Viết bài văn kể lại một trải nghiệm của em - Ngữ văn 6 - Kết nối tri thức với cuộc sống

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Thùy Minh, 2 Tháng chín 2021.

  1. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Viết bài văn kể lại một trải nghiệm của em

    Bài tập trang 28, Sách giáo khoa Ngữ văn 6 - Kết nối tri thức với cuộc sống.

    Trong "Bài học đường đời đầu tiên", nhân vật Dế Mèn đã kể lại một trải nghiệm đáng nhớ của mình. Trước cái chết của Dế Choắt do trò đùa ngỗ nghịch của mình gây ra. Dế Mèn hối hận, biết rút ra bài học đường đời đầu tiên. Còn em, em có sẵn sàng kể về một trải nghiệm của bản thân không?

    Yêu cầu đối với bài văn kể lại một trải nghiệm:

    - Được kể từ người kể chuyện ngôi thứ nhất.

    - Giới thiệu được trải nghiệm đáng nhớ.

    - Tập trung vào sự việc đã xảy ra.

    - Thể hiện được cảm xúc của người viết trước sự việc được kể.


    Trải nghiệm thứ nhất: "Đối mặt tử thần"

    Đó là một buổi trưa hè đáng nhớ, khi tôi vừa học hết lớp 5 Tiểu học. Nghỉ hè mà, sáng nào tôi chẳng ngủ no mắt, nên buổi trưa đâu có ngủ được nữa đâu. Vậy mà trưa nào, mẹ cũng bắt anh em tôi phải ngủ trưa, một chút cũng được. Tôi cố phải tỏ ra ngoan ngoãn bằng những pha giả vờ kinh điển, giả vờ nhắm mắt ngủ, thi thoảng còn giả vờ ngáy lên khe khẽ.. Nhưng chỉ chờ khi bố, mẹ ngủ say, là anh em tôi lại lôi cuốn truyện tranh dưới gối ra, và âm thầm rúc rích cả buổi trưa. Có những tình tiết trong truyện muốn cười đến bể bụng, mà đâu dám cười thành tiếng, chỉ dám khẽ rung vai lên.. Thật khó chịu làm sao. Còn gì khó chịu hơn khi muốn cười ha.. ha.. ha mà lại phải hị.. hị.. hị trong cổ họng.

    Trưa hôm đó, hết truyện để đọc rồi, như một chú mèo chính hiệu, tôi nhón chân bước ra khỏi giường. Tôi chỉ định sang nhà thằng Nam một chút, để mượn cuốn truyện nó mới mua. Nhà nó cách nhà tôi có mấy ngõ. Bố mẹ nó đi làm tới tối mới về, nên nó được "thả rông". Tôi ước gì mình cũng được tự do như nó. Sung sướng gì đâu.

    Tôi gọi nó vang nhà, thấy nó ơi ới dưới ao. Nhà nó có cái ao thả cá khá lớn. Tắm ao từ nhỏ, nên nó bơi nhẹn như con rái cá. Chả bù cho tôi, tuần mẹ chở tới bể bơi hai lần học mà lần nào về cũng no bụng nước. Học đâu mấy tuần thì tôi nản. Tôi nản tôi thì ít, mà ngán ông thầy dạy bơi lắm chuyện thì nhiều. Ông ấy cứ nhai đi nhai lại mớ lí thuyết mà tôi đã thuộc làu làu. Đâu biết rằng giữa lí thuyết và thực hành là dặm dài thiên lý. Thế là sự nghiệp học hành của tôi dang dở.

    - Ê, xuống đây đi, tao dạy mày tập bơi! - Thằng Nam rủ rê!

    - Chịu thôi, mẹ tao biết thì tao no đòn. Lên cho tao mượn quyển truyện - Tôi không quên việc chính.

    - Xuống một tí thôi, lấy đồ của tao mà mặc, mẹ mày biết sao được.

    - Thầy dạy tao còn chả biết bơi nữa là mày..

    - Xí, đừng coi thường tao! Tao mà dạy mày bơi được thì sao nào?

    - Thì mày cho tao mượn cả hộc truyện của mày nhá! - Tôi ra điều kiện.

    - Ơ! Sao điều kiện lại ngược đời thế nhỉ? Thôi được, xuống đây!

    Thế là tôi lột đồ của tôi để trên bờ, mặc cái xà lỏn của thằng Nam để gần đó, nhảy xuống. Cảm giác lần đầu tắm ao khá là thích, nước không trong như nước bể bơi, nhưng không có cái mùi clo đậm đặc xộc vào mũi, cũng không có cái cảnh thi thoảng lại thấy một đứa nhè ra bãi nước bọt. Ghê gì đâu.

