của cô thấy vậy rất sợ hãi nên gọi điện thoại mách với cậu Tiến. Cậu bèn thuê người tới nhà cô cưa cây mít đó đi. Cô An một mực ngăn cản không cho ai chặt cây mít nhưng mọi người không ai tán thành. Cậu Tiến giục hai thanh niên được thuê ra vườn cưa hạ cây mít xuống. Hai thanh niên khoẻ mạnh được cậu Tiến thuê đến bắt đầu hăm hở vác đồ nghề ra vườn. Vì khúc vườn thừa này bị tường vây kín nên họ phải trèo tường vào để cưa. Họ làm nghề này lâu rồi nên việc đốn một cây mít chả có gì là khó khăn với họ. Tuy nhiên, vừa đặt cái cưa máy lên cây mít thì cái cưa bị hỏng. Sự việc chỉ là coi như sự trùng hợp ngẫu nhiên cho đến khi họ bỏ cưa máy dùng cưa tay thì một người bị trượt thang ngã nhào xuống đất. Cô An thấy vậy nghĩ chuyện chẳng lành gàn: Mấy chú đừng chặt cây mít đi nữa. Tôi sợ lắm, Lỡ có chuyện gì không may. Một người nói: Chị khỏi lo, chúng tôi đốn cây quen rồi. Chả có chuyện gì đâu mà chị lo lắng. Họ nhất quyết leo lên và cưa cho bằng được, cành đầu tiên được hạ xuống rồi các cành khác lần lượt được hạ. Các chú cười: Chị thấy chưa, tôi đã nói không sao rồi mà. Cây mít cỏn con thế này chúng tôi không đốn được thì chúng tôi làm nghề này làm gì nữa. Chú vừa nói dứt câu thì trượt chân ngã nhào xuống đất, lần này cái cưa bập luôn vào tay chú làm máu tuôn ra xối xả. Chú còn lại hoảng hốt nhảy xuống đưa chú bị thương đi cấp cứu. Cây mít chỉ còn 2 cành trơ ra mà không ai dám chặt. Những ngày sau cũng có người vác cưa đến chặt cây mít đi nhưng không hiểu vì lí do gì mà cưa toàn bị hỏng, người ta cũng nghĩ đến chuyện tâm linh nên không ai dám đốn cây mít ấy đi nữa. Chú Bắc và Chú Đông thấy vậy cũng bàn nhau cúng 49 ngày cho chú Nam tiện đông người sẽ tranh thủ mỗi người một tay một chân chặt cây mít đi nhưng trước đêm cúng 49 ngày chú Nam cả 2 đều mơ thấy giấc mơ lạ. Trong giấc mơ hai người thấy chú Nam về ôm lấy cây mít mà khóc. Hai chú nghĩ anh trai gàn không cho chặt nên cũng không ai nhắc đến chuyện sẽ chặt cây mít ấy đi nữa. Cái cành mít chú Nam treo cổ tự tử cũng còn y nguyên như vậy. Cô An dần dần lấy lại được tinh thần. Cô không còn thẫn thờ trèo lên mái bếp nhìn sang cây mít ấy nữa. Tuy nhiên mẹ chồng cô cũng sợ cô nghĩ quẩn nên từ hôm chú mất bà thường sang nhà trò chuyện với cô. Bà khuyên: Thằng Nam nó dại nghĩ quẩn bỏ vợ bỏ con mà đi. Nó không biết thương vợ, thương con thì nó có tội. Con là vợ nó, là mẹ của hai đứa trẻ rồi, con phải phấn chấn lên lấy tinh thần mà nuôi dạy hai đứa con thành người. Tụi nhỏ nó bé quá mà đã mồ côi bố tội lắm con ạ! Con nghe lời mẹ. Có chuyện gì con nói cho mẹ nghe chứ cứ để trong lòng đau khổ lắm con ơi. Cô An nghe mẹ chồng nói lại tủi thân: Mẹ xem vơi chồng con có chuyện gì sứt mẻ đâu mà anh lỡ lòng nào bỏ con, bỏ các cháu bơ vơ thế hả mẹ? Giá như bảo nhà có chuyện gì cho cam, đằng này đang êm ấm anh lại ra đi đột ngột như thế. Con đau lòng lắm mẹ ạ. Các cháu còn nhỏ dại, một mình con biết sống ra sao hả mẹ? - Mẹ biết con vất vả. Cũng tại mẹ hết, sao mẹ lại có thằng con trai yếu đuối như thế chứ? Có chuyện gì nghĩ không thông thì tâm sự, chuyện trò với mọi người tìm cách giải quyết là xong. Sao nó dại dột bỏ đi để lại vợ trẻ, con nhỏ. Mẹ thương con lắm An ạ! Con cố gắng lên con nhé. Có chuyện gì khó khăn cứ nói với mẹ, mẹ và các em sẽ không bỏ mặc con và các cháu đâu. Cô An xúc động: Anh Nam đi rồi nhưng may mắn con còn có mẹ và các em. Chắc kiếp trước con tu nhiều lắm nên kiếp này con được về làm con dâu của mẹ. - Mẹ chưa khi nào coi con là dâu. Con là con gái của mẹ. Nhưng từ hôm thằng Nam mất đến giờ con có mơ thấy nó lần nào hay không? Cô An lắc đầu: Con không mơ thấy nhà con về lần nào mẹ ạ! Có chuyện gì không mẹ? - Tại mẹ thấy thằng Bắc và thằng Đông đêm qua đều mơ thấy thằng Nam về ôm gốc cây mít mà khóc. Mẹ cũng thấy lạ lắm. Chắc nó muốn báo chuyện gì mà không báo được nên chỉ đứng khóc. Mẹ cũng không mơ thấy nó về nhà lần nào cả. - Con cũng mong anh ấy về để hỏi cho ra sự tình sao anh ấy dại dột như thế. Tiếc là anh ấy không về báo mộng cho con mẹ ạ! - Tiếc thật! Hôm nay cúng 49 cho nó, thầy cũng lập đàn và gọi vong mà không thấy nó về. Mẹ muốn gọi nó lên hỏi cho tường tận nguyên nhân nó bỏ vợ bỏ con mà đi chết như thế! Đau lắm! Xót lắm! Không có gì đau bằng việc kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh con ạ! - Chuyện cũng qua rồi mẹ ạ! Mẹ không cần ở lại ngủ cùng con nữa đâu. Anh Nam mất cũng 49 ngày rồi, chắc anh không muốn cả nhà thương tâm, đau lòng với nhớ nhung nên anh không về. - 3 mẹ con ngủ ở nhà có sao không? Mẹ sợ con buồn thôi. - Con không sao, mẹ cứ về bên ấy còn nhà cửa vườn tược nữa mẹ ạ! Mẹ chồng cô An nghe vậy cũng yên tâm nên bà ăn tối xong là gói ghém đồ đạc về nhà. Cô An tranh thủ dọn dẹp nhà cửa vì cúng bái nên nhà nhiều đồ đạc bày biện lung tung. Cô dọn khá muộn mới xong rồi đi tắm. Lúc vào giường ngủ, cô giật mình thấy cu Khanh đứng ngay đầu giường. Cô hỏi: Khanh, con không ngủ sao mà giờ còn đứng ở đây? Muộn lắm rồi, con mau về giường đi ngủ đi, mai còn dậy sớm đi học. Cu Khanh không trả lời mà đứng yên, cái đầu gục xuống hơi ngoẹo sang một bên. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ cô thấy mắt Khanh trợn lên đỏ rực.
Phần 2 Bấm để xem Cô An hét lên rồi ngất lịm. Lúc tỉnh dậy cô thấy mình nằm trên giường. Cô lấy tay ôm đầu nhớ lại chuyện lúc đêm rồi bật dạy chạy sang giường các con. Hai đứa con cô vẫn đang ngủ ngon lành. Cô nhìn một lượt quanh căn nhà chau mày thầm hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ mình nằm mơ sao? Cô nằm xuống cạnh hai cậu con trai rồi ngủ lúc nào không hay. Liên tiếp những ngày sau đó cô luôn thấy những chuyện lạ tương tự. Hôm thì cô thấy cu Khanh, hôm thì cô thấy cu Khang trong tình trạng thẫn thờ, đầu nghoẹo sang một bên như thế. Cô bắt đầu thấy sợ hãi và lo lắng tới chuyện trong nhà đã và đang có một thế lực bí hiểm chi phối các con cô. Cô lo sợ nhất chính là việc xấu sẽ xảy ra với các con cô giống như đã xảy ra với chú Nam. Cô kể lại mọi chuyện cho mẹ chồng nghe. Ban đầu bà không tin cho lắm nhưng vì cô An một mực khẳng định chính mắt cô nhìn thấy thì bà bắt đầu phân vân. Bà bảo: Có khi nào thời gian qua con mệt mỏi, lo nghĩ quá nhiều nên mới mơ mộng thấy chuyện lạ hay không? Hay thực sự là thằng Nam bị ma bắt đi? Cô sợ sệt: Con sợ lắm mẹ ơi! Anh Nam không may qua đời con đã khổ lắm rồi. Giờ mà có chuyện không hay xảy ra với hai thằng Khang và Khanh con chết mất mẹ ơi! - Được rồi! Để mẹ đi xem thầy con ạ! Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết. Quan trọng là con không được hoảng sợ và mất bình tĩnh. Để mẹ gọi các em sang nhà nói chuyện xem thế nào. Nếu đúng là có ma trong nhà thì ta làm lễ là hết con ạ! - Nhưng con sợ lắm mẹ ơi! Có phải ma ngoài không hay là anh Nam mất mà không siêu thoát nên về nhà hả mẹ? Con sợ người ta nói trùng tang sẽ bắt con cái, người thân theo lắm mẹ ạ! Mẹ chồng cô thở dài: Giờ chỉ có nhờ thầy xem thế nào chứ chúng ta người trần mắt thịt thì làm sao biết chuyện gì đang xảy ra được hả con? Mà con yên tâm đi. Nếu con sợ thì tối mẹ sang ngủ cùng con. Mẹ muốn xem con ma ấy mồm ngang mũi dọc thế nào. Cô An có mẹ chồng sang ngủ cùng cũng bất sợ hãi. Tuy nhiên bà ở đó mấy đêm liền thì không xảy ra bất cứ chuyện gì kì lạ cả. Mẹ chồng cô bảo: Có khi nào con mệt mỏi nên suy nghĩ lung tung không? Mẹ ở đây chưa thấy chuyện gì lạ cả. Cô An: Con cũng thấy lạ! Bao nhiêu ngày mẹ ở đây thì con ngủ ngon và không mơ mộng gì cả. Hay do con nhẹ bóng vía nên bị trêu hả mẹ? - Cái này mẹ không rõ. Mai con chở mẹ sang xã bên xem bói. Mẹ nghe nói thầy bói này trẻ mới được ăn lộc nên xem hay lắm. Hôm sau cô An chở mẹ chồng sang xem bói. Hai mẹ con cô sang đến nơi thì thấy nhà thầy kín người tới xem. Người đông tới mức phải xếp hàng ra tận ngoài ngõ. Hai người phải chờ khá lâu mới đến lượt. Bà bói trẻ nhìn thấy hai mẹ con cô thì liên tục lắc đầu: Nhà này không xem được, chúng ta không có duyên. Mẹ chồng cô xin thầy: Chúng tôi nghe tin thầy được thánh cho ăn lộc nên sang cậy nhờ thầy xem giúp. Mong thầy cố gắng bớt chút thời gian. Thầy bói: Tôi làm phúc thôi chứ đâu đao to búa lớn gì. Tuy nhiên nhà bà thì tôi không xem được. Bà về tìm thầy cao tay hơn giúp chứ năng lực tôi có hạn. Mẹ chồng cô An lật đật đứng dậy đốt nén hương trên ban thờ khấn vái một hồi, đặt thêm tiền lễ nhưng bà bói dứt khoát không nhận. Bà lấy lại tiền lễ trên đĩa trả cho cô An: Mong hai mẹ con bác về giúp cho cháu. Cháu thực là không giúp được gia đình. Giờ gia đình có đặt cả triệu tiền lễ cháu cũng không xem được. Cô An lưỡng lự, thầy nói: Tôi cho cô bốc bài 3 lần cho công bằng. Nếu ba lần cô đều bốc lên Át bích thì không xem được. Chỉ cần hai mẹ con cô bốc một trong ba lần được quân bài khác át bích tôi sẽ giúp không cần tiền lễ. Thầy bói lấy một bộ bài mới tinh trên ban thờ xuống đưa cho cô An: Cô bóc ra tự kiểm tra bài rồi rút lấy một lá bài bất kì cho tôi. Cô An nhận bộ bài tự tay cô bóc và rút. Quả nhiên lá bài cô rút chính là át bích. Lúc lặt lá bài lên cô ngạc nhiên tới mắt chữ o miệng chữ A. Mẹ chồng cô thấy vậy bèn bảo: Để tôi thử cho. Thầy đưa bộ bài cho bà. Bà nháo đi nháo lại bộ bài rồi rút một lá bất kì. Thật trùng hợp bà cũng rút lên lá át bích. Thầy thở dài: Tôi đã nói rồi, là chúng ta không có duyên. Dù bà có rút một trăm lần thì cũng vẫn là át bích thôi. Lúc bấy giờ một người đi xem lấy một bộ bài mới khác đưa cho cô An: Cô không tin thì thử dùng bộ bài tôi mới mua này xem sao. Cô An quay sang nhìn thầy, thầy gật đầu đồng ý. Tuy nhiên lần này cô vẫn không tránh được lá bài át bích. Mọi người tới xem ai lấy đều ngạc nhiên vì sự trùng hợp ấy. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên. Thầy nói: Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà, tại mọi người không tin nên tôi mới cho mọi người bốc bài làm chứng. Giờ mọi người vui lòng về tìm thấy cao tay hơn xem giúp. Mẹ chồng cô An nói: Như vậy là gia đình tôi gặp phải chuyện gì mà thầy không xem được ạ? Chuyện này rất nghiêm trọng đúng không thầy. Chúng tôi người trần mắt thịt không biết chuyện mong thầy chỉ giáo cho chúng tôi vài điều. Thầy bất lực thở dài: Tôi rất muốn giúp nhưng năng lực tôi có hạn. Tôi đã nói ngay từ đầu rằng chúng ta không có duyên rồi mà. Mong mọi người về cho. Hai mẹ con cô An ủ rũ trở về nhà. Mẹ chồng cô buồn bực nói: Vậy là mất toi một ngày chờ đợi mà không giải quyết được vấn đề gì cả Cô An lo lắng: Mẹ ơi! Con lo lắm! Nhà mình như vậy là làm sao hả mẹ? Giờ đến thầy còn không xem được thì chúng ta biết đường nào mà tránh chứ? - Con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó. Thầy nói là chúng ta không có duyên nên thầy không xem được. Như vậy mai chúng ta đi tìm thầy khác để xem. Mẹ không tin có chuyện ma quái mà không thầy nào xem được cả con ạ! Thầy này không có duyên ắt có thầy khác. - Vâng! Vậy chúng ta phải tranh thủ đi sớm mẹ ạ! Con chỉ lo lỡ không may lại có chuyện xảy ra với tụi nhỏ thôi. Bà chẹp miệng: Chém miệng! Chém miệng! Con đừng nói lung tung. Mọi chuyện cũng có cách giải quyết. Con không cần lo nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng sức khoẻ. Con mà nằm ra đó thì lấy ai chăm sóc cho tụi nhỏ? - Con biết thế nhưng tại con không yên tâm. Nhất là con cứ thấy hai đứa nhỏ như bị ma nhập đứng ở đầu giường mấy hôm trước. Mẹ không thấy nên mẹ không sợ chứ con sợ lắm. - Được rồi! Mẹ sẽ ngủ cùng con cho đến khi nào mọi chuyện được giải quyết xong. Con mà cứ như này mẹ cũng nóng ruột lắm! Tối đó cả vợ chồng chú Bắc và chú Đông đều bị bà gọi sang nhà cô An bàn chuyện. Các cô chú nghe chuyện cũng nổi da gà. Chú Đông hỏi: Thực là chị nhìn tận mắt ảnh thằng Khang với Khanh bị ma nhập hả? Cô An: Tôi nhìn tận mắt. Tôi sợ quá còn ngất lịm đi cơ mà. Chú Đông: Có khi nào là mơ không? Tại em vừa nghe chị kể lúc tỉnh dậy lại nằm trên giường. Hơi kì lạ phải không mọi người? Mẹ chồng cô An: Dù có là mơ hay thấy thật cũng là chuyện không hay. Nhất là hôm nay mẹ với cái An đi xem bốc bài tây 3 lần lên át bích. Chắc chắn phải có chuyện gì đó nên thầy mới không xem cho nhà mình được. Chú Đông gật gù: Mẹ nói phải. Ngay cả chuyện chặt cây mít cũng bí hiểm, mọi người có thấy lạ không? Hay là anh Nam nhà mình chết có ẩn tình gì nhỉ? Chú Bắc bàn: Vậy mai mẹ với chị An chịu khó chạy sang tận bên Hải Dương chỗ bến đò ấy. Con nghe người ta bảo có ông thầy xem phần âm giỏi lắm. Thầy chuyên bắt ma. Con thấy người ta nói cứ cầm ảnh người chết đến nhà thầy, thầy xem có trùng tang hay thế nào là biết ngay. Nếu thực sự nhà mình có trùng thì thầy sẽ bắt giúp, nhiều người bị trùng tang sang thầy giải cho không khó khăn gì đâu mẹ ạ! Mọi người nghe chú Bắc nói vậy cũng an tâm phần nào. Ngày hôm sau cô An lại chở mẹ chồng tới địa chỉ nhà ông thầy bắt ma mà chú Bắc giới thiệu. Nhà thầy ở cuối xóm, cây cối um tùm. Mẹ con cô vào nhà thì bắt gặp thầy chuẩn bị ra ngoài. Thầy nhìn hai mẹ con cô