Xuyên Không Vĩnh Thần Nguyên Khởi: Nguyên Thủy Chi Tâm - Lữ Hành Vạn Đạo

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Lữ Hành Vạn Đạo, 4 Tháng sáu 2025.

  1. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Vĩnh Thần Nguyên Khởi: Nguyên Thủy Chi Tâm

    Tác giả: Lữ Hành Vạn Đạo

    Thể loại: Tiểu thuyết - Tiên hiệp - Xuyên không - Hệ thống

    Số chương: Season 1 dự kiến có khoảng 500 chương - giai đoạn kết thúc phàm gian.


    [​IMG]

    Văn án:

    Từ Vô Định sinh ra Nhật. Từ Nhật sinh ra Ngã. Từ Ngã sinh ra Vạn Đạo.

    Có phải vạn vật đều khởi nguồn từ hư vô?

    Từ nơi chẳng có tên gọi, chỉ một tia ý niệm khởi lên đã chia thiên địa, phân sáng tối, khai sinh mọi nhân duyên.

    Vĩnh thần nguyên khởi là bản hành trình tìm về căn nguyên bản thể.

    Một phàm nhân vô danh nơi góc núi, không linh căn, không bảo vật, nhưng ý niệm không chịu khuất phục trước số mệnh.

    Trải qua khổ nạn, đau thương, tỉnh thức và hoài nghi, từng bước tự khai mở Đạo của riêng mình, từng bước thấu rõ bản nguyên của tồn tại, từng bước vượt lên giới hạn của Trời và Người.

    Đây không chỉ là hành trình tu luyện, mà là khúc nguyện ca bất tận của một linh hồn dám hỏi:

    "Nếu vạn vật đều khởi từ Vô Định, thì đâu mới là nguồn gốc của Ta? Đạo của ta, là thuận theo hay nghịch lại tất cả?"

    Giữa biển lớn của vô thường, liệu có một sinh linh nào đủ bản lĩnh truy nguyên bản thể, tự mình vẽ nên Vạn Đạo?

    - -

    Hệ thống tu luyện:

    Phàm cảnh:

    Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần - Hợp Thể - Độ Kiếp

    Tiên đạo cảnh:

    Tán Tiên - Thiên Tiên - Thái Ất - Kim Tiên - Huyền Tiên - Tiên Đế - Thần Cảnh - Đại La

    Thánh đạo cảnh:

    Nhập Thánh - Thiên Đạo Thánh Nhân - Đại Đạo Thánh Nhân - Đạo Tổ

    Hỗn độn cảnh:

    Hỗn Độn Đế Cảnh - Hỗn Độn Tổ Đạo - Hỗn Độn Thần Thể

    Hồng mông cảnh:

    Hồng Mông Đại Đạo - Đại Đạo Chí Tôn - Vô Cực Đạo Thể

    Thủy nguyên cảnh:

    Nguyên Khởi Chân Linh - Thủy Nguyên Thể - Sáng Thế Thần Thể (Vô Ngã Tự Sinh)

    - -

    Update danh mục chương


     
    Chì Đenchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2025 lúc 7:30 PM
  2. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Thức tỉnh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời về khuya. Mưa phùn lất phất rơi trên mái tôn cũ kỹ của dãy trọ nằm sâu trong con hẻm nhỏ. Trong căn phòng trọ rộng chừng mười mét vuông, ánh đèn vàng từ chiếc đèn đá Himalaya phát ra thứ sáng dịu, khói nhang nhẹ nhàng cuộn lên, tỏa mùi hương gỗ trầm.

    Thương Dịch ngồi im lặng bên bàn làm việc. Laptop vẫn mở, màn hình là một đoạn báo cáo chiến dịch truyền thông cho khách hàng. Hắn không gõ thêm dòng nào nữa, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuyên qua lớp cửa kính mờ hơi nước.

    Đồng hồ trên tường chỉ 01: 17 sáng.

    Hắn ngả lưng ra ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại. Trong im lặng, chỉ có tiếng mưa và tiếng thở chậm rãi của hắn. Thi thoảng, vài suy nghĩ mơ hồ lướt qua như gió, về công việc, về gia đình, về bạn bè mỗi người một phương. Nhưng rồi, mọi thứ lại trôi đi như khói. Không đọng lại gì.

    Thật lâu sau, hắn thì thầm một câu:

    "Mình là ai, và tại sao mình lại tồn tại ở đây?"

    Đó là câu hỏi hắn tự vấn không biết bao nhiêu lần, từ sau đại dịch năm ấy. Kể từ khi thế giới trở nên cuồng loạn bởi dịch bệnh, những gì hắn từng tin tưởng đều bắt đầu rạn nứt. Những cuộc họp vô hồn, mục tiêu KPI khô khốc, những bữa nhậu giả lả.. tất cả bỗng trở nên xa lạ.

    Càng thiền, càng lặng. Càng lặng, càng thấy trống rỗng.

    Không phải kiểu trống rỗng tiêu cực, mà là một sự trống rỗng đầy tỉnh thức. Như thể mọi thứ hắn từng biết: Nghề nghiệp, danh vọng, đạo đức, khoa học.. chỉ là một lớp sơn mỏng phủ lên thứ gì đó vô hình bên dưới.

    Thứ đó.. hắn chưa gọi tên được.

    Thương Dịch từng là thủ khoa ngành Truyền thông số tại đại học danh tiếng. Ra trường với bao kỳ vọng, được nhận vào công ty lớn, làm việc trong ngành hot nhất của thời đại. Người ta nhìn hắn bằng ánh mắt nể trọng. Nhưng hắn chưa từng thấy mình thực sự sống.

    Hắn không mê tiền, cũng chẳng màng địa vị. Không chạy theo hào nhoáng, lại càng không chịu giả vờ. Chính vì thế, trong mắt số đông, hắn là một người bình thường.

    Nhưng chỉ có hắn biết, trong mình có thứ gì đó đang chờ được đánh thức.

    Đêm ấy, như mọi đêm, hắn ngồi thiền.

    Bài thiền rất đơn giản: Chỉ là quan sát hơi thở – đi vào, đi ra. Nhưng lần này khác lạ. Khi đồng tử hắn vừa khép lại, cả cơ thể như trượt rơi vào một tầng không gian nào đó. Không ánh sáng. Không hình tướng. Không âm thanh.

    Chỉ có một thứ duy nhất là "biết".

    Một trạng thái tỉnh thức tuyệt đối: Không mộng, không mị, không ảo giác.

    Trong trạng thái đó, một câu hỏi vang lên, không bằng lời, nhưng bằng trực giác:

    "Ngươi là ai?"

    Thương Dịch mở miệng định trả lời, nhưng cổ họng không chuyển động. Hắn cũng không thấy miệng mình đâu cả.

    "Ngươi tồn tại.. vì điều gì?"

    Tim hắn rung lên. Không phải rung vì sợ, mà vì.. nhận ra mình không biết.

    Thật sự không biết gì cả!

    Không biết vì sao lại sống, vì sao phải làm việc, vì sao phải tồn tại trong xã hội này. Mọi thứ từ trước đến giờ, học hành, làm việc, yêu đương, trưởng thành.. tất cả đều là các "định nghĩa" hắn được xã hội xung quanh gắn vào, không phải là thứ hắn muốn thực sự.

