Truyện Ngắn Vỡ Mộng - Khống

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Khống, 7 Tháng tám 2018.

  1. Khống Hãy gọi tôi là Khống Đại nhân

    Bài viết:
    46
    Tên truyện: Vỡ mộng

    Tác giả: Khống

    Thể loại: Truyện ngắn, thanh xuân vườn trường

    Ngày viết: 11: 30 29/09/2017

    Tôi là một sinh viên y năm nhất vừa mới vào trường, nói thật chứ sinh viên trường nào cũng như trường nào thôi, mới bước vào thì chỉ học triết với mấy môn cơ bản, có biết cái vẹo gì về y học đâu. Thế mà xa nhà một tháng về quê ăn Tết Trung Thu đã bị tạp vào mặt vô số câu hỏi mà tưởng chừng làm não tôi nổ tung.

    - Anh ơi, em trót ăn nhiều xoài quá! Cồn ruột anh ơi! Làm thế nào bây giờ anh?

    - Dạ dày thừa acid đây mà pha ít xà phòng uống trung hòa đi em! – Tôi ngồi nặn bánh với mẹ mà dở khóc dở cười nhìn cô em họ.

    - Anh! Bác sĩ lừa đảo!

    Tôi không thừa nhận bản thân là một bác sĩ. Ít nhất trước khi ra trường, tôi vẫn chỉ là một sinh viên. Đắng lòng mà nói thì sinh viên y mỗi trường cũng không hoàn toàn giống nhau. Trường tôi học tín chỉ, mà hiện tại tuần học có ba buổi, hầu hết là tự học, thế là tôi cũng lười hẳn đi. Tôi còn nghe nói khóa dưới tôi sẽ được học theo chương trình kiểu Havard, đào tạo kiểu luyện bát quái ra siêu nhân ấy!

    Nghĩ mà thấy may mắn vì bản thân không phải học chương trình ấy, chứ không chắc tôi hóa điên trước khi thành thần tiên rồi.

    Thực ra sự thúc đẩy tôi thi y là vì sức quyến rũ không tưởng của xác chết. Hồi cấp ba, nghe ông thầy dạy Hóa kể về những giai thoại của trường y mà phê hơn cả hít cần, thế là quyết tâm thi khối B. Đến khi biết đỗ vào trường mới tá hỏa trường không có nhà xác như trong tưởng tượng. Phòng được cất tận tầng thứ mười mấy, đi cầu thang mệt rã xương, mà thang máy thì tôi bị say không tưởng, lại được cả mấy anh chị đàn trên đồn thổi tung những truyền thuyết dọa người, cả một phòng có mỗi một cái xác, không được sờ, không được cầm dao kéo, đến ngắm cũng ki bo không cho mới ức chứ! Chỉ sợ đến tận tốt nghiệp tôi cũng chẳng động vào một cọng lông của cái xác ấy.

    Tôi khá thích cô dạy Hóa cơ bản, phải nói là cô cực kì bá đạo hạt gạo luôn. Nhìn cô đô đô như bà hàng thịt ngoài chợ, khoác lên mình bộ blouse trắng cùng cặp kính phong cách trông dáng chuẩn cán bộ sếp to. Nói thật lúc cô bước vào tôi đã nghi ngờ những dòng status sinh viên kinh điển về phong cách dạy rồi, cô vừa mở miệng phát là tôi suýt té từ trên bàn xuống mặt đất:

    - Chúng ta kiểm tra bài cũ nhé!

    Tôi lệ rơi đầy mặt, nhìn lại bản thân hôm nay mặc áo trắng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn sang thằng bên cạnh không khỏi cười trộm. Chết mày! Ai kêu hôm nay mặc màu mận chứ!

