Viết cho chị, quả táo xanh

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Lưu ly 99, 8 Tháng bảy 2021.

  1. Lưu ly 99 Những câu chuyện của tôi - Lưu Ly 99

    Bài viết:
    27
    Tự dưng em thấy nhớ, nhớ một người mà đã đố em: "Có một học sinh đang đi học thêm, trên đường đi thì thấy một con cò mù. Hỏi tại sao học sinh đó quay về".

    Không biết chị có nhớ, chị là người đố em câu đó không? Em thì vẫn luôn nhớ những kỷ niệm liên quan đến chị.

    Hồi đó em ở nhà ông Ngoại, mà nhà chị và nhà ông em thì ở sát bên.. Nên ngày nào chị cũng dẫn em qua nhà chị chơi, em cũng vậy, lúc nào rảnh là đòi người lớn dẫn qua nhà chị.

    Bẵng một thời gian chị đi học xa nhà, em cũng chuyển đi nơi khác sống. Lúc này em vô tư mà quên mất chị..

    Rồi một ngày em vô nhà Ngoại chơi. Em còn nhớ rất rõ là em đang ngồi ở trước sân, giữa nhà Ngoại và nhà chị, thì tự dưng có ai đó kỳ cục lắm, chạy xe tới rồi rọi đèn xe thẳng vào mặt của em. Lúc đó em nhăn mặt, nghĩ thầm trong bụng là: "Ai mà mất lịch sự vậy ta, muốn chửi ghê".

    Nhưng khi người đó tắt đèn xe, em nhìn lên để xem thử ai, thì chị biết không.. Ai đó cũng đang nhìn em mà cười, lúc đó gương mặt nhăn nhó của em tự nhiên lại bật cười.

    Lúc đó em thật sự, thật sự vui và ngạc nhiên lắm, những kỷ niệm về chị lại ùa về. Em không ngờ là sẽ được gặp lại chị luôn đó.

    Buổi tối hôm đó chị với em đã nói chuyện rất vui! Từ xưa đến giờ lúc nào cũng vậy, gặp chị là em cười no luôn, cười không điểm dừng.

    Buổi tối hôm đó, em không bao giờ quên được, từ cảm xúc đầu tiên khi được gặp lại chị, rồi gương mặt lúc chị với em nhìn thấy nhau, rồi bật cười.

    Chị biết không, bây giờ khi đang viết và nhớ về hôm đó.. Tự dưng em lại muốn khóc!

    Sau hôm đó, chị với em lại thân thiết như xưa.

    Em nhớ có lần chị ra nhà em chơi. Lúc đó cũng gần trưa nên em rủ chị ở lại ăn cơm, ban đầu chị chẳng chịu đâu! Nhưng sau em lén lấy chìa khóa xe, rồi giữ tay, giữ đồ của chị lại hết luôn. Vậy là em giữ được chị ở lại ăn cơm, hehe chị tưởng dễ trốn được em à.

    Rồi em nhớ cũng trưa hôm đó chị em mình đã chụp với nhau những tấm hình, những tấm ảnh rất lầy lội và vui. Hôm đó em lại được cười một trận đã đời.

    Em nhớ có lần chị đi học từ Sài Gòn về, chị có mua quà và cầm ra cho em. Chị cất nó trong một cái túi màu đen, chị đưa cho em rồi nói là quà tặng em. Vậy mà em không tin, em không mở ra xem, vì lúc đó em nghĩ chị lừa em.

    Sau này nghĩ lại em thấy em dở quá, chắc lúc đó chị thấy buồn em lắm! Em xin lỗi chị..

    Chị biết đó, lúc nhỏ em cực kì thích chị luôn. À có chuyện này không biết, chị có biết không!

    Hôm đó là Trung Thu, em đòi ba chở vô Ngoại để xem Lân. Nhưng thực ra là em biết chị mới về từ Sài Gòn, nên em muốn vô để được gặp chị thôi.

    Lúc đó ngồi ngoài sân mang tiếng xem Lân, nhưng em chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa kéo của nhà chị.. Trong miệng thì cứ nhẩm, chị ơi ra trước chơi đi, chị ơi ra trước chơi đi..

    Em cứ nhìn, rồi nhẩm như vậy hoài. Cuối cùng chị cũng bước ra thật! Khi thấy bóng của chị bước ra, em đã giả vờ quay sang hướng khác, để làm như em chẳng mong đợi gì chị. Thật ra lúc đó trong lòng em mừng muốn xỉu, nhưng mặt em thì vẫn tỉnh bơ.

    Em lúc nào cũng vậy! Chẳng bao giờ thể hiện tình cảm của mình với những người em yêu thương.

    Em nhớ có lần cũng vào ngày Trung Thu.