    Rồi hắn rơi. Thật sự rơi.

    Như thể ý thức bị hút vào một lỗ xoáy đen, không điểm dừng. Không có cảm giác bị bóp nghẹt, chỉ có cảm giác "buông bỏ". Buông hết cả danh tính, cả thân thể, cả quá khứ.

    Và trong khoảnh khắc đó.. có thứ gì đó mở ra bên trong.

    Một vùng sáng. Tròn như viên ngọc. Nhẹ như hơi thở.

    "Đạo Chủ Thức Hải."

    Một âm thanh không lời xuất hiện trong tâm trí, như thể chính hắn đã biết từ rất lâu, nhưng đến giờ mới nhớ lại.

    Thức Hải đó không hình, không màu, nhưng lại là "trung tâm bản nguyên" của chính hắn. Ở nơi đó, không còn khái niệm Thương Dịch.. mà chỉ có "Người Quan Sát".

    Người Quan Sát.. của Vạn Đạo!

    * * *

    Khi hắn mở mắt ra, trời đã sáng.

    Trước mắt là bầu trời mênh mông, trên cao là đỉnh núi phủ mây, lạnh và xa lạ. Không còn trần nhà cũ, không còn ánh đèn bàn, không còn tiếng mưa Sài Gòn, chỉ còn gió núi, mùi đất lạ và một sự trống vắng không tên.

    Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết mình là ai giữa nơi này.

    Một cơn gió lạnh lùa qua, hắn rùng mình, cố gượng dậy nhưng tay chân yếu ớt. Cảm giác lạnh buốt từ nền đất ngấm vào tận xương, ý thức lại chao đảo, trời đất lắc lư..

    Lúc này, hắn chỉ kịp thấy một bóng người nhỏ chạy vội đến, giọng run lên giữa tiếng gió:

    "Ca, ca đừng bỏ muội.."

    Tiếng gọi ấy như vớt hắn lại khỏi bờ vực, nhưng đầu óc đã tối sầm. Mắt hoa lên, rồi hắn ngã xuống lần nữa, ý thức chìm dần vào bóng tối.
     
    Chì Đen thích bài này.
  3. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Số mệnh phàm nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạnh. Hơi lạnh từ đất trời thấm sâu vào da thịt.

    Thương Dịch mở mắt. Đầu nhức như bị gió lớn thổi qua, thân thể gầy gò, nhỏ bé lạ thường. Bên trên là mái cỏ tranh thấp, ánh sáng nhàn nhạt rọi qua kẽ lá, khói lửa phảng phất mùi tro than, củi mục cùng hương gạo cũ. Trong phòng, vách đất nứt nẻ, bếp lửa tàn lụi. Mọi thứ đều trầm mặc, xa lạ.

    Bên cạnh bếp, một thiếu nữ áo vải xám nhạt ngồi co mình, mái tóc đen xõa rối, đôi mắt sưng đỏ như vừa khóc qua một đêm dài. Ánh nhìn nàng hướng về phía Thương Dịch, bối rối lẫn mừng rỡ:

    "Ca.. cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi."

    Giọng nàng khẽ như gió, mang theo nỗi lo sợ chưa tan.

    Thương Dịch mím môi, nhất thời chưa tìm được lời. Hắn cố gượng dậy, cảm giác thân thể lạ lẫm, như mượn tạm một lớp da thịt chẳng thuộc về mình. Một dòng ký ức xa xôi, hỗn loạn trôi về.

    Tên mới của hắn – Thương Dịch; muội muội là Thương Linh. Phụ mẫu đã rời nhân thế, hai huynh muội bơ vơ nơi Lạc Hà thôn, một tiểu thôn lạc nằm ven chân dãy Thương Sơn vạn trượng.

    Ánh mắt Thương Linh chứa đựng bao ưu tư, nàng thấp giọng:

    "Ca ngất hai ngày, muội tưởng huynh cũng.. đi theo phụ mẫu rồi."

    Một bát cháo gạo cũ đặt bên lò than. Hơi ấm yếu ớt tỏa lên, lẫn với mùi khói. Thương Dịch nhấp từng ngụm nhỏ, vị nhạt lạnh lẽo nhưng lại làm dạ dày bớt cồn cào. Mỗi động tác đều chậm rãi, như người vừa từ cõi chết trở về.

    Ngoài cửa, sương núi dày đặc. Dãy Thương Sơn phía xa phủ mây mù, bóng rừng trùng điệp nối nhau đến tận chân trời. Mái nhà tranh thấp thoáng, khói bếp hòa cùng hơi sương, tiếng gà rừng vọng lại mơ hồ trong không gian cô quạnh.

    Trước thôn, cổ thụ mấy trăm năm tuổi đứng trơ trọi, rễ bám sâu vào đá, cành lá sum suê phủ rêu phong. Một dải lụa đỏ nhạt vắt lên ngọn cây, nghe nói là di vật của một vị tiền bối lưu lại từ ngày xưa, mỗi đêm trăng tròn linh quang hiện hiện, chỉ kẻ hữu duyên mới có thể nhìn thấy.

    Trong thôn, các trưởng giả từng truyền nhau:

    "Thuở xưa Lạc Hà từng có linh mạch ngầm, đêm rằm có người ngộ đạo dưới gốc đa cổ, sau nhập môn Thanh Vân tông, một bước lên mây.."

    Nhưng thời vận suy tàn, linh khí mờ nhạt, giờ chỉ còn truyền thuyết lắng lại trong lòng người.

    Thương Dịch trầm mặc nghe chuyện cũ, trong lòng như có làn sương mỏng bao phủ, không biết vận mệnh bản thân sẽ trôi về đâu.

    * * *

    Sáng hôm ấy, trống gỗ đình làng vang vọng giữa sương sớm.

    Một trưởng lão đứng trên bậc đá cao, hét sang sảng:

    "Hôm nay là ngày Thanh Vân tông hạ sơn khảo hạch linh căn. Hài tử nào dưới mười sáu, đều được thử vận!"

    Thiếu niên toàn thôn chỉnh tề áo quần, nối thành hàng dài trước sân đình. Phụ mẫu gấp gáp lau mặt rửa tay cho con, hiếm hoi lắm mới mong chạm được số mệnh tiên đồ.

    Sương chưa tan, ba bóng người áo xám phiêu dật xuất hiện nơi cổng làng.

    Khí tức tông môn lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt, đai lưng thêu hình phù vân, mỗi người đều lưng đeo trường kiếm gỗ, điềm nhiên như không dính bụi trần.

    Một vị đệ tử Thanh Vân tông cẩn trọng đặt linh thạch giữa sân đình. Linh thạch tỏa ra ánh lạnh nhàn nhạt, khí tức dao động nhẹ như gió sớm.

    Thiếu niên trong thôn, từng người lần lượt tiến lên, theo thứ tự do trưởng lão gọi tên. Ai hữu căn cơ, khi đặt tay lên linh thạch, hào quang sẽ bừng sáng, lưu danh vào ngọc giản do đệ tử tông môn giữ. Ai không phát sáng, chỉ lặng lẽ rút về, nét mặt ảm đạm.

    Tiểu Hạo nhà Lý thị vừa đặt tay lên, linh thạch lóe ra một đạo quang xanh yếu ớt, được ghi là "tam phẩm linh căn", miễn cưỡng nhập ngoại môn làm tạp dịch.

