Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để chúng ta đi tới tương lai tốt đẹp hơn. Khóc với nhau đi, cười với nhau đi, giây phút này sẽ là bao nỗi nhớ, cơn mưa cuối Hạ làm ướt áo ai dưới hiên trường ngày ấy, để lòng ai xao xuyến, bâng khuâng một nỗi nhớ đi suốt cuộc đời.. Nếu thanh xuân là một giấc mơ thì ta sẽ mơ hoài không tỉnh, và cấp 3 chính là những điều đẹp nhất trong giấc mơ đó. Chúng ta đã gửi phần đẹp nhất, trong sáng nhất, nhẹ nhàng nhất của tuổi trẻ vào những năm cấp 3.1000 ngày không dài so với một đời người, nhưng là cả quãng đời tuổi trẻ, cả giấc mộng thanh xuân của bao thế hệ. Ngày hôm nay cũng nắng vàng, trời xanh nhưng đó là ngày cuối cùng các cô cậu học trò được gọi là học sinh, ngày cuối cùng của những năm tháng học trò đầy mơ mộng. Nếu thanh xuân là một giấc mơ thì ta sẽ mơ hoài không tỉnh, và cấp 3 chính là những điều đẹp nhất trong giấc mơ đó. Chúng ta đã gửi phần đẹp nhất, trong sáng nhất, nhẹ nhàng nhất của tuổi trẻ vào những năm cấp 3. Thời gian thấm thoắt thoi đưa chẳng chờ chẳng đợi một ai. 3 năm cấp 3 tưởng dài đằng đẵng chính thức khép lại sau khi tiếng trống bế giảng kết thúc. Thanh xuân đi qua, để lại muôn vàn tiếc nuối 1000 ngày không dài so với một đời người, nhưng là cả quãng đời tuổi trẻ, cả giấc mộng thanh xuân của bao thế hệ. Ngày hôm nay cũng nắng vàng, trời xanh nhưng đó là ngày cuối cùng các cô cậu học trò được gọi là học sinh, ngày cuối cùng của những năm tháng học trò đầy mơ mộng. Những giọt nước mắt chia tay tuổi học trò Tất cả ký ức sẽ được gói ghém thật kỹ, cất vào một góc sâu thẳm nhất trong trái tim Giấc mơ càng sâu lắng, càng ngọt ngào thì chúng ta càng không muốn tỉnh giấc. Những ngày thanh xuân ơi, hãy mãi là những ký ức thật đẹp nhé. Tạm biệt, tuổi học trò. Những khoảnh khắc trưởng thành của teen 12 Những cô cậu học trò ngày nào mới chập chững bước vào cổng trường cấp 3 nay đã lớn, đã đủ hành trang để tự tin bước vào đời. Không còn khoác lên mình chiếc áo đồng phục đơn giản hàng ngày, teen 12 trông chững chạc, sang trọng và trưởng thành thực sự trong những bộ quần áo dạ hội. Chỉ đến bây giờ, khi ở giây phút chia xa, khi đã ở cuối một chặng đường, họ mới có cơ hội ngoảnh đầu lại, và nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao. Cái gọi là thanh xuân, là tuổi trẻ ấy thực ra không có gì xa vời cả, nó là những điều nhỏ nhất diễn ra quanh bạn suốt những ngày tháng học trò. Là thầy cô, là bạn bè, là bảng đen, là ghế đá, là hàng cây trước sân trường, là góc căng tin kỷ niệm.. Từng chút, từng chút một, chúng thấm vào từng ngóc ngách của nỗi nhớ, của hoài niệm. Ai cũng nói rằng thời gian tàn nhẫn, thời gian trôi nhanh bỏ lại phía sau những niềm nhung nhớ, những nỗi cô đơn, những kỷ niệm, nhưng chính chúng ta lại quên mất rằng phải sống sao để sau này nhìn lại không nuối tiếc điều gì cả.