Vô tình gặp thôi mà Người với người phải thế Có chi mà oán trách Có chi mà băn khoăn? Có chi mà trở trăn Người dưng còn trăm mối Có chi phải buồn phiền Có chi phải nực cười? Người với người qua phố' Đụng chan chát mỗi ngày Hồn nhiên cười, vẫy tay Cái gật đầu vô nghĩa! Vô tình gặp thôi mà Có gì phải mỉa mai Kẻ không như mình muốn Cũng chưa biết đâu chừng! Vô tình gặp thôi mà Ai xui gì mà trách Chuyện qua như khoảng cách Đẩy chúng mình về xa! Vô tình gặp thôi mà Không cười thì lãng tránh Như người dưng đất khách Cứ vô tình lướt qua! End