    Có hài tử tay vừa chạm vào, linh thạch tối om không động tĩnh, chỉ bị trưởng lão thở dài:

    "Linh căn thấp, mệnh trời không cho."

    Khi tới lượt Thương Dịch, bầu không khí chợt nặng nề. Hắn chầm chậm bước tới, tay chạm lên linh thạch lạnh như băng.

    Thời gian như ngưng đọng, không một tia sáng, không chút gợn sóng.

    Đệ tử áo xám cúi đầu, lãnh đạm nói:

    "Không căn cơ, phế thể. Lui xuống đi."

    Đám thiếu niên phía sau xì xào, có kẻ nhỏ giọng:

    "Lại là phế vật, năm nào chẳng thế.."

    Thương Linh đứng ngoài hàng, đôi mắt hoe đỏ nhưng kiên quyết không rơi lệ.

    Thương Dịch chỉ cảm thấy ngực trống rỗng, hư vô như vực sâu không đáy.

    Những kẻ hữu căn cơ lập tức được lưu danh vào ngọc giản tông môn, chuẩn bị theo đoàn lên núi nhập môn tu luyện. Kẻ không được chọn thì rũ áo quay về, nét mặt xám xịt như mây chiều giăng.

    Trở về nhà, không khí càng thêm nặng nề. Người già trong thôn ngồi tựa cửa nhìn về núi xa, tiếng thở dài lẫn trong sương lạnh. Trẻ nhỏ bên bờ suối ríu rít, chẳng ai còn bận tâm đến Thương Dịch.

    * * *

    Chiều đến, một lão thái tóc bạc, áo vải cũ, bước chậm qua hiên. Người là bậc trưởng giả sống lâu nhất thôn, từng trải qua bao phen hưng suy của Lạc Hà, ánh mắt đục ngầu vẫn chứa nét từ bi.

    Lão thái dừng lại, chống gậy, nhẹ giọng:

    "Hài tử à, phàm nhân chưa chắc đã mãi phàm nhân. Đạo vận xoay vần, kỳ duyên khó lường. Chỉ cần tâm chẳng ngã, tự khắc sẽ gặp hồi chuyển."

    Lời nói ấy, như gió lạnh mà cũng như lửa ấm, lặng lẽ tan vào trong tâm trí Thương Dịch.

    Đêm xuống, sương trắng mờ lối. Thương Linh đem đến một bát cháo loãng, đặt nhẹ trước mặt ca mình:

    "Ca, muội không mong huynh thành đại nhân vật. Chỉ cầu huynh ở bên muội là đủ."

    Hắn lặng yên, ngồi trước hiên nhìn về phía Thương Sơn chìm trong sương tối. Trong lòng chỉ có khoảng trống trải dài, những câu hỏi như sóng ngầm:

    "Ta là ai? Đạo ở đâu? Thiên ý rốt cục muốn gì?"

    * * *

    Hôm sau, sương trắng vẫn phủ khắp thôn Lạc Hà, ánh sáng mờ nhạt như chẳng có lấy một vệt mặt trời.

    Thương Dịch ra ngồi dưới gốc cổ thụ già đầu làng. Tay lần theo vỏ cây sần, hắn ngẩng đầu ngắm tán đa cao vút chìm trong sương sớm, trong lòng dâng lên một cảm giác lặng lẽ khó gọi thành tên.

    Dưới rễ là dòng suối nhỏ róc rách, khí lạnh tràn lên theo từng làn gió. Thương Dịch nhắm mắt, điều tức, lắng nghe mùi đất ẩm, hương cỏ dại, hơi thở của núi rừng cùng tiếng huyết mạch đập chậm rãi trong thân thể.

    Thương Dịch mở mắt nhìn ánh sương bạc còn vương trên cành lá, bất giác bật cười.

    "Ngày trước đọc đủ loại tu tiên, thần thoại Hoa Hạ, toàn thấy nhân vật xuyên việt liền nghịch thiên. Chẳng lẽ tới lượt mình lại hóa phế vật dưới chân núi?"

    Cả ngày hôm đó, hắn chỉ lặng lẽ quanh quẩn bên cổ thụ, lúc nhập tĩnh, lúc ngẫm nghĩ, khi thì dõi mắt theo những đám mây vần vũ trên đỉnh Thương Sơn xa xa. Thỉnh thoảng, muội muội Thương Linh bưng cơm lên, hắn chỉ gật đầu cười nhẹ, chẳng nói gì thêm.

    Mặt trời lặn dần về phía cuối. Sương chiều dày hơn, gió lùa qua khe vách, mang theo hơi lạnh thấm vào tận xương tủy.

    Khi đêm đến, trời bất ngờ nổi gió lớn, mây đen kéo tới che kín đỉnh Thương Sơn. Từng tia chớp lóe lên, soi sáng những mái nhà tranh run rẩy trong cơn bão.

    Trong giấc mộng chập chờn, Thương Dịch bỗng giật mình tỉnh giấc.

    Ánh sáng nhợt nhạt ngoài sân chiếu lên dòng suối nhỏ, phản chiếu một đạo khí xanh mờ tụ lại dưới gốc đa. Hắn cảm thấy trong lồng ngực như có gì đó lay động, một âm thanh mơ hồ vang vọng từ rất sâu trong tâm thức:

    "Ngươi là ai? Đạo ở đâu?"

    Hắn đứng dậy, khoác thêm áo mỏng, lặng lẽ ra ngoài giữa đêm sương giá.

    Bước tới dưới tán đa cổ, Thương Dịch đặt tay lên lớp vỏ thô nhám, nhắm mắt lại. Ý thức hòa vào tĩnh lặng, mọi tiếng gió, tiếng sấm ngoài kia đều nhạt đi, chỉ còn lại tiếng mạch nước và một dòng khí vi diệu chảy xuyên qua lòng bàn tay.

    Lần này, hắn không còn chỉ thụ động cảm nhận, mà bắt đầu chủ động dồn hết ý chí vào một niệm:

    "Kiếp trước phàm nhân, kiếp này dù không linh căn, cũng phải tự bước ra một con đường. Đã xuyên qua đến thế giới này, nếu vẫn làm nền cho kẻ khác, chẳng phải phụ hết những gì từng mong ước hay sao?"

    Tâm niệm vừa dấy lên, trong ý thức như có tia sáng lóe qua. Hắn mơ hồ nhìn thấy linh quang quanh rễ cây chuyển động, cảm giác một luồng khí mát lành chảy dọc toàn thân, hòa vào từng hơi thở, từng mạch máu.

    Khi Thương Dịch mở mắt, trời đã chạng vạng sáng. Sương trên cành đa bạc như ngọc, nơi thân cây còn đọng lại một vệt sáng mong manh, là thật hay mộng, hắn cũng chẳng rõ.

    Chỉ biết rằng, kể từ khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn thực sự đã gieo xuống một hạt giống mới. Có thể là kỳ duyên, có thể là ảo ảnh, nhưng hắn thầm nhủ, kiếp này, dù thế nào cũng không cam tâm làm phàm nhân lần nữa.
     
    Chì Đen, Nghiên Dichiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  4. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mạch sống mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đêm đó, Thương Dịch có cảm giác trong lòng như vừa gieo một hạt giống lạ.

