Trinh Thám Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc - Minh Phi Angle

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi PhiPhi Angle, 16 Tháng tám 2021.

  1. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Tên truyện: Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc

    Tác giả: Minh Phi Angle

    Số chương: Đang sáng tác

    Thể loại: Hiện đại, trinh thám, tình cảm

    Tình trạng: Đang cập nhật

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của PhiPhi Angle

    Ảnh bìa:

    Link

    Giới thiệu:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sinh ra ở vạch đích, là đỉnh chốt ngậ thìa vàng từ bé, còn được mệnh danh là tiểu tổ tông của nhà họ Diệp, lại là thành viên nhỏ tuổi nhất được cưng chiều nhất.

    Vì không nghĩ sẽ lại mang thai vào tuổi xế chiều nữa, nhưng vì là bà Diệp muốn sinh đứa nhỏ, đếc cùng là vì sinh non, băng huyết mà qua đời, còn đứa trẻ cũng vì vậy mà sức khỏe không tốt.

    Diệp gia ba đời đều là quân nhân, đóng quân cho quân đội. Đến đời con cháu sau của Diệp gia thì bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn là tận lực tận tâm cho nước nhà.

    Kiều Phi là đứa trẻ kia, vì là con gái út của Diệp gia nên cô được cả nội ngoại hết mực cưng chiều nâng niu, lại được chị lớn và hai anh trai thương yêu bảo hộ hết mực..

    Kiều Phi tuy nhỏ bé, nhìn cô ốm yếu nhưng là không ai có thể đụng đến cô được.

    Những ai đụng đến người thân của cô đều phải trả cái giá không hề nhỏ.
     
    lu1203nucMèo Cacao thích bài này.
  2. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 01: Tổ Trọng Án Thành Phố A.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố A nổi tiếng lớn nhất được mệnh danh là nguồn sống của nước XX, với an ninh pháp luật ưu tiên, thành phố A lại có Kiều thị là một trong những tập đoàn lớn từ trước đến nay, càng ngày càng lớn mạnh và phát triển hùng hậu.

    Tài sải của Kiều thị hiện nay vẫn chưa được thống kê, Kiều thị vốn tài sản của nhà Bắc Ảnh, Bắc Ảnh Ngưng là con gái cưng của Bắc Ảnh Nam và là chị gái của Bắc Ảnh Ngọc, chính vì tương lai của Kiều Phi cho nên mới đổi thành Kiều thị.

    Bắc Ảnh Ngưng vì muốn sinh Kiều Phi cho nên mới bị sinh non, băng huyết mà qua đời, tâm nguyện lớn nhất của Bắc Ảnh Ngưng là muốn con gái nhỏ Kiều Phi một đời bình an, vui vẻ hạnh phúc, sống vô ưu vô lo.

    Chính vì vậy mà Bắc Ảnh Nam để di chúc cho Kiều Phi là toàn bộ sản nghiệp của ông, từ lúc Kiều Phi ra đời liền đổi thành Kiều thị và lấy tên tập đoàn là LL viết tắt trong tên tiếng anh của Kiều Phi là LeaLia, ý nghĩa là hi vọng cô vui vẻ.

    Họ đều dành tất cả tình thương yêu và những gì tốt đẹp nhất cho Kiều Phi, cho nên cô mới được gọi là sinh ra ở vạch đích gặm thìa vàng từ nhỏ.

    Thành phố A gần đây xảy ra các vụ án giết người, người dân hoang mang hoảng sợ, báo chí cùng truyên thông đưa tin gây sức ép lớn cho cảnh sát. Chính vì vậy phía giám đốc sở cảnh sát điều qua một thanh tra cao cấp bên CID qua tổ trọng án thành phố A hỗ trợ điều tra.

    Cục trưởng sở cảnh sát Dương Vỹ mang theo một số người đến tổ trọng án.

    "Cục trưởng Dương." Mọi người thấy Dương Vỹ bước vào liền đứng nghiêm chào.

    Dương Vỹ nghiêm nghị, giọng uy nghiêm vang lên "Vì vụ án gần đây khiến cảnh sát chúng ta thiếu nguồn lực, điều đến một vị thanh tra giúp mọi người điều tra án, từ nay cô ấy sẽ là người chỉ huy tổ trọng án, Kiều Tuyết."

    Xuất hiện trước mặt mọi người là một người phụ nữ xinh đẹp, chững chạc, khí chất ngời ngời, Kiều Tuyết hướng mọi người lên tiếng, "Xin chào, tôi là Kiều Tuyết. Từ nay chúng ta hãy cùng nhau hợp tá để nhanh chống phá án."

    Sở thành phố A, thanh tra cao cấp không có mấy người, Kiều Tuyết là một trong những tinh anh trong tinh anh trong nghành điều tra phá án, tiếng tă cô vang dội khắp sở cảnh sát, cô chỉ huy tổ CID đã phá rất nhiều vụ án ma túy và buôn lậu lớn, các cấp trên rất trọng dụng cô, thế nhưng ít ai biết đến dung nhan của cô, Kiều Tuyết rất ít khi xuất hiện trên báo chí hoặc truyền thông.

    "Yes, Madam." Họ dõng dạt đồng thanh.

    "Tiểu Tuyết, sở cảnh sát trông cậy vào cháu." Cục trưởng Dương vỗ vai Kiều Tuyết, giọng nói ông đầy tin tưởng.

    Kiều Tuyết nghiêm trang chào "Yes Sir."

    Kiều Tuyết cùng mọi người đợi sau khi cục trửng Dương Vỹ rời đi, họ liền tổ chức cuộc họp khấn.

    "Trước khi đến đây, tôi đã có thông tin của mọi người, cho nên chúng ta bỏ qua màn chào hỏi, bắt đầu họp." Kiều Tuyết khi làm việc rất nghiêm túc, cô thẳng thắng nói.

    "Yes madam."

    Trên màn hình chiếu lớn hiện lên những tấm hình chụp nạn nhân bị hại, va mô phỏng phan tích trước đó của cả tổ trọng án, Đông Phương Tam là chỉ huy của tổ trọng án trước khi Kiều Tuyết điều qua là chỉ huy.

    Đông Phương Tam là người lên tiếng phân tích trước, "Chúng ta nói trước về vụ án giết người liên hoàn trong bảy ngày qua, nạn nhân đều là nữ sinh của các trường học trong thành phố A, các nạn nhân đều phát hiện máu bị cạn khô và tim bị mất. Trong bảy ngày qua đã có khoảng năm nạn nhân được người dân phát hiện."

    "Hiện trường vụ án chính là gần nơi trường học của các nạn nhân đang học." Người chuyển cảnh phan tích trên bảng và lên tiếng là Ban Chi Mai, thành viên tổ trọng án đã công tác ba nă tại tổ trọng án.

    "Bên tổ pháy y và pháp chứng đều chưa có kết quả giám định cụ thể, nhưng hầu hết đều không có manh mối mà hung thủ để lại." Lý Tuệ Nhi cũng lên tiếng, cô vào công tác tại tổ trọng án trước Ban Chi Mai hai năm, chuyên phụ trách điều tra dữ liệu của nạn nhân.

