[Lyrics] Vô Tà - Châu Lâm Phong, Tam Nam

Thảo luận trong 'Quốc Tế' bắt đầu bởi ThanhHằng170204, 28 Tháng sáu 2025 lúc 8:33 PM.

  1. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    250
    Vô Tà

    Trình bày: Châu Lâm Phong, Tam Nam

    Tác từ: Tam Thất, Cửu Thốn

    Tác khúc: Tam Thất, Hùng Lỗi

    Biên khúc: Hùng Lỗi

    Giữa muôn vàn những bản tình ca mang sắc thái bi thương hay lãng mạn quen thuộc, "Vô Tà" của Châu Lâm Phong và Tam Nam nổi bật như một cánh bướm trong trận tuyết Trường An, vừa mỏng manh, vừa thanh khiết, lại mang một nét u sầu khó gọi thành tên. Được chấp bút bởi Tam Thất và Cửu Thốn, phổ nhạc bởi Hùng Lỗi, bài hát là sự giao thoa tuyệt đẹp giữa chất thơ cổ điển và âm nhạc hiện đại mang hơi thở cổ phong.

    Ngay từ câu hát đầu tiên: "Ta nép mình giữa phố dài, nhấp chén rượu đêm nghiêng ánh nến", người nghe đã bị cuốn vào một không gian tĩnh lặng, phảng phất hương rượu, mùi trầm và ánh sáng lấp lánh của ký ức. Giai điệu nhẹ nhàng nhưng từng nốt nhạc như rơi vào lòng người, khơi lên một miền hoài niệm về một mối tình đã xa, một người đã mất – không phải vì cái chết, mà vì dòng thời gian vô tình cuốn đi.

    Điểm đặc biệt của "Vô Tà" không nằm ở sự dữ dội, mà chính là sự dịu dàng xuyên thấu. Lời ca mềm mại như nhung, nhưng ẩn chứa trong đó là những nỗi đau không lời "Tình sâu hận đậm, nào biết ai phụ cõi trần gian" như một tiếng thở dài vang vọng qua những kiếp luân hồi, khi người ta yêu một người nhưng chẳng thể giữ, nhớ một người nhưng chẳng thể nói, chỉ còn biết khắc ghi một hình bóng vô tà vào tận cùng tâm khảm.

    "Vô tà" nghĩa là "không tà niệm, không vẩn đục" chính là vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết nhất của một người, một mối tình, một ký ức. Và trong bài hát này, người ấy được ví như "cánh bướm trong tuyết lớn Trường An", như "vầng trăng cuối cùng nơi Giang Nam" – vừa rực rỡ vừa cô đơn, vừa tồn tại vừa tan biến. Những hình ảnh ấy khiến người nghe chẳng thể không bồi hồi.

    Nếu bạn đang tìm một bài hát cổ phong không chỉ đẹp ở giai điệu mà còn chạm đến tận cùng cảm xúc, thì "Vô Tà" sẽ là một khúc nhạc xứng đáng để nghe trong một đêm mưa, hoặc lúc lòng mình khẽ chênh vênh. Đôi khi, không cần những gì quá bi lụy hay kịch tính – chỉ một chút vô tà, một chút giản dị và tinh khôi, cũng đủ khiến trái tim người nghe rung lên thật lâu sau khi bản nhạc kết thúc.