    Em và chị, cùng chị T ngồi trước sân nhà nói chuyện.

    Có ba chị em thôi mà nói hoài nói hoài cũng không hết chuyện.. Những mùa Trung Thu có chị, thật sự rất vui.

    Em bây giờ vẫn nhớ mãi những tiếng cười đùa của năm ấy!

    Hôm đó em còn được hai chị chở đi ăn vặt nữa. Đó là lần em được đi đến những chỗ như vậy, nên em thích lắm, cứ nhớ hoài.

    Những ngày sau đó hai chị còn chở em đi ăn sáng, chở em đi ăn vặt nữa..

    Những điều ấy khi thời gian trôi qua, có lẽ hai chị sẽ chẳng nhớ! Nhưng với em được hai chị thương, được chơi với hai chị, em thấy mình hạnh phúc lắm. Em thấy đó như là một món quà mà ông trời đã dành cho em vậy.

    Cảm ơn hai chị đã xuất hiện trong tuổi thơ của em, nhờ hai chị mà tuổi thơ của em đã có thêm những tiếng cười, và những ký ức đẹp.

    Hạnh phúc và niềm vui lúc nào cũng trôi qua nhanh..

    Em không biết em đã làm gì sai, mà chị đã không còn thương em nữa.

    Thời gian sau, những lần chị từ Sài Gòn về, chị không còn ra nhà chơi với em nữa. Em rủ chị đi ăn, chị cũng nói là chị bận..

    Lúc đó em buồn nhưng chẳng nhận ra, sau này khi chị vào Sài Gòn để đi làm. Có nhiều lần em nhắn tin hỏi thăm chị, nhưng chị không trả lời.

    Em cứ nghĩ là trong tuần nên chị bận, chị không trả lời em được. Vậy là em chờ đến cuối tuần để nhắn tin cho chị, tuần nào em cũng nhắn nhưng chị vẫn không trả lời em.

    Lúc này em mới nhận ra là, em đang làm phiền chị. Và có lẽ chị quên em, như em đã từng quên chị rồi.

    Sau đó có những lần em vô nhà Ngoại chơi, vô tình gặp được chị. Chị vẫn cười, vẫn vui vẻ nói chuyện với em.

    Em cũng vậy, vẫn vui khi nói chuyện với chị.. Nhưng tuyệt nhiên em không hỏi hay không nói gì về những tin nhắn kia.

    Nhiều năm qua, mọi thứ càng phai nhạt. Chị và em không hay gặp nhau nữa, có gặp cũng chẳng còn nói chuyện với nhau, chỉ gật đầu chào rồi cười với nhau một cái.

    Những lần đó em thật sự rất đau lòng chị ạ, lúc đó em chỉ muốn kêu tên chị, cùng ngồi chơi, nói chuyện với chị như ngày xưa thôi.

    Chị biết không, em chẳng thể làm những điều em muốn được, vì lòng kiêu hãnh của em, vì em nghĩ đến những tin nhắn không được chị hồi đáp.. Nên em tỏ ra thờ ơ trước chị.

    Không liên lạc, không chơi với chị nữa, em vẫn tỏ ra bình thường. Em không còn nhắc hay hỏi gì về chị, để mọi người nghĩ em không còn thích chơi với chị.

    Em cũng vờ như không quan tâm khi có người nhắc đến chuyện của chị, nhưng thật ra em vẫn rất nhớ và dõi theo cuộc sống của chị.

    Chị biết không, mỗi khi em vô ngoại chơi hay mỗi khi có dịp đi ngang qua con đường QT. Em đều cố ý nhìn vào nhà chị, không phải em tò mò gì đâu.. Em chỉ là muốn nhìn thấy hình bóng của chị thêm một lần, nhưng lần nào em cũng ôm một nỗi thất vọng!

    Nhưng chắc do em chân thành quá, nên ông trời chẳng phụ lòng người chị à.

    Có vài lần em được toại nguyện, em thấy chị đang đứng trước nhà, nói cười cùng những người bạn.

    Có lần em thấy chị một mình đứng dắt xe, để đi đâu đó..

    Chỉ cần như vậy thôi, là đủ với em rồi. Thật sự thì còn rất nhiều câu chuyện, rất nhiều điều mà em muốn nói với chị, nhưng chắc sẽ không có cơ hội để nói ra đâu.

    Em chỉ mong nếu trên đời này, thật sự có phép màu thì em nguyện gom hết những phép màu sẽ có trong cuộc đời em, để bằng cách nào đó.. Chị có thể nhìn thấy và đọc được những dòng chữ này, để chị biết là bao nhiêu năm qua em vẫn rất nhớ, và thương chị!
     
    AishaphuongThùy Minh thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...