    Ao nhà Nam khá nông, nên tôi cũng yên tâm là an toàn. Thằng Nam bắt đầu dạy tôi học bơi. Cứ tưởng nó bốc phét thôi, mà phải công nhận là nó dạy tôi tận tình và kinh nghiệm ra phết. Nó dạy một lúc, là tôi biết nổi người luôn rồi.

    - Tạm thời cứ tập nổi người đã, hôm sau sẽ tập thở.. - Nam tỏ ra rất bài bản.

    Tôi cuộn người lại, lấy phồng hơi trong ngực, rồi ngụp đầu xuống. Thích thú với kĩ năng vừa học được, tôi thả sức lặn ngụp.

    Trong một lần ngụp, tôi duỗi chân ra để ngoi lên lấy hơi. Nhưng trời ơi, chuyện gì vậy, chân tôi không chạm đáy ao! Không hiểu sao chỗ ao này lại đột ngột sâu như vậy. Chân tôi chới với, một ngụm nước, rồi hai ngụm nuốt xuống. Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu: "Cứ thế này thì mình chết chết đuối mất! Bố mẹ ơi! Con còn chưa làm gì báo hiếu bố mẹ mà! Không, mình không thể chết một cách lãng xẹt như vậy được, tôi còn yêu đời lắm, tôi còn chưa đọc hết hộc truyện của thằng Nam mà.."

    Nghĩ vậy, tôi cố gắng quạt tay thật mạnh để đầu ngoi lên. Lấy được chút không khí, tôi bớt hoảng hơn. Lần thứ hai quạt tay, tôi mở mồm kêu được tiếng "Cứu!". Rồi một lúc sau, tay tôi quơ phải một cây gậy, tôi nắm chặt lấy. Cây gậy chuyển động, kéo tôi vào chỗ nước nông. Thì ra, thằng Nam nghe tiếng tôi kêu vội nhổ ngay thân tre cắm gần đó kéo tôi vào. Đến khi chân chạm tới đáy cát, tôi mới biết là mình vừa thoát khỏi bàn tay tử thần. Tôi lao một mạch lên bờ, ngồi thở. Thật nguy hiểm quá đi, tích tắc nữa thôi có khi tôi thành ma luôn rồi.

    Thằng Nam cũng hoảng hồn:

    - Ai biết mày lặn xa ra tận chỗ sâu đấy, đó là chỗ hút bùn lên vườn, tao chưa bảo mày. Hú vía, may không sao! Lần sau nhớ cẩn thận!

    Ôi trời, còn lần sau nữa à! Tao là tao cạch đến già nhé! Tí chết con nhà người ta rồi còn gì.

    Đợi tóc khô, tôi thay quần áo rồi một mạch đi về. Không còn tâm trí đâu mà mượn truyện nữa. Đêm đó, tôi nghĩ rất lung về sự việc xảy ra ban trưa. Lần đầu tiên tôi suy nghĩ nghiêm túc chuyện sinh tử của đời mình. Rồi hôm sau, tôi dõng dạc bảo mẹ:

    - Mẹ ơi! Mẹ chở con đi học bơi tiếp nha! Lần này con quyết học cho đến khi biết bơi thì thôi.

    Mẹ tôi tròn mắt:

    - Nay ăn phải cái gì vậy? Vài hôm trước tôi dụ mấy hộp Merino còn nằng nặc không đi tập nữa cơ mà!

    Tôi giấu nhẹm vụ chết hụt hôm trước. Chính vụ đó làm tôi sợ xanh mắt, nghĩ mình mà không biết bơi thì rơi xuống nước là chết toi. Thôi, cố mà học để bảo toàn tính mạng. Tôi vu vơ:

    - Giờ con nghĩ lại rồi, không biết bơi thì gặp người đuối nước làm sao cứu được người ta.

    Mẹ tôi cảm động hết sức:

    - Ôi, con thật biết nghĩ quá! Rồi chợt nhớ ra điều gì, mẹ nghi ngờ:

    - Chắc không phải thế chứ! Có chuyện gì phải không?

    Không để mẹ khai thác thêm, tôi cầm quả bóng chạy tót ra ngõ. Dù giấu mẹ vụ kia, sợ mẹ mắng, nhưng quyết tâm học bơi là có thật. Và nỗi sợ một tai nạn vô tình nào đó khiến tôi đuối nước mà chết cũng là có thật. Không những quyết học bơi cho tử tế, tôi còn tránh xa cả những ao hồ tự nhiên, vì chẳng biết nó nông sâu thế nào. Chỉ một chút sơ sẩy là trong vài phút mất toi mạng người. Sinh mệnh của mình, nhất định mình phải trân trọng, không thể bất cẩn được.