    Lời bài hát

    我躲在某长街饮一杯灯火摇曳

    琴幽扬月无邪 飘零落花的世界

    惊鸿一瞥 胜过你 万语千言

    百口莫辩 扰乱我 岁岁年年

    揉碎了一地白雪

    苍凉了多少岁月

    星垂四野 至此一别

    被宿命缠上结

    你是长安大雪纷飞的蝴蝶

    也是江南最后那一轮残月

    晚风作酒 常不出你的凛冽

    此去半生 还偏爱你的无邪

    纷纷扰扰 看遍花开又花谢

    凄凄切切 怎知长夜泪无眠

    爱恨交叠 不知谁负了人间

    奈何今生 写不出你的无邪

    惊鸿一瞥 胜过你 万语千言

    百口莫辩 扰乱我 岁岁年年

    揉碎了一地白雪

    苍凉了多少岁月

    星垂四野 至此一别

    被宿命缠上结

    你是长安大雪纷飞的蝴蝶

    也是江南最后那一轮残月

    晚风作酒 常不出你的凛冽

    此去半生 还偏爱你的无邪

    纷纷扰扰 看遍花开又花谢

    凄凄切切 怎知长夜泪无眠

    爱恨交叠 不知谁负了人间

    奈何今生 写不出你的无邪

    我躲在某长街饮一杯灯火摇曳

    琴幽扬无瑕月 飘零落花的世界

    揉碎了一地白雪

    苍凉了多少岁月

    星垂四野 至此一别

    被宿命缠上结

    Pinyin

    Wǒ duǒ zài mǒu cháng jiē yǐn yī bēi dēng huǒ yáo yè

    Qín yōu yáng yuè wú xié piāo líng luò huā de shí jié

    Jīng hóng yī piē shèng guò nǐ wàn yǔ qiān yán

    Bǎi kǒu mò bìan rǎo lùan wǒ sùi sùi nían nían

    Róu sùi liǎo yī dì bái xuě

    Cāng líang liǎo duō shǎo sùi yuè

    Xīng chúi sì yě zhì cǐ yī bié

    Bèi sù mìng chán shàng jié

    Nǐ shì cháng ān dà xuě fēn fēi de hú dié

    Yě shì jiāng nán zùi hòu nà yī lún cán yuè

    Wǎn fēng zuò jiǔ cháng bù chū nǐ de lǐn liè

    Cǐ qù bàn shēng húan piān ài nǐ de wú xié

    Fēn fēn rǎo rǎo kàn bìan huā kāi yòu huā xiè

    Qī qī qiē qiē zěn zhī cháng yè lèi wú mían

    Ài hèn jiāo dié bù zhī shúi fù liǎo rén jiān

    Nài hé jīn shēng xiě bù chū nǐ de wú xié

    Jīng hóng yī piē shèng guò nǐ wàn yǔ qiān yán

    Bǎi kǒu mò bìan rǎo lùan wǒ sùi sùi nían nían

    Róu sùi liǎo yī dì bái xuě

    Cāng líang liǎo duō shǎo sùi yuè

    Xīng chúi sì yě zhì cǐ yī bié

    Bèi sù mìng chán shàng jié

    Nǐ shì cháng ān dà xuě fēn fēi de hú dié

    Yě shì jiāng nán zùi hòu nà yī lún cán yuè

    Wǎn fēng zuò jiǔ cháng bù chū nǐ de lǐn liè

    Cǐ qù bàn shēng húan piān ài nǐ de wú xié

    Fēn fēn rǎo rǎo kàn bìan huā kāi yòu huā xiè

    Qī qī qiē qiē zěn zhī cháng yè lèi wú mían

    Ài hèn jiāo dié bù zhī shúi fù liǎo rén jiān

    Nài hé jīn shēng xiě bù chū nǐ de wú xié

    Wǒ duǒ zài mǒu cháng jiē yǐn yī bēi dēng huǒ yáo yè

    Qín yōu yáng wú xía yuè piāo líng luò huā de shí jié

    Róu sùi liǎo yī dì bái xuě

    Cāng líang liǎo duō shǎo sùi yuè

    Xīng chúi sì yě zhì cǐ yī bié

    Bèi sù mìng chán shàng jié

    Lời Việt

    Ta nép mình giữa phố dài, nhấp chén rượu đêm nghiêng ánh nến

    Nguyệt trong gảy khúc tỳ bà, như trần hoa rụng, một trời vô tà

    Một ánh nhìn thoáng qua thôi, hơn vạn lời chẳng thể nói

    Muôn lời trăm miệng cũng lặng câm, khuấy động ta năm tháng dài đằng đẵng

    Tuyết trắng vỡ tan trên nền đất

    Gió sầu qua biết mấy tháng năm

    Sao rơi bốn phía, tiễn nhau lần cuối

    Tơ duyên rối bởi định mệnh trói ràng

    Nàng là cánh bướm trong tuyết lớn xứ Trường An

    Cũng là vầng trăng tàn sau cùng nơi Giang Nam

    Gió đêm thành rượu, chẳng cuốn được hàn quang trong mắt ấy

    Nửa đời lưu lạc, vẫn si mê nét vô tà của nàng

    Cuồng hoa rối mộng, ngắm mãi cảnh hoa nở rồi tàn

    Đêm dài quạnh quẽ, ai hay lệ ướt không yên

    Tình sâu hận đậm, nào biết ai phụ cõi trần gian

    Tiếc thay kiếp này, chẳng thể viết nên nét vô tà của nàng

    Một ánh nhìn thoáng qua thôi, hơn vạn lời chẳng thể nói

    Muôn lời trăm miệng cũng lặng câm, khuấy động ta năm tháng dài đằng đẵng

    Tuyết trắng vỡ tan trên nền đất

    Gió sầu qua biết mấy tháng năm

    Sao rơi bốn phía, tiễn nhau lần cuối

    Tơ duyên rối bởi định mệnh trói ràng

    Nàng là cánh bướm trong tuyết lớn xứ Trường An

    Cũng là vầng trăng tàn sau cùng nơi Giang Nam

    Gió đêm thành rượu, chẳng cuốn được hàn quang trong mắt ấy

    Nửa đời lưu lạc, vẫn si mê nét vô tà của nàng

    Cuồng hoa rối mộng, ngắm mãi cảnh hoa nở rồi tàn

    Đêm dài quạnh quẽ, ai hay lệ ướt không yên

    Tình sâu hận đậm, nào biết ai phụ cõi trần gian

    Tiếc thay kiếp này, chẳng thể viết nên nét vô tà của nàng

    Ta nép mình giữa phố dài, nhấp chén rượu đêm nghiêng ánh nến

    Nguyệt trong gảy khúc vô tà, lạc hoa rụng rơi khắp cõi nhân gian

    Tuyết trắng vỡ tan trên nền đất

    Gió sầu qua biết mấy tháng năm

    Sao rơi bốn phía, tiễn nhau lần cuối

    Tơ duyên rối bởi định mệnh trói ràng
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...