Viết về Sài Gòn khi ta không còn nhau Hạ An Bối Sài Gòn khi không còn nhau thật khác lạ anh nhỉ? Chẳng còn là một Sài Gòn bận rộn luôn tấp nập nhộn nhịp như Sài Gòn những ngày xưa cũ nữa. Hay liệu rằng chỉ có mỗi mình em là cảm thấy như thế còn Sài Gòn đối với anh vẫn là chốn phùng hoa? Chưa bao giờ trong em lại ghét Sài Gòn đến nhường này. Em ghét Sài Gòn bởi lẽ chính Sài Gòn đã mang anh đến bên em trong những ngày tháng giông bão cuộc đời rồi Sài Gòn lại mang anh đi xa mất, mang anh đi xa khỏi nơi em vào ngày ánh nắng mặt trời chiếu những tia nắng nhẹ, vào ngày tỏa hương thơm của những nụ bông còn chưa kịp hé nở. Em ghét Sài Gòn bởi vì Sài Gòn đã vô tình đến độ vô tâm tách chúng ta ra khỏi nhau khi mình đang trong những ngày bình yên nhất của cuộc sống. Em ghét Sài Gòn chỉ vì Sài Gòn đã khiến cho cuộc đời em một lần nữa dấy lên những sóng gió mà lần này em hiểu rằng sẽ chẳng còn anh đến xua tan đi lớp mây đen kia nữa rồi. Và Sài Gòn đã mang anh đi theo một cách không thể nào nhẹ nhàng hơn nữa vì cho mãi đến tận lúc anh đi rồi em mới chợt nhận ra giờ đây bên em sẽ chẳng là anh nữa. Em biết khi hết duyên sẽ phải tự rời xa nhau nhưng chúng ta liệu có nhất thiết phải rời xa nhau giữa Sài Gòn rộng lớn này không? Sài Gòn rộng lớn hệt như cái cách em và anh đã từng cùng nhau vẽ lên tương lai của hai đứa, Sài Gòn lại to lớn y hệt như vòng tay anh mỗi khi ôm em vào lòng vậy tuy to lớn là thế nhưng lần nào cũng thật vừa vặn với em. Và chẳng phải chúng ta đã từng có những ngày cùng nắm tay nhau đi dọc theo con sông Bạch Đằng hiu hiu gió, chẳng phải lần nào đi chơi em cũng vòi anh đèo em trên chiếc xe máy để đi khắp các ngã phố ở Sài Gòn thế mà vẫn không sao có thể khám phá hết mọi nẻo đường ở Sài Gòn và chẳng phải lần nào Sài Gòn cũng nồng nhiệt đón chào hai đứa không phải sao? Thế nhưng sao giờ đây khi xa nhau rồi em lại cảm thấy Sài Gòn nhỏ bé quá đỗi bởi cho dù em có đi đâu, làm gì thì quanh đi quẩn lại em cũng chỉ thấy mỗi anh. Có phải bởi vì chũng ta đã có quá nhiều những kỉ niệm với nhau, với Sài Gòn bộn nề những nỗi lo toan này phải không anh? Vì thế cho nên Sài Gòn mới lưu lại hết ngần ấy những kí ức để giờ đây chỉ cần em có một chút thời gian rảnh rỗi thôi thì Sài Gòn lại nhắc cho em nhớ về anh, nhớ về những ngổn ngang trong cuộc sống vô thường này mà em và anh vô thức bỏ lại khi mà hai đứa chia đôi ngả. Sài Gòn vẫn vậy, dù cho ai có như thế nào, dù cho ai đó cảm nhận ra sao thì nó lúc nào cũng nhộn nhịp theo cách thật riêng biệt khiến cho những ai ai ở tận đâu đâu dù cho có khó chịu thì vẫn không sao thoát khỏi được những nỗi nhớ thật da diết về Sài Gòn. Vậy mà sao nơi em Sài Gòn lại có vẻ bình yên đến vậy? Chẳng còn gợn lại trong lòng em một chút xô bồ nào cả, em cứ vậy mà đi đi mãi, đi cho hết những tháng ngày không anh. Thế nhưng mà người ta thường hay nói cố say thì lại càng tỉnh nên chắc có lẽ vì thế mà khi em cố quên anh thì trong em lại cồn cào những nhớ thương. Anh biết không hôm nay Sài Gòn yên bình lắm, lần đầu tiên em thấy Sài Gòn yên bình đến lạ kì như vậy hệt như nỗi lòng em lúc này. Liệu có phải Sài Gòn đang muốn nhắc nhở em rằng đã đến lúc phải quên anh đi, đã đến lúc dẹp hết đi những nỗi lòng mà em đã tự tạo ra cho mình đúng không anh? Và hôm nay Sài Gòn cũng buồn đến lạ.. Liệu có ai biết đâu được rằng tối qua Sài Gòn đã đổ mưa