    "Chúng tôi đã chia nhau lấy thông tin từ người thân, bạn bè của nạn nhân, họ đều là những học sinh bình thường, không hề có xích mích với bất kì ai." Thôi Chung Huấn tổ phó tổ trọng án.

    Cảnh trên màn hình chuyển sang một hiện trường vụ án được chụp lại, là xác của một nữ nhân tìm thấy ở bãi rác của một trường học, tư thế của nạn nhân cùng những nạn nhân trên đều cùng một tư thế nằm co người, hay tay đều đặt nơi ngực trái, nhìn qua giống như người đau đớn khi bệnh tim tái phát.

    Bùi Tuấn mở miệng "Ban đầu chúng tôi nghi ngờ, khả năng các nạn nhân mắc bệnh tim, nhưng theo thông tin từ người nhà cho biết, tim họ đều khỏe mạnh."

    "Phía dư luận vẫn là không ngừng gay sức ép cho cảnh sát chúng ta, vì là liên quan đến những thế hệ sau này." Phác Xác Liệt lên tiếng.

    Kim Mân Thạc chuyển hồ sơ sang một vụ bạo hành trẻ em và hãm hiếp, anh chậm rãi lên tiếng "Còn có vụ khiến cả nước bức xúc là vụ hãm hiếp bạo hành trẻ em, mà hung thủ lại có biểu hiện rất lạ, tôi đã thử lấy lời khai của người bị tình nghi là hung thủ nhưng là phát ngôn của nghi phạm không rõ lắm." Trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên, gương mặt nhìn có chút ngốc ngếch, tóc để quả đầu nấm, kế bên là hình ảnh nạn nhân tại hiện trường.

    "Còn có vụ án mà sếp Tam giao cho tôi điều tra, là vụ án trước đây bị nghi là tự sát, cho đến hôm qua sếp Tam nghi ngờ vụ án không đơn giản là tự sát không, vẫn con nhiều chi tiết mờ ám." Lý Tại Chân tiếp tục chuyển cảnh trên màn hình chiếu, là một nạn nhân nữ nằm trong bồn tắ đầy máu, cổ tay bị cắt đứt.

    Kiều Tuyết nhìn Đông Phương Tam mở miệng, "Tiểu Tam, cậu có nghi ngờ gì không?"

    Đông Phương Tam đưa mắt nhìn Kiều Tuyết mở miệng, "Chẳng phải chị là người phát hiện điều mờ ám sao? Vừa hay sáng nay em nói Tại Chân khoan kết án."

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ý họ cùng chung câu hỏi nhìn Đông Phương Tam và Kiều Tuyết.

    Ban Chi Mai luôn là cô gái nhanh mồm nhanh miệng, cô thắc mắc lên tiếng hỏi "Hai người quen biết nhau sao?" Cô biết Đông Phương Tam chưa có bạn gái, nhưng là Kiều Tuyết so với anh lớn tiểu hơn, thời buổi bây giờ đều không phan biệt tuổi tác, cô ủng hộ sếp Tam.

    Đông Phương Tam biết tính tình hay suy diễn của Ban Chi Mai, anh mở miệng chặt đứt suy nghĩ kia của cô, "Chị ấy là chị dâu tôi."

    "Chị dâu." Cả tổ kinh ngạc, họ chưa bao giờ nghe anh nói thanh tra cao cấp Kiều Tuyết là chị dâu anh.

    Kiều Tuyết gõ nhẹ xuống mặt bàn, nghiêm giọng lên tiếng "Chúng tôi sẽ giới thiệu sau cho mọi người biết, bây giờ là tập trung vào vụ án được không?"

    Mọi người liền ngồi ngay ngắn nghiêm túc.

    Kiều Tuyết mở miệng phân phó "Trẻ em và học sinh sinh viên rất được đất nước coi trọng, chính vì vậy hai vụ án số 1 và số 2 chúng ta cần tìm ra hung thủ nhanh nhất. Chứng cứ từ pháp chứng và pháp y chưa thể phan tích ra cụ thể, không biết mọi người có từng nghe qua tâm lí phác họa tội phạm chưa?"

    Đông Phương Tam lên tiếng, "Em nghe nói ở Mĩ và các nước lân cận đều tin tưởng vào tâm lí phác họa tội phạm, nhưng thành phố chúng ta chưa tin."

    Lý Tuệ Nhi là một cô gái thích học hỏi, cô trước đây có tìm hiểu qua nhưng là đi sâu vào tâm lí của một ngườ rất khó, huấn hồ là từ đó phác họa tội phạm được. Cô mở miệng thảo luận "Tâm lí học là một bộ môn yêu cầu rất cao, em đã thử tham gia một lớp học của một bác sĩ tâm lí, nhưng là không thể đi sâu từ đó mà có thể phác họa được."

    Kiều Tuyết nhìn Lý Tuệ Nhi hỏi, "Thành phố A chúng ta có bác sĩ tâm lí sao?" mặc dù bộ môn tâm lí học chưa được phổ biến ở thành phố A, nhưng cô chưa từng nghe có một vị bác sĩ tâm lí nào.

    "Phải, cô ấy là Hà Diệu Thanh, bác sĩ tâm lí từ Mĩ về, em nghe nói cô ấy mở một phòng khám và tư vấn tâm lí riêng." Lý Tuệ Nhi trả lời, xuất phát từ nghề nghiệp là cảnh sát cho nên cô đã âm thầm điều tra về Hà Diệu Thanh.

    Kiều Tuyết gật đầu, sau đó mở miệng, "Chúng ta phân chia đội mà điều tra, không chỉ vì vụ án liên hoàn không, chúng ta phải tận lực tìm hung thủ trong các vụ án khác, tôi cần xin phép ý kiến cấp trên nhờ người hỗ trợ điều tra."

    "Yes madam."
     
  3. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 02: Tiến Triển Vụ Án

    S

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ở cảnh sát, tổ pháp chứng.

    Người chỉ huy cả tổ pháp chứng là Thân Đông Hạo, anh đã có kinh nghiệm hơn mười năm làm nghề pháp chứng, kinh nghiệm và sự thông minh nhạy bén của anh đã giúp cho bên phía cảnh sát rất nhiều. Ngoài ra anh còn một người em trai cũng làm trong tổ pháp chứng, tên Thân Đông Hựu, hai anh em nhà họ Thân rất nổi tiếng ở sở cảnh sát.

    "Sếp Hạo, đây là kết quả DNA của vụ hãm hiếp bạo hành trẻ em, nghi phạm là Nhâm Thạch Tùng 41 tuổi, trong tinh trùng có trong người nạn nhân Mạch Dạ Thi không có tinh dịch, cho nên không chứng minh được hung thủ là Nhâm Thạch Tùng." Phác Tú Bân thành viên tổ pháp chứng, chuyên ngành của anh xét nghiệm DNA.

    "Nhưng báo cáo có ghi chép, Nhâm Thạch Tùng cũng không có tinh dịch trong tinh trùng." Vương Băng Tâm là thành viên tổ pháp chứng, chuyên đi thu thập chứng cứ tại hiện trường, phân tích vật chứng.

