Việt Nam Yêu Dấu - Lưu Quang Thuận Viết nên dòng rực rỡ nét sao bay, Viết hai tiếng trên nền son chói lửa. Em, em bé, em ngồi đây em viết nữa. Em nghiêng đầu chăm chú, tay run run.. Làng hôm nay mở hội trống khua dồn, Hai tiếng ấy em ơi là tất cả. Trên đám mía thơm thơm, Con cò bay lả lả Khóm dừa che mái rơm, Bóng chiều đi ngả ngả, Bếp nhà ai thổi cơm Khói đùn lên đống rạ. Hoàng hôn rồi, đom đóm lập loè bay, Có con nghé đi về thong thả bước, Có con nghé trên lưng bùn đẫm ướt Theo lối mòn đi khuất dưới vòm tre, Ở sân nhà em nhỏ lắng tai nghe Ngoài nương mía cha về ơi ới gọi. Âm thanh ấy giữa chiều nay bỗng nói: - Việt Nam đây, Việt Nam đây! Việt Nam đây, mưa gió bốn nghìn năm Buồn vui bao thế hệ đã âm thầm Nhưng mạnh mẽ vun trồng nên đất nước Và lặng lẽ người sau theo kẻ trước Đã cày sâu cuốc bẫm đất nâu tươi Giữa luống cày máu đỏ trộn mồ hôi, Màu nâu ấy nhuộm đều muôn tấm áo. Dìu dặt thế, lưng trời ngân tiếng sáo.. Ôi âm thanh màu sắc quá thân yêu! Sao hôm nay nghe rộn cả trời chiều Tiếng giun dế rền vang trên nội cỏ? Tôi muốn hóa nên côn trùng rất nhỏ Đu mình trong cây lúa hát nghêu ngao: "Việt Nam, Việt Nam.." Hai tiếng ngọt ngào. Hai tiếng khẽ trên lòng tôi rất khẽ, Hai tiếng yêu yêu, trầm vang nhẹ nhẹ Như giọt buồn tí tách giữa đêm mưa, Như tiếng gà xao xác những giờ trưa, Như tiếng gọi "đò ơi" trên bãi vắng, Hai tiếng chiêng khua, giọng đồng văng vẳng. Tự lòng anh thông cảm đến lòng tôi Khi tan sương nâng rực chói trên đồi, Vùng khoai sắn xanh non màu hẹn hứa. Nghìn em bé môi thơ còn óng sữa Viết nên dòng rực rỡ nét sao bay: "Việt Nam, Việt Nam yêu dấu muôn ngày!" Người chiến sĩ đêm nay ra chiến địa, Nằm thao thức nghe điệu đàn giun dế, Lòng êm ru khe khẽ hát nghêu ngao: "Việt Nam, Việt Nam!" Hai tiếng ngọt ngào Mà thổn thức như lời đau nhắc nhở Và êm ái như gió lùa thương nhớ. Nhạc xô bồ! Yêu dấu VIỆT NAM ơi! 1947