Viết cho những chông chênh tuổi 26

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Trang Izerghin, 29 Tháng chín 2018.

  1. Trang Izerghin Ngơ ngơ, mãi mới vote được cái ảnh.

    Bài viết:
    83
    26 tuổi chông chênh, công việc không như ta mong muốn. Ta muốn buông bỏ. Ta muốn tìm một vùng đất mới. Ta muốn tìm công việc mà ta yêu thích, để được cống hiến, để được thỏa lòng mong mỏi. Những rồi lại nghĩ, liệu đôi cánh này có thể chạm tới ước mơ hay không?

    [​IMG]

    Nắng thu vàng trải nhẹ những giọt cuối cùng. Một ngày lại sắp kết thúc. Nắng thu đã vào độ cuối mùa, không còn cái gay gắt của mùa hạ, chỉ còn cái nắng nhẹ, pha lẫn một chút hương đầu đông. Lòng ta chợt miên man biết bao suy nghĩ..

    Tuổi 26 – cái tuổi không còn nhỏ để ta nuôi những giấc mơ cổ tích. Cái tuổi để ta phải nghiêm túc nghĩ về một mối quan hệ chín chắn, một công việc ổn định và những dự tính cho tương lai. Lòng ta đầy tâm sự không biết ngỏ cùng ai. Bởi ngoài kia, mọi người đều bận rộn. Họ bận chăm lo cho cuộc sống của họ. Những người bạn đã từng là tri kỷ, những người đã từng thức cả đêm để cùng ta tâm sự, nay như đã trở nên xa lạ. Ta cũng không thể cùng bố mẹ tâm sự. Bởi, ta không muốn đấng sinh thành phải thêm phần lo lắng. Một mình gồng gánh, một mình ôm bao ưu tư.

    26 tuổi chông chênh, công việc không như ta mong muốn. Ta muốn buông bỏ. Ta muốn tìm một vùng đất mới. Ta muốn tìm công việc mà ta yêu thích, để được cống hiến, để được thỏa lòng mong mỏi. Những rồi lại nghĩ, liệu đôi cánh này có thể chạm tới ước mơ hay không? Ta rụt rè, ta e ngại. Và cứ thế, thời gian trôi qua khiến ta cảm thấy bất lực. Và ta vẫn mãi đeo bám công việc nhàm chán mà lẽ ra ta đã có thể buông bỏ từ lâu.

    Tuổi 26, ta cũng có giấc mơ về một tình yêu đẹp đẽ. Nhưng ta lại không đủ dũng cảm để đón nhận tình cảm từ một người. Phải chăng nỗi sợ hãi từ những ký ức quá khứ đã khiến ta thận trọng quá chừng. Ta chẳng thể rũ bỏ được những hoài nghi để dám yêu thêm lần nữa. Ta hoài niệm hay ta đang sợ hãi? Điều mà chính bản thân ta cũng không giải thích được.

    Mùa thu sắp đi qua, chỉ còn rơi rớt lại một chút nắng để chuẩn bị cho cái lạnh mùa đông. Nó như một vòng tuần hoàn vậy. Năm này qua năm khác, cứ thế tiếp diễn trôi qua. Tự hỏi, ta đã làm được gì cho mình, cho những người thân yêu của mình. Phải chăng, bản thân quá nhút nhát chẳng thể buông bỏ nỗi sợ hãi để bắt đầu một khởi đầu mới. Sẽ chẳng bao giờ là muộn, nếu ta dám buông bỏ quá khứ dũng cảm bước đi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...