Viết cho người xa quê.. Quê hương là gì hả mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu! Ngày ấy tôi không yêu quê, tôi ghét chính quê hương mình, tôi cần có một công việc, quê hương không dung nạp tôi. Một đứa con gái ra trường không có việc làm đã phải bỏ lại những người thân yêu của mình để mang nỗi niềm của người xa xứ. Vậy mà khi xa xứ rồi, quê hương cứ mãi trong tôi. Khi những con đường ngập tràn hoa đào, trời se lạnh và én liệng ngang trời, khi những cánh bằng lăng đung đưa theo gió trong nắng vàng, khi hương bưởi trải dài trên ngõ vắng thân thương, khi gió lạnh về và những bông cải vàng khoe sắc bên bến sông.. đều làm tôi nhớ quê. Tôi yêu những chiều cùng đám bạn đi thả trâu, bắt ốc, yêu những buổi chiều chơi trận giả, bắt tù binh, chơi đồ hàng cùng lũ bạn, lấy lá chè làm tiền, lấy cỏ hoa làm rau, ăn đủ thứ linh tinh mà chẳng bao giờ thấy đau bụng.. Yêu những buổi tối cùng bạn đi bắt đom đóm cho vào lọ bicillin, yêu những buổi trưa hè trốn ngủ đi câu cá bên mương, những buổi đi nhặt sấu non về nấu bát canh chua.. Tôi yêu những buổi cùng đám bạn đi trên con đường làng đến trường. Trong ngăn cặp sách lúc nào cũng có gói muối ớt. Khoai sống và quả xanh bên đường là những món ngon quen thuộc của chúng tôi. Tôi yêu những sáng mùa hè, mấy anh em đứng ngóng mẹ đi chợ về để ăn quà. Khi thì cái bánh đa, khi bánh rán, cây mía hay túi bỏng ngô.. Yêu những buổi chiều ngóng bố mẹ đi làm đồng về, mấy chị em cứ nhìn những đám mây trôi trên bầu trời và hình dung ra những con vật thân thuộc. A! Mẹ đã về. Mẹ ơi! Hôm nay có nhiều muỗm không ạ.. Tôi yêu những ngày cùng gia đình đi làm trên cánh đồng quê xanh mướt lúa non. Muộn, cái đói cứ dội về nhưng bố vẫn nói: "Mấy anh, em chịu khó nhặt những hòn đá lên xe để trên đường về đổ vào những ổ gà trên đường". Yêu những ngày nhà gặt lúa bố mẹ vất vả còn tôi vui như ngày hội. Lũ trẻ kéo đến cùng nhau lô đùa, lộn nhào bên đống rơm. Yêu cái nắng hè oi ả quện mùi thơm rơm hương lúa mới. Tôi yêu những chiều mấy anh, em cùng bố đi đãi sỏi, cát bên sông, mẹ ở nhà nấu nồi canh cá chua. Tôi yêu những trận mưa rào cùng mẹ vội vàng đi bón đạm cho chè. Khi cơn mưa đến, mọi người ai cũng tìm về nhà trú ẩn. Vậy mà quê tôi, khi cơn mưa đến là lúc con người ta hối hả đi làm, mọi người í ới gọi nhau tranh thủ trời mưa để chăm bón cho chè. Cuộc sống lao động vất vả nhưng luôn ngập tràn tiếng nói cười. Sinh ra và lớn lên bên lũy tre làng, có những nương chè xanh ngát và cánh đồng lúa vàng thơm mùa bội thu. Tôi yêu những ngày ríu rít cùng mọi người hái chè đổi công. Dù có mưa lạnh buốt tay nhưng mọi người vẫn hăng say hái những búp chè non thấm đẫm hạt sương. Dù có nắng nóng thẫm mồ hôi đôi tay mềm vẫn nghiêng trao những ngọn chè non bóng mượt. Tôi yêu những đêm trăng mùa hè nằm ngắm trăng, sao và ngồi cùng bên gia đình, nghe bố kể