    "Vụ án liên hoàn, vẫn chưa có chứng cứ cụ thể, những kết quả DNA có trên người tất cả các nạn nhân đều thuộc riêng về nạn nhân, ngoài ra thì không có của ai khác." Lâm Tại Phạm cũng là người đi thu thập chứng cứ tại hiện trường, anh nghiên cứu và phan loại chứng cứ.

    "Kết quả của vụ án tự vẫn cũng dừng lại ở điểm ban đầu, nhưng bên tổ trọng án sáng nay lại nghi ngờ là không phải tự sát." Hàn Ty Hách cũng là người đi thu thập chứng cứ tại hiện trường, phan tích và nghiên cứu vật chứng.

    Thân Đông Hạo nhìn bảng báo cáo, anh khẽ nhíu mày, tin tức cùng vật chứng quá ít như vậy cũng sẽ làm chậm quá trình tiến triển của vụ án. Trong lúc tổ pháp chứng đang họp thì một cô gái nhỏ nhắn có nét đẹp lai hai nước chạy vào nói, "Sếp Hạo là Kiều.. Kiều Tuyết. Là madam Kiều." Khy Lạp Mã Tây là cô gái nhỏ tuổi nhất tổ pháp chứng, cô là thực tập sinh cùng với Lại Quân Lâm vào công tác tại tổ pháp chứng mấy tháng. Nhiệm vụ của hai ngườ họ là học hỏi và nghiên cứu phan tích từ các vụ án nhỏ.

    Thân Đông Hựu hứng thú nhìn cô gái nhỏ lai này, mở miệng "Là người nào khiến em phải kích động như vậy?" Anh biết gốc của cô gái này là người Mông Cổ, bình thường anh rất thích trêu chọc cô.

    Nét mặt của Khy Lạp Mã Tây rất hưng phấn, hâm mộ nói "Chính là madam Kiều, thần tượng của em, chị ấy là người khiến em muốn làm cảnh sát nhưng nâng lực em có hạng, bị đáng rớt."

    "Cho nên nói em mới xin vào tổ pháp chứng, hy vọng có ngày gặp thần tượng mình sao?" Thân Đông Hựu tiếp tục giở trò trêu cô.

    Khy Lạp Mã Tây không để ý vì anh trêu chọc, cô ngây thơ gật đầu.

    Cả tổ lắc đầu ngán ngẫm.

    Thân Đông Hạo mỉm cười sau đó là sải bước ra ngoài phòng họp, vừa hay Kiều Tuyết cùng Đông Phương Tam đến.

    "Sếp Hạo, đây là thanh tra cao cấp Kiều Tuyết, chị ấy vừa mới nhận chức sáng nay tại tổ trọng án." Đông Phương Tam vui vẻ hướng Thân Đông Hạo giới thiệu.

    "Madam Kiều." Thân Đông Hạo đưa tay bắt tay cùng Kiều Tuyết.

    "Sếp Hạo, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Kiều Tuyết theo lễ cũng đưa tay chào hỏi.

    Sau đó là cô cùng họ thảo luận về chứng cứ mà họ thu thập được từ hiện trường. Một tiếng sau Kiều Tuyết cùng Đông Phương Tam đến tổ pháp y tìm hiểu.

    Bác sĩ pháp y là Kiều Diễn em trai kế của Kiều Tuyết, cũng là con trai trưởng Kiều gia, thay vì anh nhận điều hành công ty của mẹ anh thì anh và Kiều Tuyết chọn nghành nghề anh theo đuổi.

    Kiều Tuyết nhìn em trai mỉm cười nói, "Bác sĩ Diễn, mong được họp tác."

    Kiều Diễn nhìn chị gái mở miệng, "Tại sao lại chuyển đến tổ trọng án?"

    Đông Phương Tam nghi ngờ nhìn các nói chuyện nói chuyện của hai người, tuy anh trai anh cùng Kiều Tuyết kết hôn tính đến nay mười năm nhưng gia đình Kiều Tuyết anh vốn không biết nhiều. Đông Phương Tam cũng chỉ mới về nước ba năm trước, công tác tại sở cảnh sát, chỉ huy tổ trọng án cũng chỉ có hơn hai năm, vì công việc của anh và Kiều Tuyết đều là cảnh sát cho nên rất ít khi gặp mặt gia đình, Kiều Tuyết là bên CID vốn rất bận rộn, đến nay anh vẫn chưa có cháu để ôm đấy.

    Kiều Diễn nhìn biểu tình của Đông Phương Tam liền mở miệng, "Chị không nói cho cậu ấy biết em là gì của chị sao?"

    Kiều Tuyết như nhận ra mình quên liền hướng Đông Phương Tam nói, "Đây là Kiều Diễn em trai chị, em về nước nhưng không có về nhà anh chị cho nên anh chị vẫn chưa có giới thiệu cho em biết."

    Đông Phương Tam liếc nhìn Kiều Diễn, "Anh biết tôi là em chồng chị ấy vậy mà cũng không nói cho tôi biết, chúng ta hợp tác đến nay đã hơn hai năm đấy."

    "Cậu không hỏi làm sao tôi nói." Kiêu Diễn cười nhẹ nói, sau đó lá đưa hồ sơ cho Kiều Tuyết.

    Nước Anh, vì gần đây có vụ án quan trọng liên quan đến Anh và Mĩ cho nên Kiều Phi được sở cảnh sát mời đến hỗ trợ điều tra.

    Nói về cơ duyên của Kiều Phi cố gái nhỏ này cũng thật tình cờ, Kiều Phi không hổ danh là người nhà họ Kiều, thông minh tài giỏi, tuổi nhỏ tài cao nha.

    Chỉ trong thời gian ngắn cô đã hoàn thành luận án tốt nghiệp, hoàn thành nhận bằng tiến sĩ bác sĩ tâm lí học nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay, so với giáo sư Bạc thì cô chính là người nhỏ tuổi nhất trong giới tâm lí học, phác họa dung mạo tôi phạm quan thông tin phân tích tâm lí học từ vật chứng, hiện trường vụ án và trên cơ thể nạn nhân.

    Vì sao cảnh sát biết đến cô cũng là vì một lần cô gái nhỏ Kiều Phi bị kéo vào một án mạng tại phòng ăn của một nhà hàng, cô tình cờ lại bị nghi ngờ là hung thủ, bị cảnh sát tra hỏi, đến khi biết được thân phận thật sự của cô và màn đối đáp của giáo sư Bạc mới khiến cảnh sát kính nể họ. Từ đó Kiều Phi chính tức được cảnh sát để ý, nhưng mời cô tham gia phá án rất khó vì vị giáo sư hướng dẫn cho Kiều Phi từ chối giúp cô thẳng thừng.

    Vụ án mà Kiều Phi tham gia phá án là có liên quan đến bộ đội đặc chủng, trong đó có một người đào ngũ trốn thoát, còn mang theo vũ khí, sau khi Kiều Phi đến mới phát hiện người chỉ huy nghi phạm lại làm em trai cùng cha khác mẹ của người nào đó.

