Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già. Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc vội buông lơi Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã rời.. Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua. Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra "Đáy nước tìm trăng" mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà.. Vội quên, vội nhớ vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê Có ai Giác lộ bàn chân vội "Hỏa trạch" bước ra, dứt não nề.. Facebook: Thích Tánh Tuệ
Sự vội vàng khiến cuộc sống thật nhạt nhẽo nhất là khi bỏ qua hạnh phúc giản dị, bình yên quanh ta, quay cuồng chạy theo những thứ hư ảo. “Vội” là bài thơ viết với lời lẽ rất chân thành, mộc mạc, giản dị nhưng chứa đựng một bài học nhân văn sâu sắc. Đó là những gì hiển hiện ngay trong cuộc sống của chúng ta nhưng không phải ai cũng biết nhất là khi giới trẻ mang trong mình một quan niệm sống quá hối hả, vội vã. Đôi khi chỉ quay cuồng chạy theo những thứ hư ảo có đó rồi lại mất, đến khi chợt nhìn lại thì ta đã già, đánh mất khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Khi ta chạy thì hạnh phúc cũng chạy theo Khi ta đứng yên thì hạnh phúc đứng đó mĩm cười với ta. Bận Bận tới, bận lui, bận cả ngày Bận bịu cuộc đời giữa tỉnh say Bận ít, bận nhiều rồi bận mãi Bận xong lại đợi rảnh nay mai Bận ăn, bận uống, bận ngủ khò Bận công bận chuyện bận líu lo Bận thương, bận ghét người thiên hạ Bận giữa vô thường lắm giằng co Bận trọn một đời rồi vẫn bận Mong sao có được chút thời gian Thảnh thơi dạo bước nghe tim đập Bận sáng, bận chiều, bận thở than! Thế cả cuộc đời, ta vẫn bận Đâu rảnh chút nào, thở mà chơi "Chẳng hai lần tắm" dòng sông ảo Bận tưởng, bận mơ, bận hết hơi Bận lo, bận nghĩ, bận sân si Chớp mắt thời gian hết xuân thì! Lên đường Bồ Tát tha hồ bận "Diệu Pháp" cùng tu thẳng hướng đi. Nguyên Túc