An một lượt rồi nói: Nhà này có người vừa mới mất đúng không? Có chuyện gì cần tôi giúp hay không? Mẹ chồng cô An: Thật phúc đức cho mẹ con tôi gặp thầy ở nhà thế này. Chuyện là con trai tôi mới mất. Cháu nó dại dột treo cổ lên cây mít sau nhà. Con dâu tôi lại hay thấy hai thằng con nó giống như bị ma ám đứng ở đầu giường nó. Tôi nghe tin thầy giỏi bắt ma. Mong thầy làm phúc xem giúp gia đình chúng tôi. Thầy mời hai mẹ con cô An vào nhà: Hai người hôm nay may mắn tới sớm chứ muộn 5 phút nữa tôi về quê cúng thì không gặp được. - Vâng! Quý hóa quá thầy ạ! Vậy là gia đình tôi có duyên mới gặp được thầy. - Gia đình có mang theo ảnh người mất đến đây hay không? Mau đưa cho tôi xem nào! Cô An nhanh nhẹn bỏ chiếc ảnh của chú Nam được bọc cẩn thận trong chiếc khăn tay ra cho thầy xem. Thầy nhìn tấm hình mắt căng lên sáng rực: Chà chà! Cậu này mất trẻ quá! Vong hồn không siêu thoát được nên vẫn quanh quẩn ở nhà không chịu đi. Cô An: Dạ mong thầy chỉ giáo giúp cho ạ! Nhà con mất hơn 50 ngày rồi. Ngày 49 chúng con có lập đàn rồi gọi vong nhưng chồng con không về! Con cũng muốn gọi anh ấy về một lần hỏi han xem tại sao lại xảy ra cơ sự buồn thảm nhưng không được thầy ạ! - Có về hay không phải xem vong có muốn hay không đã chứ. Thế cái dây thòng lọng hôm cậu ấy treo cổ còn không? - Dạ không thầy ạ! Hôm ấy đưa chồng con xuống là mọi người tẩm xăng đốt cái thòng lọng ấy đi rồi. Con cũng nghe người ta nói không được giữ lại sợi dây thòng lọng vì sợ lại bắt tiếp người khác trong nhà phải không thầy? Thầy gật gù: Vậy là tốt rồi. Vong mấy người thắt cổ tự vẫn kiểu này mạnh lắm. Sợi dây ấy mà còn thì trong nhà thế nào cũng có người lại thắt cổ tiếp. Đốt đi là tốt rồi. Cô An: Vậy nhờ thầy xem giúp chồng con mất như vậy có oan tình gì hay không? Với cả là nhà con có trùng không thầy? Thầy nhìn qua một lượt tấm hình rồi lắc đầu: Tôi không thấy gì cả. Tuy nhiên có lẽ gia đình cần làm cái lễ để vong hồn cậu ấy không còn luyến tiếc trần tục mà vui vẻ đi đầu thai. Tôi thấy là cậu ấy giờ cứ quanh quẩn ở nhà không chịu đi đâu. Mẹ chồng cô An: Vậy trăm sự gia đình tôi nhờ thầy giúp sức. Con tôi mất đi đã đau xót lắm rồi. Chúng tôi ai cũng thương xót cháu hết nhưng người hết không sống lại được. Tôi mong cháu có thể vui vẻ siêu thoát. Hơn nữa tôi muốn nhờ thầy gọi vong cháu lên một lần nói chuyện. Cháu ra đi đột ngột quá khiến chúng tôi ai cũng bất ngờ, nhât là vợ con cháu. Khổ lắm thầy ạ! Thầy gật gù: Việc này tôi giúp được. Tuy nhiên mấy ngày sắp tới tôi về quê cúng cho người ta nên không sang nhà mình ngay được. Vậy hia đình về trước rồi cho tôi xin cái địa chỉ với số điện thoại liên lạc. Ngày nào tôi làm lễ đươc thì tôi sẽ sang làm. Cô An vui vẻ: Vâng, con cám ơn thầy. Thầy nhìn cô An: Cô này về nhà tránh ban đêm mở cửa ra ngoài nghe không? Cứ 10h đêm là đóng cửa đi ngủ ngay. Ban đêm có người gọi tên không được phép thưa. Kể cả là mẹ hay con gọi cũng không được thưa gì hết. Tốt nhất là cô cứ nhắm mắt lại ngủ, tai vờ điếc, thì sẽ không sao hết. Mẹ chồng cô An lo lắng: Sao lại thế hả thầy? Không lẽ thằng Nam lại muốn hại vợ nó hay sao? Hay chuyện này có uẩn khúc gì?
Phần 3 Bấm để xem Thầy đáp: Có ẩn tình nhưng cái đó là thế nào chỉ còn cách hỏi vong mới chính xác. Mẹ chồng cô An: Vậy thằng Nam nó muốn hại vợ con nó hay sao? Không lẽ mình nó cô đơn nên muốn người thân đi cùng hả thầy? Hồi còn sống nó thương vợ con lắm! - Vong làm sao mà hại vợ con được chứ? Tuy nhiên cô gái này cẩn thân bởi dễ bị vong theo quấy rầy. Cô An: Vậy theo ý thầy là chồng con theo con hay sao ạ? Sao anh ấy không về gặp con nói chuyện mà cứ dọa dẫm như thế làm con lo lắng thầy ạ! Thầy: Được rồi! Lần tới tôi về sẽ gọi hồn chồng cô lên cho mọi người hỏi chuyện. Hai mẹ con cô An trở về nhà vẫn trong tình trạng hoang mang. Thầy mặc dù đã hứa sẽ sang giúp đỡ nhưng thầy lại bận cả tuần lễ sau mới giúp gia đình. Cô An không yên tâm, mẹ chồng cô cũng một bụng thắc mắc. Buổi tối hôm ấy chú bắc với chú Đông tụ tập cả ở nhà cô An. Các chú nghe cô An kể lại tường tận mọi chuyện gặp thầy ra sao, thầy dặn dò thế nào. Chú Đông: Nghe thầy nói vậy là cũng an tâm phần nào rồi. Miễn là nhà không trùng là tốt chứ dính đến trùng tang là mệt lắm đấy. Có nhà trùng tang lập đàn cả trăm triệu không thành, tiền mất người vẫn chết. Chuyện đau thương cứ nối đuôi nhau như thế mới sợ. Cô An: Nhưng tôi không yên tâm được mọi người ạ! Thầy hẹn tận một tuần nữa mới sang giúp cho gia đình mình. Trong một tuần lễ này dài lắm. Tôi không biết có xảy ra chuyện gì không hay nữa không. Mẹ chồng cô An: Mẹ biết con lo lắng. Tuy nhiên chúng ta cũng chỉ có cách chờ đợi chứ biết làm sao bây giờ. Bà đứng dậy thắp nén hương lên bàn thờ con trai mà khấn: Nam ơi! Con sống khôn thác thiêng con phù hộ cho cả nhà bình an nghe con. Mẹ biết con sống có tình có nghĩa, nếu con còn điều gì muốn trăn trối thì con báo mộng cho mẹ, mẹ sẽ giúp con hoàn thành nốt. Con An nó yếu bóng vía lắm, con đừng về dọa con bé mà tội nghiệp con ơi! Chú Bắc cũng đứng dậy chắp tay khấn: Anh Nam ơi! Chuyện xảy ra 2 tháng rồi nhưng em cứ ngỡ mới hôm qua! Em thực sự vẫn không chấp nhận được chuyện anh ra đi đột ngột như thế! Nếu anh còn điều gì chưa hoàn thành anh cứ về báo mộng cho em, em sẽ giúp anh anh ạ! Em ngày đêm mong mỏi cớ sao anh không về gặp em lấy một lần hả anh? Em đoán chắc chắn anh nghe thấy lời mọi người trò chuyện. Có điều gì mong mỏi anh cứ báo mộng, anh không báo cho em thì báo cho mẹ, cho chú Đông hay chị An anh nhé! Nhất định cả nhà sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Cô An lại rưng rưng nước mắt: Anh ác lắm! Anh ác lắm! Anh có biết hay không? Anh bỏ mẹ con em ở lại bơ vơ mất nơi nương tựa. Anh không vui hay ai làm anh mất lòng thì anh cứ kể ra mọi người cùng giải quyết, đằng này anh đi tìm cái chết đột ngột như thế! Mẹ con biết sống làm sao hả anh? Mẹ chồng cô chẹp miệng: Con lại trách móc nữa rồi. Thằng Nam nó có tội. Nó dại dột tìm cái chết là nó không phải với vợ con, với ngườ thân. Nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi. Con phấn chấn lên còn lo cho lũ trẻ. Chú Đông: Mẹ nói phải đấy chị, chị đừng quá đau lòng! Thằng Khang vội kêu lên: Bà thắp hương cho bố cháu mà hương tắt rồi kìa. Mọi người bàng hoàng quay lại nhìn lên ban thờ của chú Nam. Đúng là que hương bà châm lên đã tắt ngấm. Chú Bắc nhanh nhẹn lấy bật lửa châm lại: Chắc hương bị ẩm hoặc mẹ lấy phải cái que hương bị hỏng thôi. Nhà