    Kiều Phi nhắn một cái tin gửi đi, rất nhanh đã có cuộc gọi đến, đầu dây vang vọng giọng đàn ông trầm trầm, vang lên "Em đang ở Anh sao?" Người nói không ai khác là Bạc Tử Hoa đội trưởng đội bộ đội đặc chủng đặc cách của quốc gia Anh Quốc và thành phố A.

    Kiều Phi giọng nói trong trẻo vang lên trong lớp khẩu trang, "Anh về thành phố A đi, người kia đào tẩu về thành phố A rồi."

    Bạc Tử Hoa mở miệng, "Đàm cảnh sát này dám để em tham gia vào việc này sao?"

    Kiều Phi nói "Bạc Tử Hoa, anh nên gọi em là chị dâu mới phải." Sau đó liền tắt máy, cô nhìn màn hình trên bảnh thông báo trong sân bay, sau đó kéo vali qua cửa kiểm soát vé.
     
  4. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 03: Trở Về Thành Phố A.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở cảnh sát, tổ trọng án.

    Kiều Tuyết kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi, vẫn là không nhận được tin nhắn của cô em gái nhỏ, nếu cô đoán không nhầm thì Kiều Phi hẳn là hôm nay không có tiết, nhưng Kiều Tuyết nào biết rằng cách đây 6 tháng trước Kiều Phi đã hoàn thành luận án cùng lấy được bằng tiến sĩ bác sĩ tâm lí học được nước Anh và Mĩ cấp bằng chứng nhận, ngoài ra Kiều Phi còn được quyền đặc cách của cảnh sát Mĩ và Anh tham gia các vụ án, chính phủ Anh và Mĩ còn làm cho cô một thẻ nghành chuyên dụng nhưng chỉ là thuộc về mình Kiều Phi và cũng chỉ có Kiều Phi mới có.

    "Madam, tòa cao ốc tập đoàn LL xảy ra vụ án, có người mất mạng và bị thương không ít, tôi nghe nói có bom nữa." Lý Tuệ Nhi lập tức gõ cửa phòng Kiều Tuyết thông báo.

    "Cái gì?" Kiều Tuyết là kinh hoàng cùng sở hãi, cô nhanh chống bước nhanh đi cùng đồng nghiệp đến hiện trường vụ án.

    Tòa cao ốc LL.

    Xung quanh đều được cảnh sát phong tỏa, người dân đến xem càng đông. Vì là tập đoàn lớn có sức ảnh hưởng đối với nền kinh tế hiện nay cho nên được chính phủ và cảnh sát thành phố A chú trọng, cảnh sát và đội đặc nhiệm đến đầy đủ.

    Bên trong là một người đàn ông to lớn đang dùng súng khống chế mọi người, anh ta vì bị kích đông bởi cảnh sát cho nên cho bắn chết một nhân viên trong tòa nha của LL, Kiều Thiên và Bắc Ảnh Ngọc vì muốn cứu người nên bị hắn làm bị thương, nhưng vết thương không nặng.

    Tên kia thậ chí còn không trang bị, hắn là muốn công khai rõ mặt cùng với cảnh sát, hắn hung hăng dữ tợn quát "Ở đây ai là chủ tịch hả? Ai nắm quyền lớn nhất?"

    Khi Bắc Ảnh Ngọc muốn tiến lên thì bị Kiều Thiên cản lại, anh không thể để cậu mạo hiểm, thân thủ của anh tuy không bằng tên kia nhưng cũng có thể khống chế hắn, "Người nắm quyền không có ở đây? Tôi chính là người đại diện." Kiều Thiên bình tĩnh lên tiếng, trên tay anh bị thương nhưng đã được anh sơ cấp tạm thời.

    Tên kia trừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Kiều Thiên miệng quát lớn "Không phải mày, mày không thể nào là tên bao dưỡng cô ta, không thể nào?" Hắn giống như mất đi khống chế, trong đầu luôn hiện lên ảnh vợ anh ngoại tình.

    Lúc này một thân ảnh nhỏ nhắn, khoát trên người lá một chiếc án dạ màu kem đầu đội mũ lưỡi trai cùng màu và khẩu trang màu đen, giọng nói trong veo vang lên, "Đúng rồi, anh ấy sao có thể bao dưỡng một bà thím kia chứ?"

    Tên kia hoảng hốt, nhưng thân thủ đề phòng rất nhanh nhẹn, ánh mắt nhanh chóng tìm được thân ảnh kia. Hắn lớn tiếng nói, "Mày là ai hả? Nhanh vào vị trí, mày mà lộn xộn tao bắn chết đó."

    Kiều Thiên cùng Bắc Ảnh Ngọc là cùng lúc sắc mặt biến đỗi, giọng nói này làm sao mà hai người họ không nhận ra, tiểu tổ tông mà họ hết mực cưng chiều thương yêu tại sao lại có mặt ở đây. Nhưng vì sợ tên kia kích động lỡ làm bị thương tiểu tổ tông của họ thì làm sao? Hai người chỉ có thể là lo lắng đứng ngồi không yên.

    Kiều Phi nhìn sắc mặt của Bắc Ảnh Ngọc va Kiều Thiên liền biết họ đang suy nghĩ gì, nhưng đôi mắt to tròn của cô không hề sợ hãi, sẵn tiện cô dùng tên này làm thí nghiệm cho phát minh của cô luôn vậy. Nghĩ vậy cô càng bước đến gần hắn hơn.

    "Đừng." Tiếng thét hốt hoảng của hai người đàn ông nổi bật nhất cùng vang lên.

    Kiều Ph biết họ lo lắng cho nên nhìn về phía họ mà đi đến.

    "Đứng lại, không thôi tao bắn chết." Tên kia quát lớn, nhưng lại không khiến bước chân cô dừng lại, hắn tức giận liền giương súng hướng cô mà bóp cò, Kiều Thiên sợ hãi cũng không nghĩ ngợi, phản ứng của anh là chạy nhanh đến chỗ Kiều Phi đem cô bảo bọc trong lòng ngăn chặn viên đạn của tên kia.

    Thế nưng điều không thể ngờ là tiếng súng không vang lên, mọi người sợ hãi không dám nhìn, Bắc Ảnh Ngọc mặc dù cũng bị thương nhưng cũng là lao nhan đến đem hai đứa cháu cưng bảo hộ.

    Tên kia kinh hãi nhìn khẩu súng trên tay, nhanh chống kiểm tra đạn, đạn vẫn còn, cò súng vẫn không có vấn đề gì nhưng là viên đạn không bay ra nha.

    Bên kia tòa nhà có tay súng bắn tỉa được cảnh sát trang bị nhưng là khi họ bóp cò liên không có đạn bay ra, đây là thời điểm bắn nghi phạm nhưng đạn lại không bắn ra được.

    Họ nói qua bộ đàm báo cáo, cảnh sát liền một trận hoãn loạn, Kiều Tuyết cũng không yên muốn xông vào nhưng Đông Phương Tam cùng Kiều Diễn ngăn cản.