    Mỗi sáng, hắn ngồi dưới cổ thụ nhập tĩnh, điều tức theo bản năng, dẫu chưa từng học qua pháp môn tu luyện nào.

    Không khí núi rừng giờ như gần gũi hơn, hơi lạnh của sương, khí mát lành trong gió, thậm chí cả mạch nước róc rách đều trở nên rõ rệt hơn xưa.

    Những thứ đó, ở kiếp trước hắn chưa từng để tâm, nhưng giờ lại giống như.. từng luồng sinh khí lặng lẽ vận chuyển, mơ hồ thôi thúc điều gì trong lòng.

    Trong thôn, những ngày sau khảo hạch, không khí dần nguội lạnh.

    Người được chọn đã lên núi nhập môn, người còn lại thì quay về với cày cấy, hái thuốc, ngày nối ngày bình lặng.

    Đám thiếu niên từng chế giễu Thương Dịch cũng chẳng bận tâm đến hắn nữa.

    Chỉ có Thương Linh, mỗi sáng lại lặng lẽ gom củi, vo gạo, vẫn để mắt trông ca mình ngồi tĩnh tọa bên cổ thụ, trong lòng thấp thỏm, hy vọng và lo lắng xen lẫn nhau.

    Có ngày, nàng dè dặt hỏi:

    "Ca, huynh.. không thật sự buồn vì không thể nhập tông môn chứ?"

    Thương Dịch khẽ cười, lắc đầu:

    "Chưa chắc không nhập tông môn đã là chuyện xấu. Thế gian này, ai cũng muốn làm đệ tử danh môn, nhưng có ai hỏi.. Đạo thật sự nằm ở đâu đâu?"

    Thương Linh chưa hiểu hết ý huynh, chỉ khẽ gật đầu.

    Thương Dịch thấy muội mình gầy đi, trong lòng cũng áy náy:

    "Kiếp trước ở địa cầu, bao nhiêu nhân vật chính khởi đầu đều là phế vật, ai ngờ cuối cùng lại nghịch thiên? Vậy nên.. đâu nhất thiết phải theo lối cũ?"

    Mỗi tối, sau khi Thương Linh đi ngủ, Thương Dịch lại lặng lẽ nhập định, cảm nhận biến hóa nhỏ bé bên trong thân thể.

    Hắn phát hiện, mỗi lần mình tập trung tinh thần, nhịp hô hấp như chậm lại, đầu óc thanh tỉnh, ngũ quan nhạy bén, thậm chí nghe được cả tiếng giọt sương rơi trên lá ngoài hiên.

    Một đêm, giữa lúc nhập định, hắn cảm thấy trong thân thể nổi lên một dòng khí mát lạnh từ huyệt dưới rốn, như một sợi tơ nhỏ xuyên suốt cột sống lên tận đỉnh đầu, rồi hóa thành luồng sáng lướt qua các chi, cuối cùng quy về đan điền.

    Hắn lẩm bẩm:

    "Đây là.. linh khí? Hay chỉ là ảo giác?"

    Nhưng cảm giác ấy kéo dài ngày một rõ rệt.

    Hắn thử hít sâu, nín thở, ý niệm khẽ động – dòng khí kia lại chạy dọc cột sống, khiến toàn thân nhẹ bẫng.

    "Chẳng lẽ.. ta thực sự có thể tu luyện?"

    Trong lòng Thương Dịch vừa mừng vừa nghi ngờ, nhưng cũng dần có hy vọng mới.

    * * *

    Một tối, trong lúc nhập định, đột nhiên có tiếng bước chân khẽ ngoài sân.

    Thương Linh rón rén bước tới, thấy ca mình còn ngồi xếp bằng dưới gốc đa, ánh trăng chiếu lên gương mặt bình thản, nàng thì thào:

    "Ca, huynh sao vậy? Trời lạnh lắm, vào nghỉ đi.."

    Thương Dịch mở mắt, mỉm cười dịu dàng:

    "Không sao. Muội yên tâm, ta chỉ ngồi một lát rồi vào."

    Ánh mắt Thương Linh dịu lại, nàng nhìn ca mình rất lâu, khẽ nói:

    "Nếu huynh có thể.. tìm ra đường tu luyện khác, muội nguyện cả đời ở bên giúp huynh."

    Thương Dịch nhìn ánh mắt thuần khiết của muội, lòng mềm ra, chỉ nhẹ giọng:

    "Yên tâm đi. Ca sẽ không để kiếp này trôi qua vô nghĩa."

    Đêm ấy, hắn lặng lẽ ngồi lại bên gốc đa, trong lòng dâng lên một quyết tâm chưa từng có:

    "Kiếp này, dù không ai chỉ đường, dù không có linh căn, ta cũng phải tự tìm Đạo của mình. Nếu trời không cho cơ hội, ta sẽ tự mở ra một con đường.."

    Ánh trăng rơi trên thân cây, gió núi thổi qua mái tóc, trong lòng Thương Dịch chợt sáng lên một đạo niệm lạ.

    Đạo, vốn không ở ngoài thân, cũng chẳng ở trong tông môn, mà nằm trong chính tâm người - dẫu phàm, vẫn có thể nghịch mệnh mà bước lên con đường của riêng mình.
     
    Chì ĐenNghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  5. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Sương lạnh một nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cơn mưa đêm, trời chưa sáng hẳn, sương phủ trắng cả thôn.

    Thương Dịch thức dậy từ rất sớm, lặng lẽ dọn lại bếp, nhóm lửa bằng mớ cành khô nhặt từ hôm trước. Khói bếp len lỏi qua vách lá rách, phả hơi ấm cho căn nhà nhỏ vốn đã ẩm lạnh từ lâu.

    Bên ngoài, Thương Linh gùi sọt nhỏ ra rừng, định đi nhặt củi như thường lệ. Vừa mở cửa, nàng đã giật mình:

    "Ca, huynh.. dậy sớm vậy ạ?"

    Thương Dịch không nhìn muội, chỉ nhẹ giọng:

    "Muội chuẩn bị dây thừng, ca đi cùng. Rừng có nhiều dã thú, không thể để muội đi một mình."

    Lời nói tuy bình thản nhưng ánh mắt hắn rất kiên quyết, vừa chăm chú vừa âm thầm che chở. Từ nhỏ đến lớn, hắn biết muội mình đã vất vả quá nhiều. Mỗi lần nghĩ tới, trong lòng lại trào lên cảm giác áy náy, thương xót xen lẫn tự trách.

    Hai huynh muội bước ra rừng, mỗi người một tay gùi củi, lặng lẽ tìm nhặt những cành khô rơi dưới tán cây cổ thụ.

    Trên đường, Thương Linh luôn miệng dặn:

    "Ca, nhặt khô thôi, đừng leo lên cành cao, trượt ngã như lần trước lại khổ."

    Thương Dịch chỉ mỉm cười, tay chọn những cành chắc, xếp lên vai muội phần nhẹ hơn phần mình.

    Hắn cũng tranh thủ dạy muội cách buộc dây, cách lựa củi đốt lâu, cách phát hiện dấu vết thú rừng. Tất cả đều âm thầm, chẳng cần nói nhiều, nhưng muội tử hiểu lòng ca, chỉ im lặng cười nhẹ, trong mắt lấp lánh sự biết ơn không thể nói thành lời.