    Cô khoan thai mở sổ danh sách. Khoa tôi được chia làm 10 lớp, mỗi lớp hơn dăm chục đôi mắt, học lí thuyết thì gộp hai lớp một phòng, tổng ra trong phòng có hơn trăm mống. Cho nên, tính nhẩm cũng biết xác suất cô chọn trúng tôi là không cao. Nhưng cũng để đảm bảo khả năng bị bốc tên là tối thiểu nhất, tôi cố gắng cúi thấp đầu xuống tựa như sắp hôn mặt bàn đến nơi rồi.

    - Cô sẽ chọn một bạn áo đỏ.

    Nghe đến đây tôi như trút được mọi gánh nặng, cầm chai nước trên bàn tu một hơi nốc nửa chai.

    Thằng xấu số là thằng lớp H, khổ thân thằng bé, bị chỉ điểm với tâm hồn non nớt còn đang ngơ ngác, kịp hiểu trời đất quay cuồng thì cô đã phán:

    - Trong vòng 60 giây phải viết 50 chữ liên quan đến bài hôm trước đã học.

    Khổ quá cơ, hôm trước là anh thầy dạy thay có dặn dò học gì đâu, nên thằng bé ngẩn tò te ngu cực kì. Loay hoay nhìn ra sau tìm cứu viện thì càng ngu hơn. Lớp mới nhận, có quen thân với ai đâu. Mà bàn đầu toàn gái là gái, với phương châm "Mày ngu thì chết kệ mày chứ!" Làm thằng bé mặt khổ muốn khóc đến nơi.

    Kết quả thì y như ban đầu dự đoán, thằng bé không trả bài được cho cô, cả lớp nghĩ thế là qua. Cơ mà cô nhất quyết không tha, cầm cái ai phôn sang chảnh bấm bấm nhấn nhấn mấy cái, rồi nói:

    - Em chỉ có một sự lựa chọn! Nhảy liên tục trên bục giảng trong vòng một phút. Trong lúc nhảy không được trùng động tác, nếu không đạt, sẽ tăng hai phút, ba phút..

    Nhìn thằng bé đến tội nghiệp, hít một hơi thật sâu, vẻ soái ca ban đầu đã vỡ nát từ bao giờ, chỉ còn mỗi cái dáng đà điểu cháy đuôi nhảy cồ cồ như sắp bị quay, tay chân loạn xạ như bị ma nhập. Cả phòng được một trận rũ rượi mất hết cả hình tượng. Rõ khổ.

    Cô lại tiếp tục tia, lần này tất cả đã có chuẩn bị, riêng tôi thì vẫn mặt ngốc ngồi niệm hên xui. Bởi thằng lên bảng ở dãy tôi, nên lần này cô gọi hai dãy còn lại. Cả dãy tôi như vừa chết đuối vớ được cọc, mừng phát khóc.

    Lại nói về chương trình học, để có thể thúc đẩy thực tập ngay và luôn, nên chương trình học của chúng tôi mới bước vào giảng đường đã bỏ qua hết mọi rườm rà mà nhảy phắt sang chương 5. Quả là một cú nhảy ngoạn mục kiểu Hàm hô công Sư Tử Ngoạm. Đùa chứ, kiến thức học lớp 10 quên tịt ngòi rồi, tự dưng đập vào mặt Chất điện li không khác gì nhìn thấy Sao Hỏa, đáng tiếc là không có sự lựa chọn, cả lớp đành ngậm ngùi nghe cô thao thao bất tuyệt mà như nếm mật nằm gai. Cô có lẽ được luyện từ đặc chủng ra, nên mức độ bắn từ cũng như sát thương phi thẳng vào chúng tôi rất chuẩn xác, không đứa nào dám ngủ, mặc nhiên chả đứa nào hiểu cô đang a lô xô cái vẹo gì hết. Đùa chứ, lần đầu tiên tôi trải nghiệm được cảm giác khác hoàn toàn với Văn, rõ ràng vẫn kiểu nói như thế, vậy mà mắt không dám đóng, miệng không dám ngáp, lưng không dám gục. Chỉ vì cô cứ đột xuất có thể tóm một thằng lên hỏi vặn vẹo đủ trò.