con thi thoảng hương cũng tắt mà. Chả có chuyện gì đâu! Cô An thở dài: Tôi mong anh chú về gặp tôi lấy một lần. Vậy mà anh ấy cứ như giận dỗi không muốn trò chuyện với tôi. Đêm đó cô An nằm suy nghĩ về mọi chuyện trước khi chú mất. Tuyệt nhiên cô không thấy chú Nam có biểu hiện gì của một người muốn từ bỏ cuộc sống. Chú vẫn luôn vui vẻ và quan tâm mọi người. Đối với cô chú luôn quan tâm, chia sẻ mọi điều dù nhỏ nhất. Tiếng cu Khang hét lên rồi ú ớ kêu gào. Cô ngồi bật dậy: Khang, có chuyện gì vậy? Cô miệng thì hỏi nhưng vội bước qua mẹ chồng đang nằm cạnh tính chạy sang giường con trai. Một bàn tay nắm chặt lấy tay cô làm cô bất giác giật mình. Mẹ chồng cô ngồi dậy. Cô đưa tay đưa lên ngực mình trấn an: Mẹ, thằng Khang nó đang gọi con. Bà lặng thinh không nói gì kéo tay cô. Tay bà nắm chặt đến nỗi cô kêu lên: Mẹ mau bỏ tay con ra, con phải sang với tụi trẻ. Mắt bà trừng lên: Ở yên đây cho mẹ. Cô nghe giọng bà bỗng dưng thấy lạnh sống lưng. Cô lắp bắp: Mẹ.. mẹ.. có.. có.. chuyện.. gì? Sao.. con.. sợ! Mẹ sao.. sao.. lại như vậy? Bên giường hai đứa trẻ bỗng dưng im lặng. Cô hít một hơi thật dài rồi quay lại chỗ nằm. Cô lẩm bẩm: Thầy đã dặn là không được nghe, không được nhìn, cứ nhắm mắt lại ngủ, tai điéc không nghe thấy chuyện gì xảy ra cả. Cô nằm im xuống cạnh mẹ chồng miệng lẩm bẩm niệm phật. Một lúc sau cô bình tĩnh hơn thì bên giường hai đứa trẻ lại bắt đầu kêu gào. Một lần nữa cô lại bật dậy. Mẹ chồng cô cũng ngồi dậy ngay sau cô. Cô khẽ nói: Mẹ ơi, tụi trẻ cần con. Con phải sang bên ấy. Mẹ chồng cô xuống đất nhưng lại dặn: Con ở yên đây. Con nhớ thầy dặn chứ? Cứ nằm im đây cho mẹ. Để mẹ sang xem hai đứa nó mơ mộng cái gì mà gào thét lên như thế! Bà nói rồi nhanh chân đi ra bật điện rồi sang giường hai đứa cháu. Thằng Khanh vẫn ngủ ngon nhưng thằng Khang thì đang giơ hai tay ôm lấy cổ như có kẻ nào đang bóp lấy cổ thằng bé. Bà hốt hoảng lao tới lay vào người cháu: Khang ơi! Dậy đi cháu ơi! Cháu bị làm sao thế? Mau tỉnh dậy cho bà! Khang vẫn nằm im dãy dụa, hai chân thằng bé giãy đạp tung cả màn. Bà kéo mạnh tay cu Khang ra rồi nói to: Tỉnh dậy cho bà! Cu Khang bị bà nói to làm cho giật mình hai mắt bỗng mở ra trợn ngược lên. Bà hốt hoảng đứng sựng người lại: Khang, cháu làm sao thế? Cháu đừng dọa bà, mau tỉnh lại cho bà! Bên giường kia cô An lo lắng không an. Mấy lần cô tính chạy sang chỗ các con nhưng nhớ lời thầy dặn nên cô lại ngồi im trên giường không dám xuống đất. Cô ngồi ôm lấy gối gục đầu xuống mà khóc. Giường bên kia tiếng thằng Khang vẫn ú ớ thét gào. Một lúc sau mọi chuyện trở lại bình thường. Cô không nghe thấy tiếng của con trai và tiếng của mẹ chồng nữa mới thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên cô chờ mãi không thấy mẹ chồng cô về giường ngủ. Cô chắc mẩm chắc bà nằm lại ngủ cùng thằng Khang. Chờ lâu cô thấy sốt ruột nên rón rén bước xuống giường đi sang giường các con. Lạ kì, trên giường chỉ có hai đứa con của cô đang nằm ngủ say. Cô nhìn ra cửa thấy vẫn khóa, nghĩa là mẹ cô không hề ra khỏi nhà. Cô thắc mắc bà đi đâu mà cô không thấy. Đột ngột một bàn tay vỗ lên vai cô. Cô giật thót tim từ từ quay lại. Mẹ chồng cô hỏi: Con sao thế? Sao lại ra ngoài này? Cô thở gấp như vừa bị ngạt: Con không thấy mẹ về giường ngủ nên ra xem có phải mẹ ngủ với các cháu hay không? Mẹ chồng cô thắc mắc: Sao mẹ lại ngủ với hai đứa? Mẹ vẫn ở trong phòng từ tối đến giờ có đi ra ngoài đâu. Cô nghe mẹ chồng nói mà tái xanh cả mặt. Cảm giác hoảng loạn một lần nữa từ đâu ập xuống làm cô khó thở. Cổ họng cô như có ai đó dùng sợi dây thiết chặt. Cô hốt hoảng lấy hai tay ôm lấy cổ mình cố gắng kéo sợi dây ra cho dễ thở. Miệng cô há ra hít lấy hơi. Nước mắt cô trào ra, miệng không có sức để kêu lên. Sợi dây đột ngột được thả lỏng khi cô bắt gặp đôi mắt mẹ chồng bỗng dưng sáng loé lên rồi chuyển màu đỏ rực. Cô hoảng sợ lùi lại phía sau lắp bắp: Mẹ.. mẹ.. bà là ai? Mẹ chồng cô bỗng cười khằng khặc tay với ra túm lấy người cô. Một cảm giác lạnh lẽo truyền sang người làm cô run rẩy. Mẹ chồng cô trợn mắt cất tiếng nói: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt! Người cô run lên. Mắt cô mờ dần đi rồi ngã gục xuống đất. Sáng hôm sau, cô nghe tiếng trẻ con gọi giục nhau đánh răng mới giật mình tỉnh dậy. Cô đưa tay sờ lên cổ, lên mặt rồi bật dậy. Trời đã sáng, cô đã ngủ một giấc dài và có một giấc mơ rất kinh hoàng. Cô thở dài: Mình lại nằm mơ rồi! Sao giấc mơ càng ngày càng khủng khiếp thế này! Cô đi ra ngoài rồi hỏi mẹ chồng: Sao mẹ không gọi con dậy? Con mệt nên ngủ quên mất! Mẹ chồng cô đáp: Con mệt thì nằm nghỉ thêm chút nữa đi. Đêm qua con vất vả rồi. Cô giật mình quay lại: Đêm qua con làm sao hả mẹ? Sao con không nhớ gì cả! Cu Khang kéo tay mẹ: Đêm qua mẹ chạy sang giường con làm gì rồi nằm ngất lịm ở đó. Cô An nghe cu Khang nói vậy sực nhớ lại giấc mơ đêm qua: Chuyện là thế nào? Không phải mẹ vẫn ngủ trên giường à? Cu Khanh cười: Là bà với tụi con khiêng mẹ về giường đấy. Mẹ nằm dưới đất. Cô An thắc mắc: Mẹ, sao con lại nằm dưới đất? Chuyện gì đã xảy ra? Sao con không nhớ chuyện gì cả? Không phải con nằm mơ sao? Mẹ chồng cô vẫn cắm cúi quét sân. Cô vẫn mang một bụng thắc mắc chuyện đêm qua, không biết bao nhiêu là thật, bao nhiêu là mơ. Cô nhìn mẹ chồng, bà đột ngột liếc mắt sang nhìn cô. Cô chột dạ hoảng loạn lùi về phía sau. Ánh mắt ấy, nét mặt ấy không khác gì của mẹ chồng cô trong đêm hôm qua. - Con chào bà con đi học! Con chào mẹ con đi học! - Tiếng hai đứa con cô chào bà và mẹ. Cô vẫn ngây người vì ánh mắt của mẹ chồng cô ban nãy. Bà vẫn cắm cúi vừa quét sân vừa đáp lại: Hai cháu đi học ngoan nhé! Cô sực tỉnh dậy quay lại dặn các con đi học cẩn thận rồi bước nhanh chân lên nhà. Cô nhìn lên ban thờ chú Nam vẫn nghi ngút khói chắp tay khấn: Anh Nam ơi! Anh sống khôn thác thiêng anh phù hộ cho cả nhà bình an anh nhé! Em thấy bất an lắm! - Con không đi chợ sao? Tiếng mẹ chồng vang lên sau lưng làm cô giật mình hét lên. Mẹ chồng cô cũng giật mình theo: Con sao vậy? Sao con lại hét lên như thế? Cô lấy tay vỗ lên ngực: Con giật mình mẹ ạ! Con mong mau chóng đến ngày thầy về cúng cho nhà mình. Con muốn nói chuyện với anh Nam. Càng ngày con càng thấy không an tâm. Một tuần rồi cũng qua đi nhanh chóng, cô nghe lời thầy dặn không còn chạy sang giường các con vào ban đêm nữa. Cô thậm chí phải mua thuốc an thần về uống để ngủ được ngon giấc hơn. Thi thoảng cô có nghe thấy tiếng gọi vào ban đêm nhưng cô