Vô thường -Nguyễn Bảo Trung- "Vô" "thường" là "không" có gì "thường xuyên kéo dài và trường tồn mãi mãi". Con người là vô thường, cảm xúc là vô thường, sự vật cũng vô thường. Hiểu được vô thường, chúng ta ý thức được những điều tốt đẹp hiện tại không tồn tại mãi mãi, nó sẽ mất đi, vì vậy mà biết trân trọng. Hiểu được vô thường, chúng ta ý thức được những điều không tốt cũng không tồn tại mãi mãi, nó cũng sẽ qua đi, vì vậy mà không quá chán nản. Tác giả Nguyễn Bảo Trung là một bác sĩ tuổi cũng đã tứ tuần, sinh năm 1980, kinh nghiệm với ngành Y không gọi là quá "nhiều" nhưng gọi là quá "đủ" để cảm được sự vô thường và vòng luân hồi Sinh-Lão-Bệnh-Tử nơi bệnh viện với vai trò là một bác sĩ cấp cứu. Cuốn sách là tổng hợp những mẩu truyện ngắn đời thường và chân thực, tác giả kể lại trong quá trình làm việc của mình tại bệnh viện, mang theo cái tâm và lòng trắc ẩn. Không câu từ mỹ miều, cũng không mang chất thơ của nhà văn, chỉ là một bác sĩ, văn phong chân thực nhưng sâu sắc y như cái vốn có của ngành y. Mở đầu cuốn sách bằng câu chuyện "Sống sâu", tác giả kể về một bệnh nhân nam 50 tuổi, quê ở Tiền Giang, đi khám vì thấy "mệt" trong người nhưng kết quả trả về là ung thư phổi do hút thuốc mỗi ngày "1 bao", uống rượu mỗi ngày "vài chén". Đó, những điều mà người ở nông thôn họ xem là thú vui đang cướp đi sức khỏe vốn đã quá yếu vì lao động quá nhiều.. "Cái giá của 1 đêm trực" - "Một đêm trực cấp cứu của một bác sĩ ở tuyến đầu như anh được trả bao nhiêu?" - "Theo em thì nó đáng giá bao nhiêu!" - "Đối với những người gần chết được cứu sống thì nó là vô giá." Chị gái tôi từng nói, mỗi người ai cũng có phần tốt và phần xấu, được đánh giá là tốt hay xấu là do hoàn cảnh bắt họ thể hiện phần nào trong con người họ ra bên ngoài. Ví dụ bạn bị mất 1 món đồ, thì người lấy món đồ đó là người xấu? Tại sao bạn lại bất cẩn để quên món đồ đó, tạo điều kiện cho người kia thể hiện phần xấu trong họ, nếu bạn không bất cẩn, họ đã là người tốt rồi, vậy bạn là người tốt hay người xấu? Một người chưa có quá nhiều trải nghiệm, tự biết dù đọc nhiều lần tôi vẫn không cảm hết được điều mà cuốn sách muốn truyền tải nhưng ít nhất, là một sv trường y, có nhiều hơn những cơ hội hiểu được những câu chuyện chốn bệnh viện, cuốn sách khoác một cảm giác buồn và khiến người đọc rơi nước mắt vì chạm đến nội tâm, những điều mà đôi khi ta không dám đối diện. Cuốn sách mỏng, câu chuyện cũng ngắn, nhưng sự day dứt và cảm xúc còn đọng lại sau khi đọc thì không dễ dàng tan biến, đó cũng là nét riêng cảm xúc mà mỗi cuốn sách viết về y khoa mang lại cho người đọc L Ngoài "Vô thường", bạn có thể tìm đọc thêm "Sen", "Mây", "Nắng" và gần đây nhất là tác phẩm "Nhà" của cùng tác giả nhé :3