    Về tới nhà, Thương Dịch tự tay nấu cháo.

    Căn bếp đơn sơ, bát gạo nhỏ do hắn cẩn thận chia từng nhúm, thêm rau rừng muội hái hôm qua. Nước suối chảy từ khe đá sau nhà, hai người thay nhau gánh về từ sáng sớm.

    Bếp lửa ấm, mùi cháo bốc lên, mộc mạc mà an lành lạ thường.

    Khi ăn, hắn luôn gắp phần ngon cho muội, đôi khi chỉ đưa ánh mắt nhắc nhở:

    "Ăn đi, còn lớn nữa."

    Thương Linh cắn môi, vừa ăn vừa len lén nhìn ca.

    Nàng biết, ca mình ngoài mặt kiệm lời, nhưng bao năm qua chưa từng để nàng phải chịu đói, chịu lạnh.

    Sau bữa cơm, Thương Dịch tranh thủ ra giếng lấy nước, vá lại mái tranh, dọn dẹp vách nhà chỗ bị gió lùa. Đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi, chẳng nề hà chuyện nặng nhọc.

    Chiều xuống, hai huynh muội lại ngồi trước hiên, cùng nhau tách vỏ củi, đan giỏ, làm những việc lặt vặt của người nghèo xứ núi. Không khí yên tĩnh, tiếng chim rừng hòa cùng tiếng suối.

    Thương Linh khẽ nói:

    "Ca, nếu mai sau huynh có thể bước vào Đạo, xin nhớ, đừng bỏ muội lại một mình."

    Thương Dịch nhìn muội, trong mắt dịu lại:

    "Muội là người thân duy nhất của ca. Dù lên trời hay xuống đất, ca cũng không rời muội nửa bước."

    Đêm đến, sương xuống dày hơn.

    Thương Dịch ngồi bên bếp, sửa lại áo cho muội, tay chậm rãi khâu từng đường chỉ.

    Trong lòng, hắn thầm nghĩ:

    "Kiếp trước ta đã từng cô độc, trải qua bao năm nơi thế giới lạnh lùng. Nay có muội ở bên, sao có thể không trân quý từng giây phút này? Dù là phàm nhân, chỉ cần hai huynh muội còn kề nhau, đã là hạnh phúc nhất."

    Sau khi Thương Linh ngủ say, hắn mới ra ngoài nhập tĩnh dưới gốc đa cổ.

    Dòng khí mát nhẹ luân chuyển, nhưng tâm hắn không còn đơn độc, bên cạnh luôn có một người nhỏ bé, luôn lặng lẽ đợi mình trở về.

    Lần này, hắn cảm nhận rõ rệt hơn bao giờ hết, mạch sống mới đã bắt đầu chảy trong thân thể, không chỉ là kỳ duyên, mà còn nhờ một chữ "tình" giữ cho lòng không lạnh.
     
    Nghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  6. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Lửa dưới sương dày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông về, núi rừng càng thêm lạnh. Sáng sớm, sương trắng đặc quánh như tấm vải mỏng trùm lên cả Lạc Hà thôn.

    Thương Dịch thức giấc, nghe tiếng ho của muội vang lên trong gian nhà nhỏ.

    Nàng ôm lấy ngực, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở gấp. Đã mấy ngày nay Thương Linh yếu dần, bữa ăn nào cũng nhường phần ngon lại cho ca, rồi giấu đi những cơn ho khan.

    Hắn vội rót nước nóng, bẻ chút gừng rừng thả vào, ân cần bưng tới:

    "Muội uống đi cho ấm bụng. Nếu lạnh quá, ca sẽ đi kiếm thêm củi."

    Thương Linh khẽ cười, cố che giấu mệt mỏi:

    "Không sao đâu ca, chỉ cảm lạnh một chút. Qua mùa đông là khỏi thôi."

    Nhìn muội gầy đi, Thương Dịch càng thêm sốt ruột. Hắn lục lại trong đầu ký ức đời trước về cách trị cảm, giữ ấm, cách nhận biết cây cỏ thuốc trong rừng.. Dù không phải thần y, nhưng một chút hiểu biết hiện đại cũng giúp ích lúc nguy nan.

    Bữa ấy, hắn quyết định tự vào rừng sâu hái cỏ thuốc, vừa để kiếm thêm củi, vừa hy vọng tìm ra thứ gì có thể làm dịu cơn bệnh cho muội mình.

    Đi giữa rừng, Thương Dịch vừa nhặt củi, vừa quan sát từng loại thảo dược, tận dụng mọi hiểu biết đã từng đọc trong sách cũ địa cầu.

    Ở nơi này, mỗi gốc cây, tảng đá đều như ẩn chứa hơi thở cổ xưa. Một số loại cây lạ hắn chưa từng thấy, nhưng lại có vài mùi vị quen thuộc, khiến hắn thầm nghĩ:

    "Nơi này dù là thế giới tu chân, đạo lý cơ bản về cỏ cây cũng chẳng đổi khác mấy.."

    Chật vật hồi lâu, hắn hái được ít rễ hoàng liên, vài lá bạc hà núi và mấy nhánh thảo mộc vị cay.

    Trở về, hắn đun nước, lặng lẽ nấu thuốc.

    Mùi thuốc lan ra, Thương Linh nằm bệt trên giường cũng thấy tỉnh táo hơn, cảm giác ấm áp thấm vào trong.

    Suốt cả ngày, Thương Dịch không rời khỏi nhà. Hắn chăm sóc muội từng chút một: Từ nấu cơm, đun nước, đến nhặt củi, dọn dẹp, vá lại áo bông cũ.

    Đêm xuống, hắn lại ngồi tựa bên giường muội, tay xoa nhẹ lưng giúp nàng dễ ngủ hơn, miệng khẽ lẩm nhẩm những bài thuốc đơn giản từng học nơi quê cũ.

    Trong bóng tối, Thương Linh nắm lấy tay ca, thì thào:

    "Ca.. nếu mai này huynh thực sự tu thành, đừng quên muội nhé."

    Thương Dịch khẽ siết tay nàng, ánh mắt trầm ổn mà ấm áp:

    "Muội là người thân duy nhất của ta. Dù thành hay bại, ca vẫn luôn ở bên cạnh muội."

    Nói rồi, hắn nhẹ nhàng rời đi, ra ngồi dưới gốc đa quen thuộc.

    Đêm ấy, lần đầu tiên Thương Dịch thử vận dụng toàn bộ ý niệm, dẫn khí trong cơ thể vận chuyển tuần hoàn như buổi sáng cảm nhận dưới cổ thụ.

    Đã không còn là cảm giác "ảo giác" mơ hồ mà thực sự, khi tĩnh tâm đến cực hạn, hắn cảm nhận rõ một tia khí mỏng luân chuyển qua đan điền, hòa nhập vào tạng phủ, khiến thân thể ấm lên từng chút một.

    Bất giác, hắn nhớ lại bao lần mình từng cười các nhân vật "tu luyện nghịch thiên" trong tiểu thuyết địa cầu. Giờ nghĩ lại, hắn tự hỏi:

    "Có lẽ, mỗi câu chuyện đều có một hạt mầm số mệnh. Đến lượt mình, chẳng lẽ lại cam làm phế nhân sao?"