    Chuyện lớn làm chấn đông cả thành phố, lúc Kiều Ngân cùng Kiều Du biết tin cũng đã nhanh chống đến tòa cao ốc LL.

    Bên trong LL.

    "Anh, không sao đâu." Kiều Phi nhỏ giọng nói với Kiều Thiên, cô động đậy vì bị Kiều Thiên ôm chặt.

    Kiều Phi đưa mắt nhìn đến cánh tay đang nhuộm màu đỏ của Kiều Thiên, Bắc Ảnh Ngọc cũng bị thương ngay bả vai, ngay lập tức đôi mắt to tròn, đôi mắt màu đen nhánh của cô vì kích đông tức giận mà lập tức chuyển sang màu xanh lục, đây chính là đặc điểm chỉ mỗi Kiều Phi giống Bắc Ảnh Ngưng mẹ cô.

    "Thôi Tử Cách, anh dám là bị thương hai người họ?" Kiều Phi nhìn tên đàn ông đang hoảng sợ kiểm tra súng.

    Tên kia liền lấy ra một điều khiển chíp nổ miệng quát, "Tao đã gài bom tất cả ở đây, mày còn làm loạn tao liền cho nổ chết hết đấy."

    Kiều Phi cười lạnh sau lớp khẩu trang, giọng lạnh lẽo khác với giọng trong trẻo vừa rồi của cô, "Thử đi, thử bấm đi." Cô là khiêu khích hắn.

    Giống như bị kích đông, và dường như nhớ ra cái gì đó, hắn kinh ngạc nhìn Kiều Phi, "Làm sao mày biết tên tao?" Không ai có thể biết hắn là lính đặc chủng.

    "Thôi Tử Cách mã hiệu 0068, lính đặc chủng dưới sự chỉ huy đặc cách của Bạc Tử Hoa, đã đào tẩu từ Anh về thành phố A là nghĩ vợ anh ngoại tình, được người trong LL nuôi dưỡng?" Kiều Phi nói đúng tâm tư của hắn khiến hắn biến sắc không thể tin, con ngươi đão liên tục, tâm tình hắn kích động đưa tay bấm điều khiển chờ đợi vụ nổ lớn, nổ tung nơi này nhưng mà không có gì xảy ra, hắn không thể tin giống như điên loạn.

    Kiều Phi lấy điện thoại nhắn mấy chữ "Vào mà dọn dẹp chiến binh của anh."

    Năm phút sau, từ trên tầng lầu rơi xuống nhiều sợi dây thừng, sau đó là khoảng bảy tám người mặc đồ lính trượt xuống theo dây thừng nhanh chống khống chế được Thôi Tử Cách.

    Một ngươi cao lớn trong đó, bước nhanh đến chỗ Kiều Phi, tháo xuống lớp khẩu trang mở miệng "Em bị ngốc sao? Biết hắn là lính đặc chủng còn lao vào?"

    Kiều Phi lườm Bạc Tử Hoa, "Anh và cả cảnh sát, bên kia còn có lính bắn tỉa còn không làm được gì hắn, anh trai em và cậu em bị thương em liền tính trên người anh."

    Ngay sau câu nói của Kiều Phi là cảnh sát vào giải tán mọi người, bác sĩ sơ chế cấp cứu chp người bị thương, rất tiếc là một bảo vệ của LL vì khống chế hắn mà bị hắn bắn chết.
     
  5. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 04: Phân Tích Vụ Án.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở cảnh sát, tổ trọng án xảy ra một màn giáo huấn của Kiều Tuyết.

    Kiều Tuyết tức giận, hai tay chống ngay hông không ngừng giáo huấn cô em gái nhỏ Kiều Phi. "Tại sao về nước không nói cho chị biết? Còn có, em có biết tên kia nguy hiểm như thế nào không mà còn vào trong?"

    Mọi người thấy Kiều Tuyết tức giận cho nên không ai dám lên tiếng, nhưng họ không nhừng tò mò cứ nhìn chăm chăm vào Kiều Phi, cô bé xinh đẹp lại có đôi mắt to tròn đáng yêu, gương mặt va da dẻ trắng hồng nhìn thật thích mắt.

    Có người còn cho rằng cô là con gái của Kiều Tuyết, nhìn hai người không khác nhau mấy, tuổi tác của Kiều Phi chắc cũng chỉ là cô bé 16 tuổi đi, ánh mắt lộ liễu đánh giá Kiều Phi đều bị cô thu vào mắt.

    "Tôi không phải con gái chị ấy, tôi đã 21 tuổi rồi." Kiều Phi không vui lên tiếng, đôi mắt đáng yêu cùng giọng nói trong trong khiến người nghe không hề có cảm giác chán ghét mà còn thích hơn.

    Mọi người bị câu nói của cô làm cho hoảng sợ, cư nhiên cô biết họ nghĩ gì sao? Cô là người đến từ tương lai có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?

    Kiều Tuyết đưa mắt nhìn mọi người mở miệng, "Không điều tra án sao?" Họ liền cụp đuôi nhanh chống đi làm việc, nhưng mắt vẫn là nhìn chăm chăm vào cô gái Kiều Phi. Trong đầu họ đều la một mớ câu hỏi hoang mang nhưng không có lời giải đáp.

    Kiều Phi đưa ngón tay cái hướng Kiều Tuyết tán thưởng, "Oa, chị cả thật là oai nha." Tính trẻ con của cô là bị nuôi chiều mà thành nha.

    "Lia, em có sao không?" Kiều Diễn cùng Kiều Thiên căng thẳng xoay Kiều Phi trái phải kiểm tra, vừa nãy do cảnh sát cần lấy thông tin cho nên Kiều Thiên cùng Bắc Ảnh Ngọc họp tác, Kiều Diễn là vì em trai cùng cậu bị thương nên đến xem, sau đó là lo lắng không yên chạy đến tổ trọng án tìm Kiều Phi bị Kiều Tuyết mang đi.

    Kiều Thiên hay gọi tên tiếng anh của Kiều Phi là Lia viết tắt trong tên LaeLia mà mẹ anh đặt cho Kiều Phi, LaeLia là biểu tượng của loài hoa mộc lan cao quý.

    "Em không sao? Cậu." Kiều Phi trả lời Kiều Thiên và Kiền Diễn, sau đó là nở nụ cười ngọt ngào hướng Bắc Ảnh Ngọc.

    Bắc Ảnh Ngọc nhìn cô cháu gái nhỏ mà anh cùng cả gia tộc Bắc Kiều một mực cưng chiều nâng niu cô nhưng đóa hoa mộc lan cao quý, Kiều Phi chính là phiên bản giống chị gái anh nhất.

    "Về nhá thôi, ông ngoại cùng hai ba và ông nội rất nhớ cháu." Bắc Ảnh Ngọc ôn nhu dịu dàng lên tiếng, khác hẳn với vị chủ tịch nghiêm khắc lạnh lùng thường ngày.

    Kiều Phi bĩu môi giọng trong veo nói, "Cháu đến thăm ông ngoại rồi, còn cùng ông ngoại câu cá trồng rau, chơi rất vui nha."

    Kiều Tuyết nghe đến liền nổi giận, "Con bé này, em là về khi nào? Rốt cuộc là em về khi nào hả?"