không lên tiếng trả lời. Tuyệt nhiên cô không thấy cảnh tượng kì lạ như đêm hôm ấy nữa. Sáng nay cô chở mẹ chồng đi sắm lễ theo yêu cầu của thầy. Hai mẹ con về đến nhà thì thầy cũng vừa tới. Mẹ chồng cô đon đả: Quý hóa cho gia đình tôi quá! Tôi thấy thầy hẹn chiều nên nghĩ chiều thầy mới qua! Thầy nhìn quanh ngôi nhà một lượt rồi thở dài: Sao ngôi nhà này oán khí nặng nề quá! Cô An: Như vậy là sao hả thầy? Sao lại có oán khí chứ? Chồng con là treo cổ tự vẫn, nói như thầy không lẽ anh ấy có oan khuất gì hay sao? Thầy giơ tay lên lẩm nhẩm một hồi rồi thở dài: Là oan khuất quá lớn nên oán khí mới nặng thế này. Cả nhà chú Bắc, chú Đông và cậu Tiến hôm nay cũng sang từ sớm giúp đỡ cô An sắp lễ. Ai nấy nghe thầy nói đều thất kinh. Mẹ chồng cô An nhíu mày: Con trai tôi là bị oan hay sao hả thầy? Chuyện này sao có thể chứ? Thầy gật gù: Tôi mặc dù không biết chính xác là chuyện gì nhưng chỉ cần làm lễ gọi vong lên chúng ta sẽ biết mọi chuyện thôi. Mọi thứ chuẩn bị xong thầy bắt tay vào làm lễ. Thầy vừa châm bó hương lên thì bát hương của chú Nam đột ngột bốc cháy nghi ngút. Cậu Tiến hốt hoảng: Bốc bát hương rồi, không biết là có chuyện gì mà bát hương ít chân hương vậy lại cháy được cơ chứ? Cô An mặt mũi tái đi: Thầy ơi! Thầy xem giúp đây có phải điềm báo xấu gì không ạ? Sao đang yên đang lành bát hương lại bốc cháy? Thầy trấn an: Không sao đâu, mọi người đừng quá lo lắng. Chú Đông, chú Bắc mau chóng dọn dẹp lại bát hương trên bàn thờ chú Nam. Lửa bốc lên làm khói ám sang đen luôn một góc di ảnh của chú. Cô An lấy chiếc khăn tay sạch lau vội tấm di ảnh. Đột nhiên cô thấy rùng mình. Cô quay lại thấy mẹ chồng đang đứng ngay cạnh. Khoé môi bà hơi nhếch lên tựa như đang cười.
Phần 4 Bấm để xem Cô An nhíu mày toan gọi thầy cúng thì bất giác mắt mẹ chồng cô trợn lên hung dữ nhìn cô. Cô hoảng sợ đánh rơi tấm di ảnh xuống đất. Khung ảnh vỡ tan tành. Mọi người chạy vội tới chỗ cô An. Cô luống cuống cúi xuống nhặt tấm ảnh lẫn trong đống mảnh kính vỡ. Cậu Tiến hốt hoảng: Chị An, chị làm sao thế? Chị mau đi ra để em nhặt cho. Tay chị thế kia chảy máu bây giờ. Cô An dường như không nghe thấy lời cậu Tiến nói vẫn đưa tay vào đống kính vỡ nhặt lấy tấm ảnh của chồng. Mảnh kính sắc bén cứa vào tay cô đau điếng. Cô rụt tay lại khi thấy máu rơi xuống tấm ảnh của chú Nam. Cậu Tiến kéo chị gái ra rồi lấy chiếc khăn tay lót vào tay cúi xuống nhặt tấm hình thờ của anh rể, miệng trách chị gái: Chị bị sao thế? Đống kính này mà chị dám cho tay vào nhặt lên hay sao? Cô An như người mất hồn len lén nhìn sang phía mẹ chồng. Cô thấy bà đang cười. Quá sợ hãi cô chỉ tay về phía bà thốt lên: Mẹ! Mẹ làm sao thế? Không phải, bà là ai? Mọi người nghe thấy cô An hô lên thắc mắc nhìn về phía bà: Là mẹ mà chị An. Chị làm sao thế? Cô An nín thở nhắm mắt lại, hình ảnh quái dị trong giấc mơ bỗng dưng hiện về nhanh chóng. Cô đứng hẳn ra phía sau chú Đông lắp bắp: Không! Đó.. không.. phải.. mẹ! Mẹ bị làm sao ấy. Cô nói nhỏ hơn một chút: Mẹ hình như.. bị.. bị ma nhập. Mẹ chồng cô lúc ấy mới lên tiếng: Con An chắc lo lắng quá nên nói năng lung tung mất rồi. Bà quay sang phía thầy cúng: Thầy xem làm lễ nhanh nhanh giúp gia đình chúng tôi với. Con An cứ thế này tôi chỉ sợ con bé điên mất thôi. Cậu Tiến lau vết máu dính trên tấm ảnh của anh thở dài: Vỡ mất ảnh của anh Nam thế này, không biết có điềm gì không nữa! Sao nhà mình tự dưng toàn chuyện gì không biết! Cô An cúi gặm mặt, thi thoảng liếc nhìn sang phía mẹ chồng. Thật kì lạ! Bà lại trở về với khuôn mặt phúc hậu và hiền từ vốn có. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có điều cô chắc chắn mẹ chồng cô không bình thường! Cậu Tiến chạy đi làm lại khung ảnh cho anh rể. Mọi người tiếp tục dọn dẹp chuẩn bị lại cho lễ cúng. Cô An thì thầm với thầy cúng: Thầy ơi, mẹ chồng con lạ lắm! Từ cái đêm con với mẹ ở nhà thầy về mẹ con rất lạ! Con hay thấy bà lúc thì thẫn thờ, lúc lại mỉm cười một mình; đặc biệt mắt bà hay trợn lên rất giận dữ. Thầy nhìn cô An rồi lại nhìn sang phía mẹ chồng cô: Nhưng tôi không thấy bà ấy có điều gì lạ cả! Nếu đúng bà ấy bị ma nhập tôi sẽ phát hiện ra ngay từ lần gặp đầu tiên rồi. Cô An phân trần: Con biết thầy có khả năng đặc biệt, nhưng thực sự con thấy ánh mắt của mẹ con rất khác thường. Lúc nãy bà trợn mắt nhìn con nên con sợ hãi đánh rơi ảnh thờ chứ bình thường con không hậu đậu đến vậy. Con nhờ thầy dùng mắt âm dương nhìn lại xem có phải mẹ con đang bị vong hồn ám theo hay không ạ? Chú Bắc vừa hay đi tới nghe được cô An nói sựng người. Cô An thấy vậy lo chú hiểu sai nên vội giải thích: Chú Bắc, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ lo lắng cho mẹ thôi. Chú Bắc đứng gần hơn một chút nói nhỏ: Thầy ơi, chị An nói đúng đấy. Ánh mắt mẹ con rất lạ! Chính con cũng thấy mẹ con nhếch mép cười và trừng mắt nhìn chị An ban nãy. Chẳng qua con tưởng mình bị hoa mắt nhìn nhầm, giờ thấy chị An nói con có thể khẳng định chắc chắn những gì con nhìn thấy là sự thật. Tiếng thằng Mít khóc ré lên làm tất cả mọi người giật mình. Chú Bắc vội chạy ra ôm lấy thằng bé: Con sao thế? Con đau ở đâu? Mít lắp bắp: Sợ.. con sợ! Chú Bắc nhìn một lượt xung quanh: Ai dọa con? Con sợ cái gì? - Ma.. con sợ! Thầy vội vã hỏi: Cháu thấy cái gì? Cháu mau kể cho mọi người nghe đi! Ông cho cháu ăn kẹo! Thằng bé sợ hãi ôm lấy cổ bố khóc thút thít: Ma.. trên mái nhà. Con thấy.. mắt nó màu đỏ! Con.. sợ! Chú Đông từ vườn đi vào cười cười: Ma đâu ra mà sợ? Mẹ vừa lên mái nhà bếp mà! Thằng bé chắc nhìn thấy bà mà giật mình đấy. Tất cả mọi người quay ra nhìn nhau. Chú Bắc thắc mắc: Sao mẹ lại lên mái nhà làm gì? Chú Đông: Tôi sao mà biết! Tôi ở vườn nhìn thấy mẹ đứng trên mái chỗ cây mít ấy. Chắc mẹ nhớ anh Nam nên trèo lên ấy nhìn xuống chỗ anh ấy tự tử. Thầy giơ tay lên bấm bấm một hồi rồi lắc đầu: Kì lạ! Cô An lo lắng: Có phải thầy phát hiện ra chuyện gì không hay không ạ? Thầy lắc đầu: Không có! Nhưng mọi người yên tâm đi. Cái vong này không làm khó tôi được đâu. Trước tôi còn trấn được cả ngạ quỷ chứ vong hồn người mới mất thế này dễ thôi. Cô An: Vậy ý thầy nói rằng vong anh Nam chồng con về nhà quấy rối thời gian qua hay sao? Tại sao anh ấy lại làm như thế? Chú Bắc bế cu Mít đi một vòng dỗ thằng bé nín. Vô tình chú nhìn thấy mẹ mình đứng ngay góc tường, đầu bà cúi gục xuống tựa như đang ngủ gật. Chú gọi to: Mẹ ơi! Bà từ từ ngẩng đầu lên quay sang nhìn về phía hai bố con. Cu mít quay lại nhìn bà rồi khóc thét