Em… Người đàn bà đã đi qua rồi thời con gái Thời của ngây thơ, khờ khạo, dại vụng yêu Vẽ cầu vồng lên đôi cánh phiêu diêu Trải rộng dưới chân một thiên đường tình xanh ngút ngát Người đàn bà từng hát Em… Người đàn bà đã trao trọn vẹn trái tim Cho tình mình mà không mảy may lảng quên, chối từ hay trốn chạy Với đam mê bỏng giãy Xé toạc màn đêm Người đàn bà ngọt mềm Em… Người đàn bà đã đi qua tháng năm Hạnh phúc từng trào dâng mặn đằm trong cuồng phong lốc tố Rồi góp gom đau khổ Khắc hằn dấu những chân chim Người đàn bà lặng im Em… Người đàn bà dường như chưa một lần tồn tại Hoài niệm nào đã rời xa, xa mãi Trong bộn bề âu lo, trở trăn, ngang trái, muộn phiền Giấc mơ đời dần vuột mất, ngủ yên Người đàn bà lãng quên Em… Người đàn bà chợt giật mình nhìn lại Dặm thời gian xa ngái Rộn chim, hoa, cỏ dại, ngập nắng hương Khúc miên du chan chứa cuối cung đường Người đàn bà khao khát Em… Người đàn bà gặp lại mình thời con gái Với những đam mê, hoài mong, vụng dại nửa đời người Nhoẻn môi cười Cùng một trái tim đập hết mình không điệm đậy Người đàn bà bùng cháy…