    Thương tâm!

    Tha thiết với cô cả một buổi chiều như kiểu tra tấn La Mã, cô bước ra khỏi cửa, thiên hạ thái bình!

    Ôi con tim tôi mong manh! ~

    Sang tuần là bắt đầu thực tập. Lớp tôi bị cắt làm đôi, thật may mắn khi tổ của tôi được thực hành trước. Thầm cười tự mãn làm sao, tổ sau phải thực tập từ 7 giờ đến 10 giờ cơ. Mấy chú quả nhiên số nhọ hơn anh! Múa há há!

    Tôi vào phòng thí nghiệm mà không khỏi run cầm cập. Điều hòa trong phòng lúc nào cũng đảm bảo nhiệt độ an toàn hóa chất. Nhìn lấp lánh như cửa hàng tiệm tạp hóa. Tôi lăng xăng định sờ một cái lập tức bị cô quất phát vào tay. Á đau!

    Sau khi cô lao xao vài quy củ công tác, một bạn gái run rẩy bám vào tay tôi, khuôn mặt mẩn đỏ đến đáng thương, thế là tôi hiếp sĩ bất đắc dĩ bế cô nàng xuống phòng y tế.

    Trời mới biết phòng y tế nó ở chỗ nào? Thế là tôi bế cô ấy từ nhà C sang nhà B, leo hết từ tầng 1 lên tầng 15, lại đu thang máy xuống chạy sang khu A, lượn dọc hành lang vòng vòng đến mức làm cô nàng bịt tay ói mửa. Tôi khóc không ra nước mắt. Cuốn cùng mới biết, phòng y tế nằm ở tầng 1 khu C.

    Hết hồn chim én!

    Sau khi kết luận ban đầu cô ấy mẫn cảm với hóa chất, tôi liền yên tâm chui vào phòng vệ sinh giải quyết bãi chiến trường cô ấy tặng trên áo, cởi ra rũ sạch với nước, tôi vắt vắt vẩy vẩy vô cùng mất vệ sinh, bắn tung tóe khắp phòng. Có trời mới biết sáng ra cô nàng ăn bún đậu mắm tôm, mùi vị phải cực kì quyến rũ bám cực kì chắc. Tôi đau lòng nhìn cái áo mà níu kéo không muốn nó ra đi. Áo mới xịn xịn đó có biết không hả?

    - Ở đây, tớ quay lại phòng lấy cặp sách! – Tôi dặn dò cô nàng như thể gà mẹ ấp trứng, không quên đắp chăn mỏng vào.

    - Trông tớ xấu lắm phải không? – Cô nàng kéo chăn lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt tự ti nhìn tôi.

    Tôi bất hạnh kiềm chế lời nói thật, nhe hàm răng trắng muốt nhếch môi lên 30 độ cho hợp ngữ cảnh, đôi mắt khẽ cong xuống 10 độ, má phính ửng ửng chút hồng, thấy diễn quá đạt, tôi mới thốt ra câu thoại Hàn xẻng:

    - Cậu xinh lắm!

    Cô nàng lập tức chùm chăn kín mít. Tôi cũng không đắn đo về câu nói của mình có gì sai cả, nên đủng đỉnh tay đút túi khoác chiếc áo thê thảm trên vai lên tầng đến phòng thí nghiệm.

    Vừa bước vào cửa đã nghe tiếng ré của một cô:

    - Á! Cô ơi em bị bỏng!

    Chân tôi khựng lại không bước qua cánh cửa để đảm bảo hiện trường. Cô nàng đau đau mếu máo cầm tay bị lốm đốm vết bỏng hu hu với cô.

    Bỏng phenol!

    Phenol nó buồn cười ở chỗ nó không phản ứng ngay mà cứ từ từ ăn mòn. Cô bạn sau khi được sơ cứu đã được đưa đến bệnh viện trường.