    Trải nghiệm thứ hai: "Trái ngọt của yêu thương"


    Nàng Mướp nhà tôi sinh được hai bé mèo vô cùng xinh xắn, một con lông xám giống mẹ, một con hung hung giống bố. Nàng ấy chăm con khéo lắm, nên bé nào cũng mập mạp, sạch sẽ và đáng yêu.

    Nhưng có một biến cố xảy ra với ba mẹ con nhà Mướp. Ấy là khi hai bé mèo con vừa tròn hai tuần tuổi. Vào một đêm nọ, Mướp ta đi đâu đó rồi không về. Tôi lo lắng, nhưng vẫn hi vọng, ngày mai, hoặc ngày mốt Mướp sẽ về thôi.

    Tâm hồn ngây thơ của tôi - đứa trẻ mười tuổi, đâu biết được rằng Mướp có thể đã bị bắt và bán cho một quán tiểu hổ nào đó. Khi bác hàng xóm sang chơi, thốt ra sự thật ấy, tôi đã òa khóc nức nở. Tôi thương Mướp, thương hai bé mèo con mắt còn chưa mở hết đã mất mẹ. Cả đêm chúng nó khát sữa, chắc là đói lắm, nên dù đi chưa vững, chúng lết khắp nhà, kêu "ngao ngao" đòi mẹ. Nhìn chúng như vậy, lòng tôi thắt lại: Rồi chúng sẽ ra sao?

    Bác hàng xóm đã không bày được cách gì, lại còn khẳng định: "Chưa ăn được cơm, chắc chả nuôi được đâu!"

    Đã mất mèo mẹ, giờ hai bé mèo con mà chết, thì tôi sẽ đau lòng ghê gớm. Không, không thể để chúng chết được, tội nghiệp lắm - tôi nghĩ vậy.

    Thế là tôi lên mạng, tra cách chăm sóc mèo con. Tôi ghi những điều cần nhớ ra một tờ giấy, rồi treo lên và làm theo. Tôi mua thật nhiều những chiếc xilanh y tế, pha sữa đúng tỉ lệ, rồi cứ hai, ba giờ lại cho mèo con uống sữa qua ống xi lanh đó. Ban đầu chúng còn chẳng uống được mấy, vì không quen. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn cho chúng ăn, dần dần, chúng cũng thích nghi được với cách ăn này. Mỗi lần chúng đói, sẽ kêu "ngao ngao" và dụi dụi vào vách ổ như tìm vú mẹ, thế là tôi lại vội vàng đi pha sữa. Chẳng quản đêm khuya, chẳng quản sáng sớm, hễ chúng kêu đói, là tôi đang ngủ cũng bật dậy thật nhanh. Mẹ tôi còn đùa: "Chăm mèo hơn chăm mẹ rồi!".

    Thành quả ngọt ngào của những ngày chăm sóc vất vả ấy, là chúng đã sống sót, qua một ngày, hai ngày, rồi một tháng, hai tháng. Bây giờ chúng đã ba tháng tuổi, và biết ăn cơm từ lâu. Tôi không còn phải bận bịu như dạo đầu nữa. Vào năm học mới, không còn thời gian ở nhà với chúng nhiều, nhưng bao giờ, bọn chúng cũng dành cho tôi tình cảm đặc biệt. Thấy tôi về, là chúng chẳng biết từ đâu chạy vội ra, kêu "meo meo" và dụi dụi chiếc đầu nhỏ vào chân tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, dễ thương cực kì. Chúng rất thích được tôi ôm vào lòng, nên hễ thấy tôi ngồi đâu đó, là lại chạy đến, trèo lên chân tôi, cuộn tròn lại và lim dim ngủ.


    [​IMG]

    Không ai nghĩ rằng những chú mèo của tôi có thể sống sót. Nhưng sự thật thì chúng vẫn khỏe mạnh đến tận bây giờ, khi tôi viết ra những trải nghiệm này. Cuộc sống luôn chứa đựng những phép màu kì diệu, chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc và trao đi yêu thương thật nhiều, nhất định sẽ làm nên điều kì điệu ấy.

    P/S: Tháng 12 - 2022: Bé Sữa (nằm) đã bị mất vào tay bọn săn bắt mèo, kì tích không xảy ra vì bé mất đến nay đã 3 tháng rồi - đau xót quá. Bù lại: Bé Chuối (ngồi) sinh được 2 lứa con, tổng là 8 bé con đẹp như tranh vẽ: Vì bé này mê trai đẹp nên lần nào cũng phải gặp anh mèo đẹp trai mới ưng cho làm bố lũ con mình.

    Xem thêm bài tiếp theo: Soạn Bài Chuyện Cổ Tích Về Loài Người - Sách Kết Nối Tri Thức
     
    Dana Lê, LieuDuong, ThuyTrang27 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...