lên! Chú Bắc dỗ con: Sao thế? Là bà nội mà! Sao con khóc? Thằng bé không nói gì chỉ ôm cổ bố gắt gao rồi nhắm mắt gào khóc. Bà lại gần hỏi: Thằng Mít sao thế con? Chú Bắc ôm Mít hơi lùi lại phía sau: Chắc cháu bị bệnh nên quấy mẹ ạ! Bà giơ tay về phía chú: Để mẹ trông thằng bé cho. Con mau vào chuẩn bị với thầy làm lễ cho sớm đi! Chú Bắc sợ thằng bé lại sợ hãi nênđáp: Con bế cháu một lúc mẹ ạ! Nó khóc thế này bà cũng không giữ được đâu. Bà giận: Mau đưa nó cho mẹ! Có phải mẹ chưa trông trẻ con bao giờ mà con lo. Mẹ giữ thằng mít từ lúc sinh ra tới giờ đấy. Mít, mau sang bà bế cho bố còn làm! Lạ thay thằng Mít vội vàng buông cổ bố quay lại theo bà nội. Nó không khóc nữa và đòi bà bế. Chú Bắc thấy con không sợ lại đòi bà nên đưa Mít cho bà. Bà đón thằng Mít trên tay, vừa bế vừa mắng yêu: Cha bố nhà anh chứ. Tôi bế ẵm anh từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ. Anh không theo tôi thì còn theo ai? Thằng mít ôm cổ bà hỏi tỉnh bơ: Ai đứng với bà trên kia thế? Cháu sợ! Bà nhìn theo tay cu Mít chỉ lên mái nhà lắc đầu: Ma quỷ đâu ra mà cháu sợ? Chú Bắc hỏi: Mẹ lên mái nhà làm gì mà thằng Mít nó thấy? Bà hiền từ đáp: Mẹ lên ấy gọi thằng Nam. Mẹ khấn nó về ứng vào người nha xem có oan khuất gì thì nói cho mọi người biết còn giúp chứ cứ thế này con An nó điên mất. Khổ thân con bé, chồng mất sớm, con thì bé! Mẹ thương con An lắm! Chú Bắc thở phào: Vâng, chúng con cũng thương chị An và các cháu. Mong sao thầy làm lễ sẽ giải quyết được mọi chuyện. Hay mẹ bế cháu vào nhà đi chứ ngoài này nắng lắm, thằng bé mới ốm dậy. Bà gật đầu rồi bế thằng Mít đi thẳng vào nhà. Thầy bắt đầu làm lễ lại. Mọi người ngồi chung trong chiếc chiếu theo thầy cúng. Thầy cúng liên tục hơn 1 tiếng đồng hồ rồi đưa đồ mã cho cậu Tiến hóa. Thầy nghỉ ngơi một chút để chờ hóa mã xong sẽ làm lễ gọi vong. Mọi người đang chăm chú nghe thầy nói chuyện thì tiếng cu Mít lại khóc ré lên. Chú Đông đứng dậy bế Mít: Sao vậy Mít, cháu đau ở đâu? Mít chỉ tay về phía thầy: Ma.. có ma! Chú Đông cười: Ma ở đâu? Bác bế Mít ra vườn chơi nhé. Thằng bé cúi gằm mặt xuống không đáp. Chú nhấc bổng Mít đặt lên cổ kiệu ra góc sân đứng nhìn ra vườn chuối. Mít ôm đầu chú Đông: Từ lúc cháu thấy ma trong nhà. Chú trêu: Thế con ma nó ra làm sao mà cháu sợ? Cháu kể xem rồi lát bác bắt trói con ma lại đánh nó một trận nhé. Mít đáp: Từ lúc cháu thấy đứng với bà. Rồi cháu thấy đứng ở chỗ bác An. Nó to lắm! Cái mắt nó như cái bóng đèn. Chú Đông phá lên cười: Con ma to bằng bác không? Mắt nó màu gì? Mít đáp: Con ma to như bác, mắt nó sáng như cái đèn soi ếch. Bác không sợ thật ạ? - Thật! Nó dám đến đây bác bắt trói nó lại nhốt vào trong kho, không cho nó ăn, bỏ nó đói, cho nó khóc hu hu như Mít. Tiếng Mít cười khanh khách, tay Mít túm tóc chú Đông giật liên hồi. Chú bị đau kêu lên: Mít, đừng giật tóc thế, bác đau. Mít quắp cái chân siết chặt cổ chú Đông. Hai tay Mít túm tóc chú giật ngược ra sau khiến đầu chú Đông bị kéo ngửa lên trời. Chú bị ngạt kêu: Cháu thả chân ra, bác không thở được. Hai cái chân Mít càng quắp mạnh, siết chặt lấy cổ của chú Đông. Chú há miệng lấy hơi, một tay chú bỏ khỏi lưng Mít đưa xuống kéo chân Mít nới lỏng khỏi cổ. Chân Mít mềm nhũn khiến chú rùng mình. Chú liếc mắt ngược lên thấy Mít vẫn đang cười khằng khặc, mắt Mít sáng rực quái dị. Tim chú đập loạn xạ, mắt chú trợn lên vì sợ hãi. Bên tai chú vang lên câu thì thầm: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt! - Bác đưa thằng Mít em bế cho. Bác vào nhà đi, thầy đang làm lễ gọi vong. Tiếng thím Bắc vang lên ngay cạnh làm chú Đông choàng tỉnh lại. Cu Mít cúi sát mặt cuống trán chú nói: Bác cho cháu xuống. Mẹ bế con! Chú nhanh nhẹn nhấc Mít khỏi cổ mình xốc nách bế thẳng vào trong nhà: Thầy ơi! Thằng Mít bị ma nhập. Mọi người trong nhà hốt hoảng quay lại phía chú Đông. Thím Bắc vội vã chạy theo: Bác nói cái gì? Sao con em lại bị ma nhập? Thằng Mít khóc ngằn ngặt: Bác mau cho cháu xuống. Cháu muốn mẹ! Chú Đông gắt gỏng: Tao xem mày mồm ngang mũi dọc thế nào mà ban ngày ban mặt về đây bắt nạt mọi người. Chú Thả Mít xuống giữa chiếu ngay trước mặt thầy: Thầy xem hỏi con ma là ai mà đến đứa trẻ cũng không tha? Mít giãy dụa khóc lóc đòi mẹ nhưng chú Đông gắt gao giữ thằng bé ngồi giữa cái chiếu: Nó vừa dùng chân siết cổ tôi. Tôi nhìn rõ miệng nó cười khành khạch nhưng mắt nó trợn lên sáng rực. Tôi không hoa mắt đâu. Nó còn thì thầm vào tai tôi đe dọa: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt. Cô An ngồi thất thần: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt! Câu này tôi cũng nghe thấy. Nhưng tôi nghĩ đó là nằm mơ. Cô nhìn về phía mẹ chồng: Hôm ấy tôi nhớ mẹ nói với tôi. Vậy chắc chắn không phải tôi nằm mơ rồi. Mẹ chồng cô An hốt hoảng: Thầy ơi! Thầy mau tìm cách đi. Sao vong lại nhập thằng Mít chứ? Nó mới 4 tuổi thôi mà. Thầy trừng mắt hỏi: Vong kia, mau khai tên tuổi. Tại sao lại ám theo gia chủ? Mít khóc lóc gọi mẹ: Mẹ ơi bế con. Con sợ! Thầy lấy lá bùa trong túi giơ trước mặt Mít. Mít đưa tay túm lấy xé làm đôi gào lên: Ông mau tránh ra. Cháu không chơi với ông. Cháu muốn mẹ! Chú Bắc vội ngồi cạnh Mít. Mít ôm lấy tay bố: Bố ơi! Con muốn mẹ! Con không ở đây đâu! Thầy chẹp miệng: Nó thoát ra rồi! Mọi người đưa thằng bé ra ngoài dỗ cháu nín đi. Cô An lo lắng: Thầy ơi! Chúng ta phải làm sao bây giờ? Con mong thầy giúp chúng con với! Thầy gật đầu: Cô cứ bình tĩnh. Có tôi ở đây, tôi không cho phép vong hồn quấy phá gia đình mình đâu. Thầy nói rồi lẳng lặng rút trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ. Thầy đưa lên trước mặt lẩm nhẩm một hồi, chiếc hộp trên tay thầy bất giác rung lên. Thầy dán lá bùa lên trên hộp. Lá bùa bay phất phơ theo chiều gió quạt rồi đột ngột bị rách toạc. Thầy quắc mắt: Giỏi lắm! Dám phá cả ta! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Thầy hỏi dứt câu mắt thầy bỗng trợn lên, miệng thầy há hốc lên vẻ ngạc nhiên sừng sốt làm tất thảy đều bàng hoàng. Chiếc hộp trên tay thầy rơi xuống đất. Thầy đột ngột dựa lưng ra phía sau thở dài: Oan oan tương báo, sao ngươi lại như thế? Ngươi có biết dưới nguoie còn vợ trẻ con thơ; trên ngươi còn mẹ già! Ta không cho phép ngươi làm loạn ở đây. Thầy nói rồi rút trong túi ra một con dao nhỏ. Con dao chắc do thầy trì trú từ trước nên con dao vừa đưa ra trước mặt thầy ngồi bậy dậy đanh thép: Mau! Hiện hình nói chuyện cho rõ ràng, nếu không ta dùng con dao này đánh ngươi hồn phách tiêu tán. Mẹ chồng cô An đột ngột cười phá lên: Ngu ngốc! Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt! Thầy chĩa con dao về phía bà mà rằng: Ngươi trốn hết trong thân xác người này đến người khác mà tưởng ta không làm gì được ngươi sao? Nói xong thầy cầm con dao đâm thẳng về phía bà làm mọi người hốt hoảng. Chú Bắc đẩy mạnh mẹ ra hét lên: Thầy bị điên rồi! Thầy có thể giết chết mẹ tôi đấy! Cô An quỳ rạp người ngay trước mặt mẹ chồng mà lạy: Anh Nam ơi! Có phải anh về thì làm ơn nói chuyện với mọi người. Anh có oan tình gì thì lên miệng nói để em với mẹ còn biết. Anh cứ thế này em sợ lắm! Mẹ chồng cô ngẩng mặt nhìn cô mà rằng: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt!