    Tôi rùng mình, không biết cậu bạn sơ ý lỡ tay làm cô gái kia bỏng sẽ ra sao.

    Lấy được cặp, tôi chạy về phòng y tế, thấy cô nàng đã ngồi đậy, mặt đeo một chiếc khẩu trang, mái tóc cũng buông thả xuống, che kín khuôn mặt tay chân.

    - Cậu đi được không? – Tôi khoác cặp cô nàng một tay, vai đeo túi chéo của mình.

    - Vẫn có chút chút choáng! – Cô nàng rụt rè phát biểu cảm tưởng.

    - Hừ. Đi bộ à? – Thấy cô nàng gật đầu trả lời, tôi vòng tay khoác cặp lên vai cô nàng, sau đó mới ngồi thụp xuống – Lên tớ cõng ra lán xe đèo về. Cậu ở trọ hay kí túc.

    - Tớ ở trọ.

    - Khu nào?

    - 67 Phố Hoa.

    - Thế thì gần chỗ tớ ở đấy.

    - Cậu ở đâu?

    - Số 70 Phố Hoa.

    Tôi vòng chân đạp xe. Cô nàng run run ngồi sau, tôi ảo não cực kì, miệng nói như không để ý:

    - Ôm tớ cho chắc vào kẻo ngã ra đấy tớ đền oan!

    Có lẽ cô nàng choáng đầu thật, nên nghiêng ngả ngồi trên xe một đoạn thì nhắm mắt nhắm mũi ôm chặt lấy eo gầy của tôi.

    Ài!

    - Tớ vô dụng quá! Mẫn cảm thế này.. thì làm sao làm bác sĩ được chứ? Bố mẹ mà biết tớ chết chắc!

    - Chết à? Tính tự sát à? – Tôi lơ đãng, kìm chế sự tức giận trong lòng. Con gái sao yếu đuối thế không biết, mới tí đã mủi thế này!

    -.. Tớ..

    - Nếu định uống thuốc cỏ, thì đừng mơ nhé, cậu sẽ mất vài ngày quằn quại tàn phá hết ruột gan mới tắc tử, đừng mơ mộng bằng hoa, cậu phải vật lộn với phổi vài tiếng đồng hồ mới chết được. Khuyên thật lòng, dùng thạch tín ý, cậu xem phim cung đấu chưa? Một ngụm hộc máu lăn quay! Thạch tín đấy! Chỉ vài minilits, chậc chậc!..

    Câu chuyện giữa chúng tôi đi vào ngõ cụt, cả hai im lặng đến khi về nhà, thả cô nàng, tôi cũng chẳng buồn hỏi tên, đằng nào mai chẳng giáp mặt trên lớp.

    Nghĩ lại cũng thấy tội cô nàng, liệu bản thân tôi nói có quá phũ không, rồi lại tặc lưỡi. Thôi kệ, mình hết nhiệm vụ rồi, về thôi.

    Sáng ra, tôi còn ngậm nguyên cái bàn chải đánh răng đi ra ban công đón nắng thì bị dọa rớt cả bàn chải xuống tầng, bốp trúng đầu thủ phạm cũng vừa là nạn nhân xui xẻo. Cái miệng đầy bọt của tôi không nhịn được cười mà phá lên nhạo báng:

    - Sao tự dưng lại là cậu?

    - Tớ.. tớ đến rủ cậu đi học..

    - Quen thân sao?

    - Tớ.. – Tôi không ngờ câu nói bâng quơ của tôi lại khiến cô nàng thẹn đến túng quẫn, hai tay bấu chặt vào nhau.

    - Thôi được rồi tớ đùa thôi mà. Ăn sáng chưa?

    - Tớ.. tớ chưa?

    - Vậy tốt lắm, vào nhà lau kem trên tóc đi, chờ tớ chút mình cùng đi ăn.

    _________________Hết________________
     
    Khôifseatdn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...