    Một tia ý chí mạnh mẽ dâng lên, như dòng suối ấm lặng lẽ chảy dưới băng tuyết dày đặc.

    Sáng hôm sau, Thương Linh đã đỡ hơn. Tuy chưa khỏi hẳn, nhưng thần sắc khá hơn, mắt trong hơn, giọng nói đã vơi bớt mệt mỏi.

    Nhìn muội tươi tỉnh, Thương Dịch mỉm cười, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
     
    Nghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2025
  7. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Đạo Chủ Thức Hải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng đó, sương mù chưa tan, thôn Lạc Hà vẫn ướt lạnh như đêm chuyển mùa.

    Thương Dịch dậy từ sớm, lặng lẽ quấn thêm áo, vai đeo sọt, định bụng vào rừng kiếm củi và ít lá thuốc cho muội. Trong đầu vẫn vương vất ý nghĩ: "Có lẽ trời đất đã an bài cho kiếp này mình phải cày cuốc sớm tối rồi."

    Đi được một đoạn qua bìa rừng, hắn nghe tiếng động lạ vọng lại từ dưới khe đá gần đó, khác hẳn tiếng thú nhỏ thường ngày. Cẩn thận men tới, hắn thấy một con hổ già lông xám lấm lem bùn, mắt vàng lợt, sườn nhô xương, lừ lừ rình mồi.

    Hổ đói, gặp người.. chẳng có gì tốt lành!

    Thương Dịch thoáng sợ, tự nhủ:

    "Ông trời đừng đùa ác thế chứ. Người ta xuyên không thì gặp kỳ duyên, ta thì gặp luôn hổ già đói bụng.."

    Hổ rít lên, lưng cong lại, chuẩn bị lao tới.

    Hắn vừa run, vừa cố lấy giọng "bản lĩnh", hét lớn, ném mấy khúc củi về phía nó:

    "Này, Hổ ca! Ta gầy trơ xác thế này ăn chắc cũng chẳng no đâu, quay lại rừng kiếm nai mà gặm đi!"

    Dĩ nhiên con hổ chẳng hiểu hắn nói gì. Nó nhảy vụt lên, Thương Dịch cuống cuồng lùi lại, chân vấp rễ cây, cả người lăn ào xuống đáy khe sâu phía sau, nghe "bịch" một cái, đất đá đổ ập.

    Mắt hoa lên, đầu choáng váng, hắn thở phì phò, trong đầu chỉ nghĩ:

    "Xuyên việt mà chết lãng xẹt thế này thì nhục lắm.."

    Đang lồm cồm ngồi dậy, bàn tay bỗng chạm phải một vật cứng lạnh. Hắn quờ lấy, thấy trong bùn là một viên đá xanh kỳ lạ, mặt ngoài trơn nhẵn, dường như ẩn có ánh sáng yếu, phù văn lờ mờ như vảy cá.

    Ngay lúc ấy, một dòng khí lành lạnh từ viên đá chạy dọc cánh tay, xuyên vào óc.

    Tầm mắt tối lại, ý thức chao đảo. Trong cõi sâu thẳm, vang lên một giọng nói cổ xưa pha chút châm chọc:

    "Ngươi là ai? Đạo ngươi ở đâu? Xuyên qua hai đời, vẫn thích lăn lộn dưới đất à?"

    Thương Dịch choáng váng, không biết nên khóc hay cười.

    Hắn thầm nhủ:

    "Đời trước cày bao truyện, toàn thấy người ta gặp hệ thống rồi lập tức nghịch thiên, sao tới lượt mình lại cứ.. nhếch nhác thế này?"

    Lúc này, ánh sáng trong tâm trí vỡ ra thành một vòng xoáy phù văn, trung tâm là dòng chữ:

    【Đạo Chủ Thức Hải – Thức tỉnh sơ bộ】

    【Ký chủ: Thương Dịch – Phàm thể – Linh căn chưa rõ – Vận mệnh: Chờ xác lập】

    【Chức năng sơ khởi: Truy vấn Đạo – Hỗ trợ so sánh pháp môn – Giao diện tích hợp logic hiện đại–cổ đại】

    【Lưu ý: Hệ thống không tự buff – chủ động hỏi thì chủ động khai mở】

    Hệ thống cất giọng, lần này pha chút hóm hỉnh:

    "Hỏi đi, đừng bảo ký chủ chỉ biết nằm ăn vạ, đợi kỳ duyên tự rơi vào miệng?"

    Thương Dịch nhăn mày, bĩu môi:

    "Ta hỏi thật, không linh căn, không pháp môn, không sư phụ, không được buff gói tân thủ, ngươi bắt ta làm cái gì đây? Cày ruộng dưới đáy khe à?"

    Hệ thống đáp liền, nhấn mạnh từng chữ:

    "Ký chủ, hai đời làm người, trí tuệ hiện đại mà không biết dùng thì chỉ có nước làm nền cho.. hổ ăn.

    Muốn tu luyện?

    Hòa nhập với khí trời, điều tức vận thân, tự sáng tạo lộ riêng. Đạo không sẵn cho kẻ lười, chỉ mở cho người dám thử!"

    Thương Dịch bật cười trong ý thức:

    "Khôn như ngươi, ai cũng làm hệ thống được!"

    Hắn nhập tĩnh, thử làm theo gợi ý hệ thống: Hít thở thật sâu, cảm nhận khí lạnh khe núi, vận chuyển theo nhịp tim và khí huyết, tập trung ý niệm vào bụng dưới, hòa thân thể với khí trời.

    Lần này, hắn thực sự cảm nhận được một dòng khí mát mẻ nhẹ như tơ, luân chuyển dọc sống lưng, tụ lại ở bụng.

    Cảm giác ấy không mạnh, nhưng khác hẳn mọi lần nhập định trước đây, không còn mờ mịt vô vọng, mà như một "cánh cửa nhỏ" mới vừa hé mở.

    Hệ thống "bồi" ngay:

    "Tốt lắm, ký chủ biết dùng não. Từ giờ, cứ tự mình hỏi, tự mình ngộ, cần gì thì hỏi, chẳng ai ban phát miễn phí.

    À mà này, lần sau đừng thử vận may với hổ già, bản lĩnh chưa đủ thì cứ làm đạo chủ đất khe trước đã."

    Nghe hệ thống nói, hắn hiện dấu chấm hỏi to lớn ở trên đầu..

    Đứng dậy, nhìn viên đá lạ, lòng tràn đầy cảm giác hy vọng và một chút buồn cười.

    "Không biết sau này thôn Lạc Hà có ai kể về tên nhóc ngã xuống khe, vừa thoát chết, vừa nhặt được kỳ duyên, vừa bị hệ thống 'troll' không nhỉ?"

    * * *

    Về đến nhà trời đã nhá nhem, Thương Linh chạy ra đón, lo lắng kéo ca vào bếp, vừa khóc vừa nói:

    "Sau này ca đừng vào rừng một mình nữa, muội sợ lắm!"