    Kiều Diễn vốn dĩ đã quen với tính tình nóng nảy của chị gái, ngoài Kiều Tuyết ra không ai có tính giống ông nội và ba Kiều cả, tính tình ngang ngạnh nóng nảy chẳng khác gì nhau, cũng may Kiều Phi không có nóng nảy nhu vậy. Kiều Diễn im lặng ngồi xuống kiểm tra xem trên người Kiều Phi có chỗ nào bị thương không, cô là bảo bối của anh, từ nhỏ chỉ cần Kiều Phi bị thương một chút cũng sẽ khiến anh đau lòng.

    Trước đây vốn dĩ Kiều Diễn là một bác sĩ khoa tổng hợp, nhưng không hiểu từ lúc nào anh lại có duyên với ngành bác sĩ pháp y, cho nên anh chuyển công tác cho đến hiện tại.

    Kiều Thiên nhìn cô em gái nhỏ, anh là đang suy nghĩ cô vào bằng cách nào, còn có súng của tên lính đặc chủng kia còn đạn nhưng là bóp cò mãi đạn vẫn không bắn được, còn có lính bắn tỉa cũng không thể làm bắn đạn ra được.

    Kiều Thiên còn nhớ ít năm trước tài khoản thẻ của anh luôn là bị trừ đi chi phí rất lớn, lúc đó anh không mấy để tâm vì nghĩ Kiều Phi muốn mau đồ hiệu, xe hoặc những gì cô thích anh đều dung túng cho cô tiêu. Chỉ là hôm nay anh thấy trong tài khoản báo về số tiền trước đây bị Kiều Phi rút được hoàn trả lại, anh vốn là muốn gọi xác nhận nhưng chưa kịp thì đã bị tên lính đặc chủng xông vào.

    Kiều Phi đưa mắt nhìn Kiều Thiên, so với anh trai cả là Kiều Diễn đang kiểm tra xem cô có bị thương không thì chỉ có Kiều Thiên là người hiểu cô, dung túng cô nhiều nhất. Kiều Phi biết anh trai cô đang thắc mắc về số tiền được hoàn trả lại.

    Kiều Phi nhìn Kiều Tuyết, "Chị, em về nhà trước đây. Em sẽ gửi chị kết quả phân tích cụ thể." Sau đó liền ngoan ngoãn theo cậu cùng Kiều Thiên về, vì còn trong giờ làm việc Kiều Tuyết cùang Kiều Diễn vẫn chưa thể về nhà.

    Kiều Tuyết vỗ tay ra lệnh, "Họp thôi, chúng ta phân tích vụ án."

    Mọi người bàng hoàng không thể tin nhìn Kiều Tuyết, nhưng cũng sẽ nhanh chống theo lệnh vào phòng họp.

    Kiều Tuyết phát máy chiếu phan chia tưng vụ án bắt đầu phân tích, "Trước đây tôi từng nói chúng ta sẽ nhờ vào những vật chứng tìm được ở hiện trường vụ án và vết tích trên người nạn nhân để phân tích phác họa tâm lí hung thủ từ đó có thể phác họa ra hung thủ."

    Đông Phương Tam vốn rất thích học hỏi, anh từng là người hâm mộ Kiều Tuyết lúc anh mới vào nghề, nhưng chuyện phác họa hung thủ bằng tâm lí học anh mới nghe lần đầu cho nên thắc mắc hỏi, "Liệu có thể phác họa được phần lớn dung mạo của hung thủ không?"

    Kiều Tuyết nhìn Đông Phương Tam, cô rát thích tính tình thẳng thắng của em chồng, cho nên liền đáp, "Trước đây chị đã từng phản đối kịch liệt về tâm lí học tội phạm, nhưng sau khi chị nghe từ chuyên gia tâm lí học tội phạm phân tích đã hoàn toàn thuyết phục chị, phần lớn phác họa hung thủ là nhờ vào chứng cứ mà chúng ta thu thập được và những vết tích mà hung thủ gây ra cho nạn nhân từ đó mới phan tích tâm lí của hung thủ, tính cách, chiều cao và sinh hoạt của hung thủ, còn phác họa có giống với hung thủ hay không là điều không thể nào. Nhưng Kiều Tuyết tôi tin về tâm lí học."

    Lý Tuệ Nhi hưng phấn nói, "Madam, tôi tin chị, chị nhanh phân tích đi."

    Mọi người cũng hướng mắt to mò, Kiều Tuyết liền trực tiếp phân tích, "Trước tiên chúng ta đặt vụ án hiếp dâ trẻ em và sát hại nạn nhân là vụ án số một. Nghi Phạm là Nhâm Thạch Tùng 41 tuổi là công nhân tại công trường xây dựng thuộc của Phong thị, nạn nhân là Mạch Dạ Thi 7 tuổi là cháu gái của công ty Phong thị cho nên họ đã quyền quyền lực ép cảnh sát bức cung nghi phạm Nhâm Thạch Tùng."

    "Bức cung sao?" Mọi người kinh ngạc.

    Ban Chi Mai là người nhận hồ sơ cô liền lên tiếng, "Theo trong hồ sơ em nhận từ trại giam thì trưởng cai trại giam nơi đó nói chính Nhâm Thạch Tùng đã thừa nhận hành vi cưỡng hiếp giết chết nạn nhân. Trong bảng xét nghiệm từ bên pháp chứng cũng thu thập được tinh trùng nghi ngờ chính xác 98% là của nghi phạm. Chuyện này đã có thể kết án rồi? Vì ao madam lại nói là họ bức cung."

    Thôi Chung Huấn cũng lật hồ sơ lên tiếng, "Kết quả từ pháp y chuyển cho tổ trọng án chúng ta cũng có chứng minh trong tinh trùng của Nhâm Thạch Tùng cũng không có tinh dịch, tinh trùng trong người nạn nhân Mạch Dạ Thi cũng không có tinh dịch. Như vậy chứng cứ chứng minh Nhâm Thạch Tùng chính là hung thủ, bản thừa nhận tội ác của ông ta ông ta cũng đã lăn tay rồi."

    Kiều Tuyết bình tĩnh, "Chính vì vậy tôi mới yêu cầu các cậu không kết án vội, chúng ta là cảnh sát, chúng ta không thể bắt nhầm người được."

    Đông Phương Tam có chút không đồng tình, anh lên tiếng "Chị chứng minh như thế nào khi chứng cứ đều đang buộc Nhâm Thạch Tùng chính là hung thủ?" Bản án đã chứng tõ như vậy mà Kiều Tuyết còn không tin, anh đang cho rằng Kiều Tuyết đang đi sai hướng và làm mất thời gian của mọi người.

    Kiều Tuyết bình tĩnh lên tiếng phan tích, "Vậy tôi hỏi cậu, cậu còn nhớ phản ứng và cách nói chuyện của Nhâm Thạch Tùng không?"

    Bùi Tuấn tiếp lời thay Đông Phương Tam, "Anh Tam giao cho tôi hỏi cung nghi phạm nhưng ông ta có điều không đúng cho lắm."

