Tác phẩm: VIẾT CHO TUỔI 18 Tác giả: Henzin Thể loại: Truyện ngắn, tự truyện, tâm sự Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của henzin "Nay đã đủ trưởng thành rồi nhỉ? Cuối cùng cũng đến lúc ba buông tay và đẩy con ra khỏi vòng tay này rồi" Ba tôi đã nói với tôi những lời nói ấy vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi. Vào thời điểm đó, tôi vẫn chưa hiểu hết những gì mà ba tôi muốn nói và tôi ngây ngô nghe nó rồi phớt lờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cho đến khi sống xa nhà, rời khỏi vòng tay của ba mẹ tôi mới nhận ra lời ba nói muốn đẩy tôi ra khỏi vòng tay của họ để tôi học được cách trưởng thành là như thế nào. Đối với khoảng thời gian khi tôi đứng ở độ tuổi 18, tôi nhận ra có nhiều thứ quá khó khăn đối với mình khi bước chân vào ngưỡng cửa tập tành làm người lớn. Đó chẳng phải là ước mơ khi bé của tôi hay sao? Lúc bé, ai cũng mong được trở thành người lớn, vậy mà đến khi có thể chập chững lớn lên rồi thì lại muốn từ bỏ ước mơ đó ngay. Kể từ lúc bước sang tuổi 18, tôi hoàn toàn sợ hãi với cuộc sống này, không nói ra nhưng trong lòng đầy nỗi lo lắng khôn cùng. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẻ, tỏ ra rằng mình không sao đâu, nhưng lời nói đầu môi lúc ấy là lời nói dối mà chưa bao giờ thật sự trong lòng tôi muốn nói. Không phải từ lúc nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ chịu tổn thương, những tổn thương hằn sâu trong lòng và nó nuôi dưỡng con người tôi theo cách mà nó muốn. Trải qua những vấp ngã thì con người ta mới trưởng thành, nhưng đến thời điểm này tôi lại sợ mình vấp ngã. Cảm giác đau đớn mỗi lần mình ngã thật sự khiến tôi sợ hãi, tôi muốn núp sau lưng gia đình tôi, muốn để họ che chắn phía trước và không muốn tự mình lách ngan qua hàng rào chắn của họ để đi về phía trước. Cứ thế, nỗi sợ ấy khiến tôi run bần bật khi một ngày nào đó, ba mẹ tôi đứng lùi về sau để tôi tự bước đi trên con đường phía trước. Đó cũng chính là khoảnh khắc khi tôi biết tôi đã 18 tuổi và đang học cách để trưởng thành. Sống bên ngoài xã hội, khi bị người này người nọ chửi bới, tôi chưa bao giờ dám ngước mặt lên mà nói lại, lúc ấy tôi chỉ biết cuối gầm mặc để che đi những giọt nước mắt yếu mềm và sợ hãi. Đó là lúc, tôi bắt đầu học cách chịu đựng Khi nhớ nhà, muốn được trở về để có thể ở bên cạnh ba mẹ mình nhưng rồi vẫn lẳng lặng khóc một mình để vơi đi nỗi nhớ. Đến lúc đó, tôi học được cách vượt qua. Khi bắt đầu học ở một môi trường mới, những kiến thức cố nhắc vào đầu cũng chẳng hiểu nỗi, tôi muốn từ bỏ ngay tức khắc nhưng rồi vì lý do nào đó tôi vẫn phải cố gắng gồng người lên mà tiếp tục. Đó là lúc tôi biết cách khắc phục. Khi tôi cố gắng, cố gắng từng ngày để học cách tự đứng trên đôi chân mình, tôi không hề hay biết tuổi 18 của tôi sắp trôi qua như thế. Tiếc nuối ư? Có lẽ cũng có vài điều khiến tôi tiếc nuối, đó là khi tôi để vụt mất một mối nhân duyên nào đó mà đến khi nhận ra thì chỉ thấy đắng ngắt trong lòng. Đó là những phút chốc muốn được tan biến lại thấy bản thân mình quá nhu nhược, không rõ cội nguồn của sự yếu đuối bắt đầu từ đâu nhưng trong tận gốc rễ cơ thể tôi chỉ toàn là nó. Tôi muốn sống mạnh mẽ hơn trước vì tôi biết nếu không mạnh mẽ tôi sẽ bị vùi dập trong cái xã hội khắc nghiệt ấy. Tôi muốn nói với tôi của tuổi 18 rằng: "Hãy làm những điều mày thích vì tao biết mày giờ đang sống bằng cái bóng của người khác trao cho mày. Chọn ngã rẽ an toàn chưa chắc gì khiến mày hạnh phúc về sau, sự lựa chọn ấy sẽ chính là sự lựa chọn cho cuộc đời của mày sau này." Hết