    Thương Dịch xoa đầu muội, cười cười:

    "Chẳng phải ta đã về rồi sao, muội đừng sợ"

    Đêm xuống, hắn ngồi bên bếp lửa, nhập tĩnh lần nữa. Mỗi hơi thở càng trở nên thuần khiết, trong đầu hệ thống lại tiếp tục nhắc:

    "Đạo không ở đâu xa. Biết tự hỏi, tự sửa, tự tiến hóa mới thực là chủ nhân của vận mệnh."

    Thương Dịch nhếch mép:

    "Được, xem ta dùng đầu óc hiện đại cày nát cái khe nhỏ này thế nào cho ngươi xem."

    Ngoài hiên, gió lạnh quét qua, sương mù trôi ngang ngọn đa già, mà trong lòng hắn đã dấy lên một dòng nhiệt khí, vừa quyết tâm, vừa dí dỏm, vừa có gì đó của một kẻ không chịu làm nền cho bất cứ ai.. dù là số phận.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  8. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Tĩnh tâm khai mạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết đã qua bao lâu kể từ khoảnh khắc hắn mở mắt tại thế giới này. Tuyết chưa tan, sương vẫn giăng mờ trên cành trúc, núi Thương Sơn vẫn âm u như không hề có ánh nhật quang soi đến.

    Trong căn nhà gỗ nghiêng mình giữa triền núi Lạc Hà, Thương Dịch lặng lẽ. Không ồn ào, không lên tiếng, cũng chẳng tỏ vẻ đặc biệt gì. Hắn sống như một kẻ bình thường giữa bao phàm nhân, mỗi sáng nhóm lửa, đun cháo, gánh nước, hái thuốc. Mỗi chiều lại lên núi, ngồi dưới gốc tùng già, như người dân quê ngồi tránh gió. Không ai biết, hắn ngồi đó.. để cảm thụ.

    Không phải cảm thụ phong cảnh, mà là thiên địa.

    Hắn không có công pháp, cũng không biết pháp môn là gì. Nhưng mỗi đêm khi muội muội đã ngủ, hắn lặng lẽ ngồi xếp bằng, hô hấp sâu dài, để ý niệm dung nhập vào khí tức tự nhiên. Không cầu nhanh, không vọng niệm, chỉ có tâm không khởi, ý không loạn.

    Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác trong cơ thể có gì đó khẽ động. Như dòng sương lạnh len qua lồng ngực, từ mi tâm lan xuống đan điền.

    Đêm thứ bảy.

    Trăng treo trên cao, nhưng ánh sáng không thể rọi xuống dưới màn sương dày. Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng. Hắn bước ra ngoài, tiến thẳng lên sườn núi sau thôn.

    Gió đêm lành lạnh. Tiếng côn trùng vang lên như tiếng mõ cổ. Hắn dừng lại tại một chỗ lõm bên gốc thạch tùng, nhắm mắt, tay nắm chặt một viên đá nhẵn màu xanh thẫm, nhỏ bằng ngón tay cái.

    "Linh thạch sơ cấp." - âm thanh quen thuộc vọng trong tâm thức.

    Hắn không đáp. Chỉ thở ra một hơi thật dài, rồi tĩnh tâm. Tâm hắn như mặt nước không gợn, ý niệm như khói mỏng lặng lẽ tan vào thiên địa.

    Trong ý thức, từng dòng khí nhỏ bé như sợi khói mờ trôi qua kỳ kinh bát mạch, không nhanh, không mạnh, nhưng.. chân thật.

    Đó không phải tu luyện như trong sách. Mà là sự vận hành tự nhiên của đạo lý.

    "Đạo không cần danh. Khi ngươi cảm nhận được mà không thể gọi tên, ấy chính là đạo."

    Thanh âm của hệ thống lại vang lên. Nhưng lần này không còn là lời nhắc vô nghĩa. Nó như một đạo chú ngôn, đánh thẳng vào nội tâm hắn.

    Hắn khẽ mở mắt. Ánh trăng không còn lạnh lẽo như trước, mà mang theo một tầng ý vị thâm sâu. Cây cỏ lay động, đá ngầm phát quang nhè nhẹ, tiếng gió như đang đối thoại với linh hồn.

    Sáng hôm sau, Thương Linh nhìn thấy ca ca đang rửa tay bên giếng. Mặt hắn sáng hơn, thần sắc yên bình hơn thường lệ.

    "Huynh.. có gì đó lạ." - nàng nghiêng đầu nhìn hắn đầy ngờ vực.

    Hắn mỉm cười, nhàn nhạt đáp:

    "Có lẽ là do ngủ sâu."

    Rồi không nói thêm gì nữa, cầm gùi, vác cuốc, lại lặng lẽ lên núi.

    Không ai hay biết, từ đêm ấy.. một tia linh vận đã nhen nhóm nơi đan điền kẻ phàm nhân ấy. Không phải linh căn trời ban. Mà là tâm tự sinh đạo.
     
    Nghiên Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2025
  9. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Hạt giống linh quang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời hửng sáng sau một đêm giăng sương, bầu trời Lạc Hà thôn như được gột rửa, nhưng trong lòng Thương Dịch lại lặng hơn bao giờ hết.

    Hắn cầm cuốc tre, gùi trên vai một chiếc giỏ trúc, chậm rãi băng qua sườn núi quen thuộc. Ánh sáng ban mai len lỏi qua tầng mây xám, chiếu xuống lớp lá rừng còn đẫm hơi sương, tạo nên một không gian nửa thực nửa mộng.

    Thương Linh đứng dưới bậc cửa, nhìn theo bóng huynh mình xa dần, trong lòng dâng lên cảm giác vừa gần gũi vừa xa cách. Nàng khẽ nói:

    "Huynh mỗi ngày lại càng giống người lạ.."

    Nhưng Thương Dịch không nghe thấy. Hắn đã khuất sau rặng tùng.

    Nơi Thương Dịch hướng đến là một khe đá nhỏ bên dòng suối cổ, cách thôn hơn mười dặm. Nơi đó tịch mịch, thường có sương mù lượn lờ quanh năm. Hắn đã để ý tới nó từ lâu, bởi mỗi lần đi qua, nơi này luôn khiến hắn có cảm giác.. khí tức nơi đây có gì đó khác lạ.

    Hắn bước qua lớp rêu trơn trên đá, len lỏi vào một vách đá lõm vào sâu như miệng một hang nhỏ. Không có thú dữ, không có khí lạnh đáng kể, nhưng bên trong lại rất ẩm và tĩnh.

    Hắn ngồi xuống, thở nhẹ một hơi, đặt lòng bàn tay lên mặt đá phủ rêu. Trong khoảnh khắc ấy, một tia linh cảm dâng lên rất nhỏ, rất mờ, như một hạt bụi ánh sáng lướt qua tâm thức.

    Ánh mắt Thương Dịch khẽ động.

    Hắn lấy viên linh thạch sơ cấp từ túi trúc bên hông, đặt vào lòng bàn tay. Thứ linh thạch này hắn từng hấp thu vài đêm trước, nhưng chỉ có chút khí tức lờ mờ, không có chuyển biến gì lớn. Hôm nay.. hắn muốn thử điều khác.

    Hắn không vội hấp thu. Hắn cảm thụ.

    Hơi thở dần chậm, tâm ý dần lặng. Trong đầu không còn tiếng nói, không còn hình ảnh. Chỉ có một mảnh hư không nhẹ như tơ trời. Trong mảnh hư không đó.. một hạt sáng nhỏ xíu từ trong linh thạch bắt đầu dao động.