    Kiều Tuyết nói tiếp, "Đây là một vụ án lớn, thông tin được người dân rất chú tâm vì là nạn nhân là một đứa trẻ 7 tuổi, không những vậy nạn nhân còn là cháu gái của Phong thị cho nên dư luận cùng Phong thị dồn ép các cậu không điều tra kỉ càng mà kết án như vậy sao?"

    Cả nhóm người yên lặng. Đúng là họ bị sức ép dư luận cùng cấp trên quá lớn còn có liên tục xảy ra án mạng, họ làm đều không hết.

    Đông Phương Tam tuy là em chồng, trước đây anh còn rất thần tượng Kiều Tuyết, nhưng anh dẫn dắt tổ trọng án cũang đã mấy năm, bị cô nói như vậy khiến anh có chút chột dạ, anh liền im lặng không nói.

    Kiều Tuyết thấy mọi người đều cúi đầu không nói được lời nào, chứng minh Kiều Phi nói đúng, cô thở dài bất lực, "Nhâm Thạch Tùng bị mắc chứng bệnh thiểu năng kí ức và tính tình giống như một đứa trẻ 6 tuổi, Nhâm Thạch Tùng còn mắc chứng trong tinh trùng không có tinh dịch cho nên khả năng chúng ta nhầm lẫn giữa hung thủ và Nhâm Thạch Tùng, tôi tin chắc rằng hung thủ cũng có thể là tinh trùng không có tin dịch, cho nên không thể xét nghiệm kết quả DNA chính xác."

    Phác Xác Liệt lên tiếng, "Trong hồ sơ nói Nhâm Thạch Tùng có một đứa con gái cũng 7 tuổi, nếu Nhâm Thạch Tùng không có tinh dịch trong tinh trùng thì đứa con gái ông ta đang nuôi dưỡng không phải con ông ta?"

    Kiều Tuyết gật đầu, "Đó chính là các cậu không điều tra cho nên khiến vụ án không có hướng đi." Cô ngừng lại, không thể tức giận được, Kiều Tuyết hít sâu một hơi tiếp tục "Cô bé mà Nhâm Thạch Tùng nuôi thật ra là cháu gái anh ta, anh ta có một người chị gái, nhưng vì muốn bước đi bước nữa cùng người đàn ông khác cho nên để lại con gái cho Nhâm Thạch Tùng nuôi dưỡng. Vốn dĩ ý thức của Nhâm Thạch Tùng chỉ là đứa trẻ 6 tuổi có thể tự ăn tự uống tự vệ sinh cá nhân được nhưng là chăm só đứa trẻ sơ sinh rất khó. Hàng xóm vì thương anh ta cho nên mới giúp anh ta, hướng dẫn anh ta chăm sóc đứa nhỏ. Khi đứa nhỏ biết nói liền gọi anh ta là ba. Hàng xóm của Nhâm Thạch Tùng có thể xác minh."
     
  6. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Bài viết:
    170
    Chương 05: Phân Tích Vụ Án Bằng Tâm Lí Học.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng họp tổ trọng án vẫn đang diễn ra cuộc họp gây cấn.

    Kiều Tuyết bắt đầu phân tích vụ án số 1 theo sự phân tích phác họa của Kiều Phi gửi qua, "Tôi sẽ phân tích dựa trên tâm lí học và phác họa hung thủ theo chuyên gia tâm lí học. Hung thủ là nam cao tầm 1m70 đến 1m75, người cao gầy, ốm, ngoại hình được đánh giá là không được chú ý cho nên hung thủ rất dễ ẩn mình trong đám đông để sinh hoạt, hắn có việc làm có thể nuôi sống bản thân, sống một mình và không được người thân coi trọng. Đặc biệt từ thương tích trên người nạn nhân và các chứng cứ thu thập được, hung thủ mắc chứng bệnh loạn dâm, đối tượng của hắn là các bé gái tiểu học. Nơi phát hiện thi thể nạn nhân là công trình của công ty Phong thị, tôi tin hắn cũng là công nhân làm tại công trình gần trường học của nạn nhân. Ở hiện trường chúng ta phát hiện hai chiếc cặp tiểu học dành cho bé gái giống nhau, Nhâm Thạch Tùng luôn ôm khư khư chiếc cặp mới nói là của con gái ông ta, Nhâm Thạch Tùng còn xuất hiện tại hiện trường vụ án liền bị người dân phát hiện vào báo án. Nhưng theo tôi được biết, lúc phát hiện nạn nhân cùng Nhâm Thạch Tùng là trời mưa lớn, học sinh lúc đó cũng được người nhà đón về hết, cho nên người báo án chắc chắn là người của công trình xây dựng. Theo biểu hiện ghi hình lúc lấy lời khai của Nhâm Thạch Tùng biểu cảm cùng hành động của anh ta đều cho chúng ta thấy là anh ta đang muốn cứu nạn nhân nhưng bị người báo án hiểm lầm là hành vi cưỡng hiếp."

    Kim Mân Thạc lên tiếng, "Theo thông tin từ bên trại giam trước khi đưa qua cho tổ trọng án điều tra có ghi chép lại của một nhân chứng nói là trước đó thấy Nhâm Thạch Tùng đang có hành động cởi quần nạn nhân, sau đó là các hành vi như hôn ôm nạn nhân được nhân chứng diễn đạt."

    Kiều Tuyết tìm trong hình ảnh mail mà Kiều Phi gửi qua, cô phát lên màn ảnh chiếu hình ản nạn nhân mới phát hiện ở hiện trường vụ án. Kiều Tuyết chậm rãi nói, "Đây là hình ảnh từ tổ pháp chứng chụp được của nạn nhân, đúng dây thắc lưng quần của nạn nhân bị mở, các cử chỉ mà nhân chứng nói cũng vì dư luân lên án quá lớn cho nên tôi tin nhân chứng cũng đã khai lời khai không thật."

    Đông Phương Tam lập tức nói, "Madam chị dựa vào đâu mà nói nhân chứng cho lời khai giả, theo tôi thấy phác họa tâm lí học của chị không có hiệu quả, chúng ta còn vụ án liên hoàn được chính phủ đang rất chú trọng. Madam Kiều, có thể chị là bên CID chuyên về đều tra bọn ma túy cho nên không rõ về điều tra án rồi. Chúng tôi xưa nay đều theo vật chứng và nhân chứng mà tra án, chưa có vụ nào nói là bị nhầm lẫn."

    Kiều Tuyết mệt mỏi day trán, cô không hiểu sao Đông Phương Tam luôn muốn dồn ép cô, mặc dù là em chồng nhưng họ không sống cùng nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt ăn cơm, nhưng thái độ hôm nay của cậu ta rất lạ.

    Lý Tại Chân nhỏ giọng hỏi Đông Phương Tam, "Sếp, không phải trước đây anh rất thần tượng madam Kiều sao? Sao tự dưng hôm nay tôi thấy thái độ của anh rất kì lạ?"

    Đông Phương Tam đưa mắt cảnh cáo Lý Tại Chân.