Phần 5 Bấm để xem Cái vong ấy vẫn lặp lại một câu nói duy nhất khiến ai nấy đều không khỏi thắc mắc. Nhiều câu hỏi được đặt ra ngay sau đó. - Anh có đúng là anh Nam hay không? - Anh có oan tình thật sự hay sao? - Tại sao anh lại dọa mọi người? - Tại sao phải đi khỏi đây? Vong nhếch mép cười rồi từ từ trả lời lần lượt từng câu: Phải, đúng, không dọa. Cô An sững sờ: Nhưng.. đây là nhà của chúng ta. Em không muốn đi đâu hết. Vong: Đi khỏi đây! Càng sớm càng tốt! Cô An: Tại sao? Em cần có một lí do. Vong: Vì gia đình mình, vì các con! Cô An òa lên khóc: Anh ơi! Em biết anh là người chồng tốt. Anh luôn thương em và các con. Tại sao anh lại dại dột như thế? Anh có oan tình gì anh kêt cho em và mọi người cùng biết. Mọi người sẽ lấy lại công bằng cho anh. Vong ngửa cổ lên trời: Muộn rồi! Muộn mất rồi! Đi đi! Đừng ở đây nữa. Cậu Tiến: Anh nói vậy mà nghe được hay sao? Anh có biết chị An vì cái chết của anh mà sống như chết bao ngày tháng qua. Anh ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân anh mà không quan tâm chị ấy sống ra sao. Vong quắc mắt nhìn cậu Tiến chậm rãi: Tôi thế nào không lẽ mọi người không biết? Cậu Tiến: Biết mặt không biết lòng. Bình thường anh thương yêu gia đình là thế. Vậy tại sao lại dại dột treo cổ tự tử để vợ mất chồng, con mất cha? Vong: Tôi muốn thế sao? Chú Đông: Anh Nam, dù sao chuyênn cũng xảy ra rồi. Em muốn biết lí do tại sao anh lại làm như thế? Thực ra anh có chuyện gì giấu diếm trong lòng thì giờ anh cứ nói ra đi, chúng em sẽ giúp anh. Vong: Không cần! Mọi người đi đi! Chú Bắc: Anh Nam à! Anh có thấy cả nhà vì anh mà đau khổ thế nào hay không? Giờ anh đi rồi, nếu thực sự anh có tâm sự thì cứ nói ra cho nhẹ lòng. Chứ đêm anh cứ về dọa nạt chị An như vậy thì chị ấy phải sống làm sao? Vong: Đi khỏi đây! Tôi muốn đi khỏi đây! Cô An khóc lóc: Anh muốn đi đâu? Được, nếu đó là tâm nguyện của anh thì em sẽ thực hiện cho anh vừa lòng. Anh muốn đi đến đâu em đưa anh đi đến đó! Vong khẽ gật đầu: Vậy đi thôi! Càng sớm càng tốt! Vong quay sang nhìn thầy, ánh mắt trở lên hung hãn: Thầy muốn thu phục tôi sao? Nếu tôi không tự nguyện thì sức thầy không đủ. Tôi cám ơn thầy đã gắng giúp gia đình nhưng tôi vốn không muốn hại mọi người, thầy phí tâm sức rồi! Thầy đáp: Nếu vong không muốn hại mọi người thì theo ta tu luyện. Ta sẽ giúp vong sớm ngày siêu thoát đầu thai kiếp khác. Vong cười: Ta muốn đi với gia đình, khi nào cần ta khắc tìm thầy nhờ vả. Còn giờ ta nghĩ thầy có thể về được rồi! Cô An: Anh ơi! Còn chuyện gì anh giấu em và mọi người phải không? Tại sao anh lỡ bỏ em mà đi như thế? Vong nhìn cô An ánh mắt bi thương: Đi đi, cả nhà chúng ta đi nơi khác. Khi nào thích hợp anh sẽ báo mộng cho em biết tất cả mọi chuyện. Cô An: Nhưng em biết đi đâu bây giờ? Vong: Cứ đi, ắt sẽ tìm được nơi cần đến. Anh sẽ theo mẹ con em từng bước. Cậu Tiến: Anh bắt chị ấy đi đâu? Một thân một mình với hai đứa trẻ thì làm gì, lấy gì mà nuôi con được chứ? Người ta nói "sảy nhà ra thất nghiệp", anh không phải không biết điều đó. Chú Bắc: Cậu Tiến nói phải đấy anh ạ! Chị An giờ còn ai nương tựa nữa đâu. Anh thì mất rồi, ở đây còn có mẹ với chúng em qua lại có gì khó khăn còn giúp đỡ. Vong trừng mắt: Không được! Đi là đi! Cô An: Được, anh muốn thế, em chiều lòng anh! - Rào! Một chậu nước hất thẳng vào người mẹ chồng cô An. Bà ôm đầu gào lên: Á.. á.. á! Mắt của tôi! Tất thảy đều bàng hoàng quay sang nhìn thầy cúng. Người thầy gồng lên, mặt mũi đỏ căng: Ta nhất định phải đưa ngươi đi tu đạo. Ngươi không đơn giản chỉ là cái vong bình thường nữa rồi! Mọi người mau tránh ra để ta thu phục nó! Mẹ chồng cô ngã gục ra đất mắt trợn lên rồi từ từ nhắm lại. Cô An lao tới ôm lấy bà: Mẹ, mẹ làm sao thế này? Mẹ ơi! Mẹ mau tỉnh lại đi! Thầy nhanh chóng rút một bó hương châm lên huơ huơ xung quanh mọi người. Mẹ chồng cô An bất giác mở mắt, ánh mắt trừng trừng tức giận gầm gừ: Hừ.. hừ.. hừ.. ông giám tạt nước làm phép thu phục ta sao? Đáng tiếc! Ông không phải đối thủ của ta! Vong vùng dậy đẩy cô An ngã đập đầu vào chân bàn. Cô An choáng váng bưng đầu. Cậu Tiến lao tới đỡ chị gái dậy. Máu chảy loang xuống chiếc áo cô An. Thím Bắc lấy chiếc khăn bịt lại vết máu trên đầu cô An kêu lên: Sao anh lại đẩy chị An? Nếu quả thực anh là anh Nam thì sẽ không bao giờ làm điều này? Cậu Tiến đỡ chị gái: Chị không sao chứ? Chị mau tránh ra đi. Cô An nước mắt lưng tròng: Dừng lại đi, tất cả dừng lại đi. Anh Nam, anh quậy đủ chưa? Anh đang trong thân thể của mẹ đó. Không lẽ anh muốn mẹ vì anh mà bị đau hay sao? Phía bên kia mẹ chồng cô vẫn lao người vào đánh trả thầy cúng. Nắm hương trên tay thầy bốc cháy bùng bùng. Mồ hôi thầy túa ra như tắm. Mặt mũi thầy căng thẳng. Thầy ném bó hương đang cháy về phía vong. Ẹ chồng cô an bất giác rú lên rồi ngã gục xuống chiếu. Thầy rút sợi dây trong túi ra đưa cho chú Bắc: Mau, trói bà ấy lại, bà ấy không phải mẹ của các cậu đâu. Chú Bắc và chú Đông nhanh chóng trói mẹ lại. Bà gầm gừ giãy dụa, mắt mũi trừng trừng giânn dữ: Thả ta ra, mau thả ta ra. Nhất định ta sẽ không để yên chuyện này. Mau thả ta ra. Thầy rút lá bùa ra lẩm nhẩm một hồi rồi đốt cháy ngay trước mặt vong: Ta đã nói sẽ thu phục ngươi. Ngươi có dã tâm, ta không thể để ngươi hại người khác. Vong hét lên: Ông im đi. Ta là người lương thiện! Ta không bao giờ hại người lương thiện. Thầy rút con dao ban nãy giơ ra: Giờ ta cho ngươi chọn lựa: Một là từ bỏ dã tâm theo ta tu luyện; hai là ta buộc phải trừng phạt ngươi. Có điều làm cách này thân xác mẹ ngươi sẽ chịu đau đớn. Ngươi nhìn xem vì ngươi mà vợ ngươi ngã chảy máu đầu. Ngươi là kẻ lương thiện, cớ sao lại làm đau người thương yêu mình? - Ta không cố ý. Là tại ông. Nếu ông không đánh lén ta thì ta không làm cô ấy bị ngã. Tất cả là tại ông hết! - Ta chỉ phát tâm làm phúc muốn ngươi siêu thoát. Ta không muốn gây thù chuốc oán với ai. Oán khí của ngươi quá nặng. Nếu ngươi cứ chấp niệm rồi lún sâu vào thì không có đường lui. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ đi. Vợ ngươi trẻ như kia đã mất chồng, con ngươi thơ dại mà mất bố. Mẹ ngươi đầu bạc khóc tiễn kẻ đầu xanh. Anh em ngươi mất đi người thân thiết. Bọn họ đã đau khổ lắm rồi. Ngươi sống ai nấy đều yêu thương. Ngươi mất ai cũng mong ngươi vui vẻ siêu thoát. Cớ sao phải chấp niệm? Nếu ngươi có lối thoát thì không cần kết liễu đời mình bằng thòng lọng. Ngươi tự tìm cái chết rồi oán ai? Ngươi nói ta biết, ai làm gì ngươi để ngươi mang tâm ma oán khí? - Ta.. Ta tại sao lại mang oán ư? Ta làm sao? Tại sao lại như thế? - Ngươi suy nghĩ cho kĩ đi. Bản thân ngươi mới có câu trả lời! Cô An bấy giờ quỳ xuống trước mặt mẹ chồng: Em lạy anh! Anh đi em khổ lắm rồi! Anh nghe lời thầy đi anh! Em lo lắm! Vong ngước mắt lên nhìn vợ ánh mắt bi thương: Anh xin lỗi em, anh xin lỗi các con. Anh chỉ muốn bảo vệ mọi người thôi. Anh chưa khi nào muốn hại em hay các con. Tại anh muốn em đi khỏi đây nên cố ý về dọa nạt em chứ anh không muốn em đau khổ hay lo lắng. Cô An đưa tay lau giọt nước mắt vừa lăn trên má mẹ chồng: Em biết! Em hiểu! Anh thương gia đình mình thế nào em đều hiểu, mọi người đều hiểu. Nhưng anh nghe lời thầy được không? Anh an nhiên em cũng bớt đau lòng! Vì em, vì các con, vì mọi người; anh theo thầy được không? Vong nhắm mắt: Được, anh sẽ vì em, vì mọi người. Anh tự nguyện theo thầy từ bỏ tạp niệm tu luyện để siêu sinh! Cô An ôm lấy mẹ chồng mà khóc: Mọi người đều mong như vậy. Khi nào anh cần gì cứ báo mộng cho em và các con. Em nhất định sẽ giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Vong gật đầu: Được! Nhât định anh sẽ báo mộng cho em và các con. Chú Bắc: Anh Nam, vậy thực ra ở đây còn vong khác không hay chỉ có mình anh? Vong: Vong ma làm sao vào nhà mình được? Là anh! Chú Bắc: Chuyện.. chuyện cây mít! Tại sao lại thế? Phải do anh làm không? Vong gật đầu: Là anh, anh có lí do phải làm thế! Mọi người để đó đi. Cây mít sẽ rất sai quả! Chú Đông: Nhưng còn có 2 cành lại ở sau vườn thì sao ra quả được anh? Vong đáp: Mít gốc mới ngon chứ mít cành làm gì? Mọi người cứ để nguyên cho tôi. Đặc biệt, phá cái bức tường ngăn ra vườn sau làm hàng rào thấp thôi để mà còn hái mít chín. Thầy: Vậy vong còn gì muốn dặn dò người nhà nữa không? Nếu không còn gì thì hãy thoát ra trả lại thân xác cho mẹ vong đi. Bà ấy già rồi, không chịu được âm khí lâu vậy đâu. Vong gật đầu, ánh mắt bi thương: Vâng, tôi sẽ đi theo thầy tu luyện. Có điều, mong thầy giúp cho. Thầy đáp: Được, vong nói đi, ta nhất định giúp nếu việc đó không hại ai! - Xin thầy cho 4 lá bùa trấn ma trấn ở bốn góc vườn! Thầy sửng sốt: Tại sao? - Phòng bất trắc! Trường hợp có vong ma dại về quấy phá gia đình, tôi không ở đây không giúp vợ con tôi được. - Thầy gật gù: Được rồi, ta giúp cậu. Ta sẽ làm bùa trấn ma giúp cậu. Tất cả vong ma không thuộc chân linh gia tiên sẽ không thể về đây quấy phá! Vong mỉm cười mãn nguyện: Ta không còn chuyện gì nữa. Ta đi đây. Mọi người ở lại mạnh khoẻ. Vong quay lại phía chú Đông, Bắc và cậu Tiến: Cám ơn các chú và cậu đã luôn ở bên lo lắng cho gia đình tôi. Tôi phải đi rồi, sau này sẽ không gặp lại mọi người nữa. Thầy gật gù: Vong làm vậy rất phải đạo! Ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ. Vong khẽ mỉm cười rồi xuất ra. Thầy đưa một xấp tiền vàng cho chú Bắc: Mau hóa đi, cầm ra hẳn ngoài ngõ mới được hóa. Cô An gục xuống đất. Chú Đông nhanh chóng gỡ dây trói cho mẹ. Bà vẫn nằm bất tỉnh. Thầy lấy một cốc nước sắp vào chiếc khăn tay đưa cho cô An lau mặt cho bà. Cô An vừa lau vừa gọi: Mẹ ơi! Mẹ mau tỉnh lại đi! Mọi chuyện xong cả rồi! Mẹ chồng cô từ từ mở mắt: Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ đau đầu quá! Cô An: Anh Nam vừa nhập hồn vào mẹ. Anh ấy đi rồi mẹ ạ! Bà vội vàng hỏi: Nó nói làm sao? Nó có nói sao nó treo cổ tự tử không? Cô An lắc đầu. Bà nhìn lên đầu cô thấy vết máu: Con làm sao vậy? Sao con lại chảy máu? Chú Đông đỡ bà dậy: Mẹ cứ bình tĩnh rồi chúng con kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe. Chú Đông và chú Bắc thay nhau kể lại diễn biến sự việc cho mẹ nghe. Bà ngồi nghe đến thẫn thờ cả người. Mắt bà rưng rưng: Khổ thân con tôi, vậy là nó vẫn không nói lí do tại sao nó dại dột kết liễu đời mình hay sao? Rốt cuộc là vợ hiền con ngoan như thế, sao nó lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Nam ơi là Nam, con đúng là đứa con không ra gì mà! Cô An an ủi: Mẹ ơi! Anh Nam đi rồi! Mẹ bớt đau thương để anh ấy yên tâm tu luyện rồi đầu thai làm người. Anh ấy đồng ý theo thầy rồi mẹ ạ! Bà gật đầu với thầy: Thật quý hóa cho gia đình tôi may mắn gặp được thầy phát tâm làm phúc. Chúng tôi đội ơn thầy nhiều lắm! Thầy cười hiền: Tôi là làm phúc cho đời thôi bà ạ! Dương sao thì âm vậy, vong hồn cũng như người dương, cũng có vui buồn, oán hận.. Tôi muốn giúp đỡ mọi người, cũng là giúp đỡ vong hồn sớm ngày đầu thai làm người. Thầy nói rồi rút trong túi ra bốn mẩu giấy đỏ. Thầy lấy bút màu xanh, đỏ vẽ những đường ngang dọc lên mấy mẩu giấy rồi gấp lại thành các hình tam giác. Thầy thắp 3 nén hương lẩm nhẩm một hồi rồi cầm 4 lá bùa tự tay chôn xuống bốn góc vườn thực hiện lời hứa với vong hồn chú Nam. Sau khi thầy làm lễ và trấn bùa gia đình cô An trở lại bình thường. Cô không còn thấy những cảnh tượng quái dị xảy ra ở trong nhà nữa. Cây mít vẫn giữ nguyên. Cô An xới đất quanh gốc mít trồng lá lốt và mấy cây rau thơm. Bức tường ngăn vườn sau phá bớt đi để thành bờ bao nửa mét như lời dặn chú Nam. Thời gian trôi đi, mọi người cũng bớt đau thương. Thấm thoắt cũng đến lễ cúng 100 ngày cho chú Nam. Hôm ấy cả nhà tập trung đông đủ. Nhà cô An thuê hẳn rạp che với cả chục bộ bàn ghế về làm lễ cúng rồi mời hàng xóm láng giềng, anh em họ hàng tới dự. Thầy cúng từ sáng tới trưa nhưng mọi người tụ tập chơi tới tối. Gia đình chú Bắc, chú Đông và cậu Tiến ở lại tận khuya mới về. Khi mọi người về hết cô An mới khóa cửa đi ngủ. Hai đứa con cô cũng chưa chịu lên giường đi ngủ. Cô giục các con: Khuya lắm rồi! Hai đứa đi ngủ sớm mai còn đi học. Thằng Khanh bất chợt kéo tay thằng Khang lắp bắp chỉ ra vườn chuối: Cái.. cái gì bay ở vườn kia? Khang quay lại nheo nheo nhìn qua ô cửa kính thấy một cái bóng trắng lơ lửng giữa vườn. Cậu kêu lên: Ma, ngoài vườn có ma!