chuyện bố cùng đồng đội bố chiến đấu. Tiếng bố kể trầm ấm lan tỏa trong không gian hòa với tiếng rì rào của rặng lứa phấn, c mộtho tôi cảm giác yêu thương, tự hào và ấm áp thiết tha. Yêu những buổi tối, trải chiếu ngồi giữa sân, ngắm trời đầy trăng sao, mẹ chỉ cho ông Thần Nông, dải Ngân Hà, ông sao hôm, sao mai. Anh chị em quây quần chơi lu la lu lông, chơi hội đồng tổng cốc.. Tất cả cứ bình yên và ấm áp bên tôi! Kỉ niệm đã nâng đỡ tuổi thơ tôi, dạy tôi biết sống nghĩa tình, ngay thẳng, biết yêu thương quê hương, xứ sở, gia đình. Tôi yêu những buổi chiều mấy anh em ngồi lựa đậu để mẹ đổi lấy vải may quần áo mới và đổi lá rong về gói bánh tết. Tôi yêu những đêm 30 tết bên nồi bánh chưng, mẹ làm khuy áo mới để anh em tôi kịp mặc khoe ngày tết. Yêu những ngày háo hức được mẹ cho đi chợ hoa ngày tết, rồi đêm giao thừa, tiếng pháo nổ khắp nơi, mấy chị em xúm xít nhặt những quả pháo. Cứ mong nhà mình bố mua thật nhiều pháo và tiếng nổ thật to. Yêu những sáng mùng một tết trong bộ quần áo mới chờ bố mẹ lì xì rồi cùng nhau đi chúc tết ông, bà. Tôi thật may mắn khi được sinh ra, lớn lên trong tình yêu thương của gia đình và sự chăm sóc, sẻ chia của tình làng nghĩa xóm. Tôi yêu những trận mưa rào mấy anh, em cùng nhau tăm mưa. Đắp cho nước tràn sân, cười giòn tan bên hiên cho mưa đổ vào người. Tôi yêu cả những lần mắc lỗi bị bố, mẹ đánh đòn. Những ngày xa quê mới thấm từng lời dạy của bố, có những khi thèm được bố đánh đòn, thèm được bố la mắng như những ngày xưa. Hôm nay, trong tôi quê hương còn nguyên vẹn như ngày hôm qua! Đi qua ngày mưa, thèm tìm những ngày nắng, khi gió chiều mát nhè nhẹ như lời ru gợi nỗi nhớ, gợi niềm thương.. Tôi vẫn sống như một thói quen đọng mãi trong tiềm thức. Lặng lẽ đi đến tột cùng của sự lạnh nhạt, cho mình là người mạnh mẽ cứng như đá, để rồi có biết đâu bấu bám như rong rêu cũng trơn trượt một niềm tin. Cuộc sống cứ hối hả vội vã với nặng gánh mưu sinh, đôi lúc vô tình dừng lại, một thoáng mơ hồ ngậm ngùi tôi đã đánh rơi miền kí ức. Lục lại và vỡ òa trong nỗi nhớ. Gió cứ mãi mang cánh diều lên cao, tôi cứ mãi vô tình mang tôi đi xa tuổi thơ. Giá như, dù chỉ một lần thôi tôi được trở về những năm tháng tuyệt vời ấy.. để cố thể chảy thầm lặng như dòng sông quê. Thái Nguyên yêu nhớ ôm ấp tuổi thơ tôi, tôi xa quê là để lớn, để trưởng thành.. Tây nguyên dạy cho tôi biết tự mình đứng dạy những khi gục ngã, dạy tôi đủ kiên cường với những chông gai, dạy tôi biết cần chiến thắng phút yếu đuối của chính lòng mình.. Tất cả dường như nguyên vẹn trong tôi! Bên này là hiện tại rì rầm, bên kia là dĩ vãng xa ngái, đằng sau là chới với niềm đau, phía trước là mong manh hi vọng.. Thời gian trôi rất khẽ, tiếng reo nhẹ nhàng như chẳng thể bội nghĩa vong ơn. Tôi vẫn đi-chông chênh giữa hai miền thương nhớ! Thương bên này chóng chánh nhớ bên kia! Hồng Mến