    Đang lúc Kiều Tuyết muốn tức giận thì tiếng nói trong trong vang lên, "Nếu anh không tin về tâm lí học tôi có thể cho anh một bài học nhỏ." Kiều Phi đeo khẩu trang, mặc áo khoát long màu xanh nhạt phủ thân hình nhỏ bé của cô.

    Kiều Tuyết kinh ngạc nhìn Kiều Phi, chẳng phải khi nãy con bé đã về cùng cậu và Kiều Thiên rồi sao. Cô lên tiếng hỏi "Em đến đây làm gì? Chẳng phải cậu đưa em về rồi sao?"

    Kiều Phi đưa mắt sắc bén nhìn Đông Phương Tam, cô chỉ cần đánh giá anh một lúc liền biết tính tình của người này như thế nào.

    Đông Phương Tam không vui nóng nãy lên tiếng "Đây là tổ trọng án, người không phận sự như cô không được vào. Hay là nói cô dựa vào chị gái cô là madam Kiều cho nên tự tiện xông vào?" Lời nói đầy châm chọc.

    Kiều Tuyết tức giận, "Đông Phương Tam, hôm nay tôi thấy cậu quá đáng rồi đó."

    Kiều Phi nhàn nhạt mà hờ hững lên tiếng, "Tôi là ai thì anh đi hỏi cục trưởng của anh đi, tôi không muốn hợp tác với người không biết lí lẽ."

    Kiều Tuyết là lần đầu tiên thấy em gái nói người khác như vậy, cho nên cô có chút hứng thú nhìn em gái nhỏ của mình, trong lòng của Kiều Tuyết thì Kiều Phi cũng chỉ là em gái nhỏ bé, cô chưa bao giờ đứng nhìn em gái và cho rằng em gái đã trưởng thành.

    Đông Phương Tam tức giận muốn lên tiếng thì cục trưởng bước vào, "Tiểu Tam, cậu hôm nay làm sao vậy hả?" Cục trưởng Dương Vỹ hắn giận nói.

    "Cục trưởng." Mọi người đứng lên theo nghi thức cảnh sát mà chào Dương Vỹ.

    "Tiến sĩ LeaLia, thật ngại vì sự lỗ mãng của cấp dưới, sở cảnh sát chúng tôi rất vinh hạnh vì được tiến sĩ hỗ trợ điều tra." Dương Vỹ ân cần nói.

    "Tiến sĩ." Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ban đầu họ cho rằng cho chỉ là cô bé 16 tuổi còn là độ tuổi nữ sinh nhưng không ngời cô là tiến sĩ.

    Dương Vỹ trừng mắt cảnh cáo Đông Phương Tam sau đó mở miệng, "Đây là tiến sĩ LeaLia tâm lí học tội phạm ở Mỹ, cô ấy từng giúp cảnh sát Mỹ và Anh phá rất nhiều vụ án giết người, chính phủ nước Anh và Mỹ rất coi trọng nhân tài như tiến sĩ đây, sở của chúng ta đã tốn rất nhiều công sức mới có thể mời cô LeaLia về hỗ trợ điều tra. Cô ấy từ nay sẽ là nhà tâm lí học hỗ trợ cảnh sát chúng ta trong quá trình điều tra án."

    Mọi người đều là miệng chữa O mắt chữ A nhìn chằm chằm Kiều Phi.

    Kiều Tuyết cũng không thể tin nhìn em gái nhỏ cô nâng niu trong tay, cô biết Kiều Phi ở Mỹ du học về tâm lí học nhưng chưa ba giờ nghĩ em gái cô mới 21 tuổi đã lá tiến sĩ tâm lí học.

    Kiều Phi không vui nói, "Chị cả, em là vì chị mới giúp cảnh sát, nhưng họ không coi trọng chị, chị về lại CID thì hơn." Cô để bụng mà còn là người thù giai nha, cô không thích ai xem thường người nhà họ Kiều.

    Kiều Tuyết nhìn em gái, "Hay lắm Kiều Phi, mới tí tuổi đầu đã biết giấu chị rồi, xem chị về xử lí em thế nào?" Cô chỉ trách nhẹ em gái nhỏ.

    Dương Vỹ có phần khó xử lên tiếng, "Chuyện này chúng tôi sẽ xem xét lại, hiện tại phía dư luận đang dồn ép cảnh sát dân tình lo lắng, tôi hi vọng tiến sĩ giúp đỡ chúng tôi nhanh chống bắt hung thủ quy án. Tiểu Tam tính tình nóng nảy, tôi lấp tức chỉnh đốn cậu ấy."

    "Cục trưởng". Đông Phương Tam muốn biện minh.

    "Im miệng". Dương Vỹ quát cảnh cáo.

    Kiều Phi không thèm để ý loại người hẹp hoài như anh ta, cô nói "Tôi biết mọi người chưa tin tưởng về tâm lí học, chị gái tôi chưa đủ thuyết phục các người thì tôi sẽ hình hình thức thực nghiệm để các người hiểu như thế nào về tâm lí học. Bài kiểm tra bắt đầu từ người anh ta". Kiều Phi chỉ tay hướng Đông Phương Tam.

    "Cô muốn gì"? Đông Phương Tam siết chặt tay hỏi.

    "Tôi dùng mắt đáng giá tâm lí hiện tại của anh qua nét mặt, trại thái và biểu cảm của anh, nhất là đôi mắt anh". Kiều Phi hờ hững nói, cô tìm chiếc ghế ngồi xuống, đứng nhiều thật mỏi chân, lưng đau. Từ lúc biết cơ thể mình có biến hóa khác thường Kiều Phi đã đến bệnh viện kiểm tra.

    Đông Phương Tam nhướng mày đợi Kiều Phi đánh giá.

    Kiều Phi không nhìn Đông Phương Tam nữa mà trực tiếp mở miệng, "Cảm xúc hiện tại của anh nói lên sự không phục khi bị chị gái tôi chỉnh anh, chuyện về vụ án của Nhâm Thạch Tùng các anh không điều tra kĩ càng liền kết luận Nhâm Thạch Tùng là hung thủ, khi bị chị gái tôi trách mắng anh liền cảm thấy mất mặt trước cấp dưới. Nhưng anh chính là người chỉ dẫn họ điều tra, chỉ vì vụ án liên hoàn kia liền khiến anh muốn nhanh chống phá án, phía pháp y và pháp chứng đều nổ lực giúp cảnh sát có chứng cứ xác thực, nhưng anh lại một lòng chỉ tập trung vào vụ án liên hoàn. Anh sợ vụ án này chị tôi lập công sẽ khiến mọi người thấy anh bất tài, vô dụng cho nên anh không ngừng công kích, phản đố về tâm lí học, cũng không thừa nhận cách phân tích dựa trên phương pháp tâm lí học của chị gái tôi. Thế nào? Tôi nói đúng không"? Lúc này Kiều Phi đưa mắt nhìn thẳng Đông Phương Tam.

    Đôi mắt Đông Phương Tam trừng lớn, biểu tình không thể tin những gì mà Kiều Phi nói, trong lòng anh nghĩ gì, cảm xúc của anh như thế nào đều bị Kiều Phi nói đúng.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...