    Nó không bay thẳng vào cơ thể như trước. Mà như.. chờ một lời mời.

    Thương Dịch không mời. Hắn chỉ quan sát. Và trong sự quan sát ấy, linh quang tự tiến nhập.

    Ngay khi tia sáng đó vừa nhập vào đan điền, hắn cảm nhận được toàn thân khẽ rung một cái, như mặt hồ bị ném xuống một hạt sỏi nhỏ. Cảm giác ấy không mạnh, không đau, nhưng rất thật.

    Thức hải cũng khẽ xoáy, một vòng xoay nhỏ tự động hình thành bên dưới tâm điểm thần thức.

    Linh khí, rõ ràng là quá mỏng, nhưng vận hành.. lại thuận đến bất ngờ.

    Hệ thống lên tiếng.

    "Ngươi đã dung hợp giọt linh quang đầu tiên. Đây không phải đột phá. Đây là khai mạch."

    Thương Dịch mở mắt.

    Trong đáy mắt hắn, như có một tia sáng lóe lên mỏng như tóc, nhẹ như khói, nhưng có khí chất khiến người ta không dám xem thường.

    Hắn đứng dậy, phủi bụi áo, không vội mừng, cũng chẳng gọi đó là tu luyện.

    Chỉ lặng lẽ nghĩ thầm:

    "Linh khí chẳng qua là một loại vật chất. Đạo.. mới là thứ không hình, không danh, không sinh diệt."

    Trời đã sáng hẳn. Hắn quay lưng rời khỏi khe đá. Dưới chân, viên linh thạch đã vỡ nát, tản ra từng lớp tro mỏng hòa vào rêu xanh.

    Một hạt giống linh quang đã gieo. Mùa gặt.. vẫn còn xa.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  10. Lữ Hành Vạn Đạo

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Khí tức chuyển luân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi sáng tại khe đá âm hàn, Thương Dịch trở về thôn trong lặng lẽ. Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống mái gỗ mốc rêu của căn nhà nhỏ, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ dại hòa lẫn tro bếp.

    Bên bếp lửa, Thương Linh đang cặm cụi thổi nồi cháo kê. Đôi má ửng đỏ, ánh mắt sáng trong. Nhìn thấy ca ca trở về, nàng ngẩng lên hỏi nhỏ:

    "Huynh lại lên núi à?"

    Thương Dịch gật đầu, không nói nhiều. Hắn lặng lẽ rửa tay, múc cháo ngồi ăn. Mọi chuyện tưởng chừng như thường nhật, nhưng bên trong hắn, mạch khí đã bắt đầu chuyển biến.

    Đêm đến.

    Trăng treo lơ lửng giữa tầng mây thưa. Sương mù cuộn quanh rặng trúc sau nhà. Hắn bước ra ngoài, đến gốc thạch tùng nơi hằng đêm vẫn ngồi nhập tĩnh.

    Hắn không luyện công pháp, cũng không có pháp quyết gì để vận hành khí. Mọi thứ đều dựa vào một thứ duy nhất, trực giác.

    Sau khi dung hợp giọt linh quang đầu tiên, Thương Dịch nhận ra khí tức trong cơ thể không hề yên lặng như ban đầu. Nó di chuyển.. có chu kỳ, có quỹ đạo. Từ đan điền, khí chuyển lên ngực, men theo cột sống lên đến gáy, rồi chia ra hai tay, hai chân, tụ tại các khớp, rồi lại quay về đan điền.

    Không phải là một đường thẳng xuôi. Mà là vòng vòng xoắn ốc.

    Luân.

    Ngay khi phát hiện ra, Thương Dịch khẽ nhíu mày. Một hình ảnh từ kiếp trước lướt qua đầu hắn, là một sơ đồ tu luyện trong một cuốn sách cổ từng đọc ở thư viện quốc gia, có tên là Luân Hồi Mạch Đồ, bị cho là giả học trong dân gian.

    Hắn không khỏi trầm tư.

    Trong ký ức kiếp trước, hắn từng đọc qua hàng trăm cổ thư, tiểu thuyết tu tiên, ghi chép dị học về khí công, nội tức, tu mạch, linh thể. Dù phần lớn là hư cấu, nhưng một vài hình vẽ, chú giải mơ hồ vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.

    Hắn không biết ở thế giới này, những lý thuyết ấy đúng hay sai. Nhưng hắn hiểu rõ một điều: Ngoài những thứ hắn đã đọc và trải nghiệm tại địa cầu, lúc này hắn chẳng có gì để bám víu. Bởi từ khi đến đây, hắn chưa từng đọc một quyển sách nào về tu đạo, cũng chẳng ai chỉ cho hắn điều gì.

    Mà hắn.. không muốn chờ người đến chỉ.

    Hắn nhắm mắt, thở sâu, thả lỏng toàn thân. Khí tức trong cơ thể tiếp tục chuyển động, lần này càng rõ ràng hơn. Ở từng khớp xương, từng điểm tụ, hắn cảm nhận được một lực kéo rất nhỏ, như bánh xe đang quay chậm rãi.

    Mỗi vòng xoay khiến khí tức đậm hơn một chút. Lần lượt, bảy điểm luân nhỏ dần hình thành, tay, vai, ngực, lưng, bụng dưới, đầu gối, gót chân. Cuối cùng hội tụ thành một đạo vận hoàn chỉnh.

    Lúc này, hệ thống trong thức hải vang lên lần nữa.

    "Xác nhận: Cấu trúc luân mạch. Dị thể hiếm gặp. Có khả năng tự chuyển hóa linh khí thành Nguyên khí sơ cấp."

    Một dòng chữ mơ hồ xuất hiện trong ý thức hắn:

    Nguyên khí, thứ khí nguyên thủy của thiên địa, chưa bị chia tách bởi ngũ hành, là nền tảng sơ khai của mọi sinh linh.

    Ánh mắt Thương Dịch khẽ lóe. Hắn lặp lại trong đầu:

    "Nguyên khí.. Dị thể.."

    Rồi bật cười nhạt:

    "Chưa tu một pháp môn nào, đã bị gọi là dị thể."

    Hắn vốn không thích gây chú ý. Hai chữ "dị thể" này, nghe thì có vẻ hay, nhưng thường đồng nghĩa với hai chữ "tai họa".

    Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trăng sáng treo lơ lửng, ánh bạc rọi lên mặt đất ẩm. Sương mù mờ ảo, gió thổi qua như tiếng đàn tranh réo rắt. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thì thầm:

    "Nếu người khác là dòng nước, ta sẽ là vòng xoay. Dòng chảy rồi sẽ cạn, nhưng bánh xe sẽ quay mãi.."

    Thời gian lặng lẽ trôi qua.

    Đến khi mở mắt, trời đã gần sáng. Gió núi dần se lạnh, một hàng chim sớm bay ngang bầu trời lặng.

    Thương Dịch đứng dậy. Áo lam dính sương, tóc đen rối nhẹ, ánh mắt lại càng thêm tĩnh định. Hắn không vui mừng, cũng không hoang mang.

    Luân mạch.. là đạo của hắn.

    Và đạo đó, phải đi một mình.
     
    Nghiên Di thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...